Lớp Ma dược buổi chiều rất ý tứ. Tiên sinh tựa hồ để ý đến Neville, không ngừng bới móc khuyết điểm của cậu. Neville cuối cùng không chịu được, phản ứng lại, kết quả là bị cấm túc

Harry cười trộm nhìn Neville như con gà chiến trụi lông, ủ rũ đi theo tiên sinh nhà mình.

Hừ! Xứng đáng, ai cho cậu nói bậy về tiên sinh, còn mắng tiên sinh nữa. Cái này gọi là báo ứng đó. Hắc hắc hắc hắc…

Harry không có chút áy náy nào hết, chỉ vô cùng vui mừng khi tiên sinh coi trọng lời nói của cậu mà thôi. Draco cũng không ngờ hôm nay Neville lại bị cha nuôi mình hành hạ. Chỉ là cảm thấy người nào đó có vẻ rất thú vị… Draco có chút thương hại nhìn Neville, không biết hôm qua cậu ta nói chuyện gì với Harry, để bị trả thù như vậy…

Neville vẫn còn không biết mình đắc tội Severus khi nào, để cho y cứ bám riết lấy mình không tha. Tóm lại, cảm giác bản thân mình thật bi thảm. Đã vậy, lại còn không biết người bán đứng cậu là Harry, cho nên có thể kết luận, số của Neville phải gọi là quá thảm.

“Tiểu Long, tối nay cậu có bạn đồng hành rồi!”- Harry trêu chọc nói, làm cho Draco đen mặt – “Cậu còn mặt mũi để nói những lời đó sao? Còn không phải là do cậu hại!!!”

Harry vô tội nhìn Draco, bày ra bộ dáng “Sao có thể nói mình như thế”: “Tiểu Long, cậu nói khi nào thì tiên sinh sẽ tha cho chúng ta. Ngài ấy không nói thời gian….”

Draco buồn bực…. Chả lẽ là cả học kỳ? Vậy thì quá đen đủi! “Cầu cho tâm tình cha đỡ đầu nhanh chóng tốt lên!” [Không thể không nói, Tiểu Long à, vẫn là không nên cầu nguyện thì hơn, bằng không thời gian có lẽ sẽ rất lâu đó….]

Giờ cơm tối, Harry, Draco, Zabini, Parkinson tụ tập một chỗ, vui vẻ trò chuyện, thưởng thức bữa tối.

Sau khi ăn tối, Ron tìm đến.

Harry, nghe nói đêm nay cậu cũng bị cấm túc ở văn phòng ma dược, nhất định phải chiếu cố Neville một chút nha…” – Ron nói với Harry.

Harry lực bất tòng tâm nhìn Ron: “Cậu cảm thấy bọn mình có thể động đến uy nghiêm của xà vương sao?”

Khóe miệng Ron run rẩy, suy nghĩ một chút, xác thực là không có ai dám….. Lão dơi già quả là khủng bố!

Ánh mắt Harry lướt qua một vòng, không ai phát hiện khóe miệng cậu mang theo ý cười xấu xa: “Ron, nếu có thể đến Gryffindor thì tốt rồi….” – Thanh âm của Harry tràn ngập ủy khuất, nhưng hiển nhiên đây là điều Ron thích nghe.

“Harry, làm sao thế? Có ai bắt nạt cậu sao? Nếu không thì chuyển nhà đi! Gryffindor nhất định sẽ hoan nghênh cậu!” – Ron lớn tiếng hào hứng nói, lại bị Harry bịt kín miệng.

“Ron, cậu muốn hại chết mình sao? Mặc kệ có nói thế nào, hiện tại mình vẫn là một Slytherin….” – Harry uể oải nói. Mặt khác, ba tiểu xà bên cạnh im lặng xem kịch hay, không ngăn cản, cũng không hỗ trợ, vì họ cảm giác được Harry chắc chắn đang có âm mưu.

“Ai? Không phải cậu nói muốn đến Gryffindor sao?” – Ron nhòm trái nhòm phải.

“Ron, chỉ là mình cảm thấy, nếu mình ở Gryffindor, nhất định sẽ có nhiều người để đi dạ du Chắc chắn rất tuyệt!” – Harry nói xong hứng thú chớp chớp đôi mắt. Ba tiểu xà bên cạnh biết, đây mới là mục đích chính!

“Ha ha….. Harry, tuy đây là sự thật, nhưng cậu cũng không thể nói trắng ra như thế được….” – Ron không khỏi có chút đỏ mặt, nhưng trong mắt vẫn mang theo kiêu ngạo. Ánh mắt như muốn nói: Chúng ta quấy rối, chúng ta kiêu ngạo, chúng ta là Gryffindor dũng cảm!

“Nhưng hiện giờ mình ở Slytherin, nếu dạ du bị chủ nhiệm bắt được……” – Harry nói xong, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch. Ron đồng tình nhìn Harry. Ở Gryffindor, trừ điểm là xong, giáo sư McGonagall sẽ không có bất cứ trừng phạt thêm nào…. Nhưng nhìn lão dơi già kia……. Phỏng chừng sẽ rất thê thảm……

“Ai? Nghe nói hồi cha mình đi học cũng thường xuyên dạ du, nhưng không bị bắt lần nào, nhất định là có bí quyết!” – Harry lầm bầm lầu bầu, tỏ vẻ suy nghĩ cái gì đó, ba tiểu xà đồng thời gật gù, âm mưu sắp thành công!

“Hả? Lợi hại thế sao? Chẳng lẽ có bảo bối gì?” – Ron cau mày nghĩ.

Harry vô tội nhìn Ron: “Mình không biết…. Mình còn muốn biết cha là người thế nào…… Đáng tiếc, mình không phải là Gryffindor, không có khả năng tìm kiếm dấu vết của cha….” – Harry uể oải nói, biểu cảm làm cho người ta đau lòng.

“Không sao, Harry, đừng lo. Chuyện này để mình giải quyết!” – Ron vỗ ngực, ba tiểu xà thở dài: Tuy rằng là kị sĩ, nhưng là…. Cái này cũng không quá khó khắn! Thực không có cảm giác thành tựu! Vì thế, bạn nhỏ Ron bị lợi dụng mà không hay biết! Ai….. Tiểu sư tử tóc đỏ, cậu nên biết suy nghĩ một chút đi chứ…. Lại bị lợi dụng…..

Harry len lén cười, nghiêm túc nói: “Ron, nếu chuyện quá khó khăn, thì không nên miễn cưỡng. Mình không muốn vì mình mà cậu bị phạt. Như vậy mình sẽ không thoải mái!”

“Không sao. Mình tồn tại là để bảo vệ cậu, giúp cậu vui vẻ, cậu khách khí làm gì?” – Ron vỗ vỗ vai Harry, cực kì khí thế rời đi.

Bốn tiểu xà cố nhịn cười, cho đến khi bước vào phòng sinh hoạt chung của Slytherin, mới nhịn không được, bò lăn ra cười: “Harry, cậu tìm được ở đâu ra tên kỵ sĩ dở hơi đó thế? Rất khả ái.” – Parkinson vừa cười vừa xoa bụng, không được, cười nhiều đến mức cảm thấy bụng quặn lên rồi.

“Trên xe lửa đó. Người rất tốt, khi xúc động thì rất khả ái. Vì thế liền quen.” – Harry nói.

“Này, nếu về sau còn gặp tên dở hơi nào thú vị như thế, nhớ bảo mình với nha.” – Zabini đặt tay lên vai Harry, gần như ôm lấy cậu [Tiểu Blaise, cậu nên cảm thấy may mắn vì giáo thụ đại nhân không ở đây, bằng không…. Cậu nhất định sống không bằng chết…..]

“Đâu có đâu có! Draco, mau chuẩn bị đi, muộn giờ cấm túc rồi.” – Nói xong liền kéo Draco chạy mất.

Severus nhướn mày nhìn hai tiểu xà thở hồng hộc đứng trước cửa văn phòng mình: “Tốt lắm, hai cái đầu đầy sên của các cậu vẫn còn nhớ rõ giờ đến đây cấm túc.” – Nói xong tránh ra cho hai người bước vào.

Harry nhanh chóng phát hiện ra trong văn phòng ma dược còn có người khác, sau đó lại nhanh chóng thả lỏng, bởi vì người kia đã hôn mê!

“Tên nhóc này không tồi. Đúng như ngươi nói, rất thú vị.” – Sevrus thấy Harry nhìn Neville, mở miệng.

Harry biết tiên sinh nhà mình đã lấy được ký ức, vì thế cảm thấy hai người nên tìm lúc nào đó để nói chuyện cụ thể.

“Tiên sinh, bây giờ ta có thể theo ngài học tập như trước đây được không?” – Harry dùng ánh mắt đầy mong chờ nhìn Severus. Đã nói là loại ánh mắt này không thể cự tuyệt.

“Hừ, chỉ cần cái đầu bã đậu của ngươi có thể đưa ra vấn đề thích hợp, văn phòng của ta sẽ không cự tuyệt ngươi.” – Severus đương nhiên là biết Harry nói thế không phải chỉ là vấn đề học tập.

“Tốt quá, cảm ơn tiên sinh!” – Nói xong Harry liền cho Severus một cái ôm.

Draco nhìn hai thầy trò kia, trong lòng không biết là tư vị gì, chỉ cảm thấy là hai người kia rõ ràng đang cố khoe khoang trước mặt nó [Tiểu Long, cậu ghen tị đúng không?] Chỉ là không hiểu vì sao, đột nhiên lại nhớ tới cha mình…. Vì sao lại thế chứ……. Draco hít một hơi, đem tưởng niệm này quẳng ra sau đầu.

Một lát sau, Neville mê man dần tỉnh lại, nhìn thấy mọi người đang chăm chú nhìn mình, không khỏi đỏ mặt.

“Nếu đầu của Longbottom tiên sinh còn có thể dùng được, ngài nên biết, ngài tới văn phòng của ta để cấm túc chứ không phải để ngủ! Giờ thì xử lý đống sên này, làm xong mới được về! Còn ngươi!” – Seveus trừng mắt nhìn Harry – “Tiếp tục đầu đề hôm qua, vào buổi học ma dược cuối tuần này, ta muốn thấy bài luân văn của ngươi…. Luận văn hoàn hảo! Dài 30 tấc anh! Còn ngươi!” – Severus híp mắt đánh giá Draco. Trong trí nhớ của Neville, Draco thật sự không thể chấp nhận được. Là người kế thừa một gia tộc có truyền thống ma pháp, thế mà ngay cả Avada Kedavra cũng không thể dùng được? Là một tên vô tích sự, trừ bỏ việc khi dễ một tên cứu thế chủ chả có tí ưu điểm nào? Càng không thể chịu được là, tên cứu thế chủ kia lại vượt xa nó về năng lực! Không thể tha thứ! Tuyệt đối không thể tha thứ! – “Chép một trăm lần quy định của Slytherin và gia quy của gia tộc Malfoy. Lớp ma dược cuối tuần phải nộp.”

Nhìn hai bản quy định dài dằng dặc kia, Draco tái mặt. Hiện tại cậu rất muốn lăn lộn khóc nháo, nhưng hành vi này quả thực không hợp với một Malfoy cho lắm. Thế nên, cậu không dám!

Tiểu hồ ly mắt xanh cũng đoán ra phần nào vì sao Draco phải chịu đãi ngộ như thế, chắc chắn có liên quan đến đoạn ký ức của Neville. Nhưng loại chuyện chỉ cần đầu gối cũng đoán được này, Harry cũng không muốn suy nghĩ thêm gì nữa.

Harry mỉm cười ngọt ngào với Neville và Draco, sau đó cúi đầu đọc sách. Neville bị nụ cười của Harry làm cho hôn mê, Draco thì nhìn một cái xem thường. Mà hàn khí của Severus tăng cường, khiến cho mấy cậu bé thêm run rẩy.

Chết tiệt! Tên nhóc này không biết là mình cười như thế sẽ hấp dẫn bao nhiêu sắc lang không hả? Hắn hi vọng bản thân bị ăn đến không còn mảnh xương nào hay sao? Severus tức giận trừng mắt nhìn Harry, nhưng thực hiển nhiên, Harry cảm thấy chính mình vô tội…… [Giáo thụ đại nhân, ngài đừng có vô duyên vô cớ trừng người ta, người ta đương nhiên là thấy vô tội rồi….. Muốn ăn dấm chua cũng không thể thế a…. Tai nạn chết người đó…..]

Nói đến bên Gryffindor, tuy rằng tiểu sư tử tóc đỏ làm việc lỗ mãng, nhưng sự dũng cảm và danh dự của cậu nhóc thì có thể bảo đảm. Cho nên chuyện đã đáp ứng Harry, cậu nhóc cũng không dây dưa, bắt tay vào làm luôn.

Nếu nói đến các trò đùa dai, hay dạ du, cậu có tấm gương rất sáng – Hai anh em sinh đôi!

“A, Ronie bé bỏng của chúng ta.”

“A, em trai bé nhỏ của chúng ta.”

“Rốt cuộc em cũng nhớ đến hai người anh trai này sao?” – Đồng thanh.

“Để chúng ta đoán xem.”

“Ronie đến tìm chúng ta có chuyện gì.”

“A! Em trai bé nhỏ của chúng ta rốt cục cũng muốn dạ du đúng không?” – Đồng thanh.

Có trời chứng giám, cậu ghét nhất là nói chuyện với hai anh em sinh đôi này. Ron nhìn hai người kẻ xướng người họa, có chút đau đầu nghĩ: Hai người không thể bình thường một chút được sao?!

“Được rồi, các anh! Em đúng là có chuyện muốn nhờ hai anh!” – Ron không biết nên nói thế nào – “Nhưng đừng có gọi em là Ronie!” – Trời mới biết là cậu có bao nhiêu căm hận khi người khác gọi cậu là Ronie.

“A, được rồi.”

“Ronie bé bỏng của chúng ta.”

“Nói xem là có chuyện gì.”

“Chúng ta……”

“Sẽ hết sức giúp đỡ em!” – Đồng thanh.

Ron cố gắng nhịn xúc động muốn đập cho hai người một trận, hỏi: “Hai anh biết…… James Potter không?”

Hai anh em sinh đôi nhìn nhau một chút. “A, em trai bé bỏng của anh.”

“Tiểu Ronie của anh.”

“Chẳng lẽ em muốn kiểm tra lịch sử pháp thuật của bọn anh?” – Đồng thanh.

Ron nhìn một cái xem thường: “Không! Hai người biết em không có ý đó mà….. Là Harry, cậu ấy muốn biết về cha mình….. Hai anh biết mà, cậu ấy là Slytherin, mà cha cậu ấy lại là Gryffindor…”

“Đúng thế, đúng thế.”

“Ta còn nhớ rõ cậu bé đó.”

“Chính là Cứu thế chủ.”

“Như vậy, theo chúng ta biết.”

“Cha cậu ấy, ngoài ra còn có ba người.”

“Còn xưng là bộ tư siêu đẳng.”

“Bọn họ là”

“Sự kiêu hãnh của Gryffindor.”

“Bọn họ…..”

“Trò đùa dai”

“Dạ du”

“Không gì không làm được!” – Đồng thanh

“Này, Fred.”

“Sao thế George?”

“Còn nhớ không?”

“Cái gì?”

“Bản đồ Đạo Tặc!”

“A, đúng rồi!”

“Đó là bảo bối dạ du của họ!” – Đồng thanh.

Ron nghe đến đó, cũng không quản cái gì đau đầu, hai mắt sáng lên: “Là bảo bối gì thế? Là bí mật gì giúp họ không bị bắt?”

“Này, Ronie bé bỏng.”

“Em thật thông minh.”

“Bọn anh cũng vừa mới biết.”

“Đó là tấm da dê.”

“Trên đó in bản đồ tàng hình.”

“Trên bản đồ có vẽ tất cả những con đường bí mật của Hogwarts.”

“Còn có thể đánh dấu từng người trong Hogwarts.”

“Đây chính là cái duy nhất đó.”

“Là bảo bối dạ du!” – Đồng thanh

Ron cau mày, nghe hai anh em sinh đôi ngươi một câu ta một câu: “Nhưng, nó ở đâu?”

“Aha!”

“Ronie bé bỏng”

“Xem như em hỏi đúng người.”

“Theo tin tức bọn anh mới xác nhận,”

“Nó nằm ở”

“Văn phòng của thầy Flich!” – Đồng thanh.

………..

Trong văn phòng ma dược, Harry có nằm mơ cũng không nghĩ mọi chuyện lại thuận lợi như thế. Hai anh em sinh đôi đúng là có chất Gryffindor chính hiệu, với tất cả mọi thứ liên quan đến đùa dai là hai người đều thấy hứng thú, đây cũng là nguyên nhân căn bản để lấy được tấm bản đồ Đạo Tặc dễ dàng.

Đương nhiên, còn có mặt khác – Dumbledore. Do sự sắp xếp trước của Dumbledore, muốn cả nhà Weasley tiếp cận cứu thế chủ, như vậy một tờ bản đồ nho nhỏ căn bản không là vấn đề

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương