Hấp Huyết Quỷ Trong Ngăn Tủ
-
Chương 11: Hỗn loạn không đành lòng nhìn thẳng
Cuộc sống yên tĩnh của bạn học Mộ Ni Thụy rốt cục hoàn toàn bị đánh vỡ, lúc lại một lần nữa thuận tiện giải quyết ba tiểu quỷ trên đường về, hắn rốt cục ý thức được một vấn đề nghiêm trọng: Có một đại hấp huyết quỷ đang đến gần, hơn nữa tuyệt đối không cùng một đẳng cấp với ba tiểu quỷ!
Mộ có thể cảm nhận được rõ ràng khí tức của đồng loại, xuất hiện hai ngày nay vẫn chỉ là tiểu lâu la không có uy hiếp, dù sao biết hắn cùng giá trị lợi dụng của hắn, ít nhất cũng phải hấp huyết quỷ quý tộc trăm năm trước —— cùng với hậu đại của bọn họ.
Thành phố này không bao giờ an toàn nữa, dường như muốn trở lại cảnh chạy trốn trước khi đến Trung Quốc, Mộ có chút mất mát.
Mấy ngày nay Mộ Hi đều ở trong nhà Bách Lý Sương đợi Mộ về, nữ thợ săn nhanh nhẹn dũng mãnh này rất nổi danh trong giới hấp huyết quỷ, thực lực cùng tuổi không tương xứng, thuộc loại được công nhận không nên chính diện đối địch hay đi ngang nhà.
Mộ dắt tiểu miêu nhà mình về nhà, còn chưa mở cửa, đã cảm giác được không thích hợp. Vội vội vàng vàng đẩy Mộ Hi ra, Mộ nhanh chóng nhảy ra từ cửa sổ hàng lang, biến mất trên không trung.
Dường như đồng thời, đạn rơi vào cánh cửa bên cạnh Mộ Hi, đầu đạn nhỏ đến độ không nghe thấy tiếng.
“Trời ạ, vừa vào sân đã gặp súng trường, có muốn đái cảm [1] như thế không hả!”
[1] Đái cảm: ý tứ rất có cảm giác, tương đối xúc động lòng người.
Mộ Hi hoảng sợ hoá thành tiểu hắc miêu, lăn một vòng chạy qua hướng sát vách. Bách Lý Sương cũng nhận thấy, trang bị hoàn tất đi ra khỏi phòng, thần tình chăm chú lạnh lùng bất đồng cùng hình dạng thường ngày.
Tiểu bằng hữu Mộ Hi rất không có nguyên tắc nhảy vào ngực cô.
“Tiểu bằng hữu, không phải gần đây cậu đang luyện ý niệm sao, không thể chụp đạn cũng không ‘nghĩ’ lệch đi?”
“… Làm sao có thể có tốc độ nhanh như vậy!” Mộ Hi lớn tiếng rống lại.
“Thế nào mà nhiều năm vậy cậu cũng không thể học được thuấn gian di động của Mộ Ni Thụy sao?”
“Đó là tốc độ của người ngoài hành tinh —— Cô cho là ai cũng có thể đuổi theo xe siêu tốc sao?!”
“…” Bách Lý Sương kinh ngạc: Bạn học Mộ, lẽ nào anh đã từng vì không mua nổi vé cho nên đuổi theo xe à?
Sau ba phút đồng hồ, khi Mộ trở về thì thấy ánh mắt kỳ quái của Bách Lý Sương quan sát mình.
“… Giải quyết rồi, hai Brujah.” Mấy người Mật đảng cũng bắt đầu rục rịch rồi!
“Mộ Mộ, lúc nãy thật nguy hiểm.” Khi vừa tạm biệt Bách Lý Sương về nhà, Mộ Hi dùng đôi mắt nhỏ như dao đâm tới Mộ.
“…” Ánh mắt của cậu là sao?
Mộ Hi thấm nhuần nghệ thuật vô thanh rất nhiều năm có thể dễ dàng đọc hiểu nghi vấn của Mộ.
“Tôi đang suy nghĩ tôi có thể lật bàn rồi rống to: ‘Cuộc sống này không có cách nào trôi qua sao’ được không!”
“…” Hình như có chút hư hư thực thực áy náy mới mẻ hiện lên trong lòng, Mộ xoa xoa tóc Mộ Hi, thân thiết hỏi: “Muốn ta giúp lật bàn không?”
“…” Tên này không phải Mộ Mộ chắc chắn không phải Mộ Mộ, trong ngực tiểu miêu đang bay bay trong gió yên lặng cuồng niệm.
Tiểu miêu không thể chịu đựng được sinh hoạt hỗn loạn thế này, đối với một miêu yêu trạch hủ cơ (?) mà nói, sinh hoạt mạo hiểm kích thích hoàn toàn không phải điều hắn muốn!
Vì vậy, mời dự họp hội nghị gia đình.
“Mộ Mộ, hiện tại tôi vô cùng hoài nghi tại sao mấy hấp huyết quỷ khác nhớ thương anh như vậy.” Ngàn dặm xa xôi hơn nữa đã qua một trăm năm vẫn muốn đến Trung Quốc đuổi giết hắn, vừa ra tay là súng trường các loại rồi còn đủ loại hấp huyết quỷ nữa!
“… Răng và máu của ta.”
“???” Tiểu miêu vô cùng khó hiểu nhìn về phía hấp huyết quỷ bình tĩnh, đáp án này thế nào cũng có chút 囧. “Mộ Mộ, răng của anh là thần khí hay là tín vật trong tiểu thuyết?”
Mộ mắt lé luôn, quyết định vẫn là giải thích rõ. Bọn họ cùng nhau sống chung nhiều năm như thế, Mộ Hi rất ít hỏi hắn về chuyện trước kia, một mặt là hắn vẫn bận rộn xoay quanh mấy việc vặt trong cuộc sống hai người, một mặt vẫn xem là chăm sóc hắn —— Nguyên nhân khiến cho một hấp huyết quỷ phiêu dương quá hải rời xa quê hương quen thuộc, tới một địa phương xa lạ, nhất định sẽ không thể nào vui vẻ.
Thật ra là đương dự, Mộ lại vô tri vô giác, muốn rời đi liền chọn một con thuyền đi xa, sau khi hấp huyết quỷ đần độn ngoài ý muốn đến Trung Quốc vẫn có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh.
Trước lúc này, phải có một chuyện cũ rất dài rất dài… (?)
.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thì ra bây giờ Tấn Giang xét duyệt lâu đến vậy o.o
Mộ có thể cảm nhận được rõ ràng khí tức của đồng loại, xuất hiện hai ngày nay vẫn chỉ là tiểu lâu la không có uy hiếp, dù sao biết hắn cùng giá trị lợi dụng của hắn, ít nhất cũng phải hấp huyết quỷ quý tộc trăm năm trước —— cùng với hậu đại của bọn họ.
Thành phố này không bao giờ an toàn nữa, dường như muốn trở lại cảnh chạy trốn trước khi đến Trung Quốc, Mộ có chút mất mát.
Mấy ngày nay Mộ Hi đều ở trong nhà Bách Lý Sương đợi Mộ về, nữ thợ săn nhanh nhẹn dũng mãnh này rất nổi danh trong giới hấp huyết quỷ, thực lực cùng tuổi không tương xứng, thuộc loại được công nhận không nên chính diện đối địch hay đi ngang nhà.
Mộ dắt tiểu miêu nhà mình về nhà, còn chưa mở cửa, đã cảm giác được không thích hợp. Vội vội vàng vàng đẩy Mộ Hi ra, Mộ nhanh chóng nhảy ra từ cửa sổ hàng lang, biến mất trên không trung.
Dường như đồng thời, đạn rơi vào cánh cửa bên cạnh Mộ Hi, đầu đạn nhỏ đến độ không nghe thấy tiếng.
“Trời ạ, vừa vào sân đã gặp súng trường, có muốn đái cảm [1] như thế không hả!”
[1] Đái cảm: ý tứ rất có cảm giác, tương đối xúc động lòng người.
Mộ Hi hoảng sợ hoá thành tiểu hắc miêu, lăn một vòng chạy qua hướng sát vách. Bách Lý Sương cũng nhận thấy, trang bị hoàn tất đi ra khỏi phòng, thần tình chăm chú lạnh lùng bất đồng cùng hình dạng thường ngày.
Tiểu bằng hữu Mộ Hi rất không có nguyên tắc nhảy vào ngực cô.
“Tiểu bằng hữu, không phải gần đây cậu đang luyện ý niệm sao, không thể chụp đạn cũng không ‘nghĩ’ lệch đi?”
“… Làm sao có thể có tốc độ nhanh như vậy!” Mộ Hi lớn tiếng rống lại.
“Thế nào mà nhiều năm vậy cậu cũng không thể học được thuấn gian di động của Mộ Ni Thụy sao?”
“Đó là tốc độ của người ngoài hành tinh —— Cô cho là ai cũng có thể đuổi theo xe siêu tốc sao?!”
“…” Bách Lý Sương kinh ngạc: Bạn học Mộ, lẽ nào anh đã từng vì không mua nổi vé cho nên đuổi theo xe à?
Sau ba phút đồng hồ, khi Mộ trở về thì thấy ánh mắt kỳ quái của Bách Lý Sương quan sát mình.
“… Giải quyết rồi, hai Brujah.” Mấy người Mật đảng cũng bắt đầu rục rịch rồi!
“Mộ Mộ, lúc nãy thật nguy hiểm.” Khi vừa tạm biệt Bách Lý Sương về nhà, Mộ Hi dùng đôi mắt nhỏ như dao đâm tới Mộ.
“…” Ánh mắt của cậu là sao?
Mộ Hi thấm nhuần nghệ thuật vô thanh rất nhiều năm có thể dễ dàng đọc hiểu nghi vấn của Mộ.
“Tôi đang suy nghĩ tôi có thể lật bàn rồi rống to: ‘Cuộc sống này không có cách nào trôi qua sao’ được không!”
“…” Hình như có chút hư hư thực thực áy náy mới mẻ hiện lên trong lòng, Mộ xoa xoa tóc Mộ Hi, thân thiết hỏi: “Muốn ta giúp lật bàn không?”
“…” Tên này không phải Mộ Mộ chắc chắn không phải Mộ Mộ, trong ngực tiểu miêu đang bay bay trong gió yên lặng cuồng niệm.
Tiểu miêu không thể chịu đựng được sinh hoạt hỗn loạn thế này, đối với một miêu yêu trạch hủ cơ (?) mà nói, sinh hoạt mạo hiểm kích thích hoàn toàn không phải điều hắn muốn!
Vì vậy, mời dự họp hội nghị gia đình.
“Mộ Mộ, hiện tại tôi vô cùng hoài nghi tại sao mấy hấp huyết quỷ khác nhớ thương anh như vậy.” Ngàn dặm xa xôi hơn nữa đã qua một trăm năm vẫn muốn đến Trung Quốc đuổi giết hắn, vừa ra tay là súng trường các loại rồi còn đủ loại hấp huyết quỷ nữa!
“… Răng và máu của ta.”
“???” Tiểu miêu vô cùng khó hiểu nhìn về phía hấp huyết quỷ bình tĩnh, đáp án này thế nào cũng có chút 囧. “Mộ Mộ, răng của anh là thần khí hay là tín vật trong tiểu thuyết?”
Mộ mắt lé luôn, quyết định vẫn là giải thích rõ. Bọn họ cùng nhau sống chung nhiều năm như thế, Mộ Hi rất ít hỏi hắn về chuyện trước kia, một mặt là hắn vẫn bận rộn xoay quanh mấy việc vặt trong cuộc sống hai người, một mặt vẫn xem là chăm sóc hắn —— Nguyên nhân khiến cho một hấp huyết quỷ phiêu dương quá hải rời xa quê hương quen thuộc, tới một địa phương xa lạ, nhất định sẽ không thể nào vui vẻ.
Thật ra là đương dự, Mộ lại vô tri vô giác, muốn rời đi liền chọn một con thuyền đi xa, sau khi hấp huyết quỷ đần độn ngoài ý muốn đến Trung Quốc vẫn có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh.
Trước lúc này, phải có một chuyện cũ rất dài rất dài… (?)
.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thì ra bây giờ Tấn Giang xét duyệt lâu đến vậy o.o
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook