Hào Môn: Trốn Gả 101 Lần
Chương 84: Hiệp Nghị Bất Bình Đẳng (2)

Cô dương mi, hỏi lại, “Lăng Việt, đầu óc anh bị nhúng nước rồi à?”

“Cô gái đáng chết, cô dám mắng tôi!” Đối phương lập tức lại khôi phục sắc mặt đáng ghét như trước kia.

Mộc Tiểu Đồng dưới đáy lòng thở ra một hơi, chẳng lẽ nói, cô trời sinh chính là số bị anh ngược hay sao. Vì cái gì cô cảm thấy Lăng Việt tức giận như vậy mới là tốt nhất.

“Bỏ đi, tôi không muốn so đo với anh, tôi đi ăn cơm!” Cô duỗi tay đẩy anh ra.

Lăng Việt cũng không ôm cô nữa, chỉ là ánh mắt nóng rực của anh nhìn chằm chằm cô, khiến cho trong lòng Mộc Tiểu Đồng có chút phát lạnh.

“Này, cho dù anh không ăn thì cũng đừng ở chỗ này làm ảnh hưởng tâm tình anh uống của tôi chứ?” Cô ăn một thìa cơm, bất mãn trừng mắt nhìn anh.

Lăng Việt hơi nhíu mi, suy nghĩ trong chốc lát, anh ra lệnh: “Đút tôi!”

Hai từ rất đơn giản, bá đạo không nói lý như cũ.

“Dựa vào cái gì mà bắt tôi phải đút cho anh nha, anh không phải có tay hay sao?” Mộc Tiểu Đồng mặc kệ anh, tiếp tục ăn cơm.

Lăng Việt khó chịu nhìn cô, anh bực bội nói lớn “Tay phải tôi bị bó thành bánh chưng rồi, nên cô cần phải đút cho tôi!”

Mộc Tiểu Đồng trừng anh.

“Đều là bởi vì cô, nếu không phải bởi vì cô lén gặp cái tên họ Tống kia, tôi cũng sẽ không làm mình bị thương……”

“Ăn, ăn, ăn! Chỉ biết ngược đãi tôi!” Lăng Việt nói còn chưa xong, không nghĩ tới Mộc Tiểu Đồng lại nhanh thỏa hiệp như thế.

Chỉ là thái độ của cô làm anh bất mãn, cô thế mà đút cho anh một miếng cà rốt.

“Tôi không ăn cà rốt!”Anh đang muốn muốn phun ra.

Mộc Tiểu Đồng cũng không khách khí với anh, lập tức dùng cái muỗng ngăn chặn miệng anh, cô cố tình muốn anh phải nuốt xuống.

Không thích ăn phải không? Cô càng phải ép ăn.

Lăng Việt thấy cô làm bộ dáng ác độc, ánh mắt lơ đãng đảo qua thân hình nhỏ nhắn của cô, bỗng nhiên không biết là nghĩ tới cái gì mà quên mất phản kháng, cứ thế bị cô mạnh mẽ nhét cà rốt vào miệng.



“Mộc Tiểu Đồng, không phải trước kia cô rất sợ tôi sao?” Anh không tình nguyện ăn món cà rốt kia, kinh muốn chết, sau đó ngước mắt nghiêm túc hỏi cô.

Từ khi nào mà cô bắt đầu học phản kháng anh như vậy, phát hiện này làm cơn tức giận khó hiểu ở trong lòng anh có chút nguôi ngoai.

“Tôi không làm sai cá gì, thì sao phải sợ anh chứ?” Cô nói hợp tình hợp lý.

“Cô còn dám nói mình không làm sai cái gì?” Lăng Việt nhíu mày, nhớ tới sự việc phía trước, còn có bức ảnh Tả Thiếu Hoài chụp gửi cho anh, lập tức nổi giận.

“Vậy anh nói, tôi lại làm sai cái gì, anh nói muốn ăn chocolate tôi tự tay làm, không phải tôi cũng đã làm rồi sao? Sao anh lại khó hầu hạ như thế nhỉ!”

Anh nhìn cô đút cho anh một miếng rau xanh, liền há miệng nhai nhai, nhìn cô vừa đút cho mình vừa không ngừng oán giận, nhưng thực ra cô không hề giận anh.

Anh vẫn luôn không nói gì, thẳng đến khi sắp ăn no, thì uống thêm mấy ngụm canh sâm, hỏi.

“Cô vì cái gì mà nhất định phải thích cái tên họ Tống kia, anh ta có cái gì tốt? Người thì mềm như bông, đã thế còn không bảo vệ được cô. Anh ta phản bội cô mà cô cũng không thể quên anh ta sao?”

Mộc Tiểu Đồng có chút ngoài ý muốn khi nghe được anh nhắc tới Tống Nho Thần, trên khuôn mặt điểm trai kia thậm chí còn mang theo chút cô tịch. Cô có cảm giác khi anh nói câu này, một mùi giấm chua bốc lên nồng nặc, hình như là ghen.

Chỉ là giây tiếp theo Mộc Tiểu Đồng lập tức phủ định kết luận này, người đàn ông không ai bì nổi giống anh, ghen, không có khả năng. Anh ta chỉ là không thích đồ vật của mình thuộc về người khác thôi.

“Đúng rồi, hiện tại Tống Nho Thần như thế nào rồi?”

Cô còn nhớ anh ta bị cái người ngang ngược, vô lý này đánh cho thê thảm.

“Cô còn dám lo lắng cho anh ta?” Anh lớn tiếng, giống như thực sự tức giận.

“Là anh vô duyên vô cớ đả thương người ta, tôi có thể không quan tâm được sao, anh đánh anh ta nghiêm trọng như vậy, người Tống gia cũng không dễ chọc.”

Lăng Việt nhướng mày, thanh âm vui vẻ, “Cô lo lắng cho tôi?”

Ngay sau đó không đợi Mộc Tiểu Đồng mở miệng, người nọ đã làm ra bộ dáng vô pháp vô thiên, liếc mắt nhìn cô một cái, “Tôi đánh anh ta thì có sao, anh ta phản bội cô, hiện tại lại tới câu dẫn cô, quả thực là tìm cái chết!”

Mộc Tiểu Đồng mặc kệ anh, Lăng Việt chính là như vậy, tâm tình bất định. Trước kia cô sợ anh, đó là bởi vì không hiểu anh. Hiện tại cuối cùng là có chút hiểu con người anh rồi.

Chỉ cần anh không dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô, như vậy đã nói lên cô có thể cùng anh cãi nhau, thậm chí là trực tiếp mắng anh.

Cúi đầu ăn cơm, Mộc Tiểu Đồng yên lặng mà dùng bữa, Lăng Việt thì ở một bên, ánh mắt nhìn cô chậm rãi trở nên có chút thâm thúy.



Đột nhiên cô ngẩng đầu, nhìn về phía anh nói: “Thật ra anh hiểu lầm rồi, anh ta hẹn tôi đến nhà hàng kia, đúng lúc tôi cũng muốn cùng anh ta kết thúc mọi chuyện. Lăng Việt, tôi cũng không làm chuyện gì có lỗi với anh, tôi biết thân phận của mình.”

Mộc Tiểu Đồng đối với chuyện nam nữ, đều là tương đối bảo thủ. Nếu cô đã gả cho Lăng Việt thì tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng, chỉ là tim cô sẽ tự nhiên mà lo lắng cho người kia.

Cái này chỉ là thói quen thôi.

Lăng Việt nhìn cô thật lâu, tựa hồ muốn quan sát xem cô có nói thật hay không?

“Vậy về sau cô cũng đừng gặp anh ta nữa.” Chỉ chốc lát sau, anh nhàn nhạt mà nói một câu.

Cô ừ nhẹ một tiếng, Lăng Việt có chút ngoài ý muốn, người phụ này này lại đáp ứng sảng khoái như vậy.

Vì thế anh lại bổ sung nói, “Không cho ở nhắc tới tên của anh ta.”

Mộc Tiểu Đồng tiếp tục gật đầu.

Lăng Việt nhìn về phía cô ánh mắt không khỏi sốt sắng, đột nhiên nhanh chóng đứng dậy đi đến trước chỗ tủ giường bệnh, không biết ở viết cái gì trên tờ giấy, qua một hồi lâu, thẳng đến khi Mộc Tiểu Đồng đã ăn xong rồi.

Mới vừa dọn dẹp xong, liền nhìn thấy người kia cười đến có chút âm hiểm xoay người nhìn cô, ánh mắt kia không cần hoài nghi, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì tốt.

Quả nhiên, anh lười nhác mở miệng nói, “Mộc Tiểu Đồng, ký nó.”

Nói xong,hướng cô ném một tờ giấy, cô nhìn thoáng qua nội dung, tờ giấy chuyên dụng của bệnh viện viết tràn ngập điều lệ.

Mới vừa nhìn thoáng qua nội dung điều thứ nhất, cô lập tức nhảy lên, “Hiệp ước này rõ ràng là không bình đẳng!”

Lăng Việt ném cho cô một ánh mắt khiêu khích, rõ ràng chính là đang nói, cô làm gì được tôi.

“Hầu gái nhỏ, cô mau ký đi. Trước kia là tôi quá tín nhiệm cô, hiện tại tín nhiệm với cô đã tan tành rồi, cho nên hợp đồng này dù muốn hay không cô đều phải ký, nếu không…”

Anh dừng một chút, nhìn về phía cô, ánh mắt u ám liền trở nên sáng rực, “Nếu không, tôi liền ăn cô ở chỗ này!” Thanh âm đột nhiên trở nên có chút khàn khàn, lộ ra gợi cảm mê hoặc.

“Cho nên, cô phải nghĩ cho kỹ vào.” Anh vô sỉ uy hiếp cô.

Truyện chỉ có duy nhất tại webtruyen.com!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương