Hảo Nhân Nan Vi
Chương 15

Trời dần sáng.

Phòng ngủ Hiểu Vĩ vẫn tràn ngập xuân tình như cũ, tiếng thở dốc của nam nhân vì được thõa mãn dục vọng, tiếng khóc nức nở xen kẽ tiếng rên rỉ thi thoảng phát ra từ cổ họng, lúc nhẹ nhàng lúc dày đặc hơn...

Hác Hảo lúc này đang ngồi bó gối trên gường, thân thể đã được Hiểu Vĩ vệ sinh sạch sẽ, đồng thời còn được mặc thêm bộ đồ mới vào, bản thân như tượng gỗ để mặc cho Hiểu Vĩ xoay tới xoay lui thay đồ cho mình.

Hác Hảo không biết nếu là tượng gỗ thì sẽ phản ứng như thế nào, nhưng hắn biết bản thân dù có làm gì cũng khó có thể bắt chước tượng gỗ. Bởi hiện tại, hắn đang không biết sẽ dùng vẻ mặt nào để đối mặt với hết thảy mọi chuyện.

Trên thực tế, trái ngược hẳn với vẻ mặt đờ đẫn không chút biểu tình bên ngoài, nội tâm bên trong của Hác Hảo đang mạnh mẽ nổi bão táp.

Tối hôm qua thật sự là mình sao? Kẻ không biết liêm sỉ, không cách nào khống chế được dục vọng bản thân mới thật là mình sao? Tại sao? Tại sao lại như vậy? Ta rõ ràng rất chán ghét chuyện đó mà ...

Cái loại cảm giác này là gì? Cái loại cảm giác kéo người ta xuống vực sâu này gọi là gì?

Ông trời ơi... Ta bị sao thế này......! - Hác Hảo lấy hai tay bưng mặt. - Tại sao người lại muốn cho ta nếm trải cảm giác này... Ta ... ta sao lại có cảm giác như thế khi nằm dưới thân một người đàn ông...? A... Ghê tởm!! Hác Hảo, ngươi đúng là không biết xấu hổ! Ngươi so với loại phụ nữ cam tâm tình nguyện dùng thân thể để đổi lấy tiền tài thì có gì khác biệt? ... Nói không chừng những người đó còn cao thượng hơn ngươi nhiều. Ít nhất các nàng còn có thứ để nghênh đón bộ phận nam tính của đàn ông, còn ngươi...? Ngươi dùng chỗ nào...? Aaa... không được... ta không được làm như vậy...!!!

Ta là đàn ông, ta là đàn ông, ta là đàn ông!!!

Ta không phải là phụ nữ, ta là đàn ông!

Ngươi thật sự là đàn ông sao? Đừng quên, bộ dạng xấu hổ tối hôm qua của ngươi ra sao? Hay là... ngươi vốn dĩ là trời sinh dâm tiện?!

Không! Ta không phải!!!

Vậy ... không lẽ ngươi là con chó hay sao? Chỉ cần người ta đối xử tốt với ngươi một chút là ngươi lập tức ...

Không! Ta không phải! Ta không phải là con chó!!! ... Ta không phải ...

Vậy thì ngươi dự định thế nào? Không lẽ vẫn muốn để cho tên đó chơi đùa đến lúc chán chê rồi bị đá ra khỏi cửa thì mới chịu sao? Ngươi gọi cái ngươi đang làm là gì? Ngươi cho rằng ngươi rất cao thượng? Hy sinh vì cha mẹ ư? Ha ha ha... Hác Hảo, ngươi thật vĩ đại a... Vì người nhà mà mạng sống của bản thân cũng không tiếc, thậm chí hy sinh cả tôn nghiêm của một thằng đàn ông!!! Ha ha ha... Hơn nữa, ngươi vĩ đại nhất chính là... từ trong sự hy sinh đó còn có thể cảm thấy vui sướng... !!! Từ trước đến giờ ta chưa từng thấy kẻ nào đáng hổ thẹn hơn ngươi đó, Hác Hảo!

Đáng đời ngươi! Tất cả mọi chuyện hôm nay đều là do bản thân ngươi tự tìm lấy. Ngươi biến thành như vậy bởi vì ngươi xứng đáng! Loại người như ngươi xứng đáng có cuộc sống như vậy!

Đi thôi, đi hưởng thụ cái tên đàn ông cho ngươi sự ôn nhu đi. Những thứ này đều không phải ngươi vẫn thèm muốn hay sao? Người như người mà còn được đối đãi ôn nhu như vậy thì ông trời đã quá nhân từ rồi...

Hận? Có cái gì đáng hận? Ngươi có tư cách gì đi hận người khác? Muốn hận thì hãy hận bản thân ngươi đi! Kẻ đáng chết!

-----

"Hác Hảo? Em thẫn thờ gì thế? Lại đây, ăn điểm tâm đi!" - Hiểu Vĩ bưng khay thức ăn vào phòng. - Ha hả, Hác Hảo của ta đang thẹn thùng a, không dám nhìn thẳng ta cứ như cô vợ mới cưới ấy, hắc hắc hắc...

Sờ sờ bàn tay 'người yêu', Hiểu Vĩ ngây ngốc cười: "Anh không biết nấu cơm, nên không thể làm gì khác ngoài chiên hai cái trứng đánh đường, món này hồi còn nhỏ anh rất thích ăn. Hắc hắc..." - Tội nghiệp đại thiếu gia ta, lần đầu tiên bắt đầu cuộc sống tự lập, hết lần này đến lần khác muốn ăn trứng đường mà không có nơi nào bán, đành phải tự mình đi nấu. Bất quá, may là mình còn một chút tài lẻ, nhưng mà... trừ món này ra thì không còn khả năng làm được món nào khác hết.

Trứng đánh đường..., món này mẹ chỉ làm cho anh hai ăn, mẹ nói nó bổ não. Mà ta... thì không cần bổ...

Hơn mười hai mươi năm trước ở nông thôn, trứng gà vốn vô cùng quý giá, quý đến mức nửa đêm ta đã lén đi ăn trộm trứng, chỉ bởi vì ta cũng muốn đầu óc của mình được tốt như anh hai... Đây là lần duy nhất trong đời ta làm chuyện xấu, còn bị phạt quỳ gối và bị đánh một trận hết nửa ngày, nếu như không nhờ anh hai cầu xin...

"Hác Hảo, trời trở lạnh rồi, nếu không nhân lúc còn nóng mà ăn thì sẽ nguội đó. Lại đây, nếm thử xem, ngọt lắm. Hác Hảo, sao lại không để ý đến anh? Chẳng lẽ tối đêm qua anh còn chưa đủ chu đáo sao? Em không thích thì cũng nên nói một câu cho anh biết! Như vậy anh mới biết bản thân đã làm sai chỗ nào..."

Không nhìn về phía Hiểu Vĩ, Hác Hảo nhận lấy thức ăn, cầm thìa ăn một miếng.

Ngọt quá...

"Hác Hảo, sao lại khóc, em đừng khóc, có phải khó ăn lắm không? Xin lỗi, anh lập tức gọi điện thoại kêu nhà hàng mang đồ ăn đến đây. Em đừng ăn cái này nữa... Hác Hảo..." Nói xong, Hiểu Vĩ định giơ tay cầm lấy khay đồ ăn.

Khay bị Hác Hảo giữ chặt.

Hiểu Vĩ thấy vậy, bắt đầu hiểu ra. Ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve hai chân xích lõa của Hác Hảo, cười nói: "Nếu như em thích, sau này anh sẽ thường xuyên làm cho em ăn. Sẵn tiện em có thể dạy cho anh một vài món ăn đơn giản, buổi sáng về sau, anh có thể nấu cho em ăn."

Hắc Hảo chắc là bị ta làm cảm động đến phát khóc đây! Hắc hắc hắc... chuyện này có phải chứng minh rằng ta còn có cơ hội đoạt lấy trái tim của giai nhân? YEAH!! Cố gắng lên, cố gắng lên! Hạnh phúc ngay tại trước mắt nha!

Đừng... đừng đối xử tốt với ta như vậy, cầu ngươi...!!!

-----

Thời gian nhanh chóng trôi qua, khí trời ngày càng rét lạnh, rất nhanh lại đến tháng mười hai.

Đầu bếp của Thần Nông Giá đã trở lại, ông chủ Triệu Hiểu Vĩ lại bắt đầu mỗi ngày thường xuyên xuất hiện ở Thần Nông Giá. Hơn nữa thời gian ở càng ngày càng kéo dài, về sau, dứt khoát mở luôn văn phòng ngay trong bar để xử lý công sự. Nhưng so với trước kia, ông chủ thường cau có khó chịu nay lại thay đổi hẳn, khiến cho các nhân viên hết sức kinh ngạc. Đã thế, điều làm cho bọn họ kinh ngạc hơn nữa là ông chủ của họ không còn mang "người tình" nào vào bar, đồng thời cũng không đi tán tỉnh ai tại đây. Ách, cũng không hẳn là không tán tỉnh ai, có điều đối tượng ông chủ tán tỉnh lại là ...... có nhầm không chứ?

Tối thứ sáu như thường lệ, bar vô cùng náo nhiệt, rất nhiều khách theo ghế ngồi xung quanh quầy đi lên sàn nhảy. Thân thể mạnh mẽ vặn vẹo theo tiết tấu âm nhạc điên cuồng trong bầu không khí sôi động, đa số là mượn âm nhạc để phát tiết những buồn bực không cách nào phát tiết được ban ngày cũng như tối về không thế nói ra.

Sàn nhảy nho nhỏ lúc này đã chật kín người, cơ thể va chạm, cọ xát lẫn nhau, mồ hôi văng ra khắp nơi, có những cặp tình nhân lợi dụng ánh đèn mờ ảo mà hôn người yêu, thỉnh thoảng lại dùng ngôn ngữ cơ thể khiêu khích người trong lòng, đâu đó những tay thợ săn mở to mắt quét khắp bar để tìm con mồi...

Trái với không khí náo nhiệt trong bar, phòng bếp của Thần Nông Giá hiện tại lại an tĩnh bình thản.

Đã hơn một giờ khuya, khách muốn dùng cơm cũng ít đi, đại đa số nhân viên của nhà bếp tranh thủ đi nghỉ ngơi hoặc vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm. Phòng bếp to như vậy lúc này đây cũng chỉ còn mỗi mình đầu bếp Hác Hảo và Tiểu Ngư đang lau dọn.

Thừa dịp không có khách gọi thức ăn, Hác Hảo chuyên tâm luyện tập tỉa cà rốt, cẩn thận tỉ mỉ như điêu khắc cái gì.

Hiểu Vĩ đứng ở cửa bếp si ngốc nhìn hồi lâu, chỉ thiếu mỗi nước miếng chưa chảy ra.

"Hác Hảo nhà ta thật đẹp a! Nhìn xem, bộ đồng phục đầu bếp màu lam phủ trên làn da trắng như tuyết của hắn đẹp trai biết bao nhiêu! Không uổng công ta đặc biệt nhờ nhà tạo mẫu thời trang nổi danh bên Pháp thiết kế riêng cho hắn a, ô ô, thật sự là tuyệt đẹp!..."

Này này này, nhiều người đã có ý kiến, hỏi tại sao chỉ có mỗi đồng phục của Hác Hảo bất kể là chất liệu vải hay kiểu dáng đều khác biệt rất xa so với đồng phục nhân viên khác trong bếp. Ông chủ... ngài quả là bất công!

"Ôi... Hác Hảo, sao ngươi lớn lên lại xinh đẹp như vậy, làm hại người ta nổi lên ý nghĩ muốn phạm tội a... Người ta bây giờ thật sự muốn cùng ngươi 'chơi đùa' trong bếp một chút!!! Ô ô ô... Hác Hảo, người ta càng ngày càng thích ngươi hơn rồi, làm sao bây giờ?"

"Ông chủ? Ông chủ!" - Tiểu Ngư kêu lên, người này là sau khi ra trường không kiếm được việc làm, may mắn được Hiểu Vĩ nhận về làm việc ở Thần Nông Giá. - Lão Đại làm sao vậy? Vẻ mặt sao lại y hệt như mấy tên nhìn thấy gái đẹp liền chết mê chết mệt?

"Hả? Chuyện gì?" - Hiểu Vĩ cuối cùng cũng từ trong mộng hồi phục lại tinh thần.

"Không có gì. Ngài muốn dùng bữa tối sao? Có cần tôi giúp ngài kêu đầu bếp làm không?" - Nhìn lão Đại trước mặt, khiến hắn nhớ đến ngay lúc bản thân đang ở bước đường cùng được lão Đại nhặt về, khi đó hắn đang chuẩn bị trộm hàng trong kho đem bán, nhờ Triệu Hiểu Vĩ cứu và dạy hắn kĩ năng sống cho đến tận bây giờ.

"Tôi tự kêu được rồi." - Hiểu Vĩ lặng lẽ đến gần Hác HẢo - Hắn đang khắc cái gì?

Biết Hiểu Vĩ đến gần, Hác Hảo vẫn giả bộ như không nhìn thấy, tiếp tục công việc. Hắn đối với người này, cảm xúc càng ngày càng phức tạp, hiện tại hắn không biết dùng thái độ gì để đối mặt với người này, một kẻ đã từng tổn thương hắn trước kia nhưng hiện tại lại đối đãi hết sức tốt với hắn.

Hác Hảo đã quen rồi với việc người khác đối xử lãnh đạm với hắn, đối với hắn vô lễ làm tổn thương hắn, đã quen rồi việc chịu ủy khuất, cho nên một khi có người nào đối xử tốt với hắn một chút, hắn chỉ hận không thể báo đáp lại gấp trăm gấp ngàn lần, nhưng là người này ...

Nói Hác Hảo một điểm cũng không cảm động là sai. Nhưng vì hắn bị cảm động, cho nên hắn càng không cách nào tiếp nhận nổi 'hành vi ban đêm' cùng Hiểu Vĩ. - Ngươi là vì ta thoả mãn tình dục của ngươi nên mới đối xử tốt với ta sao? Nếu như ta cứ cự tuyệt ngươi giống như lúc trước, có thể ngươi sẽ lại hành hạ ta như cũ? Không xem như con người mà tha hồ bị chà đạp?

Nam nhân cùng nam nhân làm việc đó, vô luận là đã làm bao nhiêu lần, Hác Hảo vẫn không có cách thích ứng được. Không hòa hợp sinh lý cũng như tâm lý luôn kháng cự, thường kêu gào hắn không cần tiếp tục làm thế! Thân thể càng quen thuộc bao nhiêu thì tâm hồn hắn càng không thể thừa nhận bấy nhiêu.

Đối đãi ôn nhu..., nhưng hành vi mang tội ác..., rốt cục thì ngươi muốn gì ở ta chứ?

-----

"Ông chủ, gọt xong rồi. Ngài nếm thử xem, độ ngọt vừa phải nên không ngán đâu." Tiểu Ngư cắt dưa Ha-mi thành từng miếng, ân cần đưa đến trước mặt Hiểu Vĩ.

Thuận tay nhận lấy đĩa trái cây, dùng cây tăm cắm vào một miếng dưa. "A Hảo, em nếm thử xem, nghe nói quả này rất ngọt, hơn nữa lại không gắt miệng, lại đây, ăn một miếng được không?" Tươi cười, đưa đầu kề sát mặt Hác Hảo, tha thiết nhìn.

Hác Hảo nhìn Hiểu Vĩ một cái, im lặng đem miệng cắn lấy miếng dưa, sau đó tiếp tục tỉa củ cà rốt trên tay.

Hác Hảo hắn ăn! Hắn mở miệng ăn đồ mà ta đút cho hắn. Hắn ăn rồi. Ta hảo hạnh phúc nha!!

Dùng cây tăm đã đút cho Hác Hảo, cắm một miếng khác bỏ vào miệng, ô ô ô... ngọt quá!

Lại cắm thêm một miếng khác đưa đến cho Hác Hảo: "A Hảo, có muốn ăn thêm một miếng nữa không? Nhuận nhuận yết hầu?" Vẻ mặt chờ mong.

Cúi đầu, ăn miếng dưa Hiểu Vĩ đưa, nuốt vào bụng.

Hiểu Vĩ vui sướng muốn điên! Bưng cái đĩa tiếp tục ta một miếng ngươi một miếng, đĩa rất nhanh hết sạch. Trong lúc đó, Hác Hảo cũng không nói câu nào.

Tiểu Ngư đứng bên cạnh đã sớm ngây người. - Không ngờ tin đồn là có thật, lão Đại thật sự theo đuổi lão Hảo!!!

-----

Có khách gọi thức ăn, Hác Hảo buông dao tỉa trong tay, chuẩn bị đi nấu. Đột nhiên phát hiện trong tay đang cầm vật gì đó, tiện tay cầm thứ mới tỉa xong nhét vào trong tay Hiểu Vĩ đứng bên cạnh. Sau đó không nói gì, xoay người đi làm việc tiếp.

Bên này, Hiểu Vĩ mở bàn tay ra, nhìn thấy một khối cà rốt đo đỏ được tỉa thành con hổ nhỏ. Vui mừng, kinh ngạc, cảm động lẫn kích động khiến cho Hiểu Vĩ muốn phát khóc. - Đây chính là Hác Hảo tự tay điêu khắc trao tận tay cho ta a!

Hác Hảo, thì ra, thì ra ngươi cũng không phải hoàn toàn thờ ơ với ta. Chúng ta quả thật vẫn có hy vọng phải không?

Hừ hừ! Cho dù không có hy vọng, lão tử cũng sẽ tạo ra hy vọng! Cả đời này ngươi cũng đừng hòng chạy thoát khỏi lòng bàn tay lão tử! Ngoan ngoãn phục tùng làm người của ta đi, lão tử có chết cũng không buông tha ngươi! Hừ! Ai bảo ngươi làm ta say mê như vậy chứ. Hác Hảo, ngươi phải có trách nhiệm với ta suốt đời!!!

-----

Hác Hảo rất thống khổ, hắn rất muốn kháng cự lại sự ôn nhu của Hiểu Vĩ thì bản thân lại càng khát vọng được Hiểu Vĩ yêu thương nhiều hơn.

Không muốn nói chuyện với hắn, càng đối với hắn lãnh đạm, nhưng lại phát hiện đối phương chẳng những không lùi bước mà ngược lại càng thêm chú ý đến mình.

Nghĩ rằng đối phương chẳng qua chỉ xem mình như một con búp bê không có linh hồn, tùy tiện tìm một công cụ để tiết dục nhưng sự thật lại chứng minh đối phương không hề đối đãi với hắn như vậy.

Muốn hận Hiểu Vĩ nhưng lại không thể tìm được lý do để hận. Muốn dùng những hành động ti tiện trong quá khứ của Hiểu Vĩ để kích thích thù hận trong lòng nhưng không hiểu sao trong đầu lại luôn hiện lên gương mặt tươi cười đầy yêu thương của Hiểu Vĩ.

Vừa mới bắt đầu chán ghét Hiểu Vĩ cứ kiếm cớ làm phiền mình, hận không cách nào giữ khoảng cách thật xa với Hiểu Vĩ, nhưng hôm nay lại sợ hắn buồn bã, nhìn gương mặt Hiểu Vĩ chỉ bởi vì mình ngẫu nhiên dịu dàng một chút mà lộ ra nét mừng rỡ như điên khiến tâm tư không khỏi không rung động.

Thân thể cùng thân thể tiếp xúc đã không còn thấy ác cảm cùng sợ hãi. Giờ đây hắn càng tham luyến cảm giác được Hiểu Vĩ ôm chặt trong lòng, thích thú được cùng Hiểu Vĩ ôm nhau ngủ cho đến sáng, thích buổi sáng được ở trong lòng Hiểu Vĩ mở mắt, thích Hiểu Vĩ dùng trán cọ cọ vào chóp mũi của hắn, thích Hiểu Vĩ nũng nịu nói với hắn xin được ngủ thêm năm phút nữa, thích đôi môi Hiểu Vĩ ôn nhu lướt qua da thịt hắn, thích những lúc Hiểu Vĩ dịu dàng an ủi, thích những lúc Hiểu Vĩ nhẹ nhàng kề bên tai nói những lời yêu thương ngọt ngào...

Tại sao lại đối xử tốt với ta như vậy?

Những câu nói đó, liệu câu nào mới là thật?

Ta nên tin tưởng người trước đây mới thật là ngươi hay hiện tại mới là ngươi?

Ngươi nói ngươi thích ta, yêu ta, nhưng người như ta có chỗ nào đáng cho ngươi yêu chứ? Ngươi đã quên rằng ngươi từng mắng ta những lời gì rồi chăng?

Ngươi nói ngươi thích ta nên mới đối đãi tốt với ta, như vậy nếu sau này có một ngày nào đó ngươi không còn thích ta nữa, ngươi sẽ cho ta đi bồi nam nhân khác ngủ để bắt ta trả nợ sao? Giống như những lời trước kia ngươi đã từng nói.

... hay là xem ta như phế vật để giẫm đạp?

Không! Đừng đối xử tốt với ta như vậy. Nếu như ngươi sớm muộn gì cũng sẽ trở lại như trước đây, vậy thì bây giờ đừng đối xử tốt với ta như vậy, ta ... rất sợ ...

-----

"Hác Hảo, thời tiết càng ngày càng lạnh, đi đường đến đây khó lắm phải không? Hôm nay gió đặc biệt lớn, chân có đông lạnh không? Tôi thấy tốt nhất là cậu nói với Hiểu Vĩ chở cậu đi làm đi, dù gì hắn cũng muốn vậy lâu rồi !" - Thay áo trong phòng, Tiểu Huy vừa thay đồ vừa tán gẫu với Hác Hảo. Hôm nay, đầu bếp và nhân viên đa số đã nghỉ phép nên trong bar chỉ còn hai người họ.

Quay đầu, nở nụ cười : "Ân... được ..."- Cúi đầu cài lại nút áo.

Liếc cơ thể lõa lồ của Hác Hảo vài lần, Tiểu Huy không khỏi nói thầm trong lòng, tên Hiểu Vĩ kia chẳng lẽ mỗi ngày đều làm? Sao mấy dấu vết trên người a Hảo không biến mất? Hắn có chịu để ý đến sức khỏe của Hác Hảo hay không! Rõ là hồ đồ mà.

Lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng thì nói: "Cũng may là điều hòa của quán cũng tốt, nếu không quần áo kiểu này thiệt không chịu nổi lạnh. Chả biết sao năm nay lại lạnh đến thế nữa."

"Mùa đông ...lạnh ... mùa hè ... nóng ..." - Nghĩ đến câu hồi nhỏ đi học nghe thầy nói, Hác Hảo thuận miệng nói ra.

"Quả thật mùa đông càng lạnh bao nhiêu thì mùa hè càng nóng bấy nhiêu. Mùa hè năm sau chắc sẽ vượt qua bốn mươi độ quá. Tôi giống miêu miêu, siêu cấp sợ nóng a!" - Ở bên cạnh đã lâu, tiểu Huy cũng quen dần với cách nói chuyện của Hác Hảo, chỉ cần vài từ là hiểu ý Hác Hảo muốn nói gì.

"Ha hả!" - Trong mắt Hác Hảo, quả thật Tiểu Huy rất giống miêu, nhìn ôn nhu hiền lành nhưng lâu lâu lại gương móng vuốt đe dọa .

-----

Tuần thứ tư, công việc ở bar cũng không quá bề bộn. Đến gần chín giờ, trong điếm đã có khoảng sáu bảy khách ngồi nhưng ông chủ Triệu Hiểu Vĩ đến giờ vẫn chưa chịu hiện thân.

"Ông chủ đâu? Hôm nay không đến sao? Kì lạ!" - La Kiên, nhân viên pha chế đang đứng rửa ly bên cạnh Tiểu Huy nói.

"Hiểu Vĩ? Nghe nói là đi xem ban nhạc nào đó biểu diễn. Cậu ấy muốn có ban nhạc biểu diễn trong bar, còn nói muốn làm một cái đàn dương cầm đặt giữa bar, luôn tiện mời hai người đến diễn tấu."

"Sao chứ? Ông chủ định biến bar thành phòng trà ca nhạc sao?" - La Kiên hết sức tò mò.

"Cũng không phải, có thể là hắn muốn hấp dẫn thêm một ít khách hàng khác. Với lại lần trước có mấy người bên Nhạc Viện đến xin biểu diễn thử nên Hiểu Vĩ thấy hứng thú, vì vậy hắn bây giờ đang tính bài trí lại sân khấu để diễn ..." - Tiểu Huy đang giải thích thì đột nhiên nhìn thấy Tiểu Dương vẻ mặt giận dữ vội đi đến quầy bar.

"Tiểu Huy, khách lại phàn nàn ..." - Vừa đến quầy bar, Tiểu Dương không nhịn được tố khổ, bị Tiểu Huy ngăn lại hỏi.

"Có chuyện gì?" - Ánh mắt Tiểu Huy ra hiệu, kéo tiểu Dương vào phía trong phòng bếp hỏi.

"Là chuyện cũ, có khách vào phòng vệ sinh nam than phiền là chỗ phòng thứ hai trong đó có mùi khói."

"Mùi khói? Có phải chỗ đó cách vách là lò thiêu?"

"Đúng vậy! Chúng ta vốn dĩ đã bít kín cửa sổ rồi, nhưng mà cửa thông gió thì không thể không mở, cho nên ..."

"Cậu đã đi xem chưa? Có nghiêm trọng lắm không?"

"Xem rồi, hỏng bét. Không còn cách nào khác, cách vách chúng ta cũng là nhà hàng, bọn họ nấu cái gì thì khói bên đó nhất định sẽ bay qua bên này."

"Ngô, chúng ta cũng đã nói chuyện với người bên đó nhiều lần lắm rồi. Nhưng mà ông chủ bên đó cứ không chịu làm hệ thống thông hơi, cứ để vậy mãi. Con bà nó! Đúng là phiền mà. Được rồi, chờ ông chủ về, tôi sẽ nói với cậu ấy, để xem cậu ấy có thể đổi hướng của cửa sổ thông gió không. Bất quá chuyện này cũng rất khó. Bốn phía quanh bar của mình đều là nhà hàng, vừa là nhà vệ sinh, vừa thông gió, ... khó a!" - Tiểu Huy không khỏi vò đầu. Vấn đề này từ lúc Thần Nông Giá thành lập đã tồn tại rồi nhưng bởi vì vấn đề địa thế nên nói sửa cũng khó mà làm được. Hơn nữa, ông chủ nhà hàng bên cạnh cứ nói năm nay sẽ làm bộ thông khí, hết mấy cái năm nay rồi mà vẫn như cũ.

"Ông chủ bên đó đúng là không thể chịu nổi. Lò thiêu đáng lý không thể để trong nhà như vậy. Yêu tiền yêu đến loại trình độ này. Đã thế hắn còn đem phòng thay đồ cho nhân viên làm nơi nghỉ ngơi, đúng là không chịu nổi. Trách không được nhân viên ở đó cứ ba người làm thì có hai người là nghỉ, ai mà chịu nổi hắn chứ." - Tiểu Dương đem tất cả bực bội khi bị khách phàn nàn trút lên hết ông chủ nhà hàng bên cạnh.

Đang làm việc ở bên trong bếp, nghe Tiểu Dương la lớn đầy oán giận, Hác Hảo cũng ngẩn đầu lên nhìn.

Vừa thấy đầu bếp ngẩng đầu nhìn hắn, Tiểu Dương liền đổi sắc mặt, cười hì hì, tiến đến gần Hác Hảo nhỏ nhẹ dụ dỗ: "Hác Hảo, đến giờ nghỉ của tôi rồi, có thể phiền cậu giúp tôi làm bữa cơm được không? Giúp tôi nấu một phần có được không? Tôi van cậu đó." - Nói xong hai tay làm dấu chữ thập.

Hác Hảo buồn cười, gật đầu tỏ vẻ không thành vấn đề.

Tiểu Dương thấy đầu bếp đáp ứng nấu cơm cho mình nên vui vẻ không thôi chạy về phía Tiểu Huy, bị Tiểu Huy gõ đầu một cái.

"Vừa rồi lại đi nhờ Hác Hảo nấu cơm cho nữa phải không? Hắn đã bận rộn nhiều việc rồi, đừng gây thêm phiền toái cho người khác chứ. Người nào cũng như cậu thì Hác Hảo làm sao còn thời gian để nghỉ ngơi."

"Ô ô, tôi cũng đâu có nhờ Hác Hảo thường xuyên đâu, lâu lâu mới nhờ có một lần thôi à ..." - Tiểu Dương ủy khuất - Thế ông chủ mỗi ngày đều bắt Hác Hảo nấu, sao ngươi không đi nói hắn!

"Ít nói chút đi. Trở về làm việc, còn một tiếng nữa mới đến phiên cậu nghỉ đó. Nhanh tay một chút." - Tiểu Huy dở khóc dở cười, trong bar không ít nhân viên chết mê kỹ thuật nấu nướng của Hác Hảo, ăn một lần là hận không thể mỗi ngày đều được ăn. Mọi người thường xuyên van xin Hác Hảo nấu giúp cho họ bữa tối, Tiểu Huy dù muốn cũng không thể cấm cản nổi họ. Mà nói cho cùng người khổ nhất vẫn là Hác Hảo, hắn vốn là người tốt bụng, ai nhờ đều đồng ý không hề từ chối, bởi vậy mới nói mình muốn ngăn cản mà đương sự lại đồng ý thì biết làm sao giờ.

Ai, Hác Hảo ơi là Hác Hảo. Ta van ngươi , quan tâm đến người khác như vậy thì ít nhất cũng nên quan tâm đến bản thân mình một chút có được hay không. Ngươi cứ muốn làm việc không nghỉ ngơi hay sao! - Tiểu Huy đau lòng thở dài nhìn bóng lưng của Hác hảo.

-----

Khách trong bar càng lúc càng đông, phút chốc quầy bar đã đầy khách ngồi. Tiểu Huy cùng La Kiên hai người phối hợp ăn ý vừa pha chế vừa rót rượu. Thi thoảng lại cùng khách nói đùa vài câu.

Điện thoại reo, Tiểu Huy lau lau tay cầm lấy ống nghe. " Alo ,Thần Nông Giá xin nghe."

[ Tiểu Huy? Là tôi. Hác Hảo vẫn đang làm việc sao?]

"Tôi là ai? Mở miệng đã tìm Hác Hảo? Hôm nay cậu không đến hả? Bận công việc à? Có chọn được ban nhạc nào không?"

[Trên cơ bản thì cũng đã quyết định rồi, tôi giao chuyện này cho Tín Nhiên xử lý. Sau này hắn sẽ thường xuyên ghé quán, cậu nhớ giúp đỡ hắn một chút. Hác Hảo hôm nay có nhắc đến tôi không?]

"Không có, đương nhiên không có. Nhưng còn một vấn đề khác quan trọng hơn, chính là cách vách ..."

"Tiểu Huy!" - Một phục vụ thần sắc vô cùng khẩn trương chạy đến quầy bar, nói nhỏ bên tai Tiểu Huy "Nguy rồi. Kế bên bar bị phát hỏa, sắp lan đến bar của chúng ta rồi. Anh xem chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Cái gì? Ngươi nói cái gì? Cháy? Có kêu cứu hỏa chưa? Cháy có lớn lắm không?"

"Chính là ngay sát bên cạnh, đã cháy lan qua đây rồi. Phòng vệ sinh nam đã ngập cả khói, bây giờ thì lửa chưa cháy qua đây nhưng cũng sẽ rất nhanh đến mà thôi." - Nhân viên phục vụ nói nhanh nhưng vẫn không quên hạ giọng .

"Đừng hoảng hốt! Bình tĩnh! Đầu tiên là kêu DJ thông báo với mọi người, bởi vì có sự cố đột xuất nên mời tất cả khách trong bar từ từ trật tự rời bar, mọi phí tổn ngày hôm nay coi như miễn phí. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không nên nói là phát hỏa. Ngữ khí phải thật bình tĩnh. Nhanh! Đi làm đi."

"Này, Hiểu Vĩ."

[Có chuyện gì? Có phải xảy ra chuyện rắc rối gì không?]

"Cậu nhanh chóng gọi điện thoại cho cứu hỏa, luôn tiện gọi xe cấp cứu để phòng hờ. Kế bên bar bị phát hỏa, đã gần lan qua bar của chúng ta. Bây giờ tôi đang cho sơ tán khách trong bar. Cậu nhanh đến đây ! ... Này! Hiểu Vĩ? Đáng chết! Sao lại không nghe người ta nói hết câu chứ."

Cúp điện thoại, Tiểu Huy thở dài, chạy đến bên cạnh La Kiên nói nhỏ vào tai hắn, "Kế bên phát hỏa, sắp cháy đến bar của mình. Cậu đi mời khách rời khỏi đây đi, không cần tính tiền, cũng không cần nói tỉ mỉ, chỉ cần nói có sự cố đột xuất. Nhanh đi!"

La Kiên ngẩng đầu nhìn kỹ mặt Tiểu Huy, khẳng định chuyện này là thật chứ không phải đùa, bèn nhanh chóng bỏ chai rượu trong tay chạy đi.

Lúc này, giọng của DJ vang lên.

"Xin quý khách lưu ý! Xin quý khách lưu ý! Do quán phát sinh sự cố đột xuất ngoài ý muốn cho nên tạm thời phải đóng cửa. Xin quý khách cầm lấy tư trang đồ vật của mình, trật tự rời khỏi bar. Toàn bộ mọi chi phí ngày hôm nay sẽ do bổn quán chịu. Xin đừng hoảng loạn, hãy đi theo sự hướng dẫn của nhân viên. Xin quý khách lưu ý ..."

Sau khi lời thông báo được phát ra, toàn bộ bar chìm trong yên tĩnh, chỉ một chốc lại xôn xao nháo động lên.

"Phát sinh chuyện gì? Có chuyện gì đã xảy ra?"

"Không có chuyện gì hết, xin mời quý khách đừng hoảng hốt, hãy mang tất cả tư trang cá nhân đi theo nhân viên ra ngoài, xin đừng chậm trễ." - Phục vụ ân cần hướng dẫn.

Khách hàng mặc dù không được giải đáp thắc mắc nhưng vẫn tuân theo lời của DJ nói, đi theo nhân viên ra ngoài.

Mắt thấy khách đã rời khỏi khoảng sáu phần, đột nhiên có người từ phòng vệ sinh lao ra, hướng lối thoát hiểm la lớn: "Cháy! Cháy! Cháy rồi! Mọi người chạy mau!" - Hiển nhiên là có người đã phát hiện sự tình của nhà hàng bên cạnh.

"Mẹ kiếp! La cái gì mà la! Ngu ngốc!" - Tiểu Huy tức giận mắng to.

Toàn bộ khách trong bar sau khi nghe thấy tiếng la đều bắt đầu kinh hoảng. Nguyên lai mọi người đang trật tự đều trở nên hoảng loạn, chạy tứ táng, liều mạng chạy ra cửa. Trong đó thậm chí có người còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, vừa chạy vừa hô: "Chạy nhanh. Lửa đã cháy đến phía sau rồi, không chạy mau là chết đó!"

Có người bị đụng, có người bị xô té, tiếng mắng chửi, tiếng rống giận vang lên làm ầm ĩ cả một mảng.

"Mọi người đừng nên kinh hoảng! Chú ý dưới chân! Bar vẫn an toàn, xin mọi người đừng nên xô đẩy, cẩn thận rời khỏi!" - Tiểu Huy cầm micro ở chỗ DJ nói lớn, mong lập lại trật tự.

"Tiểu Huy, nhanh kêu khách cùng nhân viên rời khỏi đây. Lửa đã lan đến bên đây rồi."

"Gặp quỷ mà! Sao lại nhanh đến thế?"

"Hôm nay trời gió lớn. Lửa bị gió thổi qua đây. Nhanh!" - La Kiên sau khi dẫn khách rời khỏi quay về thông báo.

"Cậu giúp tôi giải tán khách! Chia một số người đi cửa sau ra ngoài! Luôn tiện thông báo cho các nhân viên khác rời khỏi đây!" - Mồ hôi chảy dài trên gương mặt Tiểu Huy .

-----

Không khí hoảng loạn khẩn trương, khoảng hai mươi phút sau, khi mà toàn bộ khách đã an toàn ra ngoài, nhân viên của Thần Nông Giá mới rời khỏi bar.

Lúc này lửa đã lan đến phía trước.

"Mọi người đã rời khỏi hết rồi phải không?!" - Tiểu Huy vừa chạy vừa sốt ruột kêu to - "Không còn ai ở trong quán nữa có phải không?"

Không ai trả lời câu hỏi của tiểu Huy, khu phố phồn hoa một mảnh hỗn loạn. Thỉnh thoảng lại có đám đông từ các nhà hàng khách sạn xung quanh tuôn ra đường. Xa xa, tiếng còi xe cứu hỏa, cảnh sát cùng cứu thương vang lên.

Đám đông người đi bộ đến xem náo nhiệt chen chúc lẫn nhau, tiếng rống giận lẫn tiếng trẻ em khóc la làm vang vọng cả khu phố. Thế lửa ngày càng lớn, người qua đường chạy hẳn vào đường dành cho xe lưu thông, tài xế liều mạng nhấn còi inh ỏi nhằm muốn xua đám đông tránh đường, hết thảy đều rối loạn, ngã tư bị bế tắc! Xe cộ hoàn toàn không cách nào tiến vào được!

Hết chương 15

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương