[Harry Potter Đồng Nhân] Mạt Thứ Băng Kỳ
-
Chương 55
Chương này tỉnh lại viết thiệt hậm hực a~
Nghe nói, vì rắn là động vật máu lạnh, cho nên độ ấm chúng có được đều là lấy từ chung quanh.
Bởi vậy, cố ý dựa vào đây cũng vô dụng. Từ tôi, chẳng chiếm được chút ấm áp nào đâu.
Thiếu niên trên chiếc giường đơn bạc chậm rãi mở lớn mắt, trong tích tắc một chùm sáng màu bạc và xanh lá nhào vào tầm mắt, thỉnh thoảng còn điểm xuyến vào tia màu lam.
Thật đúng là….sắc thái lạnh lẽo.
Cho nên mới nói đừng tùy ý dựa vào đây, vô dụng thôi.
Cuối cùng, Harry nhắm mắt lại, trên mặt không có biểu tình gì.
“Kẻ nào yêu trước là kẻ thua”….Sao? Như vậy, tôi mới là kẻ không có khả năng thua trận.
Bởi vì, từ rất nhiều năm trước, tôi đã mất đi….tư cách thua trận rồi a…
******* Em là phân cách tuyến giả vờ ngủ đáng xấu hổ*******
Trên cánh tay trái có vắt một chiếc áo khoác tây trang, tay còn lại mở cửa, lật tức nhìn thấy cậu bé đã có dáng người của thiếu niên mười năm tuổi vẫn không nhúc nhích nằm trên chiếc giường mềm mại. Cảnh tượng như vậy, gã nhìn đã nửa năm, hơn nữa khi thiếu niên tỉnh lại, gã không thể không tiếp tục nhìn.
Gã treo áo khoác lên móc áo trên cửa, đi đến bên cửa sổ, vươn tay kéo tấm rèm lớn ra. Ánh sáng mặt trời tươi mát buổi sớm ùn ùn tràn vào, sau khi đẩy cửa ra, những cơn gió nhè nhẹ mang theo hơi thở ướt át đặc trưng của mùa xuân cũng tràn vào, mùi hương hoa ngọt ngào thơm mát không biết tên trộn lẫn trong không khí.
Gã xoay người đi tới trước giường, dáng người cao nhất in bóng lên chiếc chăn bên dưới.
「 Cho dù là sao, tùy hứng cũng nên có chừng mực một chút đi, thiếu gia.」
Hình như cảm nhận được tầm mắt chăm chú của gã, thiếu niên trên giường khẽ run lông mi, sau 10 tháng, rốt cục cũng mở mắt. [Vì sao lại là 10 tháng TAT…..]
「Rõ ràng đã đồng ý không phải sao, cho dù lấy cớ chờ thân thể khôi phục bất quá cũng chỉ kéo dài một thời gian thôi, chuyện này không có lợi ích đáng kể gì a.」
「 Vì sao vừa trợn mắt tỉnh dậy đã phải nghe ông oán giận thế.」Thiếu niên vươn tay từ trong chiếc chăn thiệt dày ra, nghĩ muốn chống mình ngồi dậy, lại vì hoàn toàn không có lực, nhất thời cả người nghiêng sang một bên.
Nghênh đón cậu là một ***g lực rắn chắc, cánh tay thuộc về nguời đàn ông thành thục vòng ra sau lưng mình, hoàn thành một đường tròn xinh đẹp.
「 Đây là hậu quả của việc tham ngủ đấy, thiếu gia.」Gã đàn ông dùng giọng điệu bất đắc dĩ pha trộn sự sủng nịnh nói, nâng thiếu niên trong lòng dậy, biến ra một cái đệm thật dày sau lưng cậu,「 Lại nói, sau khi vượt qua thời kỳ đổi giọng, giọng nói của thiếu gia quả thật có một loại….cảm giác rất mị hoặc đó~ 」
「 Tôi cũng không còn tâm trí để tiếp tục ngủ đâu, Zero.」
「 Nhưng ngài vẫn phải lựa chọn trở lại.」Theo cái dài dòng kia, cơ hồ có thể xem như là giấc mộng hạnh phúc. Nhưng mà….「 Zero?」
「 Tên của ông.」 Trả lời ngắn gọn.
Gã đàn ông đơ người một lát, rồi lật tức mỉm cười, nụ cười đểu giả không nhìn rõ dưới ánh mắt trời,:「 Đúng vậy, thiếu gia. Còn có, vô cùng cảm ơn.」
Vô cùng cảm ơn ngài đã buông cái mộng cảnh hạnh phúc bình yên như vậy để trở về đây — trở về chịu trách nhiệm cho tất cả những thứ ngài đã làm ra.
Khi gã nói phương pháp khôi phục thân thể và ma lực một cách nhanh chóng cho cậu bé, thì đã biết lúc cậu tiến vào hôn mê, nhất định sẽ bước vào nơi mà nội tâm mình khao khát nhất. Bình yên tự do, sinh hoạt không bị quản thúc, vẫn chính là khát vọng cháy bỏng của thiếu gia nhà mình. Vậy nên, hạnh phúc trong tầm với, trên đời này không có mấy người có thể từ bỏ được.
Nhưng thiếu gia lại trở lại, từ nơi ấm áp như vậy. Biết rõ khi mở mắt ra, cái mình từng nắm chặt trong tay liền biến mất không dấu vết, cậu vẫn lựa chọn tỉnh lại như trước.
Harry quét tầm mắt qua bên này: 「 Ngu ngốc.」
「…… Thiếu gia, cậu định khi nào thì trở lại trường học?」 Cuối cùng quyết định bỏ qua từ đơn nào đó kia, Zero đứng thẳng người, hỏi, 「 Thuận tiện nói thêm câu nữa, các văn kiện quan trong cần có chữ kí của gia chủ đều nằm trên bài kia, mong cậu mau chóng kiểm duyệt.」
「 Tôi là bệnh nhân.」 Harry nháy mắt mấy cái, có chút vô tội lên án hành vi bóc lột sức lao động của kẻ nào đó.
「 Ký tên cũng không cần quá nhiều khí lực.」 Gã đàn ông trưởng thành nhìn như chẳng thèm thương tiếc chút nào, giọng nói trả lời đầy bình tĩnh, 「 Hơn nữa, nếu tiếp tục kéo dài thêm sẽ không thể tiến hành các văn kiện khẩn tiếp theo.」
「 Coi như tôi chưa tỉnh nha.」
「 Thiếu gia.」
Con ngươi màu xanh biếc như mắt mèo cùng ánh mắt ảm đạm nhìn lại, cuối cùng, Zero liền thất bại trước ánh mắt đó, 「Bữa trưa sẽ chuẩn bị súp bơ nấm, súp rau Ý hay thức ăn Trung theo phong cách Borsch, cậu thích kiểu nào hơn? 」
「 Súp nấm.」
「 Vậy thì, phối hợp với món chính là khoai tây nướng, món tráng miệng sau bữa ăn sẽ là bánh Flan. 10 phút sau tôi bưng lên cho cậu.」
Gật gật đầu, Harry dựa vào cái đệm mềm mại sau lưng nhắm mắt an thần. Đã nằm hơn nửa năm, quả nhiên….bị mất đi thói quen sinh hoạt bình thường.
「 Đúng rồi, thời gian hiện tại?」
Bóng dáng đã chạy tới cửa lại dừng lại
「Còn 2 ngày nữa là kết thúc kỳ nghỉ cho lễ Phục Sinh.」
Như vậy a…… Thời gian hình như đang muốn đuổi theo cái gì đó. Nhưng mà…
「 Sau khi kết thúc kì nghỉ, đi học trở lại.」
Tay phải đặt lên ngực, bao tay trắng thuần hết sức nổi bật trên nền bộ quần áo màu đen phía sau. Gã xoay người hành lễ*: 「Vâng, thiếu gia.」(*Hành lễ: Tay phải đặt trên ngực, thân người cúi xuống 30 độ)
******* em là phân cách tuyến Harry bé bỏng cuối cùng cũng chuẩn bị về trường *******
Cứng nhắc bảo trì lễ nghi quý tộc hoàn mỹ, Draco mang theo đám học sinh nhà Slytherin bước vào đại sảnh. Kỳ nghỉ Lễ Phục cuối cùng cũng kết thúc, rõ ràng chỉ là một kỳ nghỉ ngắn ngủi, nhưng đám giáo sư điên rồi hay sao mà lại bố trí bài tập về nhà có thể đem so với cả Lễ Giáng Sinh, khóa học sự vụ gia tộc và khóa huấn luyện người thừa kế khiến cho cậu thời thời khắc khắc đều có ảo giác ngay giây sau mình sẽ ngã xuống. Nhất là bài tập, rõ ràng chính là đã học qua cả rồi, cũng không đến mức phải thi lại như đám Hufflepuff, nhưng vẫn khiến bạch kim tiểu quý tộc khó chịu vô cùng.
Bất quá, chỉ cần nghĩ tới nhỏ sư tử cái Gryffindor nào đó hay phá hủy mái tóc rối y hệt như ổ chim, tiểu xà lại cảm thấy hết thảy mình gặp phải đều không quá khó chịu như mình tưởng.
Quả nhiên, ai cũng cần có tương đối ha….
Miên man suy nghĩ xem có hay không, Draco dẫn đầu đoàn người bước vào đại sảnh. So sánh với đám Gryffindor không có bất cứ cái gì gọi là kỷ luật, hay đám Hufflepuff hay kiểm tra nhân số không ngừng nghỉ, hay đám coi đọc như mạng Ravenclaw, Slytherin có thứ có bậc rõ ràng luôn luôn là nhóm đến sớm nhất, giờ đây trong đại sảnh giống như không có ai cả. Ánh mắt ngạo nghễ lướt qua đại sảnh, sau đó, đột nhiên hóa đá.
Thủ phạm khiến cho vị huynh trưởng nổi tiếng của nhà Slytherin tựa hồ nhận thấy được, từ trong cuốn sách thiệt dày thiệt nặng ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu, lật tức giơ lên một nụ cười ôn hòa.
“Yo, Draco, đã lâu không gặp.” Thiếu niên tóc đen tinh xảo phất phất cái tay cầm bút, hai tròng mắt màu xanh biếc lóe ra sự sung sướng chân thật.
Giọng nói mang theo một chút mị hoặc, đôi mắt bởi vì đang cười nên hơi nheo lại, khác hoàn toàn với hình ảnh im lặng cúi đầu đọc sách ban đầu kia. Draco tuy chưa từng gặp người này, nhưng hết thảy những gì cậu chứng kiến đều hướng tới một đáp án duy nhất…
“Ha….Harry?!” Thiếu niên tóc bạch kim trợn lớn hai mắt, dường như là đang muốn vội vã xác nhận cái gì đó, gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên cũng không thể coi là quen thuộc. Dù sao, trong đầu cậu, Harry trái phải vẫn luôn là một cậu nhóc 10 tuổi, vài năm qua chưa từng lớn lên. Hơn nữa, cậu ta vừa rồi có nói…
Không đợi cậu nói gì nữa, ánh mắt của Harry liếc về phía sau cậu, lộ ra một nụ cười như đang xem kịch.
Draco lúc này mới nhớ tới đám người của học viện đang chờ phía sau cậu. Để lại ánh mắt “Nói sau”, rồi cậu nâng cao cằm, mang theo nhóm Slytherin đi tới trưởng bàn của mình.
So sánh thì, Gryffindor vốn không có nhiều cố kỵ như vậy.
“Ha…… Harry?!” Lời dạo đầu y hệt, Hermione lăng lăng nhìn thiếu niên thành thục đã không còn là một đứa trẻ ngồi ở trưởng bàn cuối cùng nhà Ravenclaw, không để ý tới đám người bắt đầu lướt qua trong tiếc tối, lao vào ôm lấy cậu.
“Cậu cái tên khốn khiếp này!” Thiếu nữ mạnh mẽ ấn cậu vào trong lòng, ngoài miệng thì nói ra lời nói không thể coi là dễ nghe, nhưng nước mắt lại nhịn không được rơi xuống, “Đúng 10 tháng! Một chút tin tức cũng có, cậu có biết bọn tôi có bao nhiêu lo lắng hay không!”
Harry hiển nhiên hoàn toàn không có thói quen thân mật tiếp túc như thế, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô bé.
“Hermione.” Cậu nói, tiếng nói hiện giờ hoàn toàn khác xưa. Ánh mắt nguyên bản rò ra vài tia giảo hoạt mềm xuống, hoàn toàn biến thành ôn hòa như nước bình thường.
Nghe thấy tên mình phát ra từ một tiếng nói xa lạ, Hermione thoáng mở lớn mắt, lật tức nhanh chóng buông cậu bé mình vừa ôm ghì ra, lấy tay chà chà con mắt, “Bình an trở về là tốt rồi.”
Dư quang nơi khóe mắt thoáng nhìn ánh mắt hơi trầm xuống của bạn học quý tộc nào đó, Harry nghiêng đầu, thoáng nở nụ cười thâm trường ở nơi mà thiếu nữ không chú ý tới, rồi tầm mắt lật tức khôi phục lại theo đúng hình thức tiêu chuẩn của một quý ông Anh quốc, “Ừm, tôi đã trở về.”
Bàn trưởng Slytherin, dưới mái tóc màu bạch kim, ánh mắt nào đó biểu đạt ý tứ hàm xúc tức đến nghiến răng nghiến lợi.
******* Em là phân cách tuyến đánh lui bạn cóc*******
Thực không đúng dịp, lớp học đầu tiên Harry học sau khi trở lại Hogwarts, lại chính là môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám năm năm Ravenclaw. Bước vào phòng học, cấp trưởng Ravenclaw lật tức lo lắng nhìn cậu thiếu niên đã có rất nhiều thay đổi.
“Harry, giáo sư Umbridge đối với việc em vắng mặt trong lớp học hơn nửa năm có chút….Tóm lại, em hãy cẩn thận. Nhưng mà em cũng đừng lo lắng, nếu mụ ta thật sự muốn làm gì đó với em, bọn tôi đều sẽ không cho phép.”
Thiếu niên mắt xanh nheo mắt cười rộ lên, lộ ra lúm đồng tiền nhợt nhạt, “Cảm ơn.”
(Nữ) Cấp trưởng được cảm ơn đột nhiên quay đầu đi, hai má dấy lên màu đỏ lựng.
A a a tuy rằng Harry đã trưởng thành nhưng vẫn thiệt dễ thương khiến cho người ta chỉ muốn ôm lấy rồi dốc sức yêu thương a ~~~~ manh thế này thì sau này đứa con trai nào có thể cua được nó thì thiệt may mắn a A++A~~ [Miêu: Hình như lại xuất hiện từ kỳ quái]
Hồn nhiên không hiểu ý nghĩ như đống lửa hừng hực thiêu đốt trong bụng nữ cấp trưởng, Harry vẫn duy trì nụ cười nhợt nhạt bước vào phòng học, ngồi xuống cái bàn ở giữa phòng.
Theo như giới thiệu của bạn màu bạch kim và bạn màu nâu nào đó, ở lớp học Phòng chống nghệ thuật hắc ám hiện tại thì chỉ cần im lặng mở sách ra đọc. Vì vậy, những phép chú lẫn lộn đó, hẳn là có thể bình an vượt qua đi.
Bạn học nổi tiếng đã vắng mặt đã vắng mặt hơn nửa năm nào đó hiển nhiên rất xem nhẹ trình độ chú ý đến mình của bà Cóc.
“Đây không phải là người đã vắng mặt hơn nửa năm, nhân vật đỉnh đỉnh đại danh hay sao~” Giọng nói ngọt lịm vang lên khiến cho tất cả mọi người trong phòng học đều nhăn mi lại. Đương sự vẫn chẳng có tí phản ứng đặc biệt nào, cậu đứng lên khẽ cúi người, “Chào giáo sư.”
Cung kính rất có độ, điều này khiến cho Umbridge có chút không thể xuống tay nổi, nhưng mà nhớ đến những tai nạn xảy ra do thằng nhóc này từ lúc khai giảng tới giờ, khuôn mặt vốn nhìn thôi cũng phải xin lỗi người xem lại càng trở nên vặn vẹo, “Phòng chống nghệ thuật hắc ám là một môn vô cùng quan trọng trong chương trình học. Xét vào trạng huống vắng mặt của cậu Potter, thân là giáo viên, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ dạy bù thêm cho cậu. Sau này, 6 giờ tối, hãy đến văn phòng của tôi. Còn nữa, Ravenclaw trừ 10 điểm, phải kêu ‘giáo sư Umbridge’ chứ.”
Trong một đám người lòng tràn ngập căm phẫn, Harry vẫn cúi đầu, mặt mày bình tĩnh, “Vâng, giáo sư Umbridge.”
Thật giống như đem toàn lực đánh ra một chưởng lại trúng vào một cục bông, Umbridge lập tức nghẹn họng, ánh mắt nhìn cậu bé ngày càng không tốt, bất quá cũng không muốn tự rước lấy phiền toái, nên chỉ có thể phất tay bảo cậu ngồi xuống.
“Thật là thật quá đáng, sao mụ ta có thể như thế!” Đi xa thiệt xa rồi mà cấp trưởng Ravenclaw vẫn cứ nắm chặt tay bực dọc, “Harry, em không tức giận sao? Con cóc kia hoàn toàn nhằm vào em đó!”
“Rất xuống cấp.” Thiếu niên trả lời ngắn gọn, trong mắt vụt lóe lên một tia sáng.
Dù sao, sang ngày mai, mụ ta đã không còn là giáo viên Hogwarts nữa.
A a, hy vọng bà Umbridge có thể thuận lợi bước vào thánh Mungo nhe ~
Sáng sớm hôm sau, tin giáo sư môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám Umbridge do nghi ngờ có học sinh đi chơi đêm trong rừng cấm, sau khi tự ý xâm nhập vào Rừng cấm, lúc chạy ra lỗ mãng nói mình bị sinh vật phép thuật tấn công, bản thân còn bị thương rất nặng, suốt đêm đưa tới Mungo, bị truyền ra. Đối với chất vấn của bộ phép thuật, vị Nhân mã bảo vệ rừng cấm tỏ vẻ đêm đó cũng không có bất cứ học sinh nào bước vào đó cả. Chuyện này sau đó cũng biến mất.
Draco và Hermione đã nghe kể về chuyện phát sinh ở lớp học Ravenclaw một ngày trước đều không hẹn cùng đem tầm mắt hướng về cậu bé ngồi ở chiếc bài dài màu lam cuối cùng. Harry khó mới lấy được một phần beefsteak, đang chậm rãi hưởng thụ, trên mặt còn nở một nụ cười vô tội đến cực điểm.
Lúc này, Dumbledore đứng lên, nâng tay ý bảo cả trường im lặng.
“Do giáo viên môn phòng chống nghệ thuật hắc ám của chúng ta gặp sự cố ngoài ý muốn, cho nên chương trình học môn phòng chống nghệ thuật hắc ám hiện nay sẽ do giáo sư Snape phụ trách. Giáo viên mới sẽ đến sau bữa cơm chiều ngày hôm nay.
Nhất thời, trên bàn ăn sáng tràn ngập các loại phán đoán đối với vị giáo viên mới này, đám học sinh theo học môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám hỗn loạn không tự giác kêu rên.
Bởi vậy, không có ai chú ý tới, khi nghe tin tức này, khóe mắt của cậu thiếu niên nào đó không tự chủ giật giật.
[LẠI MỘT NĂM BINH HOANG MÃ LOẠN – HOÀN]
_____________
Zô: ~lau mồ hôi~ Ra là mộng hả, vậy là mấy chương trước chính là khát khao cháy bỏng nhất của bé Har sao? Những thứ vốn có của người bình thường lại là khát khao của bé (๑╯ﻌ╰๑)
Nghe nói, vì rắn là động vật máu lạnh, cho nên độ ấm chúng có được đều là lấy từ chung quanh.
Bởi vậy, cố ý dựa vào đây cũng vô dụng. Từ tôi, chẳng chiếm được chút ấm áp nào đâu.
Thiếu niên trên chiếc giường đơn bạc chậm rãi mở lớn mắt, trong tích tắc một chùm sáng màu bạc và xanh lá nhào vào tầm mắt, thỉnh thoảng còn điểm xuyến vào tia màu lam.
Thật đúng là….sắc thái lạnh lẽo.
Cho nên mới nói đừng tùy ý dựa vào đây, vô dụng thôi.
Cuối cùng, Harry nhắm mắt lại, trên mặt không có biểu tình gì.
“Kẻ nào yêu trước là kẻ thua”….Sao? Như vậy, tôi mới là kẻ không có khả năng thua trận.
Bởi vì, từ rất nhiều năm trước, tôi đã mất đi….tư cách thua trận rồi a…
******* Em là phân cách tuyến giả vờ ngủ đáng xấu hổ*******
Trên cánh tay trái có vắt một chiếc áo khoác tây trang, tay còn lại mở cửa, lật tức nhìn thấy cậu bé đã có dáng người của thiếu niên mười năm tuổi vẫn không nhúc nhích nằm trên chiếc giường mềm mại. Cảnh tượng như vậy, gã nhìn đã nửa năm, hơn nữa khi thiếu niên tỉnh lại, gã không thể không tiếp tục nhìn.
Gã treo áo khoác lên móc áo trên cửa, đi đến bên cửa sổ, vươn tay kéo tấm rèm lớn ra. Ánh sáng mặt trời tươi mát buổi sớm ùn ùn tràn vào, sau khi đẩy cửa ra, những cơn gió nhè nhẹ mang theo hơi thở ướt át đặc trưng của mùa xuân cũng tràn vào, mùi hương hoa ngọt ngào thơm mát không biết tên trộn lẫn trong không khí.
Gã xoay người đi tới trước giường, dáng người cao nhất in bóng lên chiếc chăn bên dưới.
「 Cho dù là sao, tùy hứng cũng nên có chừng mực một chút đi, thiếu gia.」
Hình như cảm nhận được tầm mắt chăm chú của gã, thiếu niên trên giường khẽ run lông mi, sau 10 tháng, rốt cục cũng mở mắt. [Vì sao lại là 10 tháng TAT…..]
「Rõ ràng đã đồng ý không phải sao, cho dù lấy cớ chờ thân thể khôi phục bất quá cũng chỉ kéo dài một thời gian thôi, chuyện này không có lợi ích đáng kể gì a.」
「 Vì sao vừa trợn mắt tỉnh dậy đã phải nghe ông oán giận thế.」Thiếu niên vươn tay từ trong chiếc chăn thiệt dày ra, nghĩ muốn chống mình ngồi dậy, lại vì hoàn toàn không có lực, nhất thời cả người nghiêng sang một bên.
Nghênh đón cậu là một ***g lực rắn chắc, cánh tay thuộc về nguời đàn ông thành thục vòng ra sau lưng mình, hoàn thành một đường tròn xinh đẹp.
「 Đây là hậu quả của việc tham ngủ đấy, thiếu gia.」Gã đàn ông dùng giọng điệu bất đắc dĩ pha trộn sự sủng nịnh nói, nâng thiếu niên trong lòng dậy, biến ra một cái đệm thật dày sau lưng cậu,「 Lại nói, sau khi vượt qua thời kỳ đổi giọng, giọng nói của thiếu gia quả thật có một loại….cảm giác rất mị hoặc đó~ 」
「 Tôi cũng không còn tâm trí để tiếp tục ngủ đâu, Zero.」
「 Nhưng ngài vẫn phải lựa chọn trở lại.」Theo cái dài dòng kia, cơ hồ có thể xem như là giấc mộng hạnh phúc. Nhưng mà….「 Zero?」
「 Tên của ông.」 Trả lời ngắn gọn.
Gã đàn ông đơ người một lát, rồi lật tức mỉm cười, nụ cười đểu giả không nhìn rõ dưới ánh mắt trời,:「 Đúng vậy, thiếu gia. Còn có, vô cùng cảm ơn.」
Vô cùng cảm ơn ngài đã buông cái mộng cảnh hạnh phúc bình yên như vậy để trở về đây — trở về chịu trách nhiệm cho tất cả những thứ ngài đã làm ra.
Khi gã nói phương pháp khôi phục thân thể và ma lực một cách nhanh chóng cho cậu bé, thì đã biết lúc cậu tiến vào hôn mê, nhất định sẽ bước vào nơi mà nội tâm mình khao khát nhất. Bình yên tự do, sinh hoạt không bị quản thúc, vẫn chính là khát vọng cháy bỏng của thiếu gia nhà mình. Vậy nên, hạnh phúc trong tầm với, trên đời này không có mấy người có thể từ bỏ được.
Nhưng thiếu gia lại trở lại, từ nơi ấm áp như vậy. Biết rõ khi mở mắt ra, cái mình từng nắm chặt trong tay liền biến mất không dấu vết, cậu vẫn lựa chọn tỉnh lại như trước.
Harry quét tầm mắt qua bên này: 「 Ngu ngốc.」
「…… Thiếu gia, cậu định khi nào thì trở lại trường học?」 Cuối cùng quyết định bỏ qua từ đơn nào đó kia, Zero đứng thẳng người, hỏi, 「 Thuận tiện nói thêm câu nữa, các văn kiện quan trong cần có chữ kí của gia chủ đều nằm trên bài kia, mong cậu mau chóng kiểm duyệt.」
「 Tôi là bệnh nhân.」 Harry nháy mắt mấy cái, có chút vô tội lên án hành vi bóc lột sức lao động của kẻ nào đó.
「 Ký tên cũng không cần quá nhiều khí lực.」 Gã đàn ông trưởng thành nhìn như chẳng thèm thương tiếc chút nào, giọng nói trả lời đầy bình tĩnh, 「 Hơn nữa, nếu tiếp tục kéo dài thêm sẽ không thể tiến hành các văn kiện khẩn tiếp theo.」
「 Coi như tôi chưa tỉnh nha.」
「 Thiếu gia.」
Con ngươi màu xanh biếc như mắt mèo cùng ánh mắt ảm đạm nhìn lại, cuối cùng, Zero liền thất bại trước ánh mắt đó, 「Bữa trưa sẽ chuẩn bị súp bơ nấm, súp rau Ý hay thức ăn Trung theo phong cách Borsch, cậu thích kiểu nào hơn? 」
「 Súp nấm.」
「 Vậy thì, phối hợp với món chính là khoai tây nướng, món tráng miệng sau bữa ăn sẽ là bánh Flan. 10 phút sau tôi bưng lên cho cậu.」
Gật gật đầu, Harry dựa vào cái đệm mềm mại sau lưng nhắm mắt an thần. Đã nằm hơn nửa năm, quả nhiên….bị mất đi thói quen sinh hoạt bình thường.
「 Đúng rồi, thời gian hiện tại?」
Bóng dáng đã chạy tới cửa lại dừng lại
「Còn 2 ngày nữa là kết thúc kỳ nghỉ cho lễ Phục Sinh.」
Như vậy a…… Thời gian hình như đang muốn đuổi theo cái gì đó. Nhưng mà…
「 Sau khi kết thúc kì nghỉ, đi học trở lại.」
Tay phải đặt lên ngực, bao tay trắng thuần hết sức nổi bật trên nền bộ quần áo màu đen phía sau. Gã xoay người hành lễ*: 「Vâng, thiếu gia.」(*Hành lễ: Tay phải đặt trên ngực, thân người cúi xuống 30 độ)
******* em là phân cách tuyến Harry bé bỏng cuối cùng cũng chuẩn bị về trường *******
Cứng nhắc bảo trì lễ nghi quý tộc hoàn mỹ, Draco mang theo đám học sinh nhà Slytherin bước vào đại sảnh. Kỳ nghỉ Lễ Phục cuối cùng cũng kết thúc, rõ ràng chỉ là một kỳ nghỉ ngắn ngủi, nhưng đám giáo sư điên rồi hay sao mà lại bố trí bài tập về nhà có thể đem so với cả Lễ Giáng Sinh, khóa học sự vụ gia tộc và khóa huấn luyện người thừa kế khiến cho cậu thời thời khắc khắc đều có ảo giác ngay giây sau mình sẽ ngã xuống. Nhất là bài tập, rõ ràng chính là đã học qua cả rồi, cũng không đến mức phải thi lại như đám Hufflepuff, nhưng vẫn khiến bạch kim tiểu quý tộc khó chịu vô cùng.
Bất quá, chỉ cần nghĩ tới nhỏ sư tử cái Gryffindor nào đó hay phá hủy mái tóc rối y hệt như ổ chim, tiểu xà lại cảm thấy hết thảy mình gặp phải đều không quá khó chịu như mình tưởng.
Quả nhiên, ai cũng cần có tương đối ha….
Miên man suy nghĩ xem có hay không, Draco dẫn đầu đoàn người bước vào đại sảnh. So sánh với đám Gryffindor không có bất cứ cái gì gọi là kỷ luật, hay đám Hufflepuff hay kiểm tra nhân số không ngừng nghỉ, hay đám coi đọc như mạng Ravenclaw, Slytherin có thứ có bậc rõ ràng luôn luôn là nhóm đến sớm nhất, giờ đây trong đại sảnh giống như không có ai cả. Ánh mắt ngạo nghễ lướt qua đại sảnh, sau đó, đột nhiên hóa đá.
Thủ phạm khiến cho vị huynh trưởng nổi tiếng của nhà Slytherin tựa hồ nhận thấy được, từ trong cuốn sách thiệt dày thiệt nặng ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu, lật tức giơ lên một nụ cười ôn hòa.
“Yo, Draco, đã lâu không gặp.” Thiếu niên tóc đen tinh xảo phất phất cái tay cầm bút, hai tròng mắt màu xanh biếc lóe ra sự sung sướng chân thật.
Giọng nói mang theo một chút mị hoặc, đôi mắt bởi vì đang cười nên hơi nheo lại, khác hoàn toàn với hình ảnh im lặng cúi đầu đọc sách ban đầu kia. Draco tuy chưa từng gặp người này, nhưng hết thảy những gì cậu chứng kiến đều hướng tới một đáp án duy nhất…
“Ha….Harry?!” Thiếu niên tóc bạch kim trợn lớn hai mắt, dường như là đang muốn vội vã xác nhận cái gì đó, gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên cũng không thể coi là quen thuộc. Dù sao, trong đầu cậu, Harry trái phải vẫn luôn là một cậu nhóc 10 tuổi, vài năm qua chưa từng lớn lên. Hơn nữa, cậu ta vừa rồi có nói…
Không đợi cậu nói gì nữa, ánh mắt của Harry liếc về phía sau cậu, lộ ra một nụ cười như đang xem kịch.
Draco lúc này mới nhớ tới đám người của học viện đang chờ phía sau cậu. Để lại ánh mắt “Nói sau”, rồi cậu nâng cao cằm, mang theo nhóm Slytherin đi tới trưởng bàn của mình.
So sánh thì, Gryffindor vốn không có nhiều cố kỵ như vậy.
“Ha…… Harry?!” Lời dạo đầu y hệt, Hermione lăng lăng nhìn thiếu niên thành thục đã không còn là một đứa trẻ ngồi ở trưởng bàn cuối cùng nhà Ravenclaw, không để ý tới đám người bắt đầu lướt qua trong tiếc tối, lao vào ôm lấy cậu.
“Cậu cái tên khốn khiếp này!” Thiếu nữ mạnh mẽ ấn cậu vào trong lòng, ngoài miệng thì nói ra lời nói không thể coi là dễ nghe, nhưng nước mắt lại nhịn không được rơi xuống, “Đúng 10 tháng! Một chút tin tức cũng có, cậu có biết bọn tôi có bao nhiêu lo lắng hay không!”
Harry hiển nhiên hoàn toàn không có thói quen thân mật tiếp túc như thế, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô bé.
“Hermione.” Cậu nói, tiếng nói hiện giờ hoàn toàn khác xưa. Ánh mắt nguyên bản rò ra vài tia giảo hoạt mềm xuống, hoàn toàn biến thành ôn hòa như nước bình thường.
Nghe thấy tên mình phát ra từ một tiếng nói xa lạ, Hermione thoáng mở lớn mắt, lật tức nhanh chóng buông cậu bé mình vừa ôm ghì ra, lấy tay chà chà con mắt, “Bình an trở về là tốt rồi.”
Dư quang nơi khóe mắt thoáng nhìn ánh mắt hơi trầm xuống của bạn học quý tộc nào đó, Harry nghiêng đầu, thoáng nở nụ cười thâm trường ở nơi mà thiếu nữ không chú ý tới, rồi tầm mắt lật tức khôi phục lại theo đúng hình thức tiêu chuẩn của một quý ông Anh quốc, “Ừm, tôi đã trở về.”
Bàn trưởng Slytherin, dưới mái tóc màu bạch kim, ánh mắt nào đó biểu đạt ý tứ hàm xúc tức đến nghiến răng nghiến lợi.
******* Em là phân cách tuyến đánh lui bạn cóc*******
Thực không đúng dịp, lớp học đầu tiên Harry học sau khi trở lại Hogwarts, lại chính là môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám năm năm Ravenclaw. Bước vào phòng học, cấp trưởng Ravenclaw lật tức lo lắng nhìn cậu thiếu niên đã có rất nhiều thay đổi.
“Harry, giáo sư Umbridge đối với việc em vắng mặt trong lớp học hơn nửa năm có chút….Tóm lại, em hãy cẩn thận. Nhưng mà em cũng đừng lo lắng, nếu mụ ta thật sự muốn làm gì đó với em, bọn tôi đều sẽ không cho phép.”
Thiếu niên mắt xanh nheo mắt cười rộ lên, lộ ra lúm đồng tiền nhợt nhạt, “Cảm ơn.”
(Nữ) Cấp trưởng được cảm ơn đột nhiên quay đầu đi, hai má dấy lên màu đỏ lựng.
A a a tuy rằng Harry đã trưởng thành nhưng vẫn thiệt dễ thương khiến cho người ta chỉ muốn ôm lấy rồi dốc sức yêu thương a ~~~~ manh thế này thì sau này đứa con trai nào có thể cua được nó thì thiệt may mắn a A++A~~ [Miêu: Hình như lại xuất hiện từ kỳ quái]
Hồn nhiên không hiểu ý nghĩ như đống lửa hừng hực thiêu đốt trong bụng nữ cấp trưởng, Harry vẫn duy trì nụ cười nhợt nhạt bước vào phòng học, ngồi xuống cái bàn ở giữa phòng.
Theo như giới thiệu của bạn màu bạch kim và bạn màu nâu nào đó, ở lớp học Phòng chống nghệ thuật hắc ám hiện tại thì chỉ cần im lặng mở sách ra đọc. Vì vậy, những phép chú lẫn lộn đó, hẳn là có thể bình an vượt qua đi.
Bạn học nổi tiếng đã vắng mặt đã vắng mặt hơn nửa năm nào đó hiển nhiên rất xem nhẹ trình độ chú ý đến mình của bà Cóc.
“Đây không phải là người đã vắng mặt hơn nửa năm, nhân vật đỉnh đỉnh đại danh hay sao~” Giọng nói ngọt lịm vang lên khiến cho tất cả mọi người trong phòng học đều nhăn mi lại. Đương sự vẫn chẳng có tí phản ứng đặc biệt nào, cậu đứng lên khẽ cúi người, “Chào giáo sư.”
Cung kính rất có độ, điều này khiến cho Umbridge có chút không thể xuống tay nổi, nhưng mà nhớ đến những tai nạn xảy ra do thằng nhóc này từ lúc khai giảng tới giờ, khuôn mặt vốn nhìn thôi cũng phải xin lỗi người xem lại càng trở nên vặn vẹo, “Phòng chống nghệ thuật hắc ám là một môn vô cùng quan trọng trong chương trình học. Xét vào trạng huống vắng mặt của cậu Potter, thân là giáo viên, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ dạy bù thêm cho cậu. Sau này, 6 giờ tối, hãy đến văn phòng của tôi. Còn nữa, Ravenclaw trừ 10 điểm, phải kêu ‘giáo sư Umbridge’ chứ.”
Trong một đám người lòng tràn ngập căm phẫn, Harry vẫn cúi đầu, mặt mày bình tĩnh, “Vâng, giáo sư Umbridge.”
Thật giống như đem toàn lực đánh ra một chưởng lại trúng vào một cục bông, Umbridge lập tức nghẹn họng, ánh mắt nhìn cậu bé ngày càng không tốt, bất quá cũng không muốn tự rước lấy phiền toái, nên chỉ có thể phất tay bảo cậu ngồi xuống.
“Thật là thật quá đáng, sao mụ ta có thể như thế!” Đi xa thiệt xa rồi mà cấp trưởng Ravenclaw vẫn cứ nắm chặt tay bực dọc, “Harry, em không tức giận sao? Con cóc kia hoàn toàn nhằm vào em đó!”
“Rất xuống cấp.” Thiếu niên trả lời ngắn gọn, trong mắt vụt lóe lên một tia sáng.
Dù sao, sang ngày mai, mụ ta đã không còn là giáo viên Hogwarts nữa.
A a, hy vọng bà Umbridge có thể thuận lợi bước vào thánh Mungo nhe ~
Sáng sớm hôm sau, tin giáo sư môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám Umbridge do nghi ngờ có học sinh đi chơi đêm trong rừng cấm, sau khi tự ý xâm nhập vào Rừng cấm, lúc chạy ra lỗ mãng nói mình bị sinh vật phép thuật tấn công, bản thân còn bị thương rất nặng, suốt đêm đưa tới Mungo, bị truyền ra. Đối với chất vấn của bộ phép thuật, vị Nhân mã bảo vệ rừng cấm tỏ vẻ đêm đó cũng không có bất cứ học sinh nào bước vào đó cả. Chuyện này sau đó cũng biến mất.
Draco và Hermione đã nghe kể về chuyện phát sinh ở lớp học Ravenclaw một ngày trước đều không hẹn cùng đem tầm mắt hướng về cậu bé ngồi ở chiếc bài dài màu lam cuối cùng. Harry khó mới lấy được một phần beefsteak, đang chậm rãi hưởng thụ, trên mặt còn nở một nụ cười vô tội đến cực điểm.
Lúc này, Dumbledore đứng lên, nâng tay ý bảo cả trường im lặng.
“Do giáo viên môn phòng chống nghệ thuật hắc ám của chúng ta gặp sự cố ngoài ý muốn, cho nên chương trình học môn phòng chống nghệ thuật hắc ám hiện nay sẽ do giáo sư Snape phụ trách. Giáo viên mới sẽ đến sau bữa cơm chiều ngày hôm nay.
Nhất thời, trên bàn ăn sáng tràn ngập các loại phán đoán đối với vị giáo viên mới này, đám học sinh theo học môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám hỗn loạn không tự giác kêu rên.
Bởi vậy, không có ai chú ý tới, khi nghe tin tức này, khóe mắt của cậu thiếu niên nào đó không tự chủ giật giật.
[LẠI MỘT NĂM BINH HOANG MÃ LOẠN – HOÀN]
_____________
Zô: ~lau mồ hôi~ Ra là mộng hả, vậy là mấy chương trước chính là khát khao cháy bỏng nhất của bé Har sao? Những thứ vốn có của người bình thường lại là khát khao của bé (๑╯ﻌ╰๑)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook