Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)
-
Chương 242: Thời khắc sinh tử
“Tiểu nha đầu, ngươi kiên trì một chút, ta đi bắt người.” Lão già quái dị chuyển động nhanh như chớp, chẳng biết cướp được ở đâu một thanh cương đao, ném cho Tiểu Ngư.
“Tiền bối yên tâm.” Tiểu Ngư cắn răng nói, nghĩ tới Đinh triệt sinh tử chưa rõ, máu nóng toàn thân nàng đều sôi sùng sục, sức mạnh từ luyện võ bao nhiêu năm trong phút chốc bạo phát không giữ lại chút nào. Tấm ván cánh cửa sổ làm lá chắn, cương đao trong tay phảng phất như biến ảo theo nàng, chỉ trong nửa khắc đã chém đứt tay những kẻ cầm đao khác.
Sau đó, đao của nàng cũng không chỉ một lần chạm vào máu thịt, mũi của nàng không chỉ một lần ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, thậm chí, trong mưa bay tán loạn, vầng trán lộ dưới lớp che mặt của nàng còn cảm nhận được vài vệt ấm nóng.
Nhưng đó không phải là luyện công như trước đây, cũng không phải là diễn tập, mà là hiện thực máu me đầm đìa, dù trước đây nàng chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu với đao thương kẻ địch gần đến vậy, dù cho lúc này trong đầu nàng chất đầy tử khí, giờ khắc này, nàng cũng chỉ có thể vung đao trong tay, dốc hết sức lực chiến đấu chém chết kẻ địch.
Là tự vệ, tự bảo mệnh, càng là vì một người, Đinh Triệt vì nhà nàng mới đến Hạ phủ làm gián điệp, Đinh Triệt lại là người duy nhất nàng thật sự động tâm trong cả hai kiếp sống của mình, là người con trai nàng từng thân mật, hơn nữa cũng đã khắc vào sinh mệnh nàng không thể chối bỏ.
Vì hắn, nàng thà rằng hai tay nhuộm đầy máu, cũng tuyệt không lùi bước.
“Dừng tay lại, nếu không lão tử sẽ chém chết bang chủ của các ngươi!” Trong tiếng kêu thảm thiết, lão già quái dị giống như chim ưng bắt gà con túm lấy một người, nhảy về bên cạnh Tiểu Ngư, thuận tiện một cước đá bay một bóng người bám sát theo sau.
Công kích xung quanh nháy mắt dừng lại. Trong mưa phùn, một giọt máu tươi chảy dọc theo lưỡi đao, vừa vặn rớt xuống một cánh tay đứt lìa trên mặt đất.
Tiểu Ngư đứng cứng ngắc. Trong bầu không khí yên tĩnh, mùi máu tanh lại càng thêm nồng nặc, cơ hồ khiến người ta nôn mửa.
“Thả bang chủ của chúng ta, nếu không sẽ khiến các ngươi chết không có chỗ chôn.” Người bị lão già đá bay cũng không ngã nhào như những kẻ khác, ngược lại nhanh trong xoay mình trên không, tiếp đất đứng vững.
“Hắn là Tây Môn Khang.” Tiểu Ngư chỉ liếc mắt lập tức đã nhận ra.
“Tiếp lấy.” Lão già quái dị rất hiểu đạo lý bắt giắc phải bắt chủ tướng đầu tiên, liền đẩy Cao Chí Đạt đã bị điểm huyệt qua cho Tiểu Ngư, mái tóc bạc đã phớt qua không trung.
Một giây tiếp theo, cương đao của Tiểu Ngư đã kề sát cổ Cao Chí Đạt, cho dù tay nàng còn có chút run rẩy, nhưng ánh mắt kiên nghị lộ ra sau mặt nạ lại khiến những kẻ muốn rục rịch phải dừng bước.
“Nếu các ngươi dám đụng đến một sợi tóc nào của ta, thì đừng có nghĩ đến biết được tin tức nào của đồng bọn các ngươi.” Cao Chí Đạt không hổ là đứng đầu một bang, lúc này vẫn còn trấn định muốn nói điều kiện với Tiểu Ngư.
Đáp lại của Tiểu Ngư là thẳng tay ấn trên cổ hắn một đường vết máu, trầm giọng: “Được thôi. Ta không ngại học cách lăng trì.”
Cao Chí Đạt run lên, thân thể nhất thời cứng ngắc.
“Nói. Hắn ở đâu? Nếu nói láo nửa câu, ta chém tay ngươi đầu tiên.” Tiểu Ngư hơi nghiêng đao, lưỡi đao sức bén lập tức dựng thẳng trên bả vai hắn.
“Bang chủ, nói sẽ càng nhanh mất mạng.” Tây Môn Khang không hổ là một trong hai Hộ pháp, đang dưới sức ép của lão già quái dị còn có thể vừa chống đỡ mấy hiệp vừa rảnh lên tiếng.
“Mang các huynh đệ đi mau!” Cao Chí Đạt đã dịch dung, thần sắc gương mặt không rõ ràng, chợt hét lớn một tiếng.
“Vậy thì cùng đi hết đi!” Lão già quái dị nghĩ đến đồ đệ bảo bối mấy chục năm mới kiếm được đang an nguy chưa rõ, hú lên một tiếng quái dị, nhất thời gia tăng công kích.
Tiểu Ngư không chút do dự dung sức nhấn lưỡi đao, lập tức vạch ra một đường máu trên vai Cao Chí Đạt.
“Bang chủ!!” Tây Môn Khang kinh hô, liều mạng muốn nhảy qua phía này, nhưng chính hắn còn đang cố hết sức mới đứng vững, nơi nào còn có thể phân thân.
“Đi đi, ta là đồ đệ của Hoàng Thạch, họ Bỉ sẽ không dám giết ta!”
Trong thời khắc kinh tâm động phách, Cao Chí Đạt đột nhiên hô lên như vậy một câu, lão già Bỉ Lương động tác nhất thời ngưng một chút, Tây Môn Khang chớp cơ hội, trong chớp mắt ném ra ba quả đạn khói. Một quả ném ngay bên cạnh Tiểu Ngư, khói mù trong phút chốc tản ra, bao vây Tiểu Ngư lại, tầm mắt nhất thời mơ hồ, hơn nữa xung quanh vang lên vô số tiếng xé gió, có lẽ là bang chúng Nghĩa Bang nhân cơ hội bắn ra ám khí vây công lão già quái dị.
Không tốt, chúng muốn cướp người! Tiểu Ngư lập tức nín thở, nheo mắt lại, gia tăng thính giác đến mức tận cùng.
Nhưng trong giây lát, nàng đã nghe được hai tiếng xé gió sắc bén bắn thẳng tới ót, chỉ có thể vội vàng cúi đầu tránh đi ám khí, trong lúc dùng dằng, động tác tay không khỏi chậm một chút, chỉ nghe đinh một tiếng, không biết ám khí gì đã chuẩn xác đánh vào cương đao Tiểu Ngư gác trên cổ Cao Chí Đạt, khiến cương đao bị đẩy cách ra một tấc.
Tiểu Ngư không chút nghĩ ngợi, cấp tốc xoay người qua một bên, một tay kéo Cao Chí Đạt về bên cạnh, tay khác cầm cương đao, đổi sau thành trước, gắng sức đâm về phía trước, trong đầu chỉ có một ý niệm, tuyệt đối không thể để cho Tây Môn Khang cướp được Cao Chí Đạt.
Bịch, một đạo chưởng phong ác liệt xông tới trước mặt, đẩy cương đao nghiêng sang một bên, cũng thẳng đập vào vai phải Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư gần như bản năng nghiêng đao ngăn cản, đồng thời một chân đột ngột đá về phía trước, nặng nề đá vào đối phương, nhưng không biết đá phải cái gì giống như là tấm thép, mũi chân đau thấu tâm, càng không thể ngăn cản đối phương tiếp tục xông tới.
Một chuỗi hành động nói thì chậm, mà xảy ra lại cực nhanh, mắt thấy Tiểu Ngư đã không có cách nào cản lại, một thân ảnh khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện trong khói mù, lớp khói mù vốn đang dày đặc như bị phá tan một tầng.
Sau mấy đạo chưởng phong mạnh mẽ va chạm, khói mù nhanh chóng mỏng đi như sương, có thể nhìn thấy rõ hơn, một bóng người cao lớn mạnh mẽ dễ dàng túm được cánh tay của Tây Môn Khang, mắng: “Đồ quỷ, một tên tiểu bối cũng không đối phó được, ngươi sao không đâm đầu xuống cống mà chết đi!”
“Bà già mập chết tiệt, ta đây không phải cho ngươi một cơ hội hoạt động gân cốt hay sao!!” Giọng lão già quái dị mông lung bảng lảng, lúc đông lúc tây, cùng lúc đó, xung quanh vang lên những tiếng leng keng của vũ khí rơi xuống đất.
Chỉ hai ba giây, sương trắng bên trong viện đã bị chưởng phong quét đi, lộ ra mặt đất ngổn ngang.
“Sư.. sư phụ…” Cao Chí Đạt vẫn bị Tiểu Ngư liều mạng giữ chặt, trong mắt rốt cuộc lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Đừng có gọi ta là sư phụ, mười chín năm trước ta đã không có đồ đệ như ngươi rồi.” Hắn không nói thì thôi, vừa lên tiếng, lão thái thái nhất thời giận dữ, một cái quạt lá cây liền quạt tới, nặng nề đập vào mặt Cao Chí Đạt, ngay cả Tiểu Ngư cũng bị liên lụy, lảo đảo một chút mới đứng vững lại được.
“Bang chủ…”
Tây Môn Khang bi thương hô lên một tiếng, cũng rốt cuộc không nhúc nhích thêm được chút nào nữa, từ lúc Cao Chí Đạt hô lên một tiếng sư phụ, hắn cũng đã biết mình dù có giỏi hơn nữa cũng không có cách nào so sánh được với lão thái thái Hoàng Ngọc Mi với biệt danh “Lông mày cong” mười mấy năm trước đã nổi danh giang hồ.
“Ha ha ha ha… Không ngờ trước khi chết ta còn có thể được thấy mặt sư phụ một lần, cũng coi là khó được, khó được…” Cao Chí Đạt bỗng nhiên cuồng tiếu.
Tiểu Ngư giận dữ bóp cổ hắn, cả giận nói: “Mau nói cho ta, Đinh Triệt đâu rồi?”
“Đinh Triệt? Thì ra hắn..” Cao Chí Đạt cổ họng vẫn bị bóp, tiếng cười ngược lại nghe quái dị, lạc giọng nói: “Yên tâm, trên đường xuống suối vàng ta còn có thể tìm tên tiểu tử kia tính sổ… Ack…”
“Nói!” Lão già quái dị chẳng biết từ lúc nào chạy tới, chỉ điểm một cái lên người hắn, Cao Chí Đạt nhất thời trợn mắt vẻ kịch liệt, như đang chịu tra tấn đau đớn cực kỳ, nhưng vẫn muốn cười lớn, ngang ngược vô cùng.
“Ngươi nói!” Hoàng lão thái thái thấy vậy, nhướng mày một cái, sau đó một chưởng nắm chặt trên người Tây Môn Khang.
Tây Môn Khang trên gương mặt âm trầm lộ ra vẻ thống khổ đau đớn, mồ hôi trên trán toát ra, nhưng vẫn không chịu nói thêm một chữ. Lão già quái dị lửa giận bừng bừng bắt lấy mấy kẻ khác. Những người đó không có cứng rắn như hai kẻ đầu đảng, nhưng thật sự không biết Đinh Triệt và Khâu Liên ở đâu, chỉ biết là Đinh Triệt bị hai Hộ pháp phục kích bị thương sau đó chạy trốn khỏi Hạ phủ, Khâu hộ pháp đuổi theo.
“Mụ vợ chết tiệt, nơi này giao cho mụ, ta đi tìm người.” Vữa biết được đồ đệ bảo bối bị thương, lão già quái dị một chút cũng không trì hoãn, thanh âm chưa dứt, người đã không thấy đâu.
“Ta cũng đi.”
“Tiền bối yên tâm.” Tiểu Ngư cắn răng nói, nghĩ tới Đinh triệt sinh tử chưa rõ, máu nóng toàn thân nàng đều sôi sùng sục, sức mạnh từ luyện võ bao nhiêu năm trong phút chốc bạo phát không giữ lại chút nào. Tấm ván cánh cửa sổ làm lá chắn, cương đao trong tay phảng phất như biến ảo theo nàng, chỉ trong nửa khắc đã chém đứt tay những kẻ cầm đao khác.
Sau đó, đao của nàng cũng không chỉ một lần chạm vào máu thịt, mũi của nàng không chỉ một lần ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, thậm chí, trong mưa bay tán loạn, vầng trán lộ dưới lớp che mặt của nàng còn cảm nhận được vài vệt ấm nóng.
Nhưng đó không phải là luyện công như trước đây, cũng không phải là diễn tập, mà là hiện thực máu me đầm đìa, dù trước đây nàng chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu với đao thương kẻ địch gần đến vậy, dù cho lúc này trong đầu nàng chất đầy tử khí, giờ khắc này, nàng cũng chỉ có thể vung đao trong tay, dốc hết sức lực chiến đấu chém chết kẻ địch.
Là tự vệ, tự bảo mệnh, càng là vì một người, Đinh Triệt vì nhà nàng mới đến Hạ phủ làm gián điệp, Đinh Triệt lại là người duy nhất nàng thật sự động tâm trong cả hai kiếp sống của mình, là người con trai nàng từng thân mật, hơn nữa cũng đã khắc vào sinh mệnh nàng không thể chối bỏ.
Vì hắn, nàng thà rằng hai tay nhuộm đầy máu, cũng tuyệt không lùi bước.
“Dừng tay lại, nếu không lão tử sẽ chém chết bang chủ của các ngươi!” Trong tiếng kêu thảm thiết, lão già quái dị giống như chim ưng bắt gà con túm lấy một người, nhảy về bên cạnh Tiểu Ngư, thuận tiện một cước đá bay một bóng người bám sát theo sau.
Công kích xung quanh nháy mắt dừng lại. Trong mưa phùn, một giọt máu tươi chảy dọc theo lưỡi đao, vừa vặn rớt xuống một cánh tay đứt lìa trên mặt đất.
Tiểu Ngư đứng cứng ngắc. Trong bầu không khí yên tĩnh, mùi máu tanh lại càng thêm nồng nặc, cơ hồ khiến người ta nôn mửa.
“Thả bang chủ của chúng ta, nếu không sẽ khiến các ngươi chết không có chỗ chôn.” Người bị lão già đá bay cũng không ngã nhào như những kẻ khác, ngược lại nhanh trong xoay mình trên không, tiếp đất đứng vững.
“Hắn là Tây Môn Khang.” Tiểu Ngư chỉ liếc mắt lập tức đã nhận ra.
“Tiếp lấy.” Lão già quái dị rất hiểu đạo lý bắt giắc phải bắt chủ tướng đầu tiên, liền đẩy Cao Chí Đạt đã bị điểm huyệt qua cho Tiểu Ngư, mái tóc bạc đã phớt qua không trung.
Một giây tiếp theo, cương đao của Tiểu Ngư đã kề sát cổ Cao Chí Đạt, cho dù tay nàng còn có chút run rẩy, nhưng ánh mắt kiên nghị lộ ra sau mặt nạ lại khiến những kẻ muốn rục rịch phải dừng bước.
“Nếu các ngươi dám đụng đến một sợi tóc nào của ta, thì đừng có nghĩ đến biết được tin tức nào của đồng bọn các ngươi.” Cao Chí Đạt không hổ là đứng đầu một bang, lúc này vẫn còn trấn định muốn nói điều kiện với Tiểu Ngư.
Đáp lại của Tiểu Ngư là thẳng tay ấn trên cổ hắn một đường vết máu, trầm giọng: “Được thôi. Ta không ngại học cách lăng trì.”
Cao Chí Đạt run lên, thân thể nhất thời cứng ngắc.
“Nói. Hắn ở đâu? Nếu nói láo nửa câu, ta chém tay ngươi đầu tiên.” Tiểu Ngư hơi nghiêng đao, lưỡi đao sức bén lập tức dựng thẳng trên bả vai hắn.
“Bang chủ, nói sẽ càng nhanh mất mạng.” Tây Môn Khang không hổ là một trong hai Hộ pháp, đang dưới sức ép của lão già quái dị còn có thể vừa chống đỡ mấy hiệp vừa rảnh lên tiếng.
“Mang các huynh đệ đi mau!” Cao Chí Đạt đã dịch dung, thần sắc gương mặt không rõ ràng, chợt hét lớn một tiếng.
“Vậy thì cùng đi hết đi!” Lão già quái dị nghĩ đến đồ đệ bảo bối mấy chục năm mới kiếm được đang an nguy chưa rõ, hú lên một tiếng quái dị, nhất thời gia tăng công kích.
Tiểu Ngư không chút do dự dung sức nhấn lưỡi đao, lập tức vạch ra một đường máu trên vai Cao Chí Đạt.
“Bang chủ!!” Tây Môn Khang kinh hô, liều mạng muốn nhảy qua phía này, nhưng chính hắn còn đang cố hết sức mới đứng vững, nơi nào còn có thể phân thân.
“Đi đi, ta là đồ đệ của Hoàng Thạch, họ Bỉ sẽ không dám giết ta!”
Trong thời khắc kinh tâm động phách, Cao Chí Đạt đột nhiên hô lên như vậy một câu, lão già Bỉ Lương động tác nhất thời ngưng một chút, Tây Môn Khang chớp cơ hội, trong chớp mắt ném ra ba quả đạn khói. Một quả ném ngay bên cạnh Tiểu Ngư, khói mù trong phút chốc tản ra, bao vây Tiểu Ngư lại, tầm mắt nhất thời mơ hồ, hơn nữa xung quanh vang lên vô số tiếng xé gió, có lẽ là bang chúng Nghĩa Bang nhân cơ hội bắn ra ám khí vây công lão già quái dị.
Không tốt, chúng muốn cướp người! Tiểu Ngư lập tức nín thở, nheo mắt lại, gia tăng thính giác đến mức tận cùng.
Nhưng trong giây lát, nàng đã nghe được hai tiếng xé gió sắc bén bắn thẳng tới ót, chỉ có thể vội vàng cúi đầu tránh đi ám khí, trong lúc dùng dằng, động tác tay không khỏi chậm một chút, chỉ nghe đinh một tiếng, không biết ám khí gì đã chuẩn xác đánh vào cương đao Tiểu Ngư gác trên cổ Cao Chí Đạt, khiến cương đao bị đẩy cách ra một tấc.
Tiểu Ngư không chút nghĩ ngợi, cấp tốc xoay người qua một bên, một tay kéo Cao Chí Đạt về bên cạnh, tay khác cầm cương đao, đổi sau thành trước, gắng sức đâm về phía trước, trong đầu chỉ có một ý niệm, tuyệt đối không thể để cho Tây Môn Khang cướp được Cao Chí Đạt.
Bịch, một đạo chưởng phong ác liệt xông tới trước mặt, đẩy cương đao nghiêng sang một bên, cũng thẳng đập vào vai phải Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư gần như bản năng nghiêng đao ngăn cản, đồng thời một chân đột ngột đá về phía trước, nặng nề đá vào đối phương, nhưng không biết đá phải cái gì giống như là tấm thép, mũi chân đau thấu tâm, càng không thể ngăn cản đối phương tiếp tục xông tới.
Một chuỗi hành động nói thì chậm, mà xảy ra lại cực nhanh, mắt thấy Tiểu Ngư đã không có cách nào cản lại, một thân ảnh khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện trong khói mù, lớp khói mù vốn đang dày đặc như bị phá tan một tầng.
Sau mấy đạo chưởng phong mạnh mẽ va chạm, khói mù nhanh chóng mỏng đi như sương, có thể nhìn thấy rõ hơn, một bóng người cao lớn mạnh mẽ dễ dàng túm được cánh tay của Tây Môn Khang, mắng: “Đồ quỷ, một tên tiểu bối cũng không đối phó được, ngươi sao không đâm đầu xuống cống mà chết đi!”
“Bà già mập chết tiệt, ta đây không phải cho ngươi một cơ hội hoạt động gân cốt hay sao!!” Giọng lão già quái dị mông lung bảng lảng, lúc đông lúc tây, cùng lúc đó, xung quanh vang lên những tiếng leng keng của vũ khí rơi xuống đất.
Chỉ hai ba giây, sương trắng bên trong viện đã bị chưởng phong quét đi, lộ ra mặt đất ngổn ngang.
“Sư.. sư phụ…” Cao Chí Đạt vẫn bị Tiểu Ngư liều mạng giữ chặt, trong mắt rốt cuộc lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Đừng có gọi ta là sư phụ, mười chín năm trước ta đã không có đồ đệ như ngươi rồi.” Hắn không nói thì thôi, vừa lên tiếng, lão thái thái nhất thời giận dữ, một cái quạt lá cây liền quạt tới, nặng nề đập vào mặt Cao Chí Đạt, ngay cả Tiểu Ngư cũng bị liên lụy, lảo đảo một chút mới đứng vững lại được.
“Bang chủ…”
Tây Môn Khang bi thương hô lên một tiếng, cũng rốt cuộc không nhúc nhích thêm được chút nào nữa, từ lúc Cao Chí Đạt hô lên một tiếng sư phụ, hắn cũng đã biết mình dù có giỏi hơn nữa cũng không có cách nào so sánh được với lão thái thái Hoàng Ngọc Mi với biệt danh “Lông mày cong” mười mấy năm trước đã nổi danh giang hồ.
“Ha ha ha ha… Không ngờ trước khi chết ta còn có thể được thấy mặt sư phụ một lần, cũng coi là khó được, khó được…” Cao Chí Đạt bỗng nhiên cuồng tiếu.
Tiểu Ngư giận dữ bóp cổ hắn, cả giận nói: “Mau nói cho ta, Đinh Triệt đâu rồi?”
“Đinh Triệt? Thì ra hắn..” Cao Chí Đạt cổ họng vẫn bị bóp, tiếng cười ngược lại nghe quái dị, lạc giọng nói: “Yên tâm, trên đường xuống suối vàng ta còn có thể tìm tên tiểu tử kia tính sổ… Ack…”
“Nói!” Lão già quái dị chẳng biết từ lúc nào chạy tới, chỉ điểm một cái lên người hắn, Cao Chí Đạt nhất thời trợn mắt vẻ kịch liệt, như đang chịu tra tấn đau đớn cực kỳ, nhưng vẫn muốn cười lớn, ngang ngược vô cùng.
“Ngươi nói!” Hoàng lão thái thái thấy vậy, nhướng mày một cái, sau đó một chưởng nắm chặt trên người Tây Môn Khang.
Tây Môn Khang trên gương mặt âm trầm lộ ra vẻ thống khổ đau đớn, mồ hôi trên trán toát ra, nhưng vẫn không chịu nói thêm một chữ. Lão già quái dị lửa giận bừng bừng bắt lấy mấy kẻ khác. Những người đó không có cứng rắn như hai kẻ đầu đảng, nhưng thật sự không biết Đinh Triệt và Khâu Liên ở đâu, chỉ biết là Đinh Triệt bị hai Hộ pháp phục kích bị thương sau đó chạy trốn khỏi Hạ phủ, Khâu hộ pháp đuổi theo.
“Mụ vợ chết tiệt, nơi này giao cho mụ, ta đi tìm người.” Vữa biết được đồ đệ bảo bối bị thương, lão già quái dị một chút cũng không trì hoãn, thanh âm chưa dứt, người đã không thấy đâu.
“Ta cũng đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook