Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất
-
Chương 9: Harry Potter
Translator: Waveliterature Vietnam
Những ngày nghỉ thoáng qua trong chớp mắt, Ellen cứ mãi đắm chìm trong việc nghiên cứu sách nên thời gian trôi qua một cách nhanh chóng.
So sánh với hiệu suất của những phù thủy năm đầu tiên trong cốt truyện gốc, thì Ellen nghĩ rằng khả năng nắm vững lý thuyết lời nguyền của mình đã vượt xa tất cả mọi người và chắc chỉ có tiểu thư Vạn Sự Thông là ngoại lệ.
Tuy nhiên, anh vẫn không thể mua cho riêng mình một cây đũa phép thuật. Theo pháp luật quy định rằng những pháp sư nhỏ tuổi không được sử dụng phép thuật theo ý muốn và nếu có sử dụng thì sẽ bị phát hiện ngay. Nhờ vào những quy định này mà đã giúp cho những đứa trẻ của gia đình phù thủy có nhiều thời gian luyện tập ma chú hơn là so với những đứa trẻ sinh ra từ Muggle.
Tuy nhiên việc không có đũa phép thuật để thực hành và chỉ âm thầm sử dụng ma chú điều này thật sự rất khó khăn, điều này thì quá xa vời vì với một tiểu phù thủy thì không thể nào nắm giữ đũa phép thuật và rõ ràng anh ta cũng không có khả năng giống với con gái Voldemort tên là DelPhi không cần đũa phép thuật mà cũng có thể thi triển phép thuật một cách chính xác.
"Ellen, nhanh lên, mau xuống ăn sáng, không kẻo muộn."
Nhanh chóng soạn sách giáo khoa, điều chỉnh trang phục từ đồ lót đến đồng phục của trường công lập ở khu Huệ Kim rồi sau đó làm sạch toàn bộ một lần nữa. Ellen nhanh chóng sắp xếp xong và chạy xuống cầu thang.
Sau khi uống xong một ly sữa bò, trong sương mù mờ ảo, Ellen ngậm một miếng Sandwich và cặp sách đi ra ngoài.
"Đợi chút Ellen, hôm nay anh sẽ cùng đi với em." Albert dắt theo em gái Emily gọi Ellen.
"Ồ, hôm nay không phải là ba đưa Emily đi học sao?" Ellen nhíu mày.
"Ba có việc, nên hôm nay anh là người đưa đi." Albert nở một nụ cười bí ẩn và đưa Ellen và Emily đến cột đèn ma thuật.
"Được rồi, Ellen, em hãy đi đến phòng học. Anh đưa Emily đi học trước. Albert nắm tay Emily nói với Ellen.
Ellen gật đầu chào anh trai và em gái của mình.
Ngay vào lúc này, "Potter nhất định là trốn trong phòng vệ sinh, hai người nhanh đi, hay tìm hắn ta!
Hãy để cho hắn thử một chút bao tay mới của chúng ta."
Bốn, năm chàng trai đang toả ra mùi mồ hôi và mùi hôi cơ thể của những chàng trai trong thời kỳ trưởng thành từ Ellen chạy đến phía trước.
Và rồi đột nhiên chạy lại Ellen, "Ôi!!!, Kẻ ngu ngốc đang ở nơi đây để làm gì vậy?" Đây là Pierre với mái tóc màu rám nắng, người bạn thân nhất của anh họ của Harry Potter, Dudley.
"Ồ, tôi đang xem một vài con lợn đang chạy trong một cuộc đua." Ellen nhún vai, đút tay vào túi quần và dễ dàng trả đũa.
"Ở đâu có lợn, tiểu tử, ngươi đang đùa giỡn với chúng tôi đúng không!" Pierre cùng với Dudley nhìn xung quanh và chợt nhận ra.
"Harris, ngươi có phải muốn bị đánh phải không?" Dudley đưa tay ra với một đôi găng tay đấm bốc mới, hướng về Ellen khua múa.
"Dudley, hãy thử một chút đôi găng tay mới của bạn đi, nhất định sẽ đánh cho hắn giống như heo mà gào khóc kêu to." Moken nói, và những người còn lại thì cười chế nhạo.
"Ta nghĩ, các em nhất định không muốn vào văn phòng ngay ngày đầu tiên đến trường." Một giọng nữ đầy nghiêm túc vang lên sau lưng Dudley.
"Ôi, bà Khải Lệ, Chúng ta hay nhanh vào lớp." Học sinh ở tuổi này đối với những người giáo viên vừa thương vừa sợ. Nhất là khi gặp những giáo viên nghiêm túc.
Bà Khải Lệ mặc một váy len dài, và áo khoác lông dê màu đen. Và với chất liệu này thể hiện được sự tinh tế và tỉ mỉ của chủ nhân. Trên sống mũi của bà còn đeo một chiếc kính mắt gọng vàng càng khiến bà Khải Lệ thêm đoan trang.
"Ellen, em còn đứng đó thất thần làm gì, còn không nhanh chóng vào lớp?" Bà Khải Lệ dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn chằm chằm vào Ellen.
Ellen nhanh chóng đuổi theo đám người Dudley.
Không thể phủ nhận trước ánh mắt nghiêm khắc của giáo viên, mặc dù bản thân anh là giáo viên nhưng ký ức về Ellen ban đầu khiến anh cảm thấy khó chịu, đây là tính áp chế, học sinh sợ giáo viên như mèo sợ chuột.
Suy nghĩ miên man Ellen bước vào phòng học.
Căn phòng này hoàn toàn khác với trường học trước đây của Ellen. Những bức tường màu xanh lá được treo đầy những bức ảnh với nhiều màu sắc, đây là những tác phẩm của học sinh. Trên bảng thông báo có ghi danh sách, thời khóa biểu và các loại tin tức khác.
Xung quan lớp học có rất nhiều sách nằm rải rác khắp nơi, nhưng một số cũng được sắp xếp rất gọn gàng trên kệ và một số cuốn có các trang đã bị lật ra một cách tùy tiện hiển nhiên điều này là tùy ý các em.
"Ellen, ở đây!" Foley, người bạn thân nhất của Ellen và cũng là bạn cùng bàn với anh ta.
Quá tốt rồi…, anh ta không cần hao tâm tổn sức tìm chỗ ngồi. Ellen đi dạo về hướng Foley.
"Ellen, Dudley mới mua găng tay mới và bọn họ lại đi bắt nạt Harry Potter. Tuy Harry Potter là một kẻ lập dị nhưng Dudley bọn họ cũng có chút quá đáng. Trong buổi lễ Giáng sinh ta đã nhận được một quả bóng rổ mới, giữa giờ nghỉ giải lao chúng ta sẽ cùng chơi thế nào…"
Mặc dù Ellen là người rất biết lắng nghe người khác nhưng trong lòng cũng đặt ra câu hỏi về khả năng kết bạn của mình: "Tại sao bạn bè của tôi lại có phong cách như vậy, tôi có nói lời nào về việc thích môn thể chất này không?"
Trong khi Foley lải nhải thì đột nhiên xuất hiện một cậu bé gầy mặc chiếc áo lông không hợp với thân hình của mình đi vào lớp học.
Là Harry Potter: Một khuôn mặt gầy gò, sắc mặt thì nhìn như bị thiếu dinh dưỡng rất nhợt nhạt, tóc đen và đôi mắt màu xanh biếc, đeo một cặp kính tròn và rất nhiều băng keo dán lên gọng kính.
Ngay cả khi mái tóc đen rối bù kia đã che đi tia chớp trên trán anh. Nhưng chỉ cần dựa vào vẻ bề ngoài đặc thù thì Ellen cũng dễ dàng nhận ra thân phận anh như trở bàn tay.
« Thật là khó xử! » Mặc dù bị ba ép phải tạo mối quan hệ tốt với Harry nhưng khi thấy hình dạng của hắn, Ellen đã suy nghĩ về cuộc sống sinh hoạt của gia đình mình trong những ngày qua và anh cảm thấy có một chút thương cảm dành cho anh ta.
Có lẽ đó là một sự sắp xếp có chủ ý, Potter ngồi ở ghế trước mặt của Ellen. "Luôn có cơ hội để làm quen với anh ta." Ellen tự nhũ trong lòng.
"Potter, bạn làm sao thoát khỏi đám người Dudley vậy?" Foley đang hỏi Harry.
"À, việc này tôi đã quen với nó rồi, tôi biết nên làm gì để bọn chúng không đuổi kịp." Harry đã học được cách thoát khỏi rắc rối đó là sau khi học xong anh ta sẽ trốn trong lâu đài của Daly.
"Potter, tan học hãy cùng chúng tôi chơi đùa với nhau, để tránh Dudley làm phiền bạn." Ellen liếc nhìn thấy Harry phiền não nên đã lợi dụng việc này để tiếp xúc với Harry nhiều hơn, cũng xem như thực hiện lời dặn của cha. Dù sao thì mong muốn của Owen cũng giống với mục đích của Lucius.
Thật tốt khi có thể để cho con mình kết bạn sớm với vị cứu tinh trong huyền thoại.
Đối với Hogwarts thì anh nhìn vào sự mong muốn và tình huống cụ thể bây giờ của anh.
"Cảm ơn các bạn." Harry không chút do dự lập tức đồng ý.
Trong trường học không một ai sẵn sàng trở thành bạn tốt của kẻ lập dị như Harry. Chính vì vậy tự nhiên lại có cơ hội tốt như thế này nên anh phải nắm giữ.
Đột nhiên lớp học im lặng, "Chỉ sớ không khí đột nhiên yên tĩnh" những lời này rất hợp lý. Vì bà Khải Lệ đã bước vào.
Cô dừng lại trên bục giảng, và đôi mắt sắc bén liếc nhìn phòng học một vòng và các bạn học sinh liền yên tĩnh trở lại. Đây là kinh nghiệm đây ma lực của chủ nhiệm lớp.
Một đám học sinh lo sợ như chim cút, đột nhiên bà Khải Lệ liếc mắt nhìn thấy Ellen, Từ trong mắt của bà khải Lệ dường như thể hiện sự đánh giá cao và hài lòng.
"Học kỳ mới bắt đầu rồi. Trước hết, tôi muốn nhắc các em về vấn đề đồng phục, tại sao các em lại mặc thành ra như thế này? Dudley, mau mặc áo khoác vào, và đem bộ găng tay quyền anh của em vào học bàn."
Dudley to con với tốc độ nhanh chóng chỉnh sửa lại bộ đồ mặc áo khoác vào và cất đôi găng tay vào trong bàn và ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Mary, mau gỡ cái bông to trên đầu em xuống."
"La Kiệt, mau đem nội y nhét vào trong quần."
Ellen nhìn thấy Harry tước mặt ra sức vuốt mái tóc bướng bỉnh của mình.
"Điều này cũng vô dụng thôi."
Ellen âm thầm sử dụng chiếc áo choàng phù thủy mới để làm cho mình "Sạch sẽ hoàn toàn", trong trường hợp này nó vô cùng có ích.
"Ellen, mới em đứng lên. » Bà KHải Lệ gọi.
Ellen lên tiếng.
"Hãy nhìn vào Ellen, đây là mẫu cho các em ăn mặc theo. Hãy nhìn em ấy, rồi nhìn lại các em đi! Còn không mau so sánh rồi chỉnh lý lại?" Trong giọng nói đầy nghiêm nghị của bà KHải Lệ, Ellen nghe thấy được sự khen ngợi từ cô.
Potter hâm mộ nhìn về phía Ellen, với bộ tóc màu vàng nhạt ngoan ngoãn nằm trên đầu anh, đồng phục màu lam nhạt trên người anh trở nên gọn gàng sạch sẽ như bộ đồ mới, một nếp gấp cũng không có, nhìn qua người Ellen sẽ khiến sảng khoái tinh thần. Nhìn Ellen giống như là sinh ra trong gia đình giàu có và đang theo học một trường học tư nhân xuất sắc.
"Một học sinh tốt như vậy liệu có trở thành bạn với tôi không?' Harry có chút không tự tin và sự tự ti khi nghĩ đến.
Sau khi bà Khải Lệ phổ biến rất nhiều công việc cần chú ý khi ở trường, hầu hết mọi người ai cũng buồn bã uể oải.
"Kế tiếp, tôi muốn giới thiệu với các em giáo viên khoa học mới." Bà Khải Lệ hiểu được tâm trạng của các em và nói vào trọng điểm hôm nay.
Lòng hiếu kỳ của mọi người đã trỗi dậy: "Đó là giáo viên như thế nào?" Hầu hết trong đầu mọi người đều nghĩ như vậy.
Những ngày nghỉ thoáng qua trong chớp mắt, Ellen cứ mãi đắm chìm trong việc nghiên cứu sách nên thời gian trôi qua một cách nhanh chóng.
So sánh với hiệu suất của những phù thủy năm đầu tiên trong cốt truyện gốc, thì Ellen nghĩ rằng khả năng nắm vững lý thuyết lời nguyền của mình đã vượt xa tất cả mọi người và chắc chỉ có tiểu thư Vạn Sự Thông là ngoại lệ.
Tuy nhiên, anh vẫn không thể mua cho riêng mình một cây đũa phép thuật. Theo pháp luật quy định rằng những pháp sư nhỏ tuổi không được sử dụng phép thuật theo ý muốn và nếu có sử dụng thì sẽ bị phát hiện ngay. Nhờ vào những quy định này mà đã giúp cho những đứa trẻ của gia đình phù thủy có nhiều thời gian luyện tập ma chú hơn là so với những đứa trẻ sinh ra từ Muggle.
Tuy nhiên việc không có đũa phép thuật để thực hành và chỉ âm thầm sử dụng ma chú điều này thật sự rất khó khăn, điều này thì quá xa vời vì với một tiểu phù thủy thì không thể nào nắm giữ đũa phép thuật và rõ ràng anh ta cũng không có khả năng giống với con gái Voldemort tên là DelPhi không cần đũa phép thuật mà cũng có thể thi triển phép thuật một cách chính xác.
"Ellen, nhanh lên, mau xuống ăn sáng, không kẻo muộn."
Nhanh chóng soạn sách giáo khoa, điều chỉnh trang phục từ đồ lót đến đồng phục của trường công lập ở khu Huệ Kim rồi sau đó làm sạch toàn bộ một lần nữa. Ellen nhanh chóng sắp xếp xong và chạy xuống cầu thang.
Sau khi uống xong một ly sữa bò, trong sương mù mờ ảo, Ellen ngậm một miếng Sandwich và cặp sách đi ra ngoài.
"Đợi chút Ellen, hôm nay anh sẽ cùng đi với em." Albert dắt theo em gái Emily gọi Ellen.
"Ồ, hôm nay không phải là ba đưa Emily đi học sao?" Ellen nhíu mày.
"Ba có việc, nên hôm nay anh là người đưa đi." Albert nở một nụ cười bí ẩn và đưa Ellen và Emily đến cột đèn ma thuật.
"Được rồi, Ellen, em hãy đi đến phòng học. Anh đưa Emily đi học trước. Albert nắm tay Emily nói với Ellen.
Ellen gật đầu chào anh trai và em gái của mình.
Ngay vào lúc này, "Potter nhất định là trốn trong phòng vệ sinh, hai người nhanh đi, hay tìm hắn ta!
Hãy để cho hắn thử một chút bao tay mới của chúng ta."
Bốn, năm chàng trai đang toả ra mùi mồ hôi và mùi hôi cơ thể của những chàng trai trong thời kỳ trưởng thành từ Ellen chạy đến phía trước.
Và rồi đột nhiên chạy lại Ellen, "Ôi!!!, Kẻ ngu ngốc đang ở nơi đây để làm gì vậy?" Đây là Pierre với mái tóc màu rám nắng, người bạn thân nhất của anh họ của Harry Potter, Dudley.
"Ồ, tôi đang xem một vài con lợn đang chạy trong một cuộc đua." Ellen nhún vai, đút tay vào túi quần và dễ dàng trả đũa.
"Ở đâu có lợn, tiểu tử, ngươi đang đùa giỡn với chúng tôi đúng không!" Pierre cùng với Dudley nhìn xung quanh và chợt nhận ra.
"Harris, ngươi có phải muốn bị đánh phải không?" Dudley đưa tay ra với một đôi găng tay đấm bốc mới, hướng về Ellen khua múa.
"Dudley, hãy thử một chút đôi găng tay mới của bạn đi, nhất định sẽ đánh cho hắn giống như heo mà gào khóc kêu to." Moken nói, và những người còn lại thì cười chế nhạo.
"Ta nghĩ, các em nhất định không muốn vào văn phòng ngay ngày đầu tiên đến trường." Một giọng nữ đầy nghiêm túc vang lên sau lưng Dudley.
"Ôi, bà Khải Lệ, Chúng ta hay nhanh vào lớp." Học sinh ở tuổi này đối với những người giáo viên vừa thương vừa sợ. Nhất là khi gặp những giáo viên nghiêm túc.
Bà Khải Lệ mặc một váy len dài, và áo khoác lông dê màu đen. Và với chất liệu này thể hiện được sự tinh tế và tỉ mỉ của chủ nhân. Trên sống mũi của bà còn đeo một chiếc kính mắt gọng vàng càng khiến bà Khải Lệ thêm đoan trang.
"Ellen, em còn đứng đó thất thần làm gì, còn không nhanh chóng vào lớp?" Bà Khải Lệ dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn chằm chằm vào Ellen.
Ellen nhanh chóng đuổi theo đám người Dudley.
Không thể phủ nhận trước ánh mắt nghiêm khắc của giáo viên, mặc dù bản thân anh là giáo viên nhưng ký ức về Ellen ban đầu khiến anh cảm thấy khó chịu, đây là tính áp chế, học sinh sợ giáo viên như mèo sợ chuột.
Suy nghĩ miên man Ellen bước vào phòng học.
Căn phòng này hoàn toàn khác với trường học trước đây của Ellen. Những bức tường màu xanh lá được treo đầy những bức ảnh với nhiều màu sắc, đây là những tác phẩm của học sinh. Trên bảng thông báo có ghi danh sách, thời khóa biểu và các loại tin tức khác.
Xung quan lớp học có rất nhiều sách nằm rải rác khắp nơi, nhưng một số cũng được sắp xếp rất gọn gàng trên kệ và một số cuốn có các trang đã bị lật ra một cách tùy tiện hiển nhiên điều này là tùy ý các em.
"Ellen, ở đây!" Foley, người bạn thân nhất của Ellen và cũng là bạn cùng bàn với anh ta.
Quá tốt rồi…, anh ta không cần hao tâm tổn sức tìm chỗ ngồi. Ellen đi dạo về hướng Foley.
"Ellen, Dudley mới mua găng tay mới và bọn họ lại đi bắt nạt Harry Potter. Tuy Harry Potter là một kẻ lập dị nhưng Dudley bọn họ cũng có chút quá đáng. Trong buổi lễ Giáng sinh ta đã nhận được một quả bóng rổ mới, giữa giờ nghỉ giải lao chúng ta sẽ cùng chơi thế nào…"
Mặc dù Ellen là người rất biết lắng nghe người khác nhưng trong lòng cũng đặt ra câu hỏi về khả năng kết bạn của mình: "Tại sao bạn bè của tôi lại có phong cách như vậy, tôi có nói lời nào về việc thích môn thể chất này không?"
Trong khi Foley lải nhải thì đột nhiên xuất hiện một cậu bé gầy mặc chiếc áo lông không hợp với thân hình của mình đi vào lớp học.
Là Harry Potter: Một khuôn mặt gầy gò, sắc mặt thì nhìn như bị thiếu dinh dưỡng rất nhợt nhạt, tóc đen và đôi mắt màu xanh biếc, đeo một cặp kính tròn và rất nhiều băng keo dán lên gọng kính.
Ngay cả khi mái tóc đen rối bù kia đã che đi tia chớp trên trán anh. Nhưng chỉ cần dựa vào vẻ bề ngoài đặc thù thì Ellen cũng dễ dàng nhận ra thân phận anh như trở bàn tay.
« Thật là khó xử! » Mặc dù bị ba ép phải tạo mối quan hệ tốt với Harry nhưng khi thấy hình dạng của hắn, Ellen đã suy nghĩ về cuộc sống sinh hoạt của gia đình mình trong những ngày qua và anh cảm thấy có một chút thương cảm dành cho anh ta.
Có lẽ đó là một sự sắp xếp có chủ ý, Potter ngồi ở ghế trước mặt của Ellen. "Luôn có cơ hội để làm quen với anh ta." Ellen tự nhũ trong lòng.
"Potter, bạn làm sao thoát khỏi đám người Dudley vậy?" Foley đang hỏi Harry.
"À, việc này tôi đã quen với nó rồi, tôi biết nên làm gì để bọn chúng không đuổi kịp." Harry đã học được cách thoát khỏi rắc rối đó là sau khi học xong anh ta sẽ trốn trong lâu đài của Daly.
"Potter, tan học hãy cùng chúng tôi chơi đùa với nhau, để tránh Dudley làm phiền bạn." Ellen liếc nhìn thấy Harry phiền não nên đã lợi dụng việc này để tiếp xúc với Harry nhiều hơn, cũng xem như thực hiện lời dặn của cha. Dù sao thì mong muốn của Owen cũng giống với mục đích của Lucius.
Thật tốt khi có thể để cho con mình kết bạn sớm với vị cứu tinh trong huyền thoại.
Đối với Hogwarts thì anh nhìn vào sự mong muốn và tình huống cụ thể bây giờ của anh.
"Cảm ơn các bạn." Harry không chút do dự lập tức đồng ý.
Trong trường học không một ai sẵn sàng trở thành bạn tốt của kẻ lập dị như Harry. Chính vì vậy tự nhiên lại có cơ hội tốt như thế này nên anh phải nắm giữ.
Đột nhiên lớp học im lặng, "Chỉ sớ không khí đột nhiên yên tĩnh" những lời này rất hợp lý. Vì bà Khải Lệ đã bước vào.
Cô dừng lại trên bục giảng, và đôi mắt sắc bén liếc nhìn phòng học một vòng và các bạn học sinh liền yên tĩnh trở lại. Đây là kinh nghiệm đây ma lực của chủ nhiệm lớp.
Một đám học sinh lo sợ như chim cút, đột nhiên bà Khải Lệ liếc mắt nhìn thấy Ellen, Từ trong mắt của bà khải Lệ dường như thể hiện sự đánh giá cao và hài lòng.
"Học kỳ mới bắt đầu rồi. Trước hết, tôi muốn nhắc các em về vấn đề đồng phục, tại sao các em lại mặc thành ra như thế này? Dudley, mau mặc áo khoác vào, và đem bộ găng tay quyền anh của em vào học bàn."
Dudley to con với tốc độ nhanh chóng chỉnh sửa lại bộ đồ mặc áo khoác vào và cất đôi găng tay vào trong bàn và ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Mary, mau gỡ cái bông to trên đầu em xuống."
"La Kiệt, mau đem nội y nhét vào trong quần."
Ellen nhìn thấy Harry tước mặt ra sức vuốt mái tóc bướng bỉnh của mình.
"Điều này cũng vô dụng thôi."
Ellen âm thầm sử dụng chiếc áo choàng phù thủy mới để làm cho mình "Sạch sẽ hoàn toàn", trong trường hợp này nó vô cùng có ích.
"Ellen, mới em đứng lên. » Bà KHải Lệ gọi.
Ellen lên tiếng.
"Hãy nhìn vào Ellen, đây là mẫu cho các em ăn mặc theo. Hãy nhìn em ấy, rồi nhìn lại các em đi! Còn không mau so sánh rồi chỉnh lý lại?" Trong giọng nói đầy nghiêm nghị của bà KHải Lệ, Ellen nghe thấy được sự khen ngợi từ cô.
Potter hâm mộ nhìn về phía Ellen, với bộ tóc màu vàng nhạt ngoan ngoãn nằm trên đầu anh, đồng phục màu lam nhạt trên người anh trở nên gọn gàng sạch sẽ như bộ đồ mới, một nếp gấp cũng không có, nhìn qua người Ellen sẽ khiến sảng khoái tinh thần. Nhìn Ellen giống như là sinh ra trong gia đình giàu có và đang theo học một trường học tư nhân xuất sắc.
"Một học sinh tốt như vậy liệu có trở thành bạn với tôi không?' Harry có chút không tự tin và sự tự ti khi nghĩ đến.
Sau khi bà Khải Lệ phổ biến rất nhiều công việc cần chú ý khi ở trường, hầu hết mọi người ai cũng buồn bã uể oải.
"Kế tiếp, tôi muốn giới thiệu với các em giáo viên khoa học mới." Bà Khải Lệ hiểu được tâm trạng của các em và nói vào trọng điểm hôm nay.
Lòng hiếu kỳ của mọi người đã trỗi dậy: "Đó là giáo viên như thế nào?" Hầu hết trong đầu mọi người đều nghĩ như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook