Hào Môn Vui Nhộn Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa
Chương 22: Thích Căn Phòng Được Thiết Kế Chỉ Có Giường (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ở nhà chính Viên gia, không ai là không nhận ra lão gia, ông mang theo khí chất của gia chủ Viên gia mà không cần nói mọi người cũng có thể cảm nhận được.

Mặc dù Hứa Mễ Nặc đang chạy thẳng về phía Viên lão gia, nhưng lão gia vừa xuất hiện, Viên Diệp Đình đã thấy vật nhỏ này chạy lệch về phía khác.

Hứa Mễ Nặc rúc đầu chạy về phía Sở Thiến Thiến và Lục Anna: “Hắc, hai vị tiểu thư, lại gặp mặt!”

Hứa Mễ Nặc nở nụ cười thật lớn, muốn ôm lấy bọn họ giống như là bạn cũ lâu ngày không gặp, nhưng là Sở Thiến Thiến và Lục Anna sao có thể chịu?

Đừng nói trước khi đã kết thù không đội trời chung, chỉ nói mỗi chuyện bộ trang phụ Hứa Mễ Nặc đang mặc trên người như ghi rõ ba chữ “Tôi rất cheep “, hai vị Đại tiểu thư đã tránh ra như sợ bị lây bệnh!

Lục Anna khinh bỉ quan sát Hứa Mễ Nặc từ trên xuống dưới: “Cô đừng tới đây! Cái áo sơ mi cô đang mặc, có cho nhà tôi làm ghẻ lau mấy người giúp việc cũng chê là làm bẩn tay, cón cái váy của cô nữa, cô định mặc nó để đến đây nhặt gạo hả? Đúng là gái nhà quê chính gốc!”

Hứa Mễ Nặc càng nghe thấy những lời này thì hai mắt càng sáng lên.

Mạc Tinh Nhu nói quả nhiên không sai, chị ấy nói phụ nữ vĩnh viễn luôn nhìn vào trang phục của đối phương đầu tiên, mình mặc như thế này thì không sợ không có thiên kim danh viện nào tới công kích mình!

“Vì vậy bình dân chính là bình dân, cho dù có nắm tay hoàng tử, cũng không học được phong cách tôn quý của xã hội thượng lưu, cô nhìn trang phục của tôi đi, không phải là của Chanel thì cũng là của Armani, đều là trang phục phiên bản giới hạn theo mùa. Hơn nữa, trang phục được đưa tới phải phù hợp với khí chất của tôi thì tôi mới mặc.”

Sở Thiến Thiến càng cao ngạo hất cằm lên, cô ta cũng không hy vọng Viên ông nội thích cô gái này, hận không thể khiến Viên lão gia vừa nhìn thấy Hứa Mễ Nặc đã lập tức cho cô out!

Tới sỉ nhục tôi đi, sỉ nhục tôi đi!

Đây chính là tiếng lòng từ nội tâm của Hứa Mễ Nặc, dáng vẻ say mê khiến người ta hận không thể đút cho cô melamine!

Xung quanh đã có người nhìn lại, có lẽ Viên lão gia sẽ nhanh chóng bảo người mang mình đi ra, tránh kéo tụt cấp bậc của bữa tiệc này xuống.

Quả nhiên có người kéo mình?

Hứa Mễ Nặc cảm thấy người đó giống như là thiên sứ đang nghênh đón mình, ủa? Không đúng, thiên sứ rất tuấn tú không sai, nhưng tại sao lại có khuôn mặt giống Viên Diệp Đình!

Viên Diệp Đình kéo Hứa Mễ Nặc vào trong ngực, nhìn về phía Sở Thiến Thiến và Lục Anna còn chưa kịp thu hồi ánh mắt khinh bỉ lại, “Tôi không hiểu biết lắm về trang phục và trang sức của phụ nữ, chỉ biết là chỉ có những người lớn lên không dễ nhìn, mới chăm chút việc lựa chọn quần áo.”

Sau đó Viên Diệp Đình lôi Hứa Mễ Nặc rời đi, bỏ lại những tiếng kinh hô ồn ào sau lưng.

“Diệp thiếu vừa ở bảo vệ người phụ nữ kia! Mấy năm qua, nào thấy Diệp thiếu ra mặt vì phụ nữ bao giờ?”

“Anh ấy nói là những người lớn lên không dễ nhìn, mới chăm chút việc lựa chọn quần áo. Ý của anh ấy là Hứa Mễ Nặc đó đã xinh đẹp sẵn rồi vì vậy cho dù mặc đồ rất cheep thì vẫn perfect hay sao, trời ơi lời giải thích quá hay!”

“Vậy trong yến hội hôm nay, sẽ không ai dám nói Hứa Mễ Nặc chọn trang phục xấu nữa đi, bởi vì chỉ cần nói ra là mình sẽ trở thành người xấu xí trong truyền thuyết, Diệp thiếu thật là khí phách thật là đẹp trai!”

“Diệp thiếu nói như vậy, Viên lão gia chắc chắn sẽ không quan tâm đến chuyện Hứa Mễ Nặc mặc trang phục cheep nữa.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương