Harry Potter Chi Bạch Kim Bao Tử
-
Chương 30: Accident
Thời gian trôi qua rất nhanh, mỗi ngày đều giống nhau, đi làm tan tầm, nhưng mỗi một ngày đều không giống, mỗi một chi tiết đều có thể nhớ rõ rành mạch, mỗi một sáng sớm đều có thể chờ mong hôm nay, mỗi một đêm đều cảm thấy hôm nay vô cùng phong phú.
Cuộc sống như thế là hạnh phúc.
Harry nói không rõ cảm thụ đó là gì.
Khi anh vừa tỉnh dậy, ánh vào mắt chính là khuôn mặt tuấn tú mà anh rất muốn đấm cho cái. Tỉnh ngủ gãi gãi tóc, cảm thấy cho phép Malfoy ngủ trên giường mình thật là một quyết định vô cùng sai lầm.
Đây không phải là bạn cùng phòng tốt.
Harry thở dài, đứng dậy nghiêng người qua Malfoy, vươn tay sờ kính.
Một đôi tay đột nhiên ôm thắt lưng Harry, Harry một bàn tay chống đỡ thân mình ngã sấp xuống người người khởi xướng.
“A!” Người khởi xướng kêu lên một tiếng đau đớn.
Harry một lần nữa đứng dậy, xoa cánh tay, nhìn mặt Malfoy có chút vặn vẹo, ác liệt cười nhạo: “Xứng đáng!”
Malfoy cũng không thèm để ý ngực đau, anh thanh thản ngồi xuống, cuốn chăn ôm vào trong ngực.
“Anh làm sao vậy?” Harry đeo kính, chuẩn bị đi, nhìn Malfoy ngồi ở trên giường ôm chăn yên lặng nhìn mình thì nghi hoặc hỏi.
Malfoy lắc đầu, từ trên mặt không nhìn ra manh mối gì. Harry cũng không thèm để ý, chỉ cho là Malfoy còn ngái ngủ.
“Nhớ rõ gấp chăn.” Harry nhắc nhở, không thèm để ý chăn mình cũng bị cuốn loạn thất vứt cuối giường.
Draco cười nhạo một tiếng: hiện tại gấp buổi tối không phải lại rũ ra đi ngủ, làm chuyện vô dụng!
Thấy Harry ra khỏi phòng đóng cửa lại, anh mới ném chăn, nhanh chóng mang lều trại giữa hai chân chui vào toilet.
Như vậy là hiện tượng sinh lý bình thường, giống như phụ nữ có kinh nguyệt, hãy nghiêm túc đối đãi!
Nhưng sao không thấy Harry như vậy? Malfoy mặc nước lạnh chảy xuống, vuốt cằm nghĩ rất nghiêm túc.
Khi Draco giải quyết xong vấn đề cá nhân, nghe lời rồi lại nhàn hạ nghịch chăn rồi đi xuống, Harry và Scorpio đã ngồi ở trên bàn bắt đầu dùng bữa sáng.
Draco kéo ghế ngồi xuống, cầm lấy thìa đã sớm chuẩn bị tốt, bắt đầu đối phó cháo yến mạch.
“Malfoy, hôm nay anh không thể ở trong nhà.” Harry đột nhiên nghĩ đến cái gì đó ngẩng đầu nói với Draco.
“Làm sao vậy?” Malfoy nhướng mày, “Scorpio làm như thế nào? Ở nhà một mình?”
Harry ăn cháo, hơi nước bịt kín kính anh nhưng chúng tản ra rất nhanh.
“Ừ, Hermione muốn tôi đi ra ngoài cùng, Ginny sẽ đến chăm sóc Scorpio.” Harry bất đắc dĩ nhún vai, không biết Hermione thần thần bí bí như vậy là muốn đi làm gì.
Scor cắn thìa, chớp chớp đôi mắt, xem ra cũng không bài xích Ginny.
Malfoy nuốt cháo, hơi chút bất mãn mở miệng: “Anh rất xấu xí sao?”
“Anh không làm người khác thích được.” Harry nói mà không có có chút gánh nặng tâm lý.
Scor bật người nghiêm trang chững chạc nhấc tay: “Con thích!”
Harry buồn cười nhìn cậu bé với vẻ mặt lấy lòng, trong lòng cười mắng, thằng nhóc cánh tay vươn ra ngoài!
“Weasley tóc đỏ kia ở tới khi nào?” Draco nhịn, đổi “Quỷ nghèo Weasley” thành “Wesley tóc đỏ”.
“Trước 6h cô ấy sẽ về, cô ấy còn có ca đêm.” Harry nhìn mặt Malfoy, đã đen đến không thể đen hơn, nhanh chóng an ủi, “Anh ở bên ngoài đến 6h là được rồi.”
2h chiều, “Leng keng ——” tiếng chuông thanh thúy vang lên, Harry cảnh cáo một câu “Không thể nói chuyện về Malfoy cho Ginny” rồi mới hít một hơi đi mở cửa.
Vừa mở cửa, nghênh đón chính là một cái ôm chầm. Ginny vỗ vỗ bả vai Harry đã cao hơn mình nửa cái đầu, mỉm cười: “Đã lâu không gặp Harry. Nghe Hermione nói người vợ lý tưởng của anh là em?”
Harry cười gượng vài tiếng, xấu hổ. Nói đúng cũng không đúng, nói không thì càng thêm không đối.
“Đừng đùa Harry Ginny.” Hermione mở miệng, “Harry, cậu đi chuẩn bị, chúng ta đi ra ngoài.”
Harry tỏ vẻ hiện tại mình có thể xuất phát.
Hôm nay thời tiết cũng không tính tốt nhưng đối với Anh thường mưa, thời tiết râm mát mà không mưa là lúc thoải mái nhất.
Harry không yên lòng đi cùng Hermione, hoảng hốt giống như nhìn thấy bên trong dòng người đi đến, có màu tóc bạch kim chợt lóe. hoàn hồn, nhìn Hermione dẫn đường, ra mồ hôi lạnh.
A, Merlin, quên không nói Malfoy đi xa một chút… Anh đau đầu xoa thái dương.
Harry lo lắng đề phòng đi cùng Hermione. Chẳng sợ mặt đối mặt với Hermione ngồi trong một quán cà phê đẹp, anh vẫn nhịn không được bưng cà phê nhìn qua thủy tinh ngắm bên ngoài.
“Cậu đang chờ ai sao Harry?” Hermione nhìn dòng người bên ngoài hỏi.
Harry uống cà phê, mỉm cười: “Không có, mình chỉ nghĩ chúng ta đến nơi này làm gì?”
“Chờ người.” Hermione ra vẻ thần bí ói ra hai chữ rồi lại không chịu lộ ra nhiều hơn.
Harry uống một hơi cà phê.
Cà phê bốc hơi, sương lượn lờ bay lên, lại ẩn vào trong không khí ướt át.
Rất nhanh, người Hermione chờ tới.
“Đến giới thiệu một chút, đây là bạn chị, Harry. Harry, đây là em họ tớ Fray.” Hermione mỉm cười kéo tay cô gái, liều mạng nháy mắt với Harry.
“Chào em.” Harry đột nhiên cảm thấy da đầu run lên.
Fray rất xinh đẹp, cao gầy thon thả, mái tóc nâu thẳng tắp đến bên hông, khuôn mặt thanh tú có vài phần tương tự Hermione, không khó nhìn ra cô là một cô gái rõ ràng lưu loát.
“Em thường nghe chị Mione nói về anh, anh hùng Harry.” Fray hào phóng mỉm cười, kéo ba lô xuống, ngồi đối diện Harry.
Harry kéo kéo Hermione, dưới ánh mắt tò mò của cô gái mới đến nói nhỏ: “Hermione, sao cậu không nói sớm với tớ!”
“Sớm nói cho cậu cậu sẽ không đến đây.” Hermione nói đương nhiên, “Hơn nữa con bé hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn của cậu, cũng rất thích trẻ con. Cậu có thể thử một lần.”
Không biết như thế nào, trong đầu liền hiện lên khuôn mặt đen sì khó coi của Malfoy.
“Nhưng tớ đã…” Không cần. Harry đột nhiên phản ứng, vài chữ phía sau bị anh nuốt xuống.
Mắt Harry lóe lên một chút, nhếch môi cúi đầu uống cà phê đã có chút lạnh. Không khí lạnh xuống.
“Harry anh thích con gái dạng gì?” Cô gái lớn mật không cam lòng tẻ ngắt như vậy, tò mò hỏi thanh niên trầm mặc, “Anh cảm thấy em thế nào?”
Câu hỏi trắng ra như vậy, Harry không biết trả lời thế nào. Anh bưng chén, tầm mắt dừng ở đám người bên ngoài.
“A…” Harry lên tiếng, trong lòng thẳng tắp kêu khổ.
Màu tóc bạch kim thẳng tắp xâm nhập tầm mắt của anh.
Anh lo lắng Hermione nhìn thấy Malfoy sẽ phản ứng như thế nào, nhưng cho tới bây giờ anh chưa từng lo lắng Malfoy nhìn thấy bọn họ thì sẽ có phản ứng gì. Hiện tại, anh mới chân chính sợ hãi.
Rõ ràng anh chưa làm gì nhưng anh lại chột dạ, cảm giác này giống nhau sắp bao phủ suy nghĩ của anh.
Giọng Hermione và Fray giống như đều biến mất. Anh chỉ nhìn được người đứng giữa dòng người không có chút cảm xúc gì. Rõ ràng đứng trong đám người nhưng lại giống như bị cô lập. Cách xa như vậy, anh có thể nhìn thấy tầm mắt của người kia. Lạnh như băng, tĩnh mịch.
Bọn họ cũng không thể luôn nhìn nhau nên Malfoy chủ động cắt đứt. Anh xoay người, theo dòng người, bước đi.
Lý trí nói cho Harry anh nên ngồi để tránh làm cô gái kia bị bẽ mặt, nhưng tình cảm đang không ngừng thúc giục anh: đuổi theo đi, đuổi theo đi.
“Thực xin lỗi!” Harry vẫn là đứng lên, không để ý Hermione la lên, bước nhanh đuổi theo.
Nhanh lên, nhanh lên, nhanh nữa!
Cuộc sống như thế là hạnh phúc.
Harry nói không rõ cảm thụ đó là gì.
Khi anh vừa tỉnh dậy, ánh vào mắt chính là khuôn mặt tuấn tú mà anh rất muốn đấm cho cái. Tỉnh ngủ gãi gãi tóc, cảm thấy cho phép Malfoy ngủ trên giường mình thật là một quyết định vô cùng sai lầm.
Đây không phải là bạn cùng phòng tốt.
Harry thở dài, đứng dậy nghiêng người qua Malfoy, vươn tay sờ kính.
Một đôi tay đột nhiên ôm thắt lưng Harry, Harry một bàn tay chống đỡ thân mình ngã sấp xuống người người khởi xướng.
“A!” Người khởi xướng kêu lên một tiếng đau đớn.
Harry một lần nữa đứng dậy, xoa cánh tay, nhìn mặt Malfoy có chút vặn vẹo, ác liệt cười nhạo: “Xứng đáng!”
Malfoy cũng không thèm để ý ngực đau, anh thanh thản ngồi xuống, cuốn chăn ôm vào trong ngực.
“Anh làm sao vậy?” Harry đeo kính, chuẩn bị đi, nhìn Malfoy ngồi ở trên giường ôm chăn yên lặng nhìn mình thì nghi hoặc hỏi.
Malfoy lắc đầu, từ trên mặt không nhìn ra manh mối gì. Harry cũng không thèm để ý, chỉ cho là Malfoy còn ngái ngủ.
“Nhớ rõ gấp chăn.” Harry nhắc nhở, không thèm để ý chăn mình cũng bị cuốn loạn thất vứt cuối giường.
Draco cười nhạo một tiếng: hiện tại gấp buổi tối không phải lại rũ ra đi ngủ, làm chuyện vô dụng!
Thấy Harry ra khỏi phòng đóng cửa lại, anh mới ném chăn, nhanh chóng mang lều trại giữa hai chân chui vào toilet.
Như vậy là hiện tượng sinh lý bình thường, giống như phụ nữ có kinh nguyệt, hãy nghiêm túc đối đãi!
Nhưng sao không thấy Harry như vậy? Malfoy mặc nước lạnh chảy xuống, vuốt cằm nghĩ rất nghiêm túc.
Khi Draco giải quyết xong vấn đề cá nhân, nghe lời rồi lại nhàn hạ nghịch chăn rồi đi xuống, Harry và Scorpio đã ngồi ở trên bàn bắt đầu dùng bữa sáng.
Draco kéo ghế ngồi xuống, cầm lấy thìa đã sớm chuẩn bị tốt, bắt đầu đối phó cháo yến mạch.
“Malfoy, hôm nay anh không thể ở trong nhà.” Harry đột nhiên nghĩ đến cái gì đó ngẩng đầu nói với Draco.
“Làm sao vậy?” Malfoy nhướng mày, “Scorpio làm như thế nào? Ở nhà một mình?”
Harry ăn cháo, hơi nước bịt kín kính anh nhưng chúng tản ra rất nhanh.
“Ừ, Hermione muốn tôi đi ra ngoài cùng, Ginny sẽ đến chăm sóc Scorpio.” Harry bất đắc dĩ nhún vai, không biết Hermione thần thần bí bí như vậy là muốn đi làm gì.
Scor cắn thìa, chớp chớp đôi mắt, xem ra cũng không bài xích Ginny.
Malfoy nuốt cháo, hơi chút bất mãn mở miệng: “Anh rất xấu xí sao?”
“Anh không làm người khác thích được.” Harry nói mà không có có chút gánh nặng tâm lý.
Scor bật người nghiêm trang chững chạc nhấc tay: “Con thích!”
Harry buồn cười nhìn cậu bé với vẻ mặt lấy lòng, trong lòng cười mắng, thằng nhóc cánh tay vươn ra ngoài!
“Weasley tóc đỏ kia ở tới khi nào?” Draco nhịn, đổi “Quỷ nghèo Weasley” thành “Wesley tóc đỏ”.
“Trước 6h cô ấy sẽ về, cô ấy còn có ca đêm.” Harry nhìn mặt Malfoy, đã đen đến không thể đen hơn, nhanh chóng an ủi, “Anh ở bên ngoài đến 6h là được rồi.”
2h chiều, “Leng keng ——” tiếng chuông thanh thúy vang lên, Harry cảnh cáo một câu “Không thể nói chuyện về Malfoy cho Ginny” rồi mới hít một hơi đi mở cửa.
Vừa mở cửa, nghênh đón chính là một cái ôm chầm. Ginny vỗ vỗ bả vai Harry đã cao hơn mình nửa cái đầu, mỉm cười: “Đã lâu không gặp Harry. Nghe Hermione nói người vợ lý tưởng của anh là em?”
Harry cười gượng vài tiếng, xấu hổ. Nói đúng cũng không đúng, nói không thì càng thêm không đối.
“Đừng đùa Harry Ginny.” Hermione mở miệng, “Harry, cậu đi chuẩn bị, chúng ta đi ra ngoài.”
Harry tỏ vẻ hiện tại mình có thể xuất phát.
Hôm nay thời tiết cũng không tính tốt nhưng đối với Anh thường mưa, thời tiết râm mát mà không mưa là lúc thoải mái nhất.
Harry không yên lòng đi cùng Hermione, hoảng hốt giống như nhìn thấy bên trong dòng người đi đến, có màu tóc bạch kim chợt lóe. hoàn hồn, nhìn Hermione dẫn đường, ra mồ hôi lạnh.
A, Merlin, quên không nói Malfoy đi xa một chút… Anh đau đầu xoa thái dương.
Harry lo lắng đề phòng đi cùng Hermione. Chẳng sợ mặt đối mặt với Hermione ngồi trong một quán cà phê đẹp, anh vẫn nhịn không được bưng cà phê nhìn qua thủy tinh ngắm bên ngoài.
“Cậu đang chờ ai sao Harry?” Hermione nhìn dòng người bên ngoài hỏi.
Harry uống cà phê, mỉm cười: “Không có, mình chỉ nghĩ chúng ta đến nơi này làm gì?”
“Chờ người.” Hermione ra vẻ thần bí ói ra hai chữ rồi lại không chịu lộ ra nhiều hơn.
Harry uống một hơi cà phê.
Cà phê bốc hơi, sương lượn lờ bay lên, lại ẩn vào trong không khí ướt át.
Rất nhanh, người Hermione chờ tới.
“Đến giới thiệu một chút, đây là bạn chị, Harry. Harry, đây là em họ tớ Fray.” Hermione mỉm cười kéo tay cô gái, liều mạng nháy mắt với Harry.
“Chào em.” Harry đột nhiên cảm thấy da đầu run lên.
Fray rất xinh đẹp, cao gầy thon thả, mái tóc nâu thẳng tắp đến bên hông, khuôn mặt thanh tú có vài phần tương tự Hermione, không khó nhìn ra cô là một cô gái rõ ràng lưu loát.
“Em thường nghe chị Mione nói về anh, anh hùng Harry.” Fray hào phóng mỉm cười, kéo ba lô xuống, ngồi đối diện Harry.
Harry kéo kéo Hermione, dưới ánh mắt tò mò của cô gái mới đến nói nhỏ: “Hermione, sao cậu không nói sớm với tớ!”
“Sớm nói cho cậu cậu sẽ không đến đây.” Hermione nói đương nhiên, “Hơn nữa con bé hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn của cậu, cũng rất thích trẻ con. Cậu có thể thử một lần.”
Không biết như thế nào, trong đầu liền hiện lên khuôn mặt đen sì khó coi của Malfoy.
“Nhưng tớ đã…” Không cần. Harry đột nhiên phản ứng, vài chữ phía sau bị anh nuốt xuống.
Mắt Harry lóe lên một chút, nhếch môi cúi đầu uống cà phê đã có chút lạnh. Không khí lạnh xuống.
“Harry anh thích con gái dạng gì?” Cô gái lớn mật không cam lòng tẻ ngắt như vậy, tò mò hỏi thanh niên trầm mặc, “Anh cảm thấy em thế nào?”
Câu hỏi trắng ra như vậy, Harry không biết trả lời thế nào. Anh bưng chén, tầm mắt dừng ở đám người bên ngoài.
“A…” Harry lên tiếng, trong lòng thẳng tắp kêu khổ.
Màu tóc bạch kim thẳng tắp xâm nhập tầm mắt của anh.
Anh lo lắng Hermione nhìn thấy Malfoy sẽ phản ứng như thế nào, nhưng cho tới bây giờ anh chưa từng lo lắng Malfoy nhìn thấy bọn họ thì sẽ có phản ứng gì. Hiện tại, anh mới chân chính sợ hãi.
Rõ ràng anh chưa làm gì nhưng anh lại chột dạ, cảm giác này giống nhau sắp bao phủ suy nghĩ của anh.
Giọng Hermione và Fray giống như đều biến mất. Anh chỉ nhìn được người đứng giữa dòng người không có chút cảm xúc gì. Rõ ràng đứng trong đám người nhưng lại giống như bị cô lập. Cách xa như vậy, anh có thể nhìn thấy tầm mắt của người kia. Lạnh như băng, tĩnh mịch.
Bọn họ cũng không thể luôn nhìn nhau nên Malfoy chủ động cắt đứt. Anh xoay người, theo dòng người, bước đi.
Lý trí nói cho Harry anh nên ngồi để tránh làm cô gái kia bị bẽ mặt, nhưng tình cảm đang không ngừng thúc giục anh: đuổi theo đi, đuổi theo đi.
“Thực xin lỗi!” Harry vẫn là đứng lên, không để ý Hermione la lên, bước nhanh đuổi theo.
Nhanh lên, nhanh lên, nhanh nữa!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook