Hạo Vương Gia
Chương 5: Chương 5: Thân phận của Mạc Nhi

Chương 5: Thân phận của Mạc Nhi
**************
Mặt trời cũng đã lên cao, những tia nắng đầu tiên dần xuất hiện, nhưng khí trời vẫn còn se lạnh do trận mưa tối qua lưu lại.
Xe ngựa của Dinh Hạo đã đi được hai ngày hai đêm và đang dừng tại một bìa rừng cách Lam Nguyệt sơn hơn 50 dặm.
"ngoan! vào đi...vào đi" giọng nói thủ thỉ như tiếng mèo kêu.
Tiểu lục tử đang núp ở một gốc cây lấp ló nhìn con mồi đang dần sập bẫy, nhưng đợi mãi nó chỉ đứng ở ngoài nhìn thức ăn bên trong, nhất định không tiến vào, càng làm cho tiểu lục tử thêm sốt ruột, mồ hôi chảy trên trán hắn càng nhiều. Tiểu lục tử không còn kiên nhẫn nên đã bước tới.
"Rắc!"
Cành cây khô phía trước bị Tiểu lục tử hậu đậu đạp gãy, làm con mồi sợ đến bỏ chạy. Mỹ nam tử đứng phía sau tiểu lục thở dài lắc đầu, rồi cúi xuống lấy một hòn đá ném vào con mồi đang chạy.
"bụp..!"
Một phát trúng đích, con vật nằm bất động tại chỗ...
**********
Xung quanh bốn bề cây cối um tùm, khói bốc lên cao cùng với mùi thơm thịt nướng thoang thoảng.
Mạc Nhi thì bận bịu nướng thịt, tiểu lục tử thì cho ngựa ăn nhưng ánh mắt vẫn nhìn chầm chầm vào miếng thịt nướng trên tay Mạc Nhi.
"công tử " Mạc Nhi cắt một miếng thịt thỏ đưa cho Dinh Hạo, mỉm cười nhìn hắn.
"của ta nữa" Tiểu lục tử lập tức chạy tới bên cạnh Mạc Nhi, có trời mới biết hắn thèm miếng thịt này cở nào.
"phần này của ngươi"
"Mạc Nhi! ngươi thật giỏi, thịt nướng rất ngon" Tiểu lục tử luôn miệng nhai, còn không ngừng khen ngợi Mạc Nhi.
Tiểu lục tử nhìn thấy vết trầy xước trên tay Mạc Nhi lại nhớ đến tối qua Mạc Nhi vì suốt đêm làm những cái bẫy mà bị thương, liền quay sang liếc nhìn Dinh Hạo, lầm bầm trong miệng.
"ngay từ đầu có người chịu ra tay, thì tay của ngươi đã không bị thương"
Nhưng Dinh Hạo vẫn có thể nghe được lời trách cứ của Tiểu lục, hắn nhàn nhạt mỉm cười nhìn Mạc Nhi:
"nhìn không ra, một tiểu cô nương như ngươi, có thể làm ra cái bẫy tốt như vậy"
"còn xử lý con mồi cũng rất thành thục" Dinh Hạo mắt lướt qua cái bẫy phía trước, sau đó nhìn nửa con thỏ còn lại trên giàn lửa.
Mạc Nhi bất động khi nghe những lời của Dinh Hạo, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, quay lại nhìn hắn .
"phụ thân nô tì từng là một thợ săn, từ nhỏ nô tì đã theo người lên núi đi săn, nên cũng học được không ít"
"Mạc Nhi! ta muốn ăn nữa" Tiểu lục tử lên tiếng làm cho không khí căn thẳng do Dinh Hạo và Mạc Nhi tạo nên trở lại bình thường.
"Còn rất nhiều ngươi cứ từ từ ăn"
Mạc Nhi đưa tiếp thịt cho Tiểu lục tử, xoay lưng lấy trong đóng hành trang ra một cái hồ lô.
"Gần đây có con suối, để nô tì đi kiếm chút nước"
"Để Tiểu lục tử đi với ngươi" Dinh Hạo lên tiếng
Dinh Hạo liếc người nãy giờ chỉ lo ăn đang ngồi bên cạnh. Tiểu Lục tử một họng thức ăn, ngẩn đầu lên nhìn Mạc nhi.
"không cần, nô tì vẫn còn nhớ được đường" Mạc Nhi lên tiếng.
"Vậy ngươi đi nhanh về nhanh" Dinh Hạo mỉm cười nhìn Mạc Nhi
"Dạ, công tử"
*******
Mạc Nhi đang cúi người lấy nước thì cảm thấy sau lưng mình một luồng gió mạnh thổi qua, nàng dừng động tác lại, sau đó tiếp tục mút nước vào bình, rồi chầm chậm đậy nắp lại.
"từ khi nào đã đi theo ta"
Mạc Nhi đứng dậy, hai tay chấp sau lưng, từ từ xoay người lại, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng uy nghiêm như một vương giả nữ vương.
"từ lúc người... treo bảng....bán thân chôn cha ở trên phố "
Hắc y nhân bị khí thế của Mạc Nhi làm khiếp sợ lời nói lấp lửng, nhưng trong lòng có chút buồn cười "bán thân chôn cha, nếu để hãn vương biết được chắc sẽ tức chết".
"là hãn vương phái ngươi tới đây" Mạc Nhi liếc nhìn hắc y nhân.
"hãn vương rất lo lắng cho người, thưa quận chúa, nên..." lời hắc y nhân chưa dứt đã bị Mạc Nhi giơ tay lên đánh gãy.

"Vô Ngần! ngươi về nói với phụ hãn, ta có dự tính riêng của mình, nói người không cần lo lắng" Mạc nhi vừa xoay người đi, thì hắn y nhân lên tiếng
"còn tên Trư công tử người tính xử lý sao"
Hắc y nhân tức giận tay nắm thành quyền, quận chúa là thân vương giả cao quý của bộ tộc Đông Lộ, lại bị một tên mập làm chuyện đòi bại trước mặt nhiều người, nghĩ đến cảnh tượng đó, hắn chỉ muốn một đao bằm thây tên mập ra vạn mảnh.
"khó khăn lắm mới tiếp cận được Lăng Thiên Hàn, ta không muốn sinh thêm chuyện, làm ảnh hưởng đến kế hoạch của ta, còn về tên mập đó"
Mạc Nhi đưa tay lên ngực, nhớ đến móng heo của tên mập đó đã sờ soạn khắp người nàng, tay lại nắm chặt thành quyền.
́
"ta tự xử lý"
Mạc Nhi dứt khoát rời đi, chỉ còn một thân ảnh đơn độc đứng như tượng, tà áo phất phơ trong gió, một cảnh tượng lạnh lùng cô độc, đến đau buốt tâm can.
"tướng quân! mọi thứ đã bố trí xong, có cần nói cho quận chúa biết" một tên hắc y nhân khác bước đến cung kính hành lễ với Diệp Vô Ngần.
"không cần, cứ làm theo như kế hoạch" Diệp Vô Ngần lên tiếng.
Hắn không thể đứng nhìn quận chúa chịu thêm bất kì ủy khuất nào nữa, phải nhanh chống giải quyết tên Lăng Thiên Hàn, thì quận chúa có thế trở lại thảo nguyên.
******
Khi Mạc Nhi quay lại thì thấy Tiểu lục tử đã ngủ say trên tản đá, cái bụng to như cái trống, miệng thì chảy nước miếng, cảm giác có vật gì trên mặt đang bò tới lui, hắn lấy tay gãy gãy vài cái, sau đó đổi tư thế tiếp tục ngủ.
"Khò! khò!"
Nàng quay sang nhìn Dinh Hạo hơi thất thần cũng là dáng ngủ, tại sao lại khác xa như vậy.
"chân mày như kiếm, mi dài cong vút khẻ run vì gió, mũi cao thẳng cân xứng, môi mõng đỏ, khuôn mặt như bạch ngọc ... thật đẹp"
Một suy nghĩ xẹt qua trong nàng lúc này nàng có nên ra tay, hắn đang ngủ say, giết hắn mọi chuyện sẽ kết thúc, nhưng không hiểu vì sao Mạc Nhi vẫn do dự không xuống tay, bên trong nàng tồn tại một giọng nói đừng làm tổn thương hắn.
"sao còn chưa ra tay, muốn theo ta tới khi nào nữa"
Bỗng dưng mỹ nam tử tưởng đã ngủ say, bất ngờ lên tiếng, làm cho Mạc Nhi thất kinh, bất động tại chổ. Dinh Hạo mở mắt ra, mỉm cười nhìn Mạc Nhi.
Hắn đứng dậy tiến đến gần Mạc Nhi. Nàng càng vừa hồi hộp lại lo sợ, hắn tiến thì nàng lùi.
"Vèo..vèo...vèo...!!"
Những hòn đá nhỏ trong tay của Dinh Hạo bất ngờ ném ra tứ phía.
"Bịch..Bịch..Bịch!!!"
"Á..Á...Á!!!
Một đám người nằm ngổn ngang trên đất, rất thê thảm.
"các ngươi theo từ Thủy Dịch cư đến đây, rốt cuộc có mục đích gì" Dinh Hạo nhìn đám người nằm dưới đất, lạnh lùng lên tiếng.
Đám người đó ngẩn đầu lên, nhìn Dinh Hạo với ánh mắt vô cùng khó hiểu, rồi liếc nhìn lẫn nhau. sau đó ngu ngốc một lần nữa nhìn Dinh Hạo.
Tiểu lục tử bị âm thanh náo động, làm tỉnh giấc mơ màng nhìn xung quanh .
"sao lại nhiều người như vậy"
Hắn dụi mắt nhìn kỹ một lần nữa, rồi mừng rở chạy đến trước mặt một hán tử tướng tá oai vệ.
"Vệ tổng quản! ngươi đến rồi sao" tiểu lục tử nắm tay Vệ Phong.
"ngươi biết hắn" Dinh Hạo chỉ tay vào Vệ Phong, rồi nhìn Tiểu lục tử.
"biết! là tổng quản trong phủ Hạo vương" Tiểu lục tử gật đầu liên tục.
"Vệ Tổng quản! là tâm phúc bên cạnh hoàng thượng, nửa năm trước được phái đến làm tổng quản trong phủ Hạo vương"
Dinh Hạo hơi thất vọng nhìn đám người Vệ Phong "thì ra người mình, còn tưởng là thích khách".
"hoàng thượng phái ngươi đến" Hắn ngồi xuống tản đá, phẩy phẩy cây quạt trên tay,lạnh lùng nhìn Vệ Phong
"sau khi nghe tin vương gia bị thích khách ám sát rớt xuống núi, còn tất cả hộ vệ đều bị chết thảm, hoàng thượng và nương nương rất lo cho an nguy của vương gia, cho nên phái thuộc hạ đến bảo vệ người"
"người..người... là vương gia" Mạc Nhi dù đã biết trước thân phận hắn nhưng vẫn giả bộ ra vẻ hết sức kinh ngạc nàng chỉ tay vào Dinh Hạo.
"to gan, ngươi dám vô lễ với vương gia" một tên áo đen đứng kế Vệ Phong bước lên, đẩy tay Mạc Nhi ra khỏi người Dinh Hạo.
Dinh Hạo đang muốn mở miệng thì cảm thấy không khí xung quanh có "mùi vị" kì lạ, từ nhỏ hắn đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, nên đặc biệt nhạy cảm với mùi vị này "mùi vị nguy hiểm"

"các ngươi có tất cả bao nhiêu người" Dinh Hạo lười biếng đứng dậy, nhìn Vệ Phong và lướt qua mấy tên còn lại, tỉ mỉ đánh giá
"khoảng 30 người, những người còn lại đang ở bên ngoài khu rừng"
"nếu tập hợp họ lại thì mất bao lâu" Dinh Hạo suy tư, đăm chiêu nhìn Vệ phong.
"dạ..." Vệ Phong còn đang suy nghĩ thì Dinh Hạo lại lên tiếng.
"không còn kịp" Dinh Hạo thở dài nhìn những người trước mặt
"vèo..!!"
"vèo..!!"
Hơn một trăm hắc y nhân, từ trên cao nhảy xuống.Không mất quá nhiều thời gian, đám người của Dinh Hạo đã bị vây chặt, chiêu thức của người nào cũng vô cùng hung tợn, ra tay chỉ muốn đòi mạng Dinh Hạo.
"Bùm..m..!!"
Vệ Phong lập tức lấy một ống trúc nhỏ bắn lên trời, một tiếng nổ vang lên, khói bay mịt mù.
Tiểu lục tử thì lại không thấy bóng dáng, mỗi khi có chuyện hắn luôn là người trốn đầu tiên, cũng không thể trách hắn không phải hắn không đủ trung thành mà là hắn không biết võ.
"keng...ng...!!"
"Cạch..ch...!!"
Sau một hồi giao đấu Dinh Hạo nhận ra họ đều là cao thủ, còn được đào tạo rất chính quy, tuy hắn đã mạnh hơn trước nhưng vẫn chưa thể khống chế được nội lực trong người.
Vệ Phong và những người khác liên tục chống đỡ nhưng chắc sẽ không chịu được bao lâu nữa, còn quân tiếp viện vẫn chưa tới.
Nhìn chiêu thức của họ Mạc Nhi biết chắc đây là tướng sĩ Đông Lộ, nhìn Dinh Hạo đang cực lực chống đỡ phía trước, tâm trạng Mạc Nhi vô cùng hỗn loạn.
"không phải mục đích ban đầu tiếp cận hắn là để giết hắn, nhưng tại sao lúc này bản thân lại lo lắng hắn sẽ gặp nguy hiểm"
"mình lo lắng cho hắn sao" ý nghĩ đó làm cho Mạc Nhi sững sốt với chính mình
Dinh Hạo nhìn Mạc Nhi đứng bất động giữa rừng gươm, hắn chạy nhanh đến kéo Mạc Nhi vào lòng, một tay ôm chặt nàng, tay còn lại tiếp tục chống đỡ.
"keng..g..!!"
"Cạch..!!"
Dựa sát vào hắn, ngửi thấy hương thơm trên người hắn, nghe tiếng tim hắn đập, nhìn từng giọt mồ hôi chảy trên mặt hắn.
"hắn lo lắng cho mình sao" Mạc Nhi không tin nổi trong hoàn cảnh này, hắn còn nghĩ đến an nguy của nàng, tâm của Mạc Nhi bắt đầu dao động.
Những hắc y nhân nhận ra người Dinh Hạo đang ôm là quận chúa Kỳ Giai Mạc Nhi của Đông Lộ bọn họ nên ra chiêu có hơi do dự, lo sợ sẽ đả thương nàng, nên không dám khinh suất hành động.
"cộp..! cộp..!!"
"vương gia..!!"
Viện binh của Dinh Hạo vừa đến kip lúc, thấy cảnh tượng trước mặt, lập tức rút kiếm phi thân bay đến phía trước giải vây cho Dinh Hạo.
"roẹt..t..!!"
"roẹt...tt..!"
Dinh Hạo nhân cơ hội nắm chặt lấy tay Mạc Nhi đột phá vòng vây, chạy thoát trong gang tấc.
Vô Phong sau khi thấy vương gia chay thoát, hắn và những người khác cũng nhanh chống rút lui. Chỉ còn lại đám hắc y nhân, tất cả họ cùng nhìn về một hướng như đợi chờ chỉ thị.
Một hắc y nhân kéo khăn che mặt xuống, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt thất thần nhìn theo hướng người tháo chạy, trong lòng bỗng nhói đau, một sự lo lắng không biết tên đang len lổi lớn dần trong lòng hắn, nhớ tới ánh mắt nàng nhìn Dinh Hạo lòng Diệp Vô Ngần càng bất an.
"tướng quân chúng ta có đuổi theo" một tên hắc y nhân bên cạnh Diệp Vô Ngần lên tiếng
"không cần" Diệp Vô Ngần giơ tay lên, hắc y nhân đành im lặng.
.................
Dinh Hạo nắm chặt lấy tay nàng, hai người cứ như thế chạy mãi, không biết đã chạy trong bao lâu, gió thổi mạnh tà áo phất phơ, hai thân ảnh như lướt gió mà đi, rừng núi trùng điệp xanh mướt, mọi vật xung quanh họ như bị đẩy lùi về phía sau.
Sau khi chắc chắn không có người đuổi phía sau, Dinh Hạo tạm dừng lại, lúc này Mạc Nhi mới phát hiện trên tay hắn đang chảy máu.
"vương gia, người bị thương" Mạc lo lắng cầm tay Dinh Hạo

"ta không sao, chỉ là chút trầy xước" Dinh Hạo nhìn nàng giọng nói ôn nhu.
"như vậy mà không sao, người xem máu chảy ra nhiều như vậy" Mạc Nhi hai mắt ngấn đầy lệ sáng long lanh nhìn Dinh Hạo.
Nhìn đôi mắt ươn ướt của Mạc Nhi, Dinh Hạo hơi nhói đau, ngoài hai người anh của hắn thật tâm đối xử với hắn thì nàng là người phụ nữ đầu tiên rơi lệ vì hắn.
Đôi tay vô thức sờ lên hai má nàng, nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt ngọc và lau đi những dòng lệ, những ngón tay dần di chuyển xuống đôi môi đỏ mọng của nàng vì khóc mà càng trở ướt át, hắn muốn cảm nhận mùi vị ngọt ngào từ đôi môi của Mạc Nhi nên cúi thấp người xuống, muốn hôn nàng nhưng lúc này từ trên cao.
Vèo! Vèo! Vèo!!
Hàng chục mũi tên hướng Dinh Hạo bay tới.
"cẩn thận"
Dinh Hạo nghiêng người ôm chặt lấy Mạc Nhi, lấy thân mình làm tấm chắn, bảo vệ cho nàng.
"Vèo! Vèo...!!!
Những mũi tên vẫn cứ bắn tới tấp. Mạc Nhi muốn đẩy Dinh Hạo ra không muốn làm gánh nặng cho hắn.
Nàng nhìn ra những tên hắc y nhân này không phải người của Đông Lộ, sẽ không vì nàng mà nhẹ tay, nàng nên làm sao để hắn không bị thương.
"Vèo..!!"
"Vương gia! Cẩn thận"
Một mũi bay bay thẳng đến Dinh Hạo, Mạc Nhi không suy nghĩ nhiều, xoay người giúp Dinh Hạo đỡ lấy.
"Mạc nhi" Dinh Hạo hét lên
Nhưng đã quá trễ, mũi tên xuyên thẳng vào bụng Mạc nhi, máu từ từ chảy ra, Mạc nhi vô lực mà trượt khỏi người Dinh Hạo. Rồi ngất đi.
"bốp... bốp..!!"
Dinh Hạo nhìn thấy vết thương trên người nàng, hắn như phát cuồng, không kiểm soát được nội lực trong người, hai tay nắm thành quyền đập mạnh xuống đất, cát đá bay lên, xoay tròn xung quanh hắn.
Sau đó văng ra tứ phía, những hắc y nhân thổ huyết nằm ngổn ngang trên mặt đất. Lúc này trời bỗng dưng đổ mưa tằm tã.
"ào...o..!!"
Mưa càng lúc càng lớn, Dinh Hạo khẩn trương bế Mạc Nhi lên, ôm chặt trong lòng gấp rút tìm nơi trú mưa.
.................
Trong hang động
Dinh Hạo đặt Mạc Nhi nằm xuống, hắn nhanh chống tìm một hòn đá đánh lửa, rồi gom tất cả củi khô xung quanh hang, đốt thành đóng lửa.
Sau đó cởi y phục ướt trên người ra để hong khô. Trên người hắn, nửa thân trên để trần, chỉ mặc một chiếc quần dài.
Hằn để Mạc nhi lại trong hang động, một mình đi tìm thảo dược giúp nàng cầm máu.
Lúc trước khi ba anh em hắn vào rừng huấn luyện, Dinh Thừa bị thương, hắn và Dinh Ngạo suốt đêm đi tìm kiếm loại thảo dược này, hắn hi vọng ở đây cũng sẽ tìm thấy.
Khi Dinh Hạo quay lại hang trời cũng đã sập tối. Mạc nhi cũng đã tỉnh dậy. Hắn bước đến bên cạnh nàng
Mạc Nhi yếu ớt nhìn Dinh Hạo cả người ướt đẫm, những giọt nước mưa vẫn còn đang chảy trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn.
"ta giúp ngươi lấy cây tên ra, ngươi cố chịu đau" Dinh Hạo nhè nhẹ đỡ nàng dậy, dịu dàng chấn an.
Mạc Nhi sắc mặt nhợt nhạt nhìn hắn, nhè nhẹ gậc đầu.
Một tay Dinh Hạo ôm chặt lấy nàng khi tay hắn vừa chạm vào sau gáy, cảm giác ướt lạnh từ tay hắn truyền đến làm Mạc Nhi khẽ run, tay còn lại đặt trên bụng nàng. Chầm chậm rút mũi tên trên ra.
"Á...! Á...!"
Âm thanh thê lương của Mạc Nhi vang khắp hang động. Mạc Nhi bị đau điếng, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn.
Dinh Hạo đặt nàng nằm xuống. Nhìn hắn tháo thắt lưng giúp nàng cởi y phục. Mạc nhi biết hắn muốn giúp nàng đắp thuốc, cũng hiểu rõ lúc này không phải thời điểm xấu hổ nhưng không hiểu sao mặt vẫn đỏ.
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của nàng Dinh Hạo biết nàng đang xấu hổ, nên đôi tay dừng lại trên chiếc yếm đỏ của nàng.
"Ta chỉ muốn giúp ngươi cầm máu, không có ý gì khác, ngươi vì ta nên mới bị thương" Dinh Hạo cảm thấy áy náy sau đó nhìn vào đôi mắt vì đau đang ngấn lệ của Mạc Nhi.
"nếu ngươi xấu hổ có thể nhắm mắt lại, sẽ không nhìn thấy gì"
Mạc Nhi nghe theo lời Dinh Hạo nhắm hai mắt lại, Dinh Hạo nâng Mạc Nhi dậy, hai tay đặt sau cổ nhẹ nhàng tháo dây áo yếm ra.
Tuy đang nhắm chặt hai mắt, nhưng Mạc Nhi vẫn cảm nhận được hơi thở ấm áp và đôi tay lạnh buốt của Dinh Hạo đang lướt qua da thịt nàng, tim đập mạnh làm ngực phập phồng nhấp nhô.
Cảnh xuân hiện ra, khuôn ngực no đầy tròn trịa, trắng mịn trước mắt, nhưng trong ánh mắt Dinh Hạo không hề chứa bất kì tà niệm sắc dục nào, mà là sự đau xót tự trách, nhìn vào chiếc bụng nhỏ nhắn phẳng phiêu của Mạc Nhi, vì bị thương mà máu chảy ướt cả bụng, tim hắn có hơi xót xa, một cảm giác chưa bao giờ có trước đây.
"Roẹt..!"
Sau khi đắp thuốc xong, Dinh Hạo xé ra một góc áo băng lại vết thương cho Mạc nhi, sau đó đặt nàng nằm xuống, lấy y phục đã hong khô của hắn đắp lên, giữ ấm cho nàng.
Dinh Hạo đem y phục Mạc Nhi đi hong khô, còn hắn thì lùi lại ngồi trong một góc, dựa lưng vào tản đá nhìn nàng say ngủ. Bản thân cũng dần rơi vào mộng đẹp.
Nửa đêm.
"lạnh, lạnh...lạnh quá " Mạc Nhi hai mắt nhắm chặt, co người lại, còn miệng thì run bần bật.

Dinh Hạo nghe thấy tiếng động chợt tỉnh giấc, hắn nhìn thấy Mạc Nhi đang cuộn tròn người lại, mặt đẫm mồ hôi, miệng run lên, hai tay nàng còn đang nắm chặt chiếc áo của hắn.
Hắn hốt hoảng chạy đến bên cạnh nàng, một tay đặt trên trán Mạc Nhi, lại giật mình rút tay ra.
"nóng qúa" Dinh Hạo nhìn Mạc Nhi đang run rẩy.
"lạnh... rất lạnh" Mạc Nhi mê sảng lên tiếng.
Khi Dinh Hạo vừa rút tay về, thì Mạc nhi lại giựt lấy, kéo tay hắn đặt vào trong người nàng. Mạc nhi chủ động đặt tay hắn lên ngực nàng, rồi di chuyển vuốt ve khắp người nàng. Cái cảm giác ấm áp này thật dễ chịu, Mạc nhi không biết bản thân đang làm gì, nàng kẹp chặt lấy tay Dinh Hạo, khiến hắn muốn rút về cũng không được.
"chết tiệt" Hắn là nam nhân khỏe mạnh, nếu không có phản ứng mới là chuyện lạ
Hắn từng nhìn thấy những tình tiết này trên phim truyền hình, khi nam nhân vật chính bị sốt, thì nữ nhân vật chính sẽ dùng cơ thể mình để sưởi ấp cho nam nhân vật chính, nhưng đây không phải phim
Nơi này là cổ đại, trinh tiết với nữ nhân rất quan trọng, nhưng không thể để nàng lạnh run như vậy. Dinh Hạo hơi chần chừ sau đó nghiến răng dứt khoát, hắn nằm xuống ôm chặt lấy Mạc Nhi.
Mạc Nhi cảm nhận sau lưng có một nguồn ấm áp khó tả đang truyền tới, xua tan đi cái lạnh trên người nàng, nàng càng muốn nhiều hơn nên càng xích lại gần, ép sát thân hình vào lòng ngực Dinh Hạo. Hai bàn tay vòng qua người hắn sau đó ôm thật chặt.
*******
Sáng ngày hôm sau.
Ngoài hang động, mặt trời lên cao. Ánh nắng chói chang đang xuyên qua mọi ngóc ngách của khu rừng, những giọt nước mưa đêm qua còn động lại trên những chiếc lá xanh mướt, được ánh sáng chiếu vào thêm phần lấp lánh, chậm rãi rơi xuống cửa động...
"Tách! Tách! Tách"
Lúc này trong hang động có hai thân thể đang quấn quýt, ôm chặt lấy nhau không một khe hở.
Mạc Nhi mí mắt khẽ run, dần mở đôi mắt ngọc ra. Nàng cảm nhận trên ngực có một nguồn nóng ấm áp truyền sang, cúi người xuống nhìn thì thấy một bàn tay thon dài trắng ngần như điêu khắc đang khóa trụ một bên ngực nàng, nàng thất kinh.
"Đó là tay Lăng Thiên Hàn..."
Mạc Nhi nghĩ đến chuyện đêm qua, mặt trở nên nóng bừng, tim đập mạnh, trống ngực đánh đồn dập .
Cảm nhận người sau lưng đang cử động, trong lúc này nàng không biết nên đối mặt hắn như thế nào, đành nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Dinh Hạo mở mắt ra thì ánh nắng chói chang bên ngoài hắt vào làm hắn hoa cả mắt, giơ tay lên cản lại, vừa nhích người lại phát hiện một bên vai có thứ mềm mại đang đè lên.
Dinh Hạo mỉm cười, nhè nhẹ như sợ nàng thức giấc, thu về cái tay dưới cổ Mạc Nhi. Hắn bắt đầu cử động, cánh tay vì suốt đêm làm gối nằm cho Mạc nhi mà bị tê đau.
Sau đó Dinh Hạo đứng dậy mặc y phục lên người, rồi rời khỏi hang động.
Nửa canh giờ sau...
Khi Dinh Hạo quay lại hang động, thì Mạc Nhi y phục đã chỉnh tề, nhìn thấy hắn, khuôn mặt nàng lập tức trở nên ửng đỏ.
Dinh Hạo mỉm cười nhìn nàng. Hắn bước tới gần làm Mạc nhi càng hồi hộp. Hai tay xiết chặt.
"ăn đi, chắc nàng cũng đói" Dinh Hạo đặt mấy trái dại, vừa mới hái lên tay Mạc Nhi, mỉm cười lên tiếng.
"Đa tạ.." Nàng cầm lấy trái dại, mặt vẫn cúi xuống không dám đối diện cùng hắn.
Trước đây nàng tự cho là kiêu ngao, tự cao không ai sánh bằng, từ nhỏ lớn lên trên lưng ngựa tung hoành thảo nguyên, coi nhẹ những tiểu tiết không giống nữ nhi thường tình.
Nhưng hôm nay chợt nhận ra nàng cũng chỉ là một nữ tử rất bình thường, nàng mỉm cười tự giễu bản thân, có điều nụ cười này Dinh Hạo không thấy.
Lúc Dinh Hạo và Mạc Nhi ra khỏi hang động thì Vệ Phong, Tiểu Lục đã đợi sẳn bên ngoài. Họ có hơi sửng sốt, lại thấy nụ cười kì lạ của Vệ Phong và Tiểu lục đang nhìn mình, càng thêm khó hiểu.
"Vương gia! tối qua người ngủ có ngon không" Tiểu lục tử lên tiếng, vẽ mặt gian tà khó đoán.
Thật ra sau khi Dinh Hạo chạy thoát, đám người của Vệ Phong gấp rút tiềm kiếm suốt đêm, đến gần sáng mới tìm đến hang động.
Nhưng nhìn thấy cảnh tượng bên trong, vương gia của bọn họ trong tình trạng thiếu vải đang ôm chặt lấy Mạc nhi, làm sao bọn họ dám bước vào, chỉ có thể núp vào một góc.
Sau khi tụ họp đầy đủ người, mọi người gấp rút lên đường đến Lam Nguyệt sơn, gồm có Dinh Hạo, Mạc Nhi, Vệ Phong và tiểu lục tử. Những người khác thì theo sau nhưng giữ ở khoảng cách rất xa.
*******
Mạc Y quốc - Phủ thần vương gia
Một nam tử mỹ mạo như Tống Ngọc tái thế, đang ngồi ở đại sảnh. Hắn nâng niu viên dạ minh châu trên tay, ánh mắt sắc bén lướt qua từng người một, thỉnh thoảng sẽ dừng lại trên một người nào đó.
"vương gia! xin cho thuộc hạ thêm cơ hội, lần sau..." Thấy ánh mắt Lạc Tư Doanh dừng lại trên người hắn, hắn hoảng hốt cầu xin.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười rực rở của Lạc Tư Doanh, hòa cùng với ánh sáng của dạ minh trong tay hắn, tăng thêm phần quỷ dị, khiến tên thuộc hạ run sợ không dám mở miệng nói tiếp.
"lần sau..." Tư Doanh mỉm cười rồi giơ tay lên, những người đứng bên ngoài tiến vào lôi tất cả người trong phòng ra ngoài.
"vương gia! xin tha mạng..."
"vương gia"
Những hắc y nhân bị kéo ra ngoài liên tục cầu xin. Tiếng cầu xin vang vọng khắp trong ngoài phủ Thần vương.
"Á..á...!!"
Còn người trong đại sảnh vẫn mãi mê lau bóng viên dạ minh châu, không quan tâm đến sự tình bên ngoài.
***** hết chương 5****

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương