1110

“Mọi chuyện chuẩn bị tốt chưa?” Viết lên tấm da dê vài chữ, Hermione rốt cục nhịn không được ngẩng đầu, nhìn về phía cậu bé đứng trước cái bàn bên cạnh. Đến năm thứ 4, Hermione lập tức cao lên rất nhiều, thế nên nghiễm nhiên biến nhóc Harry vẫn chưa từng lớn lên thành đứa em cần phải săn sóc thật kỹ, “Nếu có chuyện gì muốn chúng tôi giúp, mặc kệ là thu thập tài liệu hay cùng luyện tập thì đều phải nói đấy! Vừa lúc, các giáo viên vừa giảm số lượng bài tập cho cậu…”

“Lượng bài tập đương nhiên giảm bớt.” Tiểu quý tộc tóc bạch kim hợp thời chen vào một câu, một bên biến đống sách bên cạnh thành một đống lộn xộn, “Nhưng nhìn xem cái đề gì đây? Lần trước giáo sư hỏi 105 loại thuốc huyết Long ma ngoài ra còn có ứng dụng và tự liên hệ. Đây thật là đáng đùa mà! Cha đỡ đầu tôi nghiên cứu từ lúc tôi sinh ra, đến giờ mới tìm được có 7 loại!!!”

“Lại nói tiếp, mấy chữ viết trên bài Cổ ngữ học Runes này là cái gì thế, tôi chưa thấy bao giờ…” Hermione lại tiếp theo một câu, sau đó nhìn thấy Harry chuyển một cái tự bản qua.

[Bỏ đi, các cậu giúp tôi chuẩn bị đi.]

“…… Draco, có thấy tự nhiên lạnh đi không?” Hermione và Draco liếc nhau, sau đó cùng nhìn về phía Harry, đối diện với nụ cười nhợt nhạt của cậu.

Có sao?

…… Lạnh hơn …… Hai người rụt rụt cổ, lại vùi đầu vào đống bài tập.

「Thiếu gia thật tàn nhẫn. 」 Khẽ lắc mình bước vào đồng thời nâng tay tạo ra một bức màng phòng thủ, hắn nâng tay miết thẳng vạt áo bị nhàu của hắn.

「……」 Harry đứng ở cách đó không xa, im lặng niệm thần chú chào đón hắn.

「Tâm tình thiếu gia hình như không tốt? 」 Tránh ở trong màn phòng thủ khôi phục sức khỏe, tuy rằng cậu nom có chút mệt mỏi nhưng vẫn bảo trì phong độ hoàn mỹ như cũ 「Ở trường có chuyện gì sao?」

「Nhìn thấy ông là khó chịu thôi」 lại một đám thần chú nữa bay ra, màn phòng thủ bị phá vỡ, phép tấn công của hai người đụng vào nhau tạo thành một tràng pháo hoa rực rỡ giữa không trung.

Hắn yên lặng thu đũa thần lại, bước lên chỉnh đốn lại áo choàng lộn xộn cho thiếu gia.

Thiếu gia ngày càng xấu bụng, tôi đâu có làm gì sai? Tên quản gia nào đó nghiêm túc ngẫm lại.

「Thiếu gia……」 Nhìn cậu nhóc đang dọn dẹp lại đồ dùng chuẩn bị bỏ đi, hắn vẫn mở miệng. Tình hống của thiếu gia hôm nay có chút không ổn, so với mọi ngày càng lạnh lùng hơn. Có thể gọi là khí thế sắc bén, hắn lần đầu tiên cảm thấy được thứ đó trên người cậu nhóc tự kỷ dịu dàng này.

Harry dừng chân lại, nhưng không quay lại. Đống quần áo sau khi vận động mạnh vừa thay vắt lên cánh tay cậu.

「Ải đầu tiên là đấu với rồng.」

Cuối cùng, cậu bé trả lời. Tiếng nói trong trẻo dừng lại trong không khí.

「……」nhìn cậu bé dần dần biến mất, hắn không tự chủ bóp trán: Hy vọng thiếu gia sẽ không phân thây con rồng kia….

“Harry, cậu đừng miễn cưỡng, tuy rằng tôi biết cậu rất mạnh nhưng lý thuyết rất khác với thực hành, giải Tam Pháp Thuật là cuộc chiến thật sự, trong lịch sử cũng có không ít người thiệt mạng. Khó khăn như thế nhưng lại không được phép bỏ cuộc, dù sao cậu cũng không phải nguyện ý tham gia, hơn nữa mới học năm 4, mọi người sẽ không nói gì đâu. Không, ý tôi là…”

“Thời gian đến rồi, Harry phải đến chỗ tập hợp của các nhà Vô địch, tôi cũng về học viện đây.” Draco một bên nâng cằm như mọi ngày nói, nhưng hình như có chút lo lắng hơn so với mọi ngày, “Cô rõ Harry mà, nên tin tưởng cậu ấy chút.”

“Vậy trước tiên cái tay cầm bình của cậu đừng rữa.” Cô phù thủy nhỏ tóc xám thật không khoa trước liếc tròng mắt trắng dã, “Tóm lại, đừng miễn cưỡng.”

Cậu bé vẫn hạ mắt để hai đứa bạn xoay đi xoay lại lúc nào nâng mí mắt lên, lộ ra nụ cười chấn an từ đáy lòng:

[Không sao đâu.]

Đi vào lều, Harry bước sang bên cạnh vài bước, đứng ở trong một góc. Chỉ một chốc lát sau, người chủ trì Bagman bước vào, hoàn toàn không chú ý tới cậu bé yên lặng đứng đó đọc sách cách đó không xa.

“Ha! Đừng sốt ruột!” Ông ta vui vẻ cổ vũ các tuyển thủ, sau đó lật tức nhăn mi lại, “Nhà vô địch ít tuổi nhất đâu rồi? Sao còn chưa tới?”

“Có thể loại nó được không?” Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái duy nhất lộ ra vẻ ưu tư, “Trận đấu này yêu cầu độ khó rất cao, ép một đứa trẻ tham gia như thế thật quá đáng!” Xem ra, vẻ ngoài nhỏ gầy yếu ớt của Harry đã khơi dậy thành công ý muốn bảo hộ sâu trong nội tâm cô gái.

Krum đứng ở một bên, mặt âm trầm không nói một lời. Khác với hiệu trưởng. anh cũng cho rằng cho Harry tham gia là trái với quy tắc cuộc thi, ngược lại, anh cũng rất đồng tình với lời nói của cô bạn kia, cho rằng ép một cậu bé vừa nhìn đã khiến lòng người tiếc thương tham gia giải Tam Phép Thuật thì thật sự rất quá đáng. Trong tiềm thức, anh hy vọng cậu nhóc kia sẽ từ bỏ cuộc chiến này, mặc dù rất đáng tiếc nhưng ít ra sẽ tránh được nguy hiểm chết người.

“A, Harry ở nơi đó!” Người Hogwarts duy nhất, một nhà vô địch khác, Cedric chỉ vào một góc, hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người lại đó. Dường như mọi học sinh Hogwarts đều có thể cảm nhận được sự tồn tại của cậu nhóc, theo thói quen tìm kiếm Harry trước khi mọi người nhắc đến một phen.

“A! Harry! Nhóc đây rồi!” Bagman vui vẻ nói, bước tới cái góc của cậu nhóc vẫn đang đọc sách kéo cậu đến chỗ của các nhà Vô địch khác, “Ha ha! Giờ không phải lúc đọc sách. Bây giờ chúng ta sẽ bốc thăm, quyết định trình tự thi đấu của các cô cậu, và đối thủ sẽ phải đối mặt.”

Là nhà Vô địch của Hogwarts, Cedric bị Harry hấp dẫn lực chú ý đồng thời cười cười với mọi người chung quanh: “Harry vẫn luôn như thế, một khi đọc sách rồi, bên cạnh xảy ra chuyện gì cũng không thèm chú ý đâu.”

Lời giải thích này gợi ý sự chú ý của nhà Vô địch chuyên sử dụng hắc pháp thuật Durmstrang nổi tiếng, “Tình huống thật kỳ lạ.” Krum dùng ánh mắt kì lạ đánh giá một phen, bình luận.

Ưu tiên nữ sĩ. Đối mặt với cái túi nhỏ dưới mí mắt mình, cô gái xinh đẹp hít sâu một hơi, cố gắng không chế tay không run rẩy, với tay vào trong đó sờ soạn. Một con rồng mô hình nhỏ thoải mái lăn lội trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của cô gái trẻ, trừng mắt nhìn cô một cái rồi xoay người, bảng hiệu trên cổ là số “2”. Ngay sau đó, Cedric và Krum cũng lần lượt rút ra đối thủ của mình.

Harry nhìn nhìn mô hình trong tay mỗi người, lại nhìn nhìn cái bọc trước mắt, nháy mắt mấy cái rồi lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, khiến cho ba vị dũng sĩ khác nhất thời ngây ngẩn người. Cậu bé lấy mô hình Rồng Đuôi gai Hungary* còn lại trong túi ra, ôm nó trong tay, cẩn thận chăm chú nhìn.

(*Rồng Đuôi gai Hungary:Là một loài rồng to lớn, xấu xí, thân mình có vảy màu đen, đuôi có nhiều gai nhọn và cứng. Rất hung dữ và nguy hiểm. Tấn công bằng những cú táp mạnh và luồng lửa(dài đến hơn 13 thước)phun ra từ miệng)

Không biết là có phải là trực giác động vật hay không, dù cho là mô hình, con rồng bé xíu há miệng ngáp, sau đó đứng thẳng dậy, cẩn thận nhìn chằm chằm vị chủ nhân mới của mình, vẫy vẫy cánh, làm ra bộ dạng lấy lòng.

May mắn thay, những người khác đều không quá giỏi phép Chiết tâm Trí thuật, nếu không sẽ bị cái danh sách dài “Phương pháp dạy dỗ rồng đuôi gai Hungary hiệu quả và hợp lý” vừa mới tuôn ra trong đầu Harry dọa đến chân tay nhũn nhão.

Các dũng sĩ theo thứ tự bước ra khỏi lều trại. Tuy rằng đã biết đối thủ của mình, nhưng thực tế so với mô hình là khác xa nhau. Sinh vật to lớn khủng bố ngoài kia, tựa như hổ rình nằm chờ kẻ xâm nhập vào lãnh địa của nó, cái cảm giác áp bách không sao diễn tả thành lời này, ba người kia đều phải trải qua, đặc biệt là cô nàng xinh đẹp kia, nghĩ đến thôi cũng đã phát khiếp.

“Hay! Tuyệt quá!” Tiếng hoan hô đinh tai nhức óc vang lên, Bagman ngẩng cao đầu tuyên bố: “Cậu ấy đã thành công! Thành công lấy được quả trứng vàng!!”

Ở trong lều, Harry nâng mắt lên, đi tới cửa. Mười phút trước, tuyển thủ thứ ba là Krum đã ra sân, bây giờ, anh ta hiển nhiên đã hoàn thành trận đấu của mình.

Kiểm tra lại đồ vậtđặc biệt trên người mình một lần nữa, Harry vén cửa lều trại lên, bước vài bước về phía trước. Toàn trường lật tức yên phăng phắc.

Đối với vô số ánh mắt chưa từng thấy, cậu bé nhìn con rồng đuôi gai Hungary to lớn đang nhìn cậu bằng ánh mắt lo lắng, lại cúi đầu nhìn mô hình giống hệt trong túi áo, ra là dùng phép biến lớn.

“A! đây là?!” Bagman mở lớn mắt, như là muốn nhìn rõ hơn một chút nữa, “Một cái cung? Đây là công cụ chuyên dùng trong săn bắn của người Muggle!!! Nhưng nhà vô địch trẻ tuổi nhất của chúng ta muốn làm gì với nó?”

Khi nói đến hai chữ “Muggle”, đại đa số học sinh trường Durmstrang đều không thể che giấu bật cười thành tiếng, hành động khinh miệt rõ ràng như thế khiến cho rất nhiều người nhíu mày.

“Tôi không biết Harry còn có thể dùng thứ này.” Hermione thì thào nói, giơ kính viễn vọng nhìn chằm chằm vào cậu bạn đang đứng giữa sân, sau đó lại nhìn con rồng trước mặt cậu, một mũi tên bắn vọt đi từ cây cung.

Ngay sau đó, trước người cậu chợt lóe lên một đạo ánh sáng trắng, chất lỏng đỏ sậm uốn lượn từ người con rồng chảy vào chiếc bình thủy tinh trong tay cậu bé.

“Cậu ta đang…. Thu thập máu rồng?!” Chủ trì Bagman thét lên một tiếng kinh hãi, khiến cho toàn trường vội vàng hít một đợt khí lạnh vào. Da rồng cứng rắn vô cùng, không một con người nào có thể làm hư nó, cũng bởi vậy cho nên việc bắt rồng bình thường đều phải một vài người hợp sức lại mới làm được. Cậu bé này, hoàn toàn không sử dụng phép thuật, vậy thì làm sao làm được như thế? Hơn nữa, con rồng kia hình như cũng không cảm thấy đau đớn.

Trong lúc mọi người vẫn đang ngạc nhiên, Harry đã làm xong việc lấy mẫu máu rồng của mình, thuận tiện còn nhổ vài miếng vẩy rồng xuống, bỏ nó và bình màu rồng vào túi đựng đồ. Tiếp theo, cậu ngẩng mặt lên, ánh sáng mặt trời khiến cho mọi người không thấy rõ biểu tình của cậu. Khóe miệng cậu gợi lên, giơ tay với con rồng.

Rồng Hungary nếu có cảm xúc và lời nói, nó nhất định sẽ rất hoang mang. Con quái vật ấy lắc lắc đầu, thế nhưng lại thật sự cúi đầu xuống, chạm vào bàn tay cậu bé, sau đó, nó nhắm mắt, “Đuỳnh” một tiếng ngã xuống đất.

“Đây là……” Bagman vẫn đảm nhiệm vai bình luận viên bắt đầu rối rắm. Ông hoàn toàn không hiểu cậu dũng sĩ trẻ tuổi này đang làm cái gì. Nếu đó là phép Hôn mê không lời, một phù thủy trưởng thành phải thực hiện phép này nhiều lần mới có thể giải quyết được quái vật, một học sinh năm 4 hoàn toàn không có khả năng chỉ cần làm một lần đã thành công. Nếu nói không phải…..vậy cậu bé kia đã dùng cách gì??

Lúc này, Harry đã đi nơi đặt trứng, lần đầu tiên lấy đũa phép ra. Trong lúc mọi người còn đang không hiểu, cậu ta đã đánh bại rồng rồi, còn phải dùng phép thuật là chi nữa, đã thấy cậu nhóc không biết là niệm thần chú gì, phá nát một góc dưới chân quả trứng. Một lát sau, một con rồng duôi gai con bò ra, tập tễnh vài bước, sau đó bay lên người Harry.

Có chút bất đắc dĩ nhìn vật nhỏ kia trèo lên người mình, Harry bỏ vỏ trứng vào bao, sau đó ôm lấy quả trứng vàng vào lòng.

“A! Vị dũng sĩ trẻ tuổi nhất của chúng ta, đã dùng một phương pháp không thể bàn cãi được để lấy trứng trong thời gian ngắn nhất!!!!!” Sau một lúc yên lặng, giọng nói có chút khô khan của Bagman vang lên, kèm theo tiếng hoan hô vang dội trời đất từ khán đài. Harry cẩn thận ôm trái trứng, đi tới sân bên cạnh.

“Ngao ~” Một tiếng vang lên, Harry quay đầu lại, thấy con rồng nhỏ vừa ra khỏi trứng kia đứng trợn mắt đáng thương hề hề nhìn cậu, nhận ra tầm mắt của cậu, rồng con vẫy vẫy cánh, cẩn thân ôm lấy chân cậu bé.

“Xem ra nó rất thích cậu đấy, Harry.” Hermione dẫn đầu đám khán giả cho cậu một cái ôm, cố ý ném cho cậu quý tộc nhỏ nào đó một ánh mắt đắc ý, “Rốt cục thì cậu làm thế nào được như thế? Tôi nhìn không rõ được.”

Harry không đáp lại. Cậu đang bận rộn nghĩ xem phải làm sao với vật nhỏ trên đùi mình bây giờ?

____________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương