[Harry Potter Đồng Nhân] – Severus Snape x Harry Potter – Tích Thì
Chương 1-2: Đi đến thế giới hòa bình

Trong tiệc tối khai giảng Hogwarts, nhóm động vật nhỏ thường tranh cãi ầm ĩ đều kinh ngạc nhìn hai người chòi ra trên dãy bàn Slytherin, chụm đầu nói nhỏ.

“Merlin à, mình còn tưởng James Potter chạy đến Slytherin gây rắc rối nữa chứ, dù sao cậu ta vẫn luôn bốc đồng như thế, đúng không?” Có người kinh ngạc nói.

“Nhưng James giờ đang ngồi trên bàn Gryffindor mà.” Một người khác ngây dại trả lời.

“Hơn nữa nhìn cậu nhóc tóc bạch kim kia, cậu ta không phải là anh em của Lucius Malfoy gì gì đó chứ?” Có người kinh ngạc hỏi, “Nhưng mình chưa từng nghe nói gia đình Malfoy có hai con nha, nhà bọn họ mấy đời không phải là con một nối dòng sao?”

“Nhìn Malfoy kìa, dường như cũng không biết cậu ta tồn tại đâu, không phải là con riêng đó chứ?”

“Nhưng nếu là con riêng, chẳng phải đến trường từ lúc mười một tuổi à, nhưng giờ cậu ta mới tới đó thôi.”

Tiếng nghị luận càng lúc càng lớn mà bên này, Slytherin vẫn duy trì không khí im lặng quỷ dị, dù tất cả mọi người đều đang đánh giá hai người đột nhiên xuất hiện nhưng không có ai xung phong mở miệng hỏi han.

Mà hai người hiện đang trên dãy bàn Slytherin, một cùng năm với thủ tịch Lucius Malfoy có mái tóc bạch kim, mặt không đổi sắc đang bình tĩnh ngồi, không ai phát hiện tâm tình của cậu. Mà người còn lại, có khuôn mặt giống hệt với James Potter đang ngồi bên Gryffindor kia, làm cho nhóm Slytherin ngay từ đầu còn tưởng rằng mình đi nhầm chỗ, giờ phút này đang tức giận, người nào đó ngồi bên cạnh thậm chí còn nghe được tiếng cậu đang hung hăng nghiến răng.

Chỉ chốc lát sau, giáo sư McGonagall dẫn nhóm học sinh năm nhất đi vào, các học trò yên tĩnh lại, chờ đợi lễ phân loại.

Một đám phù thủy nhỏ đang trong trạng thái thấp thỏm lo âu vội vàng được phân tới các Nhà. Tiếng vỗ tay của các học sinh lớn hơn làm bọn họ bình tĩnh lại, khi tìm được chỗ ngồi của mình giống như tìm được sự sở hữu. Sức hấp dẫn của Hogwarts là vậy đó, làm cho mỗi người khi tiến vào chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã có thể tìm được cảm giác “gia đình”.

“Tốt lắm tốt lắm, lại thêm một đám nhóc dễ thương gia nhập đại gia đình chúng ta,” Sau khi Lễ phân loại kết thúc, hiệu trưởng Dumbledore đứng lên, “Thầy tin tưởng các trò nhất định có thể tìm được những người bạn mới.”

Nhóm phù thủy nhỏ ngại ngùng cười cười, không nói gì nhìn những người bạn học bên cạnh.

“Như vậy thì, trước khi chúng ta thưởng thức bữa tiệc linh đình, xin cho phép cụ già này giới thiệu hai người cho các trò.”

Lời vừa nói ra, dường như tất cả mọi người đều hướng về phía hai người nhoi ra trên dãy bàn Slytherin kia.

“A, phải rồi, phải rồi, chắc chắn các trò đã chú ý tới hai khuôn mặt mới của chúng ta đúng không nào.” Cụ Dumbledore cười nói, “Người có mái tóc đen, trò Harry Potter cùng với Draco – trò Malfoy.” Potter và Malfoy á?

Một số người lăng lăng nhìn thoáng qua khuôn mặt giống hệt James Potter, rồi quay lại nhìn về phía Gryffindor. Một số người nhìn Lucius đang trong trạng thái hoàn toàn sửng sốt ở vị trí chủ thượng, nhìn nhìn lại người nào đó không biểu lộ cảm xúc gì, trong lòng mọi người khẽ run lên mà hoàn toàn không có phản ứng.

Chẳng lẽ… không chỉ gia đình Malfoy có con riêng mà còn có một đứa con riêng ở gia đình Potter nữa hả?

Hơn nữa vì sao một Potter lại đi vào Slytherin chứ? Chủ nhiệm đang nghĩ cái gì vậy?

Mọi người khó hiểu hướng ánh mắt về phía chủ nhiệm nhưng người đàn ông tóc đen vẫn duy trì phong thái lịch sự, không đáp lại bọn họ.

“Bởi vì một số tình huống đặc biệt, trò Potter và trò Malfoy sẽ gia nhập năm thứ năm và năm thứ sáu cùng học tập với các trò. Thế đó, bây giờ, chúng ta nên vỗ về cho cái bụng của mình nào.”

Tuy rằng bữa tối đã hiện ra nhưng mọi người sớm đã không có hứng trí để ăn, ánh mắt của họ vẫn dính chặt vào hai người.

“Hì hì, James à.” Sirius vỗ vỗ bả vai bạn tốt, nuốt một ngụm nước bọt, “Cậu nên viết thư về hỏi thăm đi, có phải gia tộc cậu thiếu một đứa con hay không? Cậu nhóc bị tóm đến Slytherin đó.”

“Chân Nhồi Bông, mình cảm thấy như đang mơ á.” James vẫn chưa lấy lại tinh thần.

“Không phải là nằm mơ, vì mỗi lần nằm mơ cậu cũng chỉ mơ thấy Lily mà không phải anh em chúng ta đâu.” Sirius nhẹ nhàng bâng quơ nói, rất lạnh nhạt với việc bạn tốt trọng sắc khinh bạn thậm chí ở trong mộng cũng không cho người bạn này một vị trí nào.

Bên dãy bàn Slytherin, tiêu điểm mọi người đang chú ý vẫn còn mải miết giao tranh với đĩa thịt bò mà không thèm để ý ánh mắt bọn họ đặt trên người mình.

Lucius không vị giác gì mà nhai rau dưa trong miệng, một Malfoy cùng tuổi không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, nhưng gia tộc Malfoy mấy đời nay đều con một nối dòng mà, giờ tự nhiên lại chòi ra thêm một Malfoy. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?

Harry và Draco chưa ăn được nhiều đã buông dĩa xuống, bọn họ ngồi cùng nhau tuy khác năm học, xem ra đã được chủ nhiệm đồng ý.

Harry chống cằm nhìn lại những người đang nhìn chằm chằm cậu, không biết vì sao, ánh mắt xanh lục phía sau kính lại khiến người ta cảm thấy run rẩy. Bị Harry nhìn lại mọi người rùng mình một cái rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt của mình.

“Cậu tức giận cũng vô dụng thôi.” Draco một bên thản nhiên nhìn đáp, “Hermione không phải nói muốn cậu coi như một chuyến du lịch hay sao?”

“Mình nghĩ mình nhớ đàn sư tử kìa.” Harry mềm oặt nói, “Mình nghĩ mình nhớ đàn sư tử kia á! Hic, tuy rằng mình không ghét rắn nhưng mình vẫn còn thích sư tử mà!”

“Cậu kêu với mình cũng không có tác dụng gì đâu,” Draco nói, “Người kéo cậu vào Slytherin cũng không phải mình nha.”

“Con rắn chết tiệt kia…” Harry nghiến răng nghiến lợi, “Thật sự tức chết mình mà.”

Nếu không phải vì con rắn chết tiệt kia thì việc mình là Xà Khẩu cũng không bị lộ, cũng không bị kéo vào Slytherin.

“Ai kêu chưa rõ ràng gì mà cậu đã nói rồi.” Tuy Trường Sinh Linh Giá trên đầu Harry không còn nữa nhưng khả năng nói xà ngữ vẫn được giữ lại, nhưng cũng vì không có Xà Khẩu bên cạnh cùng cậu nói chuyện nên đôi khi cậu căn bản cũng chẳng biết bản thân mình nói cái gì nữa. Hermione đã từng đề nghị cậu đi luyện tập với mấy con rắn nhưng Harry chỉ nói ngoài miệng, đến khi cậu đi mạo hiểm cũng quên sạch bách.

“Hơn nữa lúc đó hỗn loạn như vậy, cũng không thể trách cậu được.” Draco nghĩ nghĩ, nói ra một câu không tính là an ủi.

Haiz, đúng rồi, tình huống lúc đó rất hỗn loạn, hỗn loạn đến nỗi từ lúc mười một tuổi đến tận giờ, Kẻ Được Chọn lại xảy ra tình trạng xung đột pháp lực.

Harry vẫn còn nhớ rõ, ngay khi vươn tay lấy lại cái la bàn trong tay Draco không cẩn thận cứa vào ngón tay rồi bị một sức mạnh không biết tên hút vào, giống như độn thổ mà bắt cậu rời khỏi mặt đất. Rồi không biết bao lâu sau, cậu và Draco nháy mắt rớt xuống, không biết rơi xuống cái gì, cậu chỉ nghe được một tiếng kêu đau đớn, “Á, ai lại có thể đáng giận đến thế mà rơi vào người tôi, đau chết tôi rồi.”

“Rất xin lỗi, tôi không cố ý.” Mơ mơ màng màng, Harry giải thích.

Rồi thế giới im lặng.

Sau đó tiếng Draco mắng truyền tới, “Chết tiệt, không được nói xà ngữ!”

“Mình không…” Mình cũng không nói xà ngữ mà… Vẫn chưa nói xong thì nhìn thấy đầu một người đàn ông, cậu đột nhiên dừng lại. Harry nhanh chóng tóm lấy đũa phép của mình, trừng mắt, “Voldemort, ông còn chưa chết hả!”

Trong lúc suy nghĩ, thần chú đã phóng ra nhưng Harry không ngờ pháp lực trong cơ thể không khống chế được mà rối loạn, đau đớn đến tận xương làm trước mắt cậu tối sầm, ngất đi.

Lần thứ hai tỉnh lại, cậu thấy người mà cậu đã từng cho rằng không thể nào gặp lại một lần nữa.

“Giáo sư Dumbledore…” Nhưng khi nhìn đến người đàn ông bên cạnh cụ, cậu vừa làm tư thế phòng ngự vừa cố tìm đũa phép của mình.

Người đàn ông lịch sự nhướng mi, “Tôi cho rằng trước hôm nay thì chúng ta vẫn chưa gặp mặt nhau lần nào mới đúng.”

“Đứa nhỏ, không cần phải phòng bị Tom đến thế, Tom là một đứa nhỏ ngoan.” Cụ Dumbledore nói, vì từ “đứa nhỏ ngoan” mà người bên cạnh cụ nhíu mày rất sâu.

“Giáo sư…” Harry cũng nhíu mày, cậu không hiểu, vì sao vừa tỉnh dậy giáo sư Dumbledore đã xuất hiện trước mặt mình, vì sao Voldemort vốn đã chết cũng ở trước mắt mình luôn, vì sao hai người này lại có thể hòa bình đứng cùng nhau mà không phải đánh nhau tơi bời chứ.

Đầu óc mơ màng, cậu lấy tay gõ gõ đầu mình, lại đột nhiên phát hiện không ổn.

Tay của cậu…

Harry khẩn trương đứng lên nhìn thân thể mình, không phải ảo giác, thân thể cậu lại nhỏ đi.

Dường như có một đáp án nào đó được miêu tả sinh động trong óc, ngón tay Harry xẹt qua không trung, thời gian hiện ra trước mặt cậu.

Ngày 01 tháng 09 năm 1976.

Năm 1976? Cái gì vậy?

Trở về quá khứ?

Nhưng khoan đã, năm 1976 không phải là năm thế lực của Voldemort mạnh nhất sao?

Thời điểm vang dội, ông ta không thể nào ở trong Hogwarts được!

“Hãy nói cho tôi biết,” Harry nhìn sang người đàn ông tóc đen mắt đỏ, “Vì sao ông lại ở đây?”

“Vì sao tôi lại ở đây?” Người đàn ông dường như cảm thấy rất buồn cười, “Một giáo sư trường học không ở trong trường thì ở đâu chứ?”

“Nơi này là Hogwarts sao ạ?” Cậu nhìn về phía cụ Dumbledore.

Cụ Dumbledore cười gật gật đầu.

Harry trợn trắng mắt, lần thứ hai bất tỉnh.

Tất thối Merlin, đây tuyệt đối không phải quá khứ mà cậu biết!

Lần thứ ba tỉnh lại, Harry nhìn thấy Draco đang ngơ ngẩn, hai người không thể không bất đắc dĩ chấp nhận sự thật, bọn họ đi tới một thế giới không giống như quá khứ của họ.

Trong thế giới này, tất cả dường như không hề thay đổi, chỉ duy nhất một điều, năm đó Tom Riddle trở lại xin làm giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám thì cụ Dumbledore đồng ý.

Vì thế, rất nhiều chuyện cũng không còn giống nữa.

Không còn Trường Sinh Linh Giá, đây là việc quan trọng nhất.

Tử thần Thực tử vẫn tồn tại như trước, chẳng qua lại là một tổ chức không làm mọi người sợ hãi mà thôi. Hội Phượng Hoàng vẫn tồn tại như trước, chẳng qua lại không tranh đấu ngươi chết ta sống với đám Tử thần Thực tử kia nữa. Mà Hogwarts giờ đây, thậm chí không còn tràn ngập mùi thuốc súng như lúc Harry nhập học, tuy Voldemort vẫn không thích Muggle nhưng suy nghĩ điên cuồng ngu ngốc không có não của năm đó đã không còn tồn tại trong đầu Voldemort như thế giới kia nữa.

Mà Harry bọn họ bị cái la bàn quái lạ kia đưa đến thế giới này. Vì la bàn không ngừng hấp thụ pháp lực của bọn họ, nên thân thể của bọn họ nhỏ lại, mà lúc nãy Harry lại sử dụng pháp lực làm cho pháp lực trong cơ thể cậu còn chưa ổn định mà xung đột.

Mà cụ Dumbledore lại nói cho hai người biết, trong danh sách học sinh năm thứ năm và thứ sáu xuất hiện tên của bọn họ.

Trước khi chưa tìm được biện pháp trở về, Harry và Draco quyết định ở lại Hogwarts. Khi Harry đề nghị cậu muốn vào Gryffindor, Voldemort nhướng mày nói, cậu đã bị phân vào Slytherin.

“Vì sao chứ? Ông không thể bắt một sư tử đã từng sống bảy năm ở Gryffindor vào hang rắn được!” Harry phẫn hận nói.

“Bởi vì cậu biết xà ngữ,” Voldemort bình tĩnh nói, “Cậu phải vào Slytherin, tuy tôi không biết vì sao cậu lại nói được xà ngữ nhưng xà ngữ là tượng trưng kế thừa của Slytherin. Nagini thường xuyên đi lại trong Hogwarts, nếu cậu vào Gryffindor thì khi mọi người biết cậu nói được xà ngữ, cậu nghĩ xem, bọn họ sẽ cảm thấy thế nào?”

Harry nghẹn lời, không biết phải nói gì.

Lúc này cậu cảm thấy cái gương hai mặt trong túi mình đang rung lên.

“Hermione!” A, Merlin, cậu không nghĩ tới đây mà vẫn có thể liên lạc được với Hermione.

“Harry, cậu sao rồi, không có việc gì chứ, cậu và Draco đang ở đâu, chúng mình không tìm được hai người!” Gương hai mặt vừa kết nối, hiện ra gương mặt sốt ruột của Hermione.

“Hermione, mình không có việc gì, đừng lo lắng, chỉ xảy ra một vấn đề nhỏ thôi.” Harry bất đắc dĩ nói.

“Vấn đề? Đã xảy ra chuyện gì, cậu bị thương sao?” Hermione vội vàng hỏi.

“A, không có việc gì, cậu bình tĩnh nghe mình nói đã.” Dù Harry biết Hermione không thể nào bình tĩnh được nhưng cậu vẫn dùng tốc độ nhanh nhất nói cho cô biết, cậu đã làm một chuyến du lịch thời gian. “Cho nên, chẳng qua là mình không tìm được phương pháp trở về mà thôi, thật sự mình không có việc gì đâu.” Cuối cùng, cậu vẫn cố gắng cam đoan.

“Được rồi, được rồi, ” Hermione hít sâu vài cái, để mình trấn định một chút, “Cậu nói, cậu không có việc gì đúng không. Harry Potter, cậu nhớ kỹ cho mình, nếu cậu có việc thì cậu chết chắc đó!”

“Vâng vâng vâng, tuyệt đối sẽ không có việc gì, Draco cũng thế!” Harry biết lúc này cái gì cũng có thể làm nhưng không thể kích thích Hermione.

“Nếu gương hai mặt vẫn sử dụng được, vậy hai thế giới chắc chắn có liên hệ với nhau. Cậu cất kỹ cái thứ kia đi, mình đi xem trên sách có nói gì về cái đồ vật đó không. Còn hai người thì coi như du lịch một chuyến đi, cố gắng mà điều dưỡng thân thể mình để khôi phục pháp lực, có hiểu không!”

“Vâng vâng vâng!” Với việc Hermione sắp nổi bão, giờ vẫn không nên nói gì thì tốt hơn.

Mà Harry vẫn luôn chú ý tới Hermione, không để ý Voldemort và cụ Dumbledore đã rời khỏi bệnh thất, nên cậu đã mất đi cơ hội vào Nhà mà mình muốn.

Nên, lúc này ngồi trên dãy bàn Slytherin, Harry mới có thể khó chịu đến thế.

Hic, Merlin à, cậu nhớ tới phòng sinh hoạt màu vàng đỏ kia, quan trọng nhất là ba, mẹ, ba đỡ đầu của cậu đều ở đó. Mà cậu lại bên Slytherin, ôi không, rất khủng bố, Ron mà biết chắc chắn sẽ ngất mất!

“Được rồi, đừng có trưng ra cái mặt thối nữa.” Draco cuối cùng nhịn không được, “Đến lúc phải đi rồi.”

Harry không tình nguyện theo sau Draco, trước khi đi còn ai oán liếc về Gryffindor một cái, làm cho nhóm Gryffindor tự nhiên rùng mình.

Tranh đoạt chủ tịch là lệ thường của Slytherin, ngày khai giảng đầu tiên sẽ bắt đầu, chẳng qua Harry không có tí hảo cảm nào với cái này, cậu chào Draco rồi một mình trở về phòng ngủ được viết tên cậu.

Được rồi, vì cậu và Draco bị phân không cùng năm học nên bọn họ không thể ở cùng một phòng, rõ ràng cùng nhau đền nhưng vì sao pháp lực của cậu lại bị hấp thụ nhiều hơn chứ?

Bề bộn trăm mối mà không giải thích được, Harry vô lực ngã xuống giường, ngơ ngác nhìn trần nhà.

Không biết qua bao lâu, cửa bị đẩy ra, Harry biết bạn cùng phòng đã trở lại, cậu ngồi dậy, đang định chào hỏi đối phương, lại bị một mớ tóc đen đầy dầu cùng cái mũi ưng cực lớn kia làm giật mình.

Bên kia, trong phòng ngủ của mình Draco cũng ngẩn người nhìn một người tóc bạch kim khác.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nếu Harry không tiến vào Slytherin, làm sao cùng giáo sư ái muội được chứ? Hừ hừ, đã có vợ thì ba đỡ đầu gì gì đó đều phải tránh sang một bên hết. (DMY: cảm ơn nàng Anak lắm lắm á te te)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương