[Harry Poter x Voldemort] Làm Bạn Mà Sinh
-
Chương 11: Cùng giường
Tâm trạng Harry rất phức tạp khi nghe những lời này, đó là hy vọng của đôi vợ chồng tốt bụng, nếu chỉ có một mình cậu, cậu sẽ không do dự mà đồng ý, nhưng Voldemort, hắn có đồng ý không? Đồng ý cùng Muggle hắn luôn chán ghét sống chung?
Nhưng dù thế nào, cậu đều ở cạnh Voldy, ai bảo hai người là anh em chứ? Harry âm thầm hạ quyết tâm, lặng lẽ dịch tới bên cạnh Voldemort, muốn dùng hành động nói cho hắn biết, dù hắn ra quyết định gì, cậu đều ở bên cạnh hắn.
“Ngài sẽ không tách con và Harry chứ?” Voldemort đột nhiên mở to mắt, con ngươi màu đỏ hiện lên chờ đợi, làm người ta cảm thấy từ chối sẽ khiến hắn tổn thương, khoảnh khắc lại mất đi ánh sáng, sắc mặt hắn có chút tái nhợt, mái tóc đen hơi dài ẩm ướt dính vào hai má, môi hồng hào lên sau bữa cơm, như một búp bê xinh đẹp.
“Đương nhiên sẽ không, ta thề với thượng đế.” Phu nhân Steven thành kính nói, cố gắng tạo sự tin tưởng với Voldemort.
Voldemort nhìn bà thật lâu, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhợt nhạt, ngượng ngùng, nhưng là vui vẻ: “Con tin tưởng ngài, phu nhân.”
“Thật tốt quá, anh yêu?” Phu nhân Steven thở phào một hơi, cao hứng nhìn chồng mình, nhận được vẻ mặt đồng ý, từ đáy lòng nở nụ cười hạnh phúc.
“Oạch……” Một tiếng ngã phá vỡ bầu không khí ấm áp, sự thật, lúc Harry nghe Voldemort hỏi câu kia thì đã thấy buồn nôn tới cực điểm, lảo đảo ngồi không vững, tiếp đó thấy biểu hiện giả dối của hắn, cậu lại choáng đầu hoa mắt, đến cuối cùng, nụ cười của Voldemort, quả thực là giết người, cậu mất đi chút sức lực cuối cùng, vì thế ngã xuống đất.
“Harry, em không sao chứ?” Voldemort vội vàng nhảy xuống ghế, nâng em trai thân yêu của hắn dậy, giọng nói tràn đầy lo lắng cùng yêu thương.
Đôi vợ chồng nhìn nhau mà cười, lặng lẽ rời khỏi phòng khách, để anh em sinh đôi “Tình cảm thâm hậu” ở lại.
“Ngu ngốc, ngươi đang làm cái gì?” Voldemort nhỏ giọng bên tai Harry, thanh âm mang theo lạnh lẽo khiến Harry rùng mình đổ mồ hôi.
“Ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi đang làm cái gì?” Harry xoa đầu bị đau, cũng nhỏ giọng hỏi Voldemort.
“Trở về phòng nói sau.” Voldemort cẩn thận quan sát bốn phía, kéo Harry lên lầu.
Đóng cửa, Voldemort ếm bùa im lặng, sau đó ngồi lên sofa, một tay chống cằm, một tay gõ bàn, đôi mắt đỏ khẽ nheo lại, hiện lên sắc bén, khóe miệng là nụ cười như có như không, giọng điệu ung dung hòa nhã: “Hiện tại nói cho ta, ngươi muốn biết cái gì?”
Harry đứng giữa phòng, tâm trạng có chút phức tạp, một đời trước cậu từng thấy Voldemort như vậy vô số lần, đương nhiên, là kẻ thù, nhưng cậu cũng không thể không thừa nhân, Lord Voldemort, có khí chất vương giả trời sinh. Đời này, lần đầu tiên cậu thấy hắn ngồi như vậy, hóa ra dù bao lâu, dù trải qua cái gì, dù ở đâu, có những người vĩnh viễn không thay đổi, có những thứ vĩnh viễn không mất đi, cử chỉ tao nhã của Voldemort, khí chất cao quý của Voldemort, bản lĩnh của Voldemort.
“Hừm? Ngươi ngốc sao?” Voldemort gõ bàn nhanh hơn, khóe mắt hiện lên chút không kiên nhẫn, nhưng giọng nói của hắn vẫn trầm thấp động lòng người như cũ.
“A.” Harry lấy lại tinh thần, bước nhanh đến trước mặt Voldemort, “Voldy, sao ngươi lại đáp ứng bọn họ? Ngươi ghét Muggle mà?”
Voldemort nhíu mày, ý bảo Harry ngồi xuống, hắn không thích ngẩng đầu nói chuyện với người khác, hơn nữa là ngẩng đầu nhìn tên nhóc ngu ngốc mặc bộ áo ngủ buồn cười này. (Uy, V đại, ngươi quên ngươi cũng mặc sao? V đại:…… Avada—)
“Ta nghĩ ngươi dùng sai từ, không phải ta đáp ứng, mà ta muốn làm vậy.” Ngón tay Voldemort nhẹ nhàng vuốt ve tóc của Harry.
” Có ý gì?” Harry nghi hoặc nhìn về phía Voldemort, đôi tai mèo cụp xuống đầu nhỏ.
Voldemort mỉm cười, gạt đôi tai mèo trên đầu Harry: “Ngươi không thấy đó là một cơ hội tốt sao?”
“Vốn ta không định làm vậy, tuy đôi vợ chồng Muggle này khá tốt bụng, nhưng gần đó xảy ra hỏa hoạn, rồi hai đứa trẻ được thu dưỡng, chắc chắn sẽ khiến người chú ý.”
Trong phòng cũng có lò sưởi, nhưng không ấm như dưới lầu, tiểu Harry không điều chỉnh được độ ấm, đành kề sát Voldemort, Voldemort nhíu mày, không chút biểu cảm thi triển mấy thần chú ấm áp nho nhỏ, thuận tay cầm lấy một cái chén biến thành khăn mặt lau tóc còn ẩm cho Harry. Đương nhiên, hắn làm như vậy vì không muốn chăm sóc một tên ngốc bị cảm mạo.
“Nhưng hiện giờ thì khác.” Voldemort vừa tiếp tục động tác, vừa nói, “Bọn họ sẽ tới London, hơn nữa chuyện này tất cả mọi người đều biết, rời đi sẽ không khiến người khác nghi ngờ, mà như vậy, ở bên cạnh họ sẽ không gặp nguy hiểm.”
“Nhưng Voldy, ngươi luôn muốn đến Hẻm Xéo mà?” Harry ngẩng đầu lên, khăn dài che nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, lại khiến đôi mắt xanh sáng ngời thêm lấp lánh.
Voldemort thoáng dừng động tác, kinh ngạc, tiểu quỷ này hiểu suy nghĩ của hắn, nhưng vẫn trả lời: “Quả thật như thế, bất quá, hai đứa trẻ ba tuổi xuất thân từ cô nhi viện Muggle lại đến được Hẻm Xẻm, rất không an toàn.”
“À.” Harry hiểu ra, gật đầu, không mở miệng.
Voldemort tiếp tục chà lau, trong con ngươi đỏ hiện lên chút khác thường, đúng vậy, hắn có điều giấu diếm Harry.
Hẻm Xéo đối với bọn họ mà nói, cũng là nơi tuyệt đối an toàn, nên hắn không lo lắng điều này. Nhưng, một ngày nào đó hắn sẽ bước vào Hogwarts, một ngày nào đó hắn sẽ đứng ở vị trí đối địch với lão ong mật kia, cho nên, hắn không thể lưu lại nhược điểm, phần thắng sẽ nhiều hơn.
Mà Gryffindor này lại kính trọng lão chết tiệt Dumbledore kia, không nói mới tốt.
Nghĩ vậy, Voldemort cong khóe miệng, chẳng biết vì sao có chút phiền não.
Hắn lắc lắc đầu, tập trung suy nghĩ, đột ngột có cái gì đó chạm vào hắn. Hắn giật mình ngẩng đầu lên, chỉ thấy một chiếc khăn trắng trùm lên đầu, hắn theo bản năng muốn tránh ra, nhưng khi sợi tóc tiếp xúc đến những ngón tay ấm áp, hắn liền dừng động tác.
Là Harry.
Cậu kéo khăn trên đầu xuống, đứng lên, cẩn thận giúp Voldemort lau tóc, động tác rất nhẹ nhàng, tựa như hắn không phải chúa tể hắc ám vĩ đại, mà là trẻ con mới sinh ra, ngón tay cậu thực ấm áp, động tác thực chuyên chú, nên không chú ý tới, Voldemort thất thần trong nháy mắt, sau đó, khóe miệng cong lên thành nụ cười nhàn nhạt, như ngày xuân quay về.
Đến khi động tác của Harry chậm lại, sợi tóc của Voldemort đã khô, hắn đứng dậy, như che dấu gì đó, xoay người bước nhanh tới giường: “Thời gian không còn sớm, ngủ đi.”
“Ừ.” Harry buông khăn, biến nó về cái chén, đặt lại chỗ cũ.
Voldemort ngồi trên giường, chỉ tay bên kia: “Ta ngủ giường này, ngươi đi—”
Hắn vừa nói xong mới nhớ tới, đây không phải cô nhi viện, mà bên cạnh hắn cũng không có giường.
Nói như vậy?
Harry đã đi tới, ngồi bên cạnh Voldemort: “Xem ra chúng ta chỉ có thể ngủ chung.”
Voldemort trừng mắt, Harry chưa bao giờ thấy hắn như vậy, vẻ mặt khinh khủng như người khổng lồ nhìn người lùn.
“Đâu còn cách nào?” Harry nhìn hai cái gối trên giường, “Xem ra là phu nhân Steven chuẩn bị cho chúng ta.”
“Voldy, nếu ngươi không thích, ta có thể ngủ trên sofa.” Harry ôm một cái gối, nói, “Để nó bên cạnh lò sưởi rồi ngủ, nên sẽ không lạnh.”
Voldemort nhìn sofa nhỏ mình vừa ngồi, lại quay đầu nhìn Harry vô cùng gầy yếu vì không đủ dinh dưỡng, cánh tay nhỏ bé ôm cái gối không quá lớn nhưng che hết thân thể, chỉ còn lại đôi mắt xanh lá sáng ngời chớp chớp, trong đó có chút đáng thương.
“Không cần.” Voldemort xoay đầu, không nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương, “Ngươi ngủ ở đây đi.”
“Được.” Như tội phạm được xá lệnh, Harry vui vẻ đáp ứng, đặt gối đầu xuống, xốc chăn chuẩn bị chui vào, “Voldy, ngươi muốn ngủ bên trái, hay bên phải?”
“Tùy.”
“Ta ngủ bên trong.” Harry hướng vào tường, thấy Voldemort còn ngồi, nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi, “Voldy, ngươi không mệt ư? Sao chưa ngủ?”
“À…… Ừm.”
“Đúng rồi, Harry.” Nằm xuống một lúc, đến khi thân thể cứng nhắc của Voldemort trở nên có chút tự nhiên, hắn đột nhiên nhớ tới mình còn vấn đề chưa hỏi.
“Cái gì?” Tiểu Harry của chúng ta sắp say ngủ, nên giọng điệu vô cùng lười biếng, như con mèo nhỏ đáng yêu cuộn đuôi nằm sưởi nắng.
“Lúc nãy ngươi chỉ hỏi ta vì sao chán ghét Muggle lại đáp ứng ở chung với họ, hình như còn định hỏi chuyện gì khác phải không?” Voldemort lấy tay nhéo mũi Harry, thấp giọng ghé vào lỗ tai cậu hỏi.
“Không có.” Harry nghiêng đầu, theo bản năng gạt tay Voldemort, mày khẽ nhíu, như một con mèo nhỏ ngủ say phản kháng chủ nhân quấy nhiễu.
“Ha ha—” Voldemort cười, dùng hai ngón tay bóp mũi Harry, “Vì sao ngươi không hỏi ta, định làm gì hai vợ chồng Muggle kia? Chẳng lẽ không sợ ta giết bọn họ?”
Không chịu nổi quấy nhiễu, Harry xoay người, tránh thoát hai ngón tay, vì phòng ngừa lại bị quấy nhiễu, cậu chui đầu vào chăn: “Ta— tin tưởng — Voldy.”
Tin tưởng?
Voldemort lại sững sờ, đây là lần thứ hai hắn nghe từ này trong miệng Harry, nếu nói lần trước là cậu nịnh nọt, vậy lần này?
Ngực bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, rốt cuộc là cái gì?
Không đợi Voldemort hiểu rõ, tiểu Harry sợ lạnh của chúng ta cố gắng tìm vị trí ấm áp, vì thế chui thẳng vào lòng Voldemort.
Voldemort ứng phó không kịp, cảm giác kỳ lạ lại len lỏi vào lòng hắn, hắn không đẩy Harry ra, mà tắt đèn, nhẹ nhàng vươn tay ôm cậu bé trong lòng, nhắm mắt lại.
Lửa trong lò sưởi vẫn bập bùng, gỗ cháy phát ra thanh âm tí tách, dưới ánh lửa chiếu sáng, hai cậu bé ôm nhau ngủ, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần nhiễm một tầng hồng nhạt, động lòng người, nhưng động lòng người nhất là nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi chúng, phát ra từ nội tâm, tình cảm chân thật.
Nhưng dù thế nào, cậu đều ở cạnh Voldy, ai bảo hai người là anh em chứ? Harry âm thầm hạ quyết tâm, lặng lẽ dịch tới bên cạnh Voldemort, muốn dùng hành động nói cho hắn biết, dù hắn ra quyết định gì, cậu đều ở bên cạnh hắn.
“Ngài sẽ không tách con và Harry chứ?” Voldemort đột nhiên mở to mắt, con ngươi màu đỏ hiện lên chờ đợi, làm người ta cảm thấy từ chối sẽ khiến hắn tổn thương, khoảnh khắc lại mất đi ánh sáng, sắc mặt hắn có chút tái nhợt, mái tóc đen hơi dài ẩm ướt dính vào hai má, môi hồng hào lên sau bữa cơm, như một búp bê xinh đẹp.
“Đương nhiên sẽ không, ta thề với thượng đế.” Phu nhân Steven thành kính nói, cố gắng tạo sự tin tưởng với Voldemort.
Voldemort nhìn bà thật lâu, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhợt nhạt, ngượng ngùng, nhưng là vui vẻ: “Con tin tưởng ngài, phu nhân.”
“Thật tốt quá, anh yêu?” Phu nhân Steven thở phào một hơi, cao hứng nhìn chồng mình, nhận được vẻ mặt đồng ý, từ đáy lòng nở nụ cười hạnh phúc.
“Oạch……” Một tiếng ngã phá vỡ bầu không khí ấm áp, sự thật, lúc Harry nghe Voldemort hỏi câu kia thì đã thấy buồn nôn tới cực điểm, lảo đảo ngồi không vững, tiếp đó thấy biểu hiện giả dối của hắn, cậu lại choáng đầu hoa mắt, đến cuối cùng, nụ cười của Voldemort, quả thực là giết người, cậu mất đi chút sức lực cuối cùng, vì thế ngã xuống đất.
“Harry, em không sao chứ?” Voldemort vội vàng nhảy xuống ghế, nâng em trai thân yêu của hắn dậy, giọng nói tràn đầy lo lắng cùng yêu thương.
Đôi vợ chồng nhìn nhau mà cười, lặng lẽ rời khỏi phòng khách, để anh em sinh đôi “Tình cảm thâm hậu” ở lại.
“Ngu ngốc, ngươi đang làm cái gì?” Voldemort nhỏ giọng bên tai Harry, thanh âm mang theo lạnh lẽo khiến Harry rùng mình đổ mồ hôi.
“Ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi đang làm cái gì?” Harry xoa đầu bị đau, cũng nhỏ giọng hỏi Voldemort.
“Trở về phòng nói sau.” Voldemort cẩn thận quan sát bốn phía, kéo Harry lên lầu.
Đóng cửa, Voldemort ếm bùa im lặng, sau đó ngồi lên sofa, một tay chống cằm, một tay gõ bàn, đôi mắt đỏ khẽ nheo lại, hiện lên sắc bén, khóe miệng là nụ cười như có như không, giọng điệu ung dung hòa nhã: “Hiện tại nói cho ta, ngươi muốn biết cái gì?”
Harry đứng giữa phòng, tâm trạng có chút phức tạp, một đời trước cậu từng thấy Voldemort như vậy vô số lần, đương nhiên, là kẻ thù, nhưng cậu cũng không thể không thừa nhân, Lord Voldemort, có khí chất vương giả trời sinh. Đời này, lần đầu tiên cậu thấy hắn ngồi như vậy, hóa ra dù bao lâu, dù trải qua cái gì, dù ở đâu, có những người vĩnh viễn không thay đổi, có những thứ vĩnh viễn không mất đi, cử chỉ tao nhã của Voldemort, khí chất cao quý của Voldemort, bản lĩnh của Voldemort.
“Hừm? Ngươi ngốc sao?” Voldemort gõ bàn nhanh hơn, khóe mắt hiện lên chút không kiên nhẫn, nhưng giọng nói của hắn vẫn trầm thấp động lòng người như cũ.
“A.” Harry lấy lại tinh thần, bước nhanh đến trước mặt Voldemort, “Voldy, sao ngươi lại đáp ứng bọn họ? Ngươi ghét Muggle mà?”
Voldemort nhíu mày, ý bảo Harry ngồi xuống, hắn không thích ngẩng đầu nói chuyện với người khác, hơn nữa là ngẩng đầu nhìn tên nhóc ngu ngốc mặc bộ áo ngủ buồn cười này. (Uy, V đại, ngươi quên ngươi cũng mặc sao? V đại:…… Avada—)
“Ta nghĩ ngươi dùng sai từ, không phải ta đáp ứng, mà ta muốn làm vậy.” Ngón tay Voldemort nhẹ nhàng vuốt ve tóc của Harry.
” Có ý gì?” Harry nghi hoặc nhìn về phía Voldemort, đôi tai mèo cụp xuống đầu nhỏ.
Voldemort mỉm cười, gạt đôi tai mèo trên đầu Harry: “Ngươi không thấy đó là một cơ hội tốt sao?”
“Vốn ta không định làm vậy, tuy đôi vợ chồng Muggle này khá tốt bụng, nhưng gần đó xảy ra hỏa hoạn, rồi hai đứa trẻ được thu dưỡng, chắc chắn sẽ khiến người chú ý.”
Trong phòng cũng có lò sưởi, nhưng không ấm như dưới lầu, tiểu Harry không điều chỉnh được độ ấm, đành kề sát Voldemort, Voldemort nhíu mày, không chút biểu cảm thi triển mấy thần chú ấm áp nho nhỏ, thuận tay cầm lấy một cái chén biến thành khăn mặt lau tóc còn ẩm cho Harry. Đương nhiên, hắn làm như vậy vì không muốn chăm sóc một tên ngốc bị cảm mạo.
“Nhưng hiện giờ thì khác.” Voldemort vừa tiếp tục động tác, vừa nói, “Bọn họ sẽ tới London, hơn nữa chuyện này tất cả mọi người đều biết, rời đi sẽ không khiến người khác nghi ngờ, mà như vậy, ở bên cạnh họ sẽ không gặp nguy hiểm.”
“Nhưng Voldy, ngươi luôn muốn đến Hẻm Xéo mà?” Harry ngẩng đầu lên, khăn dài che nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, lại khiến đôi mắt xanh sáng ngời thêm lấp lánh.
Voldemort thoáng dừng động tác, kinh ngạc, tiểu quỷ này hiểu suy nghĩ của hắn, nhưng vẫn trả lời: “Quả thật như thế, bất quá, hai đứa trẻ ba tuổi xuất thân từ cô nhi viện Muggle lại đến được Hẻm Xẻm, rất không an toàn.”
“À.” Harry hiểu ra, gật đầu, không mở miệng.
Voldemort tiếp tục chà lau, trong con ngươi đỏ hiện lên chút khác thường, đúng vậy, hắn có điều giấu diếm Harry.
Hẻm Xéo đối với bọn họ mà nói, cũng là nơi tuyệt đối an toàn, nên hắn không lo lắng điều này. Nhưng, một ngày nào đó hắn sẽ bước vào Hogwarts, một ngày nào đó hắn sẽ đứng ở vị trí đối địch với lão ong mật kia, cho nên, hắn không thể lưu lại nhược điểm, phần thắng sẽ nhiều hơn.
Mà Gryffindor này lại kính trọng lão chết tiệt Dumbledore kia, không nói mới tốt.
Nghĩ vậy, Voldemort cong khóe miệng, chẳng biết vì sao có chút phiền não.
Hắn lắc lắc đầu, tập trung suy nghĩ, đột ngột có cái gì đó chạm vào hắn. Hắn giật mình ngẩng đầu lên, chỉ thấy một chiếc khăn trắng trùm lên đầu, hắn theo bản năng muốn tránh ra, nhưng khi sợi tóc tiếp xúc đến những ngón tay ấm áp, hắn liền dừng động tác.
Là Harry.
Cậu kéo khăn trên đầu xuống, đứng lên, cẩn thận giúp Voldemort lau tóc, động tác rất nhẹ nhàng, tựa như hắn không phải chúa tể hắc ám vĩ đại, mà là trẻ con mới sinh ra, ngón tay cậu thực ấm áp, động tác thực chuyên chú, nên không chú ý tới, Voldemort thất thần trong nháy mắt, sau đó, khóe miệng cong lên thành nụ cười nhàn nhạt, như ngày xuân quay về.
Đến khi động tác của Harry chậm lại, sợi tóc của Voldemort đã khô, hắn đứng dậy, như che dấu gì đó, xoay người bước nhanh tới giường: “Thời gian không còn sớm, ngủ đi.”
“Ừ.” Harry buông khăn, biến nó về cái chén, đặt lại chỗ cũ.
Voldemort ngồi trên giường, chỉ tay bên kia: “Ta ngủ giường này, ngươi đi—”
Hắn vừa nói xong mới nhớ tới, đây không phải cô nhi viện, mà bên cạnh hắn cũng không có giường.
Nói như vậy?
Harry đã đi tới, ngồi bên cạnh Voldemort: “Xem ra chúng ta chỉ có thể ngủ chung.”
Voldemort trừng mắt, Harry chưa bao giờ thấy hắn như vậy, vẻ mặt khinh khủng như người khổng lồ nhìn người lùn.
“Đâu còn cách nào?” Harry nhìn hai cái gối trên giường, “Xem ra là phu nhân Steven chuẩn bị cho chúng ta.”
“Voldy, nếu ngươi không thích, ta có thể ngủ trên sofa.” Harry ôm một cái gối, nói, “Để nó bên cạnh lò sưởi rồi ngủ, nên sẽ không lạnh.”
Voldemort nhìn sofa nhỏ mình vừa ngồi, lại quay đầu nhìn Harry vô cùng gầy yếu vì không đủ dinh dưỡng, cánh tay nhỏ bé ôm cái gối không quá lớn nhưng che hết thân thể, chỉ còn lại đôi mắt xanh lá sáng ngời chớp chớp, trong đó có chút đáng thương.
“Không cần.” Voldemort xoay đầu, không nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương, “Ngươi ngủ ở đây đi.”
“Được.” Như tội phạm được xá lệnh, Harry vui vẻ đáp ứng, đặt gối đầu xuống, xốc chăn chuẩn bị chui vào, “Voldy, ngươi muốn ngủ bên trái, hay bên phải?”
“Tùy.”
“Ta ngủ bên trong.” Harry hướng vào tường, thấy Voldemort còn ngồi, nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi, “Voldy, ngươi không mệt ư? Sao chưa ngủ?”
“À…… Ừm.”
“Đúng rồi, Harry.” Nằm xuống một lúc, đến khi thân thể cứng nhắc của Voldemort trở nên có chút tự nhiên, hắn đột nhiên nhớ tới mình còn vấn đề chưa hỏi.
“Cái gì?” Tiểu Harry của chúng ta sắp say ngủ, nên giọng điệu vô cùng lười biếng, như con mèo nhỏ đáng yêu cuộn đuôi nằm sưởi nắng.
“Lúc nãy ngươi chỉ hỏi ta vì sao chán ghét Muggle lại đáp ứng ở chung với họ, hình như còn định hỏi chuyện gì khác phải không?” Voldemort lấy tay nhéo mũi Harry, thấp giọng ghé vào lỗ tai cậu hỏi.
“Không có.” Harry nghiêng đầu, theo bản năng gạt tay Voldemort, mày khẽ nhíu, như một con mèo nhỏ ngủ say phản kháng chủ nhân quấy nhiễu.
“Ha ha—” Voldemort cười, dùng hai ngón tay bóp mũi Harry, “Vì sao ngươi không hỏi ta, định làm gì hai vợ chồng Muggle kia? Chẳng lẽ không sợ ta giết bọn họ?”
Không chịu nổi quấy nhiễu, Harry xoay người, tránh thoát hai ngón tay, vì phòng ngừa lại bị quấy nhiễu, cậu chui đầu vào chăn: “Ta— tin tưởng — Voldy.”
Tin tưởng?
Voldemort lại sững sờ, đây là lần thứ hai hắn nghe từ này trong miệng Harry, nếu nói lần trước là cậu nịnh nọt, vậy lần này?
Ngực bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, rốt cuộc là cái gì?
Không đợi Voldemort hiểu rõ, tiểu Harry sợ lạnh của chúng ta cố gắng tìm vị trí ấm áp, vì thế chui thẳng vào lòng Voldemort.
Voldemort ứng phó không kịp, cảm giác kỳ lạ lại len lỏi vào lòng hắn, hắn không đẩy Harry ra, mà tắt đèn, nhẹ nhàng vươn tay ôm cậu bé trong lòng, nhắm mắt lại.
Lửa trong lò sưởi vẫn bập bùng, gỗ cháy phát ra thanh âm tí tách, dưới ánh lửa chiếu sáng, hai cậu bé ôm nhau ngủ, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần nhiễm một tầng hồng nhạt, động lòng người, nhưng động lòng người nhất là nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi chúng, phát ra từ nội tâm, tình cảm chân thật.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook