Hào Môn: Trốn Gả 101 Lần
Chương 72: Nghìn Người Chỉ Trỏ (2)

Lăng Việt phát hiện cô khác thường liền dừng bước chân lại, nhìn cô, “Đi.” Ý tứ là đừng quan tâm những người không liên quan.

“Lăng Việt, anh không muốn biết vừa rồi phát sinh chuyện gì sao?” Trên mặt cô đã không còn nước mắt, nhưng đôi mắt lại trùng xuống khiến Lăng Việt không khỏi nhíu mày.

“Không muốn biết.”

Anh nói ra mấy chữ, lôi kéo cô đến tiệm cà phê đối diện, gọi cho cô một phần điểm tâm ngọt.

Cạch một tiếng, anh đặt toàn bộ bánh kem trước mặt cô, “Ăn.”

Mộc Tiểu Đồng vẫn đang buồn bực, thế nhưng ngẩng đầu lên lại thấy trước mắt có một đống lớn điểm tâm ngọt, cô càng cảm thấy bực bội hơn. Người này làm gì mà mua nhiều điểm tâm như vậy, hiện tại cô căn bản không có tâm trạng để ăn.

“Mộc Tiểu Đồng, cô không phải rất thích ăn loại đồ ngọt này sao?” Anh đem những điểm tâm ngọt đẩy về phía cô.

“Không có tâm trạng.” Cô nhàn nhạt nói một câu.

Cô dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, bộ dáng đầy mệt mỏi.

“Là tôi đẩy cô ta.” Đột nhiên cô mở miệng.

Lăng Việt bình tĩnh nhìn cô, không nói lời nào.

“Tôi thấy cô ta ngã ra phía sau, dưới chân nhuộm đầy máu tươi, tôi thật sự rất hối hận, cũng hận chính mình quá xúc động. Đứa bé kia khả năng giữ không nổi, là tôi đã giết nó.” Khóe môi cô bất đắc dĩ nở một nụ cười lạnh.

Tuy rằng ngay từ đầu đều là Mộc Tiểu Bội cố ý chọc giận cô, nhưng người đẩy cô ta, hại cô ta sinh non là cô, đây là sự thật, là cô đã giết đứa bé kia.

Bỗng dưng cô chậm rãi mở mắt ra, có chút tự giễu hỏi anh, “Lăng Việt anh có cảm thấy tôi thực sự rất ác độc không?”

Anh nhìn cô một hồi lâu, nghiêm túc nói: “Hiện tại bộ dáng của cô rất khó coi.”

“Phải không?” Cô càng trở nên ảm đạm, cười tự giễu, trong đầu cô vẫn còn như in hình ảnh máu tươi đầy sàn ở cửa hàng kia, cô không muốn làm tổn thương đến ai.

Lăng Việt nhăn mày, anh không thích thấy biểu cảm như thế này của cô, thật sự rất chói mắt, bởi vì lúc này cô cười so với khóc còn khó coi hơn.



“Chết thì chết, dù sao cô không bị thương là được. Đừng nghĩ đến những người đó, ăn đi!”

Anh lại một lần đem những điểm tâm ngọt, đẩy đến trước mặt cô.

“Sao lại có thể nói như vậy?” Cô bất mãn mà phản bác anh.

“Nếu không thì thế nào? Dù sao thì mọi chuyện cũng không thể cứu vãn, suy nghĩ nhiều cũng vô dụng. Có lẽ những người đó chính là biết tính cô, muốn cô áy náy mới làm như vậy. Cô là heo mới có thể mắc mưu mà phải phiền não vì chuyện này, còn không khỏi nghĩ, việc cô nên làm bây giờ là nghĩ xem lần tới làm chocolate cho tôi như thế nào đi!” Anh nói cực kỳ hợp tình hợp lý.

Mộc Tiểu Đồng không phản bác anh, chỉ là có chút không thể tưởng tượng mà nhìn anh.

Suy nghĩ của anh rất lý trí nhưng lại vô tình, đây mới thực sự là cách nghĩ của Lăng Việt.

“Nếu có một ngày, tôi cũng bị người khác đẩy ngã rồi sinh non, vậy anh...”

Lăng Việt cắt ngang lời cô, “Tôi sẽ không để loại chuyện này xảy ra, còn có…” Bàn tay to nặng nề mà đánh vào trán cô.

“Không cho tưởng tượng những cái đó, tôi nghĩ lát nữa chúng ta vẫn là nên đi bệnh viện một chuyến, tôi thật sự nghi ngờ đầu óc cô bị ngấm nước rồi.”

Nếu không sao cô có thể bị người ngoài bắt nạt dễ dàng như vậy, thời điểm cô cã nhau với anh lúc nào hung hăng, mỗi một lần đều có thể làm anh tức muốn chết.

Mộc Tiểu Đồng xụ mặt xuống, xoa xoa đầu, cả giận nói: “Anh đánh tôi làm gì, anh mới phải đi bệnh viện, tôi rất tốt!”

Lăng Việt nhướng mày, nhìn vẻ mặt tức giận của cô, bộ dáng này khá hơn bộ dáng vừa nãy rất nhiều, anh chỉ chỉ điểm tâm ngọt trên mặt bàn, nói: “Không ăn sao?”

Mộc Tiểu Đồng quay đầu đi, không thèm để ý tới anh.

“Nếu không ăn vậy chúng ta trở về đi, tôi đói bụng rồi, cô trở về thì nấu cơm cho tôi.” Anh kéo cô đứng dậy.

“Tôi không có tâm tình!”

“Cô không có tâm tình? Tôi đã đói bụng rồi, dẫn cô đi chơi nửa ngày một hạt cơm cũng chưa ăn.” Anh khiếu nại.

Anh nói như bị hành hạ cực kỳ thảm thương? Anh là Tam thiếu của Lăng gia còn có thể bị đói sao?

Anh nghĩ một chút rồi nói. “Còn có, về sau cô không được ra ngoài một mình.”



“Dựa vào cái gì?”

“Cô ra ngoài một mình sẽ bị người ta bắt nạt.” Thần thái tự nhiên trả lời cô một câu, một bên móc di động ra điện cho tài xế.

Mãi đến khi bọn họ về tới Đông Vũ Uyển, Lăng Việt mới phát hiện Mộc Tiểu Đồng thế nhưng cả quãng đường không nói chuyện, hơn nữa không cần anh nói còn chủ động đi làm đồ ăn cho anh.

Anh nhìn cô một hồi lâu, do dự hỏi: “Cô lại muốn khóc sao?”

“Tôi thích khóc như vậy sao? Muốn ăn thì ăn, không ăn thì đổ đi.” Cô bực bội trả lời anh một câu.

Anh nói chuyện cũng không biết đường mật, hỏi một câu ngớ ngẩn.

“Tôi đã thấy cô khóc rất nhiều lần, đám con gái các cô thật là phiền.” Lăng Việt oán giận một câu.

Anh gắp một miếng thịt bò đút vào miệng cô, “Có thời gian đa sầu đa cảm, còn không bằng ăn nhiều một chút, cô quá gầy.”

Mộc Tiểu Đồng nhìn anh không nói gì, cái miệng chầm chậm nhai thịt bò, cô chẳng qua là có một chút cảm động mới không cùng anh cãi nhau.

Bởi vì anh nói, không cho cô một mình ra ngoài, sợ cô bị người ta bắt nạt.

Tuy rằng anh có chút bá đạo lại thích xem mình không may mắn, ngữ khí thái độ có chút ác liệt, nhưng anh lại rất quan tâm cô. Đáy lòng có chút chua xót, cô thích Tống Nho Thần chính là vì anh từ nhỏ đã che chở cho cô, khiến cô có cảm giác an toàn.

Mẹ của cô từ lúc cô còn rất nhỏ đã vào viện chữa bệnh, không có thời gian quan tâm cô, mà Mộc Kình Thiên lại nhìn cô không vừa mắt, hai mẹ con Mộc Tiểu Bội thay nhau dùng mọi cách ngược đãi cô.

Khi đó cô nhỏ như vậy, vẫn luôn bất lực, Tống Nho Thần giống như anh trai che chở cô, giúp đỡ cô, cô sao có thể không cảm động.

Thật ra Lăng Việt cũng khá tốt, anh cũng quan tâm đến cô.

“Có phải cảm thấy gả cho tôi rất hạnh phúc không?” Người đàn ông ngồi ở đối diện uống một ngụm canh, nhìn cô nói.

“Nếu cô cảm thấy cảm động, trực tiếp lấy thân báo đáp là được.”

Truyện chỉ có duy nhất tại webtruyen.com!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương