Hạo Vương Gia
Chương 42: Chương 42:Đụng độ bất ngờ

Chương 42:Đụng độ bất ngờ
**********
Vạn Thiên Lầu – Kinh Thành
“tiểu nhị! cho một bình nữ nhi hồng..”
“tới liền…tới liền..!!”
Tiểu nhị từ bên trong tay phải cầm theo một bình rượu, tay trái mang theo một dĩa thức ăn, gấp rút chạy ra.
Một khách quan bàn bên cạnh lại nóng nãy lên tiếng, vừa thấy tiểu nhị bước ra, liền túm lấy cổ áo giựt lại.
“Tiểu nhị! thức ăn của ta khi nào có..!!”
“có ngay..có ngay..”
Tiểu nhị vừa đặt thức ăn xuống, thì vị khách quan ngồi đối diện lại đứng dậy.
“tiểu nhị! Tính tiền..”
“khách quan 500 lượng..!!”
Dưới lầu khách quan tấp nập, tiếng cười nói rộn rã, người ra kẽ vào không ngớt, còn tiểu nhị chạy ngược xuôi bận túi bụi, không có ai là rãnh rỗi.
Trên lầu…
Hoàn toàn yên lặng.
Nữ tử dung mạo như hoa, hai tay khoanh trước ngực, bộ dáng tức giận, trừng mắt nhìn trung niên nam tử mập mạp, đang ăn như hùm như hổ ngồi đối diện.
“Song nhi! ngươi không ăn sao…”
“Không ăn..!!”
Nàng khó khăn lắm mới “dụ” được Thiên Hàn cho nàng theo hắn đến trấn Thanh Hà, còn dùng cả mỹ nhân kế, bị bao nhiêu thiệt thòi, vậy mà…
Giữa đường nhảy ra một “Trình Giảo Kim”, khiến nàng không thể cùng Thiên Hàn đi trấn Thanh Hà, tức chết nàng không, tức.. tức..tức..
Nhị thúc đã đến kinh thành, chẳng lẽ lại bỏ mặc người, chỉ có thễ xả thân hầu quân tử..
“nhị thúc! người lại cãi nhau với phụ thân..”
Nhan Tư Đồ một tay cầm vòi rượu, một tay cầm đùi gà, đang nhai ngấu nghiến, miệng dính đầy dầu mở, như người bị bỏ đói nhiều ngày..
“đừng nhắc tới hắn..”
Nhan Tư Đồ tức giận, vừa chòm tay tới kéo dĩa ngỗng quay về phía lão, thì Nhan Song Song giựt lấy cái dĩa kéo về phía nàng.
“giữa hai người lại sảy ra chuyện gì..”
Nhan Tư Đồ tuộc mất dĩa vịt quay, vô cùng tiếc nuối, lão nuốt một ngụm nước bọt, dáng vẽ uất ức tức giận.
“phụ thân ngươi không hề nói lý lẽ, Thiết Y mà võ lâm minh chủ đặt làm từ mấy tháng trước, bỗng nhiên biến mất… thì liên quan gì ta…”
Nhan Song Song nghe xong, như sét đánh ngang tai, giựt mình ngẩn đầu lên, đối diện với khuôn mặt đang tức giận của Nhan Tư Đồ, không biết nên cười hay nên khóc.
“ta chỉ mượn xem duy nhất có một lần, rồi đặt vào hộp trả lại cho hắn, bây giờ mất rồi… lại đổ lỗi cho ta, có vô lý không..”
Nhan Song Song sượng cả người, chột dạ nhìn Nhan Tư Đồ.
“thiết y đó.. không phải của thúc..”
“không phải..”
Nhan Tư Đồ nhăn nhó lên tiếng, cúi đầu xuống tiếp tục ăn, sau đó nghĩ ra điều gì đó, liền ngẩn đầu lên .
“Song nhi! đừng nói với thúc là ngươi lấy nha..”
“ha..ha..làm gì có, thiết y đó tròn méo ra sao ta còn không biết…”
Nhan Song Song khua tay múa chân, mở to mắt nói dối.
Thiết Y đó nàng đã tặng cho Thiên Hàn, lần này hắn đi trấn Thanh Hà không biết sẽ lại sảy ra chuyện gì, nên nàng bắt buộc hắn mặc trên người.
Ha..ha…vui rồi đây, còn tưởng đó là của nhị thúc nên nàng mới to gan trôm đi, ngờ đâu là của võ lâm minh chủ, ha..ha…Nhan Song Song ngươi lại gây ra chuyện lớn rồi.
“ta mà biết kẽ nào lấy trộm sẽ lột da uống máu hắn..”
“bụp…!!!”
Nhan Tư Đồ giọng điệu tức giận, cầm cái đùi gà lên, cắn một cái thật to, như xem cái đùi gà như kẽ thù của lão.
“Song nhi! sáng nay vương gia đi đâu vậy..”
“đến trấn Thanh Hà..”
Nhan Song Song khó chịu nhìn nhị thúc, không nhắc đến thì thôi, giờ nghĩ lại cảm thấy rất ấm ức, không biết Thiên Hàn của nàng đã đi tới đâu rồi.
Nhan Song Song ánh mắt nhìn xa xôi…
************
Trên cao ánh nguyệt sáng lung linh ẩn hiện sau màn đêm huyền ảo, trong đêm đen tăm tối bốn bề tĩnh lặng như tờ, lại vang lên tiếng vó ngựa.
“cộp..cộp..!!”
“cộp…cộp..!!”
Xuất hiện phía sau màn đêm dày đặc là một chiếc xe ngựa sang trọng quý phái đang chạy tới.
Hai người đánh xe ngựa bên ngoài lại vô cùng quen mặt.
“zá..á..!!” Vô Tình cấm chắc dây cương, thúc vào mông ngựa.
“vương gia! đi hết con đường này sẽ vào đến trấn Thanh Hà..” Tiểu lục tử vén màn lên, mỉm cười nhìn vào trong.
Bên trong xe ngựa..
Dinh Hạo bộ dáng suy tư, hai mắt nhắm lại.
Còn tưởng Vô Tình đã tìm thấy tung tích của Mạc Nhi, thì hắn có thể gặp được nàng, ngờ đâu lại đến trễ một bước, đến nơi thì Mạc Nhi đã đi mất.
Không biết bây giờ Mạc Nhi của hắn hiện đang ở đâu, Dinh Hạo thở dài chầm chậm mở mắt ra.
“vương gia! người ăn không..”
Giọng nói thánh thót như tiếng chim hót, trong trẻo như tiếng suối vừa cất lên đã gây nên sự chú ý cho người khác.
Dinh Hạo nhìn nữ nhân đang ngồi đối diện, hắn thật không hiểu nối nàng, từ Kinh Thành đến trấn Thanh Hà, nữ nhân này ăn liên tục, ăn không ngừng nghỉ, cũng may hiện tại hắn là một vương gia, nếu không chắc chắn bị nàng “ăn” cho tán gia bại sãn.
Tư Mã Phi Yến tròn xoe đôi mắt chóp chóp, ngây thơ hệt như đứa trẽ, tay cầm thức ăn đưa về phía Dinh Hạo.
Muốn tức giận nhưng nhìn bộ dáng của nàng lúc này cũng không thể nào giận nổi, hắn đưa tay lau đi những vụn thức ăn đang dính trên miệng nàng.
Đơn thuần chỉ là vậy, nhưng khi chạm vào cánh môi anh đào mềm mại của nàng, không tự chủ lại…
Tư Mã Phi Yến cảm thấy nàng hiện rất không ổn, tại sao mặt trở nên đỏ như vậy, tim còn đập rất nhanh nha, ngón tay hắn có phải ma thuật, nếu không tại sao hắn chỉ vừa chạm nhẹ vào môi nàng, cũng khiến cho khắp người nàng nóng lên, như có một dòng điện chạy khắp cơ thể, toàn thân tê dại, nhưng mà…
Có phải hắn đang muốn hôn mình, trong hoàn cảnh này mình có nên nhắm mắt lại không ta…

“không ai nói với nàng khi hôn, không được mở mắt sao..”
“Nhắm mắt lại..!!”
Dinh Hạo giọng điệu vô cùng bá đạo ra lệnh cho Tư Mã Phi Yến
“ừ..ư..”
Tư Mã Phi Yến bộ dáng cuống cuồng, thẹn thùng không dám ngẩn đầu lên, chỉ biết ngoan ngoãn làm theo lời.
Dinh Hạo cúi người xuống, nhìn thấy hai má bầu bĩnh tròn trịa đang đỏ lên như một trái hồng tươi của Phi Yến, vô cùng đáng yêu, hắn lúc này không chỉ muốn hôn mà còn muốn “ăn” nàng ngay lập tức.
Tư Mã Phi Yến xấu hổ mà nhắm mặt lại, “hắn muốn hôn mình sao..”, nghĩ đến đó mặt nàng lại càng đỏ hơn, trống ngực đập liên hồi, phập phồng lên xuống, còn hai cánh môi khẽ mấp máy càng thêm ướt át.
Mọi chuyện đang diễn theo chiều hướng cao trào, thì…
“dừng lại…!!!”
Tiếng quát tháo từ bên ngoài vang vọng vào trong xe. Không khí lãng mạn vừa rồi cũng bị giựt mình bỏ chạy.
“chết tiệt!”
Dinh Hạo tay nắm thành quyền, cố kìm nén cơn giận của hắn, sau đó vén màn lên xe nhìn ra bên ngoài.
“hí..í…ii”
Sau một tràng tiếng ngựa hí, thì xe ngựa cuối cùng đã dừng lại.
“Thanh Hà trấn đang bị phong tỏa, không ai được phép vào thành.. Cút..”
Một đám binh lính gác cổng thành đang chỉa mũi giáo sắc nhọn về phía xe ngựa của Dinh Hạo, thái độ gắt gõng, khinh người ra mặt.
“sảy ra chuyện gì..” Dinh Hạo nhìn Vô Tình, rồi lướt qua đám người đã phá hư chuyện tốt của hắn.
“vương gia! họ không cho chúng ta vào thành..” Vô Tình quay lưng lại nhìn Dinh Hạo.
Đám binh lính sắc mặt liền thay đổi, khi nghe cách xưng hô của Vô Tình với Dinh Hạo, nhìn thấy bộ dáng Dinh Hạo cao quý vương giả không giống dân thường, lại càng thấp thỏm lo âu.
“ngươi..ngươi là vương gia..”
Tên binh lính nghi ngờ lên tiếng, vừa chỉ về phía Dinh Hạo thì Tiểu Lục nhãy khỏi xe ngựa, lấy miếng kim bài cất trong người ra, quát tháo đám binh lính.
“to gan! đây là Hạo vương còn không mau thi lễ… “
“Hạo vương..!!”
Mặc dù trời tối thật, thật khó để nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhưng mà hai chữ Hạo vương bằng vàng rồng, được nạm trên miếng kim bài lại vô cùng sáng chói, muốn không thấy cũng không được.
“tham kiến vương gia!!”
“tham kiến vương gia..!!”
Cả đám người liền phủ phục, hạ thương hạ giáo, lần lượt quỳ xuống trước mặt Dinh Hạo.
Bầu không khí dần trở nên tĩnh lặng…
Dinh Hạo thì không có động tĩnh gì, đám bình sĩ vẫn còn đang quỳ dưới đất, cũng không dám ngẩn đầu lên, chỉ hi vọng vị vương gia này mau hết “giận” nếu không.. có thể họ phải quỳ tới sáng, cũng không dám mở miệng nói câu nào.
“bình thân..!!”
Dinh Hạo lướt nhìn qua đám binh lính lạnh lùng lên tiếng, rồi xoay người vào trong xe ngựa.
Mặc dù vậy, nhưng đám binh lính cũng vẫn chưa dám đứng dậy, vẫn còn quỳ dưới đất.
Tiểu lục tử sau khi nhìn thấy Dinh Hạo vào trong xe, liền nhảy lên xe, quay sang nhìn Vô Tình.
“lên đường..”
“ zá..á..!!”
“Cộp..!! cộp..!!”
Xe ngựa như một cơn lốc lao thẳng vào trong thành, thoát chốc đã biến mất, chỉ còn nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa vọng lại, và bụi mờ phía sau tán loạn khắp nơi, thì đám binh lính mở thở phào nhẹ nhõm.
“mau..! đi báo cho huyện lệnh đại nhân, Hạo vương đã đến trấn Thanh Hà…” Một tên bước ra hối thúc người bên cạnh hắn
“dạ..”
Tên lính canh lập tức nhảy lên lưng ngựa, thúc mạnh vào mông ngựa, phi thẳng vào trong thành theo một bằng một lối đi khác.
“ zá..á..!!”
*******
Kỹ viện – trấn Thanh Hà
Bên dưới đèn hoa rực rở, tiếng cười nói đẩy đưa..
“khách quan khi khác lại ghé..” mỹ nữ trang điểm lòa loẹt, ánh mắt đa tình, mỉm cười câu khách.
“đương nhiên! Nàng phục vụ ta tốt như vậy lần sau nhất định ta sẽ tới..ha..ha..”
Bạch y hán tử vừa nói vừa cười, giơ móng vuốt ra sờ vào cái mông đầy đặn phía sau của mỹ nữ.
“ngài thật hư...em sẽ không thèm để ý ngài nữa..”
Mỹ nữ chụp lấy bàn tay “An Lộc Sơn” đa cố trụ trên mông nàng dời sang chổ khác, giọng lại rất ngọt ngào, làm bộ xấu hổ chạy vào trong.
“ha..ha..!!!”
Trên lầu…
Trong một căn phòng to lớn sang trọng, những âm thanh dâm mỹ, khiến người đứng ngoài cữa nghe thấy mà đỏ cả mặt, từ bên trong phòng liên tục phát ra.
“á..á..á!!”
“Trư công tử ! ta chịu không nổi nữa…á..á.. Trư công tử!!”
“Bộp..!!”
Tên công tử mập vỗ mạnh vào cặp mông đầy đặn của mỹ nữ dưới thân hắn.
“ha..ha…kêu nữa đi, càng kêu ta càng thích..kêu nữa..”
“á..á!!”
“kẹt.t.t!!”
Âm thanh phát ra từ chiếc giường do sự vận động quá kịch liệt của đôi nam nữ đang nằm trên giường, cùng với tiếng rên rĩ của nữ nhân, và tiếng thở hổn hển của nam nhân…
Trong phòng nữ nhân hai chân như vòi bạch tuộc đang quấn chặt lấy người công tử mập, cơ thể đông đưa bám chặt vào hắn.
Còn công tử mập thì hung hãn như mãnh thú mạnh mẽ đâm vào, những tấc mở trên người cũng nhấp nhô lên xuống theo đừng động tác ra vào của y.
Khiến cho hai tên nô tài canh giữ bên ngoài không thể nào có thể nghe tiếp, đành bịt tai nhắm mắt lại.
Từ xa một tên quan sai vẽ mặt hốt hoảng, chạy như bay đến đi căn phòng đó.
“ầm..ầm..!!”
“công tử! đã sảy ra chuyện..”

“ầm..ầm..!!”
“công tử! có chuyện lớn rồi..”
Tiếng gõ liên hồi từ bên ngoài vọng vào trong phòng, trong khi vị công tử mập ở trên giường kia đang ở trạng thái cao trào, lại bị phá đám càng thêm tức giận, vẽ mặt như muốn giết người.
“sảy ra chuyện gì..”
Hắn bạm bợ khoác quần áo lên người, đẩy cửa ra quát tháo người vừa đập cửa.
“công tử! đám người ở Lôi Phong tháp biến mất hết rồi..”
“ngươi vừa nói gì..”
Tên công tử mập tức giận, túm lấy tên nô tài trước mặt, dáng người hắn to lớn gấp đôi tên nô tài, giống như thái sơn áp đão, khiến cho tên nô đã sợ lại càng thêm hoản loạn.
“không biết ai đã lén lút thả bọn người đó ra, vừa rồi binh lính tuần tra mới báo lại, nên nô tài lập tức chạy ngay đên đây..”
“chết tiệt! còn không cho người đuổi theo bắt họ lại..”
Cả một đám người hùng hổ kéo đi, dẫn đầu là tên công tử mập quần áo xộc xệch, vừa đi vừa mặc y phục, mọi người nhìn thấy hắn như thấy ma vương chuyển thế, từ xa nhìn thấy đã núp vào trong.
“ngươi đi kiếm thêm vài người nữa, trước trời sáng phải đưa hết bọn họ về Lôi Phong tháp, trước khi tri huyện đại nhân biết chuyện, nghe rõ chưa…”
“dạ! công tử..”
***********
Một cơn gió nhè nhẹ thổi qua, khiến cho bọn người đang đứng bất động như tượng, rùn mình tỉnh giấc…
“vương gia! ta sợ quá..”
Tư Mã Phi Yến vừa hoảng sợ, vừa níu chặt lại tay áo của Dinh Hạo không buông, ánh mắt hiếu kỳ thỉnh thoảng lại len lén mở ra.
Xe ngựa của bọn người Dinh Hạo cuối cùng đã vào đến trấn Thanh Hà bình yên vô sự.
Chỉ là…
“Tiểu lục tử ngươi chắc lần này…không đi nhầm đường..”
Dinh Hạo ngạc nhiên, sửng sốt, bàng hoàng…tất cả cảm xúc đều có đủ, khi đối diện cảnh tượng trước mặt, hắn giơ cây quạt trong tay gõ lên vai tiểu lục tử vài cái.
“…” Tiểu lục tử vẫn còn đang đứng hình tại chổ, không nói lời nào, chỉ lắc đầu và lắc đầu, hai mắt trợn tròn, không dám tin vào những gì hắn đang nhìn thấy .
Cảnh tượng trước mặt chỉ có thể diễn tả bằng một từ là...
“loạn..”
Màn đêm giăng phủ, khắp bốn phía yên lặng tĩnh mịch, sương mờ và mùi hương khói phảng phất không trung, thỉnh thoảng lại có những tiếng rên rĩ, tiếng khóc than nức nỡ, tiếng cười quái ác và những tiếng quạ kêu…
Giấy tiền vàng mã lại rãi rác khắp nơi, trắng xóa cả mặt đất, một ngọn gió thổi qua cuốn bay hết tất cả, lơ lững trong không trung.
“ha..ha…ha…”
“..ta là tề thiên đại thánh, trong tay ta có bảy mươi hai phép thần thông, yêu ma quỷ quái đứng lại..”
“ha..ha..ha..đứng lại đó..”
Một hán tử tóc tai rối bời, quần áo thì xộc xệch nửa tỉnh nửa mê, la hét như kẽ mất trí, không ngừng đuổi theo một con quạ đen.
“yêu tinh ! mau hiện nguyên hình, đã có tề thiên đại thánh ta đây…”
“Chéo..o..! chéo..o..o!!!”
Vị hán tử tay cầm cây chổi cứ tưởng là “định hải thần châm” của Đông Hải, múa loạn xà ngầu, hết nhào rồi lại lộn như con khỉ.
“hu..hu..hu..! “
Chỉ tội cho bà lão đã hơn sáu mươi, tóc bạc trắng, bộ dáng già nua khổ sở, không ngừng đuổi theo phía sau hắn, vừa khóc than vừa kêu gào tên của vị hán tử kia.
Trương Tam! đợi mẫu thân với..Trương Tam…”
Trương Tam nghe thấy tiếng gọi của mẫu thân liền dừng lại, bộ dáng ngoan ngoãn nghiêm túc, hai tay chấp trước ngực, cúi đầu thi lễ :
“ngộ không tham kiến Quan Thế Âm Bồ Tát..”
Bà lão nhìn Trương Tam chết lặng tại chổ, khóc không ra nước mắt..
“Trương Tam! ta là mẫu thân của ngươi, không phải là Quan Thế Âm Bồ Tát.. Trương Tam ngươi tỉnh lại đi…”
Bà lão nước mắt lã chã, níu lấy áo của Trương Tam, còn muốn gọi cho hắn tỉnh.
Trương Tam ngước nhìn mẫu thân hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt nghi ngờ, sau đó giơ cao “định hải thần châm” của hắn lên, nhảy lùi ra sau thủ thế phòng bị.
“không phải quan thế âm bồ tát…vậy chắc chắn là yêu tinh, dám giã mạo Quan Thế Âm Bồ Tát, hòng qua mặt ngộ không ta…”
“zá..áá..yêu tinh để lão tôn đánh cho ngươi hiện nguyên hình…”
Trương Tam cầm cây chổi lên, dí đánh mẫu thân hắn chạy vòng vòng khắp phố. Tội cho bà lão đã già “gần đất xa trời” còn chơi trò rượt bắt với Trương Tam.
“Á..á..á..!!”
Trương Tam đang chạy, bất ngờ nằm ngã xuống đất, hai tay ôm chặt lấy đầu hắn lăn lộn trên đất, la hét inh ổi..
“đau quá..!!”
Trước mặt là một hán tử cao lớn, trên người khoắc một chiếc mềm rách còn tưởng là phật y của Đường tăng, hai tay chấp trước ngực, miệng thì lẩm bẩm không biết hắn đọc cái gì.
“sư phụ! xin người đừng niệm trú, ngộ không đã biết lỗi...ngộ không đã lỗi”
Trương Tam quỳ xuống đất, ôm chặt lấy hai chân của vị hán tử cao lớn kia, luôn miệng cầu xin.
“ngộ không! ngươi thật sự đã biết lỗi của mình..” hán tử ra vẽ một thánh tăng, nghiêm nghị nhìn trương Tam.
“dạ sự phụ!”
“vậy mau xin lỗi vị thí chủ này, rồi còn lên đường..!!”
“…”
Từ xa một thôn phụ chạy đến, vẽ mặt mệt mõi dáng vẽ thì rã rời, trán đẩm mồ hôi, nàng liền nắm chặt lấy tay của hán tử cao lớn.
“tướng công ! về nhà thôi…ta tìm chàng suốt buổi tối”
Hán tử cao lớn liền lùi ra xa, không cho thôn phụ kia chạm vào hắn, hai tay chấp trước ngực ra dáng một thánh tăng.
“nữ vương! ta phải đến Thiên Trúc thỉnh kinh, cứu độ chúng sinh trong thiên hạ, không thể theo người về nữ nhi quốc, cũng không thể cưới ngươi…”
“tướng công! Là ta..thê tử của chàng mà …”
“…”
Ở hía đối diện…

Lại có ba vị hán tử khác, cao lớn mập lùn đều có, không phân tuổi tác, đang quỳ xuống đất.
“Ta Lưu Bị..”
“Ta Quang Vân Trường..”
“Ta Trương phi..”
“không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, xin được chết cùng ngày cùng tháng cùng năm…”
Đang diễn một màn “đào viên tam kết nghĩa” vô cùng cảm động. Chỉ tiếc là không phải là “vườn đào” mà là vườn rau của nhà người ta..
“mấy tên điên này, dẫm nát rau của lão nương…còn không mau đi..”Từ trong nhà một nông phụ, tay cầm chổi ra vừa quét vừa đuổi.
“đại ca! quân Tào đã tới chúng ta chạy thôi..”
“….”
Không riêng chỉ có đám người của Trương Tam, mà còn có rất nhiều người khác, nửa tỉnh nửa mê chạy loạn khắp nơi, vườn tược, nhà cửa, cửa tiệm trong trấn như bị họ lật tung cả lên,...chó gà không yên.
Chỉ và quá ồn ào nên đã đánh thức tất cả người trong trấn, rất nhanh tất cả đèn đuốc trong trấn lần lượt được thấp lên.
“két..!!”
“két..!!”
Vô số cánh cửa được kéo ra, dân chúng trong trấn đang ngủ yên lành tự dưng bị âm thanh “náo nhiệt” bên ngoài đánh thức, tò mò hiếu kỳ nên mở cửa ra xem
Vẽ mặt hoảng hốt khi nhìn thấy đám người trước mặt, đột nhiên lại có trong trấn, như nhìn thấy hung thần ác quỷ, lập tức trốn vào trong nhà.
“ầm..!!”
“ầm..!!”
Cửa lập tức đóng lại, còn khóa lại từ bên trong, như sợ đám người bên ngoài sẽ chạy vào, liền tắt hết đèn.
“ha..ha..!!”
“hu..hu..!!”
Chỉ còn lại một đám người điên loạn, đang chạy nhảy khắp nơi, tiếng cười tiếng khóc vang vọng không trung đất trời u ám.
“vương gia! Vương gia…”
Tư Mã Phi Yến hoảng sợ, hai tay níu lấy áo của lưng Dinh Hạo.
Dinh Hạo nhìn thấy mà gân sạch nổi lên đầy mặt, cái gì là dịch bệnh đã được ngăn chặn, không có nguy cơ bùng phát, dân chúng đang sống rất bình yên, tất cả… thì ra đều là giả.
“chết tiệt!”
Hắn còn tưởng mình vừa lạc vào nhà thương điên, tên tri phủ này cũng thật to gan, dám dâng tấu chương giả lên triều đình, đúng là chán sống.
Dinh Hạo tức giận lên tiếng, khí tức bức người.
“Vô Tình! ngươi đi làm rõ chuyện này ngay cho bổn vương..”
“dạ vương gia!”
Vô Tình lập tức xoay người đi, để lại Dinh Hạo, Tư Mã Phi Yến và Tiểu lục tử đang phải khổ sở với đám người xung quanh
“ê.ê..đừng trèo lên xe ngựa, xuống mau..”
“đừng chạm vào cái đó..”
“không được tháo cái đó xuống..”
Một đám nam tử to khỏe, đang bu quanh xe ngựa của Dinh Hạo, còn, không chỉ trèo lên, còn đập phá, mà người kéo đến càng lúc lại càng nhiều hơn…
Chỉ tội cho Tiểu lục tử quay trái quay phải, vừa hét la vừa kéo họ ra, nhưng chặn được đầu này lại không chặn được đầu kia, mới đá tên này xuống, thì tên khác lại trèo lên..thật hết cách.
“Mặc họ đi..”
Dinh Hạo lạnh giọng lên tiếng, rồi xoay người bỏ đi.
“vương gia! còn xe ngựa của chúng ta thì sao..”
Tiểu lục tử chưa kịp nói xong thì Dinh Hạo đã đi mất, hắn chỉ còn cách là chạy theo phía sau
Thật đáng tiếc chiếc xe ngựa sang trọng quý phái là thế, trong nháy mắt đã thành đóng “gỗ vụn”.
“Vương gia! tại sao đám người họ lại như vậy..” Tư Mã Phi Yến khó hiểu hỏi Dinh Hạo, mắt thì vẫn nhìn những người xung quanh.
“ta cũng rất muốn biết..” Dinh Hạo khéo miệng nhếch lên, ánh mắt đầy tức giận.
“vương gia! người xem..người đó có phải là..”
Tiểu lục tử bất ngờ lên tiếng, vừa nói vừa chỉ tay về phía đối diện, Dinh Hạo cũng nhìn sang.
Trước cửa tiệm thuốc
Một cẩm y nam tửvừa nhìn thấy cửa tiệm thuốc mở ra, người bên trong vừa ló đầu ra, lại nhìn ra lại thấy cảnh “vui nhộn nhịp” bên ngoài liền đóng sập cửa lại.
“ầm..m!”
“Trần đại phu! Mở cửa..mở cửa..”
“Cốc..! Cốc..! “
Cẩm y nam tử, vẽ mặt hoang mang không ngừng đập cửa tiệm thuốc, càng đập càng lớn, càng kêu càng to.
“két..tt..!!”
Người bên trong tiệm thuốc cũng không thể nào ngủ yên, đành mở cửa ra. Một tiểu đồng dáng vẽ mệt mõi ngáp ngắn ngáp dài, khó chịu vô cùng liếc nhìn cẩm y nam tử.
“lại là ngươi…”
“ầm..!!”
Giọng điệu vô cùng tức tối, nói dứt lời hắn liền đóng sập cửa lại, cẩm y nam tử liền chen tay vào giữa.
“cho ta gặp Trần đại phu…Trần đại phu..ông có ở trong đó không…Trần đại phu..”
Cẩm y nam tử giữa đêm khuya lại lớn tiếng kêu gào đánh thức tất cả mọi người đang ngủ yên xung quanh, nếu là trước đây chắc chắc hắn sẽ bị đánh cho một trận, nhưng trong hoàn cảnh trấn Thanh Hà lúc này không ai dám quản.
Cánh cửa một lần nửa mở cửa ra, nhưng người bước ra không phải là tên tiểu đồng khó chịu vừa rồi, mà là một vị đại phu lớn tuổi, lão lướt nhìn qua nữ tử đang nằm mê mang bên cạnh, rồi thở dài nhìn cẩm y nam tử.
“ngươi nên chuẩn bị hậu sự cho ả là vừa, đừng phí công cố vô ích..”
“Trần đại phu! Xin hãy cứu lấy Thu Cúc..ta cầu xin người..Trần đại phu…” cẩm y nam tử bò lếch lê trên đất, dập đầu cầu xin.
Từ khi trong trấn Thanh Hà có đại dịch bùng phát, liền bị phong tỏa cách ly, mọi người bị bệnh đều bị quan phủ bỏ phế ở ngoại thành.
Quan binh không cho những người bị bệnh trong vào thành, chứ đừng nói ra khỏi trấn, nếu không hắn đã dắt thê tử lên Kinh tìm đại tỷ và tỷ phu giúp đỡ, cũng không phải ngồi lì ở đây, cách hai ba ngày lại đến kiếm Trần đại phu.
“Không phải ta không muốn cứu thê tử ngươi, nhưng ta thật sự không có cách, ngươi hãy nhìn bọn họ đi...”
Trần đại phu vẽ mặt đâm chiêu, bất lực chỉ tay về phía đám người Trương Tam và những người còn lại.
“dịch bệnh đang lan ra khắp trấn Thanh Hà , vốn không có thuốc chữa…”
“không đúng..thê tử ta không bị dịch bệnh, Trần đại phu người xem kỹ lại đi..”
“Ngươi đừng tự lừa dối mình nữa, thê tử ngươi đúng là đã mắc dịch bệnh, ta khuyên ngươi nên bỏ nàng ta đi là vừa..”
“rầm..m!!”
Cánh cửa lập tức được đóng sập lại, chỉ còn mỗi cẩm y nam tử thơ thẩn ôm lấy thê tử hắn, vừa xoay lưng thì giáp mặt với đám người của Dinh Hạo và tiểu lục tử đang đứng bên đường.
Dù khoảng cách khá xa, nhưng cẩm y nam tử vẫn dễ dàng nhận ra đám người phía đối diện, đặc biệt nhất là vị thiếu niên tuấn mỹ khí thế bức người kia, là người mà đã gặp một lần sẽ khiến người khác không thể nào quên được.
“vương gia!”
“là ngươi…” Dinh Hạo kinh ngạc lên tiếng.
“Lương Bá..!!” Tiểu lục tử lên tiếng.
Lương Bá nhìn thấy Dinh Hạo, vẽ mặt liền trở nên vui mừng như nhìn thấy đấng cứu thế, “thê tử hắn đã được cứu”. Hắn ôm Thu Cúc đi qua chổ Dinh Hạo, nhưng đi được giữa đường…
“Trương Tam..hu…hu..! “
“tướng công….chàng đi rồi thiếp làm sao đây..tướng công..!!”

“hu..hu.. Trương Tam ngươi bỏ mẫu thân sao..!!!”
Tiếng khóc than , gào thét thảm thiết vang vọng trời cao.
Đám người Dinh Hạo liền quay đầu chạy lại xem, chuyện gì đang diễn ra…
Trước mặt là Trương Tam và vị hán tử cao to khi nãy, đang nằm bất động trên đất, máu đen chầm chậm chảy ra từ hai mắt, mũi và hai tai, mười đầu ngón tay và chân đều trở nên tím ngắt, cuối cùng là máu tươi từ miệng như nước lũ dâng tràn, nhìn rất đáng sợ.
“bọn họ sao lại như vậy, không phải vừa rồi rất khỏe sao..” Tiểu lục tử kinh hãi, chỉ tay về phía hai người đang nằm trên đất quay sang nhìn những người xung quanh.
Lương Bá nhìn thấy kết cuộc của Trương Tam và vị hán tử, vô hoảng hốt, hai chân liền không trụ vững ngã xuống đất.
Khi nghĩ đến thê tử của hắn sẽ có ngày giống như hai người vừa rồi, càng lên hoảng loạn, không biết phải làm sao.
“đúng rồi..! vương gia.” Lương Bá lầm bầm trong miệng
Lương Bá liền nhớ đến đến Dinh Hạo, hằn lập đầu quỳ xuống không ngừng dập đầu xuống đất.
“vương gia! cầu xin người hãy cứu lấy Thu Cúc, ta không muốn nàng giống như những người này, xin người làm ơn cứu lấy thê tử ta…ta cầu xin người..” Lương Bá vô cùng bấn loạn.
Dinh Hạo vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, xung quanh hắn chỉ toàn là tiếng khóc than, còn người bên dưới chân hắn thì bám chặt không buông, có ai bình tĩnh nói cho hắn biết ở đây đang sảy ra chuyện gì.
Mục đích mà hắn đến đây là thay mặt phụ hoàng “tặng bằng khen công dân tốt” cho nhạc phụ đại nhân của hắn. Người giàu nhất Lăng Thiên quốc phụ thân của Yên nhi, đã vì trấn Thanh Hà, mà lao công khổ nhọc, không chỉ phát chẩn lương thực, còn lo thuốc thuốc men.
“thật ra họ đã mắc bệnh gì..”
“vương gia! đại phu vẫn chưa tìm ra, người mắc bệnh thần trí trở nên điên loạn, cuối cùng là thổ quyết mà chết...”
“..”
Nhìn bộ dáng họ giống bị trúng độc hơn là mắc dịch bệnh, nhưng là độc gì sao tất cả mọi người trong trấn điều bị, chắc chắn trong chuyện này có gì mờ ám.
“bộp! bộp..!!”
Từ xa một đám quan binh hùng hổ kéo đến, đẫn đầu vẫn là tên Trư công tử mập mạp.
“bắt hết tất cả họ lại..không được bỏ sót tên nào” tên công tử mập vừa tới đã hô to hét lớn với mọi người xung quanh.
Cả đám binh linh liền tiến lên bắt lại đám người điên loạn đang quậy phá nảy giờ..
“á..á..thả ta ra..”
“Tào quân..mau thả đại ca ra..”
“thả ta ra..nhị ca cứu đại..”
Bọn họ dù có giằng co kháng cự, nhưng vẫn không địch nỗi quan binh triều đình, nên cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn bị lôi đi.
Ánh mắt của tên công tử mập, liền bị thu hút bởi người thiếu niên dáng vẽ cao quý hiên ngang kia, ở đây không có ai nổi bật hơn vị thiếu niên đó, chắc chắn chuyện này liên quan hắn.
“có phải ngươi đã thả bọn họ ra..”
Trư công tử chưa điều tra rõ ràng, đã chụp mũ Dinh Hạo, giọng điệu như kẽ bề trên quát tháo.
Dinh Hạo liền quay lưng lại nhìn tên công tử mập, đúng là quả đất này rất tròn, xoay một vòng tất cả đều là người quen.
“là ngươi..” Dinh Hạo mỉm cười nhìn tên công tử mập, giọng điệu có chút giễu cợt.
“là ngươi..”
Tên công tử mập vừa nhìn thấy Dinh Hạo, vẽ mặt thoáng hoảng hốt, đôi chân lùi ra sau, dù đã hơn nữa năm nhưng chuyện sảy ra ở chân núi Lam Nguyệt sơn hắn không bao giờ quên.
Cái chân hắn dù đã lành, nhưng nhớ đến chuyện cũ thì cảm giác đau đớn đó làm hắn khiếp sợ. Hắn theo bản năng mà lùi ra sau.
Không đúng, hiện tại hắn mang theo rất nhiều quan binh, thì có gì phải sợ, bộ dáng hống hách như cũ, Trư công tử tiến lại gần Dinh Hạo, vươn vai ưởn ngực hô to hét lớn.
“có phải ngươi đã thả bọn người này ra..”
“phải thì sao..” Dinh Hạo mỉm cười nhìn hắn
“bắt hắn lại..” Tên công tử mập nhìn dáng vẽ cao ngạo của Dinh Hạo càng thêm tức giận.
Trư công tử lớn giọng hô to, giơ tay lên cho thuộc hạ phía sau tiến lên bắt lấy Dinh Hạo, tiểu lục tử liền đứng ra..
“to gan! Các ngươi có biết người này là ai không...”
Tiểu lục vừa lên tiếng thì đã bị Dinh Hạo ngăn lại, hắn mỉm cười nhìn tiểu lục, ý muốn Tiểu lục tử hãy im lặng.
“hắn là ai..” Trư công tử có chút nghi kỵ nhìn tiểu lục, hai mắt nheo lại.
“là..là…công tử của ta..” tiểu lục tức giận mà không thể nói, ai biểu vương gia không cho hắn nói, cũng không biết vương gia đang nghĩ gì.
“công tử của ngươi…ha..ha..” Trư công tử ngửa mặt lên trời cười thật to, còn tưởng là đại nhân vật nào.
“bắt hắn lại..”
Đám quan binh tiến lên bắt trói Dinh Hạo, còn Dinh Hạo cũng mặc tình cho hắn dẫn đi.
Công tử mập bây giờ lại để mắt đến tiểu mỹ nhân bên cạnh Dinh Hạo, máu trăng hoa lại nổi lên, hắn bước đến trêu ghẹo Tư Mã Phi Yến.
“tiểu nương tử nàng thật xinh đẹp…”
“á..!!” Tư Mã Phi Yến liền chạy ra phía sau Dinh Hạo, khi đôi tay mập ú của tên công tử mập chạm vào mặt nàng.
“ngươi còn dám chạm đến nàng ta, có tin ta chặt đứt móng heo của ngươi..”
Dinh Hạo mỉm cười rất tượi, giọng điệu rất hòa nhã, nghe ra rất trái ngược với những gì hắn nói, lại khiến cho tên công tử mập rùn mình liền lùi ra sau,viễn cảnh của nửa năm trước lại hiện về.
Không vội, sau khi giam tên này vào trong ngục, thì hắn sợ gì không có cơ hội gặp tiểu mỹ nhân này, sau khi nghĩ thông tên công tữ mập cũng không dám giở trò thêm.
“dẫn hắn đi..” Tên công tử mập tức giận phủi tay áo, xoay người bước đi
“vương…không công tử..” tiểu lục khó hiểu nhìn theo Dinh Hạo, không hiểu trong hồ lô của vương gia hắn đang bán thuốc gì.
Dinh Hạo bị đám người đó dẫn đi, nhưng dáng vẽ vô cùng thông thả, người cũng không thèm quay đầu lại, đã vẫy tay “tạm biệt” những người phía sau, bộ dáng ngáp ngắn ngáp dài, lười biếng lên tiếng.
“sáng mai nói Vô Tinh đến huyện nha đón ta..”
*********
Đại lao – huyện Thanh Hà
Bốn phía âm u lạnh lẽo không hề có chút hơi ấm, nhà lao cũ kỹ ẩm móc nhiều năm không tu sửa, hắn thật không biết ngân lượng của triều đình bị lũ tham quan này dùng vào việc gì.
Chuột chạy “hiên ngang” như chổ không người, tiếng kêu chi chít vô cùng chói tai, mùi hôi thối bốc lên, đây quả thật không phải là nơi cho người ở.
Mâu quang nhếch lên, trên trán đầy hắc tuyết, Dinh Hạo nhìn toàn cảnh đại lao lúc này, hắn thật không thể nào bước tiếp, chần chừ đứng trước cửa.
“vào đi..” Tên binh sĩ phía sau nóng vội lên tiếng
Một lực phía sau bắt ngờ đẩy tới, khiến Dinh Hạo chao đão ngã vào trong.
“ê..ê..dậy đi! ngươi có thêm bạn cùng phòng..” tên binh sĩ lớn tiếng thúc giục người đang nằm trên giường.
Người đang ngủ trên giường không thèm quay đầu lại nhìn đã quát tháo tên binh sĩ vừa rồi.
“..ta ghét nhất nhất là chung phòng với người khác..đuổi hắn đi..”
Dinh Hạo đang phủi lại quần áo trên người hắn, thì toàn thân chấn động, hắn ngẩn đầu lên nhìn về phía người đang nằm trên giường rơm kia.
“Giọng nói này..” Dinh Hạo lầm bầm trong trong miệng
Hắn đã quá quen thuộc, cũng không còn lạ gì, nhưng điều làm hắn khó nghĩ chính là tại sao “đại nhân vật” này lại xuất hiện ở trong đại lao nhỏ bé này của Trấn Thanh Hà.
“nếu không muốn ở chung phòng với hắn thì rời khỏi đây, không ai ép ngươi ở lại…chổ này của ta cũng không chứa nổi ngươi..”
“ầm..!!”
Cánh cửa được đóng sập lại, tên binh sĩ cũng xoay người bỏ đi. Người đang nằm trên giường cũng tức giận bật người dậy.
“nói trước cho ngươi biết, ta rất ghét ai làm phiền, nếu ngươi muốn ở lại đây thì…"
Vừa lật người dậy đã nhìn thấy Dinh Hạo trước mắt, thì lời muốn nói cũng bị hắn nuốt ngược trở lại trong bụng, không trùng hợp đến vậy chứ, hắn trốn đến tận đây cũng gặp được người quen.
“sư phụ đã lâu không gặp..” Dinh Hạo mỉm cười nhìn Âu Dương Đình
“Thiên Hàn..”
***********hết chương 42***********

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương