Hào Môn Vui Nhộn Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa
-
Chương 18: Tùy Tiện Cho Mấy Chữ Chúng Ta Đi Lĩnh Chứng Ngay (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Viên Diệp Đình quay đầu lại, kết quả Hứa Mễ Nặc đang vô cùng ân cần bưng ly nước tiếp theo đưa khăn giấy cho Lục Anna!
Hứa Mễ Nặc đang thầm gầm thét trong lòng: Nhanh chóng mê hoặc anh ta đi, trộm trái tim của anh ta đi! Nửa phút sau đi lĩnh chứng, ba năm ôm hai đứa!
Viên Diệp Đình giữ tay Hứa Mễ Nặc lại, thoáng dùng sức thấp giọng: “Bà xã, em không muốn nói gì sao?”
Hứa Mễ Nặc nhất thời bị câu Bà xã này làm cho như bị sét đánh trúng đầu, thiếu chút nữa là chết chát!
Đối mặt với sự thân mật thâm tình của Viên Diệp Đình, Hứa Mễ Nặc dùng biểu tình giống như phàn nàn lắc đầu! Tôi bị lời nói của anh hù chết rồi, anh nói linh tinh cái gì đấy, tôi còn muốn sống thọ thêm hai năm nữa!
Viên Diệp Đình hơi dùng lực ở tay, bàn tay nhỏ của Hứa Mễ Nặc bị lôi thẳng xuống dưới gầm bàn, người đàn ông này muốn làm gì?
Đừng nói là anh ta định làm như mấy quyển tiểu thuyết thô tục kéo tay mình đến chỗ tiểu đinh đinh của anh ta đấy nhé?!
Nghĩ đến loại khả năng này, Hứa Mễ Nặc cảm thấy dường như có một ngọn núi lửa đang phun trào ở trong đầu mình!
Diệp thiếu, anh là nhân vật có máu mặt có bối cảnh trong giới kinh doanh đấy, anh dám làm mấy hành động khẩu vị nặng vừa nông cạn mà vừa thô bỉ này ở giữa nơi công cộng này sao!
Hứa Mễ Nặc cũng sắp trào nước mắt ra rồi, anh buông tay ra tôi tay tôi ra!
Nếu cô còn có cơ hội đòi sính lễ đám hỏi, cô nhất định phải yêu cầu một chiếc xe chứa 84 chất tẩy uế!
Ủa, tại sao lại có cảm giác bóng loáng nhẵn nhụi hơi có vẻ dinh dính thế này nhỉ, hình như là khác hoàn toàn với miếng lợn xông khói Kim Hoa(*) à nha!.
(*)Thịt xông khói Kim Hoa rất khác so với thịt xông khói của phương Tây. Khi chín khói, miếng thịt cắt ra vẫn còn nguyên màu đỏ tươi và lớp chất béo rất rõ ràng, có thể dùng ăn luôn hoặc làm thịt hầm. Ý của chị là ví đinh đinh của anh là miếng thịt Kim Hoa này.
Cuối cùng Hứa Mễ Nặc cũng hoàn hồn lại từ trong thế giới nội tâm điên cuồng, cô nhìn xuống dưới, nào có cái đinh đinh hùng vĩ đang tức giận, thì ra là một đoạn bắp chân mảnh khảnh của phụ nữ!
Nhìn từ phía đối diện, cô ta như đang nhẹ nhàng mè nheo quyến rũ ở trên đùi Viên Diệp Đình, hơn nữa sau khi Hứa Mễ Nặc bị Viên Diệp Đình lấy tay ấn vào chỗ đó, đoạn bắp chân này càng vui sướng hơn, giống như con chó cái đang vui vẻ vẫy đuôi vì được chủ nhân vuốt ve.
Ám chỉ rõ ràng như vậy, là người mù cũng hiểu, được chưa?
Viên Diệp Đình thâm trầm nhìn về phía Hứa Mễ Nặc: “Còn không có gì muốn nói sao?”
Hứa Mễ Nặc ngốc manh nhìn chằm chằm vào Viên Diệp Đình, trầm tư rồi nói: “Tôi muốn đi đặt phòng?”
Viên Diệp Đình trầm mặt xuống nhìn chằm chằm vào Hứa Mễ Nặc, đã rất lâu rồi anh không có tâm tình muốn vặn đầu của một người ra.
Viên Diệp Đình không nói hai lời cầm mấy bức ảnh lên: “Lục tiểu thư, tôi có mấy bức ảnh khá thú vị muốn chia sẻ với cô.”
“Chờ đã!” Trong phút chốc, Hứa Mễ Nặc vỗ bàn.
Rồi cô ngang ngược một tờ tiền giấy về phía Lục Anna: “Cô, cho cô mười đồng đi mua Đạt Khắc Ninh(*), ngứa chân là bệnh, phải trị! Cô lấy chân cọ vào chân của chồng tôi chẳng có lợi ích gì cả!”
(*)达克宁: Đạt khắc ninh: tên một hãng thuốc trị nấm của TQ
Hứa Mễ Nặc vừa nói dứt lời, toàn bộ quán cà phê chợt an tĩnh lại, sau đó là tiếng giễu cợt không thể át chế vang lên không ngừng!
Viên Diệp Đình quay đầu lại, kết quả Hứa Mễ Nặc đang vô cùng ân cần bưng ly nước tiếp theo đưa khăn giấy cho Lục Anna!
Hứa Mễ Nặc đang thầm gầm thét trong lòng: Nhanh chóng mê hoặc anh ta đi, trộm trái tim của anh ta đi! Nửa phút sau đi lĩnh chứng, ba năm ôm hai đứa!
Viên Diệp Đình giữ tay Hứa Mễ Nặc lại, thoáng dùng sức thấp giọng: “Bà xã, em không muốn nói gì sao?”
Hứa Mễ Nặc nhất thời bị câu Bà xã này làm cho như bị sét đánh trúng đầu, thiếu chút nữa là chết chát!
Đối mặt với sự thân mật thâm tình của Viên Diệp Đình, Hứa Mễ Nặc dùng biểu tình giống như phàn nàn lắc đầu! Tôi bị lời nói của anh hù chết rồi, anh nói linh tinh cái gì đấy, tôi còn muốn sống thọ thêm hai năm nữa!
Viên Diệp Đình hơi dùng lực ở tay, bàn tay nhỏ của Hứa Mễ Nặc bị lôi thẳng xuống dưới gầm bàn, người đàn ông này muốn làm gì?
Đừng nói là anh ta định làm như mấy quyển tiểu thuyết thô tục kéo tay mình đến chỗ tiểu đinh đinh của anh ta đấy nhé?!
Nghĩ đến loại khả năng này, Hứa Mễ Nặc cảm thấy dường như có một ngọn núi lửa đang phun trào ở trong đầu mình!
Diệp thiếu, anh là nhân vật có máu mặt có bối cảnh trong giới kinh doanh đấy, anh dám làm mấy hành động khẩu vị nặng vừa nông cạn mà vừa thô bỉ này ở giữa nơi công cộng này sao!
Hứa Mễ Nặc cũng sắp trào nước mắt ra rồi, anh buông tay ra tôi tay tôi ra!
Nếu cô còn có cơ hội đòi sính lễ đám hỏi, cô nhất định phải yêu cầu một chiếc xe chứa 84 chất tẩy uế!
Ủa, tại sao lại có cảm giác bóng loáng nhẵn nhụi hơi có vẻ dinh dính thế này nhỉ, hình như là khác hoàn toàn với miếng lợn xông khói Kim Hoa(*) à nha!.
(*)Thịt xông khói Kim Hoa rất khác so với thịt xông khói của phương Tây. Khi chín khói, miếng thịt cắt ra vẫn còn nguyên màu đỏ tươi và lớp chất béo rất rõ ràng, có thể dùng ăn luôn hoặc làm thịt hầm. Ý của chị là ví đinh đinh của anh là miếng thịt Kim Hoa này.
Cuối cùng Hứa Mễ Nặc cũng hoàn hồn lại từ trong thế giới nội tâm điên cuồng, cô nhìn xuống dưới, nào có cái đinh đinh hùng vĩ đang tức giận, thì ra là một đoạn bắp chân mảnh khảnh của phụ nữ!
Nhìn từ phía đối diện, cô ta như đang nhẹ nhàng mè nheo quyến rũ ở trên đùi Viên Diệp Đình, hơn nữa sau khi Hứa Mễ Nặc bị Viên Diệp Đình lấy tay ấn vào chỗ đó, đoạn bắp chân này càng vui sướng hơn, giống như con chó cái đang vui vẻ vẫy đuôi vì được chủ nhân vuốt ve.
Ám chỉ rõ ràng như vậy, là người mù cũng hiểu, được chưa?
Viên Diệp Đình thâm trầm nhìn về phía Hứa Mễ Nặc: “Còn không có gì muốn nói sao?”
Hứa Mễ Nặc ngốc manh nhìn chằm chằm vào Viên Diệp Đình, trầm tư rồi nói: “Tôi muốn đi đặt phòng?”
Viên Diệp Đình trầm mặt xuống nhìn chằm chằm vào Hứa Mễ Nặc, đã rất lâu rồi anh không có tâm tình muốn vặn đầu của một người ra.
Viên Diệp Đình không nói hai lời cầm mấy bức ảnh lên: “Lục tiểu thư, tôi có mấy bức ảnh khá thú vị muốn chia sẻ với cô.”
“Chờ đã!” Trong phút chốc, Hứa Mễ Nặc vỗ bàn.
Rồi cô ngang ngược một tờ tiền giấy về phía Lục Anna: “Cô, cho cô mười đồng đi mua Đạt Khắc Ninh(*), ngứa chân là bệnh, phải trị! Cô lấy chân cọ vào chân của chồng tôi chẳng có lợi ích gì cả!”
(*)达克宁: Đạt khắc ninh: tên một hãng thuốc trị nấm của TQ
Hứa Mễ Nặc vừa nói dứt lời, toàn bộ quán cà phê chợt an tĩnh lại, sau đó là tiếng giễu cợt không thể át chế vang lên không ngừng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook