Hào Quang Mị Tình
-
10: Chương 11
Hoàng Gia Kiên sắc mặt không hề có 1 biểu cảm bất ngờ nào, anh vẫn bình thản lấy khăn thấm rượu trên gương mặt mình rồi nhìn ông nói:
- Mỗi năm tôi đều về ăn cơm vào ngày này vốn dĩ là muốn giữ lời hứa với bà ấy.
Thứ 2 là vì ngày giỗ của bà.
Còn ông nghĩ tôi muốn ở đây vào cái ngày này để nhớ lại chuyện năm đó sao?
Ông Khánh nghe vậy khoé mắt lại khẽ giật giật nhìn anh, đôi đồng tử đã đục mờ cì tuổi già mà ánh lên những tia dằn vặt khổ tâm.
Gia Kiên lúc này đứng dậy rồi nói tiếp:
- Bữa cơm này không ăn được nữa rồi, khó nuốt quá.
Sau câu đấy, anh cũng liền quay người mà đi thẳng ra ngoài, lúc này, ông Khánh mới khoát tay vài cái:
- Lan Anh, tôi không sao!
Nghe vậy, cô ta mới lùi lại phía sau:
- Mình à, mình lạ gì tính cậu Kiên nữa, cứ phải ép cậu ta làm gì.
- Sau khi mẹ nó mất, nó và tôi số lần gặp mặt ngồi chung 1 bữa cơm chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Giờ sức khoẻ không còn tốt, nhà cũng chẳng có ai, chỉ muốn nói chuyện với nó nhiều hơn, kiếm lấy 1 đứa gả cho nó, như vậy là yên tâm rồi.
Nhưng có lẽ, nó vẫn còn oán hận người ba này quá.
- Mình đừng nghĩ vậy, khi nãy tôi nghe đầu bếp nói, cậu Kiên còn dặn dò họ nấu nướng tránh những món dễ gây tăng huyết áp cho mình.
Chứng tỏ cậu ấy vẫn còn quan tâm, chỉ là cần thêm chút thời gian nữa thôi.
Ông Khánh đau đáu nhìn ra phía cửa:
- Không biết tôi còn đợi được không?
- Đợi được chứ! Mình đừng suy nghĩ nhiều nữa, để tôi đưa mình ra ngoài vườn hóng gió 1 cho thoải mái nhé.
Nói rồi, cô ta cũng lại đỡ ông đứng dậy rồi đưa ông đi ra ngoài.
Khi ấy, Gia Kiên lái xe đến 1 quán pub, tâm trạng của anh khá tồi tệ mà chọn ở vị trí bàn quầy gọi 1 chai rượu.
Anh rót từng đợt lưng cốc đưa lên miệng uống hết rồi lại rót, trong đầu không ngừng hiện về những hình ảnh của 1 người phụ nữ nằm trên vũng máu cùng với tiếng khóc thảm thiết của 1 đứa trẻ.
Lúc này, 1 cô gái trong quán để mắt đến anh, ả ta cầm theo ly rượu của mình đi lại rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh:
- Này anh trai, uống rượu 1 mình như vậy không buồn sao? Có muốn em hầu rượu không?
Nghe vậy, anh khẽ nhìn sang ả ta 1 cái nhìn chán ghét rồi lại quay đi.
Thấy vậy, ả khẽ cười mỉm rồi đứng dậy áp lại gần anh, cánh tay đặt lên vai anh rồi ghé vào tai nói nhỏ:
- Nếu anh muốn, đêm nay em cũng có thể hầu anh trên giường.
Gia Kiên khẽ nhắm mắt lại rồi nuốt ngụm rượu xuống, sau đấy chỉ huých nhẹ bờ vai cũng khiến ả ta phải lảo đảo lùi lại phía sau.
Anh lúc này lấy trong ví ra 1 chiếc thẻ nhựa đen đặt lên bàn quầy rồi lạnh giọng nói:
- Con số tuỳ ý, chỉ cần dọn sạch rác đi.
Nghe vậy, chủ quầy liền hiểu ý nhận lấy chiếc thẻ rồi ra hiệu cho bảo vệ của quán đến kéo luôn ả ta ra ngoài, anh sau đó lại tiếp tục nhấm nháp ly rựou của mình.
Thứ chất lỏng màu vàng nâu trong chai dần dần bị rút cạn sạch, Gia Kiên mới đứng dậy rời đi, chủ quầy thấy vậy lại vội đi tới trả lại thẻ cho anh.
Gia Kiên nhìn nó nhưng chẳng có ý định cầm lấy mà cứ vậy rời đi, thấy thế chủ quầy chủ động đuổi theo nhét nó vào túi áo anh rồi cúi đầu chào:
- Hẹn gặp lại quý khách!
Gia Kiên đi lại xe của mình khi thành phố đã chìm vào đêm, anh ngồi váo rồi lái thẳng về nhà của mình.
Anh xuống xe, đi lại phía cửa lấy chìa khoá ra mở nhưng mới đụng vào cánh cửa đã bật ra.
Thấy có chút kỳ lạ, Gia Kiên khẽ nhíu mày rồi đẩy cửa bươc vào bên trong, khi đó liền có chút ngạc nhiên nhìn thấy cô ở ngay đấy:
- Ái Linh? Cô sao lại ở đây?
Cô nghe vậy cũng lên tiếng đáp lại:
- Ông chủ, sao anh về muộn thế? Tôi đợi anh mà suýt ngủ quên mất.
- Đợi tôi?
Cô gật đầu 1 cái, sau đó liền bước đến cầm tay anh kéo đi vào bên trong, dẫn anh đến bàn ăn rồi nhấn Gia Kiên ngồi xuống ghế mà nói:
- Vẫn may là còn chưa sang ngày mới.
Ông chủ, anh nhắm mắt lại đi!
Gia Kiên có vẻ không mấy để tâm đến, nét mặt anh vẫn vô cảm mà đứng dậy:
- Muộn rồi, cô về đi!
Thấy anh định quay đi, Ái Linh liền vội giữ lại, cô bày ra vẻ mặt cầu xin:
- Ông chủ, 1 phút thôi thôi mà.
Nhìn dáng vẻ cô như vậy, tâm tình ánh có chút dịu xuống:
- Rốt cuộc cô muốn làm gì?
- Anh cứ nhắm mắt lại rồi sẽ biết.
Gia Kiên nhìn cô 1 hồi, sau đó cũng nhắm mắt lại mà nói:
- 1 phút, không được quá!
Ngay khi đấy, Ái Linh liền cười mà vội vàng quay người đi lại phía bếp lấy gì đó, 1 lúc sau cô quay trở ra, trên tay cầm 1 chiếc bánh gato nhỏ đã được thắp nến sẵn mà đi lại phía anh rồi nói:
- Được rồi, ông chủ, anh mở mắt ra đi!
Khi ấy, Gia Kiên cũng từ từ mở mắt ra, trước mặt anh là ánh đến vàng rực soi rõ gương mặt xinh đẹp với nụ cười động lòng người của cô:
- Ông chủ, chúc mừng sinh nhật! Anh mau thổi nến đi!
Gia Kiên khi ấy 1 giây cũng không rời mắt được đoá hoa trước mặt, anh dường như bị cuốn sâu vào nụ cười của cô mà nhìn mãi.
Ái Linh thấy vậy lại nói:
- Ông chủ, tôi biết hôm nay là ngày giỗ mẹ anh, nhưng dù thế nào thì nó cũng là ngày anh đã đến với thế giới này.
Người đã mất chúng ta không thể vì thế mà cứ buồn mãi, người còn sống càng phải nên trân trọng những niềm vui.
Dù sao thì hôm nay anh cũng đã dành gần hết 1 ngày để buồn rồi, vậy thì lúc này hãy chúc mừng cho ngày của mình đi.
Bất kể thế nào, thì ngày anh đến với thế giới này là đem niềm vui đến cho mẹ anh, ba anh, người thân của anh sau đó là bạn bè anh, và cả tôi nữa.
Nghe vậy, Gia Kiên khẽ nhíu mày:
- Cô sao?
- Phải! Nhờ ông chủ nên tôi mới đi được đến ngày hôm nay, dần dần tiến gần với giấc mơ của mình.
Thế nên tôi cảm ơn ngày này, ngày đã đưa anh đến với thế giới của tôi.
Từng lời của cô không biết chỉ đơn thuần như những gì trên bề mặt chữ, hay là xuất phát từ 1 ý tình nào đó, nhưng tuyệt nhiên khiến người đàn ông này động lòng.
Ái Linh thấy anh cứ nhìn mình như vậy mà vẫn không có ý định khác, cô sau đó liền nhìn xuống chiếc bánh mà nói
- Thôi được, chuyện thổi nến cứ để phận tôi tớ như tôi làm thay ông chủ.
Giờ thì ông chủ chỉ cần ước thôi.
Anh nghe vậy lại lên tiếng:
- Tôi không tin vào mấy cái điều ước này.
- Anh đừng có thực tế quá, ước và thổi nến là điều mà ai cũng sẽ làm trong ngày sinh nhật.
- Nếu cô tin vào nó thì cô ước đi.
- Nhưng đây là sinh nhật của anh mà.
- Vốn dĩ nó không thực tế thì của ai cũng như nhau cả thôi.
Thấy Gia Kiên suy nghĩ tiêu cực như vậy cô cảm thấy không hay, Ái Linh sau đó liền nhìn anh cười:
- Vậy được, tôi sẽ ước thay ông chủ.
Hôm nay là ngày 04/10, tôi là Dương Ái Linh, nhân viên cấp dưới của ông chủ.
Được uỷ quyền thay ông chủ thổi nến.
Sinh nhật lần thứ 32 nguyện cho anh 1 đời phồn hoa tựa gấm, mong anh sinh nhật lần thứ 33, 34, 35 và nhiều lần về sau nữa vui vẻ, hạnh phúc và an yên.
Hoàng Gia Kiên, chúc mừng sinh nhật.
Nói rồi, cô cũng cúi xuống thổi tắt đi ngọn nến cắm trên bánh rồi bất giác cười như chính mình mới là chủ nhân của điều ước này vậy.
Ái Linh trên tay vẫn đỡ chiếc bánh gato nhìn anh mà hỏi:
- Ông chủ, anh thử đi, mặc dù không ngon bằng ngoài hàng như cũng không đến nỗi khó nuốt đâu.
Gia Kiên lúc này trong tiềm thức đã thoảng men say của rượu, anh nhìn cô bằng ánh mắt có phần da diết mà đáp lại:
- Đã mất công chuẩn bị như vậy mà không có quà sao?
- Quà? Đây chẳng phải là quà sao?
Cô đưa chiếc bánh lên cao nhìn vào nó, Gia Kiên lại lên tiếng:
- Bánh ngọt là bánh ngọt, quà là quà không thể đồng nhất nó với nhau được.
Nghe vậy, Ái Linh trong đầu suy nghĩ “đúng là được voi đòi tiên” nhưng cô sau đó vẫn nhìn anh mà cười:
- Vậy ông chủ muốn quà gì? Tôi nghèo lắm, không mua nổi mấy thứ đắt tiền như vàng bạc, châu báu, đồ hiệu đâu.
Gia Kiên khi ấy nhìn cô trong đáy mắt đã không giấu nổi ý tình mà đáp lại:
- Những cái đó không tặng được vậy thì tặng cái giá trị hơn mà cô có đi.
- Tôi có cái giá trị hơn những thứ đó sao? Là cái gì mà tôi không biết vậy?
Anh bình thản đáp:
- Tặng người!
Ngay câu đó, Ái Linh tròn mắt nhìn anh, Gia Kiên lại lấy ngón tay quẹt 1 chút bánh kem sau đấy đặt nó lên miệng cô, giây sau đã liền cúi xuống nuốt trọn cả kem và môi mềm.
Cử chỉ của anh rất chậm rãi và nâng niu, hành động quả thực như ăn chiếc bánh kem vậy, mút từng chút 1.
Âm thanh ngọt ngào vang lên rõ bên tai.
Ái Linh sửng sốt mở to đôi mắt nhìn gương mặt đang kề cận, cả người cô cứng ngắc, 1 cử động nhỏ cũng không dám, trên tay vẫn còn giữ khư khư chiếc bánh gato.
Anh lúc đấy vẫn còn đắm chìm trông đôi môi ngọt mềm mại, từng chút tách miệng cô ra, đem chiếc lưỡi ám mùi vị cay xè của rượu mà luồn vào bên trong khoang miệng, cuốn lấy lưỡi của cô dây dưa rút lấy hương thơm dịu.
Ái Linh lúc này bị anh chiếm hết không khí, đầu óc như say loạn, thêm cả cái dư vị cay nồng của rượu vang khiến tâm trí bắt đầu mụ mị, tuyệt nhiên không bài xích mà cứ để mặc anh xâm chiếm như vậy.
Cho đến khi Gia Kiên nhận thấy hô hấp của cô đang yếu dần, anh có 1 chút luyến tiếc từ từ buông.
Đoạn bờ môi từng chút rời khỏi còn mút lên môi dưới của cô 1 âm thanh ngọt lịm mới chịu thôi.
Ái Linh lúc này đôi mắt đã phủ 1 màn sương mê muội, cả gương mặt ửng hồng lên mà thở gấp:
- Ông chủ….tôi không dám….cử động….vì sợ bánh rơi mất!
Anh nghe vậy lại bật cười, trong lúc “nước sôi lửa bỏng” như thế này mà cô vẫn chỉ lo cái bánh rơi mất.
Anh nhận lấy chiếc bánh trong tay cô mà đặt xuống bàn, sau đấy cũng liền bất chợt túm lấy hông cô nhấc ngồi lên trên mặt bàn.
Hành động bất ngờ khiến cô sợ mà vô thức vòng tay qua cổ anh níu lấy.
Lúc này, vị thế của cô cao hơn anh cả 1 cái đầu, Ái Linh khẽ cúi xuống có chút ngại ngùng nói:
- Ông chủ….chúng ta…vẫn nên….
Còn không để cô nói hết, anh đã cắt ngang:
- Không được gọi ông chủ nữa!
- Vậy….vậy….gọi là gì….?
- Tên tôi!
Cô nghe vậy lại có chút ái ngại chần chừ:
- Hoàng…Gia Kiên!?
- 1 chữ thôi!
- Kiên!
Anh nhìn cô khẽ mỉm cười, đáy mắt hiện rõ sự cưng chiều:
- Ái Linh, đêm nay em có bằng lòng dùng thân mình làm quà không?
Bị hỏi 1 câu khiến cô đỏ mặt, tuyệt nhiên không biết trả lời như thế nào.
Cự tuyệt thì hình như bản thân cô không nỡ, nhưng mà đồng ý thì……
- Cái….cái này….ông chủ….?!
- Gọi tên tôi.
Anh nhắc lại 1 lần cũng khiến cô quy phục:
- Kiên….chuyện này….tôi….tôi không biết được….!
Anh nghe vậy lại khẽ mỉm cười rồi áp gần với gương mặt cô, thanh âm nam tính phả lên bên tai:
- Em không từ chối có nghĩa là nửa đồng ý rồi.
Đêm nay, tôi sẽ trân trọng!
Sau câu đó, anh liền vùi đầu vào bên cổ cô, hít hà cái hương thơm nữ tính dịu dàng ấy, mà lúc này đầu óc cô gần như bị từng lời nói, từng cử chỉ của anh thao túng hoàn toàn.
Ái Linh khẽ nhắm mắt lại, cô nghiêng đầu sang 1 bên, như tạo thêm cơ hội cho anh cọ sát.
Bàn tay Gia Kiên khi ấy đưa lên luồn vào bên trong áo cô, chạm lên da thịt mịn màng, mang theo 1 chút hơi lạnh từ bên ngoài vào khiến cô co rúm người lại.
Sau đó, nó từng chút di chuyển lên, đi đến 1 bên bầu ngực xoa nắn ngoài lớp áo con mỏng.
Cả gương mặt cô nóng bừng, Ái Linh có chút ngượng mà giữ tay anh lại rồi uỷ mị nói:
- Ông chủ….!
Nghe vậy, Gia Kiên nhìn lên cô, đôi mắt phượng đã phủ màn sương mờ, thanh âm khàn khàn:
- Vẫn quên tên tôi sao?
- Kiên!
- Phải rồi, nhớ lấy, không được gọi ông chủ nữa.
Cô như bị thôi miên mà chỉ khẽ gật đầu 1 cái, anh lúc này áp mặt sát lại, đầu mũi họ chạm nhau, thanh âm nam tính khẽ thì thầm:
- Tôi muốn em!
Chỉ 3 chữ đấy thôi đã hoàn toàn đánh gục cô.
Hôm nay cô không uống rượu, bản thân vốn dĩ hoàn tỉnh táo nhưng lúc này lại say mèm 1 người đàn ông.
Bàn tay cô trong vô thức cũng buông ra không còn ngăn cản anh nữa, Gia Kiên thấy cô không còn bài xích cũng liền mơn trớn nụ hôn trên môi cô, bàn tay ở bên trong lớp áo kéo nhẹ bên nội y xuống thấp, ngón tay vân vê cái nhũ hoa mềm mại.
- Uhmmm!
Hành động ấy của anh khiến cả người cô tê dại, cổ họng theo bản năng cảm xúc mà phát ra đơn thanh nhỏ.
Ngay khi đấy, anh cũng liền cởi áo cô ra, lớp nội y nâng đỡ đôi trái đào căng mọng cũng được tháo xuống.
Da thịt trắng ngần được bày ra trước mắt, Ái Linh vẫn có chút ngượng ngùng đưa tay lên che trước ngực mình, cả gương mặt đỏ bừng.
Anh thấy vậy lại lấy tay cô ra, rồi áp bàn tay nhỏ nhắn đó lên miệng mình, đôi mắt ám dục nhìn cô 1 vẻ si mê:
- Ở trước mặt tôi, em không cần phải che lại, bởi vì em thực sự rất đẹp.
Nói rồi, anh cũng từ từ buông tay cô ra, sau đó đem them nhiệt huyết của mình hôn lên đường xương quai xanh tuyệt mỹ, rồi trượt xuống giữa rãnh ngực hít hà hương vị.
Bàn tay ôm lấy 1 bên ngực cô nhào nắn, bên còn lại kia anh vùi miệng vào đó, dùng chiếc lưỡi lượn quanh đỉnh đồi tròn, đá nhẹ từng cái lên hạt nhũ hoa rồi khẽ cắn 1 cái:
- Ưhhhh!
2 tay cô đặt lên vai anh, theo động tác vừa rồi lại khẽ ưỡn mình lên.
Lần đầu cô trong trạng thái không tỉnh táo nên chỉ mơ hồ cảm nhận được mọi thứ, nhưng hôm nay Ái Linh như cảm thấy bản thân mình đang hoà nhập với anh vào 1 thể vậy, cô hoàn toàn không chống đỡ được.
Anh cứ vậy liếm mút 1 bên ngực cô đến ướt nhẹp, sau đó bàn tay dần mon men xuống bên dưới, luồn vào trong chân váy ngắn mà đi đến vị trí chiếc quần lót mỏng đang ẩn nấp muốn kéo nó xuống.
Ái Linh khi ấy vớt vát được chút lý trí cuối cùng liền bất giác giữ tay anh lại, cô nhìn anh uỷ mị nói:
- Kiên….ở chỗ khác….được không?
Quả thực cô thấy không gian ở đây không phù hợp, có chút ngượng ngùng.
Mà anh nghe vậy lại nhìn lên:
- Tôi muốn ở đây!
- Nhưng…..
Còn chưa nói hết, khi đó anh đã liền lợi dụng mà đưa ngón tay chạm vào đáy quần lót của cô, Ái Linh quả thực ngượng đến chín mặt mà nhắm chặt mắt lại cắn xuống môi mình như cố chịu đựng.
Nhìn biểu cảm ấy của cô, Gia Kiên lại có ý trêu ghẹo.
Ngón tay anh gạt qua lớp quần con mỏnh, chạm đến ngay cửa huyệt khẽ miết lên xuống, cả người cô theo đó như điện giật mà vô thức co rút lại, khi ấy ở nơi đó cũng tiết ra 1 thứ chất lỏng nóng ẩm, anh lại nhìn cô mà lên tiếng:
- Ái Linh, cơ thể em thật sự đang phản ứng rất mãnh liệt.
Không gian đã ngượng lại thêm câu nói của anh khiến cô muốn kiếm chỗ để chui, Gia Kiên quan sát dáng vẻ ấy của cô lại càng thêm kích động, anh ấn nhẹ ngón tay vào bên trong, Ái Linh vô thức bật thốt lên khẽ:
- Ahhh!
Lúc đấy cô liền nghĩ chết được cô cũng chết luôn cho bớt nhục.
Nhìn sự khó xử của cô anh lại không muốn trêu đùa nữa, Gia Kiên bất chợt nhấc cô đứng xuống sàn, vị thế anh cao hơn mà khẽ cúi mặt xuống nói nhỏ vào tai cô:
- Em khiên tôi, thật sự kích động.
Cô nghe vậy khẽ ngước nhìn lên nhưng ngay sau đó liền bị anh khoá chặt môi bằng 1 nụ hôn gắt gao, Ái Linh tuyệt nhiên khi ấy lại cũng vụng về đáp lại.
Màn dạo đầu đã quá nhẫn nhịn, Gia Kiên lúc này kéo khoá váy cô xuống, dần dần những thứ rào cản trên người cô cũng bị trút bỏ, 1 thân thể ngọc ngà mỹ miều được phơi bày ra.
Anh sau đó cũng tháo bỏ hết quần áo trên người mình, bàn tay siết lấy eo cô xoay lưng lại phía mình, để cô chống tay lên bàn, hông cô ưỡn cao ra sau, anh ở ngay đấy đem cự vật đã bành trướng cực đại ấy ấn nhẹ vào cửa huyệt rồi từng chút lút nó vào bên trong.
- Ahhh!
Mặc dù không còn là lần đầu, nhưng cái thứ quá cỡ này trực tiếp xâm nhập vào bên trong vẫn khiến cô có chút đau mà đón nhận.
Bàn tay anh siết lấy eo cô, từ từ rút nó ra ngoài, 1 sự ẩm nóng bao trùm lên cự vật to lớn, sau đó đỉnh long lại 1 lần nữa ấn vào tâm động, mọi thứ như ma xát hút lấy tạo cảm giác khít chặt đến kích động.
- Hưmmm!
Hơi thở mạnh của anh vang lên rõ khi sự cao ngạo chạm sâu tới đỉnh G nhạy cảm.
Gia Kiên bắt đầu luân chuyển ra vào nhịp nhàng trong cô:
- Ưhhh…..ahhhh!
Tên tấm lưng trắng nõn ấy của cô, đường xương cánh bướm tuyệt đẹp hiện rõ.
Đôi bầu ngực theo mỗi nhịp thúc đẩy của anh lại khẽ đung đưa, gian phòng khi ấy ngập tràn những âm thanh ái muội, tiếng da thịt va vào nhau rõ mồn một.
- Ơhhhh……uhmmm…..!
Gia Kiên vòng tay lên phía trước, nắm giữ lấy 1 bên trái đào đang rung lên, anh bóp nó, xoa nắn nó rồi lại dùng ngón tay nghịch ngợm đầu nhũ hoa, hạ thân bên dưới vẫn tiếp giáp địa đạo cô 1 cách nhuần nhuyễn.
- Ahhhhh……ưhhhh……!
Thời điểm này cô hoàn toàn không thể kiểm soát được thanh quản của mình.
Tiếng rên rỉ ấy như 1 bản năng cảm hứng bật phát ra từ chiếc miệng nhỏ xinh.
Bọn họ trong khung cảnh đấy hoà vào làm 1, kích động vô cùng.
Lúc này, anh túm cánh tay cô kéo ngược lại về phía mình, để lưng cô áp vào ngực anh, thân nhiệt truyền sang cơ thể cô.
Gia Kiên khẽ nghiêng mặt vào bên tai cô, chiếc lưỡi chạy dọc trên vành tai nhỏ rồi thì thầm:
- Gọi tên tôi?!
Ngữ điệu có phần ra lệnh nhưng lại xen 1 chút da diết, Ái Linh khi ấy tâm trí mụ mị mà quy phục theo:
- Uhmmm…..Kiên!
Sau âm thanh đó, anh liền vừa ý, ở phía sau gấp rút ra vào, bàn tay buông bên ngực cô ra mà di chuyển đến phần dưới xoa lên khu tam giác nhỏ, cảm nhận được từng đợt như vũ bão ở bên trong cô.
- Hưmmm/Ahhhh!
Cả 2 sau đó cùng gầm lên 1 tiếng, thứ chất lỏng tinh tuý đi thẳng vào bên trong cơ thể.
Gia Kiên lúc này buông lỏng cô rồi rời ra, sau đó cúi xuông bế bổng cô lên.
Ái Linh sau trận kích tình vừa rồi cả ngừoi nhũn nhão dựa vào ngực anh thở gấp, bọn họ sau đó đi thẳng về phòng riêng của anh.
Gia Kiên bế cô đi lại chiếc giường đặt xuống, những tưởng sẽ được nghỉ ngơi nhưng anh sau đó liền đem thân thể cường tráng phủ lên trên người cô, rồi lại vùi đầu lưu luyến da thịt thơm mát ấy.
Ái Linh có chút hoảng đẩy nhẹ anh ra:
- Không phải…?…..anh muốn….nữa sao?
Ngay khi câu hỏi vừa dứt, cô đã liền cảm nhận ở bên dưới vật thể ấy đã lớn cực đại chọc vào hạ thân mình.
- Đã là quà, tất nhiên phải dùng hết đêm nay rồi.
“Hết đêm”? Ái Linh đầu óc say sẩm còn chưa kịp xin anh nương nhẹ thì Gia Kiên đã trực tiếp 1 lần nữa đem sự cao ngạo của mình vào bên trong cô.
2 chân cô kẹp lấy hông anh, những đường cơ đùi săn chắc nổi rõ, từng đợt luân động kịch liệt trên chiếc giường lớn cứ vậy phô diễn ra.
Quả thực hôm đấy anh nói là làm, bảo dùng hết đêm thì chính xác là phải hết đêm.
Mãi cho đến khi trời rạng sáng, anh mới để cô vào lòng mình ôm trọn lấy mà ngủ.
Khi nắng từ trên đỉnh cao hắt xuống chiếu thẳng qua khung cửa sổ, tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi trong căn nhà.
Ái Linh khẽ nhíu mày cựa mình 1 cái, lúc đó cảm nhận được bản thân đang rúc vào lòng đối phương, cô liền mở mắt.
Đập vào mặt là cả 1 vòm ngực săn chắc, Ái Linb sửng sốt nhìn lên, Gia Kiên vẫn còn chìm trong giấc ngủ, chuyện đêm qua tái hiện rõ mồn một trong đầu, Ái Linh cả gương mặt nóng bừng lên, cô lén len xoay mình rời khỏi người anh rồi bước xuống giường, nhặt đại 1 chiếc áo của anh mặc vào rồi đi ra ngoài lấy điện thoại của mình mà nghe máy:
- Alo!
- Ái Linh, em đang ở đâu? Chị đến nhà em nhưng không có.
Cô nghe vậy liền sửng sốt trả lời:
- À, em đang ở viện với ba.
- Ở đó, chị qua đón!
- Khoan đã, không cần đâu, em tự qua được.
- Có chuyện xảy ra rồi, em không nên đi 1 mình ra ngoài.
Ái Linh nghe vậy khó hiểu:
- Xảy ra chuyện gì ạ?
- Việc em thay Đoàn Dung nhận hợp đồng quảng cáo với Lovely bị truyền ra ngoài rồi.
Bây giờ tin tức đang rất tiêu cực, fan của Đoàn Dung ở bên dưới công ty đang xếp hàng đòi công bằng cho cô ta.
Giờ em mà đến 1 mình là không xong với họ đâu, để chị qua đón em.
Đợi đi!
- Khoan….khoan….đã….em….không phải ở bệnh viện.
- Thế em đang ở đâu?
Ái Linh khi ấy còn chưa biết trả lời sao thì bất chợt điện thoại trong tay cô bị giật mất, giọng nói vang lên:
- Tôi sẽ đưa cô ấy đến công ty..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook