Hảo Tưởng Lộng Tử Nam Chủ A
-
Chương 1
Ôn Duyên sửng sốt đến một phút đồng hồ.
Cảnh tượng bốn phía liên tục biến ảo không đoán trước được, nhưng không khí một màu xanh biếc thấm vào ruột gan vẫn là khiến hắn không làm ra hành động gì quá mức kịch liệt. Nhưng là ngồi trên cỏ, tay nắm chặt thảm cỏ bên dưới theo bản năng vẫn là có.
Thẳng cho đến khi xác nhận đây đúng là cỏ, mà chính mình lại thật sự từ thư phòng nháy mắt đến địa phương này. Ôn Duyên điều tiết lại hô hấp đang đình trệ, thoạt nhìn đôi mắt không hề lay động, nhưng hắn đã điều động toàn bộ cảm quan sở hữu tản ra ngoài.
Yên lặng, nơi này thật sự quá yên lặng, yên lặng đến nỗi khiến hắn có chút khẩn trương không tài nào hiểu được lý do xuyên việt đến đây.
Nhìn rừng trúc xanh biếc kéo dài, Ôn Duyên trong đầu vừa mới nảy sinh ý tưởng “Đây là địa phương quỷ quái gì, làm thế nào để rời đi”, mấy giây tiếp theo sương mù đột nhiên hạ xuống, hắn chỉ cảm thấy hoa mắt, cảnh tượng xung quanh cư nhiên lại thay đổi!
“Hô… Hô..”
Âm thanh quỷ dị khàn khàn phía sau khiến da đầu Ôn Duyên tê rần, còn chưa kịp suy xét địa phương trước mắt là gì, hắn giật mình một cái, đồng thời xoay người theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Thứ kia xuất hiện cách đó năm mét, lung lay giương miệng “Hô hô hô”… Hình người…
Môi đỏ tím sắc cùng màu da u ám hỗ trợ lẫn nhau… Kia cái mũi bên dưới đều bị máu đỏ sền sệt dính đầy. Tròng mắt trợn tròn đến khi chỉ còn lại màu trắng, mắt phải mang theo vết thương không nhỏ, đã sinh mủ biến thành màu đen.
Giờ phút này đối phương chính đại mở rộng khoang miệng đen nhánh đỏ sậm “Hô…… Hô” di động về phía trước, chân trái hắn dường như đã chịu thương tổn không nhỏ, toàn bộ mắt cá chân bên dưới đều bị bẻ quặp quỷ dị vặn vẹo, bởi vì không còn cánh tay phải, cho nên đối phương rũ lại bên người tay trái, niết một đoạn đỏ sậm còn nhỏ máu loãng…
“Ngô……” Ôn Duyền không hề chuẩn bị đành phải đưa tay phải lên che miệng lại, kiềm nén cảm giác muốn nôn khan. Hắn thật sự bị ghê tởm! Nhưng yết hầu cuồn cuộn và hốc mắt mờ nước cũng không ảnh hưởng đến động tác của hắn.
Hắn ngừng thở nhanh chóng nhìn trái phải một chút, bước chân cực nhanh chạy về chỗ góc tường bên trái, nhấc cây lau nhà lên, không cần nhiều manh mối, hắn phi thường xác định lẫn khẳng định mình đang ở trong một siêu thị, mà cảnh tượng trước mắt…….
Tang thi đến.
“Phanh!” một tiếng, Ôn Duyên bất ngờ lấy cây lau nhà đánh trúng sườn cổ tang thi, hắn lần này dùng lực không nhỏ, hổ khẩu đều chấn đến tê rần, chiếm thế thượng phong làm hắn cũng không uổng phí sức lực, chỉ thấy tang thi kia lảo đảo một chút, cư nhiên bị hắn đánh ngã xuống đất! Chỉ là tang thi phía trước dường như có vấn đề không nhỏ, bằng không khi nãy cũng sẽ không ngã lên mặt đất, vài lần sử dụng lực cũng chỉ có thể bò không đứng dậy được.
Nhưng mà Ôn Duyên không chút nào thả lỏng, hắn nỗ lực ngưng thần quan sát bốn phía, vừa quan sát vừa chậm rãi dựa vào ven tường chuyển động hướng đến cánh cửa. Tuy rằng thân thể khi nãy hành động tỉnh táo dị thường, nhưng đầu óc lẫn tâm thần hắn đều đã sớm loạn thành nồi cháo, trước mắt đủ loại dấu hiệu cho thấy, hắn…… Giống như, xuyên qua.
Lại còn là xuyên đến một nơi khó lường…
Đầu óc hỗn loạn dựa tường đi được một đoạn ngắn, Ôn Duyên đột nhiên dừng lại, hắn nhìn bánh mì cùng các loại thực phẩm để trên kệ đối diện, suy tư đến xuất thần trong chốc lát.
Yên lặng vài giây sau, hắn đem áo khoác cởi, đem toàn bộ phần đầu cuốn lấy, chỉ để lại một khe hở nhỏ cho mắt nhìn ra bên ngoài. Cầm quần áo buộc chặt phía sau, hắn tiến lên hai ba bước, đồng thời đưa tay đặt trên kệ hàng, trong đầu ra sức suy nghĩ đến địa phương một màu xanh biếc khi nãy.
Cơ hồ trong đầu hắn vừa mới hiện lên cảnh sắc xanh biếc lúc đó, kệ hàng trước mắt bỗng dưng một chút đã không thấy tăm hơi! Cảnh tượng hiện lên cùng kệ để hàng biến mất cơ hồ là đồng thời tiến hành! Ôn Duyên mím môi vì kích động mà có hơi run rẩy miệng, nhanh chóng di động đến bên kệ để hàng, lại cũng dùng cách đó thu vào, hắn cố gắng nhịn xuống ý nghĩ tự mình vào trong xem tình huống, điều chỉnh tốt lại hô hấp có chút dồn dập, cẩn thận dọc theo đoạn này đi đến khu vực lối đi nhỏ phía trước.
Hắn thực xác định siêu thị nhất định còn có người khác, hơn nữa hẳn là còn không ít. Bằng không hắn không tài nào giải thích được vì cái gì mà cả tầng này chỉ có mình hắn cùng con tang thi phế vật kia. Nhưng vô luận thế nào đối với hắn đây là một chuyện tốt, bởi vì hiện tại trong tay hắn không có vũ khí, cũng không có các loại dị năng nghịch thiên trong truyền thuyết, chỉ có mỗi thân cây lau nhà rỗng ruột tùy thời đều có thể bị bẻ gẫy. Nếu lại xuất hiện hai ba con tang thi phế vật nữa, chỉ sợ hắn chưa kịp tiếp nhận cốt truyện đã phải bỏ mạng tại đây.
Không sai, xem cốt truyện. Đang xem đến tên siêu thị dán trên kệ hàng, Ôn Duyên liền phi thường xác định, chính mình là xuyên vào một quyển sách, quyển sách này tên gọi 《 Mạt thế thánh quang 》
Muốn hỏi hắn vì cái gì khẳng định như vậy? Trừ bỏ đám tác giả kỳ ba bên ngoài, sẽ còn lão bản nào đặt tên siêu thị của mình là “Nga! Tới nha!” sao?
Ôn Duyên một bên ngưng thần chú ý động tĩnh bốn phía, một bên giương mắt quét nhìn đỉnh trần nhà siêu thị. Hắn không biết hệ thống theo dõi của siêu thị hiện tại còn dùng được không, nhưng mặc kệ là được hay không, hắn trong chốc lát đã quyết định phải đi phá hư một chút. Tuy rằng hiện tại đã đem đầu che kín nhưng thời điểm mới xuất hiện ở chỗ này lại lộ mặt, hắn thế nhưng không muốn lưu lại tai họa ngầm, càng không muốn biến bảo mệnh không gian từ át chủ bài trở thành bùa đòi mạng.
Trong lòng suy tính, động tác Ôn Duyên liền thả chậm chút, hắn ngưng thần suy nghĩ không thông, đột nhiên, trong đầu giống như bị người nào lắp đặt màn hình chiếu, khiến hắn ngơ ngác “Xem” cảnh tượng kia, không cách nào hình dung được loại cảm giác này.
Cũng không phải đôi mắt nhìn đến, cũng không phải lỗ tai nghe được, cũng chỉ là một loại giả thuyết cảnh tượng thể nghiệm, trước mắt cảnh tượng vẫn là siêu thị, thứ gì đều không có nhưng hắn lại rõ ràng “cảm nhận” được góc Đông Bắc phía trên có một đàn tang thi đang chậm rãi đi đến.
Ôn Duyên nhấp nháy môi nhíu mày, đây là cảm giác gì, hắn vô pháp hình dung. Nhưng bất luận là xuất phát từ nguyên nhân gì, đám tang thi đó đều khiến hắn nảy sinh cảm giác phản đối, cái loại “cảm giác” tuyệt vọng đáng sợ làm hắn cực kỳ không thích.
Hắn xiết chặt cây lau nhà trong tay, sâu bên trong là một người nam nhân tâm huyết, xác thực khiến hắn vừa đến nơi này liền phi thường táo bạo. Ngẫm lại nam nhân một khắc trước còn đang sống trong thái bình, ngay giây sau liền xuyên đến nơi khiến người ta điên cuồng, chỉ sợ dù có là ai cũng không thể bình tĩnh. Nếu không phải lý trí nhắc nhở hắn nhất định phải suy xét rõ ràng hậu quả, hắn cơ hồ sắp không khống chế được mà nhào lên, cùng đám tang thi một sống hai chết……
Yết hầu nuốt vài cái, Ôn Duyên nỗ lực duy trì hô hấp tương đối vững vàng, hắn một mặt cảm thụ tốc độ tang thi tiến tới, mặt khác tận dụng hết khả năng đem toàn bộ những vật xung quanh thu hồi vào.
Không biết có tính là lỗ hổng tác giả để lại hay không mà siêu thị nhất là vị trí hắn đang đứng cơ hồ đều ăn xuyên nhau. Lúc này cũng không rảnh lo cái gì hữu dụng vô dụng, ở mạt thế, những vật trước kia trong thời bình không đáng để mắt tới nay đều có giá trị sử dụng! Cho nên Ôn Duyên nhanh chóng thu vào hết thảy những đồ vật có thể sờ đến, ngay cả đồ dùng vệ sinh nữ hắn cũng không buông tha, dù là dùng để lót dưới lòng bàn chân hay làm miếng độn giày, kia cũng có tác dụng (Jeje: đem bvs làm miếng lót giày thời mạt thế =)))))) suy nghĩ của bạn Duyên như muốn khiêu chiến với phái nữ toàn thế giới =)))))))
Ôn Duyên vừa thu đồ vật vừa hướng về phía Tây Nam di chuyển, bởi vì trên trần nhà có biển đánh dấu phương hướng “An toàn xuất khẩu” chỉ vào bên kia.
Vừa mới di động không quá hai bước, âm thanh “chi dát” của cửa sắt làm sắc mặt Ôn Duyên cứng đờ. Có người tới! Liên tưởng đến tình tiết trong 《 Mạt thế thánh quang 》, hình như đội ngũ của nam chủ ở trong siêu thị tới cứu một người……?
Nhưng mà liên tưởng đến tính cách của nam chủ…….. Ôn Duyên khóe miệng nhẹ nhàng giật giật, nguyên bản chân trái đã bước ra liền nhanh chóng thu về. Chẳng thà đối mặt tang thi, hắn không muốn gặp thánh phụ nam chủ tùy thời đều đem chính mình khanh (*) đến không còn tro cốt!
(*) khanh: từ hán việt của chữ chôn sống, hãm hại. Mình cảm thấy để nguyên từ khanh câu văn nghe xuôi tai hơn nên vẫn để và thêm chú giải ở đây.
Hắn quả thật là có không gian, nhưng nam chủ người ta có ánh sáng nhân vật chính! Làm sao một kẻ hèn chỉ có không gian như hắn có thể động tới được? Hắn căn bản không xứng cùng nam chủ đồng hành! Đến tư cách làm nam phụ cũng không có nữa là! Hắn chỉ là một người qua đường Giáp, khẩn cầu thần linh ở trên trời có mắt chứng giám cho! Làm nam chủ bỏ qua hắn đi! Hắn thật sự không xứng để nam chủ cứ thế hai mắt nhìn nhau phát hiện ra a!
Ánh mắt Ôn Duyên bao lấy quần áo bên trong tuần tra trái phải, tay nắm chặt cây lau nhà chân nhẹ nhàng hành động khiến hình tượng hắn thoạt nhìn trông buồn cười đến cực điểm, trong lòng không ngừng kêu gào nam chủ bỏ qua Ôn Duyên, như thế nào cũng không tưởng tượng được, hắn đây cơ hồ có thể gọi là “đáng khinh”, rõ ràng có thể trốn đi, khiến cho nam chủ nguyên bản sẽ không đối hắn khởi xướng, nồng hậu hứng thú……
Cảnh tượng bốn phía liên tục biến ảo không đoán trước được, nhưng không khí một màu xanh biếc thấm vào ruột gan vẫn là khiến hắn không làm ra hành động gì quá mức kịch liệt. Nhưng là ngồi trên cỏ, tay nắm chặt thảm cỏ bên dưới theo bản năng vẫn là có.
Thẳng cho đến khi xác nhận đây đúng là cỏ, mà chính mình lại thật sự từ thư phòng nháy mắt đến địa phương này. Ôn Duyên điều tiết lại hô hấp đang đình trệ, thoạt nhìn đôi mắt không hề lay động, nhưng hắn đã điều động toàn bộ cảm quan sở hữu tản ra ngoài.
Yên lặng, nơi này thật sự quá yên lặng, yên lặng đến nỗi khiến hắn có chút khẩn trương không tài nào hiểu được lý do xuyên việt đến đây.
Nhìn rừng trúc xanh biếc kéo dài, Ôn Duyên trong đầu vừa mới nảy sinh ý tưởng “Đây là địa phương quỷ quái gì, làm thế nào để rời đi”, mấy giây tiếp theo sương mù đột nhiên hạ xuống, hắn chỉ cảm thấy hoa mắt, cảnh tượng xung quanh cư nhiên lại thay đổi!
“Hô… Hô..”
Âm thanh quỷ dị khàn khàn phía sau khiến da đầu Ôn Duyên tê rần, còn chưa kịp suy xét địa phương trước mắt là gì, hắn giật mình một cái, đồng thời xoay người theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Thứ kia xuất hiện cách đó năm mét, lung lay giương miệng “Hô hô hô”… Hình người…
Môi đỏ tím sắc cùng màu da u ám hỗ trợ lẫn nhau… Kia cái mũi bên dưới đều bị máu đỏ sền sệt dính đầy. Tròng mắt trợn tròn đến khi chỉ còn lại màu trắng, mắt phải mang theo vết thương không nhỏ, đã sinh mủ biến thành màu đen.
Giờ phút này đối phương chính đại mở rộng khoang miệng đen nhánh đỏ sậm “Hô…… Hô” di động về phía trước, chân trái hắn dường như đã chịu thương tổn không nhỏ, toàn bộ mắt cá chân bên dưới đều bị bẻ quặp quỷ dị vặn vẹo, bởi vì không còn cánh tay phải, cho nên đối phương rũ lại bên người tay trái, niết một đoạn đỏ sậm còn nhỏ máu loãng…
“Ngô……” Ôn Duyền không hề chuẩn bị đành phải đưa tay phải lên che miệng lại, kiềm nén cảm giác muốn nôn khan. Hắn thật sự bị ghê tởm! Nhưng yết hầu cuồn cuộn và hốc mắt mờ nước cũng không ảnh hưởng đến động tác của hắn.
Hắn ngừng thở nhanh chóng nhìn trái phải một chút, bước chân cực nhanh chạy về chỗ góc tường bên trái, nhấc cây lau nhà lên, không cần nhiều manh mối, hắn phi thường xác định lẫn khẳng định mình đang ở trong một siêu thị, mà cảnh tượng trước mắt…….
Tang thi đến.
“Phanh!” một tiếng, Ôn Duyên bất ngờ lấy cây lau nhà đánh trúng sườn cổ tang thi, hắn lần này dùng lực không nhỏ, hổ khẩu đều chấn đến tê rần, chiếm thế thượng phong làm hắn cũng không uổng phí sức lực, chỉ thấy tang thi kia lảo đảo một chút, cư nhiên bị hắn đánh ngã xuống đất! Chỉ là tang thi phía trước dường như có vấn đề không nhỏ, bằng không khi nãy cũng sẽ không ngã lên mặt đất, vài lần sử dụng lực cũng chỉ có thể bò không đứng dậy được.
Nhưng mà Ôn Duyên không chút nào thả lỏng, hắn nỗ lực ngưng thần quan sát bốn phía, vừa quan sát vừa chậm rãi dựa vào ven tường chuyển động hướng đến cánh cửa. Tuy rằng thân thể khi nãy hành động tỉnh táo dị thường, nhưng đầu óc lẫn tâm thần hắn đều đã sớm loạn thành nồi cháo, trước mắt đủ loại dấu hiệu cho thấy, hắn…… Giống như, xuyên qua.
Lại còn là xuyên đến một nơi khó lường…
Đầu óc hỗn loạn dựa tường đi được một đoạn ngắn, Ôn Duyên đột nhiên dừng lại, hắn nhìn bánh mì cùng các loại thực phẩm để trên kệ đối diện, suy tư đến xuất thần trong chốc lát.
Yên lặng vài giây sau, hắn đem áo khoác cởi, đem toàn bộ phần đầu cuốn lấy, chỉ để lại một khe hở nhỏ cho mắt nhìn ra bên ngoài. Cầm quần áo buộc chặt phía sau, hắn tiến lên hai ba bước, đồng thời đưa tay đặt trên kệ hàng, trong đầu ra sức suy nghĩ đến địa phương một màu xanh biếc khi nãy.
Cơ hồ trong đầu hắn vừa mới hiện lên cảnh sắc xanh biếc lúc đó, kệ hàng trước mắt bỗng dưng một chút đã không thấy tăm hơi! Cảnh tượng hiện lên cùng kệ để hàng biến mất cơ hồ là đồng thời tiến hành! Ôn Duyên mím môi vì kích động mà có hơi run rẩy miệng, nhanh chóng di động đến bên kệ để hàng, lại cũng dùng cách đó thu vào, hắn cố gắng nhịn xuống ý nghĩ tự mình vào trong xem tình huống, điều chỉnh tốt lại hô hấp có chút dồn dập, cẩn thận dọc theo đoạn này đi đến khu vực lối đi nhỏ phía trước.
Hắn thực xác định siêu thị nhất định còn có người khác, hơn nữa hẳn là còn không ít. Bằng không hắn không tài nào giải thích được vì cái gì mà cả tầng này chỉ có mình hắn cùng con tang thi phế vật kia. Nhưng vô luận thế nào đối với hắn đây là một chuyện tốt, bởi vì hiện tại trong tay hắn không có vũ khí, cũng không có các loại dị năng nghịch thiên trong truyền thuyết, chỉ có mỗi thân cây lau nhà rỗng ruột tùy thời đều có thể bị bẻ gẫy. Nếu lại xuất hiện hai ba con tang thi phế vật nữa, chỉ sợ hắn chưa kịp tiếp nhận cốt truyện đã phải bỏ mạng tại đây.
Không sai, xem cốt truyện. Đang xem đến tên siêu thị dán trên kệ hàng, Ôn Duyên liền phi thường xác định, chính mình là xuyên vào một quyển sách, quyển sách này tên gọi 《 Mạt thế thánh quang 》
Muốn hỏi hắn vì cái gì khẳng định như vậy? Trừ bỏ đám tác giả kỳ ba bên ngoài, sẽ còn lão bản nào đặt tên siêu thị của mình là “Nga! Tới nha!” sao?
Ôn Duyên một bên ngưng thần chú ý động tĩnh bốn phía, một bên giương mắt quét nhìn đỉnh trần nhà siêu thị. Hắn không biết hệ thống theo dõi của siêu thị hiện tại còn dùng được không, nhưng mặc kệ là được hay không, hắn trong chốc lát đã quyết định phải đi phá hư một chút. Tuy rằng hiện tại đã đem đầu che kín nhưng thời điểm mới xuất hiện ở chỗ này lại lộ mặt, hắn thế nhưng không muốn lưu lại tai họa ngầm, càng không muốn biến bảo mệnh không gian từ át chủ bài trở thành bùa đòi mạng.
Trong lòng suy tính, động tác Ôn Duyên liền thả chậm chút, hắn ngưng thần suy nghĩ không thông, đột nhiên, trong đầu giống như bị người nào lắp đặt màn hình chiếu, khiến hắn ngơ ngác “Xem” cảnh tượng kia, không cách nào hình dung được loại cảm giác này.
Cũng không phải đôi mắt nhìn đến, cũng không phải lỗ tai nghe được, cũng chỉ là một loại giả thuyết cảnh tượng thể nghiệm, trước mắt cảnh tượng vẫn là siêu thị, thứ gì đều không có nhưng hắn lại rõ ràng “cảm nhận” được góc Đông Bắc phía trên có một đàn tang thi đang chậm rãi đi đến.
Ôn Duyên nhấp nháy môi nhíu mày, đây là cảm giác gì, hắn vô pháp hình dung. Nhưng bất luận là xuất phát từ nguyên nhân gì, đám tang thi đó đều khiến hắn nảy sinh cảm giác phản đối, cái loại “cảm giác” tuyệt vọng đáng sợ làm hắn cực kỳ không thích.
Hắn xiết chặt cây lau nhà trong tay, sâu bên trong là một người nam nhân tâm huyết, xác thực khiến hắn vừa đến nơi này liền phi thường táo bạo. Ngẫm lại nam nhân một khắc trước còn đang sống trong thái bình, ngay giây sau liền xuyên đến nơi khiến người ta điên cuồng, chỉ sợ dù có là ai cũng không thể bình tĩnh. Nếu không phải lý trí nhắc nhở hắn nhất định phải suy xét rõ ràng hậu quả, hắn cơ hồ sắp không khống chế được mà nhào lên, cùng đám tang thi một sống hai chết……
Yết hầu nuốt vài cái, Ôn Duyên nỗ lực duy trì hô hấp tương đối vững vàng, hắn một mặt cảm thụ tốc độ tang thi tiến tới, mặt khác tận dụng hết khả năng đem toàn bộ những vật xung quanh thu hồi vào.
Không biết có tính là lỗ hổng tác giả để lại hay không mà siêu thị nhất là vị trí hắn đang đứng cơ hồ đều ăn xuyên nhau. Lúc này cũng không rảnh lo cái gì hữu dụng vô dụng, ở mạt thế, những vật trước kia trong thời bình không đáng để mắt tới nay đều có giá trị sử dụng! Cho nên Ôn Duyên nhanh chóng thu vào hết thảy những đồ vật có thể sờ đến, ngay cả đồ dùng vệ sinh nữ hắn cũng không buông tha, dù là dùng để lót dưới lòng bàn chân hay làm miếng độn giày, kia cũng có tác dụng (Jeje: đem bvs làm miếng lót giày thời mạt thế =)))))) suy nghĩ của bạn Duyên như muốn khiêu chiến với phái nữ toàn thế giới =)))))))
Ôn Duyên vừa thu đồ vật vừa hướng về phía Tây Nam di chuyển, bởi vì trên trần nhà có biển đánh dấu phương hướng “An toàn xuất khẩu” chỉ vào bên kia.
Vừa mới di động không quá hai bước, âm thanh “chi dát” của cửa sắt làm sắc mặt Ôn Duyên cứng đờ. Có người tới! Liên tưởng đến tình tiết trong 《 Mạt thế thánh quang 》, hình như đội ngũ của nam chủ ở trong siêu thị tới cứu một người……?
Nhưng mà liên tưởng đến tính cách của nam chủ…….. Ôn Duyên khóe miệng nhẹ nhàng giật giật, nguyên bản chân trái đã bước ra liền nhanh chóng thu về. Chẳng thà đối mặt tang thi, hắn không muốn gặp thánh phụ nam chủ tùy thời đều đem chính mình khanh (*) đến không còn tro cốt!
(*) khanh: từ hán việt của chữ chôn sống, hãm hại. Mình cảm thấy để nguyên từ khanh câu văn nghe xuôi tai hơn nên vẫn để và thêm chú giải ở đây.
Hắn quả thật là có không gian, nhưng nam chủ người ta có ánh sáng nhân vật chính! Làm sao một kẻ hèn chỉ có không gian như hắn có thể động tới được? Hắn căn bản không xứng cùng nam chủ đồng hành! Đến tư cách làm nam phụ cũng không có nữa là! Hắn chỉ là một người qua đường Giáp, khẩn cầu thần linh ở trên trời có mắt chứng giám cho! Làm nam chủ bỏ qua hắn đi! Hắn thật sự không xứng để nam chủ cứ thế hai mắt nhìn nhau phát hiện ra a!
Ánh mắt Ôn Duyên bao lấy quần áo bên trong tuần tra trái phải, tay nắm chặt cây lau nhà chân nhẹ nhàng hành động khiến hình tượng hắn thoạt nhìn trông buồn cười đến cực điểm, trong lòng không ngừng kêu gào nam chủ bỏ qua Ôn Duyên, như thế nào cũng không tưởng tượng được, hắn đây cơ hồ có thể gọi là “đáng khinh”, rõ ràng có thể trốn đi, khiến cho nam chủ nguyên bản sẽ không đối hắn khởi xướng, nồng hậu hứng thú……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook