Sự cố phát sinh

Draco cũng không phải rất rõ ràng lý do mình thích Harry.

Chỉ là tại một ngày nào đó, Draco đột nhiên liền phát giác Harry tỏa sáng, rất khó khiến mình dời tầm mắt, chỉ như thế mà thôi.

Đương nhiên trước đó trình độ Draco chú ý Harry sớm vượt qua phạm vi bình thường, mặc dù chính Draco cũng không biết. Khi đó Harry là địch nhân của cậu, lý do tự nhiên là năm nhất Potter ngu xuẩn cự tuyệt bàn tay hữu nghị của cậu. Mà khiến cho địch nhân chú ý là chuyện Draco cho rằng là chuyện thiên kinh địa nghĩa. (chuyện đương nhiên)

Cho nên Draco cũng không nghĩ tới mình sẽ thích Harry, hoàn toàn không có.

Draco phát hiện dị trạng của Harry ở trong mắt mình sau ban đầu còn tưởng rằng mắt bị bệnh bởi vì Potter, thoạt nhìn tuy rằng lóe sáng đồng thời khiến tâm tình cậu không xong.

Thẳng đến hơn năm học trải qua, Draco phát hiện thứ khiến tâm tình mình không tốt luôn là hình ảnh Harry cười đùa với người khác, mà mình lúc ấy không hề chỉ là hoài nghi bọn họ đang chế giễu mình hay không, lại vẫn nghĩ nếu mình cũng có thể nói với Harry như vậy thì sẽ như thế nào……

Bất quá đó là chuyện không có khả năng. Draco nhắc nhở chính mình, cũng ở lúc bữa sáng vụng trộm nhìn Harry, Harry cũng tại ăn bữa sáng.

Mà đương nhiên Harry thoạt nhìn không có bất cứ dị trạng nào. Cậu ta tâm tình không sai nói chuyện với thối dứu cùng máu bùn, không có chú ý gì đến cậu, tựa như tối hôm qua bọn họ gặp nhau đối với Harry mà nói hoàn toàn không đáng nhắc tới. Draco rầu rĩ nguyền rủa phát hiện này, tiếp theo trở lại trên bàn, ý đồ gia nhập đề tài Zabini tuyên bố mẹ cậu ta lại gửi loại nước hoa mới nhất nào.

…… Nước hoa gia tăng mị lực? Dùng được không?!

Draco khẩn trương đánh giá Zabini đoán cậu ta hôm nay sử dụng nước hoa hay không nhưng Zabini thoạt nhìn cũng không có cái gì bất đồng. Draco chỉ ngửi được mùi trứng tráng bơ cùng chân giò hun khói. Draco âm thầm nhíu mày quyết định ngày nghỉ Giáng Sinh cậu cũng mua một lọ trở về cẩn thận nghiên cứu, có lẽ Zabini dùng sai hoặc là nước hoa cũng cứu không được cậu ta.

Lúc này, tiếng cánh cùng tiếng cú kêu truyền đến.

Lại đến thời gian cú mèo đến, hầu như không có ai là không nghển cổ chờ đợi.

Draco buông bánh mỳ vô vị, muốn giống cha đạm mạc mà phi nhìn trông mong chờ đợi cú của mình. Mỗi tuần cha đều sẽ gửi cho cậu một bức thư tuy rằng Draco viết về nhà càng nhiều nhưng cậu đã cảm thấy thỏa mãn, chỉ cần cha bận rộn đừng quên cậu, một tuần một bức thư là rất đầy đủ rồi.

Quả nhiên, con cú mang theo gia huy Malfoy gia nhu thuận đứng ở trước mặt Draco, vươn móng vuốt cho Draco lấy bức thư. Draco sờ sờ đầu của nó, chọn miếng thịt xông khói thưởng cho nó rồi khẩn cấp mở sáp phong ấn.

Mở ra, đầu tiên là một túi tiền thêu kim tuyến, nặng trịch rớt ra.

Draco biết bên trong là Galleons, cha ngẫu nhiên sẽ dùng phương thức này cho cậu tiền tiêu vặt nhưng cậu rõ ràng không thể tiêu hết tiền cho nên Draco không mở túi ra mà chú ý tới lần này cha viết cái gì cho mình.

Draco:

Trước hết hy vọng con hết thảy đều tốt, học tập thuận lợi.

Ta phi thường chờ đợi thành tích của con, Malfoy gia không có người để sót thưởng, con cũng có thể. Nếu không có lẽ con nên suy xét ngày nghỉ Giáng Sinh ở lại trường tiếp tục cố gắng, con đã là năm thứ năm, thời gian không còn nhiều.

Vì thế, con khả năng sẽ cần thêm tiền, theo thư.

Cha Lucius

P/S: Bình thường đừng quá quấy rầy cha đỡ đầu của con, Snape có nhiều việc.

Xem xong thư sau Draco nhịn không được xoa nhẹ mắt nhìn lại một lần.

Không có thưởng thì lễ Giáng Sinh không thể về nhà!? Vì sao!?

Draco cơ hồ hô nhỏ.

Tuy rằng cha cuối cùng sẽ hỏi đến thành tích của cậu nhưng cha chưa từng vì lý do này mà trừng phạt cậu.

Mà không thể về nhà!? Này ý nghĩa mình cả một năm không có cách nào khác gặp cha……

Nhưng nhà bọn họ cũng chỉ có hai người, cậu cùng với cha cũng chỉ có nhau. Bọn họ hẳn là cùng nhau qua mọi ngày nghỉ, huống chi là lễ Giáng Sinh trọng yếu nhất trong một năm.

Sao cha có thể như vậy……!?

Draco cắn cắn môi, có chút không dám tin rồi lại rùng mình.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ cha biết bí mật của mình!? Mà thành tích chỉ là lý do?

Draco có chút khẩn trương, cố gắng hồi tưởng mình có từng ở trước mặt cha lộ ra dấu vết hay không. Cậu đã rất cẩn thận đều chọn chuyện cãi nhau với Harry nói, cũng cực lực muốn khen ngợi Parkinson xinh đẹp, những cố gắng đó vẫn là không thể gạt được ánh mắt lợi hại của cha sao?

Draco biết cha thông minh hơn mình rất nhiều, cho nên có lẽ cha đối với mình không quá vừa lòng. Nếu cha thật sự biết, như vậy, ý của bức thư này có đại biểu cha quyết định vứt bỏ một người không đủ vĩ đại như mình, một lần nữa khai phá người thừa kế mới hay không? Nhất thời, một ít hình ảnh cha quở trách hiện lên trong đầu. Draco không muốn nhớ lại hồi ức này nhưng câu nói kiên cường cha phác thảo trên thư, không một câu không ám chỉ cậu không xong.

Thất lạc cùng kinh hoảng chợt lóe trên gương mặt có chút tái nhợt của Draco cho nên cậu không phát giác một tầm mắt thực lơ đãng hướng lại đây, cũng dừng lại vài giây trên người cậu. Thẳng đến Zabini lay lay Draco, hỏi cậu làm sao vì Draco khiếp sợ quên bày ra biểu tình hết thảy đều ở trong khống chế.

Draco không thể không ngẩng đầu, miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, chậm rãi giải thích cha có khả năng lại đi xa vì sự nghiệp của gia tộc, mà kế hoạch lễ Giáng Sinh này cha hứa hẹn dẫn cậu đi Rumani xem rồng sẽ có biến……

Cái cớ như vậy lập tức gợi ra một trận hâm mộ thảo luận trên bàn dài nhưng miệng Draco đã có chút đắng mà từ đáy lòng lại càng đắng. Cậu đã rất cố gắng, từ hôm nay trở đi, cậu cần càng cố gắng mới được.

Cứ việc cha khả năng không chỉ có một người con trai, nhưng cậu chỉ có một người cha.

Hôm nay, buổi chiều thứ bảy, tiết cuối là Độc dược học.

Độc dược học năm thứ năm là Slytherin cùng Gryffindor học cũng là chương trình học Draco từng chờ mong nhất trong cả tuần. Không chỉ là vì giáo sư giảng bài là giáo sư Snape có thể cho cậu rất nhiều đặc quyền nhỏ, còn có một lý do khác, lớp học quy định vị trí của vạc, cậu xếp Harry, khoảng cách rất gần, có thể tận tình nhìn lén Harry.

Chỉ là hôm nay không được.

Cha nhắc nhở Draco tình cảnh của cậu, Draco quyết định đánh gãy tâm tư không hiểu vì sao của mình.

Vì cha, Draco quyết định thử lần thứ 101, không, có lẽ là thứ 1001 cũng không chừng.

Malfoy gia phía trước không xuất hiện qua đồng tính bạn lữ, Draco rất sớm dã vụng trộm xem gia phả cho nên mặc dù đồng tính bạn lữ tại giới phù thủy cũng không phải chuyện ngạc nhiên nhưng tại Malfoy gia thực khả năng chính là truyền thống không thể bị đánh vỡ. Đây cũng là nguyên nhân Draco phát hiện mình thích Harry sau, chậm chạp không dám nói cho cha biết.

Hiện tại theo thư của cha chứng thực cha có thể phản đối, mối tình cậu duy nhất may mắn không hề tồn tại, thêm không hề hy vọng. Tối hôm qua Harry thậm chí còn thi chú với cậu, chính mình có lý do gì tiếp tục a?

Draco lại một lần nữa thuyết phục mình, bắt buộc mình chuyên chú.

Lúc này,Snape vừa mới hoàn thành chi tiết ghi nhớ trên bảng về phân lượng của dược liệu.

Khi cậu ngẩng đầu lên thẩm tra phân lượng dược liệu, tầm mắt nhịn không được liếc đến Harry phía trước vẫn cũng thối dứu Weasley hưng trí bừng bừng trò chuyện cái gì đó. Bọn họ luôn tại lúc thuyết minh giai đoạn không chuyên tâm mới có thể có nhiều ngoài ý muốn như vậy.

Mà cảnh này khiến mắt Draco nhìn rất đau nhưng cậu vừa rồi quyết định không hề vì nó tức giận vì thế lại quay đầu chép những gì trên bảng, cũng đã quên phân lượng dược liệu mới nhìn một nửa cho nên Draco không phát hiện trên bảng là đuôi chim hỏa diễm: 3/4, bị mình viết thành 3.4.

Hôm nay bọn họ chế tác độc dược là dược sửa linh, thứ đó vận dụng nguyên lý thuốc Đa dịch, chẳng qua thuốc Đa dịch biến thành người khác mà dược sửa linh biến người uống thành bất kì tuổi nào nhưng mọi người không có khả năng lấy được tóc 10 năm sau của mình nếu bạn muốn biến thành bộ dáng 10 năm sau cho nên tất yếu bằng vào các loại dược liệu khống chế biến hóa, mà thứ đó là đuôi chim hỏa diễm này.

Mặc dù những gì chép có sai lầm nhưng Draco rất thông minh. Độ mẫn cảm với độc dược của cậu không phải giả. Khi đang chế tác, cho một cái đuôi vào vạc Draco lập tức phát hiện màu sắc không đúng.

Những chỗ khác của Draco đều chính xác, chỉ có phân lượng đuôi sai lầm cho nên trong sách nói độc dược lúc này hẳn là màu lục nhưng vạc lại là màu lam. Draco muốn cùng Zabini xem lại tuy rằng khả năng tác dụng không lớn, Zabini chỉnh tiết đều bận rộn thảo luận với Parkinson về nước hoa của mình, lúc này cạnh vạc bọn họ truyền đến tiếng vang.

“Dược liệu sai lầm, không hề nghi ngờ.” Snape đã đứng bên cạnh, đen mặt nói.

Draco nói, “Đúng vậy cho nên chúng em đang muốn xác nhận lại….”

“Xác nhận sớm nên hoàn thành trước khi chế tác mà không phải giai đoạn này.” Snape nghiêm khắc nói, “Đó là một sai lầm cấp thấp. Draco, trình độ của ngươi không nên phạm loại sai lầm này mới đúng.”

“ Rất xin lỗi.” Draco buông quyển vở trong tay, biết mình chỉ có thể giải thích. Zabini cũng im lặng giống một con cừu nhỏ.

Nhưng Snape không lưu tình chút nào tiếp tục, “Ngay từ đầu ta đã cường điệu, dược liệu hôm nay sử dụng rất nguy hiểm, các ngươi cần phải chú ý phân lượng. Phân lượng sai cùng xử lý sẽ tạo thành hậu quả khó có thể sửa lại, ta rất thất vọng ngươi không chú ý.”

“Xin lỗi giáo sư.” Draco cũng chỉ có thể lặp lại.

“Xin lỗi không thể giải quyết hết thảy tựa như nó không thể cứu lại dược liệu hôm nay bị các ngươi lãng phí.” Snape lãnh khốc nhìn Draco sắc mặt tái nhợt, “Hiện tại lập tức dừng tay, các ngươi không cần tiếp tục, sau khi tan học lưu lại sửa sang lại vạc của mọi người.”

Draco bị Snape nói hai má nóng lên, xấu hổ hạ tầm mắt, cảm giác toàn bộ bạn học lúc này đều nhìn mình nhưng cậu không có cách phản bác, hôm nay cậu quả thật sơ ý, mặc kệ lý do như thế nào. Cho nên Draco cố gắng duy trì mặt không chút thay đổi, im lặng bắt đầu thu thập bàn.

Bất quá cậu có thể lý giải dụng ý của Snape cho bọn họ lưu lại hỗ trợ sẽ trở thành một lý do không trừ điểm. Tuy rằng lí do này sẽ khiến mất mặt chút nhưng điểm đối với cậu rất trọng yếu, hơn nữa sau bức thư của cha, Draco thậm chí có chút cảm kích.

Về phần Zabini từ đầu tới đuôi đều chỉ có thể nghe Draco chỉ huy, cậu ta không có năng lực sửa đúng lại càng không dám chỉ trích, sau đó Draco bảo cậu ta đi rửa vạc.

Vì thế khi trước vạc chỉ còn lại một mình Draco bận rộn, Weasley tóc đỏ đứng trước lập tức xoay người lại sung sướng khi người gặp họa, “Hắc, chồn thối, mày cũng có hôm nay a? Chậc chậc, không xác nhận tài liệu trước là không được a, lên lớp như thế nào có thể không chuyên tâm.”

Draco căm tức liếc, hung tợn tê tê, “Rất nhanh mày sẽ thu hồi những lời này thối dứu, mày ngay cả sai lầm ở đâu cũng không biết, vô tri mới là ngu xuẩn chân chính.” Draco cố ý không nhìn Potter cũng quay đầu lại, cậu không muốn ở trên mặt Potter nhìn đến biểu tình giống vậy.

“Úc, tao thật sợ a nhưng ai mới là người phạm phải sai lầm cấp thấp a? Muốn tao nói không, có lẽ cha mày tháng này đã quên cho Snape gì đó cho nên Snape quyết định ăn ngay nói thật? Ha, trời biết, lúc trước lý do lão ta khen mày rất buồn cười.” Weasley khó được thượng phong, dương dương tự đắc.

Nghe vậy Draco ngược lại cao ngạo nâng cằm, “Quả thật, so sánh với chúng mày, Malfoy càng khả năng bị hoài nghi không công bình. Chỉ là về phương diện khác chúng ta cũng phải suy đoán, giáo sư Snape đặc biệt khoan dung cho mày tại độc dược vụng về khẳng định cũng đã xem xét mặt kinh tế mày không thể luyện tập.”

Vừa xả đến vấn đề này Weasley lập tức nổi giận, “Mày nói cái gì?”

Draco giật nhẹ khóe miệng, “Chưa nói cái gì mà chỉ là suy đoán mà thôi, giống mày mà thôi.”

“Khốn kiếp. Thu hồi lời nói của mày.” Weasley muốn xông lên đấm Draco nhưng Harry tức thời bắt lấy cánh tay cậu ta dẫn tới nam hài tóc đỏ không phục khẽ nói, “Làm gì mà giữ chặt mình? Cậu cũng nghe thấy đấy. Con chồn thối này nói như vậy. Hắn ta là muốn bị đánh.”

Lúc này tầm mắt của Draco không thể không chuyển qua Harry mà Harry không cười có vẻ không kiên nhẫn, “Chúng ta còn cần làm độc dược tiếp, cần gì lãng phí thời gian với cậu ta.”

Harry nói như vậy cho nên Draco cũng quyết định không kiêng nể, “Không sai, mau cút về chỗ vạc của mày đi thối dứu, thời gian chính là tiền tài a, ta thành tâm đề nghị mày ít nhất nên nắm chắc nó, tài phú của mày không nhiều a.”

“Ngươi còn dám nói?” Weasley tức giận tránh thoát tay Harry, “Buông mình ra,Harry.”

Mà một chút lực này thật đúng là để Ron tránh thoát tay Harry.

Chỉ là ngoài ý muốn đạt được tự do khiến cho Weasley dùng lực quá độ, cánh tay tránh thoát còn chưa kịp dừng lại, tiếp theo giây lại đụng vào cái vạc phía sau của bọn họ.

Tiếng vạc đổ vang khắp cả phòng.

Vạc của Weasley và Potter đổ trên mặt đất.

Chuyện ngoài ý muốn này khiến ba người ở đây đều sửng sốt.

May mắn phía trước chỉ có bục giảng, độc dược vẫn chưa làm xong không đổ vào bất cứ ai, thật sự rất may mắn.

Bất quá đến phiên Draco không có hảo ý vỗ tay, “Phấn khích biểu diễn a, Weasley, đạp đổ vạc của mình? Loại chuyện này không thể nghi ngờ rất thích hợp chỉ số thông minh của mày.”

“Khốn kiếp. Đây đều là lỗi của mày.” Weasley đương nhiên thẹn quá thành giận, tức giận đem mọi thứ nắm được trong tay toàn bộ ném vào người Draco, dù sao bọn họ cũng không cần làm tiếp, bất cứ giá nào, hoàn toàn mặc kệ Snape đen mặt đi tới.

Draco né tránh cũng không quên chê cười, Weasley tức giận, có chút dược liệu rơi vào vạc của Draco dẫn phát những ánh sáng khác thường.

Harry không thể không gia nhập cuộc chiến, “Câm miệng Malfoy. Mày không có thể nói ít đi một câu sao?” Vừa nói Harry còn nhớ rõ bắt lấy bạn tốt đang phát điên.

“Đừng chắn mình. Nó thật sự muốn bị đánh.” Weasley rống giận.

“Tao chỉ ăn ngay nói thật.” Draco ác liệt thêm dầu vào lửa, “Chuyện ngu xuẩn như vậy cũng không phải là người thường có thể làm được.”

“Đừng ném loạn Ron, rất nguy hiểm.” Harry quát.

Nhưng Weasley sớm đánh mất lý trí, hắn đem hết khí lực đẩy Harry ra, Harry tựa hồ không đoán trước bị đẩy ra, lảo đảo mất cân bằng, tay phải trực giác nắm lấy thứ bên phải lạivừa vặn đặt tay lên vạc của Draco.

Đương nhiên vạc không có khả năng chống đỡ sức nặng của Harry, giây tiếp theo, vạc đổ về phía Draco, bên trong là chất lỏng gì đó, toàn bộ hất vào người Draco bất ngờ không kịp phòng bị!

Một tiếng nổ lớn, khi dược chạm vào người Draco lại toát ra rất nhiều khói trắng nháy mắt nuốt hết cả phòng học.

Snape rống giận, “Sao lại thế này?”

Nhưng sự tình đã không còn kịp.

Khi khói tán đi, Snape dùng tay áo bịt miệng mũi đuổi tới Draco đã biến mất.

Mà nơi đó lại tích một đống tựa hồ là quần áo trên người Draco……

Snape vừa sợ vừa giận đẩy ra Harry cùng Weasley ngây ngốc, đẩy quần áo ra, tìm thấy một thứ dưới quần áo không nhúc nhích.

Hắn thật cẩn thận tính cả quần áo ôm lấy chúng, sắc mặt khủng bố nhưng tay lại dị thường mềm nhẹ kéo quần áo ra.

Một khuôn mặt non nớt từ quần áo lộ ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương