Hào Môn Vui Nhộn Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa
-
Chương 55: Đi Gặp Mẹ Vợ (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Nhìn xem còn thiếu cái gì. “
Viên Diệp Đình đưa ngón tay ra nhẹ nhàng đâm đâm vào sau lưng Hứa Mễ Nặc, Hứa Mễ Nặc quay đầu lại nghi ngờ nhìn anh, lại nhìn theo hướng ánh mắt của Viên Diệp Đình, cô nhìn sang, rồi miệng mở to hết cỡ như có thể nhét vào hai quả trứng vịt.
“Diệp thiếu, những thứ này, đều là để tặng cho của mẹ tôi?”
“ Ừ.”
Hứa Mễ Nặc không dám tin, cô dùng sức dụi dụi mắt, rồi mở mắt ra lần nữa, quả nhiên đống quà tặng cao như ngọn núi nhỏ trước mắt vẫn ở nguyên đó, cô vui vẻ nhảy chân sáo chạy quanh ngọn núi quà tặng nhỏ kia một vòng, lúc quay đầu lại nhìn Viên Diệp Đình lần nữa, khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười ngây ngô.
Nhìn thấy phản ứng này của cô, Viên Diệp Đình tự nhiên thầm mỉm cười trong lòng, anh cảm thấy nhìn dáng vẻ thỏa mãn của người phụ nữ kia, sẽ rất vui vẻ.
Đang muốn mở miệng, anh lại nghe thấy Hứa Mễ Nặc nói một câu, khiến cho biểu tình trên mặt chợt cứng lại.
“Diệp thiếu, nhà tôi không chứa được nhiều quà thế này đâu, có thể đổi thành tiền mặt hay không?”
Giật giật, khóe mắt của Viên Diệp Đình không ngừng giật giật.
Hứa Mễ Nặc chột dạ lui về phía sau một bước nhỏ, giọng nói cũng nhỏ theo gấp đôi: “Cái đó… chi phiếu cũng được...”
“Nếu không cho tôi phiếu mua hàng cũng được.” Hứa Mễ Nặc mím môi... Đây là ranh giới cuối cùng của mình rồi!
Viên Diệp Đình không trả lời, đôi mắt hẹp dài chỉ nhìn chằm chằm vào Hứa Mễ Nặc, thâm thúy, trấn áp, lộ ra không thể nào chạy trốn.
Hứa Mễ Nặc càng ngày càng chột dạ, cô cũng chỉ vì Diệp thiếu mà thôi! Nhiều đồ thế này dọn đi dọn lại chẳng thuận tiện gì cả! Trực tiếp cho một tấm chi phiếu thì tốt biết bao, vừa không chiếm chỗ lại vừa đơn giản.
“Làm sao? Bây giờ tiểu Nặc rất thiếu tiền sao?”
Viên Diệp Đình giống như con cáo già, híp mắt nhìn chằm chằm vào Hứa Mễ Nặc, nhưng giọng nói vẫn giữ nguyên sự dịu dàng nhỏ nhẹ, khiến cho trái tim của người nghe cũng muốn tan ra vậy.
“A a, Diệp thiếu nói gì vậy, tôi chỉ nói đùa mà thôi, chỉ đùa mà thôi.”
Nhìn Viên Diệp Đình bước từng bước từng về phía mình, Hứa Mễ Nặc hoàn toàn không còn đường lui, sau lưng không tới nửa mét chính là đống quà tặng, cô muốn quay sang bên cạnh để chạy, lại phát hiện ra mấy vệ sỹ của Viên Diệp Đình đã sớm chặn hai bên lại, chỉ có thể giơ tay chịu trói.
“Yên tâm, cái khác Viên gia không nhiều, chính là nhiều tiền, sau này em muốn lấy bao nhiêu sẽ có bao nhiêu.”
Na ni? Diệp thiếu, anh chắc chắn là không đùa tôi đấy chứ? Muốn lấy bao nhiêu sẽ có bao nhiêu? Anh không sợ là ngày nào tôi cũng lấy 800 triệu đến 1 tỷ làm đệm lót ngủ hả?
“Được rồi, đừng để mẹ vợ chờ lâu, chúng ta nên về nhà rồi.” Dừng lại, Viên Diệp Đình lại bỗng nhìn về phía Hứa Mễ Nặc mỉm cười, chậm rãi cúi đầu xuống phả hơi nóng ở bên tai cô.
“Nhìn xem còn thiếu cái gì. “
Viên Diệp Đình đưa ngón tay ra nhẹ nhàng đâm đâm vào sau lưng Hứa Mễ Nặc, Hứa Mễ Nặc quay đầu lại nghi ngờ nhìn anh, lại nhìn theo hướng ánh mắt của Viên Diệp Đình, cô nhìn sang, rồi miệng mở to hết cỡ như có thể nhét vào hai quả trứng vịt.
“Diệp thiếu, những thứ này, đều là để tặng cho của mẹ tôi?”
“ Ừ.”
Hứa Mễ Nặc không dám tin, cô dùng sức dụi dụi mắt, rồi mở mắt ra lần nữa, quả nhiên đống quà tặng cao như ngọn núi nhỏ trước mắt vẫn ở nguyên đó, cô vui vẻ nhảy chân sáo chạy quanh ngọn núi quà tặng nhỏ kia một vòng, lúc quay đầu lại nhìn Viên Diệp Đình lần nữa, khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười ngây ngô.
Nhìn thấy phản ứng này của cô, Viên Diệp Đình tự nhiên thầm mỉm cười trong lòng, anh cảm thấy nhìn dáng vẻ thỏa mãn của người phụ nữ kia, sẽ rất vui vẻ.
Đang muốn mở miệng, anh lại nghe thấy Hứa Mễ Nặc nói một câu, khiến cho biểu tình trên mặt chợt cứng lại.
“Diệp thiếu, nhà tôi không chứa được nhiều quà thế này đâu, có thể đổi thành tiền mặt hay không?”
Giật giật, khóe mắt của Viên Diệp Đình không ngừng giật giật.
Hứa Mễ Nặc chột dạ lui về phía sau một bước nhỏ, giọng nói cũng nhỏ theo gấp đôi: “Cái đó… chi phiếu cũng được...”
“Nếu không cho tôi phiếu mua hàng cũng được.” Hứa Mễ Nặc mím môi... Đây là ranh giới cuối cùng của mình rồi!
Viên Diệp Đình không trả lời, đôi mắt hẹp dài chỉ nhìn chằm chằm vào Hứa Mễ Nặc, thâm thúy, trấn áp, lộ ra không thể nào chạy trốn.
Hứa Mễ Nặc càng ngày càng chột dạ, cô cũng chỉ vì Diệp thiếu mà thôi! Nhiều đồ thế này dọn đi dọn lại chẳng thuận tiện gì cả! Trực tiếp cho một tấm chi phiếu thì tốt biết bao, vừa không chiếm chỗ lại vừa đơn giản.
“Làm sao? Bây giờ tiểu Nặc rất thiếu tiền sao?”
Viên Diệp Đình giống như con cáo già, híp mắt nhìn chằm chằm vào Hứa Mễ Nặc, nhưng giọng nói vẫn giữ nguyên sự dịu dàng nhỏ nhẹ, khiến cho trái tim của người nghe cũng muốn tan ra vậy.
“A a, Diệp thiếu nói gì vậy, tôi chỉ nói đùa mà thôi, chỉ đùa mà thôi.”
Nhìn Viên Diệp Đình bước từng bước từng về phía mình, Hứa Mễ Nặc hoàn toàn không còn đường lui, sau lưng không tới nửa mét chính là đống quà tặng, cô muốn quay sang bên cạnh để chạy, lại phát hiện ra mấy vệ sỹ của Viên Diệp Đình đã sớm chặn hai bên lại, chỉ có thể giơ tay chịu trói.
“Yên tâm, cái khác Viên gia không nhiều, chính là nhiều tiền, sau này em muốn lấy bao nhiêu sẽ có bao nhiêu.”
Na ni? Diệp thiếu, anh chắc chắn là không đùa tôi đấy chứ? Muốn lấy bao nhiêu sẽ có bao nhiêu? Anh không sợ là ngày nào tôi cũng lấy 800 triệu đến 1 tỷ làm đệm lót ngủ hả?
“Được rồi, đừng để mẹ vợ chờ lâu, chúng ta nên về nhà rồi.” Dừng lại, Viên Diệp Đình lại bỗng nhìn về phía Hứa Mễ Nặc mỉm cười, chậm rãi cúi đầu xuống phả hơi nóng ở bên tai cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook