Hào Môn: Trốn Gả 101 Lần
Chương 66: Cô Giả Bộ Rất Yêu Tôi (2)

Tần Ngọc không rõ tại sao sắc mặt mặt cô lại xám xanh, nhưng bà cũng không có suy nghĩ nhiều, nói tiếp trọng điểm, "Bình thường Lão gia mời Tam thiếu dùng cơm thì Tam thiếu đều sẽ không vui, nhưng khi lão nghe nói cô và Tam thiếu trong khoảng thời gian này ở chung không tệ, cho nên muốn để cô thuyết phục Tam thiếu, đêm nay cùng cậu ấy đến đó."

Mộc Tiểu Đồng trợn trắng mắt, "Để tôi đi khuyên nhủ anh ta xem sao!"

Rốt cuộc mắt những người này có vấn đề gì không vậy, cô chẳng qua chỉ là một tù binh thôi, tù binh đó, có biết không? Chính là chuyên môn bị người khác ngược đãi!

"À..., lão gia tử nhà anh muốn mời anh tối nay đến nhà chính dùng cơm..." Tâm tình khó chịu đá văng cửa phòng, vừa đi vào lại ngạc nhiên ngừng lại.

Lăng Việt mới từ trong phòng tắm ra, ở bên hông vô cùng đơn giản chỉ quấn một chiếc khăn tắm trắng, trên người còn dính đầy những giọt nước, da thịt trắng nõn nhưng lồng ngực lại cường tráng, rắn chắc, cộng thêm gương mặt khuynh quốc khuynh thành kia...

Trời ơi, quá kích thích! Mặt Mộc Tiểu Đồng lập đỏ lên.

"Ừm... Mặt của cô sao mà đỏ thế?" Anh như không có việc gì hướng về phía cô đi tới, đưa tay kéo cô vào ngực, chân phải đá vào cửa để đóng lại.

Nâng cằm của cô lên, đôi mắt xanh nhìn thẳng vào cô, trên mặt biểu tình đạm mạc như mọi khi, nhìn một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Cô có phải phát sốt ngã bệnh rồi không?" Trong thanh âm mang theo quan tâm, đưa tay đang muốn sờ lên trán của cô, Mộc Tiểu Đồng một cái giật mình tránh ra.

"Tôi không có bệnh, thân thể tôi tốt lắm!" Cô lập tức khẩn trương mở miệng, vùng vẫy một hồi, lùi cách xa anh hai bước.

Lăng Việt nhíu mày, nghiêm túc nói: "Đừng giả vờ kiên cường, có lẽ là tối hôm qua ngâm trong bồn tắm quá lâu nên bị cảm rồi."

Nhìn thấy bộ dáng nghiêm chỉnh của anh, trong lúc nhất thời, Mộc Tiểu Đông không biết phải giải thích như thế nào, anh vừa định bước thêm một bước để xem tình trạng của cô.

Nhưng không ngờ Mộc Tiểu Đồng đột nhiên hét lớn một tiếng, "Anh, anh lùi lại, không được tới gần tôi!"

Ôi! Một tuyệt sắc đại mỹ nam như thế, hơn nữa còn là nửa thân trần. Anh cứ đứng sờ sờ trước mắt cô, cứ cho rằng cô không phải hoa si thì huyết dịch cũng sẽ...

Lăng Việt thấy cô hét lên thì có chút không hiểu.



Anh nhớ lại mấy ngày nay mình thường xuyên hành hạ cô, liền mở miệng: "Có phải làm việc nhà quá mệt mỏi không?"

Cô vốn là Mộc đại tiểu thư, mặc dù ở Mộc gia không được thương yêu, nhưng cũng không phải làm làm việc nhà nhiều như thế, có thể là mình bắt cô làm quá sức, cho nên cô mới khó chịu như vậy. Anh âm thầm cân nhắc có nên giảm bớt một chút việc nhà để cô thoải mái hơn không.

"Không phải!" Lúc này đầu óc Mộc Tiểu Đồng bị sắc đẹp trước mắt làm cho lú lẫn, trực tiếp phủ nhận.

"Tóm lại bây giờ anh đi mặc quần áo tử tế trước đi, rồi lại nói chuyện với tôi sau." Nói chuyện với cô kiểu này, cô cảm thấy rất có áp lực.

Lăng Việt trừng mắt nhìn cô, nhưng cũng không có nhiều lời, đi thẳng đến tủ đồ thay quần áo.

Thế nhưng anh vẫn là không nhịn được ở trong lòng mà phàn nàn, con gái thật sự là phiền phức, hoàn toàn không hiểu rõ đầu óc của cô lạo chập mạch ở chỗ nào.

"Hmm, đêm nay có đi tới nhà chính của Lăng gia hay không?"

Mộc Tiểu Đồng ngồi ở trên ghế salon, có chút không được tự nhiên, liếc mắt hỏi anh. Trong lòng lại oán thầm anh cả ngày giả ngu giả ngốc, thế mà ngay cả người trong nhà muốn mời anh ăn bữa cơm cũng phải nhìn tâm tình của anh.

Cô lại đang nghĩ cái gì?

Lăng Việt nhìn chằm chằm cô, đối với ánh mắt từ đầu đến cuối không nguyện ý nhìn mình, anh cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Đương nhiên đi."

Anh tự mình sửa sang lại cà vạt, tiếp tục nói: "Nếu không sao có thể cho người khác thấy cô quan trọng đối với tôi?" Mộc Tiểu Đồng giật mình, lập tức quay đầu nhìn anh, biểu hiện khó tin.

Lăng Việt gật đầu, ừ nhẹ một tiếng coi như khẳng định lại lần nữa, "Cô cực quan trọng với tôi!"

Mộc Tiểu Đồng mở to mắt, không biết tại sao nhịp tim còn có chút nhanh.



Lăng Việt cũng không chú ý tới nét mặt của cô, anh thắt chiếc cà vạt trên cổ, nghĩ nghĩ, bổ sung:

"Đúng rồi, chốc nữa đi đến nhà chính, nhất định cô phải biểu hiện rằng cô vô cùng, vô cùng yêu tôi."

"Yêu anh?" Cô kinh ngạc một tiếng.

Lăng Việt cuối cùng cũng thắt xong cà vạt, anh ngước mắt lên, giận nhìn cô, "Bây giờ chúng ta phải làm bộ ân ái, yêu thương nhau. Không thì sao có thể lấy lòng họ để họ cho cô tiến vào tập đoàn Lăng thị." Anh nói như lẽ đương nhiên.

Mà Mộc Tiểu Đồng lập tức ở trong lòng muốn chửi chính mình, cô vậy mà khi tên này nói mình đối với anh ta vô cùng quan trọng, lại vô cớ mà đỏ mặt.

Quả nhiên người đàn ông này sẽ không thể trực tiếp lý giải, dĩ nhiên, người có tướng mạo xuất sắc, lời nói trầm thấp từ tính như thế, thì cho dù là một cái cây cũng sẽ không cẩn thận mà đỏ mặt.

"Biết, biết! Chỉ cần anh đừng quá chán ghét, tôi sẽ tận lực phối hợp cùng anh." Cô ghét bỏ khoát khoát tay.

...

Mộc Tiểu Đồng gả cho Lăng Việt được gần một tháng, nhưng đây là cô lần đầu tiên tới nhà chính Lăng gia. Nơi này xây dựng theo kiểu kiến trúc Trung Quốc cổ lâm viên, mang một màu sắc cổ kính. Bốn phía có hoa cỏ trân quý nở rộ, đình nghỉ mát được đục đẽo không có chỗ nào mà không phải là tinh mỹ.

"Đừng lộ ra bộ mặt nghèo kiết xác đó chứ." Lăng Việt đi bên cạnh, ghé tai cô trêu chọc nói một câu.

Mộc Tiểu Đồng trừng anh, "Tôi đây là đang thưởng thức cảnh đẹp."

Người này nói thật là quá khó nghe, cô vụng trộm đạp anh một cước, "Anh là kẻ ngu anh không nhớ sao? Nói cái gì mà nói! Mau ngậm miệng, chẳng may bị người khác phát hiện sẽ không tốt."

Lăng Việt đối với chuyện cô giẫm chân mình hoàn toàn không để ý, vậy mà sâu kín nói: "Không nghĩ tới cô nhanh như thế liền bắt đầu lo lắng cho tôi rồi, tôi thật sự là có chút cảm động đó."

Mộc Tiểu Đồng lại một lần nữa cảm thấy mình cùng người này không cách nào nói chuyện được, anh không ngậm miệng thì cô tự ngậm miệng lại vậy! Da mặt người này thật sự là quá dày.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương