Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
-
Chương 1313: Đại kết cục (53)
Editor: Ngày Đẹp Tươi
Sáng sớm, ngày lễ nạp thái.
Trời, vẫn vừa mới tảng sáng, xa xa núi rừng tiếp tục chìm đắm trong sương mờ, lộ ra một mảnh màu sắc xanh xanh, giấu dưới sự bình tĩnh này, rốt cuộc có bao nhiêu cố sự thần bí mà đặc sắc?
Những căn nhà kiểu Trung Quốc dừng giữa sườn núi, trái phải sâu thẳm mà kéo dài con đường Đồng Du, vô số đặc công cùng vệ sĩ nhao nhao mặc chế phục, cách Đường gia trăm mét, đi quanh thủ hộ nghiêm ngặt, lóe ra ánh đèn xe cảnh sát xanh đỏ, đem ký giả cùng người xem náo nhiệt, toàn bộ đều chặn lại bên ngoài rào chắn, tất cả đều bình tĩnh như vậy, ngay cả người chủ trì đại cục bà Chu, cũng không thấy bóng dáng đâu, cả con đường phượng hoàng rộng lớn hoàn toàn yên tĩnh, vô số ký giả, bắt đầu chờ từ đêm qua, trận trận đèn flash chói mắt lóe ra tia sáng, nghe nói hôm nay sẽ có hai nhân vật quyền cao chức trọng nhất, tham gia lễ nạp thái lần này, nhưng mỗi người cũng không dám kêu tên của bọn họ, mà phấn khởi nghĩ Trang gia rốt cuộc sẽ cử người cùng vật thế nào đi đến lễ nap tài đây, bầu không khí long trọng này, cũng đã khiến người ta chờ mong.
Tòa nhà Trang gia lúc này một chút động tĩnh cũng không có, mà bầu không khí khách sạn Á Châu liền một trận vô cùng nhiệt liệt, nghe nói hôm nay lễ nạp thái xuất phát ở phòng tổng thống, các cô mỗi người đều hưng trí bừng bừng đàm luận chuyện này, tổng quản lý khách sạn Hoắc Minh cũng đã đến khách sạn từ sớm, dẫn theo vệ sĩ chuẩn bị tốt cho việc xuất hành trong lễ nạp thái, rất nhiều chiếc xe con màu đen đã dừng trước khu biệt thự phòng tổng thống bạch kim, thỉnh thoảng nhìn thấy một vài người hầu mặc đồng phục đen trẻ tuổi ra ra vào vào, bên trong vườn hoàn toàn yên tĩnh cùng thần bí.
Hơn sáu trăm ký giả toàn thành phố, chia ra tìm tòi khắp các con đường, nhưng bầu không khí ấy, lại không dám kinh động đến Tô phủ.
Tô phủ.
Ngôi nhà lớn kiểu Trung Quốc có cành liễu rũ xuống dòng suối phun từ con rùa lớn màu vàng, kéo dài sức sống đêm qua, cuồn cuộn không ngừng phun ra dịch thể màu vàng, cửa lớn chạm khắc màu xanh, chỉ hé mở, thỉnh thoảng có thể thấy thân ảnh di động, không có bao lâu, liền bay ra một trận mùi thơm trà hoa nhài, Tô Linh mặc áo sơ mi trắng cùng quần ôm sát vàng nhạt, tóc buộc cao đuôi ngựa, hiện ra vóc người cao gầy cá tính, tay cầm bút lông dài, đứng trước bàn có bóng trúc nhẹ đung đưa, mặt bộc lộ thần sắc nghiêm túc, hai tròng mắt nhẹ chớp nháy, ngưng thần nửa khắc, mới chậm rãi cúi người, nhấc bút lông, dưới tờ giấy trắng muốt ngưng thần tĩnh khí viết: Bảo kiếm phong theo mài giũa ra, hoa mai hương chuốc khổ hàn đến...
Bút lông chấm mực lướt qua giấy huyên, phát ra thanh âm “Róc rách”, ngừng lại nửa khắc, nét chữ rồng bay phượng múa tức khắc xuất hiện.
Tịnh Kỳ chậm rãi bỏ trà bánh xuống, trầm mặc nhìn về phía bức thư pháp lịch sự tao nhã trước đài mực hương kia.
Tô Linh vừa giơ bút lông viết, vừa ngưng mặt hỏi: “Chuẩn bị thế nào rồi?”
Tịnh Kỳ nhìn về phía Tô Linh, mỉm cười nói: “Tất cả đều chuẩn bị xong, chỉ là cửu long đỉnh kia...”
Cô lẳng lặng liếc mắt nhìn Tô Linh một cái.
Tô Linh vẫn ngưng thần tĩnh khí, hai tròng mắt càng lúc càng tinh nhuệ lóe ra, tiếp tục cầm giữ lực đạo cùng tư tưởng, rốt cuộc tuyệt bút vung lên, hoàn thành câu thơ cứng cáp hùng hồn này, cô lúc này mới hơi ngừng lại, tay giơ bút lông, đón gió thu từ rừng trúc xanh thổi vào, nhìn về phía nét chữ tiêu sái của mình, rốt cuộc hài lòng tươi cười, hơi gật gật đầu.
Thời gian từng chút từng chút qua đi, tuy nhiên giờ lành chưa tới, ấn theo lời Lý sư, hôm nay là ngày lành “ Đan phượng triêu dương” trăm năm khó có được một ngày, chân trời chỉ từ từ chớm đỏ, nhưng tia nắng ban mai đến trễ hơn so với lúc trước, vô số ký giả nhao nhao kỳ quái ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời một mảnh trắng xóa, kỳ thực thoạt nhìn đó cũng không phải một ngày lành đặc biệt, thậm chí có những người xì xầm to nhỏ, có thể mưa hay không, mới nói đến đây, thỉnh thoảng nhìn thấy cửa lớn Đường gia có chút tiếng động, nhưng rất nhanh liền biến mất, mọi người lại nhao nhao tò mò đưa mắt nhìn sang.
Đường gia!!
Hơn mười người hầu mặc váy đồng phục đen, tóc búi cao tinh xảo, nhao nhao đứng trước cửa lớn hoa viên, một thảm đỏ từ cửa lớn chính viện nối thẳng tới bên ngoài chiếc cổng sắt khắc hoa màu đen, cửu đỉnh lò bằng đồng đen đặt ngay chính giữa thảm đỏ hoa viên, long trọng mà thần bí, trái phải hai bên thảm đỏ, để một chiếc bàn thật dài, trên bàn đặt các loại điểm tâm sơn trân hải vị được nấu nướng tinh xảo, còn có bàn quả đào tiên ngụ ý cát tường, bà Chu lúc này dẫn Dĩnh Hồng còn có vài người hầu, từ cánh cửa chính viện thần bí đi ra, mặt bộc lộ vẻ uy nghiêm, nhìn về phía cây tùng nghênh khách cùng các loại cây ăn quả được treo hồ điệp kết, trúc xanh thật dài vẫn kéo dài không ngừng “Quỳnh tương ngọc dịch”, thảm đỏ thật dài trải ra long trọng mà vui mừng, cảm giác ký giả bên ngoài cùng với dòng người dũng động, bà lại vẫn lạnh nhạt xoay người, nhìn về phía Dĩnh Hồng chậm rãi hỏi: “Tiểu thư dậy chưa?”
Dĩnh Hồng mỉm cười nhìn về phía bà Chu nói: “Sáng sớm đã dậy rồi, hình như có chút ngủ không ngon.”
Bà Chu nghe lời này, mặt bộc lộ nụ cười hiếm thấy, lại hỏi: “Phu nhân... Tối hôm qua trở về chưa?”
Dĩnh Hồng nghe lời này, lại hơi ngưng nhìn về phía bà Chu.
Chút không khí khẩn trương cùng càng lúc càng nghiêm túc ấy, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ Đường gia, so với sự hoan thiên địa hỉ hôm qua, mọi người cười cười nói nói, hôm nay mỗi người đều thập phần trầm tĩnh nghiêm túc, biết sau đó sẽ có nhân vật cấp cao đến, các cô tất cả đều trận địa sẵn sàng đón quân địch, chớ lên tiếng nói nhỏ, phòng khách mặc dù rộng lớn bày biện đồ cổ cùng bố trí rất tráng lệ, nhưng vẫn không lọt ra chút tia sáng sung túc nào, trên lầu dường như có thanh âm truyền đến, lại rất mau biến mất.
Phòng ngủ chính trên lầu.
Đường Chí Long dậy thật sớm, mặc quần áo ở nhà đơn giản, ngồi trước bàn dài cạnh cửa sổ sát đất, mặt bộc lộ vẻ suy ngẫm, hai tròng mắt ẩn nhẫn nhìn về phía núi rừng xa xa, truyền đến những đợt khói xanh mờ mờ ảo ảo, khiến cho người ta chờ mong một ngày trọn vẹn, ông lại ẩn nhẫn đau đớn tỏng lòng, nhớ lại lúc con gái toàn tâm muốn cầu xin, khiến ông nhẹ thở dốc, từ đêm qua ông vẫn chờ đợi vợ mình trở về, nhưng vẫn đợi đến khi trời mịt mù, mới ngủ, mà không có bao lâu sau, ông tỉnh lại, lúc đứng dậy chợt cảm thấy eo mỏi lưng đau, hai tròng mắt đau đớn chớp chớp, cũng không gọi người hầu, liền tự mình ngồi trên ghế, rơi vào trầm tư...
Có lẽ bất luận như thế nào, người kia thủy chung vẫn là người vợ sống chung hơn mười năm của mình, đó cũng là một cuộc “Hôn nhân”.
Tiếng gõ cửa, dần yếu ớt vang lên, thanh âm người hầu nhỏ nhẹ truyền đến: “Lão gia, nên đứng dậy...”
Đường Chí Long lẳng lặng ngồi trên ghế, cảm thụ được gió cuối thu, có chút lạnh, tim dường như cũng có chút lạnh...... Tiếng gõ cửa kéo dài, ông lúc này mới hoàn hồn, hai tay chống ghế bành, dần dần đứng lên, lại không tự chủ cách cây tùng nghênh khách ngoài cửa sổ, nhìn thấy con đường Đồng Du nhỏ bên trái, đang từ từ đi tới một thân ảnh quen thuộc, trong tay dường như ôm một chiếc hộp gỗ màu đỏ, đang mệt mỏi đi trên đường núi, thần sắc ông hơi ngưng, hai tròng mắt lóe lên vài phần kinh hỉ, tức khắc tinh thần vui sướng rất nhanh cất bước đi ra khỏi phòng ngủ...
Lý Tú Dung vẫn mặc quần áo đơn giản, so với những bộ trang phục cũ trước đây thì đã khá hơn nhiều, trong tay ôm một chiếc hộp gỗ điêu khắc hoa mai, đang vẻ mặt trầm tư mệt mỏi đi lên núi, biết cửa chính có ký giả, bà liền từ con đường ven sườn núi đi về phía cửa sau nhà mình, thấy hai người hầu nhanh chóng mở cửa tường vây, đang muốn nghênh đón mình, bà khẽ cười cười, đang muốn cất bước đi vào trong, lại nhìn thấy chồng mình đã kinh hỉ đi ra, bà hơi giật mình...
Đường Chí Long giống như nằm mơ, kinh ngạc mà đau lòng đứng cạnh cửa, nhìn về phía vợ mình.
Lý Tú Dung cũng thật sâu nhìn về phía chồng mình, ngón tay nhẹ lướt qua hộp gỗ cũ kia, mặt bộc lộ vẻ lo lắng, nói: “Ông tối hôm qua ngủ không ngon sao? Sao sắc mặt lại tiều tụy như vậy, so với sáng nay lúc tôi ra cửa, mệt mỏi hơn.”
Đường Chí Long không lên tiếng, chỉ là thật sâu nhìn về phía vợ mình.
Lý Tú Dung thấy ánh mắt này của vợ mình, bà dường như có chút hiểu ra, nhưng vẫn đành phải xin lỗi, nói: “Người kia là người cùng tôi mười mấy năm, không thể nào nói đến với ông, là đến ngay được, ít nhất phải cùng người ta cáo biệt, cũng xem như có một chút giao tình. Tôi thuận tiện trở lại lấy vài thứ...”
Đường Chí Long nghe lời này, chậm rãi rũ mắt xuống, nhìn về phía cái hộp gỗ đỏ kia, chợt cảm thấy một trận ký ức quen thuộc, chợt hiện về.
Lý Tú Dung nhẹ vỗ về cái hộp gỗ trân quý nhiều năm kia, mặt bộc lộ nụ cười vô cùng âu yếm, nhìn về phía chồng nói: “Hộp này là lúc chúng ta kết hôn, ông nhờ người dùng gỗ lim tốt làm riêng cho tôi, bên trong lúc đó ông tặng tôi một đôi vòng tay vàng nạm hồng ngọc. Tôi thập phần quý trọng, ngay cả lúc trong nhà xả ra biến cố, tôi cũng không tiếc bán của cải lấy tiền mặt, lại sợ người kia bởi vì ham bài bạc nổi lên tính tham, tôi liền đem hộp này chôn ở bên cạnh song gần nhà chúng tôi, qua nhiều năm như vậy, vẫn là cây đa kia. Hôm nay là ngày lành làm lễ nạp thái của con gái chúng ta, tôi trong lòng suy nghĩ trong nhà chúng ta tất cả mọi thứ, đều cơ hồ là Trang gia và Tô gia đưa tới, chỉ có mổ đồ vật thuộc về chúng ta, để lại cho con gái, vòng tay hồng ngọc này tính tới hôm nay, cũng không có gì gọi là rất trân quý, thế nhưng nhiều năm qua như vậy, tôi vẫn cất kỹ cho tới hôm nay, ở đây có tất cả tình ý của tôi đối với ông, vẫn... Vẫn luôn không có thay đổi...”
Lý Tú Dung nói cho hết lời, hai tròng mắt đã không nhịn được chìm trong nước mắt.
Đường Chí Long im lặng không lên tiếng, hai tròng mắt phiếm hồng, lặng yên nhìn về phía cái hộp đỏ kia, nhớ tới vợ mình lúc cùng mình quen biết đến lúc mình chưa có địa vị hiển hách, bà cũng vẫn chưa từng có cuộc sống xa hoa, thậm chí đối với châu báu trang sức không yêu cầu quá cao, nhưng đối với vòng tay hồng ngọc này, vẫn chưa có rời khỏi đôi bàn tay bà, bây giờ thế sự biến thiên, người thiếu phụ từng mỹ lệ ôn nhu, bây giờ đã thành một phụ nữ trung niên đầu hai thứ tóc, nếp nhăn nơi mu bàn tay, cũng đã mang theo thật sâu niềm thương nhớ cùng sầu bi, ông lập tức một trận áy náy đau đớn, chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng đem vợ ôm vào trong lòng, đau lòng nghẹn ngào nói: “Tú Dung... Cám ơn bà đã trở về... Cám ơn bà đã tha thứ cho tôi... Tất cả đều là lỗi của tôi, tôi hi sinh mọi người, mặc kệ các người là phủ nhận hay thừa nhận...”
Lý Tú Dung tựa vào lòng chồng mình, nghe lời này, nước mắt lăn dài, những thứ ân oán, những thứ vận rủi, những thứ mưa gió ấy sau khi đi qua, nhưng vẫn cảm kích ông trời có thể cho vợ chồng bọn họ vào những năm tháng cuối cuộc đời, dựa vào nhau, thỏa mãn sâu sắc khát vọng ấy, so với được sở hữu tất cả thành tựu còn có ý nghĩa hơn.
“Lão gia, phu nhân, giờ lành sắp tới! Hai người nên đi xem tiểu thư, nên dặn dò gì thì dặn dò đi!” Dĩnh Hồng mỉm cười đi ra, nhìn về phía vợ chồng Đường Chí Long nói.
Vợ chồng Đường Chí Long nghe lời này, đây đó liếc mắt nhìn nhau, đều nhao nhao mỉm cười gật gật đầu, liền đỡ nhau đi vào trong phòng.
Cây rừng trùng điệp xanh mướt!
Nhã Tuệ, Thi Ngữ, Lạp Lạp cùng Tiên Nhi, còn có hai ba người hầu, mỗi người đều có chút tươi cười, liếc mắt nhìn người trước mặt.
Đường Khả Hinh người mặc váy dài màu nước, trang điểm tinh xảo mà thanh nhã, tóc thắt bím kiểu Hàn, đeo vòng cổ kim cương, ngồi trước bàn trang điểm, hai mắt mở to, đối diện cái gương kêu lên, cảm giác hôn nhân chân thật kia, càng ngày càng sâu nặng, vậy mà làm cho cô khẩn trương đến vậy, trong lòng kìm lòng không được nghĩ, chính mình sống lâu như vậy tới nay, làm chuyện gì đều va chạm cho tới hôm nay, cô đã không tin mình sẽ có chuyện gì thuận lợi, cô từ đêm qua vẫn bắt đầu ác mộng, mơ hôm nay sẽ mưa to, sau đó lễ nạp thái không thành, vậy phải làm thế nào?
Nhã Tuệ thật là chịu không nổi nhìn về phía Đường Khả Hinh, bật cười nói; “Ôi, tổ tông a! Lúc này mới là lễ nạp thái, em đã khẩn trương thành như vậy, tới ngày hôn lễ, thì còn thế nào đây?”
“Tới ngày hôn lễ, mượn nhân sâm ngàn năm nhà Tiểu Nhu đến gặm một chút, nếu không, thật chống đỡ không nổi mà ngất đi!” Đường Khả Hinh nhớ tới ngày hôn lễ, vui vẻ đến mức hai tay che lại toàn bộ khuôn mặt đã đỏ bừng.
Phốc!
Mọi người cùng nhau không nói gì bật cười nhìn về phía cô.
“Ai!” Đường Khả Hinh thoáng cái xoay người, nhìn về phía mấy người Thi Ngữ, khẩn trương hỏi: “Đây đã là lúc nào? Bọn họ thế nào còn chưa có đến a? Sẽ không phải là không tới chứ?”
“Ai!” Thi Ngữ nhất thời cố ý căng thẳng, nhìn về phía cô nhịn không được cười nói: “Tiểu thư, cô cái miệng quạ, nếu để cho bà Chu nghe được, lại mắng cô. Đây không phải là giờ lành chưa tới đó sao.”
Đường Khả Hinh nhất thời mặt bộc lộ nụ cười ẩn nhẫn ngọt như mật, mặc dù có điểm thất thần, nhưng lại không nhịn được đứng lên, lộ ra hoa văn phượng hoàng, muốn nhìn tình hình bên ngoài cửa sổ, nói: “Bọn họ lúc nào đến a? Đúng rồi! Cha mẹ tôi đâu! Bọn họ đã đến chưa? Không biết bọn họ tối hôm qua ngủ ngon không?”
“Tới rồi tới rồi!” Dĩnh Hồng mặt mỉm cười, trước một bước đi vào gian phòng, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Lão gia phu nhân đã tới.”
Đường Khả Hinh nghe lời này, bỗng nhiên một trận kinh hỉ vui vẻ xoay người, nhìn về phía ngoài cửa.
Đường Chí Long cùng Lý Tú Dung quả nhiên đã mỉm cười cất bước đi vào gian phòng, bọn họ đều nhìn về phía con gái hôm nay trang điểm ưu nhã đoan trang, rụt rè động lòng người như vậy, thật có điểm xinh đạp của cô dâu, bọn họ đồng thời đều an ủi cười rộ lên, nhìn về phía con gái nói; “Dậy sớm, liền hoạt bát nhảy loạn thành như vậy!”
“Cha mẹ!” Đường Khả Hinh thoáng cái kinh hỉ đi tới trước mặt cha mẹ, luôn luôn hiếu thuận nhanh nhạy, nhìn thấy cha mẹ hòa hợp thân mật như vậy, cô tức khắc hội ý, thật vui vẻ cười rộ lên nói: “Cha mẹ hôm nay khí sắc rất tốt a! Nhất là chaa, thoạt nhìn thật vui vẻ a, cùng với dáng vẻ ủ rũ nặng nề hôm qua thật không giống chút nào!”
Đường Chí Long cố ý liếc mắt nhìn con gái, mới chậm rãi cười bất đắc dĩ nói: “Bướng bỉnh.”
Đường Khả Hinh nhìn về phía cha, lại một trận ăn ý cười vui vẻ.
“Được rồi...” Lý Tú Dung chậm rãi vươn tay, nhẹ nắm đôi tay thon ngọc của con gái. tràn đầy cảm xúc thương yêu nhìn con gái nói; “Hôm nay chỉ là lễ nạp thái, cho nên theo quy định lễ, con vẫn chưa thể lấy chồng. Bất quá chúng ta đều cùng Tô tiểu thư thương lượng qua, chỉ cần qua lễ nạp thái, liền tức khắc vấn danh cầu thân... Không biết Hạo Nhiên hôm nay có tới hay không, đến là thủ lễ, không đến cũng là thủ lễ. Thế nhưng bất luận như thế nào, con hôm nay đều phải ở trước mặt khách mời, biểu hiện tự nhiên một chút, rụt rè một chút, biết không?”
“Con biết rồi!” Đường Khả Hinh nhìn về phía mẹ vui vẻ cười rộ lên nói.
“Hôm nay là ngày trước tiệc tối hai ngày... Nhưng chân chính là ngày lớn!” Đường Chí Long lại căn dặn con gái nói: “Không biết Trang gia phái ai tới nạp tài, nhưng bất kể phái ai tới, đây đều là một quang cảnh thập phần long trọng, vô số giới truyền thông đều sẽ quan tâm chuyện này, con mỗi tiếng nói mỗi cử động, từ hôm nay trở đi, đều sẽ ảnh hưởng đến danh dự tương lai của Hoàn Cầu, là một bước rất quan trọng khi con hướng vị trí phu nhân tổng giám đốc Hoàn Cầu mà rảo bước tiến lên, hiểu chưa?!”
Đường Khả Hinh lại thật sâu nhìn về phía cha, mỉm cười gật đầu nói; “Con biết rồi! Con sẽ thận trọng từ lời nói đến hành động!”
Đường Chí Long nhìn về phía con gái, lại mỉm cười hài lòng gật đầu.
“Lão gia phu nhân, tiểu thư!!” Có một người hầu vui vẻ đi tới, nhìn về phía mọi người nói: “Giờ nạp tài sắp đến! Xe của Ủy viên Trương và Tô gia đã tới cửa, bà Chu mời hai vị rửa mặt chải đầu thay đổi quần áo, đến trước đại sảnh đón quý khách.”
Đường Chí Long nghe lời này, mặt ông bộc lộ khí thể hiển hách, hai tròng mắt lóe lên, mỉm cười, gật gật đầu.
Sáng sớm, ngày lễ nạp thái.
Trời, vẫn vừa mới tảng sáng, xa xa núi rừng tiếp tục chìm đắm trong sương mờ, lộ ra một mảnh màu sắc xanh xanh, giấu dưới sự bình tĩnh này, rốt cuộc có bao nhiêu cố sự thần bí mà đặc sắc?
Những căn nhà kiểu Trung Quốc dừng giữa sườn núi, trái phải sâu thẳm mà kéo dài con đường Đồng Du, vô số đặc công cùng vệ sĩ nhao nhao mặc chế phục, cách Đường gia trăm mét, đi quanh thủ hộ nghiêm ngặt, lóe ra ánh đèn xe cảnh sát xanh đỏ, đem ký giả cùng người xem náo nhiệt, toàn bộ đều chặn lại bên ngoài rào chắn, tất cả đều bình tĩnh như vậy, ngay cả người chủ trì đại cục bà Chu, cũng không thấy bóng dáng đâu, cả con đường phượng hoàng rộng lớn hoàn toàn yên tĩnh, vô số ký giả, bắt đầu chờ từ đêm qua, trận trận đèn flash chói mắt lóe ra tia sáng, nghe nói hôm nay sẽ có hai nhân vật quyền cao chức trọng nhất, tham gia lễ nạp thái lần này, nhưng mỗi người cũng không dám kêu tên của bọn họ, mà phấn khởi nghĩ Trang gia rốt cuộc sẽ cử người cùng vật thế nào đi đến lễ nap tài đây, bầu không khí long trọng này, cũng đã khiến người ta chờ mong.
Tòa nhà Trang gia lúc này một chút động tĩnh cũng không có, mà bầu không khí khách sạn Á Châu liền một trận vô cùng nhiệt liệt, nghe nói hôm nay lễ nạp thái xuất phát ở phòng tổng thống, các cô mỗi người đều hưng trí bừng bừng đàm luận chuyện này, tổng quản lý khách sạn Hoắc Minh cũng đã đến khách sạn từ sớm, dẫn theo vệ sĩ chuẩn bị tốt cho việc xuất hành trong lễ nạp thái, rất nhiều chiếc xe con màu đen đã dừng trước khu biệt thự phòng tổng thống bạch kim, thỉnh thoảng nhìn thấy một vài người hầu mặc đồng phục đen trẻ tuổi ra ra vào vào, bên trong vườn hoàn toàn yên tĩnh cùng thần bí.
Hơn sáu trăm ký giả toàn thành phố, chia ra tìm tòi khắp các con đường, nhưng bầu không khí ấy, lại không dám kinh động đến Tô phủ.
Tô phủ.
Ngôi nhà lớn kiểu Trung Quốc có cành liễu rũ xuống dòng suối phun từ con rùa lớn màu vàng, kéo dài sức sống đêm qua, cuồn cuộn không ngừng phun ra dịch thể màu vàng, cửa lớn chạm khắc màu xanh, chỉ hé mở, thỉnh thoảng có thể thấy thân ảnh di động, không có bao lâu, liền bay ra một trận mùi thơm trà hoa nhài, Tô Linh mặc áo sơ mi trắng cùng quần ôm sát vàng nhạt, tóc buộc cao đuôi ngựa, hiện ra vóc người cao gầy cá tính, tay cầm bút lông dài, đứng trước bàn có bóng trúc nhẹ đung đưa, mặt bộc lộ thần sắc nghiêm túc, hai tròng mắt nhẹ chớp nháy, ngưng thần nửa khắc, mới chậm rãi cúi người, nhấc bút lông, dưới tờ giấy trắng muốt ngưng thần tĩnh khí viết: Bảo kiếm phong theo mài giũa ra, hoa mai hương chuốc khổ hàn đến...
Bút lông chấm mực lướt qua giấy huyên, phát ra thanh âm “Róc rách”, ngừng lại nửa khắc, nét chữ rồng bay phượng múa tức khắc xuất hiện.
Tịnh Kỳ chậm rãi bỏ trà bánh xuống, trầm mặc nhìn về phía bức thư pháp lịch sự tao nhã trước đài mực hương kia.
Tô Linh vừa giơ bút lông viết, vừa ngưng mặt hỏi: “Chuẩn bị thế nào rồi?”
Tịnh Kỳ nhìn về phía Tô Linh, mỉm cười nói: “Tất cả đều chuẩn bị xong, chỉ là cửu long đỉnh kia...”
Cô lẳng lặng liếc mắt nhìn Tô Linh một cái.
Tô Linh vẫn ngưng thần tĩnh khí, hai tròng mắt càng lúc càng tinh nhuệ lóe ra, tiếp tục cầm giữ lực đạo cùng tư tưởng, rốt cuộc tuyệt bút vung lên, hoàn thành câu thơ cứng cáp hùng hồn này, cô lúc này mới hơi ngừng lại, tay giơ bút lông, đón gió thu từ rừng trúc xanh thổi vào, nhìn về phía nét chữ tiêu sái của mình, rốt cuộc hài lòng tươi cười, hơi gật gật đầu.
Thời gian từng chút từng chút qua đi, tuy nhiên giờ lành chưa tới, ấn theo lời Lý sư, hôm nay là ngày lành “ Đan phượng triêu dương” trăm năm khó có được một ngày, chân trời chỉ từ từ chớm đỏ, nhưng tia nắng ban mai đến trễ hơn so với lúc trước, vô số ký giả nhao nhao kỳ quái ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời một mảnh trắng xóa, kỳ thực thoạt nhìn đó cũng không phải một ngày lành đặc biệt, thậm chí có những người xì xầm to nhỏ, có thể mưa hay không, mới nói đến đây, thỉnh thoảng nhìn thấy cửa lớn Đường gia có chút tiếng động, nhưng rất nhanh liền biến mất, mọi người lại nhao nhao tò mò đưa mắt nhìn sang.
Đường gia!!
Hơn mười người hầu mặc váy đồng phục đen, tóc búi cao tinh xảo, nhao nhao đứng trước cửa lớn hoa viên, một thảm đỏ từ cửa lớn chính viện nối thẳng tới bên ngoài chiếc cổng sắt khắc hoa màu đen, cửu đỉnh lò bằng đồng đen đặt ngay chính giữa thảm đỏ hoa viên, long trọng mà thần bí, trái phải hai bên thảm đỏ, để một chiếc bàn thật dài, trên bàn đặt các loại điểm tâm sơn trân hải vị được nấu nướng tinh xảo, còn có bàn quả đào tiên ngụ ý cát tường, bà Chu lúc này dẫn Dĩnh Hồng còn có vài người hầu, từ cánh cửa chính viện thần bí đi ra, mặt bộc lộ vẻ uy nghiêm, nhìn về phía cây tùng nghênh khách cùng các loại cây ăn quả được treo hồ điệp kết, trúc xanh thật dài vẫn kéo dài không ngừng “Quỳnh tương ngọc dịch”, thảm đỏ thật dài trải ra long trọng mà vui mừng, cảm giác ký giả bên ngoài cùng với dòng người dũng động, bà lại vẫn lạnh nhạt xoay người, nhìn về phía Dĩnh Hồng chậm rãi hỏi: “Tiểu thư dậy chưa?”
Dĩnh Hồng mỉm cười nhìn về phía bà Chu nói: “Sáng sớm đã dậy rồi, hình như có chút ngủ không ngon.”
Bà Chu nghe lời này, mặt bộc lộ nụ cười hiếm thấy, lại hỏi: “Phu nhân... Tối hôm qua trở về chưa?”
Dĩnh Hồng nghe lời này, lại hơi ngưng nhìn về phía bà Chu.
Chút không khí khẩn trương cùng càng lúc càng nghiêm túc ấy, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ Đường gia, so với sự hoan thiên địa hỉ hôm qua, mọi người cười cười nói nói, hôm nay mỗi người đều thập phần trầm tĩnh nghiêm túc, biết sau đó sẽ có nhân vật cấp cao đến, các cô tất cả đều trận địa sẵn sàng đón quân địch, chớ lên tiếng nói nhỏ, phòng khách mặc dù rộng lớn bày biện đồ cổ cùng bố trí rất tráng lệ, nhưng vẫn không lọt ra chút tia sáng sung túc nào, trên lầu dường như có thanh âm truyền đến, lại rất mau biến mất.
Phòng ngủ chính trên lầu.
Đường Chí Long dậy thật sớm, mặc quần áo ở nhà đơn giản, ngồi trước bàn dài cạnh cửa sổ sát đất, mặt bộc lộ vẻ suy ngẫm, hai tròng mắt ẩn nhẫn nhìn về phía núi rừng xa xa, truyền đến những đợt khói xanh mờ mờ ảo ảo, khiến cho người ta chờ mong một ngày trọn vẹn, ông lại ẩn nhẫn đau đớn tỏng lòng, nhớ lại lúc con gái toàn tâm muốn cầu xin, khiến ông nhẹ thở dốc, từ đêm qua ông vẫn chờ đợi vợ mình trở về, nhưng vẫn đợi đến khi trời mịt mù, mới ngủ, mà không có bao lâu sau, ông tỉnh lại, lúc đứng dậy chợt cảm thấy eo mỏi lưng đau, hai tròng mắt đau đớn chớp chớp, cũng không gọi người hầu, liền tự mình ngồi trên ghế, rơi vào trầm tư...
Có lẽ bất luận như thế nào, người kia thủy chung vẫn là người vợ sống chung hơn mười năm của mình, đó cũng là một cuộc “Hôn nhân”.
Tiếng gõ cửa, dần yếu ớt vang lên, thanh âm người hầu nhỏ nhẹ truyền đến: “Lão gia, nên đứng dậy...”
Đường Chí Long lẳng lặng ngồi trên ghế, cảm thụ được gió cuối thu, có chút lạnh, tim dường như cũng có chút lạnh...... Tiếng gõ cửa kéo dài, ông lúc này mới hoàn hồn, hai tay chống ghế bành, dần dần đứng lên, lại không tự chủ cách cây tùng nghênh khách ngoài cửa sổ, nhìn thấy con đường Đồng Du nhỏ bên trái, đang từ từ đi tới một thân ảnh quen thuộc, trong tay dường như ôm một chiếc hộp gỗ màu đỏ, đang mệt mỏi đi trên đường núi, thần sắc ông hơi ngưng, hai tròng mắt lóe lên vài phần kinh hỉ, tức khắc tinh thần vui sướng rất nhanh cất bước đi ra khỏi phòng ngủ...
Lý Tú Dung vẫn mặc quần áo đơn giản, so với những bộ trang phục cũ trước đây thì đã khá hơn nhiều, trong tay ôm một chiếc hộp gỗ điêu khắc hoa mai, đang vẻ mặt trầm tư mệt mỏi đi lên núi, biết cửa chính có ký giả, bà liền từ con đường ven sườn núi đi về phía cửa sau nhà mình, thấy hai người hầu nhanh chóng mở cửa tường vây, đang muốn nghênh đón mình, bà khẽ cười cười, đang muốn cất bước đi vào trong, lại nhìn thấy chồng mình đã kinh hỉ đi ra, bà hơi giật mình...
Đường Chí Long giống như nằm mơ, kinh ngạc mà đau lòng đứng cạnh cửa, nhìn về phía vợ mình.
Lý Tú Dung cũng thật sâu nhìn về phía chồng mình, ngón tay nhẹ lướt qua hộp gỗ cũ kia, mặt bộc lộ vẻ lo lắng, nói: “Ông tối hôm qua ngủ không ngon sao? Sao sắc mặt lại tiều tụy như vậy, so với sáng nay lúc tôi ra cửa, mệt mỏi hơn.”
Đường Chí Long không lên tiếng, chỉ là thật sâu nhìn về phía vợ mình.
Lý Tú Dung thấy ánh mắt này của vợ mình, bà dường như có chút hiểu ra, nhưng vẫn đành phải xin lỗi, nói: “Người kia là người cùng tôi mười mấy năm, không thể nào nói đến với ông, là đến ngay được, ít nhất phải cùng người ta cáo biệt, cũng xem như có một chút giao tình. Tôi thuận tiện trở lại lấy vài thứ...”
Đường Chí Long nghe lời này, chậm rãi rũ mắt xuống, nhìn về phía cái hộp gỗ đỏ kia, chợt cảm thấy một trận ký ức quen thuộc, chợt hiện về.
Lý Tú Dung nhẹ vỗ về cái hộp gỗ trân quý nhiều năm kia, mặt bộc lộ nụ cười vô cùng âu yếm, nhìn về phía chồng nói: “Hộp này là lúc chúng ta kết hôn, ông nhờ người dùng gỗ lim tốt làm riêng cho tôi, bên trong lúc đó ông tặng tôi một đôi vòng tay vàng nạm hồng ngọc. Tôi thập phần quý trọng, ngay cả lúc trong nhà xả ra biến cố, tôi cũng không tiếc bán của cải lấy tiền mặt, lại sợ người kia bởi vì ham bài bạc nổi lên tính tham, tôi liền đem hộp này chôn ở bên cạnh song gần nhà chúng tôi, qua nhiều năm như vậy, vẫn là cây đa kia. Hôm nay là ngày lành làm lễ nạp thái của con gái chúng ta, tôi trong lòng suy nghĩ trong nhà chúng ta tất cả mọi thứ, đều cơ hồ là Trang gia và Tô gia đưa tới, chỉ có mổ đồ vật thuộc về chúng ta, để lại cho con gái, vòng tay hồng ngọc này tính tới hôm nay, cũng không có gì gọi là rất trân quý, thế nhưng nhiều năm qua như vậy, tôi vẫn cất kỹ cho tới hôm nay, ở đây có tất cả tình ý của tôi đối với ông, vẫn... Vẫn luôn không có thay đổi...”
Lý Tú Dung nói cho hết lời, hai tròng mắt đã không nhịn được chìm trong nước mắt.
Đường Chí Long im lặng không lên tiếng, hai tròng mắt phiếm hồng, lặng yên nhìn về phía cái hộp đỏ kia, nhớ tới vợ mình lúc cùng mình quen biết đến lúc mình chưa có địa vị hiển hách, bà cũng vẫn chưa từng có cuộc sống xa hoa, thậm chí đối với châu báu trang sức không yêu cầu quá cao, nhưng đối với vòng tay hồng ngọc này, vẫn chưa có rời khỏi đôi bàn tay bà, bây giờ thế sự biến thiên, người thiếu phụ từng mỹ lệ ôn nhu, bây giờ đã thành một phụ nữ trung niên đầu hai thứ tóc, nếp nhăn nơi mu bàn tay, cũng đã mang theo thật sâu niềm thương nhớ cùng sầu bi, ông lập tức một trận áy náy đau đớn, chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng đem vợ ôm vào trong lòng, đau lòng nghẹn ngào nói: “Tú Dung... Cám ơn bà đã trở về... Cám ơn bà đã tha thứ cho tôi... Tất cả đều là lỗi của tôi, tôi hi sinh mọi người, mặc kệ các người là phủ nhận hay thừa nhận...”
Lý Tú Dung tựa vào lòng chồng mình, nghe lời này, nước mắt lăn dài, những thứ ân oán, những thứ vận rủi, những thứ mưa gió ấy sau khi đi qua, nhưng vẫn cảm kích ông trời có thể cho vợ chồng bọn họ vào những năm tháng cuối cuộc đời, dựa vào nhau, thỏa mãn sâu sắc khát vọng ấy, so với được sở hữu tất cả thành tựu còn có ý nghĩa hơn.
“Lão gia, phu nhân, giờ lành sắp tới! Hai người nên đi xem tiểu thư, nên dặn dò gì thì dặn dò đi!” Dĩnh Hồng mỉm cười đi ra, nhìn về phía vợ chồng Đường Chí Long nói.
Vợ chồng Đường Chí Long nghe lời này, đây đó liếc mắt nhìn nhau, đều nhao nhao mỉm cười gật gật đầu, liền đỡ nhau đi vào trong phòng.
Cây rừng trùng điệp xanh mướt!
Nhã Tuệ, Thi Ngữ, Lạp Lạp cùng Tiên Nhi, còn có hai ba người hầu, mỗi người đều có chút tươi cười, liếc mắt nhìn người trước mặt.
Đường Khả Hinh người mặc váy dài màu nước, trang điểm tinh xảo mà thanh nhã, tóc thắt bím kiểu Hàn, đeo vòng cổ kim cương, ngồi trước bàn trang điểm, hai mắt mở to, đối diện cái gương kêu lên, cảm giác hôn nhân chân thật kia, càng ngày càng sâu nặng, vậy mà làm cho cô khẩn trương đến vậy, trong lòng kìm lòng không được nghĩ, chính mình sống lâu như vậy tới nay, làm chuyện gì đều va chạm cho tới hôm nay, cô đã không tin mình sẽ có chuyện gì thuận lợi, cô từ đêm qua vẫn bắt đầu ác mộng, mơ hôm nay sẽ mưa to, sau đó lễ nạp thái không thành, vậy phải làm thế nào?
Nhã Tuệ thật là chịu không nổi nhìn về phía Đường Khả Hinh, bật cười nói; “Ôi, tổ tông a! Lúc này mới là lễ nạp thái, em đã khẩn trương thành như vậy, tới ngày hôn lễ, thì còn thế nào đây?”
“Tới ngày hôn lễ, mượn nhân sâm ngàn năm nhà Tiểu Nhu đến gặm một chút, nếu không, thật chống đỡ không nổi mà ngất đi!” Đường Khả Hinh nhớ tới ngày hôn lễ, vui vẻ đến mức hai tay che lại toàn bộ khuôn mặt đã đỏ bừng.
Phốc!
Mọi người cùng nhau không nói gì bật cười nhìn về phía cô.
“Ai!” Đường Khả Hinh thoáng cái xoay người, nhìn về phía mấy người Thi Ngữ, khẩn trương hỏi: “Đây đã là lúc nào? Bọn họ thế nào còn chưa có đến a? Sẽ không phải là không tới chứ?”
“Ai!” Thi Ngữ nhất thời cố ý căng thẳng, nhìn về phía cô nhịn không được cười nói: “Tiểu thư, cô cái miệng quạ, nếu để cho bà Chu nghe được, lại mắng cô. Đây không phải là giờ lành chưa tới đó sao.”
Đường Khả Hinh nhất thời mặt bộc lộ nụ cười ẩn nhẫn ngọt như mật, mặc dù có điểm thất thần, nhưng lại không nhịn được đứng lên, lộ ra hoa văn phượng hoàng, muốn nhìn tình hình bên ngoài cửa sổ, nói: “Bọn họ lúc nào đến a? Đúng rồi! Cha mẹ tôi đâu! Bọn họ đã đến chưa? Không biết bọn họ tối hôm qua ngủ ngon không?”
“Tới rồi tới rồi!” Dĩnh Hồng mặt mỉm cười, trước một bước đi vào gian phòng, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Lão gia phu nhân đã tới.”
Đường Khả Hinh nghe lời này, bỗng nhiên một trận kinh hỉ vui vẻ xoay người, nhìn về phía ngoài cửa.
Đường Chí Long cùng Lý Tú Dung quả nhiên đã mỉm cười cất bước đi vào gian phòng, bọn họ đều nhìn về phía con gái hôm nay trang điểm ưu nhã đoan trang, rụt rè động lòng người như vậy, thật có điểm xinh đạp của cô dâu, bọn họ đồng thời đều an ủi cười rộ lên, nhìn về phía con gái nói; “Dậy sớm, liền hoạt bát nhảy loạn thành như vậy!”
“Cha mẹ!” Đường Khả Hinh thoáng cái kinh hỉ đi tới trước mặt cha mẹ, luôn luôn hiếu thuận nhanh nhạy, nhìn thấy cha mẹ hòa hợp thân mật như vậy, cô tức khắc hội ý, thật vui vẻ cười rộ lên nói: “Cha mẹ hôm nay khí sắc rất tốt a! Nhất là chaa, thoạt nhìn thật vui vẻ a, cùng với dáng vẻ ủ rũ nặng nề hôm qua thật không giống chút nào!”
Đường Chí Long cố ý liếc mắt nhìn con gái, mới chậm rãi cười bất đắc dĩ nói: “Bướng bỉnh.”
Đường Khả Hinh nhìn về phía cha, lại một trận ăn ý cười vui vẻ.
“Được rồi...” Lý Tú Dung chậm rãi vươn tay, nhẹ nắm đôi tay thon ngọc của con gái. tràn đầy cảm xúc thương yêu nhìn con gái nói; “Hôm nay chỉ là lễ nạp thái, cho nên theo quy định lễ, con vẫn chưa thể lấy chồng. Bất quá chúng ta đều cùng Tô tiểu thư thương lượng qua, chỉ cần qua lễ nạp thái, liền tức khắc vấn danh cầu thân... Không biết Hạo Nhiên hôm nay có tới hay không, đến là thủ lễ, không đến cũng là thủ lễ. Thế nhưng bất luận như thế nào, con hôm nay đều phải ở trước mặt khách mời, biểu hiện tự nhiên một chút, rụt rè một chút, biết không?”
“Con biết rồi!” Đường Khả Hinh nhìn về phía mẹ vui vẻ cười rộ lên nói.
“Hôm nay là ngày trước tiệc tối hai ngày... Nhưng chân chính là ngày lớn!” Đường Chí Long lại căn dặn con gái nói: “Không biết Trang gia phái ai tới nạp tài, nhưng bất kể phái ai tới, đây đều là một quang cảnh thập phần long trọng, vô số giới truyền thông đều sẽ quan tâm chuyện này, con mỗi tiếng nói mỗi cử động, từ hôm nay trở đi, đều sẽ ảnh hưởng đến danh dự tương lai của Hoàn Cầu, là một bước rất quan trọng khi con hướng vị trí phu nhân tổng giám đốc Hoàn Cầu mà rảo bước tiến lên, hiểu chưa?!”
Đường Khả Hinh lại thật sâu nhìn về phía cha, mỉm cười gật đầu nói; “Con biết rồi! Con sẽ thận trọng từ lời nói đến hành động!”
Đường Chí Long nhìn về phía con gái, lại mỉm cười hài lòng gật đầu.
“Lão gia phu nhân, tiểu thư!!” Có một người hầu vui vẻ đi tới, nhìn về phía mọi người nói: “Giờ nạp tài sắp đến! Xe của Ủy viên Trương và Tô gia đã tới cửa, bà Chu mời hai vị rửa mặt chải đầu thay đổi quần áo, đến trước đại sảnh đón quý khách.”
Đường Chí Long nghe lời này, mặt ông bộc lộ khí thể hiển hách, hai tròng mắt lóe lên, mỉm cười, gật gật đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook