Hảo Tưởng Lộng Tử Nam Chủ A
-
Chương 7
Hai người phối hợp đánh với mười mấy tang thi cơ hồ không vấn đề gì, bởi vì nơi này trống trải mục đích lại mạnh mẽ, cho nên quá trình diễn ra thuận lợi.
Cốc Vân Phi cứ như vậy ôm Điền Tâm quay trở về, bởi vì trên chân Điền Tâm không có giày.
Sau khi đơn giản chào hỏi nhau xong, hắn liền mang Điền Tâm đặt ở chỗ ngồi kế bên Tạ Sâm.
Nhưng ngay từ đầu lúc mặt đối mặt với Tạ Sâm, sắc mặt Điền Tâm đã không được tốt, lúc này Cốc Vân Phi muốn đem nàng ngồi cạnh Tạ Sâm, nàng càng theo bản năng ôm sát cổ Cốc Vân Phi, gắt gao không chịu buông tay.
Loại động tác này, dù là không có tiếng động, Cốc Vân Phi cũng cảm giác được phần nào tâm lý hiện tại của Điền Tâm, có thể Tạ Sâm thoạt nhìn bộ dạng không muốn ai lại gần, cho nên Điền Tâm có chút không quen đi……..
Này cũng không trách nàng được, nàng cũng đâu biết Tạ Sâm là người như thế nào.
Cốc Vân Phi mỉm cười cảm thụ ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng ngực, thực săn sóc mà tha đi một vòng, rồi sau đó đem Điền Tâm đặt kế bên Ôn Duyên.
Tuy là vậy, Điền Tâm sắc mặt như cũ vẫn có chút không được tốt, mà Ngô Mộng ngồi phía trước, bởi vì hành động của Cốc Vân Phi, sắc mặt đã sớm không được đẹp.
Xe cứ như vậy mà quỷ dị yên tĩnh khởi động, dọc theo đường đi ai cũng đều không nói chuyện, Cốc Vân Phi nhiều lần nhìn từ kính chiếu hậu, thấy Điền Tâm luôn thấp đầu, hắn nhịn không được lo lắng nói: “Điền Tâm, chân em còn đau không? Đợi lát nữa đi gom vật tư, tôi giúp em tìm một đôi giày, em mang size bao nhiêu?” Kỳ thật trong lòng hắn đã có số, cặp chân kia của Điền Tâm vừa trắng lại nộn, so với bàn tay hắn cơ hồ lớn nhỏ hơn không bao nhiêu, size 35, 36 hẳn là dư dả.
“Không đau, em không sao…… Thật sự cám ơn anh, Vân Phi ca……”
Âm thanh này làm Cốc Vân Phi lập tức hắc hắc hắc ngây ngô cười lên, nếu không phải bởi vì đang cầm tay lái, hắn liền kém chút nữa sờ sờ phía sau ót, ngay cả Ôn Duyên, cũng nhịn không được nghiêng đầu nhìn nữ nhân bên cạnh một cái.
Quá dễ nghe. Dễ nghe giống hệt như trong sách viết.
Những từ ngữ hoa mỹ hắn đều có chút nhớ không rõ lắm, tóm lại chính là dễ nghe động lòng người là được! Loại âm thanh này, dù trong lòng hắn đã có chuẩn bị sẵn sàng, cũng vẫn có chút nhịn không được hy vọng đối phương có thể nói thêm vài câu nữa……
“Ôn Duyên.”
Ôn Duyên đang nhập thần thình lình nghe được tên của mình, sau khi lấy lại tinh thần xoay người nhìn lại về phía Tạ Sâm vừa mới gọi, vẫn còn đang ở trạng thái suy nghĩ.
Nhìn biểu tình mê mang của Ôn Duyên, Tạ Sâm hơi hơi nheo mắt lại, hắn từ lúc bắt đầu đã không đem Điền Tâm để vào mắt, lúc này nhịn không được liếc sang nhìn đối phương. Ánh mắt kia giống như từ khóe mắt liếc ra, tốc độ vừa nhanh vừa chuẩn, Điền Tâm chỉ cảm thấy toàn thân đồng thời chợt lạnh, trong nháy mắt cư nhiên nằm không trúng đạn!
Cảm giác này chỉ giằng co một giây, Tạ Sâm liền quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhưng tay phải hắn lại nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn, trong cùng thời gian đó, Ôn Duyên chỉ cảm thấy ngón giữa xuất hiện một cỗ đau đớn kéo dài! Tuy rằng không bén nhọn, nhưng lại không cách nào bỏ qua! Nếu muốn hình dung, giống như……. Ngón tay bị rút gân!!! (Jeje: Có mùi giấm đâu đây =))))
“Cái kia…… Thật sự thực cảm tạ các người, đặc biệt là Vân Phi ca, nếu không có anh cứu em, nói không chừng em liền……”
Không biết có phải là do ngón tay đau đớn hay không, những lời này vào tai Ôn Duyên thoạt đầu cũng không kinh diễm dễ nghe, tuy rằng rõ ràng là âm thanh cũng cùng một người nói, nhưng có cảm giác kém một chút. Đáng giận chính là hắn hiện tại căn bản không có biện pháp tập trung tinh lực tự hỏi! Hắn biết cảm giác đau đớn ở ngón tay là do Tạ Sâm gây ra, chỉ là Tạ Sâm cứ như vậy mang vẻ mặt bình tĩnh mà ngồi ở bên cạnh, hắn đến dũng khí để hỏi cũng không có……..
“Vân Phi đang lái xe, Điền tiểu thư, chúng ta có thể sống sót cũng không dễ dàng, tình huống hiện tại cô cũng biết, đột phát trạng thái không biết chừng khi nào xảy ra. Những lời cảm ơn đó, cô vẫn nên lưu lại đợi đến thời điểm nghỉ ngơi hẵng nói.”
Ngô Mộng vừa dứt lời, Cốc Vân Phi liền nhíu mày, hắn theo bản năng quay xuống dưới, ngữ khí hơi mang bất mãn nói: “Điền Tâm em đừng để ý, Ngô Mộng tính tình là vậy, nói chuyện cũng thẳng thắn, nàng không có ác ý.”
Điền Tâm cười lắc đầu không nói tiếp, lại là Ngô Mộng nhịn không được nghiêng đầu trợn to mắt nhìn Cốc Vân Phi! Nàng thật sự không nghĩ tới, Cốc Vân Phi như thế lại đi che chở cho một nữ nhân mới lần đầu gặp mặt!
Trước kia bọn họ đã cứu vài người, nhưng đều là sau khi cứu xong để cho đối phương một mình lên đường, rốt cuộc bọn họ cũng không phải người vạn năng bất tử, rất nhiều chuyện hết cách nghe theo ý trời đã tính là tận tình tận nghĩa.
Nhưng nữ nhân này, không chỉ Tạ Sâm nói muốn chia đồ cho nàng, kể từ lúc nàng vào trong xe, chính mình này toàn thân đều nói không nên lời nào lại cảm thấy không thoải mái! Đặc biệt là ở thời điểm đối phương nói chuyện! Cái loại cảm giác nôn nóng không thể hiểu được này, nàng cũng không biết là từ đâu tới!
Ngô Mộng há miệng thở dốc, vài lần muốn mở miệng lại không có nói gì, bởi vì lời nàng vừa nói, Cốc Vân Phi cũng ngượng ngùng giúp Điền Tâm đáp lời, đặc biệt tình huống trong xe còn có Tạ Sâm với Ôn Duyên.
Thời điểm trời sắp tối, xe đi đến gần một góc đường hẻo lánh, bởi vì nơi này có một hiệu thuốc nhỏ. Ngoại trừ mấy cửa hàng đồ dùng còn điểm ánh đèn, phỏng chừng là đã đến giờ mở cửa, trừ bỏ những ánh đèn bên ngoài, phóng nhãn nhìn lại, đều là đen như mực.
“Hôm nay liền trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi đi, phía trước chính là khu dân cư, buổi tối đi chỗ kia quá không an toàn.” Cốc Vân Phi đem xe chậm rãi ngừng, xe đi phía sau bọn họ cũng ngừng theo, hắn quay đầu lại nhìn Tạ Sâm nói: “Tôi trước cùng Ngô Mộng với Vệ Bình đi xem tình huống bên trong, các người ở trên xe chịu khó chờ, tôi bảo Hình Đại bọn họ xuống dưới phòng thủ, chờ chúng ta xác nhận không thành vấn đề, các người lại đi xuống.”
Lúc nói đến “Các người lại đi xuống”, đôi mắt hắn là nhìn về phía Điền Tâm. Ôn Duyên nhìn thấy rõ ràng, trong lòng không thể nói được là cảm giác gì, chỉ là từ đáy lòng mơ hồ thay Cốc Vân Phi cảm thấy……
Không biết. Hắn cũng không biết. Hắn nói không rõ ý tưởng chân chính trong lòng.
Suốt quãng đường đi hắn đều cẩn thận quan sát, 《 Mạt thế thánh quang 》 rốt cuộc cũng là một quyển sách, nó không có khả năng kỹ càng tỉ mỉ đến mức cả đường đi của vai chính đều dùng văn tự kể ra, những cái miêu tả linh tinh như là “một đường không nói chuyện” hay “đi gần đến tiệm thuốc nằm sát bên” lại có rất nhiều. Mà cả quá trình, nếu không phải ở trong sách, căn bản không có biện pháp cảm thụ được.
Tỷ như lần này cả ngày ngồi trong xe không động đậy, ngón tay cũng đau một đường, đối với Ôn Duyên hiện tại mà nói, nếu có thể xuống xe đi, cho dù là đứng, cũng là thả lỏng cực đại.
Đương nhiên, bên trong lén lút hướng nam chính hỏi rõ ràng, rốt cuộc vì sao muốn khiến hắn đau một đường, kia mới là chính yếu!
Chỉ là bỏ đi những tình huống không người nói chuyện, hắn cũng không thể không thừa nhận vận mệnh chú định đại dàn giáo của lực lượng “vận mệnh” to lớn kia. Từ khi bắt đầu nhận thức đám người này, mặc dù có một vài thứ có khả năng lệch lạc, nhưng đại khái hướng đi cũng không hề thay đổi!
Tỷ như gặp gỡ Điền Tâm, tỷ như Cốc Vân Phi rõ ràng có tình cảm đối với Điền Tâm, lại tỷ như ngay đêm trong ngày gặp Điền Tâm, bọn họ dừng lại ở tiệm thuốc nhỏ nghỉ ngơi. Nếu kế tiếp cốt truyện không có gì thay đổi, như vậy, Điền Tâm sẽ yêu cầu Cốc Vân Phi cùng nàng đơn độc trò chuyện, địa điểm là một trong những cửa hàng đồ gia dụng, mà sáng sớm hôm sau……
“Xuống xe.”
Ôn Duyên nghe tiếng liền quay đầu, chỉ thấy Tạ Sâm đứng ở bên xe, mở cửa xe cùng chính mình nói chuyện.
Ôn Duyên theo bản năng nghiêng đầu nhìn mắt Điền Tâm, đối phương cũng không có nhìn hắn, cũng không có nhìn Tạ Sâm, chỉ là hơi hơi rũ mắt đang nhìn đầu gối chính mình, động tác trung quy trung củ, cũng không nói lời nào.
Ôn Duyên thu hồi ánh mắt, cảm giác hiện tại của hắn thực nhạy bén, Tạ Sâm cảm xúc như thế nào, cơ hồ không dùng mắt nhìn, hắn đều có thể cảm giác được.
Không nên hỏi hắn vì cái gì cảm giác được, hắn cũng không biết vì cái gì cảm giác được, ngươi cho rằng hắn tưởng tượng?
Đem cửa xe nhẹ nhàng đóng lại, Ôn Duyên vừa đi theo Tạ Sâm vào chỗ tối, vừa xem xét mắt ngừng lại ở phía sau xe bọn họ. Ba anh em Hình gia chỉ có hai người đứng bên cạnh xe, còn có thêm Phác Tĩnh Nghiên, Hình Nhị không biết đi nơi nào, bất quá hắn đi nơi nào đều không quan trọng, trong nguyên tác người này vốn dĩ thần bí hề hề, hành tung quỷ bí, thân thủ lại tốt, căn bản không cần phải khiến người khác lo lắng.
Thẳng đến khi bốn phía đều tối đen, Ôn Duyên đột nhiên phát hiện, bọn họ ngừng xe vừa đúng lúc rời khỏi vùng tối, mà bộ phận phần sau xe đều chìm trong bóng đêm, từ ánh sáng bên trong xem qua mà nói, phỏng chừng không nhìn thấy hai người bọn họ xuống xe.
Nhưng xe không phải Cốc Vân Phi dừng sao? Như thế nào lại dừng như vậy……
Ôn Duyên cứ như vậy thiên mã hành không miên man suy nghĩ, phía trước Tạ Sâm đột nhiên đứng yên, Ôn Duyên lập tức cũng dừng bước, nhưng vừa mới dừng lại bước chân, hắn nhìn chân đối phương, hơi hơi nheo lại đôi mắt nói: “Cậu là cố tình?!”
Tạ Sâm xoay người liếc mắt nhìn hắn, sau đó nửa mắt nhìn về phía xe đối diện nói: “Cậu là người duy nhất khiến tôi không có cách nào xâm lấn tinh thần lực, nhưng nàng mới nói một câu, lại làm cậu thiếu chút nữa mắc mưu.”
Tạ Sâm đột nhiên thẳng thắn cùng đặt câu hỏi, làm Ôn Duyên có hơi bất ngờ, đại khái qua ba bốn giây, hắn chậm rãi đáp: “Tôi biết cậu có thể khống chế tư duy người khác, nhưng nguyên lý cụ thể không biết. Lần đầu tiên gặp mặt, cậu cũng là vì phát hiện chính mình đối với tôi không sinh ra ảnh hưởng, cho nên mới muốn kéo tôi và các người cùng nhau, đúng không?” Thiếu chút nữa nói gì đó, hắn rốt cuộc minh bạch vì cái gì chính mình ngón tay đau một đường, bất quá nếu như vậy, cũng không cần thiết hỏi tới.
“Nàng hẳn là luyện qua diễm công….. Hơn nữa năng lực còn không thấp. Nhất cử nhất động, nhất tần nhất tiếu, đều sẽ đối với nam nhân sinh ra ảnh hưởng. Mà Cốc Vân Phi, đã lãnh đủ.”
Tạ Sâm tựa như không nghe thấy chuyện hắn hỏi, loại thái độ này làm Ôn Duyên nhẹ nhíu mi. Chỉ là hắn khi nãy cảm thấy, ánh mắt Tạ Sâm lúc trước ở trong xe nhìn qua ban công, nhất định có thâm ý khác. Nhưng khi đó hắn vẫn luôn không để ở trong lòng, nhưng mà hiện tại hồi tưởng một chút, đối phương có lẽ từ lúc ấy, liền biết Điền Tâm không phải nữ nhân bình thường.
Kỳ thật là, ở tình huống như vậy xuất hiện trên ban công lầu hai, Điền Tâm nàng căn bản không cố tình giấu đi sự thật nàng không bình thường a! Nhưng quỷ dị chính là, trừ bỏ hắn cùng Tạ Sâm, trong xe ngay cả Ngô Mộng đều giống như không có phản ứng lại! Chẳng lẽ vì thứ gọi là diễm công kia?
Nhưng diễm công là cái gì? Chẳng lẽ không phải hắn có thể lý giải loại này sao? Chẳng lẽ diễm công này đối với nữ nhân đều có thể có tác dụng? Trách không được thời điểm hắn đọc sách cảm thấy Điền Tâm này thật trâu bò! Đối phó với nam nhân sau này một cái lại một cái chuẩn, nhưng sách này không phải là thế giới cùng địa cầu song song hư cấu sao? Như thế nào lại xuất hiện nhiều đồ vật quỷ dị như vậy? Tác giả ngươi rốt cuộc ở đâu a, ngươi ra đây chúng ta có thể hay không hảo hảo nói chuyện?
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, buổi tối hôm nay, nàng sẽ yêu cầu Cốc Vân Phi đơn độc cùng nàng ở chung……” Tạ Sâm nói thêm mấy chữ, Ôn Duyên liền nhịn không được khẩn trương một phần, người này thật sự là có điểm làm hắn cảm thấy ăn không tiêu, hắn cư nhiên có thể đoán chuẩn như vậy?! Hơn nữa ngữ khí còn bình tĩnh như vậy!
Chính là, đối phương lại luôn là cho hắn một loại cảm giác rất kỳ quái…… Hắn không thể nói ra được loại cảm giác này, không thể nói được.
“Sau này……. Chúng ta ít đi một tài xế. Vẫn là nên để Hình nhị lái xe đi, đỡ hắn phải chạy loạn.”
Giọng nói Tạ Sâm rơi xuống, vẫn không được Ôn Duyên đáp lại. Hắn quay đầu lại, phát hiện Ôn Duyên biểu tình vi diệu mà nhìn chằm chằm chính mình. Tạ Sâm cười khẽ một chút, nửa con mắt nhìn Ôn Duyên, khuôn mặt mang ý cười nói: “Cậu cho rằng, tôi sẽ nói cái gì? Có người muốn giúp chúng ta giải quyết nhân tố bất an, chúng ta ngồi mát ăn bát vàng, không phải thực tốt sao.”
Editor có lời muốn nói: Nói thiệt là tới tận lúc đọc tới đoạn này rồi mình cũng chẳng rõ cảm giác Tạ Sâm dành cho Ôn Duyên là như thế nào nữa. Có hint bay bay, có nghi ngờ, có tin tưởng,… nói tóm lại quen nhau chưa tới một ngày mà cảm xúc chạy loạn lên xuống như đồ thị hàm số =))) Mình là độc giả còn cảm thấy u mê nói chi bé Duyên =))))
Cốc Vân Phi cứ như vậy ôm Điền Tâm quay trở về, bởi vì trên chân Điền Tâm không có giày.
Sau khi đơn giản chào hỏi nhau xong, hắn liền mang Điền Tâm đặt ở chỗ ngồi kế bên Tạ Sâm.
Nhưng ngay từ đầu lúc mặt đối mặt với Tạ Sâm, sắc mặt Điền Tâm đã không được tốt, lúc này Cốc Vân Phi muốn đem nàng ngồi cạnh Tạ Sâm, nàng càng theo bản năng ôm sát cổ Cốc Vân Phi, gắt gao không chịu buông tay.
Loại động tác này, dù là không có tiếng động, Cốc Vân Phi cũng cảm giác được phần nào tâm lý hiện tại của Điền Tâm, có thể Tạ Sâm thoạt nhìn bộ dạng không muốn ai lại gần, cho nên Điền Tâm có chút không quen đi……..
Này cũng không trách nàng được, nàng cũng đâu biết Tạ Sâm là người như thế nào.
Cốc Vân Phi mỉm cười cảm thụ ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng ngực, thực săn sóc mà tha đi một vòng, rồi sau đó đem Điền Tâm đặt kế bên Ôn Duyên.
Tuy là vậy, Điền Tâm sắc mặt như cũ vẫn có chút không được tốt, mà Ngô Mộng ngồi phía trước, bởi vì hành động của Cốc Vân Phi, sắc mặt đã sớm không được đẹp.
Xe cứ như vậy mà quỷ dị yên tĩnh khởi động, dọc theo đường đi ai cũng đều không nói chuyện, Cốc Vân Phi nhiều lần nhìn từ kính chiếu hậu, thấy Điền Tâm luôn thấp đầu, hắn nhịn không được lo lắng nói: “Điền Tâm, chân em còn đau không? Đợi lát nữa đi gom vật tư, tôi giúp em tìm một đôi giày, em mang size bao nhiêu?” Kỳ thật trong lòng hắn đã có số, cặp chân kia của Điền Tâm vừa trắng lại nộn, so với bàn tay hắn cơ hồ lớn nhỏ hơn không bao nhiêu, size 35, 36 hẳn là dư dả.
“Không đau, em không sao…… Thật sự cám ơn anh, Vân Phi ca……”
Âm thanh này làm Cốc Vân Phi lập tức hắc hắc hắc ngây ngô cười lên, nếu không phải bởi vì đang cầm tay lái, hắn liền kém chút nữa sờ sờ phía sau ót, ngay cả Ôn Duyên, cũng nhịn không được nghiêng đầu nhìn nữ nhân bên cạnh một cái.
Quá dễ nghe. Dễ nghe giống hệt như trong sách viết.
Những từ ngữ hoa mỹ hắn đều có chút nhớ không rõ lắm, tóm lại chính là dễ nghe động lòng người là được! Loại âm thanh này, dù trong lòng hắn đã có chuẩn bị sẵn sàng, cũng vẫn có chút nhịn không được hy vọng đối phương có thể nói thêm vài câu nữa……
“Ôn Duyên.”
Ôn Duyên đang nhập thần thình lình nghe được tên của mình, sau khi lấy lại tinh thần xoay người nhìn lại về phía Tạ Sâm vừa mới gọi, vẫn còn đang ở trạng thái suy nghĩ.
Nhìn biểu tình mê mang của Ôn Duyên, Tạ Sâm hơi hơi nheo mắt lại, hắn từ lúc bắt đầu đã không đem Điền Tâm để vào mắt, lúc này nhịn không được liếc sang nhìn đối phương. Ánh mắt kia giống như từ khóe mắt liếc ra, tốc độ vừa nhanh vừa chuẩn, Điền Tâm chỉ cảm thấy toàn thân đồng thời chợt lạnh, trong nháy mắt cư nhiên nằm không trúng đạn!
Cảm giác này chỉ giằng co một giây, Tạ Sâm liền quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhưng tay phải hắn lại nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn, trong cùng thời gian đó, Ôn Duyên chỉ cảm thấy ngón giữa xuất hiện một cỗ đau đớn kéo dài! Tuy rằng không bén nhọn, nhưng lại không cách nào bỏ qua! Nếu muốn hình dung, giống như……. Ngón tay bị rút gân!!! (Jeje: Có mùi giấm đâu đây =))))
“Cái kia…… Thật sự thực cảm tạ các người, đặc biệt là Vân Phi ca, nếu không có anh cứu em, nói không chừng em liền……”
Không biết có phải là do ngón tay đau đớn hay không, những lời này vào tai Ôn Duyên thoạt đầu cũng không kinh diễm dễ nghe, tuy rằng rõ ràng là âm thanh cũng cùng một người nói, nhưng có cảm giác kém một chút. Đáng giận chính là hắn hiện tại căn bản không có biện pháp tập trung tinh lực tự hỏi! Hắn biết cảm giác đau đớn ở ngón tay là do Tạ Sâm gây ra, chỉ là Tạ Sâm cứ như vậy mang vẻ mặt bình tĩnh mà ngồi ở bên cạnh, hắn đến dũng khí để hỏi cũng không có……..
“Vân Phi đang lái xe, Điền tiểu thư, chúng ta có thể sống sót cũng không dễ dàng, tình huống hiện tại cô cũng biết, đột phát trạng thái không biết chừng khi nào xảy ra. Những lời cảm ơn đó, cô vẫn nên lưu lại đợi đến thời điểm nghỉ ngơi hẵng nói.”
Ngô Mộng vừa dứt lời, Cốc Vân Phi liền nhíu mày, hắn theo bản năng quay xuống dưới, ngữ khí hơi mang bất mãn nói: “Điền Tâm em đừng để ý, Ngô Mộng tính tình là vậy, nói chuyện cũng thẳng thắn, nàng không có ác ý.”
Điền Tâm cười lắc đầu không nói tiếp, lại là Ngô Mộng nhịn không được nghiêng đầu trợn to mắt nhìn Cốc Vân Phi! Nàng thật sự không nghĩ tới, Cốc Vân Phi như thế lại đi che chở cho một nữ nhân mới lần đầu gặp mặt!
Trước kia bọn họ đã cứu vài người, nhưng đều là sau khi cứu xong để cho đối phương một mình lên đường, rốt cuộc bọn họ cũng không phải người vạn năng bất tử, rất nhiều chuyện hết cách nghe theo ý trời đã tính là tận tình tận nghĩa.
Nhưng nữ nhân này, không chỉ Tạ Sâm nói muốn chia đồ cho nàng, kể từ lúc nàng vào trong xe, chính mình này toàn thân đều nói không nên lời nào lại cảm thấy không thoải mái! Đặc biệt là ở thời điểm đối phương nói chuyện! Cái loại cảm giác nôn nóng không thể hiểu được này, nàng cũng không biết là từ đâu tới!
Ngô Mộng há miệng thở dốc, vài lần muốn mở miệng lại không có nói gì, bởi vì lời nàng vừa nói, Cốc Vân Phi cũng ngượng ngùng giúp Điền Tâm đáp lời, đặc biệt tình huống trong xe còn có Tạ Sâm với Ôn Duyên.
Thời điểm trời sắp tối, xe đi đến gần một góc đường hẻo lánh, bởi vì nơi này có một hiệu thuốc nhỏ. Ngoại trừ mấy cửa hàng đồ dùng còn điểm ánh đèn, phỏng chừng là đã đến giờ mở cửa, trừ bỏ những ánh đèn bên ngoài, phóng nhãn nhìn lại, đều là đen như mực.
“Hôm nay liền trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi đi, phía trước chính là khu dân cư, buổi tối đi chỗ kia quá không an toàn.” Cốc Vân Phi đem xe chậm rãi ngừng, xe đi phía sau bọn họ cũng ngừng theo, hắn quay đầu lại nhìn Tạ Sâm nói: “Tôi trước cùng Ngô Mộng với Vệ Bình đi xem tình huống bên trong, các người ở trên xe chịu khó chờ, tôi bảo Hình Đại bọn họ xuống dưới phòng thủ, chờ chúng ta xác nhận không thành vấn đề, các người lại đi xuống.”
Lúc nói đến “Các người lại đi xuống”, đôi mắt hắn là nhìn về phía Điền Tâm. Ôn Duyên nhìn thấy rõ ràng, trong lòng không thể nói được là cảm giác gì, chỉ là từ đáy lòng mơ hồ thay Cốc Vân Phi cảm thấy……
Không biết. Hắn cũng không biết. Hắn nói không rõ ý tưởng chân chính trong lòng.
Suốt quãng đường đi hắn đều cẩn thận quan sát, 《 Mạt thế thánh quang 》 rốt cuộc cũng là một quyển sách, nó không có khả năng kỹ càng tỉ mỉ đến mức cả đường đi của vai chính đều dùng văn tự kể ra, những cái miêu tả linh tinh như là “một đường không nói chuyện” hay “đi gần đến tiệm thuốc nằm sát bên” lại có rất nhiều. Mà cả quá trình, nếu không phải ở trong sách, căn bản không có biện pháp cảm thụ được.
Tỷ như lần này cả ngày ngồi trong xe không động đậy, ngón tay cũng đau một đường, đối với Ôn Duyên hiện tại mà nói, nếu có thể xuống xe đi, cho dù là đứng, cũng là thả lỏng cực đại.
Đương nhiên, bên trong lén lút hướng nam chính hỏi rõ ràng, rốt cuộc vì sao muốn khiến hắn đau một đường, kia mới là chính yếu!
Chỉ là bỏ đi những tình huống không người nói chuyện, hắn cũng không thể không thừa nhận vận mệnh chú định đại dàn giáo của lực lượng “vận mệnh” to lớn kia. Từ khi bắt đầu nhận thức đám người này, mặc dù có một vài thứ có khả năng lệch lạc, nhưng đại khái hướng đi cũng không hề thay đổi!
Tỷ như gặp gỡ Điền Tâm, tỷ như Cốc Vân Phi rõ ràng có tình cảm đối với Điền Tâm, lại tỷ như ngay đêm trong ngày gặp Điền Tâm, bọn họ dừng lại ở tiệm thuốc nhỏ nghỉ ngơi. Nếu kế tiếp cốt truyện không có gì thay đổi, như vậy, Điền Tâm sẽ yêu cầu Cốc Vân Phi cùng nàng đơn độc trò chuyện, địa điểm là một trong những cửa hàng đồ gia dụng, mà sáng sớm hôm sau……
“Xuống xe.”
Ôn Duyên nghe tiếng liền quay đầu, chỉ thấy Tạ Sâm đứng ở bên xe, mở cửa xe cùng chính mình nói chuyện.
Ôn Duyên theo bản năng nghiêng đầu nhìn mắt Điền Tâm, đối phương cũng không có nhìn hắn, cũng không có nhìn Tạ Sâm, chỉ là hơi hơi rũ mắt đang nhìn đầu gối chính mình, động tác trung quy trung củ, cũng không nói lời nào.
Ôn Duyên thu hồi ánh mắt, cảm giác hiện tại của hắn thực nhạy bén, Tạ Sâm cảm xúc như thế nào, cơ hồ không dùng mắt nhìn, hắn đều có thể cảm giác được.
Không nên hỏi hắn vì cái gì cảm giác được, hắn cũng không biết vì cái gì cảm giác được, ngươi cho rằng hắn tưởng tượng?
Đem cửa xe nhẹ nhàng đóng lại, Ôn Duyên vừa đi theo Tạ Sâm vào chỗ tối, vừa xem xét mắt ngừng lại ở phía sau xe bọn họ. Ba anh em Hình gia chỉ có hai người đứng bên cạnh xe, còn có thêm Phác Tĩnh Nghiên, Hình Nhị không biết đi nơi nào, bất quá hắn đi nơi nào đều không quan trọng, trong nguyên tác người này vốn dĩ thần bí hề hề, hành tung quỷ bí, thân thủ lại tốt, căn bản không cần phải khiến người khác lo lắng.
Thẳng đến khi bốn phía đều tối đen, Ôn Duyên đột nhiên phát hiện, bọn họ ngừng xe vừa đúng lúc rời khỏi vùng tối, mà bộ phận phần sau xe đều chìm trong bóng đêm, từ ánh sáng bên trong xem qua mà nói, phỏng chừng không nhìn thấy hai người bọn họ xuống xe.
Nhưng xe không phải Cốc Vân Phi dừng sao? Như thế nào lại dừng như vậy……
Ôn Duyên cứ như vậy thiên mã hành không miên man suy nghĩ, phía trước Tạ Sâm đột nhiên đứng yên, Ôn Duyên lập tức cũng dừng bước, nhưng vừa mới dừng lại bước chân, hắn nhìn chân đối phương, hơi hơi nheo lại đôi mắt nói: “Cậu là cố tình?!”
Tạ Sâm xoay người liếc mắt nhìn hắn, sau đó nửa mắt nhìn về phía xe đối diện nói: “Cậu là người duy nhất khiến tôi không có cách nào xâm lấn tinh thần lực, nhưng nàng mới nói một câu, lại làm cậu thiếu chút nữa mắc mưu.”
Tạ Sâm đột nhiên thẳng thắn cùng đặt câu hỏi, làm Ôn Duyên có hơi bất ngờ, đại khái qua ba bốn giây, hắn chậm rãi đáp: “Tôi biết cậu có thể khống chế tư duy người khác, nhưng nguyên lý cụ thể không biết. Lần đầu tiên gặp mặt, cậu cũng là vì phát hiện chính mình đối với tôi không sinh ra ảnh hưởng, cho nên mới muốn kéo tôi và các người cùng nhau, đúng không?” Thiếu chút nữa nói gì đó, hắn rốt cuộc minh bạch vì cái gì chính mình ngón tay đau một đường, bất quá nếu như vậy, cũng không cần thiết hỏi tới.
“Nàng hẳn là luyện qua diễm công….. Hơn nữa năng lực còn không thấp. Nhất cử nhất động, nhất tần nhất tiếu, đều sẽ đối với nam nhân sinh ra ảnh hưởng. Mà Cốc Vân Phi, đã lãnh đủ.”
Tạ Sâm tựa như không nghe thấy chuyện hắn hỏi, loại thái độ này làm Ôn Duyên nhẹ nhíu mi. Chỉ là hắn khi nãy cảm thấy, ánh mắt Tạ Sâm lúc trước ở trong xe nhìn qua ban công, nhất định có thâm ý khác. Nhưng khi đó hắn vẫn luôn không để ở trong lòng, nhưng mà hiện tại hồi tưởng một chút, đối phương có lẽ từ lúc ấy, liền biết Điền Tâm không phải nữ nhân bình thường.
Kỳ thật là, ở tình huống như vậy xuất hiện trên ban công lầu hai, Điền Tâm nàng căn bản không cố tình giấu đi sự thật nàng không bình thường a! Nhưng quỷ dị chính là, trừ bỏ hắn cùng Tạ Sâm, trong xe ngay cả Ngô Mộng đều giống như không có phản ứng lại! Chẳng lẽ vì thứ gọi là diễm công kia?
Nhưng diễm công là cái gì? Chẳng lẽ không phải hắn có thể lý giải loại này sao? Chẳng lẽ diễm công này đối với nữ nhân đều có thể có tác dụng? Trách không được thời điểm hắn đọc sách cảm thấy Điền Tâm này thật trâu bò! Đối phó với nam nhân sau này một cái lại một cái chuẩn, nhưng sách này không phải là thế giới cùng địa cầu song song hư cấu sao? Như thế nào lại xuất hiện nhiều đồ vật quỷ dị như vậy? Tác giả ngươi rốt cuộc ở đâu a, ngươi ra đây chúng ta có thể hay không hảo hảo nói chuyện?
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, buổi tối hôm nay, nàng sẽ yêu cầu Cốc Vân Phi đơn độc cùng nàng ở chung……” Tạ Sâm nói thêm mấy chữ, Ôn Duyên liền nhịn không được khẩn trương một phần, người này thật sự là có điểm làm hắn cảm thấy ăn không tiêu, hắn cư nhiên có thể đoán chuẩn như vậy?! Hơn nữa ngữ khí còn bình tĩnh như vậy!
Chính là, đối phương lại luôn là cho hắn một loại cảm giác rất kỳ quái…… Hắn không thể nói ra được loại cảm giác này, không thể nói được.
“Sau này……. Chúng ta ít đi một tài xế. Vẫn là nên để Hình nhị lái xe đi, đỡ hắn phải chạy loạn.”
Giọng nói Tạ Sâm rơi xuống, vẫn không được Ôn Duyên đáp lại. Hắn quay đầu lại, phát hiện Ôn Duyên biểu tình vi diệu mà nhìn chằm chằm chính mình. Tạ Sâm cười khẽ một chút, nửa con mắt nhìn Ôn Duyên, khuôn mặt mang ý cười nói: “Cậu cho rằng, tôi sẽ nói cái gì? Có người muốn giúp chúng ta giải quyết nhân tố bất an, chúng ta ngồi mát ăn bát vàng, không phải thực tốt sao.”
Editor có lời muốn nói: Nói thiệt là tới tận lúc đọc tới đoạn này rồi mình cũng chẳng rõ cảm giác Tạ Sâm dành cho Ôn Duyên là như thế nào nữa. Có hint bay bay, có nghi ngờ, có tin tưởng,… nói tóm lại quen nhau chưa tới một ngày mà cảm xúc chạy loạn lên xuống như đồ thị hàm số =))) Mình là độc giả còn cảm thấy u mê nói chi bé Duyên =))))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook