Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất
-
Chương 291: Kẻ phạm tội và cách dạy con
Editor: Waveliterature Vietnam
Mặc dù được Ellen an ủi, nhưng Harry vẫn cảm thấy hết sức khó xử.
Khi Ellen thấy thế, quyết định muốn rời đi, trả lại không gian này cho những người bạn tốt sống cùng phòng ngủ.
"Tiết đầu tiên là khóa học gì?" Harry hỏi, phá vỡ cảnh xấu hổ kỳ lạ.
Ron như mới khôi phục lại tinh thần, tay chân luống cuống tìm thời khóa biểu, "tiết thứ nhất, chình là khóa học bảo vệ sinh vật thần kỳ của Hagrid!"
"Vậy nhóm chúng ta phải nhanh lên, thời gian đến lớp không còn bao lâu." Harry nháy mắt vài cái, đề nghị.
Hai người đàn ông liếc nhìn nhau, hướng về lâu đài mà chạy, vẻ mặt khôi phục có một chút vô tư.
Thời gian nhất định không còn sớm nữa, lâu đài nằm lặng lẽ trên con đường nhỏ của Hagrid. Căn phòng Hagrid nằm ở nơi xa, tắm trong ánh sáng vô cùng lộng lẫy và ấm áp của mặt trời.
Harry và Ron vội vã chạy trên còn đường mòn, đột nhiên, Harry dừng bước, ánh mắt lắng đọng, và sắc mặt của anh đột nhiên thay đổi.
Lần này, Ron, người đang chạy theo Harry, hướng mắt nhìn về phía người đàn ông ngồi bên cạnh của Hagrid.
"Sirius Black!" Ron ngạc nhiên kêu lên.
Sirius đang nhìn chằm chằm vào Harry với đôi mắt màu xám đen.
Anha ta tuy rất gầy, nhưng cách ăn mặc lúc này của anh vô cùng phù hợp.
Mặc dù trong đôi mắt anh không xua tan đi được vẻ uất ức, nhưng cho dù là ai cũng không thể phủ nhận, đây chính là người đàn ông có thân hình gầy gò vẫn thấp thoáng vài phần đẹp trai, và vẫn xứng đáng là một người đàn ông tốt.
Có một sự khẩn trương trên khuôn mặt của anh ta và rất khó để miêu tả nó bằng lời, không phải là sự căng thẳng rõ ràng, mà là sự căng thẳng nội tâm.
Harry không biết khuôn mặt mình là gì, mong chờ, co rúm lại, lo lắng... Tóm lại, có lẽ không đúng lúc lắm, vì anh cảm thấy tay chân của mình cứng đờ.
Mặc kệ thế nào, dường như rất nhanh, và dường như đã được một thời gian dài, Harry cuối cùng cũng đi đến trước mặt Sirius.
"Harry, xin chào!" Sirius nói trước, "Ta là Sirius Ryan Black, nhưng ta còn là - ta không biết có ai nói với bạn không - ta còn là người đỡ đầu của bạn."
"Vâng…em biết điều này." Harry nhìn về mắt của Sirius, với sự tò mò, và sự mong chờ.
Sirius dường như cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, nở ra một nụ cười, "Với tư cách là người đỡ đầu, ta muốn tặng cho em một món quà, xem em có thích món quà này không!"
Sirius đem một túi đồ vật lớn giao cho Harry.
Harry mở nó ra và đó là tất cả những gì mà các tiểu phù thủy mơ ước, đồ ăn, vui vẻ và nó chính là một áo choàng rất thoải mái…
Harry bất ngờ chúc phúc cho nội tâm: "Firebolt!"
Ron kinh ngạc nhìn Harry.
"Firebolt chính là thứ mà anh tặng em đúng không?" Harry sờ lên mặt, và mong chờ nhìn về hướng của Sirius.
"Đúng vậy, Firebolt chính là thứ mà anh tặng cho em. Maggie - Tiểu tinh linh nuôi trong nhà của Ellen đã giúp ta đặt hàng rồi đưa đến bưu điện con cú mèo. Anh đã dùng tên của em, nhưng để họ đến ngân khố số 7 của Cổ Linh các - để lấy vàng trong kho tiền của anh. Xin hãy coi nó như một món quà sinh nhật lần thứ 13 mà cha đỡ đầu đền bù cho bạn. "Sirius mỉm cười.
"Haha!" Ron đắc thắng nói. "Thấy chưa! Không có lời nguyền tà ác nào cả! Hermione sai rồi."
Nội tâm của Harry vô cùng vui sướng, Sirius khi chạy trốn cũng không quên tặng quà sinh nhật cho anh, anh ấy nhất định rất yêu bản thân của mình!
Một vật nhỏ màu xám đột nhiên nhảy lên vai Sirius và nghiêng đầu quan sát nhìn họ.
Ron nhìn nó với sự thích thú và thấy rằng đó là một con cú mèo gầy gò.
Như nhìn thấy tầm mắt của Ron, con cú mèo trực tiếp bay thẳng đến Ron, và đậu vào lòng bàn tay của anh.
"ÔI!" con cú mèo vui mừng đang trong tay của Ron liền mổ vào tay của anh, nó dường như đối với đối phương vô cùng thân mật.
"Ron, có lẽ em sẵn sàng thu nhận con cú mèo đầu chim ưng này, là ta đã làm em mất đi con chuột kia." Sirius mỉm cười nhìn Ron.
Ron mở to hai mắt. Con cú nhỏ vẫn gào thét trong phấn khích.
"Nuôi dưỡng nó?" Anh bán tín bán nghi, nhìn chăm chú quan sát con cú mèo trong một lúc, "Cám ơn, thật sự là con cú mèo không?"
Harry và Sirius cùng nhìn bộ dạng của anh, thật sự rất nực cười.
"Điều này với tôi mà nói thật sự rất tốt!" Ron vui vẻ nói, "Nó thuộc về em."
"Phải, có cái này!" Sirius lấy một tấm da dê từ trong túi của mình và đưa nó cho Harry.
Harry nhanh chóng liếc nhìn qua nó, giống như uống một ly bia bơ nóng, toàn thân trở nên ấm áp, tràn đầy vui vẻ và thỏa mãn.
Anh đưa tấm da dê cho Ron, "Thật quá tốt, bạn đã có thể quang minh chính đại đi cùng tôi đến Hogsmeade." Ron hét lên sung sướng, rồi đột nhiên bịt miệng lại.
Sirius cười vui vẻ ở bên cạnh. "Không thành vấn đề. Tôi biết rằng James có một bộ đồ tàng hình, nó đã giúp chúng tôi rất nhiều!"
Đôi mắt của Sirius hiện lên một chút hoài niệm, đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất của anh.
Hagrid từ xa đã nhìn qua rất nhiều lần, tuy anh giả bộ như không để ý, thế nhưng cái đầu to kia thật sự không thể nào che dấu được.
Sirius trở nên ấp úng, Harry và Ron hiếu kỳ nhìn anh.
"Vì điều gì…mà cha mẹ của em lại chỉ định ta làm người nuôi dưỡng em," Black nói một cách không tự nhiên, "Trong trường hợp họ gặp tai nạn..."
Harry chờ đợi, liệu những gì Black nghĩ có giống như với những gì anh ấy nghĩ trong lòng không?
"Tất nhiên, nếu như em muốn sống cùng dì với dượng, thì ta có thể hiểu được điều này," Black nói, "thế nhưng…Ừ… cân nhắc một chút. Một khi ta đã rửa sạch tội danh..Nếu như em muốn một cái…tương tự như một căn nhà…"
Nội tâm của Harry phồng lên.
"Cái gì - sống với anh?" Anh nói, nhưng không để ý đến cái đầu và va phải một hòn đá nổi bật ở đầu đường hầm, "Rời khỏi nhà của Dursley?"
"Tất nhiên, anh nghĩ em sẽ không đồng ý sống chung với anh," Black lập tức nói, "ta có thể hiểu, chẳng qua là anh có cảm giác…"
"Anh có hồ đồ không?" Harry nói, giọng anh khàn khàn như Black. "Em chắc chắn muốn rời khỏi nhà Dursley! Anh có nhà không? Khi nào em có thể chuyển đến?"
"Em muốn thật sao?" Black hỏi, "thật sự?"
"Đúng vậy, em hoàn toàn đồng ý!" Harry nhảy dựng lên, "Em có thể nói là không thể nào chờ đợi được nữa!"
Black cảm thấy mười ba năm nay thì hôm nay chính là ngày mà anh vui nhất, anh cười rất to và vỗ vào vai của Harry, dường như James vỗ vào anh.
"Anh phải đi đây, Harry, khi nào đến thời gian nghỉ, anh sẽ đến nhà để đón em." Sirius miễn cưỡng nói.
Harry liên tục gật đầu, trong lòng anh dường như đang tính toán, rằng thời gian nghỉ hè còn bao lâu nữa - Điều này hoàn toàn trái ngược với mục đích và tâm trạng của anh ấy trước khi anh ấy tính toán kỳ nghỉ hè trước kia.
"Đúng rồi!" Sirius vừa bước ra khỏi đường và đột nhiên quay sang nhìn Harry. "Tránh xa Ellen Harris! Harry, đừng đến quá gần cậu ta!"
Vẻ mặt của Harry có chút khó hiểu, vì sao Sirius lại nói như vậy? Không phải lần này Ellen là người có công lớn nhất trong thời gian này sao? Mặc dù anh ta không đồng ý, cũng không sẵn lòng đi ngược lại ý định của cha đỡ đầu, nhưng cũng thuận theo gật đầu - nếu có bất kỳ sự hiểu lầm nào giữa họ, Harry có ý định tận dụng ngày lễ, để cải thiện quan điểm của Sirius về Ellen.
Mặc dù được Ellen an ủi, nhưng Harry vẫn cảm thấy hết sức khó xử.
Khi Ellen thấy thế, quyết định muốn rời đi, trả lại không gian này cho những người bạn tốt sống cùng phòng ngủ.
"Tiết đầu tiên là khóa học gì?" Harry hỏi, phá vỡ cảnh xấu hổ kỳ lạ.
Ron như mới khôi phục lại tinh thần, tay chân luống cuống tìm thời khóa biểu, "tiết thứ nhất, chình là khóa học bảo vệ sinh vật thần kỳ của Hagrid!"
"Vậy nhóm chúng ta phải nhanh lên, thời gian đến lớp không còn bao lâu." Harry nháy mắt vài cái, đề nghị.
Hai người đàn ông liếc nhìn nhau, hướng về lâu đài mà chạy, vẻ mặt khôi phục có một chút vô tư.
Thời gian nhất định không còn sớm nữa, lâu đài nằm lặng lẽ trên con đường nhỏ của Hagrid. Căn phòng Hagrid nằm ở nơi xa, tắm trong ánh sáng vô cùng lộng lẫy và ấm áp của mặt trời.
Harry và Ron vội vã chạy trên còn đường mòn, đột nhiên, Harry dừng bước, ánh mắt lắng đọng, và sắc mặt của anh đột nhiên thay đổi.
Lần này, Ron, người đang chạy theo Harry, hướng mắt nhìn về phía người đàn ông ngồi bên cạnh của Hagrid.
"Sirius Black!" Ron ngạc nhiên kêu lên.
Sirius đang nhìn chằm chằm vào Harry với đôi mắt màu xám đen.
Anha ta tuy rất gầy, nhưng cách ăn mặc lúc này của anh vô cùng phù hợp.
Mặc dù trong đôi mắt anh không xua tan đi được vẻ uất ức, nhưng cho dù là ai cũng không thể phủ nhận, đây chính là người đàn ông có thân hình gầy gò vẫn thấp thoáng vài phần đẹp trai, và vẫn xứng đáng là một người đàn ông tốt.
Có một sự khẩn trương trên khuôn mặt của anh ta và rất khó để miêu tả nó bằng lời, không phải là sự căng thẳng rõ ràng, mà là sự căng thẳng nội tâm.
Harry không biết khuôn mặt mình là gì, mong chờ, co rúm lại, lo lắng... Tóm lại, có lẽ không đúng lúc lắm, vì anh cảm thấy tay chân của mình cứng đờ.
Mặc kệ thế nào, dường như rất nhanh, và dường như đã được một thời gian dài, Harry cuối cùng cũng đi đến trước mặt Sirius.
"Harry, xin chào!" Sirius nói trước, "Ta là Sirius Ryan Black, nhưng ta còn là - ta không biết có ai nói với bạn không - ta còn là người đỡ đầu của bạn."
"Vâng…em biết điều này." Harry nhìn về mắt của Sirius, với sự tò mò, và sự mong chờ.
Sirius dường như cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, nở ra một nụ cười, "Với tư cách là người đỡ đầu, ta muốn tặng cho em một món quà, xem em có thích món quà này không!"
Sirius đem một túi đồ vật lớn giao cho Harry.
Harry mở nó ra và đó là tất cả những gì mà các tiểu phù thủy mơ ước, đồ ăn, vui vẻ và nó chính là một áo choàng rất thoải mái…
Harry bất ngờ chúc phúc cho nội tâm: "Firebolt!"
Ron kinh ngạc nhìn Harry.
"Firebolt chính là thứ mà anh tặng em đúng không?" Harry sờ lên mặt, và mong chờ nhìn về hướng của Sirius.
"Đúng vậy, Firebolt chính là thứ mà anh tặng cho em. Maggie - Tiểu tinh linh nuôi trong nhà của Ellen đã giúp ta đặt hàng rồi đưa đến bưu điện con cú mèo. Anh đã dùng tên của em, nhưng để họ đến ngân khố số 7 của Cổ Linh các - để lấy vàng trong kho tiền của anh. Xin hãy coi nó như một món quà sinh nhật lần thứ 13 mà cha đỡ đầu đền bù cho bạn. "Sirius mỉm cười.
"Haha!" Ron đắc thắng nói. "Thấy chưa! Không có lời nguyền tà ác nào cả! Hermione sai rồi."
Nội tâm của Harry vô cùng vui sướng, Sirius khi chạy trốn cũng không quên tặng quà sinh nhật cho anh, anh ấy nhất định rất yêu bản thân của mình!
Một vật nhỏ màu xám đột nhiên nhảy lên vai Sirius và nghiêng đầu quan sát nhìn họ.
Ron nhìn nó với sự thích thú và thấy rằng đó là một con cú mèo gầy gò.
Như nhìn thấy tầm mắt của Ron, con cú mèo trực tiếp bay thẳng đến Ron, và đậu vào lòng bàn tay của anh.
"ÔI!" con cú mèo vui mừng đang trong tay của Ron liền mổ vào tay của anh, nó dường như đối với đối phương vô cùng thân mật.
"Ron, có lẽ em sẵn sàng thu nhận con cú mèo đầu chim ưng này, là ta đã làm em mất đi con chuột kia." Sirius mỉm cười nhìn Ron.
Ron mở to hai mắt. Con cú nhỏ vẫn gào thét trong phấn khích.
"Nuôi dưỡng nó?" Anh bán tín bán nghi, nhìn chăm chú quan sát con cú mèo trong một lúc, "Cám ơn, thật sự là con cú mèo không?"
Harry và Sirius cùng nhìn bộ dạng của anh, thật sự rất nực cười.
"Điều này với tôi mà nói thật sự rất tốt!" Ron vui vẻ nói, "Nó thuộc về em."
"Phải, có cái này!" Sirius lấy một tấm da dê từ trong túi của mình và đưa nó cho Harry.
Harry nhanh chóng liếc nhìn qua nó, giống như uống một ly bia bơ nóng, toàn thân trở nên ấm áp, tràn đầy vui vẻ và thỏa mãn.
Anh đưa tấm da dê cho Ron, "Thật quá tốt, bạn đã có thể quang minh chính đại đi cùng tôi đến Hogsmeade." Ron hét lên sung sướng, rồi đột nhiên bịt miệng lại.
Sirius cười vui vẻ ở bên cạnh. "Không thành vấn đề. Tôi biết rằng James có một bộ đồ tàng hình, nó đã giúp chúng tôi rất nhiều!"
Đôi mắt của Sirius hiện lên một chút hoài niệm, đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất của anh.
Hagrid từ xa đã nhìn qua rất nhiều lần, tuy anh giả bộ như không để ý, thế nhưng cái đầu to kia thật sự không thể nào che dấu được.
Sirius trở nên ấp úng, Harry và Ron hiếu kỳ nhìn anh.
"Vì điều gì…mà cha mẹ của em lại chỉ định ta làm người nuôi dưỡng em," Black nói một cách không tự nhiên, "Trong trường hợp họ gặp tai nạn..."
Harry chờ đợi, liệu những gì Black nghĩ có giống như với những gì anh ấy nghĩ trong lòng không?
"Tất nhiên, nếu như em muốn sống cùng dì với dượng, thì ta có thể hiểu được điều này," Black nói, "thế nhưng…Ừ… cân nhắc một chút. Một khi ta đã rửa sạch tội danh..Nếu như em muốn một cái…tương tự như một căn nhà…"
Nội tâm của Harry phồng lên.
"Cái gì - sống với anh?" Anh nói, nhưng không để ý đến cái đầu và va phải một hòn đá nổi bật ở đầu đường hầm, "Rời khỏi nhà của Dursley?"
"Tất nhiên, anh nghĩ em sẽ không đồng ý sống chung với anh," Black lập tức nói, "ta có thể hiểu, chẳng qua là anh có cảm giác…"
"Anh có hồ đồ không?" Harry nói, giọng anh khàn khàn như Black. "Em chắc chắn muốn rời khỏi nhà Dursley! Anh có nhà không? Khi nào em có thể chuyển đến?"
"Em muốn thật sao?" Black hỏi, "thật sự?"
"Đúng vậy, em hoàn toàn đồng ý!" Harry nhảy dựng lên, "Em có thể nói là không thể nào chờ đợi được nữa!"
Black cảm thấy mười ba năm nay thì hôm nay chính là ngày mà anh vui nhất, anh cười rất to và vỗ vào vai của Harry, dường như James vỗ vào anh.
"Anh phải đi đây, Harry, khi nào đến thời gian nghỉ, anh sẽ đến nhà để đón em." Sirius miễn cưỡng nói.
Harry liên tục gật đầu, trong lòng anh dường như đang tính toán, rằng thời gian nghỉ hè còn bao lâu nữa - Điều này hoàn toàn trái ngược với mục đích và tâm trạng của anh ấy trước khi anh ấy tính toán kỳ nghỉ hè trước kia.
"Đúng rồi!" Sirius vừa bước ra khỏi đường và đột nhiên quay sang nhìn Harry. "Tránh xa Ellen Harris! Harry, đừng đến quá gần cậu ta!"
Vẻ mặt của Harry có chút khó hiểu, vì sao Sirius lại nói như vậy? Không phải lần này Ellen là người có công lớn nhất trong thời gian này sao? Mặc dù anh ta không đồng ý, cũng không sẵn lòng đi ngược lại ý định của cha đỡ đầu, nhưng cũng thuận theo gật đầu - nếu có bất kỳ sự hiểu lầm nào giữa họ, Harry có ý định tận dụng ngày lễ, để cải thiện quan điểm của Sirius về Ellen.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook