Hào Môn Vui Nhộn Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa
-
Chương 61: Con Nhất Định Không Phải Là Con Ruột (3)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Viên Diệp Đình, anh có cần phải liều mạng như vậy hay không! Bà ấy chỉ là một bà bác dốt nát ngay cả khiêu vũ ngoài quảng trường vũ cũng không hoàn toàn biết nhảy! Còn nữa, tại sao anh lại thật sự biết nấu cơm, xin anh bỏ qua cho bà ấy đi!
Nếu không, chờ đến khi hiệp nghị thật sự kết thúc, mẹ tôi biết thật ra thì anh không phải là con rể của bà ấy, bà ấy sẽ bị lưu lại bóng ma trong lòng mất!
Uả, tại sao trong nồi thức ăn đang không ngừng bay ra mùi thơm! Nhắc tới mình đúng là có hơi đói.
Nhớ tới số lần xuống bếp của mình nhiều năm qua tổng cộng không tới mười lần, số lần ăn mì gói thì nhiều không đếm nổi, Hứa Mễ Nặc yên lặng lui về phía sau hai bước.
Chẳng qua là, nhìn hai người lại bắt đầu trò chuyện vui vẻ, Hứa Mễ Nặc như cảm thấy cảm giác tồn tại của mình đã bị cho xuống mức min một lần nữa, được rồi, cái nhà này đã không còn chỗ cho cô nữa, được, cô đi...
Im lặng, xoay người, Hứa Mễ Nặc đang suy nghĩ sau khi mình ra cửa đi xuống tầng nên quẹo trái đến quán mì nhỏ ăn mì sợi hay là rẽ sang bên phải qua quầy bánh mua bánh trái cây của anh chủ quán, thì lại phát hiện ra mình đang bị Viên Diệp Đình kéo lại.
“Trước kia cháu nghe tiếu Nặc nói, nhà cô ấy ở không lớn lám, đi vào cửa muốn đi vào nhà thì phải đi men theo vách tường, nhà chỉ kê được mỗi cái giường, bé như cái lồng chim bồ câu vậy, chỗ này có mấy căn nhà, bác gái nhìn thích cái nào, cũng có thể dời qua bất cứ lúc nào.”
Hứa Mễ Nặc quay đầu, trơ mắt nhìn Viên Diệp Đình đột nhiên lấy ra một chồng giấy bất động sản giống như là vừa làm ảo thuật vậy, tùy ý đặt lên trên bàn trà nhỏ!
Trời ơi, không phải anh đang nấu cơm sao! Anh lôi cái đống giấy tờ đó ra để làm gì!
Quả nhiên là cô không thể hiểu được thế giới của thổ hào!
Vi Liễu thấy tình hình như thế này, bà khẽ nhíu mày lại, nhìn về phía Hứa Mễ Nặc, không vui nói: “Chê nhà của mẹ nhỏ, con có thể dọn ra ngoài a!”
Hứa Mễ Nặc á khẩu không biết nói gì, hôm qua cô nói như vậy cũng chỉ vì muốn làm cho lão gia cảm thấy chán ghét như chán ghét mấy người dân nghèo mà thôi, chứ không có ý muốn dọn ra khỏi nhà à!
“Mẹ, không phải như vậy đâu, mẹ nghe con giải thích...”
Cô không muốn bị đuổi ra ngoài đâu! Khi còn bé mỗi lần vô tình đụng vào họng súng của Vi Liễu, cô toàn bị đuổi ra ngoài cửa ngủ, cô không muốn trải qua những buổi tối ác mộng như vậy nữa đâu!
“Thật ra thì là như thế này, tiểu Nặc đã đính hôn với cháy, vì vậy ông nội cháu hy vọng bác có thể để tiểu Nặc đến ở nhà chúng cháu một thời gian ngắn, làm quen với không gian và sinh hoạt ở đó, như vậy thì sau này kết hôn rồi cô cũng sẽ không cảm thấy không quen nữa.”
Viên Diệp Đình, anh có cần phải liều mạng như vậy hay không! Bà ấy chỉ là một bà bác dốt nát ngay cả khiêu vũ ngoài quảng trường vũ cũng không hoàn toàn biết nhảy! Còn nữa, tại sao anh lại thật sự biết nấu cơm, xin anh bỏ qua cho bà ấy đi!
Nếu không, chờ đến khi hiệp nghị thật sự kết thúc, mẹ tôi biết thật ra thì anh không phải là con rể của bà ấy, bà ấy sẽ bị lưu lại bóng ma trong lòng mất!
Uả, tại sao trong nồi thức ăn đang không ngừng bay ra mùi thơm! Nhắc tới mình đúng là có hơi đói.
Nhớ tới số lần xuống bếp của mình nhiều năm qua tổng cộng không tới mười lần, số lần ăn mì gói thì nhiều không đếm nổi, Hứa Mễ Nặc yên lặng lui về phía sau hai bước.
Chẳng qua là, nhìn hai người lại bắt đầu trò chuyện vui vẻ, Hứa Mễ Nặc như cảm thấy cảm giác tồn tại của mình đã bị cho xuống mức min một lần nữa, được rồi, cái nhà này đã không còn chỗ cho cô nữa, được, cô đi...
Im lặng, xoay người, Hứa Mễ Nặc đang suy nghĩ sau khi mình ra cửa đi xuống tầng nên quẹo trái đến quán mì nhỏ ăn mì sợi hay là rẽ sang bên phải qua quầy bánh mua bánh trái cây của anh chủ quán, thì lại phát hiện ra mình đang bị Viên Diệp Đình kéo lại.
“Trước kia cháu nghe tiếu Nặc nói, nhà cô ấy ở không lớn lám, đi vào cửa muốn đi vào nhà thì phải đi men theo vách tường, nhà chỉ kê được mỗi cái giường, bé như cái lồng chim bồ câu vậy, chỗ này có mấy căn nhà, bác gái nhìn thích cái nào, cũng có thể dời qua bất cứ lúc nào.”
Hứa Mễ Nặc quay đầu, trơ mắt nhìn Viên Diệp Đình đột nhiên lấy ra một chồng giấy bất động sản giống như là vừa làm ảo thuật vậy, tùy ý đặt lên trên bàn trà nhỏ!
Trời ơi, không phải anh đang nấu cơm sao! Anh lôi cái đống giấy tờ đó ra để làm gì!
Quả nhiên là cô không thể hiểu được thế giới của thổ hào!
Vi Liễu thấy tình hình như thế này, bà khẽ nhíu mày lại, nhìn về phía Hứa Mễ Nặc, không vui nói: “Chê nhà của mẹ nhỏ, con có thể dọn ra ngoài a!”
Hứa Mễ Nặc á khẩu không biết nói gì, hôm qua cô nói như vậy cũng chỉ vì muốn làm cho lão gia cảm thấy chán ghét như chán ghét mấy người dân nghèo mà thôi, chứ không có ý muốn dọn ra khỏi nhà à!
“Mẹ, không phải như vậy đâu, mẹ nghe con giải thích...”
Cô không muốn bị đuổi ra ngoài đâu! Khi còn bé mỗi lần vô tình đụng vào họng súng của Vi Liễu, cô toàn bị đuổi ra ngoài cửa ngủ, cô không muốn trải qua những buổi tối ác mộng như vậy nữa đâu!
“Thật ra thì là như thế này, tiểu Nặc đã đính hôn với cháy, vì vậy ông nội cháu hy vọng bác có thể để tiểu Nặc đến ở nhà chúng cháu một thời gian ngắn, làm quen với không gian và sinh hoạt ở đó, như vậy thì sau này kết hôn rồi cô cũng sẽ không cảm thấy không quen nữa.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook