Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất
-
Chương 58: Rừng cấm
Translator: Waveliterature Vietnam
Trong sự lạnh lẽo của ánh trăng chiếu rọi trên con đường dẫn đến rừng cấm. Khu rừng cấm giống như một cái miệng lớn, muốn nuốt hết tất cả những người tiến vào trong rừng sâu. Một con đường nhỏ dẫn vào sâu trong rừng đen xuất hiện trước mắt Ellen, một cơn gió nhẹ thổi tung mái tóc của họ.
Từ lối vào, khung cảnh của rừng rậm mơ hồ, mờ ảo và những cành cây giống như những con quỷ có móng vuốt, đang chờ đợi con mồi đến. Ánh trăng được chiếu xuyên qua những khoảng trống của cây, điều này không khiến cho người cảm thấy sự ấm áp của ánh trăng mà ngược lại còn mang đến một loại cảm giác quỷ dị mờ nhạt và mê muội.
Ellen không có chút nào chùn bước, anh sải chân bước về phía trước, đối với bóng tối và không sợ hãi là bản năng của con người. Thế nhưng người tài cao ắt có gan lớn, Ellen tin tưởng rằng mình có thể vượt qua hết khó khăn. Rất nhanh, Ellen đã bẻ dãy một ít nhánh cây để che dấu đi những dấu chân của mình để không tạo sự chú ý.
Nhìn về hướng của dấu chân, một dấu vết màu trắng bạc xuất hiện trước mắt Ellen. Ellen có thể xác nhận đó tuyệt đối không phải là cảm giác ảo do ánh trăng mang đến. Mà trùng hợp là máu của con Độc Giác Thú cũng có màu trắng bạc. Dọc theo dấu vết này, Ellen truy tìm ra tung tích, Thỉnh thoảng, lại có một ánh trăng từ phía các cành cây chiếu sáng vết máu mà trắng bạc trên chiếc lá rụng. Ellen hy vọng anh có thể đuổi kịp Độc Giác Thú để cứu nó bởi vì trông nó có vẻ bị thương rất nặng.
Khi Ellen đi qua một gốc cây rêu phong bị cỏ che kín, tiếng róc rách của dòng nước truyền đến tai của Ellen. Rõ ràng, có một dòng suối trong vùng phụ cận. Trên con đường nhỏ quanh co uốn lượn, vẫn có xuất hiện một vài đốm máu của Độc Giác Thú, thoạt nhìn mà giật mình.
Càng đi sâu vào trong rừng cấm, vết máu càng dày đặc, Ellen càng thấy sốt ruột, anh đã dùng tốc độ nhanh nhất có thể. Tuy nhiên, những cây trong rừng cấm quá tốt tươi, um tùm, những chiếc rễ lớn của gốc cây chằng chịt đan xen nhau, nếu không lưu ý có thể bị trượt chân té ngã. Cho nên dù Ellen có thân thủ nhanh đến cỡ nào cũng phải cẩn thận từng li từng tí.
Chẳng mấy chốc, có một tiếng động rất lớn từ xa. Ellen đi theo tiếng động phát ra, xuyên qua những nhánh cây xoắn xuýt của một cây đa cổ thụ, có thể nhìn thấy một mảnh đất trống ở phía trước, trên mảnh đất đó, Độc Giác Thú có hình dạng giống như một con ngựa trắng, với cái sừng hình đinh ốc trên trán đang liều chết chiến đấu với một phù thủy đeo mặt nạ và mặc một áo choàng đen. Độc GIác thú thương tích đầy mình, và dùng sừng Trường Giác bên trái để chống đỡ, động tác không còn linh hoạt, nhưng vẫn ngoan cố chống lại đòn tấn công của phù thủy.
Khi nhìn thấy nó, Ellen liền rút ma trượng ra, nhanh chóng xông tới, phù thủy đeo mặt nạ mặc áo choàng thấy có người lao tới, tỏ ra rất bất ngờ. "Mơ màng ngã xuống đất, mơ màng ngã xuống đất." Ellen dào dào sức lực, sử dụng ma chú, rồi hai chùm ánh sáng phát ra từ cây đũa phép thuật của Ellen, chiếu sáng toàn bộ không gian rộng lớn của mặt đất.
Tuy ma chú đã tấn công đến phù thủy áo choàng đen nhưng đối phương cũng không có chút lay động gì rõ ràng nó không có hiệu quả.
Nhưng hình như hắn không thích nghi được với ánh sáng bất ngờ trong bóng tối, không đánh nhau với Ellen, mà hắn nhanh chóng tạo ra một làn khói màu đen rồi nhanh chóng bỏ chạy thật nhanh.
"À!" một tiếng hét lớn vang lên, Ellen vội vàng đi qua chỉ nhìn thấy một làn khói màu đen bay trên không trung rồi bay đến hướng Harry Potter, vướng vào thân thể của anh rồi xuyên qua và bay đi.
Malfoy bên cạnh Harry sợ hãi đứng yên không nhúc nhích, rồi ngây người ra. Một lúc sau, hắn mới tỉnh táo trở lại, rồi la lên một tiếng sợ hãi, xoay người bỏ chạy. Thú cưng của Hagrid cũng bập bẻ hàm răng rồi bỏ trốn.
Hoạn nạn mới thấy chân tình, Hagrid và Malfoy cùng nhóm bỏ chạy, Foley không những không chạy trốn mà ngược lại còn rút đũa phép thuật ra chỉ vào Ellen và bảo vệ Harry bên cạnh.
« Foley, đừng lo lắng, tôi là, Ellen. » Ellen hiện nguyên hình dạng của mình.
"Ellen, tại sao bạn lại ở chỗ này?" Foley kinh ngạc.
"Đừng quan tâm đến điều này, bạn hãy cố gắng bảo vệ Harry trước, tôi phải đi trị thương cho con Độc Giác Thú kia rồi sẽ qua liền." Rất rõ ràng, còn Độc Giác thú đang ở bên bờ vực của cái chết, nằm rên rỉ đau đớn trên mặt đất. Nếu cứu trễ sẽ không còn kịp. "Miệng vết thương khép lại." Ellen dùng toàn lực để thi triển ma lực của mình, đối với Ellen việc này dễ như trở bàn tay, các ma chú điều áp dụng linh hoạt nhưng lần này ma chú chữa bệnh đối Độc Giác Thú đã không còn linh nghiệm.
Ellen rất ngạc nhiên nhưng lúc này không phải là lúc để anh bối rối. Ellen thi triển ma chú chữa bệnh lần nữa, vẫn không được. Anh quyết định rất nhanh dùng phương thức vật lý để trị liệu cho Độc Giác Thú. Đầu tiên anh lấy ra một chiếc áo choàng giả từ chiếc áo choàng thật thức sự bên trong hệ thống để nghiên cứu phương thuốc riêng để chữa trị cho nó, anh rót vào miệng nó thuốc bổ khí Huyết Ma rồi sau đó dùng dược liệu bôi lên để cầm máu cho Độc Giác Thú, dịch huyết màu trắng đã ngưng chảy ra. Dường như, tánh mệnh của Độc Giác thú đã không còn đáng lo ngại.
"Bạn đã cứu mạng của con Độc Giác thú này." Một giọng nói vang lên bên tai của Ellen. Ellen quay đầu nhìn lại, một người có nửa phần của cơ thể ngựa, tóc màu vàng trắng, nó rất hợp với màu của phần ngựa dưới thân.
"Ngài là ai?" Ellen kinh ngạc hỏi, anh không biết người này đã đến bên cạnh mình khi nào.
"Tôi là Firenza. Định mệnh cho tôi biết, tôi phải xuất hiện ở chỗ này. Nơi này có một đồ vật rất quan trọng đối với vận mệnh của tôi. » Firenza rất nghiêm túc nói.
Ellen nghĩ rằng người này đang nói về Harry, nhanh chóng hỏi: "Tuyệt, không biết anh có thể dẫn theo Harry và Foley ra khỏi khu rừng cấm được không?" Nói xong, anh cúi đầu gửi một lời cảm ơn.
Mặc dù Firenza không biết tại sao mà Ellen lại nói thật tuyệt, nhưng anh vẫn nguyện ý dẫn Harry và Foley ra khỏi rừng cấm. Nó cũng thể hiện sự trân trọng với lời cảm ơn của Ellen. Mà anh làm sao lại có thể thô lỗ được! Firenza xem bói thì thấy rằng họ chính là các giáo sư trong tương lai!
"Gaia, vị này chính là pháp sư đáng tin cậy, vận mệnh nói cho tôi biết ngươi có thể tin tưởng anh ta, đợi tôi trở về sẽ đến tìm ngươi." Dường như Firenza với Độc Giác thú có mối quan hệ không tệ.
Nói xong, Firenza liền chạy đến bên Harry, một bên chân cúi xuống hạ thấp người để cho Harry và Foley trèo lên lưng của anh ta.
Đột nhiên, tiếng bước chân từ bên mảnh đất trống bên kia truyền tới. Người ngựa Ronan và Bane từ bên trong bụi cây vọt ra, cánh sườn ở bụng nhấp nhô dữ dội, toát mồ hôi. "Firenze!" Bane giận dữ gầm thét, "Bạn đang làm gì vậy? Bạn để hai người kia ngồi lên lưng bạn! Bạn có biết như thế là mất mặt lắm không? Chẳng lẽ bạn chỉ là một con la bình thường?"
"Các bạn có nhìn thấy đây là ai không?" Firenza nói, "Đây là cậu bé Potter. Hãy để tôi đưa anh ta rời khỏi khu rừng rậm này càng sớm càng tốt. »
Bane nổi giận đùng đùng, "Nhớ kỹ, Firenza, chúng ta đã thề rằng sẽ không cãi lại ý trời. Chẳng lẽ chúng ta không nhìn ra dấu hiệu hoạt động của các hành tinh sao?"
Ronan không thoải mái dùng chân bào trên mặt đất. "Tôi tin bạn Firenza, hãy để bạn ấy hoàn thành lòng tốt của riêng mình." Ronan dùng giọng điệu buồn bã nói.
"Xuất phát từ ý tốt! vấn đề là chuyện này có quan hệ gì với chúng ta? Người ngựa chỉ quan tâm đến dự đoán của chiêm tinh học! chúng ta không giống như những con lừa, đi theo con người rồi bị thất lạc trong rừng rậm của chúng ta!" Bane hướng về Firenza gầm thét.
Firenza tức giận nên đứng thẳng chân sau lên, Foley chặt chẽ ôm chặt Harry, còn Harry chỉ đành ôm chặt lấy vai của Firenza, mới không bị ngã xuống.
"Bạn không thấy vị phù thủy bên kia à? Anh ta đã cứu chữa cho Gaia, số phận đã thay đổi. Chúng ta những người ngựa rõ ràng phải thực hiện những chỉ thị này, điều này cũng giúp đến gần với vận mệnh." Firenza nói rồi, uyển chuyển xoay đi, rồi nhanh chóng mang theo Harry và Foley phóng đi vào rừng sau, bỏ lại Bane và Ronan ở sau lưng.
Ronan và Bane nhìn nhau, rồi lại hướng mắt về Độc Giác Thú ở bên cạnh Ellen.
Trong sự lạnh lẽo của ánh trăng chiếu rọi trên con đường dẫn đến rừng cấm. Khu rừng cấm giống như một cái miệng lớn, muốn nuốt hết tất cả những người tiến vào trong rừng sâu. Một con đường nhỏ dẫn vào sâu trong rừng đen xuất hiện trước mắt Ellen, một cơn gió nhẹ thổi tung mái tóc của họ.
Từ lối vào, khung cảnh của rừng rậm mơ hồ, mờ ảo và những cành cây giống như những con quỷ có móng vuốt, đang chờ đợi con mồi đến. Ánh trăng được chiếu xuyên qua những khoảng trống của cây, điều này không khiến cho người cảm thấy sự ấm áp của ánh trăng mà ngược lại còn mang đến một loại cảm giác quỷ dị mờ nhạt và mê muội.
Ellen không có chút nào chùn bước, anh sải chân bước về phía trước, đối với bóng tối và không sợ hãi là bản năng của con người. Thế nhưng người tài cao ắt có gan lớn, Ellen tin tưởng rằng mình có thể vượt qua hết khó khăn. Rất nhanh, Ellen đã bẻ dãy một ít nhánh cây để che dấu đi những dấu chân của mình để không tạo sự chú ý.
Nhìn về hướng của dấu chân, một dấu vết màu trắng bạc xuất hiện trước mắt Ellen. Ellen có thể xác nhận đó tuyệt đối không phải là cảm giác ảo do ánh trăng mang đến. Mà trùng hợp là máu của con Độc Giác Thú cũng có màu trắng bạc. Dọc theo dấu vết này, Ellen truy tìm ra tung tích, Thỉnh thoảng, lại có một ánh trăng từ phía các cành cây chiếu sáng vết máu mà trắng bạc trên chiếc lá rụng. Ellen hy vọng anh có thể đuổi kịp Độc Giác Thú để cứu nó bởi vì trông nó có vẻ bị thương rất nặng.
Khi Ellen đi qua một gốc cây rêu phong bị cỏ che kín, tiếng róc rách của dòng nước truyền đến tai của Ellen. Rõ ràng, có một dòng suối trong vùng phụ cận. Trên con đường nhỏ quanh co uốn lượn, vẫn có xuất hiện một vài đốm máu của Độc Giác Thú, thoạt nhìn mà giật mình.
Càng đi sâu vào trong rừng cấm, vết máu càng dày đặc, Ellen càng thấy sốt ruột, anh đã dùng tốc độ nhanh nhất có thể. Tuy nhiên, những cây trong rừng cấm quá tốt tươi, um tùm, những chiếc rễ lớn của gốc cây chằng chịt đan xen nhau, nếu không lưu ý có thể bị trượt chân té ngã. Cho nên dù Ellen có thân thủ nhanh đến cỡ nào cũng phải cẩn thận từng li từng tí.
Chẳng mấy chốc, có một tiếng động rất lớn từ xa. Ellen đi theo tiếng động phát ra, xuyên qua những nhánh cây xoắn xuýt của một cây đa cổ thụ, có thể nhìn thấy một mảnh đất trống ở phía trước, trên mảnh đất đó, Độc Giác Thú có hình dạng giống như một con ngựa trắng, với cái sừng hình đinh ốc trên trán đang liều chết chiến đấu với một phù thủy đeo mặt nạ và mặc một áo choàng đen. Độc GIác thú thương tích đầy mình, và dùng sừng Trường Giác bên trái để chống đỡ, động tác không còn linh hoạt, nhưng vẫn ngoan cố chống lại đòn tấn công của phù thủy.
Khi nhìn thấy nó, Ellen liền rút ma trượng ra, nhanh chóng xông tới, phù thủy đeo mặt nạ mặc áo choàng thấy có người lao tới, tỏ ra rất bất ngờ. "Mơ màng ngã xuống đất, mơ màng ngã xuống đất." Ellen dào dào sức lực, sử dụng ma chú, rồi hai chùm ánh sáng phát ra từ cây đũa phép thuật của Ellen, chiếu sáng toàn bộ không gian rộng lớn của mặt đất.
Tuy ma chú đã tấn công đến phù thủy áo choàng đen nhưng đối phương cũng không có chút lay động gì rõ ràng nó không có hiệu quả.
Nhưng hình như hắn không thích nghi được với ánh sáng bất ngờ trong bóng tối, không đánh nhau với Ellen, mà hắn nhanh chóng tạo ra một làn khói màu đen rồi nhanh chóng bỏ chạy thật nhanh.
"À!" một tiếng hét lớn vang lên, Ellen vội vàng đi qua chỉ nhìn thấy một làn khói màu đen bay trên không trung rồi bay đến hướng Harry Potter, vướng vào thân thể của anh rồi xuyên qua và bay đi.
Malfoy bên cạnh Harry sợ hãi đứng yên không nhúc nhích, rồi ngây người ra. Một lúc sau, hắn mới tỉnh táo trở lại, rồi la lên một tiếng sợ hãi, xoay người bỏ chạy. Thú cưng của Hagrid cũng bập bẻ hàm răng rồi bỏ trốn.
Hoạn nạn mới thấy chân tình, Hagrid và Malfoy cùng nhóm bỏ chạy, Foley không những không chạy trốn mà ngược lại còn rút đũa phép thuật ra chỉ vào Ellen và bảo vệ Harry bên cạnh.
« Foley, đừng lo lắng, tôi là, Ellen. » Ellen hiện nguyên hình dạng của mình.
"Ellen, tại sao bạn lại ở chỗ này?" Foley kinh ngạc.
"Đừng quan tâm đến điều này, bạn hãy cố gắng bảo vệ Harry trước, tôi phải đi trị thương cho con Độc Giác Thú kia rồi sẽ qua liền." Rất rõ ràng, còn Độc Giác thú đang ở bên bờ vực của cái chết, nằm rên rỉ đau đớn trên mặt đất. Nếu cứu trễ sẽ không còn kịp. "Miệng vết thương khép lại." Ellen dùng toàn lực để thi triển ma lực của mình, đối với Ellen việc này dễ như trở bàn tay, các ma chú điều áp dụng linh hoạt nhưng lần này ma chú chữa bệnh đối Độc Giác Thú đã không còn linh nghiệm.
Ellen rất ngạc nhiên nhưng lúc này không phải là lúc để anh bối rối. Ellen thi triển ma chú chữa bệnh lần nữa, vẫn không được. Anh quyết định rất nhanh dùng phương thức vật lý để trị liệu cho Độc Giác Thú. Đầu tiên anh lấy ra một chiếc áo choàng giả từ chiếc áo choàng thật thức sự bên trong hệ thống để nghiên cứu phương thuốc riêng để chữa trị cho nó, anh rót vào miệng nó thuốc bổ khí Huyết Ma rồi sau đó dùng dược liệu bôi lên để cầm máu cho Độc Giác Thú, dịch huyết màu trắng đã ngưng chảy ra. Dường như, tánh mệnh của Độc Giác thú đã không còn đáng lo ngại.
"Bạn đã cứu mạng của con Độc Giác thú này." Một giọng nói vang lên bên tai của Ellen. Ellen quay đầu nhìn lại, một người có nửa phần của cơ thể ngựa, tóc màu vàng trắng, nó rất hợp với màu của phần ngựa dưới thân.
"Ngài là ai?" Ellen kinh ngạc hỏi, anh không biết người này đã đến bên cạnh mình khi nào.
"Tôi là Firenza. Định mệnh cho tôi biết, tôi phải xuất hiện ở chỗ này. Nơi này có một đồ vật rất quan trọng đối với vận mệnh của tôi. » Firenza rất nghiêm túc nói.
Ellen nghĩ rằng người này đang nói về Harry, nhanh chóng hỏi: "Tuyệt, không biết anh có thể dẫn theo Harry và Foley ra khỏi khu rừng cấm được không?" Nói xong, anh cúi đầu gửi một lời cảm ơn.
Mặc dù Firenza không biết tại sao mà Ellen lại nói thật tuyệt, nhưng anh vẫn nguyện ý dẫn Harry và Foley ra khỏi rừng cấm. Nó cũng thể hiện sự trân trọng với lời cảm ơn của Ellen. Mà anh làm sao lại có thể thô lỗ được! Firenza xem bói thì thấy rằng họ chính là các giáo sư trong tương lai!
"Gaia, vị này chính là pháp sư đáng tin cậy, vận mệnh nói cho tôi biết ngươi có thể tin tưởng anh ta, đợi tôi trở về sẽ đến tìm ngươi." Dường như Firenza với Độc Giác thú có mối quan hệ không tệ.
Nói xong, Firenza liền chạy đến bên Harry, một bên chân cúi xuống hạ thấp người để cho Harry và Foley trèo lên lưng của anh ta.
Đột nhiên, tiếng bước chân từ bên mảnh đất trống bên kia truyền tới. Người ngựa Ronan và Bane từ bên trong bụi cây vọt ra, cánh sườn ở bụng nhấp nhô dữ dội, toát mồ hôi. "Firenze!" Bane giận dữ gầm thét, "Bạn đang làm gì vậy? Bạn để hai người kia ngồi lên lưng bạn! Bạn có biết như thế là mất mặt lắm không? Chẳng lẽ bạn chỉ là một con la bình thường?"
"Các bạn có nhìn thấy đây là ai không?" Firenza nói, "Đây là cậu bé Potter. Hãy để tôi đưa anh ta rời khỏi khu rừng rậm này càng sớm càng tốt. »
Bane nổi giận đùng đùng, "Nhớ kỹ, Firenza, chúng ta đã thề rằng sẽ không cãi lại ý trời. Chẳng lẽ chúng ta không nhìn ra dấu hiệu hoạt động của các hành tinh sao?"
Ronan không thoải mái dùng chân bào trên mặt đất. "Tôi tin bạn Firenza, hãy để bạn ấy hoàn thành lòng tốt của riêng mình." Ronan dùng giọng điệu buồn bã nói.
"Xuất phát từ ý tốt! vấn đề là chuyện này có quan hệ gì với chúng ta? Người ngựa chỉ quan tâm đến dự đoán của chiêm tinh học! chúng ta không giống như những con lừa, đi theo con người rồi bị thất lạc trong rừng rậm của chúng ta!" Bane hướng về Firenza gầm thét.
Firenza tức giận nên đứng thẳng chân sau lên, Foley chặt chẽ ôm chặt Harry, còn Harry chỉ đành ôm chặt lấy vai của Firenza, mới không bị ngã xuống.
"Bạn không thấy vị phù thủy bên kia à? Anh ta đã cứu chữa cho Gaia, số phận đã thay đổi. Chúng ta những người ngựa rõ ràng phải thực hiện những chỉ thị này, điều này cũng giúp đến gần với vận mệnh." Firenza nói rồi, uyển chuyển xoay đi, rồi nhanh chóng mang theo Harry và Foley phóng đi vào rừng sau, bỏ lại Bane và Ronan ở sau lưng.
Ronan và Bane nhìn nhau, rồi lại hướng mắt về Độc Giác Thú ở bên cạnh Ellen.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook