[Harry Poter - Harluc] Người Tình Ánh Trăng
-
Chương 5
EDITOR: PARK HOONWOO
BETA: BĂNG
- o0o-
Giáng sinh, Lucius ngồi trên bàn ăn dùng muỗng bạc nhỏ múc một ít pudding, thong thả nhấm nháp, nhìn bàn đồ ăn thịnh soạn trước mặt, lại có chút cảm giác nuốt không trôi.
Abraxas nhẹ "chậc" một tiếng, dùng khăn ăn lau nhẹ khoé môi, tuỳ tiện ném nó lên bàn, thong thả đứng lên "Đêm nay đến đây thôi, tối nay gia tộc Zabini có vũ hội, quý cô Grenville mời ta làm bạn nhảy, giai nhân đã có lòng, cũng không thể để nàng chờ lâu được ~"
Lucius hơi chột dạ, giương mắt bình tĩnh nhìn gã, ưu nhã gật đầu "Chúc ngài tận hứng, phụ thân."
"Con cũng thế, Luke." Abraxas giả vờ như vô ý sửa cổ áo, đôi mắt xanh xám không khác y lắm ngả ngớn chớp chớp "Ánh nhìn không tệ, nhưng con chắc chắn có thể đem cậu ta đến Malfoy không? Thật ra yêu cầu của ta cũng không cao lắm, cho ta một người thừa kế họ Malfoy là được ——"
Gã đánh giá chút dáng người mảnh mai của con trai mình, khóe môi hơi cong, không tình nguyện bồi thêm một câu "Ai sinh cũng được, nhưng nhất định phải là con trong giá thú."
Muỗng bạc trong tay Lucius run run, đập vào chén sứ mỏng, y trừng mắt nhìn bộ dạng tiêu soái rời đi của phụ thân mình, lần đầu tiên trong đời có xúc động muốn văng tục.
Hít sâu một hơi, y nhanh chóng lấy khăn ăn lau ngón tay một chút, đứng dậy rời khỏi bàn ăn, bước chân hôm nay bỗng nhiên có chút nặng nề.
Cái gì mà ai sinh cũng được, y không cần........
Thiếu niên bạch kim bỗng nhớ đến ngày đó trong văn phòng từ đầu đến cuối là do người yêu khống chế, y hoàn toàn rơi vào thế bị động, gương mặt tuấn mỹ tái nhợt lặng lẽ đỏ lên.
Y về phòng ngủ, ngồi một mình một lúc, muốn đọc sách nhưng nửa ngày một trang cũng không lật được, đầu của y bây giờ bị đôi mắt mỉm cười kia xâm chiếm mất rồi.
Rõ ràng đã hẹn ngày mai gặp, không hiểu sao vẫn không khống chế khát vọng muốn được gặp hắn, hận không thể lập tức xuất hiện trước mặt hắn.
Lucius ném sách qua một bên, chợt đứng lên.
Tại sao lại không?
Tim y đập mạnh.
Vì sao lại phải ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của người nọ, ngồi đây đếm thời gian chờ đợi ngày mai đến chứ?
Y lẽ ra nên nghĩ đến việc đi tìm hắn sớm hơn, làm bạn với hắn, không cho hắn một mình vượt qua.
Bước vào phòng thay đồ, Lucius nhìn từng hàng quần áo được ủi thẳng tắp, có chút tiếc nuối thở dài, nếu đến thế giới Muggle, vậy không thể mặc mấy cái áo choàng y thích nhất rồi.
Ngón tay y nhẹ nhàng lướt lướt, lựa chọn cả buổi, rốt cuộc từ trong đống áo khoác nhiều vô số kể lấy ra một cái áo khoác màu xanh lá đậm, nhanh chóng tìm đôi giày và nút áo cùng tông.
Sau khi thay đồ xong, Lucius đứng trước gương phép thuật ngắm mình một chút, vẫn cảm thấy không vừa lòng chút nào, thấy thời gian cũng không còn sớm, không tiếp tục trì hoãn rời khỏi trang viên Malfoy, trong lòng đầy mong đợi.
Y nhớ rõ địa chỉ Harry thuận miệng nói kia, sau khi vào khu dân cư, kiên nhẫn tìm kiếm dọc con đường bị tuyết bao phủ.
Bão tuyết lớn đã ngừng hẳn từ chiều, vài bông tuyết nhỏ nhẹ nhàng rơi xuống, nhảy nhót trong không trung, y đi đến hòm thư của căn nhà gần mình nhất, nương ánh đèn mông lung xác định địa chỉ không rõ ràng trên nó, thấy còn cách mục tiêu rất xa, lại tiếp tục bước về phía trước.
"Số 13........ anh ấy chẳng thèm kiêng dè chút nào......."
Lucius dùng âm lượng không ai nghe được nói thầm, đi qua vài ngôi nhà nhỏ sáng đèn, xuyên qua cửa sổ nhìn mấy Muggle đó đang vui vẻ nâng ly cạn chén, thoải mái cười to, còn có vài đứa nhỏ kéo pháo Giáng sinh, hai mắt lấp lánh ánh lên sự phấn khích.
Bài hát Giáng sinh văng vẳng bên tai, vô cùng náo nhiệt, nhưng loại không khí náo nhiệt này hóa thành mũi tên đâm thẳng vào trái tim nhỏ bé của y.
—— Lẽ ra mình nên đến đây sớm hơn.
Y yên lặng nghĩ, rốt cuộc nhìn thấy số 13 trên một cái hòm thư cũ đến mức ngay cả lớp sơn đỏ bên ngoài cũng sắp không giữ được.
Nhưng căn nhà đằng sau nó, lầu trên lầu dưới đều tối thui, chỉ có rèm tầng một kéo ra một chút, hé lộ ánh lửa bập bùng của lò sưởi.
Harry thế mà lại không có nhà.
Lucius nhất thời sững sờ, y chỉ quan tâm đến việc muốn tặng cho người yêu một bất ngờ, tuyệt không nghĩ đến chuyện này.
Kế hoạch của một Slytherin tiêu chuẩn cứ thế vứt cho chó ăn.
Thỉnh thoảng có vài người đi ngang qua, đều không khỏi tò mò nhìn thiếu niên xinh đẹp đứng dưới đèn đường kia, y hơi nhíu mày, lẳng lặng nhìn căn nhà không người trước mặt, rõ ràng đang đứng thẳng, nhưng không biết vì sao lại lộ ra vẻ uể oải cùng buồn bực.
"Lucius?"
Khi y đang bất đắc dĩ suy xét xem có nên đợi một lát hay quay về, phía sau lại vang lên một giọng nói có chút ngập ngừng.
Hai mắt Lucius sáng lên, y xoay người lại, nhìn thấy Harry mặc áo khoác màu đen đang xách theo mấy cái túi, biểu cảm bất ngờ khi nhìn thấy y.
Y che miệng ho khan một tiếng, cố gắng tỏ ra bình thản không cho Harry thấy mình vã thế nào, sau khi đứng trước mặt người nọ, ngẩng đầu cười nói "Giáng sinh vui vẻ, Harry."
Sắc mặt của Harry có chút kỳ quái, như chưa kịp suy nghĩ đã hỏi theo bản năng: "Chúng ta đã hẹn ngày mai gặp mặt ở đâu?"
Lucius ngơ ngẩn.
"Ở cửa hàng kem Floren trong hẻm Xéo." Y hơi giật mình mở miệng, vui sướng trong mắt nhanh chóng bốc hơi hết, thanh quản cứ như bị đè lại, một lúc sau mới có thể tỏ vẻ như không có việc gì mà nói "Xin lỗi, em cứ nghĩ...... Có thể cho anh một bất ngờ.........."
Âm thanh cố tỏ ra bình tĩnh càng ngày càng nhỏ, biểu cảm của người đàn ông tóc đen dần mềm mại, hơi nhướng mày mỉm cười.
Tia cảnh giác không rõ ràng trong mắt chầm chậm tan đi, đôi mắt xanh như hồ nước ngập tràn ấm áp, như có gió xuân thổi qua, thảo nguyên hoang sơ lại nở hoa sau mùa đông giá rét.
Harry đột ngột thả tay ra, mấy cái túi rơi xuống nền tuyết, phát ra vài tiếng vang chói tai, hình như còn có tiếng thuỷ tinh vỡ, nhưng hắn hoàn toàn không để tâm, hắn xốc áo khoác của mình bọc chặt thiếu niên bạch kim ánh mắt ảm đạm vào lòng.
"Là ta nên nói xin lỗi," Người trong lòng lạnh đến mức như biến thành cục băng vậy, Harry cúi đầu dịu dàng hôn lên đỉnh đầu y, giọng nói có hơi ngốc ngốc (???) "Ta không nghĩ đêm nay em sẽ đến, biết thế ta đã không ra khỏi nhà —— chờ lâu lắm sao?"
Mất mát trong lòng bị hơi ấm trên mặt xua đi, Lucius như hiểu ra gì đó, vươn tay ôm eo hắn, gò má áp vào ngực hắn, nghe được nhịp tim dồn dập, như nói lên tâm tình chẳng chút ổn định của chủ nhân.
"Không lâu lắm." Y chậm rãi nhắm mắt, không đành lòng suy đoán tiếp Harry đã trải qua những gì, mới có thể cảnh giác với bất ngờ nho nhỏ y tặng cho hắn như vậy, cảm giác khổ sở mới vừa nãy khi biết mình không được hoan nghênh nháy mắt biến thành một loại thương cảm khác "Bên ngoài lạnh như vậy, anh mà không về thì em sẽ về đó." (Harry sợ có ai đó giả dạng làm Lucius, nên mới hỏi sáng mai hẹn gặp ở đâu cùng với đề phòng)
"Thật may là ta về kịp."
Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ, sau đó hai người đều im lặng.
Những bài hát Giáng sinh vẫn không ngừng, mọi người đi trên tuyết qua lại tạo nên mấy tiếng "bịch bịch", cũng không biết ai đã đốt pháo hoa, sau vài tiếng nổ, trời đêm sâu thẳm bỗng nhiên nở ra một bông hoa rực rỡ.
Lucius không nhịn được ngẩng đầu nhìn, vô số đốm sáng rơi xuống như mưa, lại thêm một chùm sáng nổ tung giữa không trung, như bông hoa đang bung cánh, lộng lẫy và chói lọi.
"Còn lạnh không? Chúng ta vào nhà đi." Harry thấp giọng nói.
"Đợi chút," Lucius không muốn rời khỏi vòng tay ấm áp dễ chịu này, nhẹ nhàng lắc đầu, năn nỉ nói, "Em muốn xem hết cái này."
"Được."
Đôi mắt dập dìu tựa như dòng nước, bên trong là ảnh phản chiếu của bầu trời đêm rực rỡ, trong khi y ngẩng đầu nhìn pháo hoa, Harry lại cúi đầu nhìn y, mềm mại cùng mê đắm vô thanh vô thức lan tràn nơi đáy mắt.
*Vô thanh vô thức: Không tiếng động.
Mặt Lucius ửng đỏ, phát hiện mình không có biện pháp lờ đi ánh mắt chăm chú đó, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều không nhịn được phì cười, y kiễng chân, lông mi run rẩy phủ xuống, dưới pháo hoa lộng lẫy nghiêm túc và thành kính hôn đối phương.
"Đêm nay em thật quyến rũ" Harry nhẹ nhàng mút cánh môi y, như đang nhấm nháp một viên kẹo ngọt ngào, thì thầm "Thật là một bất ngờ, lớn đến mức ta chưa từng có."
"Nếu vậy" Lucius mặt lưu luyến, lại cắn nhẹ lên môi hắn một ngụm, âm thanh cố tình đè thấp mang theo chút khàn khàn mềm mại "Vậy anh mang bất ngờ này về nhà đi ~"
Cánh tay đang ôm y bỗng nhiên siết chặt lại, như muốn dung hòa luôn đối phương vào người mình, một bàn tay ấm áp đè chặt sau đầu y, một nụ hôn rơi xuống môi y, bỏ qua nhịp điệu nhẹ nhàng nghiêm túc khi nãy, nụ hôn lần này vô cùng nóng bỏng và dồn dập.
Hai người đều chìm đắm trong nụ hôn sâu lần này, cuốn lấy hơi thở của đối phương, nỗi lòng kích động nhanh chóng lấn át cảm xúc thất thố, cuối cùng hắn hôn mạnh lên môi y một cái, bàn tay vươn lên xoa xoa tóc y, mới lùi về sau buông người trong lòng ra.
Harry một tay xách mấy túi đồ bị hắn vứt xuống tuyết ban nãy, một tay ôm vai Lucius, nhẹ nhàng bước đến căn nhà tối thui của mình.
Đi qua sân trước phủ đầy tuyết, hắn bước đến mở cửa, dùng ngón tay ấn vào thành cửa, căn phòng lập tức sáng lên.
Gỗ trong lò sưởi vẫn luôn cháy, phòng khách không quá lớn ấm áp dễ chịu, Lucius theo sau Harry tò mò đánh giá xung quanh.
Từ ngoài cửa bước vào, đập vào mắt là tấm thảm tông lạnh với mấy hoa văn đơn giản trải dài từ cửa vào đến tận trong nhà, giấy dán tường cũng có hoa văn màu xanh lục đậm, trên tường treo mấy bức tranh phong cảnh màu sắc rực rỡ, trừ mấy cái đó ra thì không còn bất kì vật trang trí nào khác, thậm chí gối dựa trên sofa cũng được đặt gọn gàng.
"So với tưởng tượng của em không giống lắm." Tâm tình Lucius có chút phức tạp, so với nhà, nơi này giống một chỗ nghỉ chân hơn, sạch sẽ đến mức như không có ai sống.
"Chủ nhà cũ mang tất cả đồ đạc đi, sau khi mua nhà ta cũng không thêm vào" Harry dường như biết y đang nghĩ gì, đặt đồ trên tay lên bàn trà, giải thích đơn giản "Giấy dán tường và thảm đều là đồ có sẵn, có lẽ phù hợp với ánh mắt Slytherin của em đấy."
Hắn cởi áo khoác đặt lên tay vịn sofa, lấy trong túi ra một lọ gia vị đã bị vỡ, ném vào thùng rác bên cạnh "Ngồi một lát đi, ta nhờ gia tinh chuẩn bị tiệc Giáng sinh."
Nếu chỉ có một người, thì ăn đơn giản cái gì đó hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng tài nấu nướng của hắn muốn đáp ứng khẩu vị của thiếu gia Malfoy kén chọn chỉ sợ hơi khó, cũng may giáo sư Hogwarts có thể nhờ gia tinh của lâu đài giúp đỡ vài thứ, nếu không lần đầu tiên hai người bọn họ đón năm mới cùng nhau khó tránh khỏi để lại ấn tượng không hoàn mỹ.
Xếp tất cả nguyên liệu nấu ăn vào bếp, sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Harry bưng hai ly hồng trà trở lại phòng khách.
Lucius đem hai cái áo khoác một lớn một nhỏ treo lên, gõ gõ đũa phép, xoá nếp nhăn và mấy chấm nước nhỏ do bông tuyết để lại.
Harry không khỏi bước chậm lại, mắt mang ý cười nhìn bóng lưng y, thiếu niên này xuất hiện tại đây, tại thời khắc này, như dùng sự náo nhiệt của mình xóa tan quạnh quẽ cùng ảm đạm trong phòng khách, giống như có cơn gió ấm áp thổi qua vậy.
May mà hắn đã trở lại, không vì không có việc gì làm mà tiếp tục đi dạo, nếu thiếu niên này thật sự rời đi, đừng mong y sẽ nhắc lại chuyện này với hắn.
Thật may mắn bọn họ không bỏ lỡ nhau.
HẾT CHƯƠNG 5
BETA: BĂNG
- o0o-
Giáng sinh, Lucius ngồi trên bàn ăn dùng muỗng bạc nhỏ múc một ít pudding, thong thả nhấm nháp, nhìn bàn đồ ăn thịnh soạn trước mặt, lại có chút cảm giác nuốt không trôi.
Abraxas nhẹ "chậc" một tiếng, dùng khăn ăn lau nhẹ khoé môi, tuỳ tiện ném nó lên bàn, thong thả đứng lên "Đêm nay đến đây thôi, tối nay gia tộc Zabini có vũ hội, quý cô Grenville mời ta làm bạn nhảy, giai nhân đã có lòng, cũng không thể để nàng chờ lâu được ~"
Lucius hơi chột dạ, giương mắt bình tĩnh nhìn gã, ưu nhã gật đầu "Chúc ngài tận hứng, phụ thân."
"Con cũng thế, Luke." Abraxas giả vờ như vô ý sửa cổ áo, đôi mắt xanh xám không khác y lắm ngả ngớn chớp chớp "Ánh nhìn không tệ, nhưng con chắc chắn có thể đem cậu ta đến Malfoy không? Thật ra yêu cầu của ta cũng không cao lắm, cho ta một người thừa kế họ Malfoy là được ——"
Gã đánh giá chút dáng người mảnh mai của con trai mình, khóe môi hơi cong, không tình nguyện bồi thêm một câu "Ai sinh cũng được, nhưng nhất định phải là con trong giá thú."
Muỗng bạc trong tay Lucius run run, đập vào chén sứ mỏng, y trừng mắt nhìn bộ dạng tiêu soái rời đi của phụ thân mình, lần đầu tiên trong đời có xúc động muốn văng tục.
Hít sâu một hơi, y nhanh chóng lấy khăn ăn lau ngón tay một chút, đứng dậy rời khỏi bàn ăn, bước chân hôm nay bỗng nhiên có chút nặng nề.
Cái gì mà ai sinh cũng được, y không cần........
Thiếu niên bạch kim bỗng nhớ đến ngày đó trong văn phòng từ đầu đến cuối là do người yêu khống chế, y hoàn toàn rơi vào thế bị động, gương mặt tuấn mỹ tái nhợt lặng lẽ đỏ lên.
Y về phòng ngủ, ngồi một mình một lúc, muốn đọc sách nhưng nửa ngày một trang cũng không lật được, đầu của y bây giờ bị đôi mắt mỉm cười kia xâm chiếm mất rồi.
Rõ ràng đã hẹn ngày mai gặp, không hiểu sao vẫn không khống chế khát vọng muốn được gặp hắn, hận không thể lập tức xuất hiện trước mặt hắn.
Lucius ném sách qua một bên, chợt đứng lên.
Tại sao lại không?
Tim y đập mạnh.
Vì sao lại phải ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của người nọ, ngồi đây đếm thời gian chờ đợi ngày mai đến chứ?
Y lẽ ra nên nghĩ đến việc đi tìm hắn sớm hơn, làm bạn với hắn, không cho hắn một mình vượt qua.
Bước vào phòng thay đồ, Lucius nhìn từng hàng quần áo được ủi thẳng tắp, có chút tiếc nuối thở dài, nếu đến thế giới Muggle, vậy không thể mặc mấy cái áo choàng y thích nhất rồi.
Ngón tay y nhẹ nhàng lướt lướt, lựa chọn cả buổi, rốt cuộc từ trong đống áo khoác nhiều vô số kể lấy ra một cái áo khoác màu xanh lá đậm, nhanh chóng tìm đôi giày và nút áo cùng tông.
Sau khi thay đồ xong, Lucius đứng trước gương phép thuật ngắm mình một chút, vẫn cảm thấy không vừa lòng chút nào, thấy thời gian cũng không còn sớm, không tiếp tục trì hoãn rời khỏi trang viên Malfoy, trong lòng đầy mong đợi.
Y nhớ rõ địa chỉ Harry thuận miệng nói kia, sau khi vào khu dân cư, kiên nhẫn tìm kiếm dọc con đường bị tuyết bao phủ.
Bão tuyết lớn đã ngừng hẳn từ chiều, vài bông tuyết nhỏ nhẹ nhàng rơi xuống, nhảy nhót trong không trung, y đi đến hòm thư của căn nhà gần mình nhất, nương ánh đèn mông lung xác định địa chỉ không rõ ràng trên nó, thấy còn cách mục tiêu rất xa, lại tiếp tục bước về phía trước.
"Số 13........ anh ấy chẳng thèm kiêng dè chút nào......."
Lucius dùng âm lượng không ai nghe được nói thầm, đi qua vài ngôi nhà nhỏ sáng đèn, xuyên qua cửa sổ nhìn mấy Muggle đó đang vui vẻ nâng ly cạn chén, thoải mái cười to, còn có vài đứa nhỏ kéo pháo Giáng sinh, hai mắt lấp lánh ánh lên sự phấn khích.
Bài hát Giáng sinh văng vẳng bên tai, vô cùng náo nhiệt, nhưng loại không khí náo nhiệt này hóa thành mũi tên đâm thẳng vào trái tim nhỏ bé của y.
—— Lẽ ra mình nên đến đây sớm hơn.
Y yên lặng nghĩ, rốt cuộc nhìn thấy số 13 trên một cái hòm thư cũ đến mức ngay cả lớp sơn đỏ bên ngoài cũng sắp không giữ được.
Nhưng căn nhà đằng sau nó, lầu trên lầu dưới đều tối thui, chỉ có rèm tầng một kéo ra một chút, hé lộ ánh lửa bập bùng của lò sưởi.
Harry thế mà lại không có nhà.
Lucius nhất thời sững sờ, y chỉ quan tâm đến việc muốn tặng cho người yêu một bất ngờ, tuyệt không nghĩ đến chuyện này.
Kế hoạch của một Slytherin tiêu chuẩn cứ thế vứt cho chó ăn.
Thỉnh thoảng có vài người đi ngang qua, đều không khỏi tò mò nhìn thiếu niên xinh đẹp đứng dưới đèn đường kia, y hơi nhíu mày, lẳng lặng nhìn căn nhà không người trước mặt, rõ ràng đang đứng thẳng, nhưng không biết vì sao lại lộ ra vẻ uể oải cùng buồn bực.
"Lucius?"
Khi y đang bất đắc dĩ suy xét xem có nên đợi một lát hay quay về, phía sau lại vang lên một giọng nói có chút ngập ngừng.
Hai mắt Lucius sáng lên, y xoay người lại, nhìn thấy Harry mặc áo khoác màu đen đang xách theo mấy cái túi, biểu cảm bất ngờ khi nhìn thấy y.
Y che miệng ho khan một tiếng, cố gắng tỏ ra bình thản không cho Harry thấy mình vã thế nào, sau khi đứng trước mặt người nọ, ngẩng đầu cười nói "Giáng sinh vui vẻ, Harry."
Sắc mặt của Harry có chút kỳ quái, như chưa kịp suy nghĩ đã hỏi theo bản năng: "Chúng ta đã hẹn ngày mai gặp mặt ở đâu?"
Lucius ngơ ngẩn.
"Ở cửa hàng kem Floren trong hẻm Xéo." Y hơi giật mình mở miệng, vui sướng trong mắt nhanh chóng bốc hơi hết, thanh quản cứ như bị đè lại, một lúc sau mới có thể tỏ vẻ như không có việc gì mà nói "Xin lỗi, em cứ nghĩ...... Có thể cho anh một bất ngờ.........."
Âm thanh cố tỏ ra bình tĩnh càng ngày càng nhỏ, biểu cảm của người đàn ông tóc đen dần mềm mại, hơi nhướng mày mỉm cười.
Tia cảnh giác không rõ ràng trong mắt chầm chậm tan đi, đôi mắt xanh như hồ nước ngập tràn ấm áp, như có gió xuân thổi qua, thảo nguyên hoang sơ lại nở hoa sau mùa đông giá rét.
Harry đột ngột thả tay ra, mấy cái túi rơi xuống nền tuyết, phát ra vài tiếng vang chói tai, hình như còn có tiếng thuỷ tinh vỡ, nhưng hắn hoàn toàn không để tâm, hắn xốc áo khoác của mình bọc chặt thiếu niên bạch kim ánh mắt ảm đạm vào lòng.
"Là ta nên nói xin lỗi," Người trong lòng lạnh đến mức như biến thành cục băng vậy, Harry cúi đầu dịu dàng hôn lên đỉnh đầu y, giọng nói có hơi ngốc ngốc (???) "Ta không nghĩ đêm nay em sẽ đến, biết thế ta đã không ra khỏi nhà —— chờ lâu lắm sao?"
Mất mát trong lòng bị hơi ấm trên mặt xua đi, Lucius như hiểu ra gì đó, vươn tay ôm eo hắn, gò má áp vào ngực hắn, nghe được nhịp tim dồn dập, như nói lên tâm tình chẳng chút ổn định của chủ nhân.
"Không lâu lắm." Y chậm rãi nhắm mắt, không đành lòng suy đoán tiếp Harry đã trải qua những gì, mới có thể cảnh giác với bất ngờ nho nhỏ y tặng cho hắn như vậy, cảm giác khổ sở mới vừa nãy khi biết mình không được hoan nghênh nháy mắt biến thành một loại thương cảm khác "Bên ngoài lạnh như vậy, anh mà không về thì em sẽ về đó." (Harry sợ có ai đó giả dạng làm Lucius, nên mới hỏi sáng mai hẹn gặp ở đâu cùng với đề phòng)
"Thật may là ta về kịp."
Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ, sau đó hai người đều im lặng.
Những bài hát Giáng sinh vẫn không ngừng, mọi người đi trên tuyết qua lại tạo nên mấy tiếng "bịch bịch", cũng không biết ai đã đốt pháo hoa, sau vài tiếng nổ, trời đêm sâu thẳm bỗng nhiên nở ra một bông hoa rực rỡ.
Lucius không nhịn được ngẩng đầu nhìn, vô số đốm sáng rơi xuống như mưa, lại thêm một chùm sáng nổ tung giữa không trung, như bông hoa đang bung cánh, lộng lẫy và chói lọi.
"Còn lạnh không? Chúng ta vào nhà đi." Harry thấp giọng nói.
"Đợi chút," Lucius không muốn rời khỏi vòng tay ấm áp dễ chịu này, nhẹ nhàng lắc đầu, năn nỉ nói, "Em muốn xem hết cái này."
"Được."
Đôi mắt dập dìu tựa như dòng nước, bên trong là ảnh phản chiếu của bầu trời đêm rực rỡ, trong khi y ngẩng đầu nhìn pháo hoa, Harry lại cúi đầu nhìn y, mềm mại cùng mê đắm vô thanh vô thức lan tràn nơi đáy mắt.
*Vô thanh vô thức: Không tiếng động.
Mặt Lucius ửng đỏ, phát hiện mình không có biện pháp lờ đi ánh mắt chăm chú đó, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều không nhịn được phì cười, y kiễng chân, lông mi run rẩy phủ xuống, dưới pháo hoa lộng lẫy nghiêm túc và thành kính hôn đối phương.
"Đêm nay em thật quyến rũ" Harry nhẹ nhàng mút cánh môi y, như đang nhấm nháp một viên kẹo ngọt ngào, thì thầm "Thật là một bất ngờ, lớn đến mức ta chưa từng có."
"Nếu vậy" Lucius mặt lưu luyến, lại cắn nhẹ lên môi hắn một ngụm, âm thanh cố tình đè thấp mang theo chút khàn khàn mềm mại "Vậy anh mang bất ngờ này về nhà đi ~"
Cánh tay đang ôm y bỗng nhiên siết chặt lại, như muốn dung hòa luôn đối phương vào người mình, một bàn tay ấm áp đè chặt sau đầu y, một nụ hôn rơi xuống môi y, bỏ qua nhịp điệu nhẹ nhàng nghiêm túc khi nãy, nụ hôn lần này vô cùng nóng bỏng và dồn dập.
Hai người đều chìm đắm trong nụ hôn sâu lần này, cuốn lấy hơi thở của đối phương, nỗi lòng kích động nhanh chóng lấn át cảm xúc thất thố, cuối cùng hắn hôn mạnh lên môi y một cái, bàn tay vươn lên xoa xoa tóc y, mới lùi về sau buông người trong lòng ra.
Harry một tay xách mấy túi đồ bị hắn vứt xuống tuyết ban nãy, một tay ôm vai Lucius, nhẹ nhàng bước đến căn nhà tối thui của mình.
Đi qua sân trước phủ đầy tuyết, hắn bước đến mở cửa, dùng ngón tay ấn vào thành cửa, căn phòng lập tức sáng lên.
Gỗ trong lò sưởi vẫn luôn cháy, phòng khách không quá lớn ấm áp dễ chịu, Lucius theo sau Harry tò mò đánh giá xung quanh.
Từ ngoài cửa bước vào, đập vào mắt là tấm thảm tông lạnh với mấy hoa văn đơn giản trải dài từ cửa vào đến tận trong nhà, giấy dán tường cũng có hoa văn màu xanh lục đậm, trên tường treo mấy bức tranh phong cảnh màu sắc rực rỡ, trừ mấy cái đó ra thì không còn bất kì vật trang trí nào khác, thậm chí gối dựa trên sofa cũng được đặt gọn gàng.
"So với tưởng tượng của em không giống lắm." Tâm tình Lucius có chút phức tạp, so với nhà, nơi này giống một chỗ nghỉ chân hơn, sạch sẽ đến mức như không có ai sống.
"Chủ nhà cũ mang tất cả đồ đạc đi, sau khi mua nhà ta cũng không thêm vào" Harry dường như biết y đang nghĩ gì, đặt đồ trên tay lên bàn trà, giải thích đơn giản "Giấy dán tường và thảm đều là đồ có sẵn, có lẽ phù hợp với ánh mắt Slytherin của em đấy."
Hắn cởi áo khoác đặt lên tay vịn sofa, lấy trong túi ra một lọ gia vị đã bị vỡ, ném vào thùng rác bên cạnh "Ngồi một lát đi, ta nhờ gia tinh chuẩn bị tiệc Giáng sinh."
Nếu chỉ có một người, thì ăn đơn giản cái gì đó hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng tài nấu nướng của hắn muốn đáp ứng khẩu vị của thiếu gia Malfoy kén chọn chỉ sợ hơi khó, cũng may giáo sư Hogwarts có thể nhờ gia tinh của lâu đài giúp đỡ vài thứ, nếu không lần đầu tiên hai người bọn họ đón năm mới cùng nhau khó tránh khỏi để lại ấn tượng không hoàn mỹ.
Xếp tất cả nguyên liệu nấu ăn vào bếp, sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Harry bưng hai ly hồng trà trở lại phòng khách.
Lucius đem hai cái áo khoác một lớn một nhỏ treo lên, gõ gõ đũa phép, xoá nếp nhăn và mấy chấm nước nhỏ do bông tuyết để lại.
Harry không khỏi bước chậm lại, mắt mang ý cười nhìn bóng lưng y, thiếu niên này xuất hiện tại đây, tại thời khắc này, như dùng sự náo nhiệt của mình xóa tan quạnh quẽ cùng ảm đạm trong phòng khách, giống như có cơn gió ấm áp thổi qua vậy.
May mà hắn đã trở lại, không vì không có việc gì làm mà tiếp tục đi dạo, nếu thiếu niên này thật sự rời đi, đừng mong y sẽ nhắc lại chuyện này với hắn.
Thật may mắn bọn họ không bỏ lỡ nhau.
HẾT CHƯƠNG 5
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook