"Khả Hinh! ! Cô xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao để cho mình trở thành như vậy?" Nhã Tuệ lo lắng đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, một hai ba, kéo cô đến sau cây cột tròn thật to của khách sạn, gỡ xuống rong biển trên người cô, vừa gỡ vừa tức giận hỏi.

"Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh cũng thật sự gấp gáp xin lỗi, vừa vươn tay nắm rong biển trên người mình, vừa nói: "Vừa rồi lúc tôi đi tới đây, gặp phải một chiếc xe đông lạnh xảy ra tai nạn giao thông ở phía trước, rất nhiều hải sản đổ hết xuống mặt đường, tôi giúp mang. . . . . . tôm hùm bỏ vào trong xe đông lạnh một chút, không ngờ bị trợt chân, va phải thùng hải sản, thiếu chút nữa bị rong biểu chôn. . . . . ."

Đường Khả Hinh càng nói càng cảm thấy mất mặt, cuối cùng chỉ cúi đầu, thở nhẹ một hơi, không dám lên tiếng.

Nhã Tuệ đau lòng nhìn cô một cái, mới xoay người nhìn về phía Từ Trạch Minh cười lấy lòng, nói: "Quản lý. . . . . ."

"Ngừng!" Gương mặt Từ Trạch Minh căng thẳng, ôm vai, có chút tức giận nhìn Khả Hinh một cái, sau đó cúi đầu nghiêm túc nói với Nhã Tuệ: "Đây chính là người bạn thân mà cô nói. . . . . . thông minh, lanh lợi, vừa đáng yêu, lại hết sức say mê công việc? Cô ấy mang bộ dáng này tới gặp tôi? Muốn để lại ấn tượng sâu sắc với tôi đúng không?"

"Không phải, không phải, không phải! Hôm nay chỉ là ngoài ý muốn!" Nhã Tuệ vội vàng vươn tay nắm rong biển đáng chết trên người Khả Hinh.

"Khách sạn là một nơi không cho phép có chuyện ngoài ý muốn xảy ra! ! Mặc dù chúng ta không thể hoàn toàn loại bỏ!" ánh mắt Từ Trạch Minh chợt lóe nhìn trên người của Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh cũng có chút sốt ruột nhìn Từ Trạch Minh, ngượng ngùng cười một chút, thuận tay lấy xuống rong biển trên tóc mình, ai ngờ lấy xuống một cái càng cua chết! Cô giật mình cầm càng cua này liếc mắt nhìn rồi vội vàng vứt nó! Đôi tay vội vàng đặt ở trên đùi xoa xoa!

Khiêu chiến đến cực hạn cuối cùng của Từ Trạch Minh, anh ta nặng nề thở dốc một hơi, ngẩng đầu lên không muốn nhìn cô nữa, bản thân có cảm giác người này sẽ gây họa cho mình!

Vẻ mặt Nhã Tuệ căng thẳng tiến đến gần trước mặt của Từ Trạch Minh, lấy lòng nói: "Chúng tôi thích nhất Quản lý Từ hiền lành đẹp trai, hào phóng, tao nhã, phong độ, nhanh nhẹn. . . . . . Đây chỉ là tình trạng bất ngờ, sau này anh sẽ biết, cô gái này rất ưu tú! Rất chăm chỉ!"

Từ Trạch Minh liếc mắt nhìn Nhã Tuệ!

"Quản lý Từ!" Nhã Tuệ lập tức cầu xin, vươn tay nhẹ nắm cánh tay của anh ta, lắc lắc.

"Đi!" Từ Trạch Minh tức giận phủi tay xuống, mới chỉ vào bộ dáng của Đường Khả Hinh, nói: "Cho dù tôi đồng ý, bộ dạng này của cô ấy có thể qua được cửa Trần Mạn Hồng sao?"

Nhã Tuệ nghe có hi vọng, lập tức cười nói: "Chỉ cần anh đồng ý, chuyện của Mạn Hồng tôi giải quyết!"

Từ Trạch Minh không lên tiếng, lại nhìn Đường Khả Hinh, nhìn thật lâu, thật lâu, lại nhìn Lưu Nhã Tuệ bình thường luôn làm việc nghiêm túc cẩn thận, mới thở dài, nói: "Nhanh dẫn cô ấy đến nhà hàng tây trình diện, không có việc gì thì đừng giằng co loạn! Nhã Tuệ, đây là tôi cho cô mặt mũi lần sau cùng! Sau này cho dù là ông trời tôi cũng mặc kệ!"

Nhã Tuệ và Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, có chút vui mừng nhìn người đàn ông hiên ngang, phong độ gần 30 tuổi!

Từ Trạch Minh không muốn nhìn hai người bọn họ nữa, chỉ vào đống rong biển trên người Đường Khả Hinh, nhanh chóng nói: "Cô, cô, cô. . . . . . Nhanh thu dọn sạch sẽ rong biển trên người, nhanh đi trình diện một chút! Đừng làm trở ngại công việc của Quản lý Lưu ! !"

Đường Khả Hinh cảm kích gật đầu, thấp thỏm cười nói: "Vâng . . . . . Cám ơn Quản lý Từ!"

Cô còn biết mình họ Từ?

Từ Trạch Minh liếc nhìn Nhã Tuệ một cái, Nhã Tuệ cười như đang nịnh nọt, anh ta lắc đầu một cái, bất đắc dĩ nói: "Mau đi đi! Tôi không có thời gian cùng cô đi một chuyến đến nhà hàng tây! Cẩn thận Mạn Hồng! Hôm nay nghe nói cô ấy đến ngày kinh nguyệt rồi !"

Nhã Tuệ và Khả Hinh không nhịn được bật cười, hai người bạn thân nhìn nhau!

"Nhanh lên! Sắp đến mười một giờ trưa rồi! ! Hai quản lý nhà hàng tây hôm nay cũng làm cả buổi trưa! ! Mười một giờ bọn họ phải ăn cơm! Mau!" Nhã Tuệ lập tức dắt tay Khả Hinh đi về phía trước!

Đường Khả Hinh cũng hơi lo lắng bước đi theo Nhã Tuệ.

Hai người đi vòng qua đại sảnh khách sạn, đi dọc theo lối đi dành cho nhân viên, bước nhanh về hướng lối đi nhân viên nhà hàng tây, lúc đi qua vườn hoa trước khách sạn, nhìn thấy trong vườn hoa khách sạn có hai người khách nước ngoài đang ngồi, ăn mặc trang phục tình nhân, ôm nhau chung một chỗ, ở trong buổi sáng lãng mạn, ôm nhau hôn môi. . . . . .

Đường Khả Hinh lập tức cúi đầu đi theo Nhã Tuệ, rốt cuộc đi tới trước một thang máy màu trắng trong suốt, Nhã Tuệ đè xuống mở khóa cửa, xoay người về phía bạn thân nói: "Khách sạn chúng ta, tổng cộng có 12 nhà hàng tây với phong cách khác nhau, cô muốn tiến vào nhà hàng tây, đây là nhà hàng tây thuộc về khu giải trí, cho nên cấp trên của cô là Tiền Chí Bân quản lý khu giải trí, kế tiếp, nhà hàng có hai người quản lý, một nam là Giám đốc Tào Anh Kiệt, anh ấy là người thoải mái, vui vẻ, đẹp trai, ba năm trước đây du học ở Âu Châu mới trở về, cách quản lý và kinh doanh đều theo phong cách phương tây, một nữ quản lý tên là Trần Mạn Hồng, tính cách cô ấy có chút kì lạ bắt bẻ nhưng vô cùng chuyên nghiệp! Tôi đều đã chào hỏi, chỉ cần bình thường không để xảy ra sai lầm gì, đánh nát một hai cái ly, thật ra chúng tôi có thể giải quyết riêng, nhưng chuyện này ngàn vạn lần không được nói với người khác"

Đường Khả Hinh lập tức gật đầu, cùng Nhã Tuệ đi vào thang máy, thậm chí tim cô đập thình thịch.

Thang máy lên tới tầng thứ hai mươi tám, dừng ở tại một tấm thảm màu tím đậm, trước lối đi xa hoa rực rỡ.

Nhã Tuệ dẫn Đường Khả Hinh đi qua hành lang thật dài, vừa đi vừa chỉnh sửa quần áo ướt đẫm cho cô, vuốt lại tóc một chút, mới vòng qua cửa chính nhà hàng tây, đi về phía phòng nghỉ ngơi kiêm phòng làm việc nhà hàng tây, không ngờ bọn họ mới vừa đi vào cũng đã nghe thấy tiếng khóc ‘oa’ của một nữ nhân viên phục!

Nhã Tuệ dẫn Khả Hinh ngạc nhiên đứng ở cửa, thấy trước quầy Bar phòng nghỉ ngơi, có một cô gái cao gầy mặc đồng phục màu đen của khách sạn, trang điểm tinh tế, thanh nhã, chải búi tóc thật cao gọn gàng, trong tay cầm một đầu cây roi thép thật dài, chỉ vào năm nữ nhân viên phục vụ đứng vào dán tường, lạnh lùng quát lên: "Đưa tay ra!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương