Hào Môn Vui Nhộn Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa
-
Chương 64: Nhất Định Phải Tự Tìm Cách Cứu Lấy Mình! (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Hai giờ sau chờ ở đây.”
Theo cửa kính xe chậm rãi quay lên, rốt cuộc cũng hoàn toàn che mất khuôn mặt tuấn tú của Viên Diệp Đình, tâm tình của Hứa Mễ Nặc cũng theo đó mà càng ngày càng vui vẻ như đi chảy hội, tiểu nhân tà ác trong nội tâm của cô chỉ thiếu mỗi nước nhảy vũ điệu của người điên, cộng thêm điệu nhảy trái táo nhỏ để chúc mừng!
Hứa Mễ Nặc đứng ở trên đường vừa nhìn chiếc xe sang trọng chậm rãi đi xa, vừa quơ quơ cánh tay trắng như củ sen giữa không trung: “Diệp thiếu, tạm biệt! Diệp thiếu đi thong thả! Diệp thiếu lên đường thuận buồm xuôi gió!”
Ông trời ơi, cầu ông! Để cho người này lên đường xuôi gió được nửa đường thì mất tích, vĩnh viễn đừng xuất hiện ở trước mặt mình nữa!
Viên Diệp Đình nhìn bóng người càng ngày càng nhỏ phía sau xe, còn có thể nhận ra cô đang quơ quơ tay như người điên nói tạm biệt với mình, độ cong nơi khóe miệng càng ngày càng lớn.
Rốt cuộc cũng thấy xe của Viên Diệp Đình đã rời khỏi phạm vi quan sát của mình, Hứa Mễ Nặc lập tức lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Mạc Tinh Nhu, chuông điện thoại bên kia vang lên rất lâu, mới có người lười biếng nhận.
“A lô! Mễ Nặc à!”
Thấy âm điệu của chữ cuối cùng được kéo dài đến mức vô hạn, Hứa Mễ Nặc không nhịn được giật mình, đưa tay ra liên tục vuốt ve cánh tay đã nổi hết cả da gà của mình lên khoảng mấy lần.
“Học…. học tỷ… bây… bây giờ chị đang ở đâu!” Trái tim mong manh yếu ớt của em đang cần chị tới an ủi gấp, cần cái ôm quan tâm của chị…!
“Chị đang ở... Ai nha, hì hì hì, anh thật là đáng ghét mà! Mễ Nặc, chị sẽ đến chỗ em ngay!” Mạc Tinh Nhu nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại, để lại một mình Hứa Mễ Nặc đang đứng đìu hiu đứng trong gió.
Đây… đây thật sự chính là Mạc Tinh Nhu tối hôm qua lúc đưa mình ra cửa còn nắm tay mình, nói mặc kệ xảy ra chuyện gì, chỉ cần mình gọi một cú điện thoại, cô ấy sẽ lập tức bay đến bên cạnh mình sao?
Chắc chắn vừa rồi cô không nghe lầm, bên cạnh cô ấy còn có một giọng nói xa lạ mà thô bỉ của một ông chú trung niên, vang lên bên cạnh Mạc Tinh Nhu!
Hứa Mễ Nặc dừng lại, rồi bấm gọi điện thoại cho Mạc Tinh Nhu lần nữa, lần này, đầu điện thoại bên kia trực tiếp cúp máy rồi thuận tay tắt nguồn luôn, khiến Hứa Mễ Nặc gọi thế nào cũng không được.
“Em khinh, dám trọng sắc khinh bạn, chị đừng để em nhìn thấy chị, em mà nhìn thấy chị em sẽ cho chị máu chảy thành sông luôn!”
Trong lúc cuộc đời bi thảm của mình đang phát sinh tai nạn liên hoàn, Mạc Tinh Nhu coi như là hy vọng thay đổi càn khôn cuối cùng, vậy mà bây giờ cô ấy lại nói mặc kệ mình cũng không quản mình!
Ngọa tào, thật đúng là ban ngày không nói người buổi tối không nói quỷ, người phụ nữ mặc chiếc váy màu trắng tóc dài phất phới thanh thuần giống như Lâm muội muội(*) đang thẹn thùng kéo tay của một ông chú đầu trọc bụng bự cao một mét rưỡi ở góc hướng ba giờ kia, không phải là Mạc Tinh Nhu thì còn ai!
(*)Lâm Đại Ngọc: nhân vật trong Hồng lâu mộng
“Hai giờ sau chờ ở đây.”
Theo cửa kính xe chậm rãi quay lên, rốt cuộc cũng hoàn toàn che mất khuôn mặt tuấn tú của Viên Diệp Đình, tâm tình của Hứa Mễ Nặc cũng theo đó mà càng ngày càng vui vẻ như đi chảy hội, tiểu nhân tà ác trong nội tâm của cô chỉ thiếu mỗi nước nhảy vũ điệu của người điên, cộng thêm điệu nhảy trái táo nhỏ để chúc mừng!
Hứa Mễ Nặc đứng ở trên đường vừa nhìn chiếc xe sang trọng chậm rãi đi xa, vừa quơ quơ cánh tay trắng như củ sen giữa không trung: “Diệp thiếu, tạm biệt! Diệp thiếu đi thong thả! Diệp thiếu lên đường thuận buồm xuôi gió!”
Ông trời ơi, cầu ông! Để cho người này lên đường xuôi gió được nửa đường thì mất tích, vĩnh viễn đừng xuất hiện ở trước mặt mình nữa!
Viên Diệp Đình nhìn bóng người càng ngày càng nhỏ phía sau xe, còn có thể nhận ra cô đang quơ quơ tay như người điên nói tạm biệt với mình, độ cong nơi khóe miệng càng ngày càng lớn.
Rốt cuộc cũng thấy xe của Viên Diệp Đình đã rời khỏi phạm vi quan sát của mình, Hứa Mễ Nặc lập tức lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Mạc Tinh Nhu, chuông điện thoại bên kia vang lên rất lâu, mới có người lười biếng nhận.
“A lô! Mễ Nặc à!”
Thấy âm điệu của chữ cuối cùng được kéo dài đến mức vô hạn, Hứa Mễ Nặc không nhịn được giật mình, đưa tay ra liên tục vuốt ve cánh tay đã nổi hết cả da gà của mình lên khoảng mấy lần.
“Học…. học tỷ… bây… bây giờ chị đang ở đâu!” Trái tim mong manh yếu ớt của em đang cần chị tới an ủi gấp, cần cái ôm quan tâm của chị…!
“Chị đang ở... Ai nha, hì hì hì, anh thật là đáng ghét mà! Mễ Nặc, chị sẽ đến chỗ em ngay!” Mạc Tinh Nhu nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại, để lại một mình Hứa Mễ Nặc đang đứng đìu hiu đứng trong gió.
Đây… đây thật sự chính là Mạc Tinh Nhu tối hôm qua lúc đưa mình ra cửa còn nắm tay mình, nói mặc kệ xảy ra chuyện gì, chỉ cần mình gọi một cú điện thoại, cô ấy sẽ lập tức bay đến bên cạnh mình sao?
Chắc chắn vừa rồi cô không nghe lầm, bên cạnh cô ấy còn có một giọng nói xa lạ mà thô bỉ của một ông chú trung niên, vang lên bên cạnh Mạc Tinh Nhu!
Hứa Mễ Nặc dừng lại, rồi bấm gọi điện thoại cho Mạc Tinh Nhu lần nữa, lần này, đầu điện thoại bên kia trực tiếp cúp máy rồi thuận tay tắt nguồn luôn, khiến Hứa Mễ Nặc gọi thế nào cũng không được.
“Em khinh, dám trọng sắc khinh bạn, chị đừng để em nhìn thấy chị, em mà nhìn thấy chị em sẽ cho chị máu chảy thành sông luôn!”
Trong lúc cuộc đời bi thảm của mình đang phát sinh tai nạn liên hoàn, Mạc Tinh Nhu coi như là hy vọng thay đổi càn khôn cuối cùng, vậy mà bây giờ cô ấy lại nói mặc kệ mình cũng không quản mình!
Ngọa tào, thật đúng là ban ngày không nói người buổi tối không nói quỷ, người phụ nữ mặc chiếc váy màu trắng tóc dài phất phới thanh thuần giống như Lâm muội muội(*) đang thẹn thùng kéo tay của một ông chú đầu trọc bụng bự cao một mét rưỡi ở góc hướng ba giờ kia, không phải là Mạc Tinh Nhu thì còn ai!
(*)Lâm Đại Ngọc: nhân vật trong Hồng lâu mộng
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook