Hấp Huyết Quỷ Trong Ngăn Tủ
Chương 6: Ma vương giá lâm

Hấp huyết quỷ đời thứ bốn năm sáu cũng không có biến mất, chỉ là hầu như đều lâm vào giấc ngủ mạn vô chỉ cảnh [1] mà thôi —— Cái giá phải trả cho chuyện thức tỉnh quá cao, huyết tộc không thể thừa nhận.

[1] Mạn vô chỉ cảnh: chỉ vĩnh viễn không ngừng hoặc không có giới hạn.

Nhưng mà, vẫn có ngoại lệ.

Sau thế kỷ XVI, các trưởng lão phong tồn (niêm phong) một đoạn lịch sử quan trọng của hấp huyết quỷ. Từng có một “người trường thọ” sống một hai nghìn năm ngoài ý muốn thức tỉnh ——

Ma vương hiện thế, hủy thiên diệt địa.

Trong vòng bảy ngày, huyết tộc có gần trăm người thương vong. Người trường thọ rất kinh khủng, không phải bởi vì cường đại nghịch thiên hay là trạng thái táo loạn (táo: nóng nảy) khi vừa thức tỉnh, mà là họ dùng máu tươi của đồng loại để sống.

Mặc dù hắn rất nhanh thích ứng với thế giới lúc đó, hơn nữa hành vi tàn sát đồng loại cũng bắt đầu thu liễm, nhưng các trưởng lão vẫn trí cho rằng không thể để huyết tộc đời thứ năm lưu lại trên đời này, về công về tư bọn họ cũng không thể dễ dàng tha thứ cho mối uy hiếp to lớn này.

Nhưng khi ma vương ở Bavaria (nước Đức) đã yêu một vị công chúa nhân loại.

Cha của Mộ — Tata, hấp huyết quỷ đời thứ năm, đã biến người yêu mình thành đồng loại, hơn nữa không thông qua phương pháp ôm (ôm ở đây là ôm rồi cắn lên cổ), mà là dùng phương thức “Huyết kế” – đem máu nhân loại phóng quang, sau đó dẫn máu mình vào.

Cách làm mạo hiểm chấn kinh tất cả hấp huyết quỷ, nhưng điều này cho thấy quyết tâm của Tata – công chúa vương thất Wittelsbach không còn tồn tại nữa, mà có một sinh mạng mới ở huyết tộc là Linith, kế thừa sức mạnh, tước vị, tất cả của Tata.

Nhóm hấp huyết quỷ theo chủ nghĩa lãng mạn bị câu chuyện tình yêu mỹ lệ này thuyết phục, âm thầm cầu nguyện cho ma vương và vương hậu của hắn lưu lạc ở Châu Âu không bị các trưởng lão tìm được – Tuy rằng các trưởng lão đều không phải đối thủ của Tata, nhưng chỉ cần có thể áp chế hắn một khắc đồng hồ, bọn họ có bí pháp cưỡng chế khiến hắn nhập quan (hòm) ngủ say.

“Tuy rằng không biết tại sao ngài bị truy nã, nhưng các trưởng lão thủ lĩnh mật đảng dường như rất xem trọng tin tức của ngài!” Bách Lý Sương cười, có một chút gian trá, “Phải biết rằng, thợ săn hấp huyết quỷ cùng nhóm hấp huyết quỷ cũng không phải là tuyên thệ không thể cùng tồn tại, thỉnh thoảng cũng làm vài cái giao dịch để đổi lấy hoà bình sống chung…”

“Cô đang uy hiếp chúng tôi?” Tiểu hắc miêu đang hưởng thụ vuốt lông nghe đến câu đó, thoáng cái đứng lên, tràn ngập địch ý nhìn Bách Lý Sương. Trên thực tế, vừa mới bắt đầu hắn cũng không hiểu bọn họ nói chuyện gì, cho nên đơn giản vùi vào đầu gối Mộ ngủ gà ngủ gật.

“Cuộc sống bình yên rất quý giá!” Bách Lý Sương không sợ hãi chút nào nhìn vào con ngươi màu hổ phách của Mộ, cũng không sử dụng kính xưng nữa, “Tôi cũng không yêu cầu anh làm cái gì, chỉ mong anh có thể đáp ứng, tương lai, vào lúc đoàn thợ săn cần trợ giúp, anh có thể đứng về phía chúng tôi. Tôi đoán, phe cánh hấp huyết quỷ cũng không lưu lại hồi ức tốt đẹp cho anh đi!”

Mộ rơi vào trầm mặc.

Sinh hoạt của Mộ thật ra rất đơn giản, khi còn bé cùng mẹ trốn chạy và sau đó một mình lưu lại ở Châu Âu, khi đến Trung Quốc gặp được tiểu miêu, hầu như mọi chuyện đều đã phai nhạt dần.

“Cam đoan của cô không có tác dụng…” Mộ lắc đầu, “Nhưng mà ta vẫn đáp ứng cô, bây giờ mời rời khỏi.”

Tuy rằng việc Mộ thoả hiệp nằm trong dự liệu, nhưng Bách Lý Sương vẫn kinh ngạc một chút. Lời nói của cô không giả, đối với chuyện nghiên cứu Mộ Ni Thụy cô dám tự xưng mình vượt qua bất cứ người nào. Cô nghiên cứu mỗi một lần chiến đấu đàm hoa nhất hiện (oanh liệt một thời) của hắn, hầu như cũng có thể tưởng tượng ra được tính cách của hắn: Đạm mạc, tùy ý, cùng với cường đại đến có thể tự cao tự đại và mù mờ.

Cũng không thể nói đánh giá như vậy không chính xác, thế nhưng trong lời nói của Mộ Hi là một tình cảnh khác: Trì độn, lười biếng, hết ăn lại nằm không làm việc gì, quả thật chính là đại nhân vật phản diện vi phạm truyền thống mỹ đức của dân tộc Trung Hoa ta.

Bách Lý Sương rõ ràng cảm thấy Mộ không vui, cũng không ở lại nữa. Chỉ là trước khi đi, lại hướng tiểu hắc miêu đang liếm móng nói:

“Từ ngày đầu tiên bắt đầu biết hấp huyết quỷ tồn tại, liền cảm thấy không có gì kinh ngạc với chuyện cổ quái trên thế gian này. Nhưng mà lần đầu nhìn thấy yêu quái phương Đông trong truyền thuyết, vẫn là rất vinh hạnh~ Tạm biệt, miêu yêu Mộ Hi.

.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: PS: Có người nói tui càng viết càng không manh = 皿 =

~*~

Bữa mình có đọc một đoạn nói về hấp huyết quỷ trên 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương