Hào Môn Tội Yêu 2, Hợp Đồng Tàn Nhẫn
-
Chương 83: Cô Là Loại Người Thế Nào?
Nhiễm Đông Khải nhìn xấp tư liệu trên bàn, sau khi tỉ mỉ xem thì chau mày: "Nhiều như vậy sao?"
Chu Hi cung kính đứng bên cạnh: "Nhiễm tổng, hiện tại chỉ có thể tra được nhiều như vậy, mặc dù cha của Thương tiểu thư dạy ở trường đại học H, nhưng cũng không có bạn bè thân thích, chỉ dẫn theo duy nhất một nghiên cứu sinh là La Hằng Viễn, cuộc sống thường ngày của Thương tiểu thư cũng rất đơn giản, trong tư liệu đã thu thập tình hình thực tế của cô ấy từ tiểu học đến bây giờ, ngoại trừ năm năm trước thôi học ở trường đại học H, được La Hằng Viễn giới thiệu đến viện bảo tàng Hàn Thành làm việc, cũng không có gì đặc biệt."
Nhiễm Đông Khải nhìn ảnh chụp trong tư liệu của Thương Đồng, dáng cười yếu ớt nhẹ nhàng, bất luận là ngũ quan hay dáng vẻ, đều rất giống Sở phu nhân, nhưng anh nhớ rất rõ ràng, bên ngoài phòng cấp cứu, Sở phu nhân đã từng chính miệng nói ra, bà chỉ có một đứa con gái là Vân Hề, lúc ấy bà vô cùng lo lắng, theo đó mà nói thì không phải là giả, hơn nữa nếu giữa bọn họ thật sự có quan hệ, làm sao Sở phu nhân có thể không cảm nhận được?
Đến cùng là không đúng chỗ nào? Chẳng lẽ anh thật sự nghĩ sai rồi sao?
Anh chau mày lại, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hồ sơ của Thương Đồng: "Tại sao không có thông tin về mẹ của cô ấy?"
Tất cả hồ sơ liên quan đến gia đình, đều chỉ có cha con các cô.
"Nhiễm tổng, bởi vì hai mươi mấy năm về trước, hồ sơ hộ tịch không có trên mạng, người điều tra đã hỏi qua đồng nghiệp của Thương Khải Văn ở trường đại học H, nói lúc Thương Khải Văn đến đại học H làm việc, là thân phận góa vợ, khi đó Thương tiểu thư có lẽ là một hai tuổi.
Nhiễm Đông Khải lắng nghe cẩn thận, ánh mắt dừng lại trên lý lịch làm việc của Thương Khải Văn ở đại học H, ông đã tốt nghiệp khoa lịch sử đại học B? Trùng hợp vậy sao?
"Sao không có tư liệu của Thương Khải Văn trước khi đến đại học H?"
Chu Hi trả lời: "Nhiễm tổng, chúng tôi đã điều tra qua hồ sơ danh sách tốt nghiệp của mấy khóa ở đại học B, nhưng không tra được người này, cũng không loại trừ bằng cấp là giả."
Nhiễm Đông Khải lắc đầu, thời đó, bằng cấp không đáng khoe, rất nhiều người thậm chí bởi vì vậy đã bị phê phán, nếu không tra ra được, có thể là có một tình huống khác, anh xé ảnh chụp trên hồ sơ xuống, đưa cho Chu Hi: "Dựa theo ảnh chụp mà điều tra, xem hồ sơ lý lịch học sinh của trường đại học B có người này hay không, bắt tay điều tra từ nghiên cứu sinh là tốt nhất, có thể ông ấy đã đổi tên."
Chu Hi hiểu ý gật đầu: "Tôi sẽ cho người đi thăm dò."
Khoảng cách của chân tướng càng ngày càng gần, hy vọng đây là một bước đột phá.
Điện thoại để trên bàn rung lên, màn hình sáng lên rồi lại tối xuống, anh tuỳ ý mở ra, nhìn thấy tên Thương Đồng, hơi sững sờ một chút.
"Đông Khải, cảm ơn anh mấy ngày nay đã đi cùng với tôi, cũng thật xin lỗi mang đến cho anh nhiều phiền phức, chúc anh hạnh phúc, xin đối xử tốt với Vân Hề. Thương Đồng."
Đây là giọng điệu từ biệt, anh lập tức gọi điện thoại lại, bên kia truyền đến nhắc nhở tắt máy! Đứng dậy, đến phòng bên cạnh gõ cửa, không ai trả lời lại.
Lúc này nhất định cô đã lên xe, không ngờ cô lại dứt khoát như vậy, năm năm trước, cô chắc chắn cũng chọn như vậy mà ra đi, bây giờ cô muốn trốn bao lâu?
"Nhiễm tổng, sáu giờ tối, ngài thị chính có chuẩn bị tiệc, thời gian đã đến rồi."
Nhiễm Đông Khải im lặng nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, sắc trời dần tối xuống.
Ngoài cửa khách sạn, một chiếc xe từ trong garage chạy ra, dừng lại trước mặt Nhiễm Đông Khải và Chu Hi.
Kính xe chậm rãi hạ xuống, là Sở Ngự Tây, cánh tay của anh khoát lên cửa kính xe, thản nhiên nhìn lướt qua Nhiễm Đông Khải, khóe môi lộ ra nụ cười nhạt: "đi tham gia lễ chúc mừng?"
Nhiễm Đông Khải dừng bước, dù bận vẫn ung dung nói: "Đúng, hay là chúng ta cùng đi?"
Sở Ngự Tây không tức giận, anh chỉ cười nhạt: "Vậy hưởng thụ cho tốt đi."
nói xong, xe của anh chạy qua như bay, cuốn lên một đám lá rụng.
Nhiễm Đông Khải đứng đó, nhìn chăm chú vào xe của Sở Ngự Tây, không nói gì, bây giờ anh thắng quá mức thuận lợi, cho dù có dùng chút thủ đoạn, nhưng lúc này dường như không hợp với phong cách của Sở Ngự Tây, là chỗ nào không đúng?
----- Vũ Quy Lai -----
Cổng thị chính, La Hằng Viễn cầm một xấp văn kiện từ bên trong đi ra, vừa đi đến ven đường, một chiếc xe đột nhiên dừng lại trước mặt anh.
"La thư ký, mời lên xe." Uông Trạch ngồi ở chỗ tay lái, mỉm cười nhìn La Hằng Viễn.
La Hằng Viễn xuyên qua kính cửa, nhìn thấy Sở Ngự Tây ngồi ở phía sau, anh cau mày, cạnh tranh đấu thầu đã kết thúc, bọn họ còn tìm anh làm gì?
"thật xin lỗi, buổi tối tôi còn có việc, Sở tổng có chuyện gì xin cứ nói."
Uông Trạch từ cửa sổ xe đưa ra một phong thư: "Anh xem rồi quyết định cũng không muộn."
Phong thư rất mỏng, không giống như chứa tiền bạc, La Hằng Viễn do dự nhận lấy phong thư, mở ra nhìn thì vẻ mặt đột nhiên thay đổi, anh nhanh chóng mang những tấm ảnh nhét vào trong phong thư, kéo cửa xe phía sau ra ngồi vào, trầm giọng nói: "Sở tổng, anh có ý gì đây?"
Sở Ngự Tây quay đầu lại, mỉm cười nói: "La thư ký, phải là tôi hỏi anh, Nhiễm Đông Khải cho anh lợi ích gì, làm cho anh vứt bỏ tiền đồ tốt đẹp, ăn cắp giá thầu thấp nhất của tôi. Đây chính là tiết lộ bí mật thương nghiệp, Uông Trạch, cậu nói cho La thư ký biết, dựa theo pháp luật nên xử lý thế nào đi."
Uông Trạch nói: "Căn cứ theo luật hình điều hai trăm mười chín, xâm phạm bí mật thương nghiệp, gây tổn thất nặng nề đối với quyền lợi bí mật thương nghiệp, ở dưới 3 năm tù có thời hạn hoặc tạm giam, đồng thời phán xử phạt tiền, tạo thành hậu quả đặc biệt nghiêm trọng, ở từ 3 đến 7 năm tù có thời hạn, cũng phạt tiền."
Sở Ngự Tây nhìn La Hằng Viễn, ngón tay nhẹ nhàng gõ đầu gối: "La thư ký, nghe nói thị trưởng của các anh đã có ý cho anh làm huyện trưởng huyện Y Lan, với tuổi của anh, con đường làm quan ở tương lai có thể là vô hạn."
La Hằng Viễn run rẩy nắm những tấm ảnh kia, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại: "Sở tổng, hiện tại dự án cạnh tranh đấu thầu đã kết thúc, chỉ sợ anh làm như vậy cũng không thể thay đổi được kết quả, nếu anh muốn để tôi ngồi tù, hiện tại sẽ không đến tìm tôi, mà là trực tiếp mang những thứ này đưa thẳng đến cơ quan kiểm sát, anh muốn thế nào hãy nói đi."
Sở Ngự Tây nghe anh nói xong, cười nói: "Anh và Nhiễm Đông Khải không thân cũng chẳng quen, làm vậy là vì người phụ nữ Thương Đồng kia đúng không?"
La Hằng Viễn lập tức cảnh giác: "Anh muốn làm gì cô ấy?"
Ý cười trên mặt Sở Ngự Tây lạnh xuống: "Tôi thật không hiểu, cô ta rốt cuộc có chỗ nào tốt, khiến anh cam tâm tình nguyện thay cô ta gánh trách nhiệm này."
"Sở tổng dĩ nhiên sẽ không hiểu, tôi làm chuyện này không liên can đến bất kỳ ai, nếu Sở tổng muốn trả thù, tôi bằng lòng tự mình gánh vác."
"Đúng là một tình yêu cao cả!" Trong mắt của Sở Ngự Tây mơ hồ toát ra lửa giận: "Đáng tiếc, người ta không thèm để ý, chỉ sợ lần này anh uổng phí tâm tư."
La Hằng Viễn cười tự giễu nói: "thì thế nào? Tôi cũng chưa từng muốn cô ấy biết."
"Anh nghĩ cô ta sẽ phản ứng ra sao khi nhìn thấy anh ăn cắp giá thầu thấp nhất từ băng ghi hình?" Sở Ngự Tây lạnh nhạt nhìn anh, chỉ cảm thấy nụ cười của anh cực kỳ chói mắt.
La Hằng Viễn ngây người: "Anh đã cho cô ấy xem?"
"cô ta nói với tôi, muốn xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó, cho dù phát lên mạng cô ta cũng không sợ."
"không thể nào!" La Hằng Viễn lớn tiếng phản bác: "Anh căn bản là gạt người! cô ấy không thể nào nói như vậy."
Sở Ngự Tây cười lạnh một tiếng: "Anh đúng là ngây thơ, sao tôi phải gạt anh? Cho dù anh không thừa nhận giá thầu thấp nhất là Nhiễm Đông Khải kêu anh ăn cắp, cho dù anh mang tất cả trách nhiệm đều gánh lên mình, tôi cũng có cách khiến Nhiễm Đông Khải nhận lấy liên luỵ, nhưng mà anh chết cũng phải làm một hồn ma hiểu biết, đừng để bị người phụ nữ hèn hạ kia lừa!"
"Tôi không cho phép anh nói cô ấy như vậy!" La Hằng Viễn tức giận mở miệng: "Sở tổng, tôi căn bản không tin lời anh nói, anh mới biết cô ấy mấy ngày, tôi đã biết cô ấy mười năm, cô ấy không phải là người như anh nói, nếu anh muốn ở chỗ này khiêu khích ly gián, tôi nghĩ anh đã sai, cùng lắm là tôi tự thú tội, anh đừng hòng mang tôi ra tổn thương đến bọn họ."
"Được!" Sở Ngự Tây vốn rất bình tĩnh, lúc này không chịu đựng nổi nữa, anh lạnh lùng nói: "cô ta không phải loại người như vậy? cô ta căn bản chính là hay thay đổi, dụ dỗ đàn ông, không biết liêm sỉ!"
"Sở tổng, xin anh nói chuyện tôn trọng một chút!" La Hằng Viễn cũng nỗi giận.
Sở Ngự Tây cười lạnh: "Thế nào, chẳng lẽ anh cũng là khách của cô ta, thảo nào che chở cô ta như vậy."
La Hằng Viễn tức đến đỏ mặt, lạnh lùng nói: "Sở tổng, anh đừng ngậm máu phun người, chúng tôi trong sạch, đừng lấy dạ tiểu nhân của anh đo lòng quân tử!"
"Xem ra kẻ tiểu nhân tôi đây không có cách cùng người quân tử như anh đạt thành hiệp nghị rồi." Sở Ngự Tây nhàn nhạt mở miệng: "Vậy thì mời xuống xe."
Lúc này La Hằng Viễn có chút thấp thỏm, anh ta cứ như vậy để cho anh đi, chẳng lẽ không có điều kiện gì sao?
Thấy anh bất động, Sở Ngự Tây nhìn đồng hồ đeo tay một chút: "Tôi còn phải lên máy bay, sẽ không tiễn anh đến tham gia lễ chúc mừng được, hưởng thụ cho tốt đi."
Uông Trạch xuống xe, thay anh mở cửa xe.
La Hằng Viễn thấy vậy, bất an hỏi một câu: "Cuối cùng anh muốn tôi làm gì?"
Sở Ngự Tây nhìn anh, nhàn nhạt lắc đầu: "Tôi chỉ là tội nghiệp cho anh, nếu anh không tin lời tôi nói, chúng ta mỏi mắt mong chờ đi, không bao lâu nữa, anh sẽ tự mình đứng ra."
nói xong những lời này, xe của Sở Ngự Tây lái đi mất, La Hằng Viễn ngẩn người đứng đó, rốt cuộc anh ta có ý gì?
trên xe, Uông Trạch khẽ nói: "Sở tổng, muốn tiết lộ bí mật của video ra ngoài sao?"
Sở Ngự Tây đốt một điếu thuốc, làn khói lượn lờ, trong mắt anh rõ ràng có tia lửa kỳ vọng phát ra, khóe môi cũng lộ ra ý cười hiếm thấy: "Bây giờ tuyên bố ra ngoài, La Hằng Viễn sẽ tự mình gánh vác tất cả trách nhiệm, cho nên chúng ta phải chờ đến thời điểm then chốt, cho bọn họ một đòn trí mạng."
"không sợ bứt dây động rừng sao?"
"Chuyện này, La Hằng Viễn sẽ không để bất cứ ai biết, anh ta chỉ ngầm hoài nghi thôi, đến khi anh ta phát hiện mình chính là con cờ của Nhiễm Đông Khải, lúc đó nhất định sẽ thẹn quá hóa giận, đúng lúc hiệu quả càng tuyệt hơn."
Trong vòng một tháng, anh muốn nhìn thấy Nhiễm Đông Khải bị buộc đến đường cùng. không phải anh ta muốn mảnh đất kia sao? Anh muốn cho anh ta tiền mất tật mang.
Chu Hi cung kính đứng bên cạnh: "Nhiễm tổng, hiện tại chỉ có thể tra được nhiều như vậy, mặc dù cha của Thương tiểu thư dạy ở trường đại học H, nhưng cũng không có bạn bè thân thích, chỉ dẫn theo duy nhất một nghiên cứu sinh là La Hằng Viễn, cuộc sống thường ngày của Thương tiểu thư cũng rất đơn giản, trong tư liệu đã thu thập tình hình thực tế của cô ấy từ tiểu học đến bây giờ, ngoại trừ năm năm trước thôi học ở trường đại học H, được La Hằng Viễn giới thiệu đến viện bảo tàng Hàn Thành làm việc, cũng không có gì đặc biệt."
Nhiễm Đông Khải nhìn ảnh chụp trong tư liệu của Thương Đồng, dáng cười yếu ớt nhẹ nhàng, bất luận là ngũ quan hay dáng vẻ, đều rất giống Sở phu nhân, nhưng anh nhớ rất rõ ràng, bên ngoài phòng cấp cứu, Sở phu nhân đã từng chính miệng nói ra, bà chỉ có một đứa con gái là Vân Hề, lúc ấy bà vô cùng lo lắng, theo đó mà nói thì không phải là giả, hơn nữa nếu giữa bọn họ thật sự có quan hệ, làm sao Sở phu nhân có thể không cảm nhận được?
Đến cùng là không đúng chỗ nào? Chẳng lẽ anh thật sự nghĩ sai rồi sao?
Anh chau mày lại, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hồ sơ của Thương Đồng: "Tại sao không có thông tin về mẹ của cô ấy?"
Tất cả hồ sơ liên quan đến gia đình, đều chỉ có cha con các cô.
"Nhiễm tổng, bởi vì hai mươi mấy năm về trước, hồ sơ hộ tịch không có trên mạng, người điều tra đã hỏi qua đồng nghiệp của Thương Khải Văn ở trường đại học H, nói lúc Thương Khải Văn đến đại học H làm việc, là thân phận góa vợ, khi đó Thương tiểu thư có lẽ là một hai tuổi.
Nhiễm Đông Khải lắng nghe cẩn thận, ánh mắt dừng lại trên lý lịch làm việc của Thương Khải Văn ở đại học H, ông đã tốt nghiệp khoa lịch sử đại học B? Trùng hợp vậy sao?
"Sao không có tư liệu của Thương Khải Văn trước khi đến đại học H?"
Chu Hi trả lời: "Nhiễm tổng, chúng tôi đã điều tra qua hồ sơ danh sách tốt nghiệp của mấy khóa ở đại học B, nhưng không tra được người này, cũng không loại trừ bằng cấp là giả."
Nhiễm Đông Khải lắc đầu, thời đó, bằng cấp không đáng khoe, rất nhiều người thậm chí bởi vì vậy đã bị phê phán, nếu không tra ra được, có thể là có một tình huống khác, anh xé ảnh chụp trên hồ sơ xuống, đưa cho Chu Hi: "Dựa theo ảnh chụp mà điều tra, xem hồ sơ lý lịch học sinh của trường đại học B có người này hay không, bắt tay điều tra từ nghiên cứu sinh là tốt nhất, có thể ông ấy đã đổi tên."
Chu Hi hiểu ý gật đầu: "Tôi sẽ cho người đi thăm dò."
Khoảng cách của chân tướng càng ngày càng gần, hy vọng đây là một bước đột phá.
Điện thoại để trên bàn rung lên, màn hình sáng lên rồi lại tối xuống, anh tuỳ ý mở ra, nhìn thấy tên Thương Đồng, hơi sững sờ một chút.
"Đông Khải, cảm ơn anh mấy ngày nay đã đi cùng với tôi, cũng thật xin lỗi mang đến cho anh nhiều phiền phức, chúc anh hạnh phúc, xin đối xử tốt với Vân Hề. Thương Đồng."
Đây là giọng điệu từ biệt, anh lập tức gọi điện thoại lại, bên kia truyền đến nhắc nhở tắt máy! Đứng dậy, đến phòng bên cạnh gõ cửa, không ai trả lời lại.
Lúc này nhất định cô đã lên xe, không ngờ cô lại dứt khoát như vậy, năm năm trước, cô chắc chắn cũng chọn như vậy mà ra đi, bây giờ cô muốn trốn bao lâu?
"Nhiễm tổng, sáu giờ tối, ngài thị chính có chuẩn bị tiệc, thời gian đã đến rồi."
Nhiễm Đông Khải im lặng nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, sắc trời dần tối xuống.
Ngoài cửa khách sạn, một chiếc xe từ trong garage chạy ra, dừng lại trước mặt Nhiễm Đông Khải và Chu Hi.
Kính xe chậm rãi hạ xuống, là Sở Ngự Tây, cánh tay của anh khoát lên cửa kính xe, thản nhiên nhìn lướt qua Nhiễm Đông Khải, khóe môi lộ ra nụ cười nhạt: "đi tham gia lễ chúc mừng?"
Nhiễm Đông Khải dừng bước, dù bận vẫn ung dung nói: "Đúng, hay là chúng ta cùng đi?"
Sở Ngự Tây không tức giận, anh chỉ cười nhạt: "Vậy hưởng thụ cho tốt đi."
nói xong, xe của anh chạy qua như bay, cuốn lên một đám lá rụng.
Nhiễm Đông Khải đứng đó, nhìn chăm chú vào xe của Sở Ngự Tây, không nói gì, bây giờ anh thắng quá mức thuận lợi, cho dù có dùng chút thủ đoạn, nhưng lúc này dường như không hợp với phong cách của Sở Ngự Tây, là chỗ nào không đúng?
----- Vũ Quy Lai -----
Cổng thị chính, La Hằng Viễn cầm một xấp văn kiện từ bên trong đi ra, vừa đi đến ven đường, một chiếc xe đột nhiên dừng lại trước mặt anh.
"La thư ký, mời lên xe." Uông Trạch ngồi ở chỗ tay lái, mỉm cười nhìn La Hằng Viễn.
La Hằng Viễn xuyên qua kính cửa, nhìn thấy Sở Ngự Tây ngồi ở phía sau, anh cau mày, cạnh tranh đấu thầu đã kết thúc, bọn họ còn tìm anh làm gì?
"thật xin lỗi, buổi tối tôi còn có việc, Sở tổng có chuyện gì xin cứ nói."
Uông Trạch từ cửa sổ xe đưa ra một phong thư: "Anh xem rồi quyết định cũng không muộn."
Phong thư rất mỏng, không giống như chứa tiền bạc, La Hằng Viễn do dự nhận lấy phong thư, mở ra nhìn thì vẻ mặt đột nhiên thay đổi, anh nhanh chóng mang những tấm ảnh nhét vào trong phong thư, kéo cửa xe phía sau ra ngồi vào, trầm giọng nói: "Sở tổng, anh có ý gì đây?"
Sở Ngự Tây quay đầu lại, mỉm cười nói: "La thư ký, phải là tôi hỏi anh, Nhiễm Đông Khải cho anh lợi ích gì, làm cho anh vứt bỏ tiền đồ tốt đẹp, ăn cắp giá thầu thấp nhất của tôi. Đây chính là tiết lộ bí mật thương nghiệp, Uông Trạch, cậu nói cho La thư ký biết, dựa theo pháp luật nên xử lý thế nào đi."
Uông Trạch nói: "Căn cứ theo luật hình điều hai trăm mười chín, xâm phạm bí mật thương nghiệp, gây tổn thất nặng nề đối với quyền lợi bí mật thương nghiệp, ở dưới 3 năm tù có thời hạn hoặc tạm giam, đồng thời phán xử phạt tiền, tạo thành hậu quả đặc biệt nghiêm trọng, ở từ 3 đến 7 năm tù có thời hạn, cũng phạt tiền."
Sở Ngự Tây nhìn La Hằng Viễn, ngón tay nhẹ nhàng gõ đầu gối: "La thư ký, nghe nói thị trưởng của các anh đã có ý cho anh làm huyện trưởng huyện Y Lan, với tuổi của anh, con đường làm quan ở tương lai có thể là vô hạn."
La Hằng Viễn run rẩy nắm những tấm ảnh kia, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại: "Sở tổng, hiện tại dự án cạnh tranh đấu thầu đã kết thúc, chỉ sợ anh làm như vậy cũng không thể thay đổi được kết quả, nếu anh muốn để tôi ngồi tù, hiện tại sẽ không đến tìm tôi, mà là trực tiếp mang những thứ này đưa thẳng đến cơ quan kiểm sát, anh muốn thế nào hãy nói đi."
Sở Ngự Tây nghe anh nói xong, cười nói: "Anh và Nhiễm Đông Khải không thân cũng chẳng quen, làm vậy là vì người phụ nữ Thương Đồng kia đúng không?"
La Hằng Viễn lập tức cảnh giác: "Anh muốn làm gì cô ấy?"
Ý cười trên mặt Sở Ngự Tây lạnh xuống: "Tôi thật không hiểu, cô ta rốt cuộc có chỗ nào tốt, khiến anh cam tâm tình nguyện thay cô ta gánh trách nhiệm này."
"Sở tổng dĩ nhiên sẽ không hiểu, tôi làm chuyện này không liên can đến bất kỳ ai, nếu Sở tổng muốn trả thù, tôi bằng lòng tự mình gánh vác."
"Đúng là một tình yêu cao cả!" Trong mắt của Sở Ngự Tây mơ hồ toát ra lửa giận: "Đáng tiếc, người ta không thèm để ý, chỉ sợ lần này anh uổng phí tâm tư."
La Hằng Viễn cười tự giễu nói: "thì thế nào? Tôi cũng chưa từng muốn cô ấy biết."
"Anh nghĩ cô ta sẽ phản ứng ra sao khi nhìn thấy anh ăn cắp giá thầu thấp nhất từ băng ghi hình?" Sở Ngự Tây lạnh nhạt nhìn anh, chỉ cảm thấy nụ cười của anh cực kỳ chói mắt.
La Hằng Viễn ngây người: "Anh đã cho cô ấy xem?"
"cô ta nói với tôi, muốn xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó, cho dù phát lên mạng cô ta cũng không sợ."
"không thể nào!" La Hằng Viễn lớn tiếng phản bác: "Anh căn bản là gạt người! cô ấy không thể nào nói như vậy."
Sở Ngự Tây cười lạnh một tiếng: "Anh đúng là ngây thơ, sao tôi phải gạt anh? Cho dù anh không thừa nhận giá thầu thấp nhất là Nhiễm Đông Khải kêu anh ăn cắp, cho dù anh mang tất cả trách nhiệm đều gánh lên mình, tôi cũng có cách khiến Nhiễm Đông Khải nhận lấy liên luỵ, nhưng mà anh chết cũng phải làm một hồn ma hiểu biết, đừng để bị người phụ nữ hèn hạ kia lừa!"
"Tôi không cho phép anh nói cô ấy như vậy!" La Hằng Viễn tức giận mở miệng: "Sở tổng, tôi căn bản không tin lời anh nói, anh mới biết cô ấy mấy ngày, tôi đã biết cô ấy mười năm, cô ấy không phải là người như anh nói, nếu anh muốn ở chỗ này khiêu khích ly gián, tôi nghĩ anh đã sai, cùng lắm là tôi tự thú tội, anh đừng hòng mang tôi ra tổn thương đến bọn họ."
"Được!" Sở Ngự Tây vốn rất bình tĩnh, lúc này không chịu đựng nổi nữa, anh lạnh lùng nói: "cô ta không phải loại người như vậy? cô ta căn bản chính là hay thay đổi, dụ dỗ đàn ông, không biết liêm sỉ!"
"Sở tổng, xin anh nói chuyện tôn trọng một chút!" La Hằng Viễn cũng nỗi giận.
Sở Ngự Tây cười lạnh: "Thế nào, chẳng lẽ anh cũng là khách của cô ta, thảo nào che chở cô ta như vậy."
La Hằng Viễn tức đến đỏ mặt, lạnh lùng nói: "Sở tổng, anh đừng ngậm máu phun người, chúng tôi trong sạch, đừng lấy dạ tiểu nhân của anh đo lòng quân tử!"
"Xem ra kẻ tiểu nhân tôi đây không có cách cùng người quân tử như anh đạt thành hiệp nghị rồi." Sở Ngự Tây nhàn nhạt mở miệng: "Vậy thì mời xuống xe."
Lúc này La Hằng Viễn có chút thấp thỏm, anh ta cứ như vậy để cho anh đi, chẳng lẽ không có điều kiện gì sao?
Thấy anh bất động, Sở Ngự Tây nhìn đồng hồ đeo tay một chút: "Tôi còn phải lên máy bay, sẽ không tiễn anh đến tham gia lễ chúc mừng được, hưởng thụ cho tốt đi."
Uông Trạch xuống xe, thay anh mở cửa xe.
La Hằng Viễn thấy vậy, bất an hỏi một câu: "Cuối cùng anh muốn tôi làm gì?"
Sở Ngự Tây nhìn anh, nhàn nhạt lắc đầu: "Tôi chỉ là tội nghiệp cho anh, nếu anh không tin lời tôi nói, chúng ta mỏi mắt mong chờ đi, không bao lâu nữa, anh sẽ tự mình đứng ra."
nói xong những lời này, xe của Sở Ngự Tây lái đi mất, La Hằng Viễn ngẩn người đứng đó, rốt cuộc anh ta có ý gì?
trên xe, Uông Trạch khẽ nói: "Sở tổng, muốn tiết lộ bí mật của video ra ngoài sao?"
Sở Ngự Tây đốt một điếu thuốc, làn khói lượn lờ, trong mắt anh rõ ràng có tia lửa kỳ vọng phát ra, khóe môi cũng lộ ra ý cười hiếm thấy: "Bây giờ tuyên bố ra ngoài, La Hằng Viễn sẽ tự mình gánh vác tất cả trách nhiệm, cho nên chúng ta phải chờ đến thời điểm then chốt, cho bọn họ một đòn trí mạng."
"không sợ bứt dây động rừng sao?"
"Chuyện này, La Hằng Viễn sẽ không để bất cứ ai biết, anh ta chỉ ngầm hoài nghi thôi, đến khi anh ta phát hiện mình chính là con cờ của Nhiễm Đông Khải, lúc đó nhất định sẽ thẹn quá hóa giận, đúng lúc hiệu quả càng tuyệt hơn."
Trong vòng một tháng, anh muốn nhìn thấy Nhiễm Đông Khải bị buộc đến đường cùng. không phải anh ta muốn mảnh đất kia sao? Anh muốn cho anh ta tiền mất tật mang.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook