Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
-
Chương 1304: Đại kết cục (44)
Editor:Thanh Vũ
Mưa to, rơi nộp độp xuống đất.
Toàn bộ khách sạn Á Châu lập tức rơi vào đêm mưa mù mịt, dường như bụi chuối tây cũng đã bị nước mưa làm tan rã, có một thân ảnh màu đen đang uyển chuyển hướng về con đường phía trước đi đến, không biết cậu ta muốn đi nơi nào, mấy người Lâm Sở Nhai cùng Lãnh Mặc Hàn nhao nhao che dù, toàn bộ mọi người trầm mặc nhìn về phía bóng lưng của cậu ta, đều nói không nên lời...
Tào Anh Kiệt nhìn thân ảnh thương tâm khổ sở kia của Tô Lạc Hành, anh thực sự không nhịn được, quay đầu nhìn về phía hai huynh đệ, đau lòng nói: “Rốt cuộc Tiêu Đồng nghĩ như thế nào? Là thật không thích đúng không? Kỳ thực mấy người chúng ta, kể cả Lạc Hoành và Tiêu Đồng đi được tới ngày hôm nay, bọn họ là thật huynh đệ đi? Tôi không thể nhìn Lạc Hoành như vậy, tôi khó chịu muốn chết!”
Lâm Sở Nhai cũng trầm sắc mặt, nhìn về phía tấm lưng kia của Tô Lạc Hoành, chậm thanh nói: “Con đường tình yêu này rất khó đi.”
“Có phải hay không Tiêu Đồng cũng giống như Nhã Tuệ, đối với các cậu không có lòng tin?” Tào Anh Kiệt hỏi.
Lâm Sở Nhai trực tiếp nhìn về phía Tào Anh Kiệt, nói thẳng: “Tiêu Đồng không phải Nhã Tuệ, cô ấy quen biết chúng ta đã hơn mười năm, đối với tất cả chúng ta đều hiểu rõ, không có cái gọi là không có cảm giác an toàn. Khẳng định có những ý nghĩ khác, thử nghĩ lại đi.”
Lãnh Mặc Hàn thì nhàn nhạt nhìn về phía tấm lưng của Tô Lạc Hoành, anh thở hổn hển một hơi.
Mưa, vẫn mạnh mẽ rơi xuống.
Tô Lạc Hoành đi trong màn mưa rất lâu không có mục đích, cuối cùng khổ sở thất lạc đi vào tầng mười hai của quán bar, khuôn mặt ướt lịch nhìn về phía quán bar mờ tối, vẫn như cũ không ít khách nhân đầy hứa hẹn, thiếu nữ quần áo gợi cảm, tựa ở trong ngực của nam nhân, vừa nói vừa cười, mà giữa vũ trường có một ca sĩ người Mỹ đang đứng, đang hát bài “imagine me without you”, ca sĩ là tổ hợp gợi cảm, các cô đội bộ tóc vàng quý tộc, dùng giọng hát độc chế đối microphone hát: the-day-you-went-away,well-i-wonder-could-it-be... (ngày đó em rời đi, anh muốn biết, đây là không có khả năng? Thời gian khi anh mơ thấy em, trong mộng của em có khi nào cũng mơ thấy anh không, có người nói anh điên cuồng, nói anh mù quáng, đã lâu như vậy anh vẫn yêu thương đau xót một nữ hài thực sự là quá ngốc? Em có giống như anh yêu em không? Đúng vậy, em biết anh thực sự thực sự yêu em, hi! Có cần anh nói rằng, ngày đó em rời đi, anh có bao nhiêu cô độc, với anh mà nói, em chính là duy nhất, chuyện này rất đau xót, nhưng rất chân thực, từ ngày đó anh vẫn đang khóc, anh vẫn nhớ ngày đó... Chủ nhật ngày hai mươi hai tháng chín lúc chín giờ hai mươi lăm phút...)
Tô Lạc Hoành cứ nhàn nhạt nghe bài hát này như vậy, mặt bộc lộ bộ dáng khổ sở thất lạc, hai tròng mắt thậm chí lóe ra mấy phần lệ quang, chậm rãi ngồi ở trên quầy ba, tay cầm một chai rượu, giống như quá khứ vậy, buồn khổ ngửa mặt đem chai rượu kia dốc vào trong miệng, để cho vị cay đắng xông thẳng vào trái tim, có thể hay không nhìn thấy cảm giác băng lãnh đau đớn kia...
Bình rượu trong nháy mắt nặng nện ở trước quầy bar!
Anh nghe giai điệu êm tai của bài hát kia, nội tâm lại từng đợt đau đớn, không hiểu phất tay gọi tới nhân viên phục vụ, chuẩn bị đứng dậy rời đi...
“Hi!” Có một giọng nam khẩu âm thập phần dày đặc tiếng Mỹ, chợt vang lên.
Tô Lạc Hoành mặt bộc lộ biểu tình nghi hoặc, quay đầu lại nhìn về phía nam nhân trung niên người Mỹ trước mặt, anh cảm thấy quen mặt, nhất thời lại say rượu lên nhớ không nổi, nhưng vẫn là bộc lộ tươi cười, đáp nhẹ; “Hi...”
“Bạn gái của cậu không có ở đây sao?” Nam nhân người Mỹ nhìn về phía Tô Lạc Hoành mặt bộc lộ nghi biểu tình nghi hoặc, nhìn về phía anh mỉm cười nói: “Tôi nhớ cậu và bạn gái của cậu rất thích cùng nhau đến quán bar nghe tôi hát, hơn nữa cô ấy biết cậu thích M2M. Ngày hai mươi hai tháng chín còn hẹn cậu cùng nhau nghe M2M biểu diễn.”
“A?” Tô Lạc Hoành nghe lời này, mặt bộc lộ thần sắc nghi hoặc, nghĩ nghĩ chuyện này, lập tức cảm thấy nghi hoặc kỳ quái bật cười, nói: “Thật vậy chăng? Tôi nghĩ không ra.”
“Oh!” Nam ca sĩ người Mỹ mặt bộc lộ một điểm thất vọng, nói; “Kia thực sự rất đáng tiếc. Cô ấy vì vé biểu diễn kia mà chín giờ sáng đã khẩn trương xếp hàng, khi đó ngoài trời tuyết rơi rất nhiều, thiếu chút nữa là không bán được vé, lúc đó cô ấy là nữ hài Trung Quốc duy nhất, khi đó tôi vừa vặn đi qua, liền cùng cô ấy lên tiếng chào hỏi, tôi nghĩ cô ấy nhất định rất yêu người này, mới có thể như vậy vì người ta...”
Tô Lạc Hoành mặt bộc lộ biểu tình kinh ngạc, cố gắng nghĩ lại mấy năm ở Anh quốc có chuyện như vậy phát sinh hay không, trái tim của anh bang bang nhảy, rốt cuộc bắt chuẩn hình ảnh của một mùa đông, lúc đó Tiêu Đồng mặc quần áo thể thao màu trắng, bên ngoài khoác áo lông màu trắng, khuôn mặt vì đông lạnh mà đỏ bừng, tay khẩn trương cầm hai vé biểu diễn bước vào cửa, giơ lên trước mặt của mình, giả vờ không quan tâm nói: “Nhìn! Đây là hai vé biểu diễn của M2M! Bằng hữu tôi đưa cho tôi! Biết anh thích xem, tặng cho anh đi... Bất quá nếu như không ai cùng đi với anh... Tôi đi với anh...”
“Tại sao không có!?” Người nọ đứng lên, trực tiếp đoạt lấy hai vé trong tay cô, đắc ý nói; “Tôi vừa vặn hẹn một cô em, co ấy rất thích M2M!”
Khi đó Tiêu Đồng, đứng ở bên sofa, nhìn về phía anh, mặt bộc lộ biểu tình nhàn nhạt.
“Huynh đệ!” Thân ảnh đẹp trai kia, trực tiếp vươn tay kéo bả vai của cô, nói; “Chúng ta một đời làm huynh đệ! Không muốn làm người yêu! Làm người yêu chúng ta là nhất định sẽ chia tay, thế nhưng làm bằng hữu, là có thể vĩnh viễn cùng một chỗ! Đúng không?”
Tiêu Đồng lẳng lặng đứng ở nơi đó, hai mắt tràn đầy một điểm lệ quang, lại nghe vẫn gật đầu, nói; “Đúng vậy.”
Thế nhưng tôi thực sự rất thích M2M... Tôi và anh thích như nhau... Nghĩ ở ngày sinh nhật đặc biệt hai mươi hai tháng chín trong cuộc sống của tôi, tôi muốn cùng với anh đi xem biểu diễn.
Tô Lạc Hoành nghĩ lại chuyện cũ, trái tim của anh lập tức phịch một tiếng vang, trong nháy mắt hối hận cúi đầu, hai tay nặng nề vò đầu bứt tai, hai tròng mắt bộc lộ đau đớn khổ sở lệ quang, cho tới bây giờ đều là hồ nháo nhân sinh, không bao giờ nói ra đúng lời trong lòng, nghe lại cảm thấy chân thực như vậy!!
Giai điệu quen thuộc《the-day-you-went-away》của quán bar lại lần nữa vang lên kia kích động lòng người: Anh thật không tin sự tình lại là như vậy, thời gian khi anh ở trong mộng nhìn thấy em, thân ái em cũng mơ thấy anh sao? Có lẽ em cho là anh điên cuồng, hoặc là nói anh quá ngốc, tất cả đều đã kết thúc, nhưng anh vẫn đang thống khổ hãm sâu trong mộng không thể tự thoát khỏi là bao nhiêu ngu xuẩn. Có lẽ anh mất đi tình yêu đối với một số người mà nói là một loại kết quả tốt. Đúng vậy, anh yêu em, em biết rõ là anh thật thực sự rất yêu em...
“Hi! Cậu có khỏe không?” Nam ca sĩ người Mỹ nhìn về phía Tô Lạc Hoành, mặt bộc lộ thần sắc kỳ quái, hỏi.
Tô Lạc Hoành không nói gì nữa, mà là nhanh chóng xoay người lao ra quán bar, nhìn thang máy còn có hơn ba mươi tầng, anh tức khắc phi thân nhanh chóng xông vào cầu thang thoát hiểm đi xuống, thang lầu vang lên trận trận hồi âm kích động, cuối cùng anh xông ra khỏi thang lầu, sau đó vọt vào màn mưa đêm——————
Khu biệt thự VIP.
Con đường tối tăm mà uốn lượn, thân ảnh màu đen lại nhanh chóng chạy tới khu biệt thự——————
Đêm còn chưa về khuya, Tiêu Đồng mặc áo ngủ màu trắng, tóc dài ngang vai, một mình cất bước đi xuống thang lầu, nhìn về phía mưa to gió lớn ngoài cửa sổ phòng khách, lay động xoài cây trận trận kích động tán loạn, nhớ tới người mình yêu thương nhất kia “Hoa phu xoài bánh”, mặt cô bộc lộ một điểm thất lạc, liền một mình đi tới trước cửa sổ sát đất, vừa muốn kéo rèm cửa sổ sát đất lên, nhưng tại lúc này, lại nghe thấy một trận tiếng chuông rất kích động vang lên, cô kỳ quái cất bước đi tới trước cửa, tức khắc mở cửa ra, nhìn thấy người trước mặt, tâm phịch một tiếng vang, hai mắt lập tức sáng ngời, bộc lộ thần sắc khiếp sợ.
Tô Lạc Hoành cả người ướt lịch, hai tròng mắt lóe ra tia nóng cháy, nặng nề thở phì phò, nhìn về phía Tiêu Đồng mặc áo ngủ, gợi cảm đứng ở trước mặt của mình như vậy, anh cố gắng nuốt một cái nơi cổ họng, mới chậm thanh nói; “Anh năm ấy... Không muốn cùng đi với em xem biểu diễn... Là bởi vì... Bởi vì... Ngày hai mươi hai tháng chín năm đó em và bạn trai tình cảm còn rất tốt... Cũng không thể vẫn vì anh, mà xem nhẹ nam nhân kia đi... Anh đáng chết, đợi đến ngày biểu diễn hôm sau, anh mới biết em và bạn trai chia tay.”
Tiêu Đồng gương mặt biểu tình căng thẳng, hai tròng mắt tràn đầy lệ quang, nhìn về phía người này.
Hai tròng mắt Tô Lạc Hoành bộc lộ tia đau đớn, nhưng vẫn là thẳng thắn nói: “Anh cũng biết nói như vậy rất kỳ quái, nhưng đây là sự thật, con người của anh hư hỏng như vậy... Ở chung với em nhiều năm như vậy, lại hoàn toàn chưa từng nghĩ đến chuyện chiếm tiện nghi của em, ngay cả mua cho em miếng băng vệ sinh, đều phải mua cái loại tốt nhất, dùng an toàn nhất... Anh dù cho cố ý từ trên tầng cao ngã xuống, eo đều cấp ngã chặt đứt, muốn đem em lừa đến nhà của anh, nhưng anh còn là... Không dám nghĩ loạn... Đêm nay anh qua đây, chỉ là muốn nói cho em biết... Ngày đó anh... Kỳ thực là một người đi xem biểu diễn...”
Nước mắt chảy xuống dưới.
Hai tròng mắt Tiêu Đồng tràn đầy lệ quang đau đớn, nhìn về phía nam nhân trước mặt.
Tô Lạc Hoành nặng nề thở phì phò, cúi đầu do dự mấy phần, cuối cùng quyết định chậm rãi xoay người, chuẩn bị cất bước rời đi...
Một bàn tay trắng nõn, nhẹ nắm cánh tay anh.
Khuôn mặt anh bộc lộ thần sắc kinh ngạc, nhìn về phía nữ hài trước mặt.
Tiêu Đồng thật sâu nhìn về phía Tô Lạc Hoành, tay nắm chặt cánh tay to lớn của anh, nhớ tới anh từng dùng cánh tay này ôm vô số nữ hài, kỳ thực cô đã từng có khát vọng được nam nhân này ôm, nghĩ tới đây, cuối cùng cô kìm lòng không được cất bước đi tới trước mặt nam tử này, ở trên môi của nam tử này nhẹ nhàng hôn...
Tô Lạc Hoành trái tim phịch một tiếng vang, thân thể trong nháy mắt cứng ngắc, hai tròng mắt lại lóe ra tia sáng cường liệt, khiếp sợ nhìn về phía Tiêu Đồng.
Tiêu Đồng trái tim cũng bang bang nhảy, nhưng vẫn là nặng nề thở dốc, nhưng vẫn là nhẹ nhàng ôn nhu ngửa mặt, ở trên môi mỏng của nam tử này nhẹ nhàng hôn, tay thậm chí run rẩy dũng cảm nắm chặt cánh tay anh, đem anh kéo vào phòng của mình, cửa liền như vậy nhẹ nhàng khép lại, đem toàn bộ tất cả dông tố ngăn trở ở bên ngoài...
Mưa to, rơi nộp độp xuống đất.
Toàn bộ khách sạn Á Châu lập tức rơi vào đêm mưa mù mịt, dường như bụi chuối tây cũng đã bị nước mưa làm tan rã, có một thân ảnh màu đen đang uyển chuyển hướng về con đường phía trước đi đến, không biết cậu ta muốn đi nơi nào, mấy người Lâm Sở Nhai cùng Lãnh Mặc Hàn nhao nhao che dù, toàn bộ mọi người trầm mặc nhìn về phía bóng lưng của cậu ta, đều nói không nên lời...
Tào Anh Kiệt nhìn thân ảnh thương tâm khổ sở kia của Tô Lạc Hành, anh thực sự không nhịn được, quay đầu nhìn về phía hai huynh đệ, đau lòng nói: “Rốt cuộc Tiêu Đồng nghĩ như thế nào? Là thật không thích đúng không? Kỳ thực mấy người chúng ta, kể cả Lạc Hoành và Tiêu Đồng đi được tới ngày hôm nay, bọn họ là thật huynh đệ đi? Tôi không thể nhìn Lạc Hoành như vậy, tôi khó chịu muốn chết!”
Lâm Sở Nhai cũng trầm sắc mặt, nhìn về phía tấm lưng kia của Tô Lạc Hoành, chậm thanh nói: “Con đường tình yêu này rất khó đi.”
“Có phải hay không Tiêu Đồng cũng giống như Nhã Tuệ, đối với các cậu không có lòng tin?” Tào Anh Kiệt hỏi.
Lâm Sở Nhai trực tiếp nhìn về phía Tào Anh Kiệt, nói thẳng: “Tiêu Đồng không phải Nhã Tuệ, cô ấy quen biết chúng ta đã hơn mười năm, đối với tất cả chúng ta đều hiểu rõ, không có cái gọi là không có cảm giác an toàn. Khẳng định có những ý nghĩ khác, thử nghĩ lại đi.”
Lãnh Mặc Hàn thì nhàn nhạt nhìn về phía tấm lưng của Tô Lạc Hoành, anh thở hổn hển một hơi.
Mưa, vẫn mạnh mẽ rơi xuống.
Tô Lạc Hoành đi trong màn mưa rất lâu không có mục đích, cuối cùng khổ sở thất lạc đi vào tầng mười hai của quán bar, khuôn mặt ướt lịch nhìn về phía quán bar mờ tối, vẫn như cũ không ít khách nhân đầy hứa hẹn, thiếu nữ quần áo gợi cảm, tựa ở trong ngực của nam nhân, vừa nói vừa cười, mà giữa vũ trường có một ca sĩ người Mỹ đang đứng, đang hát bài “imagine me without you”, ca sĩ là tổ hợp gợi cảm, các cô đội bộ tóc vàng quý tộc, dùng giọng hát độc chế đối microphone hát: the-day-you-went-away,well-i-wonder-could-it-be... (ngày đó em rời đi, anh muốn biết, đây là không có khả năng? Thời gian khi anh mơ thấy em, trong mộng của em có khi nào cũng mơ thấy anh không, có người nói anh điên cuồng, nói anh mù quáng, đã lâu như vậy anh vẫn yêu thương đau xót một nữ hài thực sự là quá ngốc? Em có giống như anh yêu em không? Đúng vậy, em biết anh thực sự thực sự yêu em, hi! Có cần anh nói rằng, ngày đó em rời đi, anh có bao nhiêu cô độc, với anh mà nói, em chính là duy nhất, chuyện này rất đau xót, nhưng rất chân thực, từ ngày đó anh vẫn đang khóc, anh vẫn nhớ ngày đó... Chủ nhật ngày hai mươi hai tháng chín lúc chín giờ hai mươi lăm phút...)
Tô Lạc Hoành cứ nhàn nhạt nghe bài hát này như vậy, mặt bộc lộ bộ dáng khổ sở thất lạc, hai tròng mắt thậm chí lóe ra mấy phần lệ quang, chậm rãi ngồi ở trên quầy ba, tay cầm một chai rượu, giống như quá khứ vậy, buồn khổ ngửa mặt đem chai rượu kia dốc vào trong miệng, để cho vị cay đắng xông thẳng vào trái tim, có thể hay không nhìn thấy cảm giác băng lãnh đau đớn kia...
Bình rượu trong nháy mắt nặng nện ở trước quầy bar!
Anh nghe giai điệu êm tai của bài hát kia, nội tâm lại từng đợt đau đớn, không hiểu phất tay gọi tới nhân viên phục vụ, chuẩn bị đứng dậy rời đi...
“Hi!” Có một giọng nam khẩu âm thập phần dày đặc tiếng Mỹ, chợt vang lên.
Tô Lạc Hoành mặt bộc lộ biểu tình nghi hoặc, quay đầu lại nhìn về phía nam nhân trung niên người Mỹ trước mặt, anh cảm thấy quen mặt, nhất thời lại say rượu lên nhớ không nổi, nhưng vẫn là bộc lộ tươi cười, đáp nhẹ; “Hi...”
“Bạn gái của cậu không có ở đây sao?” Nam nhân người Mỹ nhìn về phía Tô Lạc Hoành mặt bộc lộ nghi biểu tình nghi hoặc, nhìn về phía anh mỉm cười nói: “Tôi nhớ cậu và bạn gái của cậu rất thích cùng nhau đến quán bar nghe tôi hát, hơn nữa cô ấy biết cậu thích M2M. Ngày hai mươi hai tháng chín còn hẹn cậu cùng nhau nghe M2M biểu diễn.”
“A?” Tô Lạc Hoành nghe lời này, mặt bộc lộ thần sắc nghi hoặc, nghĩ nghĩ chuyện này, lập tức cảm thấy nghi hoặc kỳ quái bật cười, nói: “Thật vậy chăng? Tôi nghĩ không ra.”
“Oh!” Nam ca sĩ người Mỹ mặt bộc lộ một điểm thất vọng, nói; “Kia thực sự rất đáng tiếc. Cô ấy vì vé biểu diễn kia mà chín giờ sáng đã khẩn trương xếp hàng, khi đó ngoài trời tuyết rơi rất nhiều, thiếu chút nữa là không bán được vé, lúc đó cô ấy là nữ hài Trung Quốc duy nhất, khi đó tôi vừa vặn đi qua, liền cùng cô ấy lên tiếng chào hỏi, tôi nghĩ cô ấy nhất định rất yêu người này, mới có thể như vậy vì người ta...”
Tô Lạc Hoành mặt bộc lộ biểu tình kinh ngạc, cố gắng nghĩ lại mấy năm ở Anh quốc có chuyện như vậy phát sinh hay không, trái tim của anh bang bang nhảy, rốt cuộc bắt chuẩn hình ảnh của một mùa đông, lúc đó Tiêu Đồng mặc quần áo thể thao màu trắng, bên ngoài khoác áo lông màu trắng, khuôn mặt vì đông lạnh mà đỏ bừng, tay khẩn trương cầm hai vé biểu diễn bước vào cửa, giơ lên trước mặt của mình, giả vờ không quan tâm nói: “Nhìn! Đây là hai vé biểu diễn của M2M! Bằng hữu tôi đưa cho tôi! Biết anh thích xem, tặng cho anh đi... Bất quá nếu như không ai cùng đi với anh... Tôi đi với anh...”
“Tại sao không có!?” Người nọ đứng lên, trực tiếp đoạt lấy hai vé trong tay cô, đắc ý nói; “Tôi vừa vặn hẹn một cô em, co ấy rất thích M2M!”
Khi đó Tiêu Đồng, đứng ở bên sofa, nhìn về phía anh, mặt bộc lộ biểu tình nhàn nhạt.
“Huynh đệ!” Thân ảnh đẹp trai kia, trực tiếp vươn tay kéo bả vai của cô, nói; “Chúng ta một đời làm huynh đệ! Không muốn làm người yêu! Làm người yêu chúng ta là nhất định sẽ chia tay, thế nhưng làm bằng hữu, là có thể vĩnh viễn cùng một chỗ! Đúng không?”
Tiêu Đồng lẳng lặng đứng ở nơi đó, hai mắt tràn đầy một điểm lệ quang, lại nghe vẫn gật đầu, nói; “Đúng vậy.”
Thế nhưng tôi thực sự rất thích M2M... Tôi và anh thích như nhau... Nghĩ ở ngày sinh nhật đặc biệt hai mươi hai tháng chín trong cuộc sống của tôi, tôi muốn cùng với anh đi xem biểu diễn.
Tô Lạc Hoành nghĩ lại chuyện cũ, trái tim của anh lập tức phịch một tiếng vang, trong nháy mắt hối hận cúi đầu, hai tay nặng nề vò đầu bứt tai, hai tròng mắt bộc lộ đau đớn khổ sở lệ quang, cho tới bây giờ đều là hồ nháo nhân sinh, không bao giờ nói ra đúng lời trong lòng, nghe lại cảm thấy chân thực như vậy!!
Giai điệu quen thuộc《the-day-you-went-away》của quán bar lại lần nữa vang lên kia kích động lòng người: Anh thật không tin sự tình lại là như vậy, thời gian khi anh ở trong mộng nhìn thấy em, thân ái em cũng mơ thấy anh sao? Có lẽ em cho là anh điên cuồng, hoặc là nói anh quá ngốc, tất cả đều đã kết thúc, nhưng anh vẫn đang thống khổ hãm sâu trong mộng không thể tự thoát khỏi là bao nhiêu ngu xuẩn. Có lẽ anh mất đi tình yêu đối với một số người mà nói là một loại kết quả tốt. Đúng vậy, anh yêu em, em biết rõ là anh thật thực sự rất yêu em...
“Hi! Cậu có khỏe không?” Nam ca sĩ người Mỹ nhìn về phía Tô Lạc Hoành, mặt bộc lộ thần sắc kỳ quái, hỏi.
Tô Lạc Hoành không nói gì nữa, mà là nhanh chóng xoay người lao ra quán bar, nhìn thang máy còn có hơn ba mươi tầng, anh tức khắc phi thân nhanh chóng xông vào cầu thang thoát hiểm đi xuống, thang lầu vang lên trận trận hồi âm kích động, cuối cùng anh xông ra khỏi thang lầu, sau đó vọt vào màn mưa đêm——————
Khu biệt thự VIP.
Con đường tối tăm mà uốn lượn, thân ảnh màu đen lại nhanh chóng chạy tới khu biệt thự——————
Đêm còn chưa về khuya, Tiêu Đồng mặc áo ngủ màu trắng, tóc dài ngang vai, một mình cất bước đi xuống thang lầu, nhìn về phía mưa to gió lớn ngoài cửa sổ phòng khách, lay động xoài cây trận trận kích động tán loạn, nhớ tới người mình yêu thương nhất kia “Hoa phu xoài bánh”, mặt cô bộc lộ một điểm thất lạc, liền một mình đi tới trước cửa sổ sát đất, vừa muốn kéo rèm cửa sổ sát đất lên, nhưng tại lúc này, lại nghe thấy một trận tiếng chuông rất kích động vang lên, cô kỳ quái cất bước đi tới trước cửa, tức khắc mở cửa ra, nhìn thấy người trước mặt, tâm phịch một tiếng vang, hai mắt lập tức sáng ngời, bộc lộ thần sắc khiếp sợ.
Tô Lạc Hoành cả người ướt lịch, hai tròng mắt lóe ra tia nóng cháy, nặng nề thở phì phò, nhìn về phía Tiêu Đồng mặc áo ngủ, gợi cảm đứng ở trước mặt của mình như vậy, anh cố gắng nuốt một cái nơi cổ họng, mới chậm thanh nói; “Anh năm ấy... Không muốn cùng đi với em xem biểu diễn... Là bởi vì... Bởi vì... Ngày hai mươi hai tháng chín năm đó em và bạn trai tình cảm còn rất tốt... Cũng không thể vẫn vì anh, mà xem nhẹ nam nhân kia đi... Anh đáng chết, đợi đến ngày biểu diễn hôm sau, anh mới biết em và bạn trai chia tay.”
Tiêu Đồng gương mặt biểu tình căng thẳng, hai tròng mắt tràn đầy lệ quang, nhìn về phía người này.
Hai tròng mắt Tô Lạc Hoành bộc lộ tia đau đớn, nhưng vẫn là thẳng thắn nói: “Anh cũng biết nói như vậy rất kỳ quái, nhưng đây là sự thật, con người của anh hư hỏng như vậy... Ở chung với em nhiều năm như vậy, lại hoàn toàn chưa từng nghĩ đến chuyện chiếm tiện nghi của em, ngay cả mua cho em miếng băng vệ sinh, đều phải mua cái loại tốt nhất, dùng an toàn nhất... Anh dù cho cố ý từ trên tầng cao ngã xuống, eo đều cấp ngã chặt đứt, muốn đem em lừa đến nhà của anh, nhưng anh còn là... Không dám nghĩ loạn... Đêm nay anh qua đây, chỉ là muốn nói cho em biết... Ngày đó anh... Kỳ thực là một người đi xem biểu diễn...”
Nước mắt chảy xuống dưới.
Hai tròng mắt Tiêu Đồng tràn đầy lệ quang đau đớn, nhìn về phía nam nhân trước mặt.
Tô Lạc Hoành nặng nề thở phì phò, cúi đầu do dự mấy phần, cuối cùng quyết định chậm rãi xoay người, chuẩn bị cất bước rời đi...
Một bàn tay trắng nõn, nhẹ nắm cánh tay anh.
Khuôn mặt anh bộc lộ thần sắc kinh ngạc, nhìn về phía nữ hài trước mặt.
Tiêu Đồng thật sâu nhìn về phía Tô Lạc Hoành, tay nắm chặt cánh tay to lớn của anh, nhớ tới anh từng dùng cánh tay này ôm vô số nữ hài, kỳ thực cô đã từng có khát vọng được nam nhân này ôm, nghĩ tới đây, cuối cùng cô kìm lòng không được cất bước đi tới trước mặt nam tử này, ở trên môi của nam tử này nhẹ nhàng hôn...
Tô Lạc Hoành trái tim phịch một tiếng vang, thân thể trong nháy mắt cứng ngắc, hai tròng mắt lại lóe ra tia sáng cường liệt, khiếp sợ nhìn về phía Tiêu Đồng.
Tiêu Đồng trái tim cũng bang bang nhảy, nhưng vẫn là nặng nề thở dốc, nhưng vẫn là nhẹ nhàng ôn nhu ngửa mặt, ở trên môi mỏng của nam tử này nhẹ nhàng hôn, tay thậm chí run rẩy dũng cảm nắm chặt cánh tay anh, đem anh kéo vào phòng của mình, cửa liền như vậy nhẹ nhàng khép lại, đem toàn bộ tất cả dông tố ngăn trở ở bên ngoài...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook