Hào Môn Vui Nhộn Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa
-
Chương 103: Không Có Việc Gì Thì Không Lấy Lòng (3)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Mà bữa áng cũng vì thế mà thoải mái hơn. Nhưng mà vẫn có chút ít không hài lòng, có ý đồ phá hỏng bầu không khí này.
“Tôi không ăn cải xanh!” Thiếu gia nào đó thật sự coi việc soi mói là việc cần làm liên tục.
“Kén ăn không tốt với cơ thể đâu!” Hứa Mễ Nặc cắn răng nghiến lợi nói.
“Hử?”
“Được rồi! Được rồi, tôi lập tức bỏ cải xanh ra cho thiếu gia!” Một giây trước còn cắn răng nghiến lợi, một giây sau đã phải cố gắng nhẫn nhục, không oán không giận. Hứa Mễ Nặc chính là người co được giãn được, cố gắng chịu nhục làm việc lớn.
“Ừ, đừng lãng phí, cô ăn đi!” Người nào đó hiển nhiên rất hài lòng về sự biết điều của Hứa Mễ Nặc.
Mà mọi ngươi xung quanh khi nhìn thấy cảnh tượng này lại cảm thấy tình cảm giữa thiếu gia và thiếu phu nhân thật tốt, còn đút đồ ăn cho nhau nữa.
Cho nên mới nói, có rất nhiều chuyện tận mắt thấy cũng chưa chắc là thật.
Ăn xong bữa sáng, Hứa Mễ Nặc cảm thấy eo mỏi, lưng đau, chân tê dại, ngay cả tâm can tì phổi cũng không tốt hơn là bao, cả người đều mỏi mệt.
Có tác dụng thì không soa nhưng Hứa Mễ Nặc cảm thấy những cái này chẳng đáng nói gì với Viên Diệp Đình.
Cô cảm thấy bản thân không phải là đối thủ của Viên Diệp Đình. Sau này còn phải cố gắng, nếu có thể khiến anh ta thăng hoa một chút thì càng tốt.
Sau khi nghĩ thông điểm này, Hứa Mễ Nặc yên tâm trở về ngủ thêm một giấc, chuẩn bị nghênh đón trận chiến càng thảm khốc hơn vào buổi chiều.
Không có thể lực tốt, sao có thể đấu tranh với thế lực xấu chứ, sao bảo vệ được lợi ích của dân chúng chứ? Cho nên, giấc ngủ này của Hứa Mễ Nặc cực kỳ ngọt ngào.
Tỉnh dậy đã là buổi chiều, cô mơ mơ màng màng mở mắt. Hơn một giờ, ôi trời ơi, thật thảm rồi, cô còn định đưa cho ông cụ Viên một ly trà sâm đó. Cô phải thể hiện chút hiền lương thục đức của nàng dâu Trung Quốc chứ?
Đừng hỏi tại sao cô lại nghĩ được cách này bởi vì trong sách đều viết vậy. Tiểu thuyết gì chứ? Tất nhiên là ngôn tình cổ đại rồi.
Nam chính khổ sở học hành lên kinh ứng thi còn nữ chính ở nhà mòn mỏi chờ đợi.
Nhưng mà bây giờ không phải cổ đại, không thể mòn mỏi chờ đợi được nhưng vẫn có thể bưng trà dâng nước.
Hứa Mễ Nặc vội vàng bò dậy, chuẩn bị mọi thứ.
Cô chạy đến phòng bếp, hỏi chị Trương xem có gì giúp tinh thần sảng khoái hơn không.
Chị Trương thấy Hứa Mễ Nặc lại định đưa cho thiếu gia đồ gì, dĩ nhiên cực kỳ ủng hộ. Cho dù thiếu gia không uống trà sâm gì đó nhưng nếu thiếu phu nhân đưa chắc cũng không sao đâu.
Vì vậy, chị Trương giúp Hứa Mễ Nặc chuẩn bị xong, cuối cùng còn kêu Hứa Mễ Nặc chuẩn bị thêm một tô mì, sau đó mới yên tâm để cô đến chỗ Viên Diệp Đình.
Nhìn Hứa Mễ Nặc cẩn thân bưng khay, chị Trương cảm động rơi nước mắt. Thiếu phu nhân quả thật bị lời khuyên của chị mà hồi tâm chuyển ý, thật tốt!
Hứa Mễ Nặc tất nhiên không biết suy nghĩ này của chị Trương. Trong đầu cô bây giờ đều là cái khay trước mặt. Cô đi thật chậm. Chẳng qua chỉ để một ly trà sâm nếu không phải vì quá nóng thì cô cầm sẽ chắc hơn.
Thật vất vả mới đến cửa phòng làm việc của Viên Diệp Đình, Hứa Mễ Nặc khó khăn lắp mới lấy được một tay ra gõ cửa.
“Vào đi!” Giọng nói của Viên Diệp Đình vang lên từ bên trong.
Một tay Hứa Mễ Nặc bê kay, một tay mở tay nắm. Nhưng bởi vì không cẩn thận cho nên vang lên tiếng va chạm.
Viên Diệp Đình cau mày, ngẩng đầu nhìn. Không ngoài dự liệu thấy dáng vẻ lúng túng của Hứa Mễ Nặc. Anh có chút nghi ngờ, người phu nhân này lại định làm gì chứ?
Nhớ tới sáng nay, Viên Diệp Đình càng có chút mong đợi khi thấy Hứa Mễ Nặc đang khó khăn đi về phía trước thì anh cũng có chút xíu mong đợi.
Nhưng mà động tác này của cô chẳng lẽ muốn lấy mạng đổi mạng với anh sao? Chỉ thấy Hứa Mễ Nặc giơ chiếc khay thật cao, bước chân nhanh chóng chạy về phía anh.
Chắc bị trúng tà rồi! Viên Diệp Đình hoài nghi nhìn Hứa Mễ Nặc.
Không bao lâu, Hứa Mễ Nặc đã chạy tới trước mặt anh, cúi đầu 90 độ, nói: “Viên thiếu gia, uống trà đi!”
Mà bữa áng cũng vì thế mà thoải mái hơn. Nhưng mà vẫn có chút ít không hài lòng, có ý đồ phá hỏng bầu không khí này.
“Tôi không ăn cải xanh!” Thiếu gia nào đó thật sự coi việc soi mói là việc cần làm liên tục.
“Kén ăn không tốt với cơ thể đâu!” Hứa Mễ Nặc cắn răng nghiến lợi nói.
“Hử?”
“Được rồi! Được rồi, tôi lập tức bỏ cải xanh ra cho thiếu gia!” Một giây trước còn cắn răng nghiến lợi, một giây sau đã phải cố gắng nhẫn nhục, không oán không giận. Hứa Mễ Nặc chính là người co được giãn được, cố gắng chịu nhục làm việc lớn.
“Ừ, đừng lãng phí, cô ăn đi!” Người nào đó hiển nhiên rất hài lòng về sự biết điều của Hứa Mễ Nặc.
Mà mọi ngươi xung quanh khi nhìn thấy cảnh tượng này lại cảm thấy tình cảm giữa thiếu gia và thiếu phu nhân thật tốt, còn đút đồ ăn cho nhau nữa.
Cho nên mới nói, có rất nhiều chuyện tận mắt thấy cũng chưa chắc là thật.
Ăn xong bữa sáng, Hứa Mễ Nặc cảm thấy eo mỏi, lưng đau, chân tê dại, ngay cả tâm can tì phổi cũng không tốt hơn là bao, cả người đều mỏi mệt.
Có tác dụng thì không soa nhưng Hứa Mễ Nặc cảm thấy những cái này chẳng đáng nói gì với Viên Diệp Đình.
Cô cảm thấy bản thân không phải là đối thủ của Viên Diệp Đình. Sau này còn phải cố gắng, nếu có thể khiến anh ta thăng hoa một chút thì càng tốt.
Sau khi nghĩ thông điểm này, Hứa Mễ Nặc yên tâm trở về ngủ thêm một giấc, chuẩn bị nghênh đón trận chiến càng thảm khốc hơn vào buổi chiều.
Không có thể lực tốt, sao có thể đấu tranh với thế lực xấu chứ, sao bảo vệ được lợi ích của dân chúng chứ? Cho nên, giấc ngủ này của Hứa Mễ Nặc cực kỳ ngọt ngào.
Tỉnh dậy đã là buổi chiều, cô mơ mơ màng màng mở mắt. Hơn một giờ, ôi trời ơi, thật thảm rồi, cô còn định đưa cho ông cụ Viên một ly trà sâm đó. Cô phải thể hiện chút hiền lương thục đức của nàng dâu Trung Quốc chứ?
Đừng hỏi tại sao cô lại nghĩ được cách này bởi vì trong sách đều viết vậy. Tiểu thuyết gì chứ? Tất nhiên là ngôn tình cổ đại rồi.
Nam chính khổ sở học hành lên kinh ứng thi còn nữ chính ở nhà mòn mỏi chờ đợi.
Nhưng mà bây giờ không phải cổ đại, không thể mòn mỏi chờ đợi được nhưng vẫn có thể bưng trà dâng nước.
Hứa Mễ Nặc vội vàng bò dậy, chuẩn bị mọi thứ.
Cô chạy đến phòng bếp, hỏi chị Trương xem có gì giúp tinh thần sảng khoái hơn không.
Chị Trương thấy Hứa Mễ Nặc lại định đưa cho thiếu gia đồ gì, dĩ nhiên cực kỳ ủng hộ. Cho dù thiếu gia không uống trà sâm gì đó nhưng nếu thiếu phu nhân đưa chắc cũng không sao đâu.
Vì vậy, chị Trương giúp Hứa Mễ Nặc chuẩn bị xong, cuối cùng còn kêu Hứa Mễ Nặc chuẩn bị thêm một tô mì, sau đó mới yên tâm để cô đến chỗ Viên Diệp Đình.
Nhìn Hứa Mễ Nặc cẩn thân bưng khay, chị Trương cảm động rơi nước mắt. Thiếu phu nhân quả thật bị lời khuyên của chị mà hồi tâm chuyển ý, thật tốt!
Hứa Mễ Nặc tất nhiên không biết suy nghĩ này của chị Trương. Trong đầu cô bây giờ đều là cái khay trước mặt. Cô đi thật chậm. Chẳng qua chỉ để một ly trà sâm nếu không phải vì quá nóng thì cô cầm sẽ chắc hơn.
Thật vất vả mới đến cửa phòng làm việc của Viên Diệp Đình, Hứa Mễ Nặc khó khăn lắp mới lấy được một tay ra gõ cửa.
“Vào đi!” Giọng nói của Viên Diệp Đình vang lên từ bên trong.
Một tay Hứa Mễ Nặc bê kay, một tay mở tay nắm. Nhưng bởi vì không cẩn thận cho nên vang lên tiếng va chạm.
Viên Diệp Đình cau mày, ngẩng đầu nhìn. Không ngoài dự liệu thấy dáng vẻ lúng túng của Hứa Mễ Nặc. Anh có chút nghi ngờ, người phu nhân này lại định làm gì chứ?
Nhớ tới sáng nay, Viên Diệp Đình càng có chút mong đợi khi thấy Hứa Mễ Nặc đang khó khăn đi về phía trước thì anh cũng có chút xíu mong đợi.
Nhưng mà động tác này của cô chẳng lẽ muốn lấy mạng đổi mạng với anh sao? Chỉ thấy Hứa Mễ Nặc giơ chiếc khay thật cao, bước chân nhanh chóng chạy về phía anh.
Chắc bị trúng tà rồi! Viên Diệp Đình hoài nghi nhìn Hứa Mễ Nặc.
Không bao lâu, Hứa Mễ Nặc đã chạy tới trước mặt anh, cúi đầu 90 độ, nói: “Viên thiếu gia, uống trà đi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook