Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)
-
Chương 3: Làm người tốt
Hì hì…..
Nghe Tiểu Ngư dùng giọng mềm mại, mỉm cười mà tỏ vẻ giận dữ cùng kiêu ngạo, lại nhìn mặt Phạm Thông biểu tình phong phú, Phạm Đại nhất thời quên mất chính mình hẳn là không nên gây ra bất cứ sự chú ý nào, làm “khán giả” thầm lặng, đáng tiếc lại nhịn không được mà bật cười, thanh âm vừa mới phát ra lập tức hối hận.
“Thúc thúc thân ái của cháu, xin hỏi lời nói của cháu buồn cười lắm sao?” Quả nhiên Phạm Tiểu Ngư ánh mắt lập tức giống như thuốc súng bị đốt ngòi nổ, tóe ra ánh lửa kinh người.
“Không, không buồn cười, tuyệt đối không buồn cười!” Phạm Đại lập tức bào chữa, thân mình vẫn dán sát vào cửa không nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm vào áo tơi treo trên tường.
Tiểu Ngư khẽ hừ một tiếng, ánh mắt lưu chuyển nhìn trở lại mục tiêu cũ Phạm Thông trong nháy mắt trên trán lại toát mồ hôi lạnh, đem gói bánh đặt trước mặt hắn, vừa cười vừa trầm ngâm hỏi: “Còn nữa, phụ thân à, xin hỏi nhà chúng ta hôm nay ăn xong chỗ bánh này, ngày mai sẽ ăn cái gì? Còn nữa, học phí chúng ta còn khất nợ tiên sinh dạy học khi nào thì đóng? Hình như sáng nay trước khi đi ngài còn nói với Đông Đông ngày mai nhất định sẽ đưa hắn đi đóng học phí? Sao vậy? Ngài cảm thấy nóng à? Tại sao trên trán lại toàn mồ hôi vậy? Con và Tùng Tùng mỗi tối đi ngủ còn thấy lạnh mà?”
Khó chịu sao? Chính là muốn ngươi cái kẻ muốn làm người tốt này thông suốt! Hừ, nàng không tin, nếu trên đời này mà có nhiều người muốn làm đại hiệp người tốt như vậy, thật sự đại nhân đại nghĩa lúc nào cũng đem lợi ích người khác xếp ở vị trí hàng đầu thì thế giới này đã sớm thái bình vĩnh cửu, làm gì còn nhiều ân ân oán oán như vậy?
A, không đúng, nàng làm sao lại khoa trương loại người tốt như vậy, phải là kiên quyết khinh bỉ loại người này mới đúng!
“Cái này.. này…” Phạm Thông ngay cả mồ hôi cũng không dám lau, cười nịnh nửa ngày, đột nhiên trước mắt sáng ngời, lấy lòng nói: “Con gái bảo bối, cha xin lỗi, cha biết mình sai rồi, về sau nhất định sửa, cố gắng săn thú nuôi gia đình, cho Đông Đông học hành, không bao giờ… tiêu loạn tiền nữa, con đừng giận nữa có được không? Cha ngày mai nhất định sẽ săn thêm nhiều thú rừng đem về, nhất định cho con cùng Bạch Thái ăn no, được không?”
“Cha gọi Đông Đông là gì? Cải trắng (bạch thái có nghĩa là cải trắng)? Nhắc tới cái tên này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Ngư nhất thời trầm xuống.
Hắn còn mặt mũi mà kêu cái tên này sao? Thử hỏi trên thế giới này có người cha nào khi đứa con sinh ra, trong nhà chỉ còn mấy cây rau cải trắng liền đặt tên cho đứa con trai là cải trắng? Uổng cho hắn bộ dạng đường đường cao bảy thước, không nghĩ rằng sau này sẽ khiến con mình tự ti bị ám ảnh sao? Về sau trưởng thành làm thế nào mà đối mặt cùng bạn bè người ngoài?
“A, không không, là Đông Đông, Đông Đông!” Phạm Thông vội sửa lại, nhân tiện tặng kèm thêm một nụ cười tỏ vẻ thập phần hối lỗi biết sai liền sửa.
“Chuyện của Đông Đông tạm thời gác sang một bên, hiện tại con cũng không muốn nói nhiều vô nghĩa. Con hỏi cha, nếu cha ngày mai vẫn không sửa được, không mang được lương thực và học phí của Đông Đông trở về, đến lúc đó phải làm sao bây giờ?” Tiểu Ngư không có tâm tư đùa cùng hắn nữa, nói vào trọng điểm.
Không ngừng hy vọng, không ngừng thất vọng, loại trò chơi này đã đùa nhiều lần rồi, nàng không có hứng thú chơi lại nữa.
“Sẽ không, cha ngày mai nhất định nói được sẽ làm được.” Phạm Thông vội thành khẩn hứa hẹn.
“Loại cam đoan này con đã nghe qua vô số lần.” Tiểu Ngư khinh thường nói.
Ách.. Phạm Thông sửng sốt, cười nịnh một chút, nhíu mày khó xử, rồi đột nhiên đứng dậy, trịnh trọng giơ tay lên thề: “Nếu ngày mai ta không mua gạo và muối đem về, còn khiến mọi người đói bụng, phụ thân ta sẽ không phải là anh hùng mà là cẩu hùng!”
“Anh hùng? Anh hùng thì đáng bao nhiêu tiền? Trong mắt ta, cẩu hùng so với anh hùng còn tốt hơn nhiều.” Tiểu Ngư châm chọc nói, “Ít nhất cẩu hùng còn đem được thức ăn về cho con mình ăn no.”
Đừng trách nàng nói lời chua ngoa như vậy, người làm cha này thật sự làm cho người ta không thể nhịn được nữa. Đúng, nàng không nhớ rõ cái gọi là “qua lại”, khiến nàng có tai có mắt, nàng có thể nghe được nhìn được, cũng miễn bàn linh hồn của nàng nhập vào thể xác này, không thể không nhập gia tùy tục, tự nhiên là muốn tìm hiểu tình huống gia cảnh cụ thể, Đông Đông từ lâu đã buồn thiu kể cho nàng nghe “Công tích vĩ đại” của lão cha nhà này.
Trước đó, nàng sở dĩ không trách móc truy cứu, ngay cả đói khổ cũng an phận chịu đựng, tìm một chút rau dại linh tinh làm đồ ăn, không phải không để ý đến lỗi của bọn họ, chẳng qua chỉ muốn cho Phạm Thông một cơ hội, hy vọng Phạm Thông trải qua vài lần như vậy có thể tỉnh ngộ, nhận ra chính người nhà của mình mới là quan trọng, không cần luôn luôn vung vãi lòng tốt mà thôi, cũng không nói lên rằng nàng đồng tình với việc bọn họ làm.
Đúng, giúp đỡ người khác làm niềm vui là một phẩm chất tốt, quả thật cũng đáng đề cao tôn trọng, nhưng vấn đề là giúp người cũng phải có khả năng, đầu tiên phải hiểu được chính mình có khả năng gì để giúp. Nếu hôm nay cả nhà được ăn no không phải chịu đói rét khổ sở như vậy, cứ thoải mái làm việc tốt nàng và Đông Đông tám đời cũng không quan hệ, nàng cũng sẽ không can thiệp đến. Nhưng hiện tại thì sao? Mắt hắn để làm gì, ngay cả tình trạng trong nhà rõ rành rành như vậy cũng không nhìn ra được?
Nàng không chút nghi ngờ rằng nếu còn tiếp tục như vậy, nói không chừng một ngày nàng và Đông Đông đột nhiên chết đi, dù không phải chết đói, bằng thân thể còm cõi này của hai tỷ đệ phỏng chừng một chút bệnh tật cũng đủ để cướp đi sinh mệnh của hai người, đến lúc đó lão cha này mới chịu để ý đến. Nói không khách khí, đây là thời điểm sinh tử, nếu sinh tồn còn khó thì mặt mũi thể diện hết thảy đều vứt hết.
“….” Không nghĩ tới Tiểu Ngư không khách khí như vậy, Phạm Thông nhất thời mặt cứng đờ, nửa ngày sau mới lại bất đắc dĩ hạ giọng thì thầm ủy khuất: “Ta có tìm đồ ăn mà, hôm qua chúng ta còn ăn thịt chim trĩ…”
“Còn nói nữa?” Nhắc tới món thịt này, Tiểu Ngư lại giận dữ, “ Cha cho là mỗi ngày đều ăn thịt là rất giỏi sao? Chúng ta muốn ăn chính là cơm, muốn ăn chính là rau dưa, muốn ăn chính là muối, muối! Muối! Cha có hiểu hay không hả?”
Nếu nàng muốn ăn thịt, chẳng lẽ buổi sáng còn không nói bọn họ để lại một chút thịt thú rừng sao?
Vấn đề là từ khi nàng xuyên qua đến đây trở thành một cô bé con chín tuổi, đã nhiều ngày như vậy, bữa ăn có muối ở nhà này đếm số lượng còn không quá năm sáu ngón tay. Đồ ăn nhìn thì có vẻ thịt thà phong phú, kì thực lại thê thảm, ăn thịt rừng suốt ngày khiến nàng răng đau người nóng, nhìn đến là thấy buồn nôn, nếu không phải quá đói thì ngay cả một miếng nàng cũng không muốn đụng đến. Đến đêm, muốn nếm vị mặn của muối đến độ nằm mộng liền thấy mình uống nước biển, lại càng hoài niệm kiếp trước đi chợ khó tính lựa chọn đồ ăn, rau này ăn ngon, loại quả kia ăn không thích.
Bất quá, nếu sớm biết rằng bọn họ lấy tiền bán được đi cứu trợ cái người đáng thương nào đó, nàng thà rằng miệng ăn đầy những thứ đó cũng không khiến bọn họ mang đi bán.
“Từ từ, bình tĩnh…” Đối mặt với cơn giận dữ của Tiểu Ngư, Phạm Thông không khỏi sợ hãi rụt cổ lùi lại, cẩn thận hỏi, bồi thêm gương mặt tươi cười: “Như thế này được không? Cha nghĩ cách đi vay một ít tiền, trước cho Đông Đông đóng tiền học phí, mua trước một ít lương thực, sau đó sẽ cố gắng săn thú trả nợ.”
“Đương nhiên có thể, nếu như cha có thể vay nổi.” Nhắc tới vay tiền, Tiểu Ngư nhịn không được cười nhạo một tiếng.
Nàng sở dĩ khinh thường Phạm Thông là người tốt, kiên quyết phản đối hắn hành hiệp trượng nghĩa, trừ bỏ lão cha ngốc này thường “vĩ đại vô tư” mà đặt người ngoài lên trên đầu chị em họ, nguyên nhân lớn nhất chính là vì thái độ quá ư là vô ơn của người dân nơi này. Phạm Thông quá mức thiện lương, giúp đỡ người khác chưa từng nghĩ đến báo đáp là một chuyện, nhưng người được hắn giúp có thái độ gì lại là chuyện khác. Trong vòng mười dặm quanh đây có bao nhiêu người có thể giống như Tôn đại thúc có ơn thì báo đáp? Lại có bao nhiêu người rõ ràng là nợ ân huệ cha nàng nhưng sau lưng lại đi chê bai hắn ngốc, châm biếm hắn dễ lợi dụng?
Thật giống như cái tên Tiểu Cát hay bắt nạt Đông Đông, cha nó năm trước đánh xe đi đến chân núi không cẩn thận bị lật, nếu không phải Phạm Thông đúng lúc tìm được hắn, lại cõng hắn lên trấn trên tìm đại phu, liệu còn có thể sống đến bây giờ sao? Nếu có chút cảm kích nào, hắn nên dạy dỗ lại con mình cho tốt, thằng bé kia kiêu căng hư hỏng luôn bắt nạt Tùng Tùng gầy yếu. Còn có Hoàng gia phía tây trấn, mấy tháng trước nhà bị cháy, cũng là Phạm Thông chịu nguy hiểm giúp bọn họ lấy được tài vật quan trọng ra ngoài, bọn họ báo đáp như thế nào? Lại có nhà tự xưng là dòng dõi thư hương kia, lại là Lý gia, Lưu gia…
Nàng dám đánh cược, trong phạm vi hơn mười dặm quanh đây, khó mà tìm ra được nhà nào không chịu qua sự giúp đỡ của Phạm Thông, nhưng có ai nhớ đến mà giúp đỡ tỷ đệ các nàng được chút nào? Nếu như sau khi tỉnh dậy, nàng còn cảm thấy may mắn có được một người cha nghĩa hiệp, đến giờ này, hai tiếng đại hiệp đối với nàng quả thực chính là một loại châm chọc trắng trợn khó mà chịu đựng.
Tiểu Ngư càng nghĩ càng giận, nhìn đến Phạm Thông kia bộ dạng lúng túng, nửa ngày không nghĩ ra được cách gì, lại cảm thấy tức giận trong ngực như phát nổ bùng cháy dữ dội.
Nghe Tiểu Ngư dùng giọng mềm mại, mỉm cười mà tỏ vẻ giận dữ cùng kiêu ngạo, lại nhìn mặt Phạm Thông biểu tình phong phú, Phạm Đại nhất thời quên mất chính mình hẳn là không nên gây ra bất cứ sự chú ý nào, làm “khán giả” thầm lặng, đáng tiếc lại nhịn không được mà bật cười, thanh âm vừa mới phát ra lập tức hối hận.
“Thúc thúc thân ái của cháu, xin hỏi lời nói của cháu buồn cười lắm sao?” Quả nhiên Phạm Tiểu Ngư ánh mắt lập tức giống như thuốc súng bị đốt ngòi nổ, tóe ra ánh lửa kinh người.
“Không, không buồn cười, tuyệt đối không buồn cười!” Phạm Đại lập tức bào chữa, thân mình vẫn dán sát vào cửa không nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm vào áo tơi treo trên tường.
Tiểu Ngư khẽ hừ một tiếng, ánh mắt lưu chuyển nhìn trở lại mục tiêu cũ Phạm Thông trong nháy mắt trên trán lại toát mồ hôi lạnh, đem gói bánh đặt trước mặt hắn, vừa cười vừa trầm ngâm hỏi: “Còn nữa, phụ thân à, xin hỏi nhà chúng ta hôm nay ăn xong chỗ bánh này, ngày mai sẽ ăn cái gì? Còn nữa, học phí chúng ta còn khất nợ tiên sinh dạy học khi nào thì đóng? Hình như sáng nay trước khi đi ngài còn nói với Đông Đông ngày mai nhất định sẽ đưa hắn đi đóng học phí? Sao vậy? Ngài cảm thấy nóng à? Tại sao trên trán lại toàn mồ hôi vậy? Con và Tùng Tùng mỗi tối đi ngủ còn thấy lạnh mà?”
Khó chịu sao? Chính là muốn ngươi cái kẻ muốn làm người tốt này thông suốt! Hừ, nàng không tin, nếu trên đời này mà có nhiều người muốn làm đại hiệp người tốt như vậy, thật sự đại nhân đại nghĩa lúc nào cũng đem lợi ích người khác xếp ở vị trí hàng đầu thì thế giới này đã sớm thái bình vĩnh cửu, làm gì còn nhiều ân ân oán oán như vậy?
A, không đúng, nàng làm sao lại khoa trương loại người tốt như vậy, phải là kiên quyết khinh bỉ loại người này mới đúng!
“Cái này.. này…” Phạm Thông ngay cả mồ hôi cũng không dám lau, cười nịnh nửa ngày, đột nhiên trước mắt sáng ngời, lấy lòng nói: “Con gái bảo bối, cha xin lỗi, cha biết mình sai rồi, về sau nhất định sửa, cố gắng săn thú nuôi gia đình, cho Đông Đông học hành, không bao giờ… tiêu loạn tiền nữa, con đừng giận nữa có được không? Cha ngày mai nhất định sẽ săn thêm nhiều thú rừng đem về, nhất định cho con cùng Bạch Thái ăn no, được không?”
“Cha gọi Đông Đông là gì? Cải trắng (bạch thái có nghĩa là cải trắng)? Nhắc tới cái tên này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Ngư nhất thời trầm xuống.
Hắn còn mặt mũi mà kêu cái tên này sao? Thử hỏi trên thế giới này có người cha nào khi đứa con sinh ra, trong nhà chỉ còn mấy cây rau cải trắng liền đặt tên cho đứa con trai là cải trắng? Uổng cho hắn bộ dạng đường đường cao bảy thước, không nghĩ rằng sau này sẽ khiến con mình tự ti bị ám ảnh sao? Về sau trưởng thành làm thế nào mà đối mặt cùng bạn bè người ngoài?
“A, không không, là Đông Đông, Đông Đông!” Phạm Thông vội sửa lại, nhân tiện tặng kèm thêm một nụ cười tỏ vẻ thập phần hối lỗi biết sai liền sửa.
“Chuyện của Đông Đông tạm thời gác sang một bên, hiện tại con cũng không muốn nói nhiều vô nghĩa. Con hỏi cha, nếu cha ngày mai vẫn không sửa được, không mang được lương thực và học phí của Đông Đông trở về, đến lúc đó phải làm sao bây giờ?” Tiểu Ngư không có tâm tư đùa cùng hắn nữa, nói vào trọng điểm.
Không ngừng hy vọng, không ngừng thất vọng, loại trò chơi này đã đùa nhiều lần rồi, nàng không có hứng thú chơi lại nữa.
“Sẽ không, cha ngày mai nhất định nói được sẽ làm được.” Phạm Thông vội thành khẩn hứa hẹn.
“Loại cam đoan này con đã nghe qua vô số lần.” Tiểu Ngư khinh thường nói.
Ách.. Phạm Thông sửng sốt, cười nịnh một chút, nhíu mày khó xử, rồi đột nhiên đứng dậy, trịnh trọng giơ tay lên thề: “Nếu ngày mai ta không mua gạo và muối đem về, còn khiến mọi người đói bụng, phụ thân ta sẽ không phải là anh hùng mà là cẩu hùng!”
“Anh hùng? Anh hùng thì đáng bao nhiêu tiền? Trong mắt ta, cẩu hùng so với anh hùng còn tốt hơn nhiều.” Tiểu Ngư châm chọc nói, “Ít nhất cẩu hùng còn đem được thức ăn về cho con mình ăn no.”
Đừng trách nàng nói lời chua ngoa như vậy, người làm cha này thật sự làm cho người ta không thể nhịn được nữa. Đúng, nàng không nhớ rõ cái gọi là “qua lại”, khiến nàng có tai có mắt, nàng có thể nghe được nhìn được, cũng miễn bàn linh hồn của nàng nhập vào thể xác này, không thể không nhập gia tùy tục, tự nhiên là muốn tìm hiểu tình huống gia cảnh cụ thể, Đông Đông từ lâu đã buồn thiu kể cho nàng nghe “Công tích vĩ đại” của lão cha nhà này.
Trước đó, nàng sở dĩ không trách móc truy cứu, ngay cả đói khổ cũng an phận chịu đựng, tìm một chút rau dại linh tinh làm đồ ăn, không phải không để ý đến lỗi của bọn họ, chẳng qua chỉ muốn cho Phạm Thông một cơ hội, hy vọng Phạm Thông trải qua vài lần như vậy có thể tỉnh ngộ, nhận ra chính người nhà của mình mới là quan trọng, không cần luôn luôn vung vãi lòng tốt mà thôi, cũng không nói lên rằng nàng đồng tình với việc bọn họ làm.
Đúng, giúp đỡ người khác làm niềm vui là một phẩm chất tốt, quả thật cũng đáng đề cao tôn trọng, nhưng vấn đề là giúp người cũng phải có khả năng, đầu tiên phải hiểu được chính mình có khả năng gì để giúp. Nếu hôm nay cả nhà được ăn no không phải chịu đói rét khổ sở như vậy, cứ thoải mái làm việc tốt nàng và Đông Đông tám đời cũng không quan hệ, nàng cũng sẽ không can thiệp đến. Nhưng hiện tại thì sao? Mắt hắn để làm gì, ngay cả tình trạng trong nhà rõ rành rành như vậy cũng không nhìn ra được?
Nàng không chút nghi ngờ rằng nếu còn tiếp tục như vậy, nói không chừng một ngày nàng và Đông Đông đột nhiên chết đi, dù không phải chết đói, bằng thân thể còm cõi này của hai tỷ đệ phỏng chừng một chút bệnh tật cũng đủ để cướp đi sinh mệnh của hai người, đến lúc đó lão cha này mới chịu để ý đến. Nói không khách khí, đây là thời điểm sinh tử, nếu sinh tồn còn khó thì mặt mũi thể diện hết thảy đều vứt hết.
“….” Không nghĩ tới Tiểu Ngư không khách khí như vậy, Phạm Thông nhất thời mặt cứng đờ, nửa ngày sau mới lại bất đắc dĩ hạ giọng thì thầm ủy khuất: “Ta có tìm đồ ăn mà, hôm qua chúng ta còn ăn thịt chim trĩ…”
“Còn nói nữa?” Nhắc tới món thịt này, Tiểu Ngư lại giận dữ, “ Cha cho là mỗi ngày đều ăn thịt là rất giỏi sao? Chúng ta muốn ăn chính là cơm, muốn ăn chính là rau dưa, muốn ăn chính là muối, muối! Muối! Cha có hiểu hay không hả?”
Nếu nàng muốn ăn thịt, chẳng lẽ buổi sáng còn không nói bọn họ để lại một chút thịt thú rừng sao?
Vấn đề là từ khi nàng xuyên qua đến đây trở thành một cô bé con chín tuổi, đã nhiều ngày như vậy, bữa ăn có muối ở nhà này đếm số lượng còn không quá năm sáu ngón tay. Đồ ăn nhìn thì có vẻ thịt thà phong phú, kì thực lại thê thảm, ăn thịt rừng suốt ngày khiến nàng răng đau người nóng, nhìn đến là thấy buồn nôn, nếu không phải quá đói thì ngay cả một miếng nàng cũng không muốn đụng đến. Đến đêm, muốn nếm vị mặn của muối đến độ nằm mộng liền thấy mình uống nước biển, lại càng hoài niệm kiếp trước đi chợ khó tính lựa chọn đồ ăn, rau này ăn ngon, loại quả kia ăn không thích.
Bất quá, nếu sớm biết rằng bọn họ lấy tiền bán được đi cứu trợ cái người đáng thương nào đó, nàng thà rằng miệng ăn đầy những thứ đó cũng không khiến bọn họ mang đi bán.
“Từ từ, bình tĩnh…” Đối mặt với cơn giận dữ của Tiểu Ngư, Phạm Thông không khỏi sợ hãi rụt cổ lùi lại, cẩn thận hỏi, bồi thêm gương mặt tươi cười: “Như thế này được không? Cha nghĩ cách đi vay một ít tiền, trước cho Đông Đông đóng tiền học phí, mua trước một ít lương thực, sau đó sẽ cố gắng săn thú trả nợ.”
“Đương nhiên có thể, nếu như cha có thể vay nổi.” Nhắc tới vay tiền, Tiểu Ngư nhịn không được cười nhạo một tiếng.
Nàng sở dĩ khinh thường Phạm Thông là người tốt, kiên quyết phản đối hắn hành hiệp trượng nghĩa, trừ bỏ lão cha ngốc này thường “vĩ đại vô tư” mà đặt người ngoài lên trên đầu chị em họ, nguyên nhân lớn nhất chính là vì thái độ quá ư là vô ơn của người dân nơi này. Phạm Thông quá mức thiện lương, giúp đỡ người khác chưa từng nghĩ đến báo đáp là một chuyện, nhưng người được hắn giúp có thái độ gì lại là chuyện khác. Trong vòng mười dặm quanh đây có bao nhiêu người có thể giống như Tôn đại thúc có ơn thì báo đáp? Lại có bao nhiêu người rõ ràng là nợ ân huệ cha nàng nhưng sau lưng lại đi chê bai hắn ngốc, châm biếm hắn dễ lợi dụng?
Thật giống như cái tên Tiểu Cát hay bắt nạt Đông Đông, cha nó năm trước đánh xe đi đến chân núi không cẩn thận bị lật, nếu không phải Phạm Thông đúng lúc tìm được hắn, lại cõng hắn lên trấn trên tìm đại phu, liệu còn có thể sống đến bây giờ sao? Nếu có chút cảm kích nào, hắn nên dạy dỗ lại con mình cho tốt, thằng bé kia kiêu căng hư hỏng luôn bắt nạt Tùng Tùng gầy yếu. Còn có Hoàng gia phía tây trấn, mấy tháng trước nhà bị cháy, cũng là Phạm Thông chịu nguy hiểm giúp bọn họ lấy được tài vật quan trọng ra ngoài, bọn họ báo đáp như thế nào? Lại có nhà tự xưng là dòng dõi thư hương kia, lại là Lý gia, Lưu gia…
Nàng dám đánh cược, trong phạm vi hơn mười dặm quanh đây, khó mà tìm ra được nhà nào không chịu qua sự giúp đỡ của Phạm Thông, nhưng có ai nhớ đến mà giúp đỡ tỷ đệ các nàng được chút nào? Nếu như sau khi tỉnh dậy, nàng còn cảm thấy may mắn có được một người cha nghĩa hiệp, đến giờ này, hai tiếng đại hiệp đối với nàng quả thực chính là một loại châm chọc trắng trợn khó mà chịu đựng.
Tiểu Ngư càng nghĩ càng giận, nhìn đến Phạm Thông kia bộ dạng lúng túng, nửa ngày không nghĩ ra được cách gì, lại cảm thấy tức giận trong ngực như phát nổ bùng cháy dữ dội.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook