Mạt Thứ Băng Kỳ

Tác giả: Mộ Dung Huyễn Thương

Dịch: QT

Edit: Phùng Điệp

Beta: Nguyệt Du

11709370681f5d1d46l

Sau khi ngày nghỉ Giáng Sinh chấm dứt, thời gian còn lại của năm ba trôi qua thật nhanh, mấy chốc đã đến cuối kỳ rồi. Tháng tư là lúc Hermione bắt đầu triển khai chiến dịch ôn tập theo kế hoạch, đến tháng sáu là đã bắt đầu bước vào kì cuồng loạn mỗi năm một lần.

“A, Harry, giúp tôi xem cái đề này coi. Tôi cảm thấy câu ngữ học Runes này là ‘Bí ẩn chôn vùi trong lịch sử’, nhưng đáp án đúng lại là ‘Ẩn nấp trong sự huyễn ảo của lịch sử’……” Cô bé tóc xám cào cào mái tóc vốn đã rối loạn thành một cục, vừa cào cào vừa vươn tay giữ chặt lấy cậu bé vừa đi ngang qua người mình.

Dừng lại, Harry lần thứ n đi đến bên người Hermione cúi đầu nhìn vào tấm da dê của cô. Hôm nay chỉ có hai bọn họ đến phòng tự học, Draco bởi vì tham ra trận chung kết Quidditch nên đang ở bên ngoài tập huấn dưới sự kiểm soát của đội trưởng Slytherin.

“Đúng rồi, Harry, có thể cho tôi mượn xem qua bài tập lịch sử phép thuật của em được không. Tôi vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.”Giải quyết xong một vấn đề, cô gái lật tức hỏi, ánh mắt lóe sáng nhìn chằm chằm vào người bạn tốt của mình.

Do dự trong chốc lát, Harry rút ra ba bản trong đống sách trên bàn, phân biệt rõ ràng sau đó lấy vài tờ đưa cho Hermione. Thật đáng tiếc, bài tập toán học của cậu vẫn chưa hoàn thành, không thể cho mượn tự bản được. Hermione đối với việc này tựa như đã đoán trước, đơn giản nói cảm ơn sau đó lại một lần nữa vùi đầu vào sách.

Hai tuần trước kỳ thi cuối kỳ, nhà Slytherin thắng được cúp Quidditch. Draco làm Tầm Thủ trong lúc song phương giữ lấy nhau đã bắt được trái Golden Snitch, cô nữ sinh năm hai mới lên Ginny Weasley thật đáng tiếc khi đã chậm mất một chút. Trận này thất bại, Gryffindor vẫn thắng được 50 điểm — Ron làm anh trai của Ginny, lúc ở hành lang đã chặn Draco lại, kết quả là thật bất hạnh bị nhấc đến cửa phòng học độc dược làm kiểm điểm.

“Cậu nói giáo sư có thể khiến con khỉ lông đỏ kia bị lưu ban hay không?” Draco cười trộm hỏi Blaise cạnh. Bên kia, Hermione đã học xong đã chẳng còn để ý đến cậu nữa.

~*~

Dùng chú Bay để nhấc thùng bỏ vài chỗ ngồi trong xe lửa, Harry lần này không ngủ cũng chẳng đọc sách, cậu ôm chân lui vào một góc, lẳng lặng nhìn quang cảnh lướt qua thật nhanh bên ngoài cửa sổ. Đến Hogwarts ba năm, Harry vẫn chưa từng nhìn xem phong cảnh bên ngoài nó ra làm sao. Nhưng, có thể thấy cũng được bao nhiêu đâu…..

Kỳ thi cuối kì này, Hermione thắng, nhưng cô lại than thở“Draco thua là do mất nửa năm lo làm sự vụ cho gia tộc”, nghĩa là cô nhóc vẫn tiếp tục ôm một đống sách thiệt lớn về, trong đó không thiếu sách ở khu cấm. Đối với việc này, bà Pince thật bấc đắc dĩ mới chịu làm, dù sao nhóc đó cũng có giấy phép của giáo sư Snape. [ Do Draco cố tình cung cấp~]

Giáo sư Lupin thật khỏe mạnh sống đến cuối kỳ, nhưng vẫn từ chức. Sirius trốn khỏi Azkaban, trở thành kẻ thừa kế duy nhất còn sót lại của gia tộc Black và có một đống việc thiệt là lớn đợi ông ta hoàn thành, Sói giáo sư thật đáng thương bơ không được sự cầu xin giúp đỡ của ông ta, quyết định chuyển đến quảng trường Grimmauld hỗ trợ. Có lẽ tin tức tốt duy nhất chính là Harry chỉ cần ở nhà dì hai tuần trong đợt nghỉ hè, sau đó là có thể đến đoàn tụ với giáo sư nhà mình — tin tức này là do Lupin nói cho cậu biết, nghe xong cậu chỉ thản nhiên mỉm cười, vị Sói nào đó cảm thấy vô cùng may mắn vì đã không cho kẻ gâu gâu nhà mình tự đến nói.

“Đúng rồi, Harry, cậu thật sự sẽ đến nhà giáo sư nghỉ hè sao?”Hermione hiếu kỳ hỏi.

Cậu nhóc tựa vào cửa sổ gật gật đầu, biên độ rất nhỏ.

“Quá tốt! Tôi có thể đến chơi được không?”

Harry vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa số, chỉ là lại gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Nga! quá tuyệt vời! Harry tôi yêu cậu!” Tiểu mẫu sư lập tức lấy một cuốn vở trong bao ra, một bên nhớ thiệt kỹ những hạng mục chú ý trong nhà của Phù thủy thuần huyết và đủ loại mục tiêu ghi sạch vào trong vở.

Draco bĩu môi:“Không phải là nhà cũ Black sao? Mẹ tôi nói chỗ đó đã hoang phế lâu rồi, chỉ có duy nhất một gia tinh còn ở đó chăm lo cho mọi chuyện thôi, tôi khuyên cô không nên ôm hy vọng quá lớn,” Lắc đầu hủy đi vài chỗ không được tự nhiên trên mặt, tấm văn kiện trong tay tiểu quý tộc tóc bạch kim lật sang một tờ.

“Nhưng cha cậu sẽ không đồng ý cho cậu dẫn tôi về nhà thăm quan nha, khó lắm mới có thể đến phòng của phù thủy tiêu chuẩn mà, đương nhiên tôi phải đến nghiên cứu chứ. Đúng rồi, Harry, ở thư phòng có phải là có rất là nhiều sách đúng không?”

“Sách về hắc ma pháp chắc chắn sẽ rất nhiều, muốn xem sao?” Draco dụi dụi mắt, buông gì đó trong tay xuống.

Chocolate_Frog

“Ách……” Nghe được đến hắc ma pháp, cô nhóc rõ ràng đã do dự, lộ ra biểu tình tiêc nuối.

Cầm lấy một thanh chocolate con ếch trên bàn, mở ra::“Học kỳ sau, tôi sẽ mang sách trong thư viện nhà tôi cho cậu xem. Nhưng, tôi lại thích nhà sách ở hẻm Knockturn kia. Ở đó chủng loại rất nhiều, đương nhiên cũng rất nguy hiểm.”

Đại khái đối Slytherin mà nói, câu này xem như là nói trắng ra luôn rồi. Hermione cười nói:“Cám ơn cậu, Draco.”

“Tôi là muốn đọc sách cho tiện thôi, Trừng mắt nhìn cô nhóc cười sáng lạn, Draco xoay đầu, chỉ để lại một cái vành tay hơi phiếm hồng.

Sau khi cười đủ, hai cô cậu không hẹn mà cùng liếc nhìn người nào đó vẫn không có động tĩnh gì, sau đó lật tức trao đổi một ánh mắt lo lắng.

~*~

“Harry!” Mang thùng ra sân ga, Harry lật tức nghe thấy tiếng vị giáo sư nào đó lớn giọng gọi. Sirius đứng cánh đó không xa vung móng vuốt gọi, Lupin đứng một bên mặt đeo nụ cười ấm áp bao dung.

Cậu trai nhỏ dừng lại một chút, sau đó đi qua bên đó.

“Hoan nghênh trở về, Harry.” Lupin nói, Sirius nâng tay vỗ nhẹ bả vai cậu.

“Nhịn hai tuần nữa thôi, ta sẽ đưa con đến nhà chúng ta — tuy rằng ta cũng không thích chỗ đó.” Sirius sang sảng cười lớn, chờ mong đầy mặt,“Đúng rồi, ta mua được vé World Cup Quidditch, nghỉ hè chúng ta cùng đi xem đi.” Cậu bé nào cũng thích vận động, Sirius tin rằng con đỡ đầu của mình nhất định sẽ vui vẻ lên chút.

[World Cup Quidditch, sẽ rất náo nhiệt.]

Harry ngẩng đầu, nhìn về phía nào đó. Hai vị trưởng thành nhìn theo ánh mắt cậu, thấy một con cá voi nào đó đứng tựa vào xe hơi, mặt không chút thay đổi nhìn về phía này.

“Kia là ngài Dursley?”

Harry gật gật đầu, quay đầu mỉm cười với bọn họ một cái sau đó quay đầu bước đi.

“Ha, thằng nhóc kia, nhanh lên!!!”Nói xong câu đó, Dursley đột nhiên cứng lại rồi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào hai người sau lưng cậu bé. Sirius chính là nhe nanh trợn mắt nhìn người đàn ông đó, nếu không phải có Lupin giữ lại, ông đã muốn xông lên.

“Ngài Dursley, xin chào.” Lupin dùng lực ngăn người nào đó, một bên tận lực có lễ có tiết hỏi,“Thật vui khi gặp ông.”

Hiển nhiên, vị dượng Muggle nào đó tuyệt không vui vẻ:“Các người có chuyện gì sao?”

“Là như vậy,” Không để ý đến người đàn ông không khách khí nói, Lupin tiếp tục, “Hai tuần sau, chúng tôi sẽ đón Harry về nhà đến hết kỳ nghỉ hè. Nhưng hai tuần tới đây vẫn phải phiền đến ông.”

“Tụi bây tốt nhất là đừng làm gì khiến cho Harry chịu ủy khuất, không thì….”

「 Nẽ.」 Tiếng nói trong suốt vang lên chặn ngang câu nói của Sirius. Harry ngẩng đầu, mỉm cười như trước nhưng đáy mắt lại đầy băng lạnh. Cậu vươn tay, thong thả mà kiên định nắm lấy tay dượng Vernon, hơi hơi cúi đầu sau đó đem hành lý bỏ vào cốp xe,rồi bước lên xe.

Cho đến khi ô tô biến khỏi tầm mắt, Lupin và Sirius mới hồi phục tinh thần lại, không biết tự khi nào mà sau lưng cả hai đã đều ướt đẫm.

“Vừa rồi, Harry nó……” Sirius cứng ngắc quay đầu nhìn bạn mình.

“…… A……” Lupin thu hồi lại nụ cười thành thục, lăng lăng nhìn nơi mà chiếc ô tô kia biến mất.

Cách đó không xa, kẻ nào đó nở một nụ cười vừa lòng.

~*~

Ở một thế giới nào đó.

Gắt gao kéo bức màn trong gian phòng nào đó, lửa đỏ cháy hừng hực, phát ra những tiếng lộp độp. Thoải mái vịn vào tay vịn ghế, người đàn ông nào đó cung kính quỳ gối ở đó, cái đầu cúi thấp thiệt thấp gần như đã chạm đến thảm.

“Thưa chủ nhân, năm học tiếp theo ở Hogwarts sẽ mở lại giải đấu Tam Pháp Thuật.”Hắn nói, giọng nói có chút run rẩy, không chỉ có kích động mà còn có cả sự sợ hãi.

“Rất tốt.” Kẻ ngồi dựa vào tay vịn nói, tiếng nói trầm thấp tràn đầy dụ hoặc, “Chuyện kia tra sao rồi?”

“……” Kẻ quỳ trên mặt đất co quắp đứng lên, không tự chủ run rẩy,“Bởi vì ở Hogwarts có chút khó khăn nên……”Tiếng nói của hắn ngày càng nhỏ.

“Nga?” Kẻ được xưng là chủ nhân kêu lên đầy hứng thú. Một lát sau, người đàn ông run rẩy ngày càng dữ, cũng sắp sửa ngã xấp xuống mất rồi, đúng lúc đó, hắn lại đánh võ sự im lặng khó chịu kia “Năm học tiếp theo, mi cũng vào Hogwarts luôn đi. Khi đó hãy cẩn thận điều tra lại, việc này không phải vội.”

Vẫn tưởng là bị phạt ai dè không bị gì, người đàn ông vui vẻ trả lời “Cảm ơn chủ nhân!”

NaginislitherCho kẻ đó lui ra, người ngồi trên chiếc ghế có tay vịn nhìn con rắn thật lớn vừa len từ ngoài cửa trườn vào nói: /Nagini, mày nói xem cậu bé đó là ai?/

Đại xà đi đến lò sưởi, lười biếng ngáp một cái:/ Chủ nhân quan tâm vậy? Voldy yêu rồi sao?/

Hắc tuyến. Nếu có điều kiện, hắn nhất định phải chỉnh đốn lại con vật này:/ Tôi không phải là xà quái ngàn năm, không luyến đồng, cảm ơn./

Nagini bị mắng thẹn quá hoá giận phun phun nước bọt, quay đầu không thèm để ý đến vị chủ nhân ác thú nhà mình.

_______________________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương