Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất
-
Chương 68: Cuộc thi
Translator: Waveliterature Vietnam
Nói lời từ biệt Harry, Ellen sải bước về phía văn phòng của giáo sư Snape.
Gõ cửa, Ellen kiên nhẫn chờ đợi trong chốc lát, rồi anh hé mở cửa một chút. Giáo sư đầu tóc đầy mỡ, ánh mắt ảm đạm nhìn Ellen. Nếu như Ellen không có tâm lý vững thì có thể đã bị hù dọa cho sợ. Kỳ thật giáo sư Snape nội tâm lúc này cũng rất ngạc nhiên. Về cơ bản, không có một sinh viên nào chủ động đến văn phòng tìm ông, cho dù là Slytherin.
"Thật xin lỗi đã làm phiền, giáo sư Snape, em có một số vấn đề về phương thuốc muốn hỏi giáo sư."
Ellen vô cùng lễ phép, không có chút kinh hoàng trước sự thay đổi của giáo sư Snape.
"Vào đi." Giáo sư Snape nhìn chằm chằm Ellen một thời gian, nó người một bên.
Ellen nhẹ nhàng bước chân vào văn phòng của giáo sư Snape, và chỉ thấy bốn vách tường mờ ảo, dọc theo tường có nhiều lọ thủy tinh lớn trên kệ. Có rất nhiều thứ kinh tởm trong các lọ đó, giáo sư Snape ngồi phía sau bàn làm việc, ra hiệu Ellen ngồi xuống.
"Giáo sư, em có một số ý tưởng về thuốc giảm đau." Không lãng phí thời gian của giáo sư, Ellen nói về suy nghĩ của mình về việc cải tiến thuốc giảm đau.
"Em sao dám? Một sinh viên năm nhất, muốn phối thuốc thường xuất hiện trong cuộc thì OWLS, thậm chí còn muốn cải tiến? Ellen, thầy nghĩ em là một sinh viên hiếm hỏi của trường, thông minh và sáng suốt, thầy nhận thấy rằng em và Harry Potter có chung một điểm chính là sự kiêu ngạo, tính tự cao tự đại." Giáo sư rõ ràng không tin rằng Ellen có trình độ chế dược.
Ellen không nản lòng, nói vài lời, rồi giới thiệu các biện pháp cải tiến của mình với giáo sư Snape.
Giáo sư Snape muốn đuổi anh đi thế nhưng sau khi nghe xong thì ông đã ngừng suy nghĩ đó trong đầu.
"Vì vậy, giáo sư, nguyệt đá bồ tát hồng phấn và nước thảo tinh hoa đã sử dụng hết trong phòng thí nghiệm, nhưng thảo dược mới không thể gửi nhanh qua đường bưu điện, nên em cần sự giúp đỡ của thầy." Ellen đẩy thuyền nói ra lời yêu cầu của mình.
"Được rồi, Ellen.Harris. Nếu khả năng tạo thuốc của em tuyệt vời như suy nghĩ của em." Giáo sư Snape thực sự đồng ý.
Giáo sư Snape đi đến tủ chứa đồ, và khiến Ellen thật bất ngờ không cần phải thi triển bất kỳ ma chú loại bỏ nào, tủ chứa đồ dễ dàng bị giáo sư Snape mở ra như trở bàn tay. Ellen lặng lẽ quan sát và nhìn thấy các dược liệu bên trong, thế nhưng những dược liệu cực kỳ quý giá mà anh thấy trong các cuốn sách, một cái giống cũng không có.
Ellen nội tâm hiểu rõ, nhất định giáo sư Snape có một tủ chứa bí ẩn, để cất giữ các thảo mộc quý giá. Nếu không, đối với một pháp sư ma dược chỉ có những loại dược liệu cơ bản mà không có dược liệu quý hiếm thì quá tồi tàn.
Giáo sư Snape nhanh nhẹn lấy vật trữ bên trong ra nguyệt đá bồ tát màu hồng phấn và nước thảo tinh hoa. Đem hai dược liệu này giao cho Ellen. Ellen hướng về giáo sư hành lễ gửi tới ông một lời cảm ơn, rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng của giáo sư Snape.
Trước khi rời đi, anh còn nhìn thoáng qua các bình lọ thủy tinh kỳ quá, khiến người khác cảm thấy kinh tởm. Nếu như anh đoán không sai, phải có một bí ẩn đằng sau kệ đó. Tuy nhiên, chuyến đi này chỉ dành cho việc lấy dược liệu điều trị cho Harry mà thôi, không nên gây thêm chuyện đi thăm dò bí mật của người khác.
May mắn thay, khi Ellen cầm được dược liệu liền lập tức thông báo cho bọn Harry, nên họ chưa kịp đi trộm dược liệu. Khi họ hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt, Ellen lập tức đến căn phòng luyện tập thân thể của mình để điều chế thuốc.
Bất kể như thế nào, phương thuốc giảm đau dành cho Harry đã được Ellen tỉ mỉ điều chế thành công. Trong điều kiện bình thường, thuốc này có thể làm dịu cơn đau và giảm bớt sự lo lắng. Nếu như bỏ quá nhiều thành phần, người uống sẽ rơi vào tình trạng hôn mê, thậm chí không thể dịch chuyển được giấc ngủ.
Đây là điều khó khăn nhất và phức tạp nhất khi điều chế loại thuốc này. Nó thường xuất hiện trong cuộc thi OWLS. Thành phần quan trọng nhất chính là nguyệt đá bồ tát hồng phấn và nước cây thảo tinh đường.
Nếu chỉ dựa vào thuốc giảm đau thông thường, thì bệnh của Harry không thể nào chữa khỏi hoàn toàn, hơn nữa còn gây ra nhiều tác dụng phụ. Ellen đã dựa theo ma dược do đại sư Ware ghi lại, cho thêm vào đó nước ép chuột Mặc Đặc dùng để giảm đau; Đau khổ ngải có tác dụng hỗ trợ trung hòa;
Cuối cùng, còn cho thêm chút bột hồng phấn được làm từ tình bạn của Độc Giác Thú do Gaia đã đưa cho anh.
Căn phòng nhỏ của Hagrid đằng sau bí đỏ, khi Ellen mang thuốc đã điều chế xong đến cho Harry, Ron và Hermione có vẻ nghi ngờ, màu sắc rất lạ, mùi rất tệ và cho rằng loại thuốc như vậy có thể điều trị cho Harry sao? Nhất là Hermioen nói rằng cô chưa bao giờ nhìn thấy loại thuốc kỳ lạ như vậy trong bất kỳ cuốn sách nào, Ron dường như muốn nói nhưng lại thôi.
Harry ngược lại rất sảng khoái nhận thuốc từ trong tay Ellen, anh liền uống thử một ngụm. Những cơn đau đầu và ác mộng đã dày vò anh. "Chỉ là…" Harry cau mày, trên mặt có một chút khó nói.
Về vấn đề này, Ellen đã có sự chuẩn bị, anh lấy ra một chén không rồi lấy nước trong veo, sau đó đưa đến cho Harry. Ellen mỉm cười, ôn hòa nói: "Tuy tôi lần đầu tiên điều chế thuốc nên đã chuẩn bị dược thủy này, cho nên bạn cứ yên tâm, không có vấn đề gì đâu."
Ron và Hermione nhìn nhau. Biểu cảm của Harry có vẻ không nghi ngờ điều gì, ngũ quan đều thắt nút.
Một cốc nước lớn bị Harry uống một hơi, Harry phát hiện rằng thuốc này của Ellen có màu sắc và mùi rất khác lạ, thế nhưng hình như có tác dụng. Cơn đau đầu làm cho anh đau khổ trong một thời gian dài tự nhiên đã biến mất, hơn nữa đầu óc anh vô cùng minh mẫn, rõ ràng giống như vết thương đôi bàn tay mát lạnh xoa dịu.
"Cảm ơn bạn, Ellen tôi cảm thấy tốt hơn nhiều!" Harry chân thành nói cảm ơn, Ron và Hermioen cũng phấn khích nhìn Harry và Elen, và họ cảm thấy rằng nhận thức của họ được đổi mới một lần nữa.
Không còn đau đầu và cơn ác mộng vây quanh, Harry dùi dầu dồn tâm trí vào việc ôn thi, Ellen cũng bắt tay vào nghiên cứu sách vở, tiếp thu kiến thức và sử dụng nó cho riêng mình. Càng đến gần cuộc thi, thời tiết càng nóng bức.
Ở phía Bắc Scotland mặc trời nóng rất hiếm thấy hướng đến thiêu nóng cả đại dương và những tiểu phù thủy cũng ỉu xìu khó chịu, tất nhiên điều này cũng có giá trị trong các câu hỏi thi. Trên bầu trời thì nóng, ở mặt đất thì có bài kiểm tra, khiến cho các tiểu phù thủy không ngừng lo lắng.
Cũng may mắn phòng thi rộng lớn có chức năng điều hòa nhiệt độ, nếu không thì rất gian nan.
Bài kiểm tra thực tế của lớp học ma chú rất thú vị, giáo sư Flitwick gọi tên lần lượt mọi người vào phòng học, để bọn họ nhìn xem có thể thực hiện được một điệu nhảy dứa nhảy qua một cái tủ sách.
Ellen là sinh viên thứ nhất được gọi vào phòng thi, nghe theo yêu cầu của giáo sư Flitwick rồi nở một nụ cười thân thiện, quả dứa của anh ta mọc ra hai đôi chân dài, còn mang một đôi giày nhảy điệu clacket, dùng chân kết hợp với các bộ phận khác, thực hiện nhiều cú đá khác nhau trên mặt bàn, phát ra những âm thanh lẹp xẹp. Tiết tấu của quả dứa phức tạp có nhiều thay đổi, cộng thêm thân hình màu cam, dáng người tròn, nhảy lên nhìn rất dí dỏm.
Giáo sư Flitwick mỉm cười và khen ngợi: "Tuyệt vời, Ellen! Không thể bắt bẻ được, 10 điểm!" Ellen mỉm cười và cúi đầu chào giáo sư đáng yêu.
Khi Ellen mở cửa đi ra, nhiều sinh viên điều thò đầu nhìn ra, tất cả bọn họ điều nghe thấy sự phấn khích của giáo sư Flitwick bên trong.
Nhìn vào sự xuất hiện của Ellen, có vẻ như thao tác thực tế của lời nguyền không khó lắm. Khi họ đi vào, giáo sư Flitwick, người đã rất ngạc nhiên trước màn trình diễn của Ellen, vẻ mặt đã bình tĩnh nhìn qua thao tác thực hành của các sinh viên khác điều có những khuyết điểm nhỏ. Vì vậy, những tiểu phù thủy tự tin đi vào và đi ra với vẻ mặt ủ rũ như đưa đám.
Giáo sư McGonagall nhìn họ biến một con chuột than một hộp thuốc hít – hộp càng đẹp thì điểm càng cao; nếu trên hộp vẫn còn râu của con chuột thì sẽ bị trừ điểm.
Để biến con chuột thành một hộp thuốc hít, đối với Ellen hoàn toàn không có khó khăn gì, rất nhanh trong chớp mắt Ellen đã hoàn thành, nhưng để hộp thuốc hít trở nên xinh đẹp thì lại không dễ dàng.
Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy một cái hộp thuốc hít trong đời nên không biết được thế nào mới đẹp, biến con chuột xám trở thành một hộp thuốc hít nghệ thuật thành công trình tốt của Anh. Đối với Ellen đầy là khó khăn lớn nhất.
Đầu tiên Ellen biến con chuột thành một hộp hình bầu dục màu xám với kết cấu tốt, sau đó điểm tô hoa văn lên nó. Hai con mắt của nó biến thành hai viên đá Hắc Diệu lóe sáng cực kỳ, bộ râu của nó tạo thành tên của trường học – Hogwarts, cái đuôi biến thành dây thắt lưng duyên dáng…Có vẻ như giáo sư McGonagall đã rất hài lòng. Ellen tự tin rời khỏi phòng thi, để lại đầy sự ghen tị và hâm mộ của mọi người.
Khi thi ma dược học, các tiểu phù thủy nhớ lại một cách tuyệt vọng quy trình điều chế thuốc quên đi ký ức. Giáo sư Snape đứng sau lưng chăm chú nhìn vào họ, khiến họ cảm nhận được hơi thở ở sau cổ, càng làm cho họ cảm thấy khẩn trương vô cùng. Ellen thì vô cùng thoải mái điều chế thuốc quên đi ký ức, bây giờ đối với Ellen mà nói, đây chỉ là một câu hỏi phụ.
Nói lời từ biệt Harry, Ellen sải bước về phía văn phòng của giáo sư Snape.
Gõ cửa, Ellen kiên nhẫn chờ đợi trong chốc lát, rồi anh hé mở cửa một chút. Giáo sư đầu tóc đầy mỡ, ánh mắt ảm đạm nhìn Ellen. Nếu như Ellen không có tâm lý vững thì có thể đã bị hù dọa cho sợ. Kỳ thật giáo sư Snape nội tâm lúc này cũng rất ngạc nhiên. Về cơ bản, không có một sinh viên nào chủ động đến văn phòng tìm ông, cho dù là Slytherin.
"Thật xin lỗi đã làm phiền, giáo sư Snape, em có một số vấn đề về phương thuốc muốn hỏi giáo sư."
Ellen vô cùng lễ phép, không có chút kinh hoàng trước sự thay đổi của giáo sư Snape.
"Vào đi." Giáo sư Snape nhìn chằm chằm Ellen một thời gian, nó người một bên.
Ellen nhẹ nhàng bước chân vào văn phòng của giáo sư Snape, và chỉ thấy bốn vách tường mờ ảo, dọc theo tường có nhiều lọ thủy tinh lớn trên kệ. Có rất nhiều thứ kinh tởm trong các lọ đó, giáo sư Snape ngồi phía sau bàn làm việc, ra hiệu Ellen ngồi xuống.
"Giáo sư, em có một số ý tưởng về thuốc giảm đau." Không lãng phí thời gian của giáo sư, Ellen nói về suy nghĩ của mình về việc cải tiến thuốc giảm đau.
"Em sao dám? Một sinh viên năm nhất, muốn phối thuốc thường xuất hiện trong cuộc thì OWLS, thậm chí còn muốn cải tiến? Ellen, thầy nghĩ em là một sinh viên hiếm hỏi của trường, thông minh và sáng suốt, thầy nhận thấy rằng em và Harry Potter có chung một điểm chính là sự kiêu ngạo, tính tự cao tự đại." Giáo sư rõ ràng không tin rằng Ellen có trình độ chế dược.
Ellen không nản lòng, nói vài lời, rồi giới thiệu các biện pháp cải tiến của mình với giáo sư Snape.
Giáo sư Snape muốn đuổi anh đi thế nhưng sau khi nghe xong thì ông đã ngừng suy nghĩ đó trong đầu.
"Vì vậy, giáo sư, nguyệt đá bồ tát hồng phấn và nước thảo tinh hoa đã sử dụng hết trong phòng thí nghiệm, nhưng thảo dược mới không thể gửi nhanh qua đường bưu điện, nên em cần sự giúp đỡ của thầy." Ellen đẩy thuyền nói ra lời yêu cầu của mình.
"Được rồi, Ellen.Harris. Nếu khả năng tạo thuốc của em tuyệt vời như suy nghĩ của em." Giáo sư Snape thực sự đồng ý.
Giáo sư Snape đi đến tủ chứa đồ, và khiến Ellen thật bất ngờ không cần phải thi triển bất kỳ ma chú loại bỏ nào, tủ chứa đồ dễ dàng bị giáo sư Snape mở ra như trở bàn tay. Ellen lặng lẽ quan sát và nhìn thấy các dược liệu bên trong, thế nhưng những dược liệu cực kỳ quý giá mà anh thấy trong các cuốn sách, một cái giống cũng không có.
Ellen nội tâm hiểu rõ, nhất định giáo sư Snape có một tủ chứa bí ẩn, để cất giữ các thảo mộc quý giá. Nếu không, đối với một pháp sư ma dược chỉ có những loại dược liệu cơ bản mà không có dược liệu quý hiếm thì quá tồi tàn.
Giáo sư Snape nhanh nhẹn lấy vật trữ bên trong ra nguyệt đá bồ tát màu hồng phấn và nước thảo tinh hoa. Đem hai dược liệu này giao cho Ellen. Ellen hướng về giáo sư hành lễ gửi tới ông một lời cảm ơn, rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng của giáo sư Snape.
Trước khi rời đi, anh còn nhìn thoáng qua các bình lọ thủy tinh kỳ quá, khiến người khác cảm thấy kinh tởm. Nếu như anh đoán không sai, phải có một bí ẩn đằng sau kệ đó. Tuy nhiên, chuyến đi này chỉ dành cho việc lấy dược liệu điều trị cho Harry mà thôi, không nên gây thêm chuyện đi thăm dò bí mật của người khác.
May mắn thay, khi Ellen cầm được dược liệu liền lập tức thông báo cho bọn Harry, nên họ chưa kịp đi trộm dược liệu. Khi họ hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt, Ellen lập tức đến căn phòng luyện tập thân thể của mình để điều chế thuốc.
Bất kể như thế nào, phương thuốc giảm đau dành cho Harry đã được Ellen tỉ mỉ điều chế thành công. Trong điều kiện bình thường, thuốc này có thể làm dịu cơn đau và giảm bớt sự lo lắng. Nếu như bỏ quá nhiều thành phần, người uống sẽ rơi vào tình trạng hôn mê, thậm chí không thể dịch chuyển được giấc ngủ.
Đây là điều khó khăn nhất và phức tạp nhất khi điều chế loại thuốc này. Nó thường xuất hiện trong cuộc thi OWLS. Thành phần quan trọng nhất chính là nguyệt đá bồ tát hồng phấn và nước cây thảo tinh đường.
Nếu chỉ dựa vào thuốc giảm đau thông thường, thì bệnh của Harry không thể nào chữa khỏi hoàn toàn, hơn nữa còn gây ra nhiều tác dụng phụ. Ellen đã dựa theo ma dược do đại sư Ware ghi lại, cho thêm vào đó nước ép chuột Mặc Đặc dùng để giảm đau; Đau khổ ngải có tác dụng hỗ trợ trung hòa;
Cuối cùng, còn cho thêm chút bột hồng phấn được làm từ tình bạn của Độc Giác Thú do Gaia đã đưa cho anh.
Căn phòng nhỏ của Hagrid đằng sau bí đỏ, khi Ellen mang thuốc đã điều chế xong đến cho Harry, Ron và Hermione có vẻ nghi ngờ, màu sắc rất lạ, mùi rất tệ và cho rằng loại thuốc như vậy có thể điều trị cho Harry sao? Nhất là Hermioen nói rằng cô chưa bao giờ nhìn thấy loại thuốc kỳ lạ như vậy trong bất kỳ cuốn sách nào, Ron dường như muốn nói nhưng lại thôi.
Harry ngược lại rất sảng khoái nhận thuốc từ trong tay Ellen, anh liền uống thử một ngụm. Những cơn đau đầu và ác mộng đã dày vò anh. "Chỉ là…" Harry cau mày, trên mặt có một chút khó nói.
Về vấn đề này, Ellen đã có sự chuẩn bị, anh lấy ra một chén không rồi lấy nước trong veo, sau đó đưa đến cho Harry. Ellen mỉm cười, ôn hòa nói: "Tuy tôi lần đầu tiên điều chế thuốc nên đã chuẩn bị dược thủy này, cho nên bạn cứ yên tâm, không có vấn đề gì đâu."
Ron và Hermione nhìn nhau. Biểu cảm của Harry có vẻ không nghi ngờ điều gì, ngũ quan đều thắt nút.
Một cốc nước lớn bị Harry uống một hơi, Harry phát hiện rằng thuốc này của Ellen có màu sắc và mùi rất khác lạ, thế nhưng hình như có tác dụng. Cơn đau đầu làm cho anh đau khổ trong một thời gian dài tự nhiên đã biến mất, hơn nữa đầu óc anh vô cùng minh mẫn, rõ ràng giống như vết thương đôi bàn tay mát lạnh xoa dịu.
"Cảm ơn bạn, Ellen tôi cảm thấy tốt hơn nhiều!" Harry chân thành nói cảm ơn, Ron và Hermioen cũng phấn khích nhìn Harry và Elen, và họ cảm thấy rằng nhận thức của họ được đổi mới một lần nữa.
Không còn đau đầu và cơn ác mộng vây quanh, Harry dùi dầu dồn tâm trí vào việc ôn thi, Ellen cũng bắt tay vào nghiên cứu sách vở, tiếp thu kiến thức và sử dụng nó cho riêng mình. Càng đến gần cuộc thi, thời tiết càng nóng bức.
Ở phía Bắc Scotland mặc trời nóng rất hiếm thấy hướng đến thiêu nóng cả đại dương và những tiểu phù thủy cũng ỉu xìu khó chịu, tất nhiên điều này cũng có giá trị trong các câu hỏi thi. Trên bầu trời thì nóng, ở mặt đất thì có bài kiểm tra, khiến cho các tiểu phù thủy không ngừng lo lắng.
Cũng may mắn phòng thi rộng lớn có chức năng điều hòa nhiệt độ, nếu không thì rất gian nan.
Bài kiểm tra thực tế của lớp học ma chú rất thú vị, giáo sư Flitwick gọi tên lần lượt mọi người vào phòng học, để bọn họ nhìn xem có thể thực hiện được một điệu nhảy dứa nhảy qua một cái tủ sách.
Ellen là sinh viên thứ nhất được gọi vào phòng thi, nghe theo yêu cầu của giáo sư Flitwick rồi nở một nụ cười thân thiện, quả dứa của anh ta mọc ra hai đôi chân dài, còn mang một đôi giày nhảy điệu clacket, dùng chân kết hợp với các bộ phận khác, thực hiện nhiều cú đá khác nhau trên mặt bàn, phát ra những âm thanh lẹp xẹp. Tiết tấu của quả dứa phức tạp có nhiều thay đổi, cộng thêm thân hình màu cam, dáng người tròn, nhảy lên nhìn rất dí dỏm.
Giáo sư Flitwick mỉm cười và khen ngợi: "Tuyệt vời, Ellen! Không thể bắt bẻ được, 10 điểm!" Ellen mỉm cười và cúi đầu chào giáo sư đáng yêu.
Khi Ellen mở cửa đi ra, nhiều sinh viên điều thò đầu nhìn ra, tất cả bọn họ điều nghe thấy sự phấn khích của giáo sư Flitwick bên trong.
Nhìn vào sự xuất hiện của Ellen, có vẻ như thao tác thực tế của lời nguyền không khó lắm. Khi họ đi vào, giáo sư Flitwick, người đã rất ngạc nhiên trước màn trình diễn của Ellen, vẻ mặt đã bình tĩnh nhìn qua thao tác thực hành của các sinh viên khác điều có những khuyết điểm nhỏ. Vì vậy, những tiểu phù thủy tự tin đi vào và đi ra với vẻ mặt ủ rũ như đưa đám.
Giáo sư McGonagall nhìn họ biến một con chuột than một hộp thuốc hít – hộp càng đẹp thì điểm càng cao; nếu trên hộp vẫn còn râu của con chuột thì sẽ bị trừ điểm.
Để biến con chuột thành một hộp thuốc hít, đối với Ellen hoàn toàn không có khó khăn gì, rất nhanh trong chớp mắt Ellen đã hoàn thành, nhưng để hộp thuốc hít trở nên xinh đẹp thì lại không dễ dàng.
Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy một cái hộp thuốc hít trong đời nên không biết được thế nào mới đẹp, biến con chuột xám trở thành một hộp thuốc hít nghệ thuật thành công trình tốt của Anh. Đối với Ellen đầy là khó khăn lớn nhất.
Đầu tiên Ellen biến con chuột thành một hộp hình bầu dục màu xám với kết cấu tốt, sau đó điểm tô hoa văn lên nó. Hai con mắt của nó biến thành hai viên đá Hắc Diệu lóe sáng cực kỳ, bộ râu của nó tạo thành tên của trường học – Hogwarts, cái đuôi biến thành dây thắt lưng duyên dáng…Có vẻ như giáo sư McGonagall đã rất hài lòng. Ellen tự tin rời khỏi phòng thi, để lại đầy sự ghen tị và hâm mộ của mọi người.
Khi thi ma dược học, các tiểu phù thủy nhớ lại một cách tuyệt vọng quy trình điều chế thuốc quên đi ký ức. Giáo sư Snape đứng sau lưng chăm chú nhìn vào họ, khiến họ cảm nhận được hơi thở ở sau cổ, càng làm cho họ cảm thấy khẩn trương vô cùng. Ellen thì vô cùng thoải mái điều chế thuốc quên đi ký ức, bây giờ đối với Ellen mà nói, đây chỉ là một câu hỏi phụ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook