Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất
Chương 13: Thư gửi Hogwarts

Translator: Waveliterature Vietnam

Không còn nhớ đến chuyện cả ba người đã làm càn ở quảng trường, cũng không nhớ đến làm sao để chúc mừng sinh nhật cho Harry. Khi Ellen tạm biệt bạn bè và đi vào cửa nhà.

"Ellen, chúc mừng con!" Anh được chào đón bằng một dải lụa màu được phun ra, và căn phòng được trang trí đầy màu sắc. Cây đũa phép thuật không ngừng phun ra pháo hoa và những bong bóng màu rực rỡ làm cho căn phòng đơn điệu lại tràn ngập sắc màu.

Cả nhà Ellen sau cánh cửa nở một nụ cười chào đón anh. Sau đó bà Harris và Daisy đã mang ra một chiếc bánh lớn từ bếp.

Tình huống này khiến Ellen cảm thấy ấm áp và hạnh phúc vô cùng, ánh mắt anh giống như đã bị xâm chiếm của niềm vui, cảnh tượng hiện ra trước mắt và anh cảm thấy mình may mắn khi mà được cả gia đình phù thủy đều yêu thương lẫn nhau, mà không phải trực tiếp trở thành Harry Potter.

Emily cầm túi của Ellen và cất nó thật kỹ, ông Owen mang đến cho Ellen một phong thư, nó được làm bằng một tấm da dê, nét chữ được viết bằng mực nước xanh ngọc, không có dán tem. Ellen mở phong thư và thấy có một con dấu sáp trên đỉnh đầu, nó đè lên những nét chữ, và biểu tượng thể hiện của bốn trường đại học đó là sư tử, chồn, đại bàng cùng với một con rắn vây quanh chữ "H" chữ cái đầu tiên của Hogwarts. Tên trường học và khẩu hiệu được tấm lụa quấn quanh tạo thành vật trang trí.

"Chúc mừng con, Ellen, con đã nhận được thông báo nhập học từ Hogwarts. Hãy mở ra xem nhanh đi nào." Bà Harris hài lòng vì đứa trẻ đã thành công nhận được thông báo trúng tuyển vào trường Hogwarts.

Trong thư chỉ thông báo cho tiểu phù thủy về những thứ cần mang theo và những công việc cần chú ý.

Ellen sau khi xem xong bức thư liền đưa cho mẹ, tuy mọi người trong gia đình đã xem qua lá thư tương tự này rất nhiều lần, nhưng vẫn không nhịn được và truyền tay nhau xem, cuối cùng ông Owen mong muốn đem bức thư này niêm phong lại và giữ nó trong gia đình mãi mãi

Cả gia đình hạnh phúc vui vẻ bên bàn ăn, bà Harris đã cùng với Daisy tỉ mỉ chế biến thịt bò nướng và bánh pudding táo. Một bên thì bàn về những chuyện kỳ thú ở Hogwarts, còn người lớn vẫn hiển nhiên bảo trì truyền thống, kể câu chuyện kinh dị để hù dọa Ellen.

"Không biết khi anh nhập học sẽ học trường nào?" Emily ngồi bên cạnh Ellen, và tất nhiên biết rằng anh trai mình bắt đầu sắp đi học, trong nội tâm có chút không muốn.

"Bất luận là học trường nào thì cũng đều đáng để con học tập và cố gắng tích lũy kinh nghiệm.

Muốn con hiểu rằng nỗ lực học tập ở trường đó không phải vì những ưu điểm của nó. Ba lúc đầu đã cố gắng không để dã tâm lấn chiếm, khát vọng có được quyền lực như Slytherin.

Mà cần nỗ lực để tạo cho mình một Gryffindor có đức tính anh dũng, sự kiên trì và trung thực của Hufflepuff, sự khôn ngoan và uyên bác của Ravenclaw." Nghe ba Owen khoe khoang, sự căng thẳng về việc phân viện của Ellen cũng xóa bỏ không ít.

"Nhưng làm thế nào để phán đoán mình sẽ được chỉ định vào học ở học viện nào? Những câu chuyện phân viện vừa mới nói đều có mâu thuẫn hết." Em gái Emily bắt đầu sợ hãi, nhưng thật ra tất cả những câu chuyện đó chỉ là phóng đại và muốn dọa người.

Tất cả mọi người trong nhà đều mỉm cười và nhìn về phía cô, bà Harris sờ vào mái tóc vàng mềm mại của cô con gái nhỏ và nói: "Con sẽ được biết khi nào con đến đó."

Sự phát triển luôn được nhận rất nhiều sự kỳ vọng và sự chúc phúc. Trước sự chứng kiến của cả nhà, Ellen đã trả lời thư đến Hogwarts thông qua con cú mèo Edward.

"Đúng rồi Ellen, hãy sao chép một bức thư và gửi cho Harry. Chắc hẳn Harry vẫn chưa biết mình là phù thủy? Đừng để những nỗ lực trước đây của chúng ta là vô ích vì sự bất cẩn nhỏ bé này." Ba Owen dặn dò.

Cùng lúc này, Harry cũng đã nhận được chiếc bánh sinh nhật từ Hagrid. Anh ta biết được thân thế của mình, liền mặc chiếc áo choàng của Hagrid và ăn xúc xích được nướng và thơm lừng. Giống như một giấc mơ, mình trở thành phù thủy sắp được học một trường phù thủy hàng đầu, chứ không phải là một trường trung học tường đá, anh ta có thể rời khỏi ngôi nhà khiến anh ta cảm thấy chán nản!"

Trong niềm vui, Harry nhớ đến Ellen và Foley. Tách ra khỏi bọn họ, không còn học chung trường, không sống cùng thành phố và họ sẽ có những người bạn mới, đúng vậy, Ellen thật sự rất ưu tú còn Foley thì rất vui vẻ, họ luôn tỏa sáng trong đám đông, và khiến mọi người yêu thích… Nghĩ đến đây, Harry có chút cảm thấy hơi buồn.

Lúc này, cửa sổ của căn phòng nhỏ rách nát đứng sừng sững trên tảng đá phát ra âm thanh "Cút cút", Harry nhìn lại thì chính là con cú mèo đầu ưng, anh ta biết rằng những bức thư ma thuật vào ban ngày đều do loài động vật khả ái này mang đi.

Anh ta trở mình như một cái bánh xe, chạy đến đưa tay kéo cửa sổ, một cơn gió mạnh thổi vào, con cú mèo bị gió thổi mạnh một cái làm nó chao đảo, nhưng vẫn cố vùng vẫy và bay đến bên lan can của ghế sô pha, nghiêng đầu qua nhìn Harry giống như hỏi anh rằng tại sao không mở bức thư ra xem.

Đây là con cú mèo rất khỏe mạnh, mặc dù toàn thân ướt sũng, gửi thư trong thời tiết xấu như vậy, không khó để tưởng tượng nó đã chiến đấu với bao nhiêu cơn gió. Chẳng màng đến tình trạng kiệt sức nhưng nó vẫn hoàn thành nhiệm vụ được giao. Nó vẫn đứng vững và đôi mắt sắc bén vẫn nhìn vào Harry.

"Hãy nhanh tháo bức thư trên đùi nó xuống, thật không dễ dàng để bay đến trong thời tiết này.

Đúng là một người đưa thư trung thành!" Hagrid đối với con cú mèo này rất có thiện cảm, anh ta thúc giục Harry nhanh chóng đọc thư. Còn anh ta thì cắt nhỏ một ít lạp xưởng và chuẩn bị cho nó ăn.

Harry vội vàng đến, con cú mèo đã duỗi chân và một tấm da dê được buộc bằng sợi dây màu đỏ.

Điều kỳ diệu là sợi dây và tấm da dê rất khô ráo trong thời tiết như thế này, không dính một chút nước nào!

Trong thế giới ma thuật ai đã gửi thư cho mình?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương