Hạo Vương Gia
Chương 45: Chương 45: Trên núi có ma

Chương 45: Trên núi có ma
*-*-*-*-*-*-*-*-*
Khách điếm Thiên Kim
Xuyên qua những tia nắng chói chang ở phía dưới cuối hành lang, hai mỹ nam tữ bạch y và hắc y đang đi tới.
“cộp...!! cộp…!!”
Đi trước là Dinh Hạo và bên cạnh là Vô Tình.
Dinh Hạo nhìn ngó xung quanh, cảm thấy không khí xung quanh hắn thật kỳ lạ. Thê tử của Lương Bá tĩnh lại là một chuyện vui, dù không tổ chức tiệc tưng bừng, thì ít ra cũng có một chút biểu hiện nhỏ, chẳng hạn như tiếng cười nói, hắc hơi cũng được.
Đằng này...
Âm thanh ồn ào náo nhiệt của khách điếm gần như bị lịm tắt, càng đến gần phòng của Lương Bá không khí lại càng căng thẳng u ám, dù là tiếng thở dốc cũng không nghe thấy, chứ đừng nói tiếng người…
Trong phòng
Trên giường Lương Bá hai tay ôm chặt lấy thê tử hắn thần sắc lo lắng, còn Thu Cúc thì đang dựa vào người y, hai mắt mở to vô hồn nhìn xa xăm, cộng thêm vô số những kim châm đang ghim trên người nàng lúc này, cũng khá “ấn tượng” đã thu hút tầm mắt của Dinh Hạo.
Hắn liếc nhìn sang bên kia, mâu quang khó hiểu nhếch lên
Khi nhìn thấy Âu Dương Đình lại đang rất thảnh thơi an nhàn, từ từ thổi chén trà nóng trên tay, như thể tất cả chuyện đều không liên quan đến y. Hắn ngẩn đầu lên thì thấy Dinh Hạo đang đứng ở cửa ra vào.
“sư phụ! nàng ta bị trúng loại độc gì..” Dinh Hạo vừa vào phòng đã dừng ngay tại chổ của Âu Dương Đình.
“cạch..!!!”
Âu Dương Đình đặt tách trà xuống, thở dài mệt mõi : “trong cơ thể nàng ta có chứa độc của hoa Tinh Túc..”
“hoa Tinh Túc..” Dinh Hạo khó hiểu lên tiếng
Âu Dương Đình khóe môi nhếch lên, nhìn Dinh Hạo “biết ngay mà..” dù có nói ra tên nhóc này cũng không có biết. Thái độ này của Dinh Hạo cũng nằm trong dự đoán của Âu Dương Đình, he…he..chí ít không phải cái gì tên nhóc này cũng rõ, cái gì cũng làm được, cũng còn có thứ hắn không biết.
“hoa Tinh Túc sinh trưởng ở Phổ Tạng, được dùng để bào chế ra Linh Hương tán, nhưng nếu dùng quá liều thì không đơn giản chỉ là hôn mê, có thể khiến con người ta trở nên điên loạn thần trí bất minh..” Âu Dương Đình dõng dạt lên tiếng, ra dáng một đại tôn sư.
Mê dược Linh Hương Tán, lợi hại cở nào thì Dinh Hạo hắn là người từng thử quan nên hiểu rất rõ. Chuyện dù đã sảy ra từ mấy tháng nhưng hắn cứ nghĩ mới hôm qua.
Âu Dương Đình lắc đầu nhìn Dinh Hạo, rồi đứng dậy đi đến bên giường của Thu Cúc. Hắn từ từ rút những kim chân trên đầu của nàng xuống .
“rất may độc hoa Tinh túc trên người nàng ta không nhiều như những người kia, nên dễ dàng lấy ra…” hắn tỉ mỉ đặt từng cây kim châm vào hộp gỗ rồi đưa cho Thu Phong đang đứng bên cạnh.
“những người mà sư phụ nói… là bọn người đang ở Lôi Phong tháp..” Dinh Hạo nghi hoặc nhìn nhìn Âu Dương Đình.
“tối qua… ta có đến Lôi Phong pháp xem mạch cho bọn họ, trên người họ không chỉ có độc tính của hoa Tinh Túc mà còn trúng một loại độc khác, chỉ là… ta vẫn chưa biết đó là loại độc gì..”
Nhìn hai người nam nhân chết trước mặt hắn ở cổng thành khi đó, Dinh Hạo cũng từng nghĩ qua bọn họ có thể bị trúng độc, nhưng họ chỉ là người dân bình thường không quyền thế, ai lại ra tay hiểm độc như vậy, chỉ cần một đao cũng đủ lấy mạng họ cần gì tốn nhiều công phu như vậy.
Quay lại vấn đề hiện tại, sư phụ vừa nói độc trên người của Thu Cúc đã được lấy ra, vậy tình trạng của nàng ta lúc này phải giãi thích thế nào…
“sư phụ! nàng ta sao trở thành như vậy..”
Thu Cúc hai mắt mơ màng, mặt mũi thì trắng bệt, hoảng sợ đang nép sát vào người của Lương Bá, miệng thì run bần bật, còn lẩm bẩm không biết đang nói gì.
“có thể là do hoảng sợ quá độ…” Âu Dương Đình quay sang nhìn Thu Cúc trên giường, quan sát kỹ một lần nữa.
“hoảng sợ…” Dinh Hạo kinh ngạc lên tiếng.
“Thu Phong! ngươi đi xem Thanh Nguyệt nấu thuốc xong chưa, bảo hắn mang vào đây…” Âu Dương Đinh quay sang nhìn Thu Phong.
“dạ..! sư phụ..” Thu Phong sau khi cất gọn hộp châm cứu, liền xoay người bỏ đi.
“sự phụ! vừa rồi người..”
Thu Phong rời đi thì Dinh Hạo liền bước tới, chưa kịp nói xong đã bị âm thanh này làm cho giựt mình…
“Choa..aa.ng !!”
Âu Dương Đinh, Dinh Hạo và mọi người trong phòng đều hướng nhìn ra cửa, xem chuyện gì đã sảy ra.
Thu Phong vừa đi được vài bước, lại đụng mạnh vào Thanh Nguyệt đang đi vào, trên tay còn bưng theo một chén thuốc nóng hổi, kết quả…
Trên sàn là một vũng nước nhỏ, bên cạnh là chén bể làm bốn năm mãnh nhỏ, và mùi thuốc bay nồng nặc khắp phòng.
“sao lại bất cẩn như vậy..’ Âu Dương Đinh nhăn nhó lên tiếng.
“không sao..! con sẽ đi nấu chén khác..” Thanh Nguyệt mỉm cười lên tiếng.
Thu Phong thì từ lâu đã cúi người xuống, thu dọn những mãnh vỡ, trong lòng có hơi khó chịu vì bị Âu Dương Đinh mắng, có lẽ vì vậy mà lơ đễnh bị mãnh chén vỡ cắt trúng vào tay.
Những giọt máu đỏ tươi nhỏ giọt xuống dưới đất, chảy không nhiều nên Thu Phong cảm thấy không đáng để bận tâm, hắn tiếp tục thu dọn những mãnh vỡ còn lại.
Nhưng có người nhìn thấy lại rất kích động…
“Á..á..a!!!” Tiếng hét thất thanh của nữ tử vang lên.
Người mà từ lúc tỉnh dậy vẫn không nói lời nào, lại bất ngờ lên tiếng, thay vì nói nàng ta lại kêu gào ầm ĩ.
“máu..có rất nhiều máu…trên núi có rất nhiều máu..có ma..!!”
“đừng đuổi theo ta…đừng đuổi theo ta…á..máu..có rất nhiều máu…ma quỷ…tránh ra”
Thu Cúc hoảng loạn, la hét, kêu gào nói năng không rõ đầu đuôi, làm cho mọi người trong phòng càng trở nên “mù tịt..” ngơ ngác nhìn nhau.
“buông ta ra…ma quỷ…tướng công cứu thiếp..”
Thu Cúc cố sức vùng vẫy khỏi người Lương Bá, còn muốn chạy ra ngoài. Nhưng lại bị Lương Bá giữ lại.
“Thu Cúc! là ta.. nàng nhìn kỹ đi..là ta…” Lương Bá khổ sở lên tiếng, hai tay vẩn ôm chặt lấy Thu Cúc.
Thu Cúc vẫn không để tâm đến những lời vừa nói của Lương Bá, xem Lương Bá như ma quỷ, một lòng muốn thoát khỏi, nàng cúi người xuống cắn thật mạnh vào tay của Lương Bá.
“Á..á..!!”
Lương Bá vì quá đau nên nới lõng vòng tay, Thu Cúc nhân cơ hội mà nhảy xuống gường, như người điên chạy loạn ra ngoài..
“Rầm..!!”
Bất ngờ va vào cách cửa, nàng ngã ngay xuống đất
“Bịch..!!!”
Một canh giờ sau…
Mọi người đi lại trong phòng tới lui, người nôn nóng nhất vẫn là Lương Bá như ngồi trên than nóng, không lúc nào là thấy hắn đứng hay ngồi yên một chổ.
“vương gia! sao thê tử ta vẫn chưa tỉnh lại, nàng ta có sao không..”
“…” Dinh Hạo lắc đầu nhìn Lương Bá, tại sao lại hỏi hắn trong khi “đại phu” đang ngồi bên, hắn quay sang nhìn Âu Dương Đình.
Nụ cười trên hắn trở nên cứng ngắt, người mới vừa ngồi đây cùng hắn, giờ lại biến mất không thấy đâu, tệ nhất là người này đi khi nào hắn cũng không hay biết.
“…” Dinh Hạo nhìn ngó xung quanh vẫn không thấy Âu Dương Đình đâu.
“vương gia! có phải người tìm Âu Dương đại hiệp” Vô Tình hiểu ý lên tiếng.
Vô Tình vừa dứt lời, thì phía sau hắn cảm thấy có một luồng sát khí, quay đầu lại thì nhìn thấy một mỹ nhân kinh diễm động lòng người, chỉ tiếc vẽ mặt đang hậm hực bực tức.
“sư phụ ngươi đâu..” Lãnh Nhược Y nhìn Dinh Hạo nóng nãy lên tiếng.

“…” Dinh Hạo lắc đầu nhìn Lãnh Nhược Y xem như đã trả lời, thật ra hắn cũng không biết Âu Dương Đình đang ở đâu.
Dinh Hạo khóe môi nhếch lên, bây giờ hắn đã hiểu tại sao sư phụ hắn lại lặng lẽ mà đi không nói tiếng nào, thì ra là ngửi thấy mùi của Lãnh Nhược Y.
“Âu Dương Đình! ngươi giỏi lắm, đừng để ta tìm được ngươi..hừ.!!” Lãnh Nhược Y tức giận xoay người bỏ đi.
Trên nóc nhà
“xắc..xì..ii..!!” Có người đang nhảy mũi hắc xì
Không cần phải nghĩ Âu Dương Đình cũng biết rõ người vừa chữi hắn là ai, sau khi nhìn thấy nàng ta rời khỏi, thì hắn cũng phi thân biến mất, một lòng muốn “trốn” nên cũng quên mất mọi chuyện đang diễn ra bên dưới.
Trong phòng
Dinh Hạo nghĩ đến đôi oan gia Âu Dương Đình và Lãnh Nhược Y cảm thấy rất buồn cười, không nghĩ đến tài nghệ võ công của sư phư hắn đã rất cao, mà cái mũi cũng rất thính.
“Ưm..m..m!!”
Trên giường lại bắt đầu phát ra những tiếng động nhỏ. Khơi dậy sự quan tâm của mọi người trong phòng, tất cả họ đều nhìn sang.
Thu Cúc trên giường đã có dấu hiệu tỉnh dậy. Hai tay, hai chân rồi đến cả hai mí mắt nàng khẽ cử động, sau cùng là hai mắt bất ngờ mở to trợn tròn, giựt mình bật người ngồi dậy.
“Á..á..á!” Thu Cúc la hét như người vừa mơ thấy một cơn ác mộng, trên trán lại đổ đầy mồ hôi.
“Thu Cúc! nàng bình tĩnh lại đi..” Lương Bá lao người đến bên giường đở lấy Thu Cúc, lo lắng lên tiếng.
“Hu..hu…tướng công, ta sợ quá…trên núi có ma…hu..hu..” Thu Cúc hai tay ôm chặt lấy Lương Bá, khóc lóc thảm thiết.
“không sao, đã có ta bên cạnh nàng, đừng sợ..đừng sợ..” Lương Bá nhỏ giọng an ủi, trấn an Thu Cúc vỗ nhẹ vào lưng nàng.
“Hu..hu..trên núi có rất nhiều con ma không đầu, chúng đang đánh nhau rất dữ tợn..hu..hu chảy rất nhiều máu, chúng còn phun lữa đuổi theo thiếp, hu..hu..thiếp sợ lắm..”
“đừng sợ đã có ta, ta sẽ bảo vệ nàng..”
Một lúc lâu sau đó…
Thu Cúc sau khi khóc la mệt mõi đã ngủ thiếp đi trong người của Lương Bá, hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống rồi cũng bước xuống giường.
“ta lúc đó không nên cho nàng lên núi một mình, nếu không… Thu Cúc đã không bị mấy con ma trên núi hù dọa làm hoảng sợ..”
Lương Bá thở dài, ngồi xuống bàn không ngừng tự trách bản thân, nếu khi đó hắn đi cùng nàng lên núi, biết đâu thê tử hắn sẽ tránh được kiếp nạn.
“có ma…ngươi cũng tin vào chuyện hoang đường đó sao..” Dinh Hạo lắc đầu, mỉm cười nhìn Lương Bá, đưa tách trà lên uống cạn.
“vương gia! có lẽ người không biết, chứ thật ra cả trấn Thanh Hà ai cũng biết chuyện này…”
Dinh Hạo nghe xong trên mặt thoáng hiện sự tò mò quan tâm, cũng như chuyện hắn “xuyên không” vậy, nếu trước đây nghe người nào nói qua hai từ này, thì hắn chắc chắn sẽ cho người đó là điên, nhưng chuyện điên đó thật đã sảy ra trên người hắn, thì trên đời này còn chuyện gì không thể sảy ra.
“trên núi có một hang động, trước đây là hang ổ của bọn thổ phỉ nhưng mấy năm trước đã bị triều đình tiêu diệt, lúc nữa đêm khi bọn thổ phỉ đang ngủ say, quan binh tấn công bất ngờ thiêu rụi cả hang động, mấy trăm tên thổ phỉ không ai còn sống ra khỏi đám cháy, trở thành những cô hồn dạ quỷ bay lởn vởn quanh núi, vì vậy mà không ai dám lên núi vào ban đêm..”
Lương Bá sau khi nói một hơi dài, cảm thấy khát nước, hắn rót ra một chén nước uống ừng ực sau đó nói tiếp.
“ực..ực..”
“những con ma này rất lợi hại, thường hay phun lữa hù dọa người khác, chính mắt ta nhìn thấy, nếu lúc đó ta không nhanh chân, có lẽ đã bị thiêu thành tro..”
“ngươi tận mắt nhìn thấy..” Dinh Hạo ánh mắt nghi ngờ nhìn Lương Bá.
“phải..!!” Lương Bá mạnh miệng trả lời, sau đó nói tiếp
“Những đóm lữa có màu xanh nhạt, ánh sáng lập lòe lúc ẩn lúc hiện, còn biết đuổi theo người, rất đáng sợ..”
“màu xanh nhạt..” Dinh Hạo khóe miệng nhếch lên, mỉm cười khó hiểu.
“ngài cười gì vậy..” Lương Bá ngờ ngợt lên tiếng, không biết chuyện hắn kể có gì đáng để cho Dinh Hạo phải cười, những người khác khi nghe hắn kể xong đều sợ xanh cả mặt.
“không có gì..” Dinh Hạo vẫn còn cười, lắc đầu nhìn Lương Bá sau đó hắn bật người đứng dậy.
“đi thôi…”
“vương gia ngài định đi đâu..” Vô Tình khựng người nhìn Dinh Hạo, khó hiểu lên tiếng.
“đi bắt ma..”
******************
Trên núi- ban đêm.
“cạch..!!”
“keng..!!”
Ánh trăng sáng tròn trịa trên cao đang phản chiếu xuống mặt nước, xuyên thẳng lên vách đá.
Bên cạnh là một cái hang động nhỏ, cửa động thì chặt hẹp tối tăm, càng đi càng cảm thấy con đường này thật dài, sâu không thấy đường ra.
Chỉ nghe thấy tiếng binh khí vọng ra từ vách núi, và mùi máu tanh nồng nặc, ngoài ra không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào khác..
“keng..! keng..!”
“ầm..m.!!!”
Một đám “tử sĩ” đang đánh nhau rất quyết liệt, không phân cao thấp, cũng không ai chịu nhường ai. Vì sao gọi là tử sĩ ư…
Trên dưới mỗi người có ít nhất mười mấy vết thương, máu me đầm đìa, quần áo trên người gần như không còn nguyên vẹn, vẫn hăng hái tiến về trước, đánh không biết mệt mỏi.
Cho dù thương tích đầy mình, nhưng cũng không hề có một cái chao mày dù là nhỏ nhất, càng không nhìn ra sự đau đớn nào trên gương mặt họ lúc này, không gọi họ là tử sĩ thì gọi là gì.
“bốp..! bốp..!”
Sau tiếng vỗ tay vừa rồi, thì đồng loạt tất cả họ đều đứng bất động..
“cạch..cạch..cạch..!!!” vũ khí trên tay họ lần lượt rớt xuống đất.
Tất cả họ đều đứng yên lặng như tượng, ngay hàng thẳng lối.
Ánh mắt vô hồn không có thần, khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc, mặt dù đánh nhau nhiều canh giờ nhưng lại không nghe thấy tiếng thở dốc nào từ họ, hơi thở vẫn rất ổn định, có thể nói họ chỉ hơn cái xác chết là vẫn còn mở mắt mà thôi, ngoài ra thì chẳng khác bao nhiêu.
“cộp..! cộp..cộp..!”
Hắc y nhân từng bước từng bước tiến đến gần họ, hắn dừng lại quan sát thật kỹ từng người một, dò xét từ đầu đến chân không bỏ sót bất kỳ điểm nào.
“ngươi hài lòng chứ..” Mỹ nam tử bên cạnh khó chịu lên tiếng.
“tốt..nhưng mà ta thấy họ vẫn chưa ổn…” Hắc y nhân chầm chậm lau đi vết mồ hôi chảy trên người của một tên trong đám tử sĩ, tỏ ra không hài lòng, khó chịu.
“mới có năm canh giờ mà đổ mồ hôi nhiều như vậy, ta nghĩ ngươi nên tăng thêm liều lượng..”
“được! nhưng mà ta cần thêm người để thử thuốc..” Mỹ nam tử lên tiếng.
Hắc y nhân quay lại nhìn mỹ nam tử suy tư trầm ngâm, Hạo vương đang ở trấn Thanh Hà thì làm sao có thể tìm người tiếp tục thử thuốc, nếu thu xếp không ổn thỏa lại kinh động đến triều đình, lúc đó khó lòng thu xếp.
Trước đây hắn chọn trấn Thanh Hà, vì nơi đây rất hẻo lánh, lại cách xa triều đình, làm gì cũng thuận tiện.
Việc thử thuốc cũng chỉ mất có vài ngày, xong việc thì thả người ra hắn cũng không nghĩ sẽ giết người, tránh cho mọi người trong trấn thêm nghi ngờ.
Để đảm bảo họ không nhớ gì, nên trước khi thả người hắn đã nhờ người khác thôi miên, thêm vào một chút độc của Hoa Tinh Túc.
Lúc đầu thì không có chuyện gì sảy ra, không nghĩ đến sau này lại có biến chứng, kết quả thành ra nông nổi như bây giờ…

“việc tìm người thử thuốc, tạm hoãn lại đã…” hắc y nhân nóng nảy xoay người đi.
“chuyện đó tùy ngươi..” mỹ nam tử hờ hửng tỏ ra không quan tâm, hắn dừng lại nói tiếp “..nhưng còn phụ mẫu ta, khi nào thì ngươi chịu thả họ ra..”
“ngươi yên tâm, sau khi ngươi giúp ta bào chế xong thuốc, ta sẽ thả họ ra, các ngươi có thể đoàn tụ..” hắc y nhân, quay lại dứt khoát lên tiếng.
“ta hi vọng ngươi sẽ giữ lời hứa..” mỹ nam tử liếc nhìn hắc y nhân, giọng điệu lạnh băng.
Lúc này…
“két..t.t” Cánh cửa thạch động từ từ được kéo lên.
Cả một đám binh lính hối hã mang gươm giáo chạy vào trong thạch động.
“chủ nhân! tên ở phòng giam số mười, trốn thoát rồi..” Một tên binh sĩ đại diện lên tiếng.
“cái gì! Còn không cho người đuổi theo..” hắc y nhân hốt hoảng quay đầu lại nhìn đám quan binh, quát tháo.
“cộp! cộp..!!” cả đám rầm rộ kéo đến, thì cũng hùng hổ rút đi.
Khi tất cả quan binh rời đi cùng tên hắc y nhân, chỉ còn môt mình mỹ nam tử trong thạch động, vẽ mặt của hắn liền thay đổi…
Khéo miệng hắn nhếch lên mỉm cười âm hiểm, khác xa với vẽ nhúng nhường vừa rồi, thản nhiên như chưa từng có chuyện gì sảy ra, phẩy tay áo xoay người bỏ đi.
Cùng lúc đó…
Trong bóng tối âm u đó, một bóng đen từ trên cây nhãy xuống.
Dinh Hạo phẩy tay áo, chỉnh sửa lại y phục, vừa đi được vài bước thì nghe thấy có tiếng động lạ phát ra từ phía sau hắn..
“Rắc..c..!!”
Hắn dừng lại, lạnh giọng lên tiếng “ là ai..!”
Vẫn không thấy ai bước ra, hay lên tiếng trả lời hắn, nhưng Dinh Hạo tinh chắc có người đang đi theo sau hắn, người này không thể nào là Vô Tình, vì vừa rồi hắn đã sai Vô Tình đi làm một chuyện quan trọng hơn, không thể nào xuất hiện ở đây.
“..là ta..”
Từ trong bóng tối một giọng nữ nhi vang lên, róc rách như tiếng suối, êm tai như tiếng nhạc, nghe lại vô cùng quen thuộc. Người chưa bước ra nhưng hắn đã biết đó là ai.
Hắn thở dài nhìn mỹ nhân trước mặt: “nàng theo ta làm gì..”
“ta…ta nghe nói vương gia lên núi bắt ma..cho nên..cho nên..” Tư Mã Phi Yến chu đôi môi đỏ mọng đáng yêu lên ấp a ấp úng, nhìn hắn.
“nàng muốn theo ta bắt ma..” Dinh Hạo thấy nàng ngập ngừng nên thay nàng nói tiếp
“không…không..” Tư Mã Phi Yến lắc đầu liên tục lên tiếng phản bác.
Nàng đương nhiên không có cái gan đó, chỉ là từ nhỏ đến lớn thứ quý giá hiếm gặp nào trên đời nàng đều thấy qua, chỉ là chưa từng thấy ma mà thôi..
“không phải thì về đi..” Dinh Hạo lạnh lùng xoay người đi tiếp.
Tư Mã Phi Yến thì ngơ ngác nhìn xung quanh, bốn phía tối đen như mực, gió thổi vi vu khiến toàn thân nàng ớn lạnh rùng mình, những tiếng kêu chi chít không biết là gì văng vẳng bên tai, càng làm cho nàng thêm sợ hãi, nhưng chuyện sảy ra tiếp theo khiến nàng không thể nào bình tĩnh được nửa..
“Á..Á..ma..ma..”
Tư Mã Phi Yến hốt hoảng bỏ chạy, tiếng la hét sợ hãi của nàng vang vọng khắp núi.
“bịch..!!”
Nàng đang chạy lại vướng vào cục đá trước mặt té phịch xuống đất, ngẩn đầu lên thì thứ đó vẫn còn đang đuổi theo nàng ở phía sau, nàng hoảng loạn như một con thú nhỏ lùi ra sau.
“Phi Yến…!” Dinh Hạo đang đi lại nghe thấy tiếng hét la của Tư Mã Phi Yến, giựt mình quay người lại, nàng chỉ cách hắn có mười mấy bước chẳng lẽ đã sảy ra chuyện.
“tránh ra..tránh ra…hu..hu..vương gia cứu ta..vương gia…” Tư Mã Phi Yến vừa khóc vừa lùi ra phía xa, cố gắng lấy tay xua đuổi thứ đang ở trước mặt nàng đi.
Nàng nắm chặt lấy đất, cát, đá, sõi… nói chung là những thứ có thể cầm lên được đều sử dụng hết, liên tục ném về phía trước, nhưng xem ra chẳng ăn thua gì, càng chạy thì thứ đó lại càng đuổi theo.
Dinh Hạo hốt hoảng chạy tới, nhưng khi nhìn thấy “thứ đó” , thì hai chân liền dừng lại, vẽ lo lắng vừa rồi của hắn cũng biến mất, khóe môi lại nhếch lên mỉm cười hài lòng.
Đơn giản vì mục đích tối nay hắn lên núi, chính là để xác minh chuyện này…
Những đóm lữa màu xanh yếu ớt, đang lập lờ bay lượn xung quanh Tư Mã Phi Yến, khi ẩn khi hiện chập chờn như đang nhảy múa lơ lững trên không trung.
Đúng như suy đoán của hắn, cái gọi là ma không đầu biết phun lữa mà dân chúng trong trấn và Lương Bá nhắc đến thật ra chỉ là một hiện tượng tự nhiên mà người ta hay gọi “ma trơi” .
Dù là vậy nhưng, xem vẽ mặt trắng bệch của Tư Mã Phi Yến lúc này nếu hắn không đến đỡ nàng, có lẽ sẽ sảy ra án mạng, hắn ung dung bình thản đến bên cạnh nàng.
Nhưng nụ cười trên môi hắn trở nên gượng gạo hơn, khi nhìn thấy Tư Mã Phi Yến đang không ngừng lùi ra sau, lúc này nàng chỉ cách...
“Coi chừng phía sau..” Dinh Hạo hoảng hốt gấp rút hét lên.
Tư Mã Phi Yến từ lâu đã không còn tâm trí đâu để ý tới lời nói của Dinh Hạo, nhưng dù có muốn cũng không còn kịp.
“Á..á..a!!”
Dinh Hạo vừa nói xong thì Tư Mã Phi Yến đã chao đảo mất thăng bằng ngã xuống, Dinh Hạo kinh hãi như cây tên lao nhanh về phía trước chụp Tư Mã Phi Yến, kết quả...
“bịch..!”
“bịch..!”
Kẽ trước người sau đều bị rơi xuống hố sâu. Chính Dinh Hạo cũng nghĩ đến sẽ bị Tư Mã Phi Yến kéo rớt xuống dưới.
Dưới hố…
Bốn bề vẫn là tối tăm, chỉ có ánh sáng mờ ảo của ánh trăng, xung quanh hoàn toàn tĩnh lạnh.
Tư Mã Phi Yến thì đang nằm ngửa trên đất, y phục thì lắm lem, chuyện đó không quan trọng, chuyện đáng bận tâm lúc này là nàng không thể nào thở được, cái này phải hỏi người nam nhân trước mặt nàng.
Dinh Hạo đang nằm trên người của Tư Mã Phi Yến, ngực hắn đang đè sát mặt nàng, khiến cho Tư Mã Phi Yến muôn mở miệng cũng không được, tư thế đẹp đẽ này cũng đã duy trì được một lúc khá lâu, nhưng hắn hình như không có xu hướng muốn đứng dậy,
“..Vương..vương ..gia..gia.” nàngta cố chui cái đầu nhỏ nhắn của mình ra khỏi người của Dinh Hạo, hít được vài ngụm không khí, vừa nói, vừa thở miễn cưỡng thốt ra được vài từ.
Dinh Hạo vẫn không nghe thấy lời nàng, đơn giản tâm trí và suy nghĩ của hắn đều dồn hết vào những thứ hắn đang nhìn thấy lúc này…
Tin tốt là hắn và nàng không phải hai người duy nhất rớt xuống hố, xung quanh hắn còn rất nhiều vị bạn hữu khác...
Tin xấu là những người này không thể nào giúp hắn trèo lên trên được, vì tất cả họ chỉ là những bộ xương trắng vô danh đang chất thành đóng cao qua khỏi đầu hắn…
Tư Mã Phi Yến kêu mãi mà Dinh Hạo không nghe, nàng khó chịu vô cùng, mò mẩm được một khúc cây, nàng liền cầm lấy “khìu” vào lưng Dinh Hạo, nói cho dễ nghe thôi thật ra là nàng đập vào người hắn thì đúng hơn.
“bộp..! bốp..!!’
“Vương.. gia..ngươi.. nặng.. quá..” Tư Mã Phi Yến khó khăn lên tiếng.
Dinh Hạo bị một chút đau nhói trên lưng, mà giựt mình tỉnh mộng, hắn lúc này mới nhớ đến mỹ nhân bên dưới, nên bật người đứng dậy.
“Phi Yến..!!”
Tư Mã Phi Yến thở hồc hộc nhìn hắn, có một chút ấm ức nhỏ. Khi hơi thở trở bình ổn thì nàng liền thả khúc cây khi nãy xuống đất, có điều là..
“Á..á…”

Tiếng hét chói tai này là của Tư Mã Phi Yến.
Khi nhìn thấy khúc cây trên tay nàng bổng nhiên lại trở thành khúc xương tay người chết, thì hoảng sợ hết lên, giựt mình ném xuống đất, theo phản xạ nàng lùi ra phía sau, lại đụng phải một đóng xương người đang chất cao thành núi.
Tư Mã Phi Yến chưa bao giờ nhìn thấy nhiều người xương người như vậy, chỉ muốn ngất ngay tại chổ, thật đáng tiếc đâu phải muốn xỉu lúc nào là xỉu lúc đó, mặt nàng lúc này không còn chút máu.
“hu..hu..hu..!!!” Tư Mã Phi Yến bất ngờ làm chuyện mà nữ nhi vẫn hay thường làm.
Nàng khóc đến trời u đất ám, như thác lũ vỡ đê không có điểm dừng, càng khóc càng lớn tiếng.
Dinh Hạo nhăn nhó mặt mày, bịt hai tay lại nhưng cũng không giúp ít gì nhiều, tiếng khóc của Yến nhi có thể sánh ngang với tiếng hét của Nhan đại tiểu thư thật không đơn giản, nữ nhân cũng thật phiền phức, có một chút chuyện nhỏ thôi cũng hét la inh õi.
“cộp..! cộp..!”
Dinh Hạo gấp rút bước tới, nắm chặt lấy hai vai của Tư Mã Phi Yến ép nàng đến sát vách. Hai chân kìm chặt lấy người nàng.
Tư Mã Phi Yến hai mắt đẩm lệ, ngơ ngác nhìn hắn không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn không quên chuyện nàng đang làm, vừa mở miệng ra tiếp tục khóc thì..
Dinh Hạo tấn công bất ngờ, môi hắn áp sát vào môi nàng, tranh thủ lúc Tư Mã Phi Yến há miệng ra, đã chen lưỡi hắn vào bên trong khoang miệng nàng, lục lọi tìm kiếm và bắt lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng, bắt đầu tiến quân thần tốc.
Lưỡi hắn quấn chặt lấy lưỡi nàng, càn quét bừa bãi không chút lưu tình, cắn mút hết bên trong lẫn bên ngoài, rất dồn dập không cho Tư Mã Phi Yến cơ hội để thở.
Tư Mã Phi Yến lúc đầu không quen, nãy ra kháng cự, nhưng cuối cùng vẫn bị Dinh Hạo thuần phục, ngoan ngoãn phối hợp cùng hắn.
Nụ hôn của hắn dần trở nên nhẹ nhàng, hắn luồn tay ra sau tóc của Tư Mã Phi Yến nhẹ nhàng đẩy về trước, ép đầu nàng đến gần hơn, vuốt ve từ eo xuống mông, rồi bóp nhẹ mông của nàng sau đó cho tay chạy dọc lên lưng.
Đưa tay về trước khóa trụ trước ngực, cách một lớp y phục xoa nắn đôi tuyết lê đầy đặn của nàng, xoay tròn rồi bóp lấy, ngực nàng bị hắn làm cho biến dạng vô số hình thù, đùa bởn trong lòng bàn tay
“ưmm..m”
Trước kỹ thuật trêu đùa của Dinh Hạo, tiếng khóc la của nàng đã trở thành tiếng kêu rên rĩ ngắt quảng, lúc này Dinh Hạo hài lòng buông tha nàng.
“nếu nàng còn khóc, ta sẽ tiếp tục hôn nàng..” Dinh Hạo bá đạo lên tiếng.
“hic..hic..!!”
Tư Mã Phi Yến quần áo xộc xệch, khuôn mặt tròn trịa đáng yêu lại nhuộm đỏ càng thêm cuốn hút, môi anh đào bị hắn dày xéo nãy giờ trở nên sưng đỏ ướt át, sóng mắt long lanh ngập nước, tròn xoe nhìn hắn đầy ủy khuất, hệt như đứa trẽ vừa bị người ta bắt nạt, khiến người nhìn thấy vừa đau vừa xót.
Nàng chắc chắn sẽ không biết, bộ dáng mình lúc này nam nhân nhìn thấy chỉ muốn bổ nhào vào nàng ăn sạch, nếu nàng còn khóc thì hắn không ngại xơi tái “con cừu non” đáng yêu này ngay tại đây.
“hay là nàng muốn được ta hôn, nên cố ý làm vậy..”
Dinh Hạo không hài lòng khi còn nghe thấy Tư Mã Phi Yến vẫn còn khóc thúc thích, hắn cúi người sát xuống kề vào tai nàng, miệng lưỡi xấu xa.
“không phải..” Tư Mã Phi Yến hốt hoảng đẩy hắn ra.
Hơi thở nóng ấm của hắn phà vào tai nàng, khiến cả người nàng như có dòng điện xẹt qua, khiến nàng hoàn toàn thanh tịnh, giựt mình phản bác, khi nãy nàng khóc lớn như vậy, đương nhiên cần có thời gian đâu phải muốn nín là nín ngay.
“vương gia! ở đây sao lại có nhiều xương người như vậy..” Tư Mã Phi Yến núp phía sau Dinh Hạo, lo sợ lên tiếng.
“…” Dinh Hạo trầm ngâm suy tư.
Nếu hắn đoán không lầm, thì đây chính là thi thể của đám sơn tặc năm đó, có thể do quan binh hay ai đó đã ném họ xuống dưới đây, nơi này ẩm mốc bùn lầy, lại thêm thi thể nhiều năm bị phân hủy nên sản sinh ra phản ứng hóa học là chuyện rất bình thường.
Kết quả cái mà họ thấy chính là ngọn lữa ma kia, đều này hắn có thể lý giãi, nhưng còn những con ma không đầu thì sao, có thật hay chỉ là trò bịp của ai đó, ngăn không cho mọi người lên núi, phải đợi sau khi Vô Tình về rồi sẽ biết rõ.
“Á..Á..”
Tư Mã Phi Yến hốt hoãng hét lên, núp ra sau lưng Dinh Hạo.
Đang yên bình, thì lại có người hét lên khiến cho Dinh Hạo cũng bị giựt mình theo, hắn ngẩn đầu lên nhìn theo “thì ra lại là chúng..” hắn thở dài nhìn thứ trước mặt.
Những ngọn lữa khi nãy lại đuổi theo tới đây, đang nhấp nhô ở trên đầu họ. Dinh Hạo kéo Tư Mã Phi Yến đang ở phía sau ra, đẩy lên trước ép nàng nhìn lên.
“đừng sợ..! nó không làm gì nàng đâu.. nang nhìn thử đi..”
“không..không…”
Tư Mã Phi Yến lắc đầu một hồi cũng từ từ mở mắt ra, phát hiện ngọn lữa đó vẫn đứng yên, cứ hiện rồi lại ẩn, cứ như vậy nhấp nháy liên tục, yếu ớt không có xu hướng tấn công nàng.
“nhưng vừa rồi nó còn chạy theo ta..” Tư Mã Phi Yến chỉ tay về phía trước.
“cái đó do nàng tưởng tượng quá nhiều..”
Dinh Hạo xoay người bỏ đi, tìm cách leo lên trên. Nhìn kỹ thì cái hố này cũng không phải là rất sâu, với khinh công của hắn dễ dàng thoát ra, có thêm Yến nhi thì có thể lâu hơn một chút.
“nàng muốn ở đây, hay lên đó cùng ta..” Dinh Hạo quay sang nhìn Tư Mã Phi Yến.
“…” Tư Mã Phi Yến lắc đầu nhìn hắn, sau đó lủi thủi chạy đến bên cạnh, nhưng vẫn còn chút lưu luyến nhìn những đám lữa kia mãi không thôi.
“á.á!!”
Dinh Hạo không báo trước bất ngờ kéo nàng về phía hắn, Tư Mã Phi Yến giựt mình hét lên, chao đão dựa vào hắn.
“ôm cho chặt vào lòng..” Dinh Hạo bá đạo lên tiếng.
Tư Mã Phi Yến bỉu môi nhìn hắn, còn chổ nào không chặt chứ, hắn ôm nàng sát như vậy, ngay cả thở cũng khó khăn thì làm sao bảo nàng cử động.
Dinh Hạo mỉm cười nhìn Tư Mã Phi Yến, thật muốn cắn nát cái môi nhỏ nhắn đáng yêu của nàng, “thôi” đây không phải lúc.
“vèo..!!”Hắn phi thân ôm theo Tư Mã Phi Yến nhảy lên trên vách.
Cảm giác mát lạnh cùng gió hòa một, lơ lửng trên không như cưỡi mây, khiến cho tâm hồn nàng bay bỗng, chỉ tiếc giây phút hạnh phúc quá ngắn ngủi…
“nàng bị sao vậy..”
Tư Mã Phi Yến đang mơ màng nép sát vào người Dinh Hạo, miệng mỉm cười thưởng thụ, nơi nàng dựa vào không chỉ vững chắc mà còn có hương thơm nắng mai nhè nhẹ, rất muốn mãi được như lúc này.
Tiếng nói của Dinh Hạo như tiếng chuông cảnh báo, khiến nàng bừng tĩnh. Thì ra họ đã lên trên từ rất lâu rồi…
“….” Nàng lắc đầu nhìn hắn, buông tay ra lùi ra xa nhìn hắn, xấu hổ, thẹn thùng cảm thấy mất mặt vô cùng.
“đi thôi…” Dinh Hạo lạnh lùng lên tiếng.
Tư Mã Phi Yến mỉm cười tươi như hoa, chạy theo phía sau, cuối cùng hắn cũng cho nàng theo. Trong lòng tràn ngập vị ngọt khó tả, quên mất mình sẽ đi đâu, chỉ cần bên cạnh là được đó là ý nghĩ duy nhất của nàng lúc này, nơi nào có hăn nơi đó sẽ an toàn.
Đi được vài bước, còn chưa bắt kịp Dinh Hạo thì chân nàng lại không thể nào nhấc tiếp, một cơn gió nhè nhẹ thổi, dưới đất vọng lên tiếng động chi chít, âm thanh kì lạ, chắc chắn lần này không phải do nàng tượng tượng nữa rồi.
Hu..hu…có thứ gì đó đang nắm chặt lấy chân nàng, lúc đầu là một bây giờ cả hai chân nàng đều bị giữ lấy, thứ đó còn biết cử động đang bò lên chân nàng.
“...” Tư Mã Phi Yến lần này không giống như mấy lần trước kêu khóc la ầm ĩ, có lẽ là sợ quá không mở miệng nói được câu nào, im lặng đứng đó
“Phi Yến lại chuyện gì nữa..” Dinh Hạo không nghe thấy âm thanh gì, cũng không thấy Tư Mã Phi Yến đuổi theo, nên quay đầu lại khó chịu lên tiếng.
“vương gia…ở dưới…dưới chân ta có ..có…” Tư Mã Phi Yến hoảng sợ chỉ tay xuống dưới chân mình, nói không ra câu, mắt cũng không dám nhìn xem thứ đó là gì.
Dưới ánh sáng lờ mờ, mọi thứ xung quanh tối tăm. Dinh Hạo chỉ nghe thấy âm thanh kỳ lạ phát ra, hình như là…
Hắn gấp rút bước tới. Đến gần thì nghe càng rõ hơn, còn Tư Mã Phi Yến thì do quá sợ nên từ đầu đã không chịu nghe thấy gì.
“cứu..cứu với..”
Hơi thở yếu ớt, cùng tiếng kêu cầu cứu nĩ non của người đang nằm bên dưới chân của Tư Mã Phi Yến, lại vang đến tai của Dinh Hạo.
“Á..ma..ma..” Tư Mã Phi Yến nghe giựt mình hoảng loạn, vùng vẫy đôi chân định bỏ chạy.
“cứu..cứu tôi với..”
Gian nan mở miệng nói chưa hơn một câu thì người đó đã bất tỉnh nhân sự, ngã phịch trên đất.
“Bịch..!!”
“hu..hu..ma..ma…!!”
“Phi Yên! Đó là ngươi ta, không phải ma..” Dinh Hạo lên tiếng trấn an.
“người ta..” Tư Mã Phi Yến bây giờ mới nín khóc chịu nhìn xuống dưới chân mình.
Quả thật dưới chân nàng là một nam nhân đang hôn mê bất tỉnh.
***********
Khách điếm Long Sương.
Một nữ tử lục y xinh đẹp, suối tóc đen dài như thác, nang đang nhìn ra cửa sổ lòng đầy tâm sự..
Tiếng chim hót, tiếng gió thổi phà vào mặt nàng, tiếng huyên náo từ ngoài phố vọng vào, những âm thanh của cuộc sống vô cùng náo nhiệt, cũng không làm cho nàng khá đi chút nào.
Nữ nhân thật kỳ lạ, người trốn đi là nàng, không gặp hắn cũng là nàng muốn hắn quên mình đi, nhưng khi nghĩ đến một ngày nào đó… nếu hắn thật sự quên nàng đi, tim lại đau nhói như ai đó bóp nát.
“két..t..t”

Cánh cửa chầm chậm mở ra, nam nhân bước vào thì liền cung kính hành lễ với nữ tử.
“quận chúa! Âu Dương Đình thật sự là đang đi chung với vương gia, có lẽ nhưng gì viết trên cáo thị là thật..” Diệp Vô Ngần lên tiếng.
Kỳ Giai Mạc Nhi lòng đầy trĩu nặng, lấy tay xoa lên bụng của chính mình, một sinh mệnh nhỏ đang ở trong người nàng, dù phụ thân của nó là ai, thì hài tử này vẫn là vô tội, là nhi tử của nàng.
Nhưng nó lại chính là sợi dây ngăn cách nàng đến bên Thiên Hàn, tại sao nó không phải là hài tử của nàng và Thiên Hàn, nếu không có cái đêm oan nghiệt đó thì..
“Diệp Tướng quân! Ngươi mang giấy bút đến đây..” Kỳ Giai Mạc Nhi lạnh giọng lên tiếng.
“dạ! quận chúa..” Diệp Vô Ngần xoay người bỏ đi
Một lúc sau, những thứ nàng cần đã được mang tới trước mặt.
“ngươi đem lá thư này giao cho Hạo vương..”
“quận chúa! Người định đi gặp vương gia…” Diệp Vô Ngần nghi ngại lên tiếng.
“để cứu Phi Vân ngươi nghĩ ta còn lựa chọn nào khác sao..” Kỳ Giai Mạc Nhi gượng cười lên tiếng.
“Ta mệt rồi muốn được nghĩ ngơi..”
“dạ quận chúa..!!”
*********
Khánh điếm Khai Phong
Người ngồi cạnh giường thì mặt mày nhăn nhó, nhìn người đang thông dong uống trà đằng kia mà tức đến nổi gân xanh.
“sư phụ! người không được khỏe sao..” Dinh Hạo mỉm cười nhìn Âu Dương Đình, đặt tách trà xuống bàn.
“trước là Thu Cúc, giờ là tên này..ngươi nghĩ ta có thể khỏe được sao..” Âu Dương Đình hằn hộc lên tiếng.
Tưởng Âu Dương Đình hắn là thần tiên sao, không biết tên nhóc này từ đâu trên núi rước về một cái phiền tối cho hắn.
“sư phụ! hắn thế nào rồi, cứu được không..”
Dinh Hạo mỉm cười đứng dậy, đi đến bên cạnh Âu Dương Đình, nghi ngại nhìn người nam nhân hôn mê trên giường.
“hắn cũng trúng một loại độc giống như những người kia, nhưng… trên người hắn không có độc của hoa Tinh Túc…”
Dinh Hạo bắt đầu sinh nghi, cảm thấy như phía sau hắn có một bàn tay vô hình đang điều khiển mọi chuyện, lợi dụng Thu Cúc để dẫn dụ Dinh Hạo hắn lên núi, chỉ là để cứu tên này sao…
“sư phụ vậy tại sao hắn còn chưa tỉnh lại..”
“tưởng là thuốc tiên sao, trên người tên này có ít nhất mười mấy vết thương, lại bị trúng độc, người nghĩ hắn sẽ dễ dàng tĩnh lại sao..” Âu Dương Đình nóng nãy lên tiếng.
“sư phụ hình như người không được vui..” Dinh Hạo khó hiểu nhìn Âu Dương Đình, hắn biết tính tình sư phụ hắn rất kỳ quái nhưng cũng không phải nóng nãy vô cớ.
“ta vui hay không thì liên quan gì ngươi..” Âu Dương Đình hằn hộc lên tiếng, đi đến cạnh bàn rót ra một chén trà.
“vương gia! sáng nay Âu Dương lão bà bà đã chọn xong ngày lành tháng tốt, cho sư phụ người và Nhược Y cô nương thành thân..”
Tiểu lục tử từ bên ngoài đi vào, đã nói ngay đúng trọng điểm, khiến Dinh Hạo như bừng tĩnh ngộ. Còn tách trà trên tay của Âu Dương Đình bị đơ lại, trán nhăn thành một đường dài.
“sư phụ! vậy xin chúc mừng người, khi nào thành hôn thì nhớ báo cho đồ đệ này một tiếng, ta sẽ chuẩn bị đại lễ cho người và sư mẫu..ha..ha..” Dinh Hạo lớn tiếng chúc mừng.
Nhưng Âu Dương Đình nghe thấy tiếng cười của Dinh Hạo cảm thấy như bị trêu chọc, muốn chạy đến bóp chết “tên nhóc” này ngay tại chổ.
“vương gia! có thư của quận chúa..” Tiểu lục tử bước tới đưa lá thư tận tay Dinh Hạo.
Dinh Hạo nụ cười lịm dần, thần sắc khẩn trương, gấp rút mở lá thư của Mạc Nhi ra xem, cuối cùng thì nàng cũng chịu tìm đến hắn…
“vương gia! trong thư quận chúa viết gì..” Tiểu lục tử tò mò lên tiếng.
“nàng hẹn ta tối mai gặp nhau ở tửu lầu Khai Phong..”
Dinh Hạo đứng bât động nhìn ra cửa, đôi mắt suy tư khó đoán. Còn Tiểu lục tử nhìn thấy mà khó hiểu gãy đầu.
***********
Vầng trăng sáng trên cao đang soi rọi xuống bên dưới, khí trời về đêm bắt đầu se lạnh. Từng cơn gió thổi qua khiến lá cây rơi xào xạc trên nền.
Trong phòng.
Dinh Hạo đang cầm bình sứ nhỏ trên tay, mà nghiền ngẩm.
Từ lúc nào quan hệ giữa hắn và Mạc Nhi lại thành ra nông nổi như bây giờ, phải nhờ đến lọ thuốc này mới giữ chân được Mạc Nhi, thật trớ trêu ngay cả hắn cũng không biết chuyện gì.
Nếu chỉ là chuyện sảy ra ở đêm thọ yến phủ Tướng quốc, hắn sẽ nói cho nàng biết cho dù giữa nàng và Lăng Thiên Lạc thật đã sảy ra chuyện gì hắn cũng không bận tâm, huống hồ giữa họ chưa có gì, thật ra khúc mắc ở đâu chứ…
“két…t..t” Tiểu lục tử từ bên ngoài đẩy cửa đi vào.
“vương gia! xe ngựa đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể đi được rồi..”
“ừ..” Dinh Hạo lên tiếng, rồi đứng dậy đi đến cạnh tủ.
Hắn kéo tủ ra, rồi cất bình sứ nhỏ vào trong, xoay người đi ra cửa, hành động này làm Tiểu lục tử vô cùng khó hiểu.
“vương gia! tại sao người lại cất nó đi, không phải chúng ta đi giao thuốc giãi cho quận chúa sao..”
“hừ..” Dinh Hạo khéo miệng nhếch lên.
“nếu ta giao thuốc giãi cho Mạc Nhi, chắc chắn nàng ta sẽ lại biến mất..”
Hắn quá hiểu nàng, nàng là nữ nhi mạnh mẽ, có ủy khuất cũng không chịu nói ra, sợ rằng khi thuốc giãi đến tay, hắn chưa kịp làm rõ chuyện gì nàng đã biến mất như những lần trước.
Nếu mang thuốc giãi theo bên người, khi đó nàng cứ chết sống muốn hắn giao ra, hắn sợ mình sẽ mềm lòng mà đưa cho nàng, rồi nàng lại biến mất trước mặt hắn, tốt nhất là không nên mang theo thì hơn.
“đi thôi! Ta không muốn Mạc Nhi phải đợi lâu..”
“cộp..cộp..!!”
Tiếng bước chân của Dinh Hạo và tiểu lục tử nghe ra càng yếu dần, có lẽ hai người này đã đi khá xa, nhưng không vội.
Sau khi nhìn thấy xe ngựa của Dinh Hạo đã rời đi, thì từ trên nóc nhà một đám hắc y nhân lần lượt nhảy xuống.
“các ngươi canh giữ bên ngoài..”
“dạ quận chúa..!” đám hắc y nhân tuân lệnh gậc đầu.
“két..!!” cánh cửa lại được Mạc Nhi mở ra.
Đi theo sau là Diệp Vô Ngần đang cầm đèn giúp nàng, hắn chầm chậm đặt đèn xuống, đi đến cái tủ mà Dinh Hạo dấu thuốc khi nãy, bắt đầu lục lọi.
Thật ra đoạn đối thoại và những việc Dinh Hạo đã làm trong phòng lúc nãy hắn và quận chúa đều nhìn thấy và nghe hết không sót một câu.
Thiên Hàn chàng hiểu ta, chẳng lẽ ta không hiểu chàng, ta hiểu chàng vì muốn giữ chân ta, chắc chắc sẽ không giao thuốc giãi ra, cũng sẽ không mang bên người, vì chàng sợ mình sẽ mềm lòng trước ta. Còn một nguyên nhân khác nàng không đến chổ hẹn vì sợ khi gặp hắn, nàng lại dao động bị hắn thuyết phục.
Có lẽ bây giờ hắn không bận tâm, nhưng sau này thì sao có người nam nhân nào có thể chấp nhận nữ nhân của mình sinh con của người khác, huống hồ hắn là một vương gia, chi bằng dằn vặt nhau cả đời thì cắt đứt từ đây, đường ai nấy đi.
Mạc Nhi nhìn theo hướng người thương rời đi có chút nhói đau, có lẽ đây là lần tao ngộ sau cùng giữa họ, sau khi lấy được thuốc giãi nàng sẽ vĩnh viễn biến mất trong thế giới của hắn.
“quận chúa! Tìm thấy rồi..” Diệp Vô Ngần vui mừng reo lên, đưa lọ thuốc cho Mạc Nhi.
“…” Mạc Nhi mở lọ thuốc ra, nhìn thứ bên trong có chút chấn động nhẹ.
Bên trong hoàn toàn không có gì, chỉ là một chiếc lọ rỗng.
Điều gây chấn động mạnh cho nàng lúc này chính là điều sắp sảy ra tiếp theo đây…
“cộp..cộp…cộp..!!” tiếng bước chân dồn dập của nhiều người, đang tiến gần căn phòng.
“phụt..t..t!!!” tất cả đèn đuốc của khách điếm lần lượt được thấp lên, sáng vụt một vùng trời.
“ầm..mmm!!” những cánh cửa trong phòng bất ngờ bị mở banh ra.
“rẹt…t..t.!!” vô số mũi giáo đang chỉa vào trong phòng.
Cuối cùng là quan binh xuất hiện bao vây chặt lấy căn phòng.
Một mỹ nam tử bạch y, dáng vẽ nghạo nghễ đứng trên thiên hạ, hắn phe phẩy cây quạt trong tay, mỉm cười nhìn Mạc Nhi.
“thứ nàng tìm đang ở đây….”
Mạc Nhi mỉm cười tự giễu chính mình, Mạc Nhi ơi là Mạc Nhi ngươi tự cho thông minh, thật ra ngươi vẫn chưa hiểu hết được chàng.
***********hết chương 45***********

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương