Hào Môn: Trốn Gả 101 Lần
Chương 61: Cô Làm Hầu Gái Cho Tôi (1)

"Lão đại, bây giờ đang giữa mùa đông, anh đi tắm nước lạnh làm gì?" Lãnh Tiêu cẩn thận đỡ Lăng Việt ngồi xuống ghế salon trong phòng ngủ, miệng còn không ngừng lải nhải.

Lăng Việt ngước mắt liếc anh một cái, "Ngậm miệng." Thanh âm mang theo chút khàn khàn.

Lãnh Tiêu quay đầu nhìn về phòng ngủ bên kia rồi thu ánh mắt lại, nhất định là bởi vì cô gái kia, anh bất mãn hừ lạnh một tiếng, thế nhưng cũng không dám nói thêm nữa.

"Trở về đi." Lăng Việt phân phó một câu, sau đó đứng dậy muốn đi đến phía giường bên kia.

Lãnh Tiêu mấp máy môi, ở trong lòng than thở, thật sự đúng là không có lương tâm.

Anh ta đang nói chuyện với ai vậy? Tại sao thanh âm của anh lại khác biệt so với thường ngày?

Tay nhỏ của Mộc Tiểu Đồng siết chặt ga giường, đôi mắt vẫn luôn không dám mở ra, chỉ có điều tai cô lại nghe ra được sự dị thường một cách rất rõ ràng, có người từng bước một đi tới bên giường.

Cô biết rõ ràng người đang đi tới gần mình là Lăng Việt, nhưng lại có chút không giống Lăng Việt. Đến cùng là thế nào đây? Không phải là tâm thần phân liệt đấy chứ.

Lãnh Tiêu thấy anh hoàn toàn không muốn phản ứng lời mình nói thì rất buồn bực, để lại một câu: "Lâm Giang nói anh nhất định phải dùng thuốc đúng giờ, nếu như ngày mai còn không hết sốt, cậu ta sẽ tự mình tới bắt anh đi ngâm nước thuốc."

Lăng Việt bỗng nhiên quay người lại, một cái nhìn lạnh lẽo kèm theo sự chết chóc. Lãnh Tiêu toàn thân run rẩy, yên lặng quay đầu, đứng lên rồi nhanh chóng rời đi.

Quả nhiên bị tên khốn Tả Thiếu Hoài kia nói trúng, đúng là vừa cưới vợ liền quên anh em.

Lăng Việt nhìn Lãnh Tiêu đóng cửa mật lại, lúc này mới chậm rãi quay người, con mắt chăm chú mà nhìn vào cô gái đang ngủ ngon lành ở trên giường.

Mộc Tiểu Đồng cảm giác được ánh mắt mãnh liệt của anh, trong lòng bàn tay đều đang đổ mồ hôi. Anh ta muốn làm cái gì?

"Ngồi dậy đi." Đột nhiên anh nói một câu khó hiểu.

Tim Mộc Tiểu Đồng như bị ai đó bóp nghẹt, toàn thân cứng ngắc.

Anh, anh sẽ không phải là...



Lăng Việt vẫn nhìn cô, tự mình đi đến bên mép giường ngồi xuống, Mộc Tiểu Đồng cảm giác được giường lớn lún xuống, anh đang ngồi bên cạnh tay phải của cô.

Khí thế anh cường đại khiến cho Mộc Tiểu Đồng khẩn trương tới cực điểm, không thể nào, làm gì có chuyện như khoa học viễn tưởng như thế được? Cô nằm ở trên giường không dám cử động cũng không có nhúc nhích, người này sao có thể phát hiện cô chưa ngủ được, chuyện này thật không có khả năng.

Mộc Tiểu Đồng không ngừng tự an ủi mình, cô muốn trấn an trái tim đang điên cuồng đập trong lồng ngực.

"Cô còn muốn vờ ngủ đến bao giờ?"

Đột nhiên, một âm thanh trầm thấp lần nữa vang lên, triệt để đánh nát tất cả huyễn tưởng của Mộc Tiểu Đồng.

Anh thật, thật sự phát hiện mình. Làm sao đây? Cô chết chắc!

Trong suy nghĩ của Mộc Tiểu Đồng đột nhiên hiện lên chuyện Mộc Kình Thiên ý vị thâm trường nói với cô, còn có quá khứ Lăng Việt ở cùng cô, cô lập tức bị chính suy nghĩ của mình làm cho sợ hãi cùng kinh ngạc, Lăng Việt căn bản là không có bệnh!

Thế nhưng ý nghĩ này lại càng khiến cô thêm tuyệt vọng, bởi vì cô lúc này bị anh biết được rồi, có khi nào cô sẽ bị giết người diệt khẩu không?

Nghĩ tới đây, cô lại nhớ đến đôi mắt màu xanh thẳm mà lãnh khốc kia, Mộc Tiểu Đồng thật muốn tự tử cho rồi.

Tại sao cô lại không may như thế, cô tuyệt đối không muốn biết bí mật của người đàn ông này!

"Mộc Tiểu Đồng!" Anh đưa tay xoa lên gương mặt của cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, "Cô đang sợ sao?" Thanh âm trầm thấp từ tính, ôn nhu nhưng lại lộ ra sự nguy hiểm.

Vào khoảnh khắc Mộc Tiểu Đồng bị bàn tay của anh đụng vào gò má, cô lập tức hít vào một hơi, run rẩy môi, lấy dũng khí, chậm rãi mở to mắt.

"Anh, anh..." Thật vất vả mới mở lời được, vậy mà lại bị đôi mắt sâu như đại dương kia nhìn thẳng, cô lập tức bị dọa sợ, liền nuốt lời định nói xuống.

Lăng Việt trông thấy trong mắt cô rõ ràng đang sợ hãi, đáy lòng không khỏi bực bội, ánh mắt càng trở nên nên băng lãnh, sắc bén hơn.

"Tôi không có bệnh, vẫn luôn không có." Lời nói lộ ra ẩn nhẫn nộ khí.



Anh đem đầu chậm rãi cúi xuống, xích lại gần cổ của cô, Mộc Tiểu Đồng lập tức cảm giác được mùi hương của anh xông vào mũi, còn có khí thế mang theo sự lạnh giá. Cô trợn to mắt, nhìn chằm chặp khuôn mặt anh tuấn nhưng lại đáng sợ đến cùng cực kia.

"Nếu cô đã biết bí mật này, như vậy..." Môi mỏng của anh ghé sát vào vành tai của cô.

Hô hấp ấm áp kích thích mỗi một dây thần kinh của cô. Khi anh nói những lời này, thân thể Mộc Tiểu Đồng không tự chủ được vặn vẹo một chút, nhanh chóng lùi dần về phía sau.

Cô cảm thấy đây mới thật sự là Lăng Việt, bộ dạng này của anh rất nguy hiểm mà âm trầm khó lường.

Lăng Việt nhìn cô sợ hãi mình đến thế, không biết là bởi vì tâm tình phiền muộn do sốt, hay là bởi vì anh chán ghét cô nhìn mình như vậy, anh không tự chủ được mà đè người về hướng cô, thân thể nặng nề đè lên thân thể mềm mại của cô. Mặc dù là cách một lớp chăn mền, nhưng anh vẫn như cũ có thể cảm giác được dáng người mềm mại mê hoặc của cô.

"Mộc Tiểu Đồng, cô nói xem... Tôi nên xử lý cô như thế nào đây?" Tiếng nói của anh vừa dứt.

Thân thể Mộc Tiểu Đồng cũng run rẩy theo, "Không muốn." Cô kinh hô một tiếng.

"Không muốn?" Hai chữ này tựa hồ là dùng âm mũi mà nói ra, rõ ràng là vẻ chán ghét, "Nếu như là Tống Nho Thần, cô còn cự tuyệt sao?"

Bỗng dưng anh ngẩng đầu lên, một đôi mắt xanh lạnh lẽo giống mũi tên đâm vào trái tim cô, khóe môi của anh nở một nụ cười đáng sợ.

Anh gằn từng chữ: "Tôi cho cô biết! Hiện tại cô là vợ của tôi, cô không có quyền cự tuyệt!" Ngữ khí lạnh lùng, không chấp nhận bất cứ sự kháng cự nào.

Lăng Việt nhìn bộ dáng ngẩn ngơ của cô, nụ cười bên khóe môi càng thêm xán lạn, chỉ là quá mức loá mắt đến nỗi khiến cho người khác nhìn thấy mà phải rùng mình.

"Đêm nay, tôi nhất định phải làm cho cô biết, đến cùng ai mới là người đàn ông của cô."Giọng nói giống như đã phải kiềm chế lâu vang lên, một đôi môi nóng bỏng hung hăng hôn lên môi cô.

... ...

"Tôi cầu anh." Thanh âm nghẹn ngào, bất lực.

Mộc Tiểu Đồng sợ anh làm bước kế tiếp, không biết là bởi vì nguyên nhân bị Tống Nho Thần phản bội hay là nguyên nhân khác, cô hiện tại đặc biệt phản cảm người khác phái tiếp xúc.

"Cô..." Lăng Việt ánh mắt gắt gao nhìn về phía gò má cô đầy nước mắt, nhất thời chán nản, cô chán ghét mình chạm vào cô đến thế ư?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương