Hào Môn Tội Yêu 2, Hợp Đồng Tàn Nhẫn
-
Chương 133: Lật Lại Chuyện Cũ
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
"Nhiễm tổng, Sở tổng đang ở bệnh viện Hiệp Đồng." Chu Hi báo cáo hành tung của Sở Ngự Tây.
Lúc Nhiễm Đông Phải chạy đến ngoài phòng bệnh, thì thấy bóng dáng Sở Ngự Tây và Thương Đồng đang ôm nhau.
Tâm trạng anh vô cùng phức tạp.
Nhìn bọn họ như vậy, anh cũng không rõ trong lòng mình có cảm giác gì, lúc này chỉ có thể bước lên, bởi vì tình hình bên kia vô cùng khẩn cấp.
Sở Ngự Tây ôm Thương Đồng, anh ngẩng đầu, thấy Nhiễm Đông Khải ở cách đó không xa, bất giác cau mày lại.
Thương Đồng cảm giác được sự khác thường của anh, quay đầu lại, cũng nhìn thấy Nhiễm Đông Khải, nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô nhẹ nhàng đẩy vòng ôm của Sở Ngự Tây ra, nhỏ giọng nói: "Đông Khải."
Nhiễm Đông Khải đi tới trước mặt bọn họ, nhìn Thương Đồng, lại nhìn Sở Ngự Tây tràn đầy địch ý, thu vào cảm xúc phức tạp của bản thân, trầm giọng nói: "Đồng Đồng, bác gái uống thuốc tự tử, bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện Minh Trạch, em qua nhìn bà ấy đi, ngoài ra người kia cũng có lời muốn nói với hai người."
"Hả?" Thương Đồng sợ hãi: "Bà ấy tự tử?"
Tại sao bà ấy lại tự tử? Chẳng lẽ bởi vì cảm thấy áy náy với những chuyện mình đã làm, bởi vì ân oán đời trước của bọn họ, khiến cô và Ngự Tây rơi vào hoàn cảnh loạn luân, cảm thấy không có mặt mũi nào để đối diện, nên tự tử?
Nhưng sớm biết như vậy, hà tất lúc trước phải làm thế?
Sao cô có thể thờ ơ được đây?
cô hận bà, hận bà tổn thương trái tim của cha, hận bà bỏ rơi mình, nhưng nghĩ tới những giọt nước mắt ướt át, người phụ nữ dịu dàng nhu hoà, lòng của cô lại mềm nhũn.
đã đến lúc này, cô còn so đo cái gì? Còn tranh luận cái gì?
Sở Ngự Tây đứng im không nhúc nhích, ánh mắt của anh chỉ dừng lại trên người Thương Đồng.
"Dẫn tôi đi nhìn bà ấy." Thương Đồng run giọng nói.
Sở Ngự Tây bước lên một bước: "Anh đi với em."
Thương Đồng biết người anh hận nhất chính là Tân Mộng Lan, anh đồng ý đi với cô, cũng bởi vì cô. Anh càng như vậy, cô càng cảm thấy khổ sở: "Ngự Tây, anh ở cùng Niệm Niệm đi, em không sao."
Nhiễm Đông Khải thở dài nói: "Tôi ở lại với Niệm Niệm, hai người cùng đi đi, bởi vì tôi nghĩ chuyện kế tiếp, sẽ có liên quan đến cả hai người."
Sở Ngự Tây cau mày, nhìn thoáng qua Nhiễm Đông Khải, anh nắm tay Thương Đồng, đi về phía thang máy.
Nhiễm Đông Khải đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, rơi vào trầm tư.
Anh nên làm gì? Có nên tin lời của Sở Hán Thần nói không?
---- Vũ Quy Lai ----
Sở Ngự Tây và Thương Đồng đi tới ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện Minh Trạch, cách rất xa thì nhìn thấy Sở Hán Thần một mình đứng ở đó, ông ngẩn người nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, cả người nhìn qua cũng già đi rất nhiều.
Hai người còn chưa đi về phía trước, cửa đã mở ra.
Tim của Thương Đồng cũng treo lơ lững giữa không trung, bà ấy thế nào?
Cảm giác này rất giống năm năm trước, cô chờ bên ngoài phòng cấp cứu, nhưng cuối cùng cha cũng không tỉnh lại.
Sở Ngự Tây bước lên nắm lấy tay cô, mười ngón tay dây dưa cùng một chỗ.
Bác sĩ đẩy Tân Mộng Lan ra, vẻ mặt có chút nặng nề.
"Bác sĩ, bà ấy...có sao không?" Giọng nói của Sở Hán Thần run lên.
Bác sĩ thở dài nói: "Người bệnh dùng thuốc ngủ quá liều, tuy đã cứu được mạng sống, nhưng chức năng của cơ thể và chức năng của não đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng, có thể sẽ trở thành người thực vật, vẫn cần phải ở lại bệnh viện để theo dõi thêm."
"Người thực vật?" Sở Hán Thần run rẩy theo phía sau cáng cứu thương, nắm lấy tay Tân Mộng Lan: "Mộng Lan, tỉnh lại đi, Mộng Lan..."
Mọi người im lặng đưa Tân Mộng Lan đến phòng bệnh.
Bác sĩ căn dặn một hồi, mới rời đi.
Trong phòng bệnh, Sở Hán Thần chán nản ngồi ở bên cạnh, ông nhìn Thương Đồng, lại nhìn Sở Ngự Tây, trong mắt hiện ra vẻ đau khổ.
"Hai con đã tới rồi à?"
Thương Đồng nhìn người phụ nữ ngủ say trên giường bệnh, không biết tại sao lại trở nên như vậy, chân của cô giống như đóng đinh trên mặt đất, cả lời nói cũng nghẹn lại.
"Được, ta sẽ nói cho hai con biết, ta nói tất cả cho hai con biết..." Sở Hán Thần trải qua đả kích như vậy, trong mắt ông mất đi sự rạng rỡ.
Thương Đồng và Sở Ngự Tây không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng căng thẳng, chiếc hộp Pandora sắp mở ra, nhưng bọn họ không biết, chờ đợi bọn họ là cái gì.
Cách ba mươi năm trước, ánh mắt của Sở Hán Thần bắt đầu trở nên mơ hồ...
"Ba mươi năm trước, chúng tôi cùng học khoa lịch sử ở đại học B, bao gồm cha mẹ của Đông Khải, Mộng Lan, Hải Thâm, còn có Tử Quân mẹ của con..." Sở Hán Thần nhìn Sở Ngự Tây, ông siết chặt nắm tay, đặt lên trán mình, chống đỡ bản thân: "Bởi vì Mộng Lan rất quan tâm đến nhóm người lưu lạc của công chúa Kim quốc trong thời kỳ khó khăn của Tĩnh Khang, cho nên trước khi tốt nghiệp, chúng tôi lập thành một nhóm nhỏ, định mang cái này làm đối tượng để nghiên cứu. Lúc đó ta và Mộng Lan là một đôi tình nhân mà ai ai cũng biết, nên ta đối với chuyện này vô cùng hăng hái."
Thương Đồng ngây người, bọn họ là người yêu? Sao có thể như vậy?
Bọn họ không phải là kẻ xấu huỷ hoại tình cảm của người khác sao?
Sở Ngự Tây vẫn nghiêm mặt, nghe ông nói tiếp.
"Chúng tôi ước hẹn tốt nghiệp xong cùng đi Hàn Thành, nhưng sau bữa tiệc tốt nghiệp, ta uống rất nhiều rượu, chờ ta tỉnh dậy, lại phát hiện Tử Quân nằm bên cạnh ta, ta hoàn toàn không nhớ đã xảy ra chuyện gì, nhưng bà ấy lấy cái chết uy hiếp..."
"không thể nào!" Sở Ngự Tây lạnh giọng ngắt lời ông: "Ông nói bậy..."
Sở Hán Thần hoàn toàn bị cuốn vào sự đau thương của mình, ông run giọng nói: "Mộng Lan cũng không tin lời ta nói, tính bà ấy là thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành, sau này ta mới biết, Tử Quân đi tìm bà ấy. Mộng Lan vì đoạn tuyệt nhớ nhung của ta, cùng người thầm mến bà ấy là Hải Thâm đi làm giấy chứng nhận kết hôn. Lúc đó mẹ con cầm dao để ngang trên cổ tay, nói nếu ta không kết hôn với bà ấy, bà ấy sẽ chết cho ta xem."
"Im ngay, đừng nói nữa!" Sở Ngự Tây nghe không nổi nữa, anh lạnh lùng nói: "Mẹ tôi đã chết, ông còn nói xấu bà ấy như vậy sao? Ông chỉ đang tự tìm lý do cho chính mình!"
Sở Hán Thần đứng dậy, ông nhìn chằm chằm vào Sở Ngự Tây, trong mắt toàn là vẻ bi thương: "Cậu của con cũng biết sự thật, con có thể đi hỏi ông ấy, xem ta có gạt con không! Là bà ấy gạt chúng tôi! Mãi đến khi ta và bà ấy ở chung, ta mới biết, tối hôm đó giữa chúng tôi vốn không xảy ra chuyện gì cả, toàn bộ đều là bà ấy làm ra! Nhưng bởi vì có con, ta muốn cố gắng kinh doanh. Nhưng, ta không có cách nào yêu bà ấy, người ta yêu từ đầu đến cuối đều là Mộng Lan."
"Ông không hạnh phúc, nên ông cũng huỷ hoại gia đình bà ấy, để cha tôi đau khổ phải không?" Thương Đồng run giọng nói.
Sở Hán Thần lắc đầu, ông đau đớn nhìn lại Tân Mộng Lan, lẩm bẩm nói: "Sao ta có thể làm vậy? Ta chỉ lén nhìn bà ấy, thỉnh thoảng có thể nghe bà ấy đàn một khúc Piano, cũng đã cảm thấy thoả mãn rồi. Giữa chúng tôi chưa từng xảy ra chuyện gì cả, nếu không phải sau này ta phát động đi tụ hội bạn học ở Hàn Thành, trải qua khốn cảnh sống chết đáng sợ kia, có lẽ đời này của chúng tôi cũng chỉ như vậy."
"Ý của ông là...giữa ông và bà ấy trước đó đều trong sạch?" Thương Đồng hỏi câu này, thì thấy ánh mắt đang chịu đựng của Sở Ngự Tây cũng trở nên nóng rực.
Sở Hán Thần cúi đầu, ông lắc đầu, phủ nhận đáp án này.
Tay chân của Thương Đồng lạnh lẽo, vậy rốt cuộc cô có phải con gái của ông ta hay không?
Sở Hán Thần thấp giọng nói: "Con không phải con gái của ta. Bởi vì sau khi bà ấy kết hôn, đã hoàn toàn phân rõ ranh giới với ta. Bà ấy kiên cường như thế, nhất định rất căm hận sự phản bội của ta."
"Vậy tại sao hai người lại ở chung một chỗ." Thương Đồng không tin lời nói của ông lắm, nhưng lại bị cảm xúc của ông lôi cuốn.
"Lúc ta triệu tập bạn học, Mộng Lan đã sắp sinh nên không tham gia, ta và Hải Thâm, Tử Lân, Trình Hải mượn danh nghĩa tụ hội bạn học, trên thực tế là muốn hoàn thành nguyện vọng của Mộng Lan, chính là khảo sát toà cổ mộ công chúa thời Tống, dựa vào tài liệu lịch sử ghi lại, hẳn là ở ngoại ô Hàn Thành, quả nhiên bị chúng tôi tìm được, nhưng toà mộ kia được xây dựng rất công phu, trên mặc đất không có dấu vết, trong lòng đất cũng rất phức tạp, chúng tôi bị vây ở phía dưới, lúc cho rằng chắc chắn phải chết, thì từng người nhắn nhủ lời trăng trối, hy vọng ai đó có thể toàn mạng ra ngoài, hoàn thành tâm nguyện. Nuối tiếc lớn nhất lúc đó của ta, chính là không thể ở cùng với Mộng Lan."
Sở Ngự Tây lạnh lùng nói: "Cho nên ông còn sống trở về, chuyện đầu tiên là bức chết mẹ của tôi?"
Sở Hán Thần nghe xong thì nở nụ cười, nhưng khóe mắt ông lại ngấn lệ: "Nên con hận ta như thế? không sai, ta đưa đơn xin ly hôn, sau đó Hải Thâm cũng bỏ rơi Mộng Lan."
Thương Đồng buồn bực nói: "Sao cha tôi lại có thể bỏ rơi bà ấy? Ông yêu bà ấy như vậy, yêu đến sắp chết cũng nhớ mãi không quên!"
"Nhưng lúc đó quả thực như thế, Mộng Lan sinh con ra, nhưng Hải Thâm lại nói đứa bé sinh ra đã chết, hơn nữa Mộng Lan chưa xuất viện, thì đã đề nghị ly hôn với bà ấy. Ta nhận được tin, lúc đến bệnh viện, Mộng Lan gầy đến nổi người không ra người, bên cạnh bà ấy vắng vẻ, không có một người, tim ta cũng tan nát, ta không thể để bà ấy như vậy, bà ấy trở nên thế này, hoàn toàn là trách nhiệm của ta, lúc đó ta đang làm thủ tục xuất viện cho bà ấy, Tử Quân lại gọi điện thoại đến, nghe ta và Mộng Lan ở chung một chỗ, bà ấy vô cùng tức giận, ta cũng đưa ra đề nghị ly hôn với bà ấy, bao nhiêu lần bà ấy đều lấy cái chết để uy hiếp ta, ta đã chịu đủ rồi! Nhưng ai ngờ, bà ấy thật sự tự sát."
Sở Hán Thần nói đến đây thì rơi vào trong im lặng, dường như cũng rất áy náy, ông cúi lưng xuống, kéo tay của Tân Mộng Lan vào trong ngực, nhẹ giọng nói: "Mộng Lan, bà thật khờ, thật khờ, ngày đó tôi chỉ ở cạnh bà một đêm, là bà hiểu lầm, tôi không nên cố ý giấu bà, nếu không bà cũng sẽ không nghĩ lầm Thương Đồng là con gái của tôi, đều là lỗi của tôi, là lỗi của tôi..."
Sở Ngự Tây chịu cú sốc lớn nhất, anh không thể tin, người mẹ lương thiện của mình, mới thật sự là người thứ ba phá hoại tình cảm của người khác! Anh lắc đầu lùi về sau nói: "Tôi không tin, là ông đang lấp liếm sai lầm! Ông không muốn mang danh Trần Thế Mỹ trên lưng mà thôi!"
"Đến hỏi cậu của con đi." Sở Hán Thần không quan tâm nói tiếp, ông khổ sở dựa vào bên cạnh Tân Mộng Lan, hai hàng nước mắt chảy xuống.
Sở Ngự Tây siết chặt quả đấm, bước nhanh ra ngoài.
"Ngự Tây..." Thương Đồng đuổi theo: "Em đi với anh!"
Giống như lúc anh đến cùng cô, cô cũng phải đi cùng anh, cô không dám chắc Sở Hán Thần có nói dối hay không, nhưng đoán trước được cậu của Sở Ngự Tây nhất định sẽ không!
Sở Ngự Tây mang vẻ mặt phức tạp nhìn Thương Đồng, kéo tay cô, đi nhanh ra ngoài.
Nếu bọn họ nhất định phải đối mặt, thì cùng đối mặt cũng tốt!
Bất luận sự thật thế nào, phải biết tất cả!
Lúc Nhiễm Đông Phải chạy đến ngoài phòng bệnh, thì thấy bóng dáng Sở Ngự Tây và Thương Đồng đang ôm nhau.
Tâm trạng anh vô cùng phức tạp.
Nhìn bọn họ như vậy, anh cũng không rõ trong lòng mình có cảm giác gì, lúc này chỉ có thể bước lên, bởi vì tình hình bên kia vô cùng khẩn cấp.
Sở Ngự Tây ôm Thương Đồng, anh ngẩng đầu, thấy Nhiễm Đông Khải ở cách đó không xa, bất giác cau mày lại.
Thương Đồng cảm giác được sự khác thường của anh, quay đầu lại, cũng nhìn thấy Nhiễm Đông Khải, nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô nhẹ nhàng đẩy vòng ôm của Sở Ngự Tây ra, nhỏ giọng nói: "Đông Khải."
Nhiễm Đông Khải đi tới trước mặt bọn họ, nhìn Thương Đồng, lại nhìn Sở Ngự Tây tràn đầy địch ý, thu vào cảm xúc phức tạp của bản thân, trầm giọng nói: "Đồng Đồng, bác gái uống thuốc tự tử, bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện Minh Trạch, em qua nhìn bà ấy đi, ngoài ra người kia cũng có lời muốn nói với hai người."
"Hả?" Thương Đồng sợ hãi: "Bà ấy tự tử?"
Tại sao bà ấy lại tự tử? Chẳng lẽ bởi vì cảm thấy áy náy với những chuyện mình đã làm, bởi vì ân oán đời trước của bọn họ, khiến cô và Ngự Tây rơi vào hoàn cảnh loạn luân, cảm thấy không có mặt mũi nào để đối diện, nên tự tử?
Nhưng sớm biết như vậy, hà tất lúc trước phải làm thế?
Sao cô có thể thờ ơ được đây?
cô hận bà, hận bà tổn thương trái tim của cha, hận bà bỏ rơi mình, nhưng nghĩ tới những giọt nước mắt ướt át, người phụ nữ dịu dàng nhu hoà, lòng của cô lại mềm nhũn.
đã đến lúc này, cô còn so đo cái gì? Còn tranh luận cái gì?
Sở Ngự Tây đứng im không nhúc nhích, ánh mắt của anh chỉ dừng lại trên người Thương Đồng.
"Dẫn tôi đi nhìn bà ấy." Thương Đồng run giọng nói.
Sở Ngự Tây bước lên một bước: "Anh đi với em."
Thương Đồng biết người anh hận nhất chính là Tân Mộng Lan, anh đồng ý đi với cô, cũng bởi vì cô. Anh càng như vậy, cô càng cảm thấy khổ sở: "Ngự Tây, anh ở cùng Niệm Niệm đi, em không sao."
Nhiễm Đông Khải thở dài nói: "Tôi ở lại với Niệm Niệm, hai người cùng đi đi, bởi vì tôi nghĩ chuyện kế tiếp, sẽ có liên quan đến cả hai người."
Sở Ngự Tây cau mày, nhìn thoáng qua Nhiễm Đông Khải, anh nắm tay Thương Đồng, đi về phía thang máy.
Nhiễm Đông Khải đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, rơi vào trầm tư.
Anh nên làm gì? Có nên tin lời của Sở Hán Thần nói không?
---- Vũ Quy Lai ----
Sở Ngự Tây và Thương Đồng đi tới ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện Minh Trạch, cách rất xa thì nhìn thấy Sở Hán Thần một mình đứng ở đó, ông ngẩn người nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, cả người nhìn qua cũng già đi rất nhiều.
Hai người còn chưa đi về phía trước, cửa đã mở ra.
Tim của Thương Đồng cũng treo lơ lững giữa không trung, bà ấy thế nào?
Cảm giác này rất giống năm năm trước, cô chờ bên ngoài phòng cấp cứu, nhưng cuối cùng cha cũng không tỉnh lại.
Sở Ngự Tây bước lên nắm lấy tay cô, mười ngón tay dây dưa cùng một chỗ.
Bác sĩ đẩy Tân Mộng Lan ra, vẻ mặt có chút nặng nề.
"Bác sĩ, bà ấy...có sao không?" Giọng nói của Sở Hán Thần run lên.
Bác sĩ thở dài nói: "Người bệnh dùng thuốc ngủ quá liều, tuy đã cứu được mạng sống, nhưng chức năng của cơ thể và chức năng của não đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng, có thể sẽ trở thành người thực vật, vẫn cần phải ở lại bệnh viện để theo dõi thêm."
"Người thực vật?" Sở Hán Thần run rẩy theo phía sau cáng cứu thương, nắm lấy tay Tân Mộng Lan: "Mộng Lan, tỉnh lại đi, Mộng Lan..."
Mọi người im lặng đưa Tân Mộng Lan đến phòng bệnh.
Bác sĩ căn dặn một hồi, mới rời đi.
Trong phòng bệnh, Sở Hán Thần chán nản ngồi ở bên cạnh, ông nhìn Thương Đồng, lại nhìn Sở Ngự Tây, trong mắt hiện ra vẻ đau khổ.
"Hai con đã tới rồi à?"
Thương Đồng nhìn người phụ nữ ngủ say trên giường bệnh, không biết tại sao lại trở nên như vậy, chân của cô giống như đóng đinh trên mặt đất, cả lời nói cũng nghẹn lại.
"Được, ta sẽ nói cho hai con biết, ta nói tất cả cho hai con biết..." Sở Hán Thần trải qua đả kích như vậy, trong mắt ông mất đi sự rạng rỡ.
Thương Đồng và Sở Ngự Tây không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng căng thẳng, chiếc hộp Pandora sắp mở ra, nhưng bọn họ không biết, chờ đợi bọn họ là cái gì.
Cách ba mươi năm trước, ánh mắt của Sở Hán Thần bắt đầu trở nên mơ hồ...
"Ba mươi năm trước, chúng tôi cùng học khoa lịch sử ở đại học B, bao gồm cha mẹ của Đông Khải, Mộng Lan, Hải Thâm, còn có Tử Quân mẹ của con..." Sở Hán Thần nhìn Sở Ngự Tây, ông siết chặt nắm tay, đặt lên trán mình, chống đỡ bản thân: "Bởi vì Mộng Lan rất quan tâm đến nhóm người lưu lạc của công chúa Kim quốc trong thời kỳ khó khăn của Tĩnh Khang, cho nên trước khi tốt nghiệp, chúng tôi lập thành một nhóm nhỏ, định mang cái này làm đối tượng để nghiên cứu. Lúc đó ta và Mộng Lan là một đôi tình nhân mà ai ai cũng biết, nên ta đối với chuyện này vô cùng hăng hái."
Thương Đồng ngây người, bọn họ là người yêu? Sao có thể như vậy?
Bọn họ không phải là kẻ xấu huỷ hoại tình cảm của người khác sao?
Sở Ngự Tây vẫn nghiêm mặt, nghe ông nói tiếp.
"Chúng tôi ước hẹn tốt nghiệp xong cùng đi Hàn Thành, nhưng sau bữa tiệc tốt nghiệp, ta uống rất nhiều rượu, chờ ta tỉnh dậy, lại phát hiện Tử Quân nằm bên cạnh ta, ta hoàn toàn không nhớ đã xảy ra chuyện gì, nhưng bà ấy lấy cái chết uy hiếp..."
"không thể nào!" Sở Ngự Tây lạnh giọng ngắt lời ông: "Ông nói bậy..."
Sở Hán Thần hoàn toàn bị cuốn vào sự đau thương của mình, ông run giọng nói: "Mộng Lan cũng không tin lời ta nói, tính bà ấy là thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành, sau này ta mới biết, Tử Quân đi tìm bà ấy. Mộng Lan vì đoạn tuyệt nhớ nhung của ta, cùng người thầm mến bà ấy là Hải Thâm đi làm giấy chứng nhận kết hôn. Lúc đó mẹ con cầm dao để ngang trên cổ tay, nói nếu ta không kết hôn với bà ấy, bà ấy sẽ chết cho ta xem."
"Im ngay, đừng nói nữa!" Sở Ngự Tây nghe không nổi nữa, anh lạnh lùng nói: "Mẹ tôi đã chết, ông còn nói xấu bà ấy như vậy sao? Ông chỉ đang tự tìm lý do cho chính mình!"
Sở Hán Thần đứng dậy, ông nhìn chằm chằm vào Sở Ngự Tây, trong mắt toàn là vẻ bi thương: "Cậu của con cũng biết sự thật, con có thể đi hỏi ông ấy, xem ta có gạt con không! Là bà ấy gạt chúng tôi! Mãi đến khi ta và bà ấy ở chung, ta mới biết, tối hôm đó giữa chúng tôi vốn không xảy ra chuyện gì cả, toàn bộ đều là bà ấy làm ra! Nhưng bởi vì có con, ta muốn cố gắng kinh doanh. Nhưng, ta không có cách nào yêu bà ấy, người ta yêu từ đầu đến cuối đều là Mộng Lan."
"Ông không hạnh phúc, nên ông cũng huỷ hoại gia đình bà ấy, để cha tôi đau khổ phải không?" Thương Đồng run giọng nói.
Sở Hán Thần lắc đầu, ông đau đớn nhìn lại Tân Mộng Lan, lẩm bẩm nói: "Sao ta có thể làm vậy? Ta chỉ lén nhìn bà ấy, thỉnh thoảng có thể nghe bà ấy đàn một khúc Piano, cũng đã cảm thấy thoả mãn rồi. Giữa chúng tôi chưa từng xảy ra chuyện gì cả, nếu không phải sau này ta phát động đi tụ hội bạn học ở Hàn Thành, trải qua khốn cảnh sống chết đáng sợ kia, có lẽ đời này của chúng tôi cũng chỉ như vậy."
"Ý của ông là...giữa ông và bà ấy trước đó đều trong sạch?" Thương Đồng hỏi câu này, thì thấy ánh mắt đang chịu đựng của Sở Ngự Tây cũng trở nên nóng rực.
Sở Hán Thần cúi đầu, ông lắc đầu, phủ nhận đáp án này.
Tay chân của Thương Đồng lạnh lẽo, vậy rốt cuộc cô có phải con gái của ông ta hay không?
Sở Hán Thần thấp giọng nói: "Con không phải con gái của ta. Bởi vì sau khi bà ấy kết hôn, đã hoàn toàn phân rõ ranh giới với ta. Bà ấy kiên cường như thế, nhất định rất căm hận sự phản bội của ta."
"Vậy tại sao hai người lại ở chung một chỗ." Thương Đồng không tin lời nói của ông lắm, nhưng lại bị cảm xúc của ông lôi cuốn.
"Lúc ta triệu tập bạn học, Mộng Lan đã sắp sinh nên không tham gia, ta và Hải Thâm, Tử Lân, Trình Hải mượn danh nghĩa tụ hội bạn học, trên thực tế là muốn hoàn thành nguyện vọng của Mộng Lan, chính là khảo sát toà cổ mộ công chúa thời Tống, dựa vào tài liệu lịch sử ghi lại, hẳn là ở ngoại ô Hàn Thành, quả nhiên bị chúng tôi tìm được, nhưng toà mộ kia được xây dựng rất công phu, trên mặc đất không có dấu vết, trong lòng đất cũng rất phức tạp, chúng tôi bị vây ở phía dưới, lúc cho rằng chắc chắn phải chết, thì từng người nhắn nhủ lời trăng trối, hy vọng ai đó có thể toàn mạng ra ngoài, hoàn thành tâm nguyện. Nuối tiếc lớn nhất lúc đó của ta, chính là không thể ở cùng với Mộng Lan."
Sở Ngự Tây lạnh lùng nói: "Cho nên ông còn sống trở về, chuyện đầu tiên là bức chết mẹ của tôi?"
Sở Hán Thần nghe xong thì nở nụ cười, nhưng khóe mắt ông lại ngấn lệ: "Nên con hận ta như thế? không sai, ta đưa đơn xin ly hôn, sau đó Hải Thâm cũng bỏ rơi Mộng Lan."
Thương Đồng buồn bực nói: "Sao cha tôi lại có thể bỏ rơi bà ấy? Ông yêu bà ấy như vậy, yêu đến sắp chết cũng nhớ mãi không quên!"
"Nhưng lúc đó quả thực như thế, Mộng Lan sinh con ra, nhưng Hải Thâm lại nói đứa bé sinh ra đã chết, hơn nữa Mộng Lan chưa xuất viện, thì đã đề nghị ly hôn với bà ấy. Ta nhận được tin, lúc đến bệnh viện, Mộng Lan gầy đến nổi người không ra người, bên cạnh bà ấy vắng vẻ, không có một người, tim ta cũng tan nát, ta không thể để bà ấy như vậy, bà ấy trở nên thế này, hoàn toàn là trách nhiệm của ta, lúc đó ta đang làm thủ tục xuất viện cho bà ấy, Tử Quân lại gọi điện thoại đến, nghe ta và Mộng Lan ở chung một chỗ, bà ấy vô cùng tức giận, ta cũng đưa ra đề nghị ly hôn với bà ấy, bao nhiêu lần bà ấy đều lấy cái chết để uy hiếp ta, ta đã chịu đủ rồi! Nhưng ai ngờ, bà ấy thật sự tự sát."
Sở Hán Thần nói đến đây thì rơi vào trong im lặng, dường như cũng rất áy náy, ông cúi lưng xuống, kéo tay của Tân Mộng Lan vào trong ngực, nhẹ giọng nói: "Mộng Lan, bà thật khờ, thật khờ, ngày đó tôi chỉ ở cạnh bà một đêm, là bà hiểu lầm, tôi không nên cố ý giấu bà, nếu không bà cũng sẽ không nghĩ lầm Thương Đồng là con gái của tôi, đều là lỗi của tôi, là lỗi của tôi..."
Sở Ngự Tây chịu cú sốc lớn nhất, anh không thể tin, người mẹ lương thiện của mình, mới thật sự là người thứ ba phá hoại tình cảm của người khác! Anh lắc đầu lùi về sau nói: "Tôi không tin, là ông đang lấp liếm sai lầm! Ông không muốn mang danh Trần Thế Mỹ trên lưng mà thôi!"
"Đến hỏi cậu của con đi." Sở Hán Thần không quan tâm nói tiếp, ông khổ sở dựa vào bên cạnh Tân Mộng Lan, hai hàng nước mắt chảy xuống.
Sở Ngự Tây siết chặt quả đấm, bước nhanh ra ngoài.
"Ngự Tây..." Thương Đồng đuổi theo: "Em đi với anh!"
Giống như lúc anh đến cùng cô, cô cũng phải đi cùng anh, cô không dám chắc Sở Hán Thần có nói dối hay không, nhưng đoán trước được cậu của Sở Ngự Tây nhất định sẽ không!
Sở Ngự Tây mang vẻ mặt phức tạp nhìn Thương Đồng, kéo tay cô, đi nhanh ra ngoài.
Nếu bọn họ nhất định phải đối mặt, thì cùng đối mặt cũng tốt!
Bất luận sự thật thế nào, phải biết tất cả!
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook