[Harry Potter Đồng Nhân] Cuộc Sống Trong HP Của Ngụy Sở Hiên
-
Chương 47: Quà giáng sinh
Chả mấy chốc đã đến Lễ Giáng Sinh. Không thể không nói, do ảnh hưởng của Harry, toàn bộ trường học có vẻ im lặng hơn rất nhiều…. Được rồi, tuy rằng cậu không có cách nào ngăn Quirrel thả quỷ khổng lồ ra, nhưng không thể không thừa nhận, cho dù là Ron phát hiện ra chó ba đầu ở khu hành lang cấm, hai anh em sinh đôi cũng biết là con chó đó bảo vệ cái gì. Nhưng từ sau chuyện đó, đám tiểu sư tử cũng yên lặng hơn rất nhiều. Ron cũng bắt đầu chăm chỉ học tập, bộ dáng như muốn phải vượt qua Draco. Mà hai anh em sinh đôi cũng rất thông minh, họ biết cái gì nguy hiểm, cái gì có thể làm, cái gì không, cho nên, về chuyện con chó ba đầu canh giữ cái gì, họ cũng không quan tâm.
Không thể không nhắc đến một chuyện, có một đồng chí tiểu sư tử, chưa đủ lông đủ cánh đã muốn giương oai, đặt điều nói xấu sau lưng Harry. Vì thế, đồng chí tiểu sư tử đó bị hai anh em sinh đôi chỉnh cho lên bờ xuống ruộng. Đầu tiên chỉ là mấy trò đùa dai của cặp song sinh, dần dần, tiểu sư tử cũng phát hiện ra, mình bị cô lập! Đến khi cậu ta muốn đến tìm huynh trưởng để hỗ trợ, lại quên rằng huynh trưởng cũng là người nhà Weasley. Cho nên cậu ta bị ép buộc thực thảm, lại thêm bị Peeves quấy rối. Nhưng đó chưa phải là điều tồi tệ nhất. Tồi tệ nhất là khi một lần Harry giả như vô tình nói với Draco “Cậu ta thật là đồ đáng ghét, mình không muốn gặp cậu ta nữa!” Nhóm tiểu xà nghe được, cho nên Slytherin cũng gia nhập đội ngũ chỉnh người. Hermione vốn rất có uy tín ở Ravenclaw, mà vị cô nương này vốn coi Harry như em trai mình, nghe được tin em trai mình ghét ai đó, vị nữ vương này vốn hiểu rõ em trai mình, không vô duyên vô cớ mà ghét người nào cả, cho nên cũng tận lực góp phần công kích. Hufflepuff tuy không thân thiết với Harry, nhưng cũng có một cơ số fan cuồng của cậu, vì thế đám tiểu hoan cũng nhào vô góp vui… Cuối cùng, đồng chí tiểu sư tử kia phải thôi học.
Sau khi Harry biết cậu ta nghỉ học, chỉ bĩu môi một chút: “Để cậu ta rời khỏi Hogwarts đã là nhân từ lắm rồi… Có câ gì ấy nhỉ, à, đánh chó phải ngó mặt chủ, huống chi vị bạn học kia vẫn nằm dưới quyền quản lý của lão ong mật.” – Cho nên, tiểu sư tử không còn cách giải quyết nào khác, chỉ có thể oán hận thưc lực mình chưa đủ đã vội khiêu chiến.
Nhưng tại sao Dumbledore cam chịu để Harry làm thế? Weasley là người của lão, Harry chắc chắn là lão rất coi trọng gia đình Weasley, tối thiểu là cũng coi trọng Ron. Cái này là đủ rồi. Hơn nữa lão thấy rằng Harry cũng không có ý đồ tụ tập bè phái, chỉ là một câu nói bị nhóm tiểu xà vô tình nghe được mà thôi.
A, còn một cái không thể thiếu chính là trận Quidditch kia. Harry không thích trò này lắm, cho nên cũng chưa đi xem trận nào. Draco thì rất hứng thú đi xem, nhưng điều hiển nhiên là Voldemort không coi Draco là mục tiêu, thế nên trận đấu trôi qua yên bình.
Trứng rồng chưa nở đã được gửi đi, không đi du hành buổi tối, không bị phạt, cho nên cũng sẽ không có vụ vào Rừng Cấm chịu phạt. Đương nhiên tin tức bạch kì mã bị giết vẫn truyền ra, vì Voldemort cần máu của bạch kì mã để sống. Nhưng tất cả học sinh đều không coi đây là chuyện chúng phải lo lắng. Mấy chuyện phiền toái đó đã có các vị giáo sư lo! Vì thế Dumbledore vẫn có chút buồn bực – Harry không gặp rắc rối, làm sao lão có thể bồi dưỡng cứu thế chủ đây?!
Lễ Giáng Sinh Harry không về nhà, vì tiên sinh nhà cậu gửi cho cậu một lời nhắn: “Giáng Sinh ở cùng ta đi.” – cho nên Harry liền ghi tên ở lại Hogwarts.
Ngày Giáng Sinh, tuyết lông ngỗng bay đầy trời. Draco đã về trang viên Malfoy, cho nên cả phòng ngủ chỉ có mình cậu. Ron cũng về nhà, nhưng mà Lễ Giáng Sinh năm nay cậu có rất nhiều quà, từ nhóm tiểu xà, tiểu hoan, tiểu ưng, thậm chí có cả quà của một số tiểu sư tử. Harry nhìn một gói quà không có tên người gửi, biết ngay đó là thứ mà Dumbledore gửi cho mình! Áo khoác tàng hình.
Khi đọc sách, cậu không hiểu tại sao Dumbledore lại đem áo khoác tàng hình gửi cho Harry, khi đến đây, cậu có thể đoán là do cha đỡ đầu đã quay lại. Lúc trước bốn người đều biết áo khoác tàng hình tồn tại, Dumbledore có muốn không trả cũng không xong. Nhưng khi Harry khoác áo lên người, cảm giác được có một dòng khí chuyển dịch trong cơ thể, Harry rốt cục đã hiểu, Dumbledore trả lại áo khoác tàng hình cho cậu, vì căn bản lão không thể hoàn toàn chi phối thứ bảo bối này.
Mặc áo khoác tàng hình, Harry đi đến văn phòng Ma dược. Có thể bí mật đến đây là việc không gì tốt hơn.
Severus phát hiện cửa phòng mở, cứ nghĩ là do mình không đóng cẩn thận, đột nhiên ngay trước cửa xuất hiện một cái đầu.
Cái đầu của Harry nhẹ nhàng trôi nổi trong không khí, bên dưới không hề có gì, quả thật là làm người khác hết hồn!
“Tiên sinh! Dumbledore trả áo khoác tàng hình cho ta.” – Harry cười tủm tỉm cởi áo khoác tàng hình ra, thân mình cậu hiện ra trong không khí.
Severus cười khẩy: “Vậy thì ta nghĩ, cứu thế chủ đại nhân của chúng ta chắc là đã biết cách sử dụng hợp lý món bảo bối này, mà không phải là dùng nó để dạ du chứ nhỉ?”
Harry không keo kiệt tặng y một cái nhìn xem thường: “Đương nhiên rồi tiên sinh, ngài nên nhớ rằng, ta là một Slytherin.”
Severus hừ lạnh, kéo Harry về phía lò sưởi.
Harry mở to mắt nhìn một trang viên với phong cách cổ xưa, trên bài tử viết rõ dòng chữ “Trang viên Prince”. Đây là lần đầu tiên cậu đến nơi này, trước khi đến Hogwarts, cậu cũng không dễ dang tiếp cận với thế giới pháp thuật, cho nên nơi này cậu chưa từng đến bao giờ.
Severus nắm tay Harry, đi vào. Một con gia tinh đột ngột xuất hiện: “Hoan nghênh chủ nhân về nhà, xin hỏi ngài có cần phục vụ gì không?”
“Chuẩn bị cơm trưa, hôm nay ta dùng bữa ở đây.”
“Vâng, thưa chủ nhân.” – Một tiếng nổ bụp, con gia tinh biến mất, Severus kéo Harry đi vào phòng thí nghiệm.
Prince là một dòng họ chuyên về điều chế ma dược, hậu duệ của họ đều là thiên tài về ma dược. Severus có một nửa huyết thống là của dòng họ Prince, cho nên có thể thừa kế trang viên của dòng họ này trong tình huống không tìm được người thừa kế thuần huyết. Harry nhìn cách trang trí của tòa nhà, trong lòng thầm nghĩ, ma dược thế gia quả là danh bất hư truyền.
“Đúng rồi, tiên sinh. Ngài có thích quà Giáng Sinh của ta không?” – Harry đột nhiên nghĩ đến món quà mình chuẩn bị cho Severus, vì thế ngẩng đầu hỏi y.
“Hừ, cũng coi như là ngươi thông minh! Đó là trứng rồng Na Uy, một thời gian nữa trứng sẽ nở.” – Severus không trả lời thẳng câu hỏi, nhưng nhìn vẻ mặt y, có thể thấy là y vừa lòng với món quà này.
“Ta đã đáp ứng Hagrid khi trứng nở sẽ để bác ấy tới thăm. Tiên sinh cũng đừng biến ta thành kẻ nói khoác… Nhưng mà, với tính cách của Hagrid, chắc sẽ không tiếp nhận nổi lời thề bất khả bội gì đó đâu…” – Harry cười tủm tỉm.
Severus không phản đối, đến phòng điều chế ma dược, lấy ra một bình thuốc, bên trong là một chất lỏng màu đen: “Ngẩng đầu, nhắm mắt. Nếu đau thì cứ kêu lên, không có người để ý đâu!” – Nói xong y nâng cằm Harry lên, rót mấy giọt lên vết sẹo trên trán Harry.
Sắc mặt Harry đột nhiên trở lên tái nhợt, mồ hôi thấm ướt hết áo, sau đó đột nhiên hét lên đau đớn. Severus ôm chặt cậu, để cậu không vẫy vùng. Chỉ thấy có một làn khói mỏng bay lên khỏi vết sẹo của cậu. Harry cảm giác như linh hồn mình bị tách ra một phần, chỉ một giây ngắn ngủi mà như mười năm. Làn khói bay lên, vết sẹo của Harry cũng dần khép lại, Harry vô lực ngã vào lòng Severus.
Harry run rẩy: “Tiên… sinh…. Ta dám thề… cảm giác này còn kinh khủng hơn cả Avada Kedavra….” – Sau đó rơi vào hôn mê.
Nhìn Harry như vậy, Severus tự trách bản thân mình hành động lỗ mãng. Nếu không phải Harry kiên cường, chỉ sợ hiện tại đã thành một kẻ điên rồi. Thật may…. Cậu không việc gì.
Severus cầm lấy một cuốn nhật kí theo phong cách cổ xưa, sau đó ôm lấy Harry, khóe mắt vô tình đảo qua ***g sắt nhốt con chuột, cũng không quay đầu lại rời đi. Con chuột đó đã sớm bị coi như không có, mà chân trước của nó vẫn thiếu một ngón.
Severus đưa Harry vào phòng cho khách, tắm rửa sạch sẽ cho cậu, giúp cậu thay một bộ quần áo mới, liền đi ra ngoài.
Giữa trưa, Harry tỉnh lại, cảm thấy người mình nhẹ nhàng khoan khoái, quần áo cũng được thay mới.
A, lẽ nào tiên sinh giúp ta tắm rửa sao? Không thể nào? Tiên sinh còn giúp ta thay quần áo… Harry hỗn độn, càng nghĩ mặt càng đỏ bừng lên, lúc Severus bước vào cũng không để ý.
Severus vừa vào liền nhìn thấy Harry đang ngẩn người, hơn nữa không biết nghĩ gì mà mặt đỏ bừng? Nhưng mà bộ dáng Harry đỏ mặt thật là khả ái nha…
Không thể không nhắc đến một chuyện, có một đồng chí tiểu sư tử, chưa đủ lông đủ cánh đã muốn giương oai, đặt điều nói xấu sau lưng Harry. Vì thế, đồng chí tiểu sư tử đó bị hai anh em sinh đôi chỉnh cho lên bờ xuống ruộng. Đầu tiên chỉ là mấy trò đùa dai của cặp song sinh, dần dần, tiểu sư tử cũng phát hiện ra, mình bị cô lập! Đến khi cậu ta muốn đến tìm huynh trưởng để hỗ trợ, lại quên rằng huynh trưởng cũng là người nhà Weasley. Cho nên cậu ta bị ép buộc thực thảm, lại thêm bị Peeves quấy rối. Nhưng đó chưa phải là điều tồi tệ nhất. Tồi tệ nhất là khi một lần Harry giả như vô tình nói với Draco “Cậu ta thật là đồ đáng ghét, mình không muốn gặp cậu ta nữa!” Nhóm tiểu xà nghe được, cho nên Slytherin cũng gia nhập đội ngũ chỉnh người. Hermione vốn rất có uy tín ở Ravenclaw, mà vị cô nương này vốn coi Harry như em trai mình, nghe được tin em trai mình ghét ai đó, vị nữ vương này vốn hiểu rõ em trai mình, không vô duyên vô cớ mà ghét người nào cả, cho nên cũng tận lực góp phần công kích. Hufflepuff tuy không thân thiết với Harry, nhưng cũng có một cơ số fan cuồng của cậu, vì thế đám tiểu hoan cũng nhào vô góp vui… Cuối cùng, đồng chí tiểu sư tử kia phải thôi học.
Sau khi Harry biết cậu ta nghỉ học, chỉ bĩu môi một chút: “Để cậu ta rời khỏi Hogwarts đã là nhân từ lắm rồi… Có câ gì ấy nhỉ, à, đánh chó phải ngó mặt chủ, huống chi vị bạn học kia vẫn nằm dưới quyền quản lý của lão ong mật.” – Cho nên, tiểu sư tử không còn cách giải quyết nào khác, chỉ có thể oán hận thưc lực mình chưa đủ đã vội khiêu chiến.
Nhưng tại sao Dumbledore cam chịu để Harry làm thế? Weasley là người của lão, Harry chắc chắn là lão rất coi trọng gia đình Weasley, tối thiểu là cũng coi trọng Ron. Cái này là đủ rồi. Hơn nữa lão thấy rằng Harry cũng không có ý đồ tụ tập bè phái, chỉ là một câu nói bị nhóm tiểu xà vô tình nghe được mà thôi.
A, còn một cái không thể thiếu chính là trận Quidditch kia. Harry không thích trò này lắm, cho nên cũng chưa đi xem trận nào. Draco thì rất hứng thú đi xem, nhưng điều hiển nhiên là Voldemort không coi Draco là mục tiêu, thế nên trận đấu trôi qua yên bình.
Trứng rồng chưa nở đã được gửi đi, không đi du hành buổi tối, không bị phạt, cho nên cũng sẽ không có vụ vào Rừng Cấm chịu phạt. Đương nhiên tin tức bạch kì mã bị giết vẫn truyền ra, vì Voldemort cần máu của bạch kì mã để sống. Nhưng tất cả học sinh đều không coi đây là chuyện chúng phải lo lắng. Mấy chuyện phiền toái đó đã có các vị giáo sư lo! Vì thế Dumbledore vẫn có chút buồn bực – Harry không gặp rắc rối, làm sao lão có thể bồi dưỡng cứu thế chủ đây?!
Lễ Giáng Sinh Harry không về nhà, vì tiên sinh nhà cậu gửi cho cậu một lời nhắn: “Giáng Sinh ở cùng ta đi.” – cho nên Harry liền ghi tên ở lại Hogwarts.
Ngày Giáng Sinh, tuyết lông ngỗng bay đầy trời. Draco đã về trang viên Malfoy, cho nên cả phòng ngủ chỉ có mình cậu. Ron cũng về nhà, nhưng mà Lễ Giáng Sinh năm nay cậu có rất nhiều quà, từ nhóm tiểu xà, tiểu hoan, tiểu ưng, thậm chí có cả quà của một số tiểu sư tử. Harry nhìn một gói quà không có tên người gửi, biết ngay đó là thứ mà Dumbledore gửi cho mình! Áo khoác tàng hình.
Khi đọc sách, cậu không hiểu tại sao Dumbledore lại đem áo khoác tàng hình gửi cho Harry, khi đến đây, cậu có thể đoán là do cha đỡ đầu đã quay lại. Lúc trước bốn người đều biết áo khoác tàng hình tồn tại, Dumbledore có muốn không trả cũng không xong. Nhưng khi Harry khoác áo lên người, cảm giác được có một dòng khí chuyển dịch trong cơ thể, Harry rốt cục đã hiểu, Dumbledore trả lại áo khoác tàng hình cho cậu, vì căn bản lão không thể hoàn toàn chi phối thứ bảo bối này.
Mặc áo khoác tàng hình, Harry đi đến văn phòng Ma dược. Có thể bí mật đến đây là việc không gì tốt hơn.
Severus phát hiện cửa phòng mở, cứ nghĩ là do mình không đóng cẩn thận, đột nhiên ngay trước cửa xuất hiện một cái đầu.
Cái đầu của Harry nhẹ nhàng trôi nổi trong không khí, bên dưới không hề có gì, quả thật là làm người khác hết hồn!
“Tiên sinh! Dumbledore trả áo khoác tàng hình cho ta.” – Harry cười tủm tỉm cởi áo khoác tàng hình ra, thân mình cậu hiện ra trong không khí.
Severus cười khẩy: “Vậy thì ta nghĩ, cứu thế chủ đại nhân của chúng ta chắc là đã biết cách sử dụng hợp lý món bảo bối này, mà không phải là dùng nó để dạ du chứ nhỉ?”
Harry không keo kiệt tặng y một cái nhìn xem thường: “Đương nhiên rồi tiên sinh, ngài nên nhớ rằng, ta là một Slytherin.”
Severus hừ lạnh, kéo Harry về phía lò sưởi.
Harry mở to mắt nhìn một trang viên với phong cách cổ xưa, trên bài tử viết rõ dòng chữ “Trang viên Prince”. Đây là lần đầu tiên cậu đến nơi này, trước khi đến Hogwarts, cậu cũng không dễ dang tiếp cận với thế giới pháp thuật, cho nên nơi này cậu chưa từng đến bao giờ.
Severus nắm tay Harry, đi vào. Một con gia tinh đột ngột xuất hiện: “Hoan nghênh chủ nhân về nhà, xin hỏi ngài có cần phục vụ gì không?”
“Chuẩn bị cơm trưa, hôm nay ta dùng bữa ở đây.”
“Vâng, thưa chủ nhân.” – Một tiếng nổ bụp, con gia tinh biến mất, Severus kéo Harry đi vào phòng thí nghiệm.
Prince là một dòng họ chuyên về điều chế ma dược, hậu duệ của họ đều là thiên tài về ma dược. Severus có một nửa huyết thống là của dòng họ Prince, cho nên có thể thừa kế trang viên của dòng họ này trong tình huống không tìm được người thừa kế thuần huyết. Harry nhìn cách trang trí của tòa nhà, trong lòng thầm nghĩ, ma dược thế gia quả là danh bất hư truyền.
“Đúng rồi, tiên sinh. Ngài có thích quà Giáng Sinh của ta không?” – Harry đột nhiên nghĩ đến món quà mình chuẩn bị cho Severus, vì thế ngẩng đầu hỏi y.
“Hừ, cũng coi như là ngươi thông minh! Đó là trứng rồng Na Uy, một thời gian nữa trứng sẽ nở.” – Severus không trả lời thẳng câu hỏi, nhưng nhìn vẻ mặt y, có thể thấy là y vừa lòng với món quà này.
“Ta đã đáp ứng Hagrid khi trứng nở sẽ để bác ấy tới thăm. Tiên sinh cũng đừng biến ta thành kẻ nói khoác… Nhưng mà, với tính cách của Hagrid, chắc sẽ không tiếp nhận nổi lời thề bất khả bội gì đó đâu…” – Harry cười tủm tỉm.
Severus không phản đối, đến phòng điều chế ma dược, lấy ra một bình thuốc, bên trong là một chất lỏng màu đen: “Ngẩng đầu, nhắm mắt. Nếu đau thì cứ kêu lên, không có người để ý đâu!” – Nói xong y nâng cằm Harry lên, rót mấy giọt lên vết sẹo trên trán Harry.
Sắc mặt Harry đột nhiên trở lên tái nhợt, mồ hôi thấm ướt hết áo, sau đó đột nhiên hét lên đau đớn. Severus ôm chặt cậu, để cậu không vẫy vùng. Chỉ thấy có một làn khói mỏng bay lên khỏi vết sẹo của cậu. Harry cảm giác như linh hồn mình bị tách ra một phần, chỉ một giây ngắn ngủi mà như mười năm. Làn khói bay lên, vết sẹo của Harry cũng dần khép lại, Harry vô lực ngã vào lòng Severus.
Harry run rẩy: “Tiên… sinh…. Ta dám thề… cảm giác này còn kinh khủng hơn cả Avada Kedavra….” – Sau đó rơi vào hôn mê.
Nhìn Harry như vậy, Severus tự trách bản thân mình hành động lỗ mãng. Nếu không phải Harry kiên cường, chỉ sợ hiện tại đã thành một kẻ điên rồi. Thật may…. Cậu không việc gì.
Severus cầm lấy một cuốn nhật kí theo phong cách cổ xưa, sau đó ôm lấy Harry, khóe mắt vô tình đảo qua ***g sắt nhốt con chuột, cũng không quay đầu lại rời đi. Con chuột đó đã sớm bị coi như không có, mà chân trước của nó vẫn thiếu một ngón.
Severus đưa Harry vào phòng cho khách, tắm rửa sạch sẽ cho cậu, giúp cậu thay một bộ quần áo mới, liền đi ra ngoài.
Giữa trưa, Harry tỉnh lại, cảm thấy người mình nhẹ nhàng khoan khoái, quần áo cũng được thay mới.
A, lẽ nào tiên sinh giúp ta tắm rửa sao? Không thể nào? Tiên sinh còn giúp ta thay quần áo… Harry hỗn độn, càng nghĩ mặt càng đỏ bừng lên, lúc Severus bước vào cũng không để ý.
Severus vừa vào liền nhìn thấy Harry đang ngẩn người, hơn nữa không biết nghĩ gì mà mặt đỏ bừng? Nhưng mà bộ dáng Harry đỏ mặt thật là khả ái nha…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook