Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất
-
Chương 61: Tầm nhìn của Eris
Translator: Waveliterature Vietnam
"Chính là vì nữ thần diệt vong đã thua cuộc, nên trong lúc giận dữ, cô đã nguyền rủa cả gia tộc Độc Giác thú không thể bay nhảy vĩnh viễn, một khi chúng tôi bị thương sẽ rất khó lành lại. Cứ như vậy, vốn có một sức mạnh rất lớn, phép thuật cường đại, khó bị săn đuổi nhưng số lượng gia tộc lại càng ngày càng ít đi." Gehlis khó che giấu nỗi buồn trong lời nói.
"May mắn thay, nữ thần may mắn vốn lương thiện, thương cảm cho hoàn cảnh của chúng tôi, cho nên đã dùng phép thuật xây dựng một khu quần cư này để cho các loài sinh vật khác khó có thể xâm chiếm lãnh thổ của chúng tôi mà chỉ có Độc Giác thú mới ở được."
"Tại sao nữ thần may mắn lại không trực tiếp giải trừ đi lời nguyền rủa của nữ thần diệt vong đi?"
Gaia ngây thơ hỏi những điều nghi ngờ trong lòng mình.
"Cái này, thông tin mà tổ tiên để lại không có giải thích. Nhưng tôi đoán, có thể có một thỏa thuận giữa hai nữ thần, chính là không tự mình can thiệp vào việc sử dụng phép thuật của đối phương."
Ellen có thể nhìn thấy được sự xấu hổ trên mặt của Gehlis.
"Khục, khục." Gehlis ho hai lần, rồi tằn hắn một cái, "Tuy lời nguyền rủa của nữ thần diệt vong là vĩnh viễn. thế nhưng nhờ vào sự hòa giải cả nữ thần may mắn, đã giúp cho gia tộc của chúng tôi có một con đường sống. Đó là sau khi vượt qua bài khảo nghiệm Sphinx, chúng tôi sẽ có thể khôi phục lại ban đầu."
"trong nhiều năm qua, chúng tôi đã ẩn cư ở đây trong một thời gian dài. Nếu không phải nhờ vào hiệp nghị với Hogwarts, học viện sẽ cung cấp cho chúng tôi thuốc chữa thương, còn chúng tôi sẽ cung cấp các kiểu mẫu dạy học cho học viện, nhờ vào đó mà cuộc sống của chúng tôi không bị thu hẹp lại." Vương hậu của Độc Giác thú Wena nói thêm.
"Nhưng gần đây thuốc của học viện đã bị pha trộn với một sinh vật đáng sợ, gia tộc Độc Giác thú của chúng tôi đã bị mất đi hai người. Nếu như lại mất đi Gaia, thật khó để tưởng tượng chúng tôi sẽ biến thành cái gì?" Vẻ mặt vương hậu Wena sợ hãi.
"Bạn đã bao giờ thủ qua bài khảo nghiệm Sphinx chưa?" Ellen nắm bắt chìa khóa của vấn đề.
"Không, bởi vì điều kiện đầu tiên để được tham gia bài khảo nghiệm Sphinx này chính là phải có quả bóng ma thuật của nữ thần may mắn Foles." Nói xong, Gehlis háo hức nhìn Ellen.
"Nếu có điều gì tôi có thể làm, hãy cho tôi biết, tôi sẽ cố gắng dốc hết toàn lực giúp." Ellen khéo léo hiểu lòng người.
"Tất nhiên, chúng tôi thật sự cần sự giúp đỡ của bạn. Nhưng trước tiên chúng tôi cần chuẩn bị một chút." Gehlis ý bảo cho vợ Wena lấy ra một giỏ quả mọng.
Trong khi Gehlis triệu tập mọi người để thảo luận, thì lúc này các tiểu Độc Giác thú màu vàng đã gặp Ellen. Chúng mở mắt to trònnhìn chằm chằm vào quả mọng trong tay của Ellen.
Thật sự quá dễ thương! Ellen chậm rãi vươn tay ra trong tay cầm một vài quả đỏ thẫm. Đôi mắt của tiểu Độc Giác thú – mong chờ, nhưng không dám tiến tới, Ellen kiên nhẫn mong chờ rồi mỉm cười với những tiểu tử này.
Thật lâu, một con tiểu Độc Giác thú nhỏ gầy hơn những con còn lại tiến gần tay Ellen và rồi ngậm lấy quả mọng chạy đi. Ellen lại cầm lấy một quả khác và cười nhìn chúng.
Khi Gehlis thương lượng xong rồi đi ra, thì thấy những tiểu Độc Giác thú đang rất vui nhảy xung quanh Ellen. Chạy tới chạy lui, còn có con vươn đầu lưỡi hồng và chạm vào tay của Ellen.
"Ellen, chúng tôi đã quyết định, trước khi mọi thứ rõ ràng, hãy để một số người già yếu và một bộ phận thanh niên khỏe mạnh đến khu rừng cấm của Hogwarts để sinh sống một thời gian, sau đó chúng tôi sẽ cùng nhau đối mặt với bào khảo nghiệm Sphinx.
Chúng tôi không thể để một mình bạn anh dũng chiến đấu mà ngồi không ăn bát vàng." Có thể thấy được sự thuần khiết và tốt bụng của Độc Giác thú.
Ellen vui vẻ đồng ý. Sau khi lưu luyến đưa đến những Độc Giác thú còn sót lại, Gehlis ngạc nhiên khi thấy Gái còn lẫn lộn trong nhóm. Bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm, vang vọng rồi đột nhiên biến mất không dấu vết, xem ra Gaia đã thuyết phục được phụ thân của mình.
Gehlis và vợ Wena dẫn đầu, Gaia cúi đầu và đi theo sau lưng hai người họ. Rồi đằng sau, năm mươi con Độc Giác thú mạnh mẽ màu trắng bạc ngẩng đầu ưỡn ngực, sắp xếp chỉnh tề ngay ngắn. Mặc dù chân tay khỏe mạnh, đường nét mượt mà, khí thế hùng hồn, khiến người khác không thể nào khinh thường thế nhưng không ai có thể phủ nhận vẻ đẹp thuần khiết của loài sinh vật này.
Tại bức tượng Sphinx, Ellen cầm lấy quả bóng của nữ thần may mắn Foles, trong sự mong chờ của các Độc Giác thú, giọng đọc lên các câu thần chú cổ xưa vang vọng khắp trời đất.
Bức tượng Sphinx màu trắng toát lên ánh sáng màu trắng bạc, giống như màu long của Độc Giác Thú. Bức tượng Sphinx dường như sống lại, Ellen uyển chuyển nhảy sáng một bên mà không thể tưởng tượng được, nhưng thực tế nó chỉ rung động vài cái. Đế tượng bằng đồng màu xanh nhạt giống như một cái miệng lớn, tối và thần bí.
Mọi người từng người bước vào nơi mà chưa có ai bước vào trong suốt một ngàn năm qua. Chỉ thấy rằng nơi này không có mặt trời, vì sao, và không có ai quản lý, nhưng trăm hoa đua nở cây cối phát triển. Một số bông hoa màu trắng kỳ lạ cao chót vót, các bông hoa rộng gần đến một thước Anh.
Loài hoa màu trắng này nằm rải rác ở những bụi cây màu sắc rực rỡ.
Mọi người tiếp tục đi thẳng dọc theo con đường nhỏ rải đầy đá hoa, một cổng vòm chạm khắc tỉ mỉ xuất hiện trước mặt mọi người. Hoa văn trên cổng giống như đồ án trang trí của Phoenici, một tấm màng giống như nước ở cửa.
Khi mọi người gần đến thì một giọng nữ kỳ lạ vang lên, "Chào mừng các bạn đã đến với ảo ảnh của Eris, khi đi qua tất cả các cảnh cửa, nguyện vọng của Độc GIác thú được thực hiện; nếu không qua được, các bạn sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này."
Đây là một văn bản ma thuật cổ xưa, trên kệ sách của phòng sinh hoạt chung của Ravenclaw có hai hàng sách liên quan đến điều này. Trong thời gian rảnh rỗi, Ellen đã đọc lướt qua nó. Anh đã phiên dịch các chữ này cho các Độc Giác thú nghe, sau đó không có một ai sợ hãi, ngược lại chúng còn rất muốn nhanh chóng đi vào chiến đấu, để thực hiện nguyện vọng gia tộc, khôi phục lại vinh quang của Độc Giác thú.
Không chút do dự, như để chứng tỏ bản lĩnh của mình, các chiến binh Độc Giác thú dẫn đầu tiến vào bức màn sáng. Thấy thế, Ellen cũng đi theo tốc độ giống với Độc Giác Thú bước vào bức màn sáng.
Ellen chưa bao giờ nhìn thấy những cây cao như vậy, khoảng chừng cao gần 10 tầng lầu, không chỉ mọc riêng lẻ mà mọc thành từng mảng.
Những cái cây khổng lồ cao chót vót tán lá tươi tốt, những lớp lá xếp chồng lên nhau, che mất bầu trời, vì vậy trong ánh mắt của Ellen hình thành một mảng ảm đạm. Nhìn sâu vào trong rừng, bóng tối của những cái cây, nhánh cây to đung đưa và nhảy múa, lộ vẻ sâu thẳm và kỳ lạ, hình như có rất nhiều ma quái.
Vì vậy chỉ có thể lựa chọn dũng cảm tiến tới. Mọi người cẩn thận từng li từng tí khi bước vào khu rừng rậm, cẩn thận tiến lên về phía trước. Ellen cũng rút cây đũa phép thuật ra, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.
Gaia nhẹ nhàng chạm vào mặt của Ellen bằng một chiếc sừng, "Ellen, bạn sợ sao?"
"Sợ cái gì?" Ellen hỏi một cách khó hiểu.
"Ở đây thật kinh khủng, bạn có hối hận khi đến nơi này không?" Gaia không để cho Ellen trả lời, sợ anh đổi ý nên liền bổ sung, "Đừng lo lắng, sừng của chúng tôi có khả năng giải độc, các chiến binh cũng rất cường tráng, chúng ta sẽ bình yên vô sự thôi."
"Chính là vì nữ thần diệt vong đã thua cuộc, nên trong lúc giận dữ, cô đã nguyền rủa cả gia tộc Độc Giác thú không thể bay nhảy vĩnh viễn, một khi chúng tôi bị thương sẽ rất khó lành lại. Cứ như vậy, vốn có một sức mạnh rất lớn, phép thuật cường đại, khó bị săn đuổi nhưng số lượng gia tộc lại càng ngày càng ít đi." Gehlis khó che giấu nỗi buồn trong lời nói.
"May mắn thay, nữ thần may mắn vốn lương thiện, thương cảm cho hoàn cảnh của chúng tôi, cho nên đã dùng phép thuật xây dựng một khu quần cư này để cho các loài sinh vật khác khó có thể xâm chiếm lãnh thổ của chúng tôi mà chỉ có Độc Giác thú mới ở được."
"Tại sao nữ thần may mắn lại không trực tiếp giải trừ đi lời nguyền rủa của nữ thần diệt vong đi?"
Gaia ngây thơ hỏi những điều nghi ngờ trong lòng mình.
"Cái này, thông tin mà tổ tiên để lại không có giải thích. Nhưng tôi đoán, có thể có một thỏa thuận giữa hai nữ thần, chính là không tự mình can thiệp vào việc sử dụng phép thuật của đối phương."
Ellen có thể nhìn thấy được sự xấu hổ trên mặt của Gehlis.
"Khục, khục." Gehlis ho hai lần, rồi tằn hắn một cái, "Tuy lời nguyền rủa của nữ thần diệt vong là vĩnh viễn. thế nhưng nhờ vào sự hòa giải cả nữ thần may mắn, đã giúp cho gia tộc của chúng tôi có một con đường sống. Đó là sau khi vượt qua bài khảo nghiệm Sphinx, chúng tôi sẽ có thể khôi phục lại ban đầu."
"trong nhiều năm qua, chúng tôi đã ẩn cư ở đây trong một thời gian dài. Nếu không phải nhờ vào hiệp nghị với Hogwarts, học viện sẽ cung cấp cho chúng tôi thuốc chữa thương, còn chúng tôi sẽ cung cấp các kiểu mẫu dạy học cho học viện, nhờ vào đó mà cuộc sống của chúng tôi không bị thu hẹp lại." Vương hậu của Độc Giác thú Wena nói thêm.
"Nhưng gần đây thuốc của học viện đã bị pha trộn với một sinh vật đáng sợ, gia tộc Độc Giác thú của chúng tôi đã bị mất đi hai người. Nếu như lại mất đi Gaia, thật khó để tưởng tượng chúng tôi sẽ biến thành cái gì?" Vẻ mặt vương hậu Wena sợ hãi.
"Bạn đã bao giờ thủ qua bài khảo nghiệm Sphinx chưa?" Ellen nắm bắt chìa khóa của vấn đề.
"Không, bởi vì điều kiện đầu tiên để được tham gia bài khảo nghiệm Sphinx này chính là phải có quả bóng ma thuật của nữ thần may mắn Foles." Nói xong, Gehlis háo hức nhìn Ellen.
"Nếu có điều gì tôi có thể làm, hãy cho tôi biết, tôi sẽ cố gắng dốc hết toàn lực giúp." Ellen khéo léo hiểu lòng người.
"Tất nhiên, chúng tôi thật sự cần sự giúp đỡ của bạn. Nhưng trước tiên chúng tôi cần chuẩn bị một chút." Gehlis ý bảo cho vợ Wena lấy ra một giỏ quả mọng.
Trong khi Gehlis triệu tập mọi người để thảo luận, thì lúc này các tiểu Độc Giác thú màu vàng đã gặp Ellen. Chúng mở mắt to trònnhìn chằm chằm vào quả mọng trong tay của Ellen.
Thật sự quá dễ thương! Ellen chậm rãi vươn tay ra trong tay cầm một vài quả đỏ thẫm. Đôi mắt của tiểu Độc Giác thú – mong chờ, nhưng không dám tiến tới, Ellen kiên nhẫn mong chờ rồi mỉm cười với những tiểu tử này.
Thật lâu, một con tiểu Độc Giác thú nhỏ gầy hơn những con còn lại tiến gần tay Ellen và rồi ngậm lấy quả mọng chạy đi. Ellen lại cầm lấy một quả khác và cười nhìn chúng.
Khi Gehlis thương lượng xong rồi đi ra, thì thấy những tiểu Độc Giác thú đang rất vui nhảy xung quanh Ellen. Chạy tới chạy lui, còn có con vươn đầu lưỡi hồng và chạm vào tay của Ellen.
"Ellen, chúng tôi đã quyết định, trước khi mọi thứ rõ ràng, hãy để một số người già yếu và một bộ phận thanh niên khỏe mạnh đến khu rừng cấm của Hogwarts để sinh sống một thời gian, sau đó chúng tôi sẽ cùng nhau đối mặt với bào khảo nghiệm Sphinx.
Chúng tôi không thể để một mình bạn anh dũng chiến đấu mà ngồi không ăn bát vàng." Có thể thấy được sự thuần khiết và tốt bụng của Độc Giác thú.
Ellen vui vẻ đồng ý. Sau khi lưu luyến đưa đến những Độc Giác thú còn sót lại, Gehlis ngạc nhiên khi thấy Gái còn lẫn lộn trong nhóm. Bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm, vang vọng rồi đột nhiên biến mất không dấu vết, xem ra Gaia đã thuyết phục được phụ thân của mình.
Gehlis và vợ Wena dẫn đầu, Gaia cúi đầu và đi theo sau lưng hai người họ. Rồi đằng sau, năm mươi con Độc Giác thú mạnh mẽ màu trắng bạc ngẩng đầu ưỡn ngực, sắp xếp chỉnh tề ngay ngắn. Mặc dù chân tay khỏe mạnh, đường nét mượt mà, khí thế hùng hồn, khiến người khác không thể nào khinh thường thế nhưng không ai có thể phủ nhận vẻ đẹp thuần khiết của loài sinh vật này.
Tại bức tượng Sphinx, Ellen cầm lấy quả bóng của nữ thần may mắn Foles, trong sự mong chờ của các Độc Giác thú, giọng đọc lên các câu thần chú cổ xưa vang vọng khắp trời đất.
Bức tượng Sphinx màu trắng toát lên ánh sáng màu trắng bạc, giống như màu long của Độc Giác Thú. Bức tượng Sphinx dường như sống lại, Ellen uyển chuyển nhảy sáng một bên mà không thể tưởng tượng được, nhưng thực tế nó chỉ rung động vài cái. Đế tượng bằng đồng màu xanh nhạt giống như một cái miệng lớn, tối và thần bí.
Mọi người từng người bước vào nơi mà chưa có ai bước vào trong suốt một ngàn năm qua. Chỉ thấy rằng nơi này không có mặt trời, vì sao, và không có ai quản lý, nhưng trăm hoa đua nở cây cối phát triển. Một số bông hoa màu trắng kỳ lạ cao chót vót, các bông hoa rộng gần đến một thước Anh.
Loài hoa màu trắng này nằm rải rác ở những bụi cây màu sắc rực rỡ.
Mọi người tiếp tục đi thẳng dọc theo con đường nhỏ rải đầy đá hoa, một cổng vòm chạm khắc tỉ mỉ xuất hiện trước mặt mọi người. Hoa văn trên cổng giống như đồ án trang trí của Phoenici, một tấm màng giống như nước ở cửa.
Khi mọi người gần đến thì một giọng nữ kỳ lạ vang lên, "Chào mừng các bạn đã đến với ảo ảnh của Eris, khi đi qua tất cả các cảnh cửa, nguyện vọng của Độc GIác thú được thực hiện; nếu không qua được, các bạn sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này."
Đây là một văn bản ma thuật cổ xưa, trên kệ sách của phòng sinh hoạt chung của Ravenclaw có hai hàng sách liên quan đến điều này. Trong thời gian rảnh rỗi, Ellen đã đọc lướt qua nó. Anh đã phiên dịch các chữ này cho các Độc Giác thú nghe, sau đó không có một ai sợ hãi, ngược lại chúng còn rất muốn nhanh chóng đi vào chiến đấu, để thực hiện nguyện vọng gia tộc, khôi phục lại vinh quang của Độc Giác thú.
Không chút do dự, như để chứng tỏ bản lĩnh của mình, các chiến binh Độc Giác thú dẫn đầu tiến vào bức màn sáng. Thấy thế, Ellen cũng đi theo tốc độ giống với Độc Giác Thú bước vào bức màn sáng.
Ellen chưa bao giờ nhìn thấy những cây cao như vậy, khoảng chừng cao gần 10 tầng lầu, không chỉ mọc riêng lẻ mà mọc thành từng mảng.
Những cái cây khổng lồ cao chót vót tán lá tươi tốt, những lớp lá xếp chồng lên nhau, che mất bầu trời, vì vậy trong ánh mắt của Ellen hình thành một mảng ảm đạm. Nhìn sâu vào trong rừng, bóng tối của những cái cây, nhánh cây to đung đưa và nhảy múa, lộ vẻ sâu thẳm và kỳ lạ, hình như có rất nhiều ma quái.
Vì vậy chỉ có thể lựa chọn dũng cảm tiến tới. Mọi người cẩn thận từng li từng tí khi bước vào khu rừng rậm, cẩn thận tiến lên về phía trước. Ellen cũng rút cây đũa phép thuật ra, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.
Gaia nhẹ nhàng chạm vào mặt của Ellen bằng một chiếc sừng, "Ellen, bạn sợ sao?"
"Sợ cái gì?" Ellen hỏi một cách khó hiểu.
"Ở đây thật kinh khủng, bạn có hối hận khi đến nơi này không?" Gaia không để cho Ellen trả lời, sợ anh đổi ý nên liền bổ sung, "Đừng lo lắng, sừng của chúng tôi có khả năng giải độc, các chiến binh cũng rất cường tráng, chúng ta sẽ bình yên vô sự thôi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook