Hào Môn Vui Nhộn Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa
-
Chương 99: Khóc Lóc Lăn Lộn (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hứa Mễ Nặc quay đầu lại, cười như nở hoa, khóe miệng cong cong, trong mắt đầy tia sáng: “Thật không? Thật không? Anh không được lừa tôi đấy.”
Thấy dáng vẻ này của cô, Viên Diệp Đình vốn đang định thu lại lời nói chợt bỏ đi suy nghĩ ấy, trái lại làm theo lời cô, gật đầu.
Hứa Mễ Nặc khó tin trợn to hai mắt nhìn Viên Diệp Đình, ánh mắt sung sướng giây phút ấy như thể anh là toàn bộ thế giới của cô.
Viên Diệp Đình kết thúc chủ đề sớm, quay lại thư phòng.
“Ôi chao? Sao lại đi?” Vẫn không nói rõ tiêu chuẩn ngoan ngoãn là thế nào đâu!
Vất vả lắm mới khơi mào được mà! Gian thương! Gian thương! Cứ thế bước đi, rốt cuộc nói hay không nói?
Hứa Mễ Nặc tập trung suy nghĩ, sao bình thường thông minh là thế mà cứ đến thời khắc quan trọng là lại trở nên ngớ ngẩn.
Nhưng có hi vọng đã coi như bước thêm một bước dài rồi. Hứa Mễ Nặc chỉ có thể an ủi bản thân như thế.
Hôm sau vừa rạng sáng, để đạt được yêu cầu của Viên thiếu, Hứa Mễ Nặc dậy thật sớm, chuẩn bị làm bữa sáng tình yêu, hối lộ cái bụng của Viên tổng, để hắn trở nên mềm mỏng một tí, dễ ăn nói hơn!
Đến lúc cô vào phòng bếp, thím Trương đang chuẩn bị bữa sáng, thấy cô bước vào, còn tưởng là cô có gì dặn dò, ngừng động tác, chờ cô nói.
Hứa Mễ Nặc nhìn dáng vẻ này của thím Trương, trong lòng than thở: nhà họ Viên dạy người làm thật nghiêm ngặt a! Nhưng Hứa Mễ Nặc không thích người khác cung cung kính kính với cô, dù sao cô cũng không phải phượng hoàng, chỉ một cô chim sẻ.
“Thím Trương, thím cứ làm việc của thím đi, không cần để ý đến cháu, cháu chỉ vào xem thôi.” Hứa Mễ Nặc lúng túng cười nói.
Kẻ có tiền thật sự là lãng phí tài nguyên, chỉ là bữa sáng mà sao có cả Đông Tây kết hợp, cái gì cũng có vậy! Hứa Mễ Nặc khinh thường bĩu môi, hoàn toàn quên mình bình thường ăn uống như rồng cuốn thế nào.
Có điều, rốt cuộc Viên Diệp Đình thích ăn cái gì? Suy nghĩ hai phút xong... Hứa Mễ Nặc cảm thấy hướng nghĩ này không khả thi, cô nên nghĩ xem bản thân làm được món gì thì hơn.
Cuối cùng sau một hồi suy tư, quyết định làm một món đơn giản là trứng hấp cách thủy.
Tục ngữ nói, mỗi ngày một quả trứng, bệnh tật sẽ xa ta. Ách, hình như không phải trứng, được rồi, điều đó không quan trọng. Quan trọng là... nó đơn giản, thuận tiện, chỉ cần đánh trứng, rồi đổ nước, đặt lồng hấp vào, là xong!
Hứa Mễ Nặc cảm thấy ý tưởng này rất hay, người phụ nữ khéo tay hiền huệ như cô, cái gì không biết chứ đánh trứng sao có thể không biết?!
Vì vậy cô bắt đầu tìm trứng, nhưng tìm hồi lâu không thấy trong phòng bếp có quả nào.
Vì vậy cô hỏi: “Thím Trương, nhà chúng ta không có trứng gà à?”
“Mợ chủ, mợ muốn ăn trứng gà?” Thím Trương nghe Hứa Mễ Nặc hỏi, cho rằng cô muốn ăn: “Trong nhà không có trứng gà, bởi vì lão thái gia và thiếu gia không ăn trứng.”
Thái dương Hứa Mễ Nặc treo ba vạch đen, Viên thiếu quá kiêng ăn! Chậc chậc, thật sự quá xấu.
“Vì sao không ăn trứng, trứng gà có rất nhiều dinh dưỡng mà.” Hứa Mễ Nặc khó hiểu hỏi.
“Bởi vì cha của thiếu gia, rất thích ăn. Lão thái gia và thiếu gia không muốn thấy cảnh thương cảm, nên không ăn.” Thím Trương hơi đau lòng.
“A, ra là vậy.” Hứa Mễ Nặc không ngờ nguyên nhân lại là vậy, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Đắn đo hồi lâu, cô quyết định mở miệng hỏi thím Trương, bởi vì sắc trời càng lúc càng sáng.
“Thím Trương, thím có thể nói cho tôi biết, Viên ôn thần, nhầm, là Diệp Đình, anh ấy thích ăn gì? Tôi muốn tự tay làm bữa sáng cho anh ấy.” Một câu nói khiến Hứa Mễ Nặc suýt cắn đứt lưỡi mình, nhất là khi gọi tên Viên Diệp Đình, thật sự không được tự nhiên a.
Hứa Mễ Nặc cúi đầu, thẹn thùng, nhưng đợi hồi lâu không thấy thím Trương nói câu nào, đến khi cô ngẩng đầu, thấy thím Trương hai mắt rưng rưng. Thế này là thế nào a!
“Mợ chủ, không ngờ, mợ lại tốt với thiếu gia như vậy, tôi thật sự không biết nên nói gi. Mợ chủ, đến đây, để tôi hướng dẫn mợ!”
Hứa Mễ Nặc quay đầu lại, cười như nở hoa, khóe miệng cong cong, trong mắt đầy tia sáng: “Thật không? Thật không? Anh không được lừa tôi đấy.”
Thấy dáng vẻ này của cô, Viên Diệp Đình vốn đang định thu lại lời nói chợt bỏ đi suy nghĩ ấy, trái lại làm theo lời cô, gật đầu.
Hứa Mễ Nặc khó tin trợn to hai mắt nhìn Viên Diệp Đình, ánh mắt sung sướng giây phút ấy như thể anh là toàn bộ thế giới của cô.
Viên Diệp Đình kết thúc chủ đề sớm, quay lại thư phòng.
“Ôi chao? Sao lại đi?” Vẫn không nói rõ tiêu chuẩn ngoan ngoãn là thế nào đâu!
Vất vả lắm mới khơi mào được mà! Gian thương! Gian thương! Cứ thế bước đi, rốt cuộc nói hay không nói?
Hứa Mễ Nặc tập trung suy nghĩ, sao bình thường thông minh là thế mà cứ đến thời khắc quan trọng là lại trở nên ngớ ngẩn.
Nhưng có hi vọng đã coi như bước thêm một bước dài rồi. Hứa Mễ Nặc chỉ có thể an ủi bản thân như thế.
Hôm sau vừa rạng sáng, để đạt được yêu cầu của Viên thiếu, Hứa Mễ Nặc dậy thật sớm, chuẩn bị làm bữa sáng tình yêu, hối lộ cái bụng của Viên tổng, để hắn trở nên mềm mỏng một tí, dễ ăn nói hơn!
Đến lúc cô vào phòng bếp, thím Trương đang chuẩn bị bữa sáng, thấy cô bước vào, còn tưởng là cô có gì dặn dò, ngừng động tác, chờ cô nói.
Hứa Mễ Nặc nhìn dáng vẻ này của thím Trương, trong lòng than thở: nhà họ Viên dạy người làm thật nghiêm ngặt a! Nhưng Hứa Mễ Nặc không thích người khác cung cung kính kính với cô, dù sao cô cũng không phải phượng hoàng, chỉ một cô chim sẻ.
“Thím Trương, thím cứ làm việc của thím đi, không cần để ý đến cháu, cháu chỉ vào xem thôi.” Hứa Mễ Nặc lúng túng cười nói.
Kẻ có tiền thật sự là lãng phí tài nguyên, chỉ là bữa sáng mà sao có cả Đông Tây kết hợp, cái gì cũng có vậy! Hứa Mễ Nặc khinh thường bĩu môi, hoàn toàn quên mình bình thường ăn uống như rồng cuốn thế nào.
Có điều, rốt cuộc Viên Diệp Đình thích ăn cái gì? Suy nghĩ hai phút xong... Hứa Mễ Nặc cảm thấy hướng nghĩ này không khả thi, cô nên nghĩ xem bản thân làm được món gì thì hơn.
Cuối cùng sau một hồi suy tư, quyết định làm một món đơn giản là trứng hấp cách thủy.
Tục ngữ nói, mỗi ngày một quả trứng, bệnh tật sẽ xa ta. Ách, hình như không phải trứng, được rồi, điều đó không quan trọng. Quan trọng là... nó đơn giản, thuận tiện, chỉ cần đánh trứng, rồi đổ nước, đặt lồng hấp vào, là xong!
Hứa Mễ Nặc cảm thấy ý tưởng này rất hay, người phụ nữ khéo tay hiền huệ như cô, cái gì không biết chứ đánh trứng sao có thể không biết?!
Vì vậy cô bắt đầu tìm trứng, nhưng tìm hồi lâu không thấy trong phòng bếp có quả nào.
Vì vậy cô hỏi: “Thím Trương, nhà chúng ta không có trứng gà à?”
“Mợ chủ, mợ muốn ăn trứng gà?” Thím Trương nghe Hứa Mễ Nặc hỏi, cho rằng cô muốn ăn: “Trong nhà không có trứng gà, bởi vì lão thái gia và thiếu gia không ăn trứng.”
Thái dương Hứa Mễ Nặc treo ba vạch đen, Viên thiếu quá kiêng ăn! Chậc chậc, thật sự quá xấu.
“Vì sao không ăn trứng, trứng gà có rất nhiều dinh dưỡng mà.” Hứa Mễ Nặc khó hiểu hỏi.
“Bởi vì cha của thiếu gia, rất thích ăn. Lão thái gia và thiếu gia không muốn thấy cảnh thương cảm, nên không ăn.” Thím Trương hơi đau lòng.
“A, ra là vậy.” Hứa Mễ Nặc không ngờ nguyên nhân lại là vậy, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Đắn đo hồi lâu, cô quyết định mở miệng hỏi thím Trương, bởi vì sắc trời càng lúc càng sáng.
“Thím Trương, thím có thể nói cho tôi biết, Viên ôn thần, nhầm, là Diệp Đình, anh ấy thích ăn gì? Tôi muốn tự tay làm bữa sáng cho anh ấy.” Một câu nói khiến Hứa Mễ Nặc suýt cắn đứt lưỡi mình, nhất là khi gọi tên Viên Diệp Đình, thật sự không được tự nhiên a.
Hứa Mễ Nặc cúi đầu, thẹn thùng, nhưng đợi hồi lâu không thấy thím Trương nói câu nào, đến khi cô ngẩng đầu, thấy thím Trương hai mắt rưng rưng. Thế này là thế nào a!
“Mợ chủ, không ngờ, mợ lại tốt với thiếu gia như vậy, tôi thật sự không biết nên nói gi. Mợ chủ, đến đây, để tôi hướng dẫn mợ!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook