Hào Môn: Trốn Gả 101 Lần
Chương 79: Cô Chỉ Có Thể Là Của Tôi (1)

Đu quay luôn quay tròn, cho nên khi tới một thời điểm nhất định khi quay hết một vòng, nó sẽ trở lại nơi xuất phát.

Mộc Tiểu Đồng sau khi ăn cơm xong thì lại đi đến công viên lúc trước, nhìn bọn nhỏ ngồi trên đu quay cười khúc khích, ánh mắt cô không khỏi trở nên có chút mờ mịt.

Ngay sau đó cô lại vô cùng hoảng hốt, đột nhiên một bàn tay to lớn chế trụ cánh tay của cô. Mộc Tiểu Đồng cảm giác trên cánh tay truyền đến một trận đau đớn, cô muốn kêu to, nhưng lại bị người nọ mau chóng kéo cô từ trên ghế đứng dậy.

Người kia dùng sức đẩy cô tới gốc cây lớn đối diện, Mộc Tiểu Đồng kinh hoảng bước chân lảo đảo, mới vừa đứng vững một chút, ngước mắt lên để thấy rõ người đàn ông trước mặt.

Là Lăng Việt, đèn đường chiếu vào khuôn mặt của anh, làm cho những đường nét tuấn mỹ càng trở nên rõ ràng. Đôi mắt xanh thẳm lộ ra quá nhiều cảm xúc phức tạp, lúc này cả người anh đều tỏa ra sự chết chóc.

Mộc Tiểu Đồng sợ hãi nuốt nước miếng.

Cô vừa định mở miệng, thì bàn tay người kia đã lập tức bóp lấy cổ cô, hô hấp liền trở nên khó khăn.

“Lăng Việt…” Cô cố gắng mở miệng, dường như anh rất khác lạ.

Hai mắt anh dần trở nên mơ hồ, nhưng đáy mắt lại nóng rực như có ngọn lửa giận, không có cách nào áp chế mà muốn phát tiết ra ngoài.

“Lăng Việt...” Cô gọi tên anh lần nữa, giọng cô như có như không. Cô rất sợ anh, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng anh.

Cô cảm giác được lúc này lúc này anh đang run rẩy, tựa như áp lực cực lớn từ quá khứ đè lên người anh, khiến anh trở nên điên cuồng, tay anh vẫn như cũ gắt gao mà bóp lấy cổ cô, nhưng sức lực lại không đủ để làm cho cô ngạt thở.

“Lăng Việt…” Mộc Tiểu Đồng nhẹ gọi tên anh.

Anh nhìn cô, đôi mắt càng thêm thâm thúy khó lường, “Muốn chạy trốn sao? Vậy tôi liền giết cô!”

A...!



Lực bóp trên cổ cô không khỏi tăng thêm mấy phần, Mộc Tiểu Đồng nhìn anh một cái, trong đầu cô đột nhiên hiện lên một chủ ý. Giây tiếp theo, cô nặng nề nhắm mắt lại, cả người mềm mại vô lực, hơi thở thoi thóp bộ dáng như sắp chết đến nơi.

Ngay khi cô vừa mới nhắm mắt lại, tim Lăng Việt giống như bị cái gì va mạnh vào, rất nhanh anh đã tỉnh táo lại. Vết thương trên tay phải của anh đang không ngừng chảy máu, trên cần cổ trắng nõn của Mộc Tiểu Đồng dính không ít máu, toàn thân cô xụi lơ theo đà trượt xuống, hơn nữa những vệt máu đỏ trên cổ cô nhìn thấy rất ghê sợ.

“Mộc Tiểu Đồng!”

Anh khẩn trương ôm cô vào lòng, bàn tay run rẩy nâng cằm cô lên, “Mộc Tiểu Đồng, cô đừng xảy ra chuyện gì, tôi không phải cố ý làm tổn thương cô đâu, cô đừng xảy ra mệnh hệ gì!”

Nói đến câu cuối ngay cả giọng anh cũng trở nên run rẩy, anh lo lắng đến phát điên lên thì thấy sắc mặt cô đột nhiên trở nên tức giận.

“Tên hỗn đản này! Anh lại lên cơn điên gì thế hả, thế mà anh muốn bóp chết tôi!”

Mộc Tiểu Đồng hô hấp nặng nề, khuôn mặt nhỏ bất mãn mà nhăn lại, vừa quay đầu lại đã thấy người đàn ông này, nháy mắt liền giận dữ.

Lăng Việt phản ứng không kịp, ngẩn ngơ mà nhìn cô một hồi lâu, xác định cô thật sự không có việc gì thì sắc mặt bỗng trầm xuống.

“Mộc Tiểu Đồng, cô lại gạt tôi!”

Vừa rồi là cô giả bất tỉnh!

Cô gái này luôn có nhiều tâm cơ để lừa gạt anh như vậy, nghĩ đến đây, bàn tay ôm ở eo cô không khỏi co rút lại.

“Tôi lừa anh cái gì? Tôi không lừa anh, tôi đã sớm…” Cô bất mãn mà oán giận, lời nói còn chưa nói xong, cả người đã bị anh ấn chặt vào thân cây.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, động tác của anh dọa cho cô nhảy dựng lên, vỏ cây thô ráp ở phía sau lưng cọ mạnh làm cô có chút đau nhức. Cô nhíu mày, duỗi tay muốn đẩy ra anh, “Buông tôi ra…”

Ánh mắt hung bạo khẽ trừng cô, tay phải đột nhiên chế trụ ót cô, anh áp sát người. Giây tiếp theo, môi mỏng hôn lên cánh môi nhỏ nhắn của cô.

“Buông ra? Đừng có nghĩ!”



Anh hôn rất vội vàng, đầu lưỡi khuấy đảo điên cuồng, mùi máu lan tỏa khắp khoang miệng. Lăng Việt ôm chặt lấy cô, hệt như muốn khảm cô vào xương tủy của mình.

Bộp!

Một tiếng "bụp" vang lên, là âm thanh của một thanh gỗ đập vào đầu.

Lăng Việt liền dừng động tác đang làm lại, anh cảm thấy gáy của mình đau đớn không thôi, còn có chút choáng váng.

“Đồng Đồng, em có bị làm sao không?” Một âm thanh quen thuộc mang theo sự lo lắng vang lên.

Tống Nho Thần đột ngột đẩy Lăng Việt ra, khiến anh nhất thời không kịp phản ứng lại, bị anh ta đẩy ngã trên mặt đất.

“Đồng Đồng.” Tống Nho Thần nhẹ nhàng ôm lấy cô, khẩn trương vươn tay chạm vào những vệt máu đỏ tươi trên cổ, anh ta cho rằng đó là máu của Mộc Tiểu Đồng.

“Anh là tên ác ma!” Anh ta quay đầu nhìn người đàn ông trên mặt đất, hung hăng mà mắng một câu, “Anh vậy mà làm cô ấy bị thương!” Thời điểm nói ra những lời này, giọng nói của anh ta mang theo hối hận, anh ta không nên đem Mộc Tiểu Đồng giao cho loại người này.

Vừa rồi anh ta ở đường cái đối diện đã tận mắt nhìn thấy, tên ngốc kia không nói một lời, vẻ mặt khát máu tấn công cô.

“Đồng Đồng, đừng sợ, anh đưa em đi bệnh viện.”

Anh ta duỗi tay xoa xoa phía sau lưng cô, trấn an cảm xúc sợ hãi của cô.

Duỗi tay đang muốn bế ngang cô lên, nhưng đúng lúc này, thanh âm hung dữ từ đằng sau truyền đến.

“Buông cô ấy ra.” Lăng Việt rất nhanh đã từ trên mặt đất đứng dậy, bước lại gần bọn họ, giọng nói vẫn như ngày thường, vừa lãnh đạm vừa xa cách.

Truyện chỉ có duy nhất tại webtruyen.com!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương