Hào Môn: Trốn Gả 101 Lần
Chương 74: Dám Đi Tôi Liền Ăn Cô! (2)

Mộc Tiểu Đồng chớp mắt, nhìn điện thoại đã bị cúp, trong lòng hoàn toàn không có tức giận, lại ngoài ý muốn phản ứng đầu tiên là nghĩ đến Mộc Kình Thiên so Lăng Việt còn ngang ngược vô lý hơn.

“Nếu cô dám đi, đêm nay tôi liền ăn cô.” Một tiếng âm thanh trầm thấp truyền đến.

Lăng Việt vẫn luôn ngồi ở sofa gần đó, bỗng dưng lên tiếng nhìn cô.

“Tôi cũng đâu nói là muốn đi.” Cô đứng dậy đi đến chỗ anh, sau đó cười nói, “Tôi nói cho anh biết, Mộc Tiểu Bội không hề sinh non.”

Lăng Việt nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, chậm rãi lắc đầu, “Thật là đáng tiếc.”

Cô nhăn mũi, càng ngồi gần anh hơn, tay nhỏ lôi kéo góc áo anh, bất mãn nói, “Không thể nói như vậy, nếu cô ta bởi vì tôi mà sinh non, tôi sẽ rất áy náy. Nếu chuyện này không liên quan đến tôi, cho dù con cô ta có chết thì tôi cũng không quan tâm.”

Lăng Việt nhướng mày, “Không ngờ, Mộc Tiểu Đồng cũng trở nên vô tình như vậy, thật là đáng sợ, một chút đồng tình cũng không có. Haizz.”

Nói xong, anh còn cố ý thở dài một tiếng, “Tôi cưới cô, thật là bất hạnh.”

Mộc Tiểu Đồng không chút khách khí mà dẫm mạnh lên chân anh, “Này, tôi không phải là bị anh dạy hư sao?”

Người này cả ngày không có chuyện gì làm liền cùng cô giảng giải về chuyện nhân sinh. Tóm lại, về cơ bản chính là người không vì mình, trời chu đất diệt, tâm cô thuần khiết như vậy, cứ thế mà bị nhiễm đen.

“Chính mình biến chất lại còn dám đổ lỗi, Mộc Tiểu Đồng, không ngờ cô lại trở nên vô sỉ như vậy.” Anh lập tức đáp trả cô, lời nói không hề dễ nghe.

Anh cúi đầu lơ đãng mà đảo qua đôi tay nhỏ của cô đang nắm lấy góc áo mình, khóe môi hơi cong lên, cô gái này hình như có thói quen tới gần anh, như này thật tốt.

“Mộc Tiểu Đồng, nếu cô cảm thấy đứa bé kia không vừa mắt, tôi có thể giúp cô làm cho nó biến mất, như vậy cô hoàn toàn không cần áy náy, cũng đỡ phải chướng mắt.”

Ánh mắt của anh sáng quắc nhìn chằm chằm cô, trong giọng nói không có nửa điểm nói đùa.

Tuy rằng cùng anh ở chung mới một khoảng thời gian, thế nhưng Mộc Tiểu Đồng vẫn cảm thấy, Lăng Việt thế khiến cho cô có cảm giác thật sự là sởn tóc gáy.

Có lẽ chính anh không biết, thời điểm anh tức giận hoặc là nghiêm túc, cả người đều lộ ra hơi thở lạnh lẽo, cường hãn, làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách vô hình.



“Anh đừng làm bậy, chuyện của họ, chúng ta không cần can thiệp, cũng không cần quan tâm.” Cô vội vàng nói, sợ anh thật sự sẽ tùy tính mà làm.

“Nhưng đứa bé kia là minh chứng cho đôi cẩu nam nữ phản bội cô, cô không cảm thấy khó chịu sao?” Anh nhìn cô như cũ, giống như đang chờ đợi cô trả lời.

Mộc Tiểu Đồng bị ánh mắt nóng rực của anh làm cho không được tự nhiên, liền quay đầu đi, nhàn nhạt nói một câu, “Không liên quan gì đến anh.”

“Không liên quan?”

Lăng Việt đột nhiên ôm eo cô, khuôn mặt tuấn tú gần sát cô, chóp mũi anh chạm vào chóp mũi cô, “Em là người phụ nữ của tôi, tôi không muốn em không vui.”

Anh nói không chút do dự, ngữ khí kiên định như là lẽ đương nhiên. Hoàn toàn không trải qua suy nghĩ sâu xa, tựa hồ là buột miệng thốt ra, lời nói đều chỉ là những lời từ sâu trong lòng anh.

Đối diện với ánh mắt sắc bén của anh, trái tim Mộc Tiểu Đồng không tự chủ được mà đập loạn. Anh, anh chẳng lẽ không biết chính mình đang nói cái gì sao?

Gương mặt trắng nõn hiện lên một mảnh ửng đỏ, “Anh, anh không có việc gì mà đột nhiên tới gần tôi như vậy, tôi sẽ bị anh dọa cho sợ đấy.” Khuôn mặt nhỏ của cô hơi đỏ, bất mãn đẩy anh ra.

Lăng Việt tùy ý để cô đẩy ngực mình, còn mình thì vẫn ôm lấy eo cô như cũ, không hề có ý định muốn buông ra. Anh ngẩng đầu lên, mười phần nghiêm túc mà đánh giá cô.

Đột nhiên anh nói:

“Mộc Tiểu Đồng, chừng nào thì em mới có thể đồng ý cùng tôi lên giường.” Mạt anh không chút biểu tình hỏi một câu.

Đại não Mộc Tiểu Đồng nổ bùm một cái, hai mắt mở to, không dám tin nhìn anh. Nếu lỗ tai cô không có vấn đề, như vậy…

“Anh, anh… anh cái tên ngốc này!” Cô không biết phải mắng anh như thế nào nữa?

Lăng Việt chính là người như vậy, anh nghĩ đến cái gì thì sẽ trực tiếp nói với cô. Hơn nữa lần nào cũng như vậy, nháy mắt là có thể khiến cho cô chết lặng.

Lăng Việt không vui mà nhíu nhíu mày, “Sao lại mắng tôi?” Anh quả thực không hiểu mình đã nói gì sai.



“Nếu như anh muốn thì đi mà tìm người khác.” Nói xong hai tai của cô đều đỏ cả lên, luống cuống tay chân mà nhấc từng ngón tay to đang đặt trên eo cô, “Buông ra, tôi không thoải mái.”

“Tôi không cần người khác, tôi chỉ cần em.”

Anh ôm eo cô càng thêm chặt, hình dáng khuôn mặt hoàn mỹ dựa sát vào khuôn mặt ửng đỏ của cô, nhẹ nhàng mà cọ cọ.

“Mộc Tiểu Đồng, tôi thích nhìn bộ dáng em thẹn thùng như này!” Môi mỏng của anh đặt ở bên tai cô, trầm thấp mà nói, trong thanh âm còn lộ ra tâm tình vui vẻ.

Mộc Tiểu Đồng cả người bất động mặc anh tùy ý. Cô nghĩ, nếu không phải bởi vì giả ngu mà không có quá nhiều cơ hội ra ngoài giống như những cậu ấm nhà giàu khác, thì khẳng định người đàn ông này chính là một tai họa của phụ nữ ở là thành phố A.

Hoá ra anh cao siêu như vậy, kỹ năng này chắc chắn là thiên phú! Thật sự là quá không công bằng, chỉ cần tướng mạo tuấn mỹ này, cộng thêm khí chất cao quý thanh lãnh là đã có thể mê hoặc chết người rồi!

Mộc Tiểu Đồng hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại tâm tình, không ngừng tự nhủ với bản thân, ngàn vạn lần đừng trúng mỹ nam kế.

“Lăng Việt, hình như tôi làm được chocolate rồi, để tôi xuống lấy.” Cô nhanh chóng nói sang chuyện khác, không thể ở chỗ này được, cô sợ chính mình không chịu nổi, bị anh dụ hoặc.

Anh nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cô, biết là cô xấu hổ nên mới nói như vậy, nhưng anh đối với sự việc kia vẫn là đặc biệt cố chấp, hỏi: “Em còn chưa nói cho tôi, em chừng nào thì mới có thể đồng ý?”

Mộc Tiểu Đồng thật sự rất muốn khóc.

Bởi vì thật sự đầu óc của Lăng Việt và người bình thường không giống nhau, sao anh có thể hỏi cái chuyện này một cách thẳng thắn như thế, thật sự không biết uyển chuyển là gì sao?

“Tôi không biết, anh đừng hỏi nữa, tôi phải đi xuống tầng, nếu không chocolate kia chỉ có thể đem vứt vào thùng rác thôi!” Cô đột nhiên đẩy anh ra, xoay người bỏ chạy ra khỏi cửa phòng.

Lăng Việt nhìn thấy bộ dạng hốt hoảng của cô, như có điều suy tư mà rũ mắt xuống, thế này có phải là anh còn phải đợi một đoạn thời gian nữa không?

Nghĩ đến đây, sắc mặt của anh liền đen lại, cô không thể săn sóc một chút, ôn nhu một chút sao? Cô không biết là anh đã nhẫn nhịn rất lâu rồi không? Thật sự rất khó chịu!

Vì cái gì mà anh cưới vợ rồi còn không bằng một người đàn ông độc thân chứ? Trong mắt anh có hàng nhìn ngọn sóng ngầm, vẫn là ăn trước rồi nói sau.

Truyện chỉ có duy nhất tại webtruyen.com!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương