Hảo Nhân Nan Vi
-
Chương 11
Triệu Hiểu Vĩ gần như chết lặng khi nhìn thấy con người ngồi trước mặt mình đang cắn lấy mạch máu trên cổ tay của bản thân, trong miệng đầy máu vẻ mặt thõa mãn.
Xông lên phía trước nắm lấy mũi của Hác Hảo, làm Hác Hảo vì không thở được phải mở miệng ra, hàm răng vừa rời khỏi thì lộ ra cổ tay đã bị cắn đến huyết nhục mơ hồ.
Xé cái khăn trải giường quấn chặt lấy vết thương không cho máu tiếp tục chảy ra. "Anh không thấy đau sao? Tên ngu ngốc này, đồ điên!" Nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Hác Hảo, Hiểu Vĩ biết hắn có điểm nào không ổn rồi. Vì đề phòng Hác Hảo lại tự tổn thương bản thân, thời điểm Hiểu Vĩ đang chuẩn bị đánh bất tỉnh Hác Hảo để đưa hắn đến bệnh viện thì ...
Hai mắt Hác Hảo chợt nhắm lại, nhẹ nhàng thốt lên hai tiếng cực kỳ rõ ràng: " ...... xin lỗi ...."
Ngươi nghĩ ta nói đúng rồi sao? Tại sao? Tại sao lại xin lỗi ta? Bởi vì ngươi đã dùng dao đâm ta?
"Em không muốn giết anh đâu ...... anh hai ..."
Anh hai? Hắn có anh hai? Hắn đã giết anh mình sao? Này là chuyện gì chứ?
Nước mắt hòa với máu như một bức tranh thê lương trên gương mặt Hác Hảo.
Hác Hảo dùng bàn tay đã nhiễm đỏ máu của mình nắm lấy cổ tay Hiểu Vĩ: "Anh, ...... mang em cùng nhau đi ..., anh... a Hảo rất nhớ anh, anh hai ... Xin anh ...... hãy mang em đi theo với ..., bọn họ đều khi dễ em, .... em .... anh hai ... cứu a Hảo ...... anh ơi...."
Tựa như một đứa trẻ đang khóc.
Hiểu Vĩ lùi về sau, hắn không hiểu tại sao bản thân lại cảm thấy đau lòng.
Cánh tay vươn ra không được nắm lấy, hụt hẫng! Ánh mắt Hác Hảo tràn đầy đau khổ tuyệt vọng: "Anh ...... anh không tha thứ cho em phải không? ....... Ô......."
Bờ vai không ngừng run rẩy, Hác Hảo tuyệt vọng khóc thút thít.
Đừng khóc, đừng khóc, van cầu người đừng khóc nữa! - Một cảm giác xa lạ không rõ ràng chợt dâng lên trong lòng ngực Hiểu Vĩ. Ngẩn người trong chốc lát, hắn giật mình nhớ đến còn phải đưa Hác Hảo đến bệnh viện.
Xé thêm khăn trải giường quấn lên vết thương nơi cổ tay trái của Hác Hảo, phòng ngừa máu chảy ra quá nhiều, vừa mới khom lưng chuẩn bị ôm lấy người đang khóc thương tâm gần như muốn ngất đi thì Hác Hảo đột ngột mở to hai mắt nhìn Hiểu Vĩ, một hồi thật lâu sau tự nhiên khóc lớn: "Anh......!" Hai tay lập tức gắt gao ôm lấy thắt lưng của Hiểu Vĩ: "Anh ......! Anh ......! Em rất nhớ anh......! Rất nhớ anh!Anh hai! Ôm ...em, ôm chặt ...em đi! Đừng bỏ em lại một mình nữa! ....Đừng làm vậy nữa!"
Không thể vùng ra song chưởng đang buộc chặt lấy mình, Hiểu Vĩ hét lớn trong lòng - Ta không phải là anh của ngươi! Ta là Triệu Hiểu Vĩ! Chết tiệt!
Mặc dù trong lòng liên tục mắng chửi nhưng cánh tay của Hiểu Vĩ lại không hề lơi lỏng. Lần đầu tiên, Hiểu Vĩ muốn tìm hiểu tường tận quá khứ của Hác Hảo, người này rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì? Tại sao hắn lại đột nhiên nói chuyện được bình thường? Chẳng lẽ từ trước đến giờ đều là hắn giả vờ hay sao? Nhưng mà không giống a! Này...rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?
-----
Đặt Hác Hảo vào trong xe, một nam nhân hai mươi mấy tuổi lại ôm chặt lấy hắn không chịu buông tay. Hai cánh tay gắt gao chế trụ thắt lưng của Hiểu Vĩ, không còn cách nào khác, Hiểu Vĩ buộc lòng phải cố hết sức lục lọi cái điện thoại di động dự phòng trong xe, từ lúc sinh ra đến nay lần đầu tiên trong đời hắn bấm số "120".
Không tới mười lăm phút sau, tiếng xe cấp cứu đã vang vọng trong đêm khuya tĩnh lặng khắp khu phố nhà Hiểu Vĩ.
Trên đường đi bệnh viện, Hác Hảo bị tiêm một mũi an thần, an tĩnh tiến vào giấc ngủ. Đến lúc này Hiểu Vĩ mới nhận ra bản thân vẫn đang mặc bộ đồ ngủ in hình nhân vật hoạt hình, chả trách sao các nhân viên y tế nãy giờ cứ nhìn hắn bằng cặp mắt kì quái. - Hừ! Có cái gì đáng tò mò chứ! - Trong lòng Hiểu Vĩ hét lớn.
-----
Hiểu Vĩ hiện tại vô cùng hoang mang, dị thường hoang mang.
Không phải vì chuyện đầu bếp của Thần Nông Giá đột ngột biến mất làm cho khách hàng oán giận không thôi, cũng không phải vì tiểu Huy cứ hai ba ngày là gọi điện thoại cằn nhằn hỏi hắn Hác Hảo đang ở đâu, càng không phải bởi vì phiền toái do lão cha ở nước ngoài gây ra, đương nhiên cũng không phải vì chuyện công việc mà phiền não.
Mà là này ......
"Anh, đưa em về nhà có được không? Em không thích chỗ này, hắc hắc, không tự do ai......" Đại nam nhân ngồi trên giường ngây ngô cười.
"... Bây giờ em đang bệnh, chờ chừng nào hết bệnh rồi anh sẽ mang em về nhà."
"Anh, xem nè, trên người em có thật nhiều dấu vết kì lắm, thoạt nhìn giống dấu răng a, có phải là bị quỷ cắn hay không?" Cởi áo, lộ ra thân hình trần trụi, chỉ chỉ vào những vết ửng đỏ trên người cho Hiểu Vĩ xem.
"Quỷ?" Hiểu Vĩ khó hiểu.
"Ân. Anh đã quên bây giờ đang là tháng bảy sao? Đại quỷ tiểu quỷ đều lang thang dạo chơi bên ngoài này. Lần trước em ngủ ở ngoài màn lý còn bị chúng cắn một cái a."
"Lúc nào?" - Là tên vương bát đản nào chứ!
"Hai năm trước đó, anh quên thật rồi. Là anh nói em bị quỷ cắn mà."
Hai năm trước? Hai năm trước của ngươi rốt cuộc là cách đây mấy năm chứ?
"Anh hai, anh đi đâu thế? Em cũng đi nữa." Nam nhân vội vàng nhảy xuống giường tìm đôi dép lê.
"Anh đến công ty làm việc, em đi theo làm gì?"
"Đi làm? Không phải anh đang đi học sao?"
"Anh đi làm rồi!" Nổi gân xanh.
"Úc, không hổ là anh hai nha, nhanh như vậy đã có thể đi làm rồi. Mẹ nhất định rất vui đi, ha hả, mẹ trước đây hay nói em ở nhà chỉ biết ăn trắng thôi. Anh hai, em cũng muốn đi làm kiếm tiền, như thế thì mẹ sẽ rất vui." Ánh mắt trông đợi.
Trong lòng Hiểu Vĩ khẽ xao động. "Đợi khi nào em khỏi bệnh đã."
"Anh, sao bây giờ mới đến, em đợi anh lâu quá chừng." Giống một đứa trẻ cô đơn chạy đến ôm chặt lấy Hiểu Vĩ không buông.
Thật tự nhiên ôm hắn - Từ khi nào thì động tác này lại trở nên tự nhiên đến thế? - Hiểu Vĩ tự hỏi.
"Thân thể sao rồi?" Sờ sờ mái tóc ngắn mềm mại của Hác Hảo.
"Ân, bác sĩ nói vài ngày nữa là có thể xuất viện... Anh hai, em là bị bệnh gì mới phải nằm viện vậy? Có phải tiền viện phí mắc lắm không? Nơi này thoạt nhìn bày trí rất sang trọng xa hoa, còn có ti vi màu màn hình lớn nữa, ngay cả nước tắm cũng không cần phải đun nóng lên....., mẹ.... chắc giận lắm phải không?"
"Sao mẹ lại giận?" Tay lấy trái quýt ở đầu giường chậm rãi lột vỏ.
"Ân..." Nam nhân đưa lưng về phía Hiểu Vĩ do dự trong chốc lát. "Em ngã bệnh, còn nằm ở bệnh viện tốt như vậy, nhất định là tốn rất nhiều tiền, trong nhà hẳn là sẽ rất khó khăn đi? Em út năm nay vào tiểu học, cũng cần ... có tiền, lần trước mẹ và ba đánh bài thua thiệt nhiều tiền... anh hai, anh kêu bác sĩ cho em xuất viện sớm đi, em cũng muốn kiếm việc làm để phụ giúp nhà mình nữa. Em có thể sau khi tan trường về nhà làm ruộng hoặc ra ngoài làm việc, hay là nhân lúc việc nông nhàn rỗi, em cũng có thể đi theo mấy anh trong làng làm công, .... Ân..." Miệng bị nhét vào một miếng quýt. - Ngô, hảo ngọt. - Nam nhân vui vẻ nở nụ cười.
Xoay người nhìn khuôn mặt tươi cười ngây thơ của nam nhân, Hiểu Vĩ cảm thấy trong lòng có một thứ gì đó chậm rãi lớn dần lên, vừa ê ẩm vừa mềm mại êm dịu lại vừa ôn nhu: "Anh có tiền, có rất nhiều tiền, nhiều đến mức em không thể tưởng tượng được đâu. Cho nên em không cần lo lắng cái gì hết, chỉ cần yên tâm dưỡng bệnh là tốt rồi...... Quýt ăn ngon không?"
"Hắc ......, ân!" Cười khúc khích, ra sức gật đầu một cái.
"Ngoan!" Gương mặt xinh đẹp của Hiểu Vĩ hiện lên nụ cười sáng lạn.
Nam nhân nhìn ngây người. "Anh......, thật đẹp a......"
-----
Đung đưa nhịp nhịp hai chân gác trên bàn làm việc, Hiểu Vĩ dựa vào thành ghế da cao cấp xem xét đống tài liệu mà thuộc hạ vừa đưa tới. Trong tài liệu, câu đầu tiên chính là: Hác Hảo, tiếng đồn không sai, đích thật là người tốt.
"Hác Học đã chết?"
"Đúng vậy.?"
"Thi thể đâu?"
"Bởi vì lúc đó nước chảy rất xiết cho nên không thể mò vớt được thi thể."
"Hác Hảo đã điều trị bốn năm với bác sĩ tâm thần?" Vuốt ve tấm hình thẻ trên tư liệu, trên hình là ảnh Hác Hảo lúc khoảng mười bảy tuổi, Hiểu Vĩ tiếp tục hỏi. - Ánh mắt này là sao ...... giống như đã từng quen biết, u ám mà không có sức sống.
"Đúng vậy. Vị bác sĩ kia hiện tại đang ở Mỹ."
"Nguyên nhân? Vì sao hắn phải cần bác sĩ tâm lý trị liệu?"
"Đến từ áp lực xung quanh, đồng thời cũng bởi vì Hác Hảo tự cảm thấy tội lỗi. Hắn cho rằng chính mình đã giết chết anh trai."
"Áp lực xung quanh là sao?" Hiểu Vĩ ngẩng đầu.
"Từ khi Hác Hảo vào trường trung cấp dinh dưỡng, hắn không hề trở về nhà. Trong ba năm học, theo như điều tra thì tất cả học phí đều do bản thân đi làm công kiếm tiền mà đóng, nông thôn đối với mấy đứa thiếu niên chưa đủ tuổi đi làm thuê thường quản lý không chặt chẽ. Về phần chi phí trị liệu tâm lý là hoàn toàn miễn phí, nghe nói là do giáo viên của hắn giới thiệu."
"Tôi muốn biết chính là tại sao hắn lại rời quê, tại sao không hề quay về nhà, tại sao lại tự mình kiếm tiền đóng học phí? Người nhà hắn đâu, sao không ai có trách nhiệm gì hết vậy?" Hiểu Vĩ bắt đầu không kiên nhẫn.
Nuốt nước bọt, khẩn trương nói: "Chủ yếu là do những lời đồn đãi. Có người nói là do trời cao không có mắt, để đứa con thiên tài thì chết, còn đứa vô dụng thì lưu lại; lại còn có người nói bởi vì Hác Hảo đố kị với anh trai mình, thấy anh trai ưu tú hơn cho nên mượn cơ hội hại chết anh hai. Ngay tại linh đường của Hác Học, Hác Hảo bị mẹ mình dùng chổi đánh, đuổi Hác Hảo ra ngoài, làm trò cho tất cả mọi người trong thôn xem, khiến bạn bè của Hác Học chửi hắn là hung thủ giết chết anh trai mình, còn những đứa bạn học cùng trường thì khi dễ hắn ..."
"Đủ rồi! Con mẹ nó! Một lũ tạp chủng!" Hiểu Vĩ chửi ầm lên, quên hẳn chính mình cũng đã từng khi dễ, chà đạp Hác Hảo.
Phẫn nộ cùng đau lòng! Đó là lý do tại sao hắn biến thành bộ dạng như bây giờ hay sao?
"Được rồi! Còn có một việc nữa, có phải hắn bị chướng ngại ngôn ngữ từ nhỏ không?"
"Ách, không có. Nghe nói hình như là trước mặt mọi người, hắn muốn giải thích bản thân không cố ý hại chết anh trai, nhưng lại bị mấy đứa bạn trong thôn đè xuống mặt đất rồi đổ bột ớt vào trong miệng, trong tư liệu có đề cập đến sự kiện hắn nhập viện vì chuyện này. Ngòai ra còn nghe thôn trưởng nói, từ sau khi Hác Học mất, hắn ở nhà chỉ cần mở miệng nói là lập tức sẽ bị cha mẹ hắn tát vào miệng và v..v... dần dần ..." - Lão Đại, đây đều là những gì trong tư liệu viết ra nha, ô ô, đừng nói là ngài muốn tìm người trút giận a? Ô ô, ta thừa nhận, ở thời điểm điều tra về Hác Hảo nhiều lúc chịu không nổi tức muốn chết! May mắn thay, ta không phải sinh ra ở cái địa phương khốn kiếp đó.
"Cậu có danh sách những người đó không?" Giơ tư liệu lên.
"Đương nhiên là có. Không thiếu một ai."
"Tốt! Cậu làm khá lắm, cực kỳ tốt. Tôi sẽ nói quản lý Vương tăng chức cho cậu, cậu muốn phụ trách chỗ nào?"
"Triệu tổng.......! Cám ơn ngài đã đề bạt! Tôi muốn......." Thuộc hạ cảm kích đến rơi nước mắt.
-----
Hác Hảo cuối cùng có thể xuất viện, ngồi trong xe jeep, hắn như một đứa trẻ hết xoay tới xoay lui rồi lại sờ cái này cái kia.
"Anh, xe này là của anh sao?" Quay đầu kề sát người, cười hì hì hỏi.
Người này vốn dĩ thích cười như vậy ..., đột nhiên cảm giác được Hác Hảo cười rộ lên thực yêu kiều, làm cho khuôn mặt có vẻ sinh động hơn rất nhiều. Cái này, ....chỉ là tạm thời thôi sao? Tuy rằng bác sĩ nói tình trạng này trước mắt có thể xem như ổn định, nhưng lại không biết chắc được khi nào hắn sẽ khôi phục lại "bình thường".
Hiểu Vĩ đã không muốn rõ khi nào thì Hác Hảo mới được xem là bình thường nữa.
Nhưng hắn không phủ nhận, hắn thích tình trạng này của Hác Hảo. Dẫu biết Hác Hảo lớn tuổi hơn so với mình nhưng mỗi lần Hác Hảo gọi hắn là anh hai, trong lòng hắn lại nhịn không được có cảm giác muốn yêu thương cưng chiều Hác Hảo, đặc biệt là từ khi biết được quá khứ của Hác Hảo.
Hiểu Vĩ tự nhủ với lòng mình chỉ là tội nghiệp hắn, giống như nhìn thấy chó con mèo con bị bỏ rơi bên đường, thấy đáng thương nên mới mang về thôi.
__ Ngươi thương hắn như chó con, mèo con?
Lắc đầu, đuổi đi tư tưởng phiền toái khác luôn lải nhải trong đầu hắn trong thời gian gần đây, kéo ý nghĩ trở lại chuyên tâm lái xe.
Nhìn Hiểu Vĩ lắc đầu, Hác Hảo hỏi: "Xe này không phải của anh sao?"
Định thần, mới phát hiện trước mặt mình có một đôi ngươi tròn xoe đang chăm chú nhìn hắn, trong mắt tràn ngập lưu luyến.
Hác Học là loại người nào nhưng có thể khiến cho hắn mười năm rồi mà vẫn không thể quên? Hay bởi vì chỉ có Hác Học mới là thật tâm đối xử tốt với hắn, cho nên hắn mới có thể nhớ kỹ đến như vậy?
"Em thích?" Cười hỏi.
"Ân! Thích. Xe jeep giống như xe chiến địa! Lúc chúng ta đi lên huyện chơi, em được một chiếc xe jeep mô hình thật là lớn. Anh còn nhớ không?" Vui vẻ tựa đầu vào vai của Hiểu Vĩ.
"Cái mô hình đâu rồi?" Cố ý lảng tránh vấn đề.
"Đưa cho tiểu Cẩu rồi. Anh cũng biết là nhà cậu ấy nghèo hơn nhà mình, cậu ấy sợ mẹ mình cho nên không dám vào nhà chơi chung, lúc nào cũng ghé đầu qua tường xem em chơi mô hình, vì vậy em mới .... đưa cho cậu ấy." Vừa nói vừa vươn tay dựa vào ánh mặt trời làm bóng ma đủ loại hình dạng trên đùi Hiểu Vĩ.
"Nhưng mà không phải em rất thích nó sao? Tặng người ta rồi thì em không còn gì để chơi nữa." Tay hắn khéo thật, không hổ danh là đầu bếp bậc một, nhìn mấy hoa văn hắn chạm trổ thì biết.
"Em còn có anh nha, có anh thương a Hảo là được." Hác Hảo làm nũng, cười ngu ngơ.
Hiểu Vĩ thấy hắn làm nũng nhưng lại không thể trách, một tay điều khiển xe, một tay sờ sờ lên vành tai nộn nộn của Hác Hảo. Không biết từ lúc nào Hiểu Vĩ giống như say mê việc thưởng thức tiểu vành tai của Hác Hảo, nhẹ nhàng đánh gảy, Hác Hảo vẫn thực nhu thuận để yên cho Hiểu Vĩ chơi đùa với mình.
Biểu tình hoàn toàn tín nhiệm kia làm cho đáy lòng của Hiểu Vĩ sinh ra một cỗ cảm giác thõa mãn.
-----
Thời gian chậm rãi trôi qua, cũng đã hơn một tháng kể từ khi Hác Hảo xuất viện, Hiểu Vĩ dần dần thích ứng với cuộc sống "anh em" của hai người. Hắn vốn dĩ là con một, không có anh chị em, một cuộc sống gia đình như thế này làm hắn cảm tràn ngập cảm giác mới mẻ.
Cứ như vậy hắn bất tri bất giác không nhận ra ,một "lão nam nhân" có tên Hác Hảo từng chút từng chút một lén lút đi vào sinh mệnh của hắn.
-----
Mở máy tính, Hiểu Vĩ đọc những tư liệu tin tức mới nhất của công ty, thỉnh thoảng gõ gõ bàn phím, ghi chép cái gì đó. Đôi lúc hắn cầm điện thoại nhắn tin chỉ thị, sau đó lại quay về máy tính tiếp tục thẩm duyệt. Công việc khô khan như vậy chiếm hết tâm trí của Hiểu Vĩ hết bốn năm tiếng đồng hồ.
Làm việc được một lúc, đầu óc lại bắt đầu miên man. Ngồi trước bàn, Hiểu Vĩ lâm vào trầm tư.
Ta phải làm gì đây? Chẳng lẽ cứ giữ Hác Hảo ở trong nhà mãi như vậy sao?
Ta rốt cuộc đối với hắn có bao nhiêu tình cảm? Tại sao vẫn giữ lại hắn? Không phải lúc trước đã muốn tống hắn đi sao? Cái cảm giác chán ghét hắn trước kia biến đâu mất rồi? Đã đi nơi nào? Vì sao ta lại đem một người từng muốn giết mình ở lại bên cạnh? Vì cái gì cứ như vậy mà dễ dàng buông tha hắn?
Là thông cảm sao?
Triệu Hiểu Vĩ ta đây từ khi nào lại có loại tình cảm xa xỉ như vậy? Thật là buồn cười!
Thế thì ta hiện tại còn chán ghét hắn không?
Cố gắng suy nghĩ những chỗ đáng ghét khác của hắn ......
Nhưng mà tại sao trong đầu lại hiện ra vẻ mặt lưu luyến của hắn, còn có đôi mắt đơn thuần không chút dơ bẩn kia .... ?
Từ bao giờ bên cạnh ta từng có loại người như vậy xuất hiện? Loại người như vậy vốn dĩ đã không còn tồn tại trên đời này nữa!
Vì sao hắn sinh trưởng ở hoàn cảnh xấu xa như vậy nhưng tính cách lại không bị vặn vẹo, biến chất? Vì sao hắn đã từng trải qua nhiều chuyện như vậy nhưng đều có thể kiên cường vượt qua? Thật khiến người ta đau lòng! Vì sao hắn chưa từng hướng đến ta giải thích lấy một lời? Vì cái gì phải yên lặng thừa nhận hết thảy? Vì sao lại một mực không chịu cúi đầu với ta, dù rằng bản thân đã đến đường cùng?
Hác Hảo ơi là Hác Hảo, rốt cuộc thì ngươi là loại người gì đây...?!!!
Vì sao làm cho Triệu Hiểu Vĩ ta hết lần này đến lần khác phải đau đầu? Vì sao lại làm cho ta dao động như thế? Vì sao lại ảnh hưởng đến tâm tư của ta chứ?
Tóm lại thì ngươi đã sử dụng yêu thuật gì với ta? Làm cho ta đối với một lão nam nhân tầm thường như vậy nhưng lại ......sinh ra dục vọng!
Đây cũng là điều mà Hiểu Vĩ nhất thời không thể lý giải nổi. Hắn không rõ tại sao bản thân đối với cái lão thổ quê mùa thiếu tư sắc kia nhưng lại nổi lên "thú tính", hơn nữa lần đầu tiên gặp đã cảm thấy vô cùng chán ghét.
Quên đi, đừng suy nghĩ nữa. - Lắc đầu, chịu không được đầu óc cứ đầy ngập những câu hỏi không thể giải thích nổi. - Con bà nó, càng nghĩ càng đau đầu!
Dù sao chỉ là thêm một miệng ăn trong nhà mà thôi, Hác Hảo còn có thể giúp ta dọn dẹp nhà cửa, đồng thời nấu đồ ăn cho ta, giữ Hác Hảo lại thì cũng chẳng tổn hại cái gì. Vậy thì tạm thời cứ để hắn ở lại đây đi, chờ đến lúc hắn khôi phục bình thường trở lại ...... đến đó tính sau!
OK! Cứ như vậy đi.
-----
"Cốc cốc", tiếng đập cửa nhẹ nhàng.
"Chuyện gì? A Hảo."
Một cái đầu nhỏ thò vào: "Anh, tối nay anh muốn ăn cái gì? Mình đi siêu thị được chứ? Tủ lạnh đã không còn thức ăn nữa rồi."
"Thật sao? Ách, em đợi anh một chút. Anh lấy xe rồi chở em cùng đi." Vội vàng thu thập qua loa tư liệu trên bàn.
-----
"Anh đừng có ăn vụng nữa! Thật là, đồ ăn còn chưa nấu xong mà anh đã 'nhấm nháp" hết rồi." Cầm lấy cái giá khẽ gõ lên bàn tay đang lén lút thò vào thức ăn trên bàn.
"Ô......! Đau quá! Anh đói bụng ~! Hôm nay người ta làm việc thực vất vả, tiêu hao năng lượng nhiều lắm, giờ cần phải bổ sung a!" Nam nhân già mồm phản ứng lại.
"Anh cũng không thể đợi thêm 20 phút nữa sao? Đi ra ngoài, nếu không thì tối nay em cho anh uống nước lã trừ cơm luôn." Hác Hảo nghiêm mặt. - Lần trước cũng thế này, lần nào cũng vậy hết. Anh hai từ bao giờ đã không hiểu quy củ gì hết vậy? Nếu để mẹ thấy thể nào cũng bị mắng chết mất.
"Không, không thể nào. A Hảo hiền lành tốt bụng của anh sao có thể nỡ lòng để anh uống nước lã trừ cơm chứ? Ô ô ô! Đúng là không có lương tâm mà!!!" Một tay che mặt giả khóc, một tay không quên duỗi ra vươn tới đĩa đồ ăn trên bàn. - A Hảo làm đồ ăn ngon như vậy, ta làm sao có thể từ bỏ ngươi được nha.
"Anh hai, anh đừng vừa khóc vừa ăn vụng có được không? Thật khó coi chết đi được!" Hác Hảo nhịn không được cười rộ lên. "Được rồi, anh dọn chén ra bàn đi, em làm xong chỗ thức ăn này là mình có thể ăn được rồi."
Vừa nghe sắp được ăn cơm, mặt mày Hiểu Vĩ lập tức hớn hở: "Tuân lệnh!" Làm một động tác chào của quân nhân, Hiểu Vĩ vui vẻ nhảy nhót chạy ra ngoài. Một lát sau lại chạy vào. "Hắc hắc,... quên lấy chén."
-----
"Anh hai, vì sao không để ba mẹ và em út đến đây ở chung? Nhà đẹp như vậy ...,lại rất rộng nữa." Bới một chén cơm đầy cho Hiểu Vĩ, Hác Hảo do dự hỏi.
"Ngô ......, anh không thích ở chung với mấy người già. Hơn nữa bọn họ cũng có cuộc sống riêng của bản thân." - Vợ chồng Hác Chí Quốc chắc bây giờ đang khổ công làm việc để trả nợ. Tiểu Vương hình như có nói đã giúp cho bọn họ tìm được một công việc "không tệ" đi. Không biết bọn họ có thể chịu nổi đến khi nào đây?
"A...... là vậy sao ..." Đưa chén cơm cho Hiểu Vĩ xong, Hác Hảo gục đầu xuống.
"Sao vậy? Em muốn ở cùng họ?"
"Nga ... cũng không phải. A ... anh đừng hiểu lầm, em không phải có ý này. Ba mẹ rất thương anh, nhất định là rất muốn ở chung với anh, cho nên ...em ..., về phần em ......" Hác Hảo khẩn trương - Anh hai sẽ không hiểu lầm là mình muốn đến ở chung với ba mẹ đó chứ?
"Từ từ nói, từ từ thôi, đừng nóng vội." Hiểu Vĩ dần phát hiện, chỉ cần Hác Hảo khẩn trương thì nói chuyện sẽ không rành mạch. - Đây là di chứng của sự kiện kia hay sao? Thế nên mặc dù Hác Hảo có trở lại mười năm trước nhưng vẫn bị ảnh hưởng?
"Hắc hắc ......" Hác Hảo nâng chén cơm, cười khúc khích. - Tuy rằng bề ngoài của anh hai thay đổi nhiều nhưng vẫn rất quan tâm đến mình như xưa. Mình, mình yêu anh hai nhất a.
Nhìn nam nhân có vẻ ngoài đã hơn hai mươi lăm, nhưng nội tâm chỉ là một đứa trẻ mười lăm mười sáu tuổi, trong lòng Hiểu Vĩ chợt dâng lên một cảm xúc không nói nên lời. Không hiểu vì sao, hắn đột ngột bắt đầu có điểm hoài niệm cái kẻ dù cho hắn có nói gì đi chăng nữa thì vẫn thủy chung bảo trì biểu tình khô khan yên lặng là vàng.
Mười năm! Không, bi kịch kia lại có thể hoàn toàn biến một người vốn dĩ ngây thơ thiện lương thành cái bộ dáng đó? Trừ bỏ bên trong vẫn còn tồn tại tâm tính tốt đẹp ra, hắn còn để lại cái gì nữa ......?
-----
"Anh hai? Anh hai! Điện thoại reng kìa, không chừng là tìm anh đi?" Hác Hảo kêu cái tên đang ăn cơm ngon lành lại tự dưng ngây người ra.
Điện thoại? A ... a, để anh nghe. Em ăn cơm tiếp đi." Hiểu Vĩ đứng lên đi nghe điện thoại. - Giờ này mà ai còn gọi điện đến chứ? Là tiểu Huy sao? Hắn lại muốn hỏi Hác Hảo ở đâu sao? Ta nên trả lời hắn như thế nào đây? Tiếp tục lừa hắn? Hình như cũng không cần thiết phải làm vậy ......
"Triệu Hiểu Vĩ nghe." Hiểu Vĩ cầm điện thoại nói.
Một lát sau ......
"Ừ, là như vậy sao? Ân, phiền cậu rồi, mong cậu giữ kín chuyện này cho.... A, làm sao làm sao, tất cả mọi người đều cần phải ăn cơm thôi mà, .... Tốt, bữa nào đi ăn chung một bữa đi, mọi người tụ tập lại... Tốt, không thành vấn đề, tôi thực mong chờ đến hôm đó. Hôm nay cậu phụ trách? .... Ân, ....... Hiểu rồi. Như vậy đi, lát nữa gặp!" Treo điện thoại lên, Hiểu Vĩ thần sắc cổ quái nhìn về phía bàn ăn nơi Hác Hảo đang ngồi.
Hết chương 11
Xông lên phía trước nắm lấy mũi của Hác Hảo, làm Hác Hảo vì không thở được phải mở miệng ra, hàm răng vừa rời khỏi thì lộ ra cổ tay đã bị cắn đến huyết nhục mơ hồ.
Xé cái khăn trải giường quấn chặt lấy vết thương không cho máu tiếp tục chảy ra. "Anh không thấy đau sao? Tên ngu ngốc này, đồ điên!" Nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Hác Hảo, Hiểu Vĩ biết hắn có điểm nào không ổn rồi. Vì đề phòng Hác Hảo lại tự tổn thương bản thân, thời điểm Hiểu Vĩ đang chuẩn bị đánh bất tỉnh Hác Hảo để đưa hắn đến bệnh viện thì ...
Hai mắt Hác Hảo chợt nhắm lại, nhẹ nhàng thốt lên hai tiếng cực kỳ rõ ràng: " ...... xin lỗi ...."
Ngươi nghĩ ta nói đúng rồi sao? Tại sao? Tại sao lại xin lỗi ta? Bởi vì ngươi đã dùng dao đâm ta?
"Em không muốn giết anh đâu ...... anh hai ..."
Anh hai? Hắn có anh hai? Hắn đã giết anh mình sao? Này là chuyện gì chứ?
Nước mắt hòa với máu như một bức tranh thê lương trên gương mặt Hác Hảo.
Hác Hảo dùng bàn tay đã nhiễm đỏ máu của mình nắm lấy cổ tay Hiểu Vĩ: "Anh, ...... mang em cùng nhau đi ..., anh... a Hảo rất nhớ anh, anh hai ... Xin anh ...... hãy mang em đi theo với ..., bọn họ đều khi dễ em, .... em .... anh hai ... cứu a Hảo ...... anh ơi...."
Tựa như một đứa trẻ đang khóc.
Hiểu Vĩ lùi về sau, hắn không hiểu tại sao bản thân lại cảm thấy đau lòng.
Cánh tay vươn ra không được nắm lấy, hụt hẫng! Ánh mắt Hác Hảo tràn đầy đau khổ tuyệt vọng: "Anh ...... anh không tha thứ cho em phải không? ....... Ô......."
Bờ vai không ngừng run rẩy, Hác Hảo tuyệt vọng khóc thút thít.
Đừng khóc, đừng khóc, van cầu người đừng khóc nữa! - Một cảm giác xa lạ không rõ ràng chợt dâng lên trong lòng ngực Hiểu Vĩ. Ngẩn người trong chốc lát, hắn giật mình nhớ đến còn phải đưa Hác Hảo đến bệnh viện.
Xé thêm khăn trải giường quấn lên vết thương nơi cổ tay trái của Hác Hảo, phòng ngừa máu chảy ra quá nhiều, vừa mới khom lưng chuẩn bị ôm lấy người đang khóc thương tâm gần như muốn ngất đi thì Hác Hảo đột ngột mở to hai mắt nhìn Hiểu Vĩ, một hồi thật lâu sau tự nhiên khóc lớn: "Anh......!" Hai tay lập tức gắt gao ôm lấy thắt lưng của Hiểu Vĩ: "Anh ......! Anh ......! Em rất nhớ anh......! Rất nhớ anh!Anh hai! Ôm ...em, ôm chặt ...em đi! Đừng bỏ em lại một mình nữa! ....Đừng làm vậy nữa!"
Không thể vùng ra song chưởng đang buộc chặt lấy mình, Hiểu Vĩ hét lớn trong lòng - Ta không phải là anh của ngươi! Ta là Triệu Hiểu Vĩ! Chết tiệt!
Mặc dù trong lòng liên tục mắng chửi nhưng cánh tay của Hiểu Vĩ lại không hề lơi lỏng. Lần đầu tiên, Hiểu Vĩ muốn tìm hiểu tường tận quá khứ của Hác Hảo, người này rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì? Tại sao hắn lại đột nhiên nói chuyện được bình thường? Chẳng lẽ từ trước đến giờ đều là hắn giả vờ hay sao? Nhưng mà không giống a! Này...rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?
-----
Đặt Hác Hảo vào trong xe, một nam nhân hai mươi mấy tuổi lại ôm chặt lấy hắn không chịu buông tay. Hai cánh tay gắt gao chế trụ thắt lưng của Hiểu Vĩ, không còn cách nào khác, Hiểu Vĩ buộc lòng phải cố hết sức lục lọi cái điện thoại di động dự phòng trong xe, từ lúc sinh ra đến nay lần đầu tiên trong đời hắn bấm số "120".
Không tới mười lăm phút sau, tiếng xe cấp cứu đã vang vọng trong đêm khuya tĩnh lặng khắp khu phố nhà Hiểu Vĩ.
Trên đường đi bệnh viện, Hác Hảo bị tiêm một mũi an thần, an tĩnh tiến vào giấc ngủ. Đến lúc này Hiểu Vĩ mới nhận ra bản thân vẫn đang mặc bộ đồ ngủ in hình nhân vật hoạt hình, chả trách sao các nhân viên y tế nãy giờ cứ nhìn hắn bằng cặp mắt kì quái. - Hừ! Có cái gì đáng tò mò chứ! - Trong lòng Hiểu Vĩ hét lớn.
-----
Hiểu Vĩ hiện tại vô cùng hoang mang, dị thường hoang mang.
Không phải vì chuyện đầu bếp của Thần Nông Giá đột ngột biến mất làm cho khách hàng oán giận không thôi, cũng không phải vì tiểu Huy cứ hai ba ngày là gọi điện thoại cằn nhằn hỏi hắn Hác Hảo đang ở đâu, càng không phải bởi vì phiền toái do lão cha ở nước ngoài gây ra, đương nhiên cũng không phải vì chuyện công việc mà phiền não.
Mà là này ......
"Anh, đưa em về nhà có được không? Em không thích chỗ này, hắc hắc, không tự do ai......" Đại nam nhân ngồi trên giường ngây ngô cười.
"... Bây giờ em đang bệnh, chờ chừng nào hết bệnh rồi anh sẽ mang em về nhà."
"Anh, xem nè, trên người em có thật nhiều dấu vết kì lắm, thoạt nhìn giống dấu răng a, có phải là bị quỷ cắn hay không?" Cởi áo, lộ ra thân hình trần trụi, chỉ chỉ vào những vết ửng đỏ trên người cho Hiểu Vĩ xem.
"Quỷ?" Hiểu Vĩ khó hiểu.
"Ân. Anh đã quên bây giờ đang là tháng bảy sao? Đại quỷ tiểu quỷ đều lang thang dạo chơi bên ngoài này. Lần trước em ngủ ở ngoài màn lý còn bị chúng cắn một cái a."
"Lúc nào?" - Là tên vương bát đản nào chứ!
"Hai năm trước đó, anh quên thật rồi. Là anh nói em bị quỷ cắn mà."
Hai năm trước? Hai năm trước của ngươi rốt cuộc là cách đây mấy năm chứ?
"Anh hai, anh đi đâu thế? Em cũng đi nữa." Nam nhân vội vàng nhảy xuống giường tìm đôi dép lê.
"Anh đến công ty làm việc, em đi theo làm gì?"
"Đi làm? Không phải anh đang đi học sao?"
"Anh đi làm rồi!" Nổi gân xanh.
"Úc, không hổ là anh hai nha, nhanh như vậy đã có thể đi làm rồi. Mẹ nhất định rất vui đi, ha hả, mẹ trước đây hay nói em ở nhà chỉ biết ăn trắng thôi. Anh hai, em cũng muốn đi làm kiếm tiền, như thế thì mẹ sẽ rất vui." Ánh mắt trông đợi.
Trong lòng Hiểu Vĩ khẽ xao động. "Đợi khi nào em khỏi bệnh đã."
"Anh, sao bây giờ mới đến, em đợi anh lâu quá chừng." Giống một đứa trẻ cô đơn chạy đến ôm chặt lấy Hiểu Vĩ không buông.
Thật tự nhiên ôm hắn - Từ khi nào thì động tác này lại trở nên tự nhiên đến thế? - Hiểu Vĩ tự hỏi.
"Thân thể sao rồi?" Sờ sờ mái tóc ngắn mềm mại của Hác Hảo.
"Ân, bác sĩ nói vài ngày nữa là có thể xuất viện... Anh hai, em là bị bệnh gì mới phải nằm viện vậy? Có phải tiền viện phí mắc lắm không? Nơi này thoạt nhìn bày trí rất sang trọng xa hoa, còn có ti vi màu màn hình lớn nữa, ngay cả nước tắm cũng không cần phải đun nóng lên....., mẹ.... chắc giận lắm phải không?"
"Sao mẹ lại giận?" Tay lấy trái quýt ở đầu giường chậm rãi lột vỏ.
"Ân..." Nam nhân đưa lưng về phía Hiểu Vĩ do dự trong chốc lát. "Em ngã bệnh, còn nằm ở bệnh viện tốt như vậy, nhất định là tốn rất nhiều tiền, trong nhà hẳn là sẽ rất khó khăn đi? Em út năm nay vào tiểu học, cũng cần ... có tiền, lần trước mẹ và ba đánh bài thua thiệt nhiều tiền... anh hai, anh kêu bác sĩ cho em xuất viện sớm đi, em cũng muốn kiếm việc làm để phụ giúp nhà mình nữa. Em có thể sau khi tan trường về nhà làm ruộng hoặc ra ngoài làm việc, hay là nhân lúc việc nông nhàn rỗi, em cũng có thể đi theo mấy anh trong làng làm công, .... Ân..." Miệng bị nhét vào một miếng quýt. - Ngô, hảo ngọt. - Nam nhân vui vẻ nở nụ cười.
Xoay người nhìn khuôn mặt tươi cười ngây thơ của nam nhân, Hiểu Vĩ cảm thấy trong lòng có một thứ gì đó chậm rãi lớn dần lên, vừa ê ẩm vừa mềm mại êm dịu lại vừa ôn nhu: "Anh có tiền, có rất nhiều tiền, nhiều đến mức em không thể tưởng tượng được đâu. Cho nên em không cần lo lắng cái gì hết, chỉ cần yên tâm dưỡng bệnh là tốt rồi...... Quýt ăn ngon không?"
"Hắc ......, ân!" Cười khúc khích, ra sức gật đầu một cái.
"Ngoan!" Gương mặt xinh đẹp của Hiểu Vĩ hiện lên nụ cười sáng lạn.
Nam nhân nhìn ngây người. "Anh......, thật đẹp a......"
-----
Đung đưa nhịp nhịp hai chân gác trên bàn làm việc, Hiểu Vĩ dựa vào thành ghế da cao cấp xem xét đống tài liệu mà thuộc hạ vừa đưa tới. Trong tài liệu, câu đầu tiên chính là: Hác Hảo, tiếng đồn không sai, đích thật là người tốt.
"Hác Học đã chết?"
"Đúng vậy.?"
"Thi thể đâu?"
"Bởi vì lúc đó nước chảy rất xiết cho nên không thể mò vớt được thi thể."
"Hác Hảo đã điều trị bốn năm với bác sĩ tâm thần?" Vuốt ve tấm hình thẻ trên tư liệu, trên hình là ảnh Hác Hảo lúc khoảng mười bảy tuổi, Hiểu Vĩ tiếp tục hỏi. - Ánh mắt này là sao ...... giống như đã từng quen biết, u ám mà không có sức sống.
"Đúng vậy. Vị bác sĩ kia hiện tại đang ở Mỹ."
"Nguyên nhân? Vì sao hắn phải cần bác sĩ tâm lý trị liệu?"
"Đến từ áp lực xung quanh, đồng thời cũng bởi vì Hác Hảo tự cảm thấy tội lỗi. Hắn cho rằng chính mình đã giết chết anh trai."
"Áp lực xung quanh là sao?" Hiểu Vĩ ngẩng đầu.
"Từ khi Hác Hảo vào trường trung cấp dinh dưỡng, hắn không hề trở về nhà. Trong ba năm học, theo như điều tra thì tất cả học phí đều do bản thân đi làm công kiếm tiền mà đóng, nông thôn đối với mấy đứa thiếu niên chưa đủ tuổi đi làm thuê thường quản lý không chặt chẽ. Về phần chi phí trị liệu tâm lý là hoàn toàn miễn phí, nghe nói là do giáo viên của hắn giới thiệu."
"Tôi muốn biết chính là tại sao hắn lại rời quê, tại sao không hề quay về nhà, tại sao lại tự mình kiếm tiền đóng học phí? Người nhà hắn đâu, sao không ai có trách nhiệm gì hết vậy?" Hiểu Vĩ bắt đầu không kiên nhẫn.
Nuốt nước bọt, khẩn trương nói: "Chủ yếu là do những lời đồn đãi. Có người nói là do trời cao không có mắt, để đứa con thiên tài thì chết, còn đứa vô dụng thì lưu lại; lại còn có người nói bởi vì Hác Hảo đố kị với anh trai mình, thấy anh trai ưu tú hơn cho nên mượn cơ hội hại chết anh hai. Ngay tại linh đường của Hác Học, Hác Hảo bị mẹ mình dùng chổi đánh, đuổi Hác Hảo ra ngoài, làm trò cho tất cả mọi người trong thôn xem, khiến bạn bè của Hác Học chửi hắn là hung thủ giết chết anh trai mình, còn những đứa bạn học cùng trường thì khi dễ hắn ..."
"Đủ rồi! Con mẹ nó! Một lũ tạp chủng!" Hiểu Vĩ chửi ầm lên, quên hẳn chính mình cũng đã từng khi dễ, chà đạp Hác Hảo.
Phẫn nộ cùng đau lòng! Đó là lý do tại sao hắn biến thành bộ dạng như bây giờ hay sao?
"Được rồi! Còn có một việc nữa, có phải hắn bị chướng ngại ngôn ngữ từ nhỏ không?"
"Ách, không có. Nghe nói hình như là trước mặt mọi người, hắn muốn giải thích bản thân không cố ý hại chết anh trai, nhưng lại bị mấy đứa bạn trong thôn đè xuống mặt đất rồi đổ bột ớt vào trong miệng, trong tư liệu có đề cập đến sự kiện hắn nhập viện vì chuyện này. Ngòai ra còn nghe thôn trưởng nói, từ sau khi Hác Học mất, hắn ở nhà chỉ cần mở miệng nói là lập tức sẽ bị cha mẹ hắn tát vào miệng và v..v... dần dần ..." - Lão Đại, đây đều là những gì trong tư liệu viết ra nha, ô ô, đừng nói là ngài muốn tìm người trút giận a? Ô ô, ta thừa nhận, ở thời điểm điều tra về Hác Hảo nhiều lúc chịu không nổi tức muốn chết! May mắn thay, ta không phải sinh ra ở cái địa phương khốn kiếp đó.
"Cậu có danh sách những người đó không?" Giơ tư liệu lên.
"Đương nhiên là có. Không thiếu một ai."
"Tốt! Cậu làm khá lắm, cực kỳ tốt. Tôi sẽ nói quản lý Vương tăng chức cho cậu, cậu muốn phụ trách chỗ nào?"
"Triệu tổng.......! Cám ơn ngài đã đề bạt! Tôi muốn......." Thuộc hạ cảm kích đến rơi nước mắt.
-----
Hác Hảo cuối cùng có thể xuất viện, ngồi trong xe jeep, hắn như một đứa trẻ hết xoay tới xoay lui rồi lại sờ cái này cái kia.
"Anh, xe này là của anh sao?" Quay đầu kề sát người, cười hì hì hỏi.
Người này vốn dĩ thích cười như vậy ..., đột nhiên cảm giác được Hác Hảo cười rộ lên thực yêu kiều, làm cho khuôn mặt có vẻ sinh động hơn rất nhiều. Cái này, ....chỉ là tạm thời thôi sao? Tuy rằng bác sĩ nói tình trạng này trước mắt có thể xem như ổn định, nhưng lại không biết chắc được khi nào hắn sẽ khôi phục lại "bình thường".
Hiểu Vĩ đã không muốn rõ khi nào thì Hác Hảo mới được xem là bình thường nữa.
Nhưng hắn không phủ nhận, hắn thích tình trạng này của Hác Hảo. Dẫu biết Hác Hảo lớn tuổi hơn so với mình nhưng mỗi lần Hác Hảo gọi hắn là anh hai, trong lòng hắn lại nhịn không được có cảm giác muốn yêu thương cưng chiều Hác Hảo, đặc biệt là từ khi biết được quá khứ của Hác Hảo.
Hiểu Vĩ tự nhủ với lòng mình chỉ là tội nghiệp hắn, giống như nhìn thấy chó con mèo con bị bỏ rơi bên đường, thấy đáng thương nên mới mang về thôi.
__ Ngươi thương hắn như chó con, mèo con?
Lắc đầu, đuổi đi tư tưởng phiền toái khác luôn lải nhải trong đầu hắn trong thời gian gần đây, kéo ý nghĩ trở lại chuyên tâm lái xe.
Nhìn Hiểu Vĩ lắc đầu, Hác Hảo hỏi: "Xe này không phải của anh sao?"
Định thần, mới phát hiện trước mặt mình có một đôi ngươi tròn xoe đang chăm chú nhìn hắn, trong mắt tràn ngập lưu luyến.
Hác Học là loại người nào nhưng có thể khiến cho hắn mười năm rồi mà vẫn không thể quên? Hay bởi vì chỉ có Hác Học mới là thật tâm đối xử tốt với hắn, cho nên hắn mới có thể nhớ kỹ đến như vậy?
"Em thích?" Cười hỏi.
"Ân! Thích. Xe jeep giống như xe chiến địa! Lúc chúng ta đi lên huyện chơi, em được một chiếc xe jeep mô hình thật là lớn. Anh còn nhớ không?" Vui vẻ tựa đầu vào vai của Hiểu Vĩ.
"Cái mô hình đâu rồi?" Cố ý lảng tránh vấn đề.
"Đưa cho tiểu Cẩu rồi. Anh cũng biết là nhà cậu ấy nghèo hơn nhà mình, cậu ấy sợ mẹ mình cho nên không dám vào nhà chơi chung, lúc nào cũng ghé đầu qua tường xem em chơi mô hình, vì vậy em mới .... đưa cho cậu ấy." Vừa nói vừa vươn tay dựa vào ánh mặt trời làm bóng ma đủ loại hình dạng trên đùi Hiểu Vĩ.
"Nhưng mà không phải em rất thích nó sao? Tặng người ta rồi thì em không còn gì để chơi nữa." Tay hắn khéo thật, không hổ danh là đầu bếp bậc một, nhìn mấy hoa văn hắn chạm trổ thì biết.
"Em còn có anh nha, có anh thương a Hảo là được." Hác Hảo làm nũng, cười ngu ngơ.
Hiểu Vĩ thấy hắn làm nũng nhưng lại không thể trách, một tay điều khiển xe, một tay sờ sờ lên vành tai nộn nộn của Hác Hảo. Không biết từ lúc nào Hiểu Vĩ giống như say mê việc thưởng thức tiểu vành tai của Hác Hảo, nhẹ nhàng đánh gảy, Hác Hảo vẫn thực nhu thuận để yên cho Hiểu Vĩ chơi đùa với mình.
Biểu tình hoàn toàn tín nhiệm kia làm cho đáy lòng của Hiểu Vĩ sinh ra một cỗ cảm giác thõa mãn.
-----
Thời gian chậm rãi trôi qua, cũng đã hơn một tháng kể từ khi Hác Hảo xuất viện, Hiểu Vĩ dần dần thích ứng với cuộc sống "anh em" của hai người. Hắn vốn dĩ là con một, không có anh chị em, một cuộc sống gia đình như thế này làm hắn cảm tràn ngập cảm giác mới mẻ.
Cứ như vậy hắn bất tri bất giác không nhận ra ,một "lão nam nhân" có tên Hác Hảo từng chút từng chút một lén lút đi vào sinh mệnh của hắn.
-----
Mở máy tính, Hiểu Vĩ đọc những tư liệu tin tức mới nhất của công ty, thỉnh thoảng gõ gõ bàn phím, ghi chép cái gì đó. Đôi lúc hắn cầm điện thoại nhắn tin chỉ thị, sau đó lại quay về máy tính tiếp tục thẩm duyệt. Công việc khô khan như vậy chiếm hết tâm trí của Hiểu Vĩ hết bốn năm tiếng đồng hồ.
Làm việc được một lúc, đầu óc lại bắt đầu miên man. Ngồi trước bàn, Hiểu Vĩ lâm vào trầm tư.
Ta phải làm gì đây? Chẳng lẽ cứ giữ Hác Hảo ở trong nhà mãi như vậy sao?
Ta rốt cuộc đối với hắn có bao nhiêu tình cảm? Tại sao vẫn giữ lại hắn? Không phải lúc trước đã muốn tống hắn đi sao? Cái cảm giác chán ghét hắn trước kia biến đâu mất rồi? Đã đi nơi nào? Vì sao ta lại đem một người từng muốn giết mình ở lại bên cạnh? Vì cái gì cứ như vậy mà dễ dàng buông tha hắn?
Là thông cảm sao?
Triệu Hiểu Vĩ ta đây từ khi nào lại có loại tình cảm xa xỉ như vậy? Thật là buồn cười!
Thế thì ta hiện tại còn chán ghét hắn không?
Cố gắng suy nghĩ những chỗ đáng ghét khác của hắn ......
Nhưng mà tại sao trong đầu lại hiện ra vẻ mặt lưu luyến của hắn, còn có đôi mắt đơn thuần không chút dơ bẩn kia .... ?
Từ bao giờ bên cạnh ta từng có loại người như vậy xuất hiện? Loại người như vậy vốn dĩ đã không còn tồn tại trên đời này nữa!
Vì sao hắn sinh trưởng ở hoàn cảnh xấu xa như vậy nhưng tính cách lại không bị vặn vẹo, biến chất? Vì sao hắn đã từng trải qua nhiều chuyện như vậy nhưng đều có thể kiên cường vượt qua? Thật khiến người ta đau lòng! Vì sao hắn chưa từng hướng đến ta giải thích lấy một lời? Vì cái gì phải yên lặng thừa nhận hết thảy? Vì sao lại một mực không chịu cúi đầu với ta, dù rằng bản thân đã đến đường cùng?
Hác Hảo ơi là Hác Hảo, rốt cuộc thì ngươi là loại người gì đây...?!!!
Vì sao làm cho Triệu Hiểu Vĩ ta hết lần này đến lần khác phải đau đầu? Vì sao lại làm cho ta dao động như thế? Vì sao lại ảnh hưởng đến tâm tư của ta chứ?
Tóm lại thì ngươi đã sử dụng yêu thuật gì với ta? Làm cho ta đối với một lão nam nhân tầm thường như vậy nhưng lại ......sinh ra dục vọng!
Đây cũng là điều mà Hiểu Vĩ nhất thời không thể lý giải nổi. Hắn không rõ tại sao bản thân đối với cái lão thổ quê mùa thiếu tư sắc kia nhưng lại nổi lên "thú tính", hơn nữa lần đầu tiên gặp đã cảm thấy vô cùng chán ghét.
Quên đi, đừng suy nghĩ nữa. - Lắc đầu, chịu không được đầu óc cứ đầy ngập những câu hỏi không thể giải thích nổi. - Con bà nó, càng nghĩ càng đau đầu!
Dù sao chỉ là thêm một miệng ăn trong nhà mà thôi, Hác Hảo còn có thể giúp ta dọn dẹp nhà cửa, đồng thời nấu đồ ăn cho ta, giữ Hác Hảo lại thì cũng chẳng tổn hại cái gì. Vậy thì tạm thời cứ để hắn ở lại đây đi, chờ đến lúc hắn khôi phục bình thường trở lại ...... đến đó tính sau!
OK! Cứ như vậy đi.
-----
"Cốc cốc", tiếng đập cửa nhẹ nhàng.
"Chuyện gì? A Hảo."
Một cái đầu nhỏ thò vào: "Anh, tối nay anh muốn ăn cái gì? Mình đi siêu thị được chứ? Tủ lạnh đã không còn thức ăn nữa rồi."
"Thật sao? Ách, em đợi anh một chút. Anh lấy xe rồi chở em cùng đi." Vội vàng thu thập qua loa tư liệu trên bàn.
-----
"Anh đừng có ăn vụng nữa! Thật là, đồ ăn còn chưa nấu xong mà anh đã 'nhấm nháp" hết rồi." Cầm lấy cái giá khẽ gõ lên bàn tay đang lén lút thò vào thức ăn trên bàn.
"Ô......! Đau quá! Anh đói bụng ~! Hôm nay người ta làm việc thực vất vả, tiêu hao năng lượng nhiều lắm, giờ cần phải bổ sung a!" Nam nhân già mồm phản ứng lại.
"Anh cũng không thể đợi thêm 20 phút nữa sao? Đi ra ngoài, nếu không thì tối nay em cho anh uống nước lã trừ cơm luôn." Hác Hảo nghiêm mặt. - Lần trước cũng thế này, lần nào cũng vậy hết. Anh hai từ bao giờ đã không hiểu quy củ gì hết vậy? Nếu để mẹ thấy thể nào cũng bị mắng chết mất.
"Không, không thể nào. A Hảo hiền lành tốt bụng của anh sao có thể nỡ lòng để anh uống nước lã trừ cơm chứ? Ô ô ô! Đúng là không có lương tâm mà!!!" Một tay che mặt giả khóc, một tay không quên duỗi ra vươn tới đĩa đồ ăn trên bàn. - A Hảo làm đồ ăn ngon như vậy, ta làm sao có thể từ bỏ ngươi được nha.
"Anh hai, anh đừng vừa khóc vừa ăn vụng có được không? Thật khó coi chết đi được!" Hác Hảo nhịn không được cười rộ lên. "Được rồi, anh dọn chén ra bàn đi, em làm xong chỗ thức ăn này là mình có thể ăn được rồi."
Vừa nghe sắp được ăn cơm, mặt mày Hiểu Vĩ lập tức hớn hở: "Tuân lệnh!" Làm một động tác chào của quân nhân, Hiểu Vĩ vui vẻ nhảy nhót chạy ra ngoài. Một lát sau lại chạy vào. "Hắc hắc,... quên lấy chén."
-----
"Anh hai, vì sao không để ba mẹ và em út đến đây ở chung? Nhà đẹp như vậy ...,lại rất rộng nữa." Bới một chén cơm đầy cho Hiểu Vĩ, Hác Hảo do dự hỏi.
"Ngô ......, anh không thích ở chung với mấy người già. Hơn nữa bọn họ cũng có cuộc sống riêng của bản thân." - Vợ chồng Hác Chí Quốc chắc bây giờ đang khổ công làm việc để trả nợ. Tiểu Vương hình như có nói đã giúp cho bọn họ tìm được một công việc "không tệ" đi. Không biết bọn họ có thể chịu nổi đến khi nào đây?
"A...... là vậy sao ..." Đưa chén cơm cho Hiểu Vĩ xong, Hác Hảo gục đầu xuống.
"Sao vậy? Em muốn ở cùng họ?"
"Nga ... cũng không phải. A ... anh đừng hiểu lầm, em không phải có ý này. Ba mẹ rất thương anh, nhất định là rất muốn ở chung với anh, cho nên ...em ..., về phần em ......" Hác Hảo khẩn trương - Anh hai sẽ không hiểu lầm là mình muốn đến ở chung với ba mẹ đó chứ?
"Từ từ nói, từ từ thôi, đừng nóng vội." Hiểu Vĩ dần phát hiện, chỉ cần Hác Hảo khẩn trương thì nói chuyện sẽ không rành mạch. - Đây là di chứng của sự kiện kia hay sao? Thế nên mặc dù Hác Hảo có trở lại mười năm trước nhưng vẫn bị ảnh hưởng?
"Hắc hắc ......" Hác Hảo nâng chén cơm, cười khúc khích. - Tuy rằng bề ngoài của anh hai thay đổi nhiều nhưng vẫn rất quan tâm đến mình như xưa. Mình, mình yêu anh hai nhất a.
Nhìn nam nhân có vẻ ngoài đã hơn hai mươi lăm, nhưng nội tâm chỉ là một đứa trẻ mười lăm mười sáu tuổi, trong lòng Hiểu Vĩ chợt dâng lên một cảm xúc không nói nên lời. Không hiểu vì sao, hắn đột ngột bắt đầu có điểm hoài niệm cái kẻ dù cho hắn có nói gì đi chăng nữa thì vẫn thủy chung bảo trì biểu tình khô khan yên lặng là vàng.
Mười năm! Không, bi kịch kia lại có thể hoàn toàn biến một người vốn dĩ ngây thơ thiện lương thành cái bộ dáng đó? Trừ bỏ bên trong vẫn còn tồn tại tâm tính tốt đẹp ra, hắn còn để lại cái gì nữa ......?
-----
"Anh hai? Anh hai! Điện thoại reng kìa, không chừng là tìm anh đi?" Hác Hảo kêu cái tên đang ăn cơm ngon lành lại tự dưng ngây người ra.
Điện thoại? A ... a, để anh nghe. Em ăn cơm tiếp đi." Hiểu Vĩ đứng lên đi nghe điện thoại. - Giờ này mà ai còn gọi điện đến chứ? Là tiểu Huy sao? Hắn lại muốn hỏi Hác Hảo ở đâu sao? Ta nên trả lời hắn như thế nào đây? Tiếp tục lừa hắn? Hình như cũng không cần thiết phải làm vậy ......
"Triệu Hiểu Vĩ nghe." Hiểu Vĩ cầm điện thoại nói.
Một lát sau ......
"Ừ, là như vậy sao? Ân, phiền cậu rồi, mong cậu giữ kín chuyện này cho.... A, làm sao làm sao, tất cả mọi người đều cần phải ăn cơm thôi mà, .... Tốt, bữa nào đi ăn chung một bữa đi, mọi người tụ tập lại... Tốt, không thành vấn đề, tôi thực mong chờ đến hôm đó. Hôm nay cậu phụ trách? .... Ân, ....... Hiểu rồi. Như vậy đi, lát nữa gặp!" Treo điện thoại lên, Hiểu Vĩ thần sắc cổ quái nhìn về phía bàn ăn nơi Hác Hảo đang ngồi.
Hết chương 11
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook