Hào Môn Tội Yêu 2, Hợp Đồng Tàn Nhẫn
-
Chương 128: Để Anh Cẩn Thận Suy Nghĩ Lại
Thương Đồng hồi hộp cúi đầu, cô có thể nhìn thấy đôi giày da của Sở Ngự Tây
ngày càng đến gần, mãi đến trước mặt cô mới dừng lại. cô có thể cảm giác được hơi thở của anh, rất gần, rất gần.
Anh muốn làm gì?
Tại sao vẫn không nhúc nhích?
Đáy lòng của Thương Đồng lan ra một chút lo lắng, cô từ từ ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt của Sở Ngự Tây đang nhìn mình chằm chằm, tầm mắt của hai người đối diện nhau, tim cô đập rất mạnh.
Sở Ngự Tây đột nhiên đưa tay ra, ôm Thương Đồng vào trong ngực.
Thương Đồng bối rối, cô không dám tin mở to hai mắt, cảm giác được vòng ôm của anh rất ấm áp, vững chắc.
Chốc lát sau, cô mới nhắm mắt lại, hai tay vòng trở về.
Cảnh tượng ôm nhau đẹp như thế, cũng làm cho người ta vô cùng đau xót. Nhiễm Đông Khải im lặng ở bên cạnh nhìn, anh thở dài, lặng lẽ đi ra ngoài.
Đôi mắt của Sở Ngự Tây trầm xuống, anh kéo ra khoảng cách giữa hai người, hai tay vẫn đặt trên vai cô như cũ, tầm mắt anh dừng lại trên cổ tay cô. thì ra thật sự không phải cô uy hiếp anh, mà là muốn dùng cách này để trả nợ máu cho người phụ nữ kia.
"Em biết chuyện từ lúc nào?" Cuối cùng anh cũng mở miệng, giọng nói trầm thấp từ tốn, anh nắm cổ tay của cô, lòng bàn tay lướt qua da thịt cô.
Thương Đồng cắn môi dưới, cúi đầu: "Năm năm trước, lần anh dẫn em trở về."
Sở Ngự Tây hít một hơi thật sâu: "Chính vì vậy mà rời khỏi anh?"
Thương Đồng từ từ tách tay anh ra, chán nản ngồi xuống: "Nếu anh là người biết trước, anh sẽ làm sao?"
Sở Ngự Tây đưa lưng về phía cô, anh không xoay người lại, đứng đó giống như một pho tượng điêu khắc, nếu lúc đó anh là người biết trước, sẽ thế nào đây?
Anh có thể tiếp nhận con gái của Tân Mộng Lan sao? Anh làm thế nào đối mặt với người mẹ đã chết?
Có lẽ anh cũng sẽ chọn cách chia tay, nhưng sẽ nói rõ ràng lý do xa nhau với cô. Nhưng sau khi xa nhau thì sao?
Anh sẽ quên cô sao?
một ngày nào đó sẽ quên thôi.
Anh không biết, lúc ấy yêu không đủ sâu, có lẽ chia tay còn kịp?
Thương Đồng cũng rơi vào im lặng. cô biết, anh không thể tiếp nhận, nhiều năm nay anh vẫn canh cánh bên lòng cái chết của mẹ anh, cho dù anh có tình cảm với cô cũng tuyệt đối không gạt bỏ thù hận của anh.
cô muốn chạy trốn, bởi vì lúc ấy tình yêu của anh chưa sâu, nhưng đêm đó, cũng là chuyện ngoài ý muốn, nếu khi đó cô thật sự hạ quyết tâm, không nhận điện thoại của anh, không đến khách sạn nhìn anh, có lẽ, sẽ không sai lại càng thêm sai.
không những anh hận, thậm chí cô, làm sao không hận Sở Hán Thần và người phụ nữ kia!
một lát sau anh mới quay người lại, cũng ngồi xuống bên cạnh cô, bóng dáng của anh ở trong bóng tối, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Niệm Niệm.
Đây là con gái của anh.
Con gái đáng thương của anh.
Anh chưa bao giờ nghĩ đến, mình lại không biết cảm giác làm cha trong năm năm. cô ở trong tâm trạng như thế nào sinh ra con của anh? Năm năm nay, cô đã tuyệt vọng ra sao khi nhớ lại tình yêu của bọn họ?
Thời gian trôi qua trong bóng tối, ánh sáng cũng mờ mịt, không biết thời gian qua bao lâu. Sở Ngự Tây nhẹ giọng nói: "Em là người vô tội, con bé cũng vậy, cho nên..."
Anh không nghiêng đầu, lại nắm tay cô, hai người ở trong bóng tối cũng có thể nghe thấy hơi thở của đối phương.
"Để anh cẩn thận suy nghĩ lại." Sở Ngự Tây nói ra mấy chữ này, đã là hạ quyết tâm rất lớn.
Thương Đồng nằm cạnh giường, nước mắt của cô ào ào chảy xuống.
----- Vũ Quy Lai -----
Buổi sáng, trong bệnh viện.
Sở Ngự Tây đã thay quần áo, anh mặc chiếc áo bông màu đen, từ phòng vô khuẩn đi ra.
Làm đối chiếu tuỷ xương, phải đợi một lát mới có kết quả.
Trong phòng làm việc, giáo sư Hạ nhìn bọn họ, thở dài: "Tình hình của đứa bé không lạc quan lắm, hiện nay ngân hàng tuỷ xương không có tuỷ phù hợp, hôm qua chúng tôi đã lập ra kết hoạch hóa trị, phải luôn luôn quan sát, cố gắng tránh tình hình chuyển biến xấu."
Sở Ngự Tây gật đầu, chăm chú xem bệnh án của Niệm Niệm, mày hơi cau lại.
Anh nhớ trước đây không lâu, Niệm Nệm đã làm kiểm tra, không phát hiện bất cứ khác thường gì, sao đột nhiên lại phát bệnh nghiêm trọng như vậy?
Lúc anh đang nghi ngờ, bác sĩ Lô cầm một xấp văn kiện đi tới.
Thương Đồng và Sở Ngự Tây cùng đứng lên, nhìn phần kết quả đối chiếu tuỷ xương đưa đến tay giáo sư Hạ, tất cả hy vọng của cô bé đều đặt ở trên phần báo cáo này.
Giáo sư Hạ mở báo cáo ra, nghiêm túc nhìn xuống phía dưới, sau đó ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt đầy hy vọng của Sở Ngự Tây và Thương Đồng, lắc đầu nuối tiếc.
Hai chân Thương Đồng mềm nhũn, bắt lấy cánh tay của Sở Ngự Tây mới có thể đứng vững. Sở Ngự Tây cũng nhanh chóng đỡ cánh tay cô, nâng cô dậy.
Anh cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói phát ra cũng có chút run rẩy: "Tuỷ của tôi cũng không phù hợp sao?"
Giáo sư Hạ gật đầu, đưa báo cáo kiểm tra cho anh, khẽ nói: "Nhưng đừng quá thất vọng, còn có biện pháp, hôm nay chúng tôi sẽ bắt đầu hóa trị, hy vọng trong vòng một năm, có thể tìm được tuỷ phù hợp, đứa bé vẫn có thể cứu chữa."
"Nếu...chờ không được tuỷ phù hợp, chỉ dựa vào hóa trị, có thể khỏi hẳn không?" Sở Ngự Tây đỡ Thương Đồng, hỏi tiếp.
"Chúng tôi sẽ tận hết khả năng, cũng không phải không có trường hợp lành công, nhưng phải chuẩn bị tâm lý cho trường hợp xấu nhất." Giáo sư Hạ im lặng một lúc, nhìn hai người dựa vào nhau, nói ra đề nghị của mình: "Có một cách, tuy chưa chắc có thể thành công, nhưng đã có người thử qua, các người có thể thử xem."
"Là gì?" Thương Đồng kích động hỏi.
Giáo sư Hạ đẩy đẩy gọng kính trên mũi: "Các người có thể mang thai thêm đứa nữa, tỷ lệ tuỷ phù hợp sẽ lên đến 25%, ngoài ra, tuy chưa chắc thành công, cũng có thể làm đau khổ rơi xuống mức thấp nhất."
Cơ thể của Sở Ngự Tây cứng đờ, trong khi đó Thương Đồng lại gục đầu xuống.
cô không chắc chắn, có phải Niệm Niệm bởi vì lý do kia mới dẫn đến bệnh bạch cầu hay không, nếu thật là vậy, thì đứa bé kế tiếp có thể tránh khỏi sao?
"Cảm ơn." Sở Ngự Tây nặng nề gật đầu, đỡ Thương Đồng ra khỏi văn phòng chuyên môn.
Phòng hóa trị, bọn họ im lặng nhìn Niệm Niệm ở bên trong.
Con bé nhỏ như vậy, về sau mỗi ngày đều phải tiếp nhận sự đau đớn này.
Tay của Sở Ngự Tây siết thành quả đấm, lúc này anh đang chịu đựng nỗi khổ sở không ít hơn bao nhiêu. Con bé vô tội, anh không thể thờ ơ, huống chi, anh đã từng hy vọng con bé là con của mình!
Anh xoay người, bàn tay rơi vào trên vai Thương Đồng, nhẹ giọng nói: "Anh đồng ý đề nghị của bác sĩ, em thì sao?"
Thương Đồng ngẩng đầu nhìn anh, còn chưa trả lời, điện thoại của Sở Ngự Tây lại vang lên lần nữa.
Từ sáng đến trưa, điện thoại của anh đã vang lên rất nhiều lần, nhưng lần này, làm cho anh cau mày, đi về phía cua quẹo ở hành lang, nhấc máy.
"Lâm Lôi?"
"Ngự Tây, bây giờ em đến đài truyền hình, hôm nay có thể sẽ kết thúc sớm một chút, người ở trong đài cũng sẽ tham gia, mọi thứ bên hội trường đều dựa vào anh." Giọng nói vui vẻ của Lâm Lôi từ bên kia truyền tới, hình như cô vừa đi vừa nói chuyện, còn chào hỏi những người xung quanh.
Sở Ngự Tây bận rộn đến trưa, lúc này mới nhớ tới, tối nay là lễ đính hôn của anh.
Chỉ trong một đêm, tất cả đều đã thay đổi.
"Lâm Lôi, tôi có chuyện muốn nói với em..." Sở Ngự Tây khó khăn mở miệng, không phải ngượng ngùng, mà là có cảm xúc phức tạp không nói nên lời, lúc này anh đã hoàn toàn bị bệnh tình của Niệm Niệm ảnh hưởng, những thứ khác đã làm anh mất đi hứng thú.
"Em vào phòng thu âm, lát nữa nói tiếp." Điện thoại của Lâm Lôi bên kia đã cúp máy.
Gọi lại, đã tắt điện thoại.
Sở Ngự Tây rơi vào im lặng, tiệc đính hôn tối nay, thiệp mời đã phát đi, đây không phải là chuyện nhỏ, mặc dù bọn họ vô cùng khiêm tốn, nhưng cũng có một số báo chí bắt đầu ôn ào về liên hôn chính trị và kinh doanh.
Những thứ khác anh đều không để ý, nhưng chuyện trước mắt có chút trở tay không kịp.
Uông Trạch từ trong thang máy đi ra, đi tới sau lưng Sở Ngự Tây, thấy anh không quay đầu lại thì nhẹ nhàng nhắc nhở một chút: "Sở tổng?"
Sở Ngự Tây quay đầu, nhìn Uông Trạch, thấy trong tay anh ta cầm một xấp văn kiện, anh không có tâm trạng xử lý công việc, khẽ giọng nói: "Những thứ này để qua một bên trước đi."
Uông Trạch cảm thấy có gì đó không bình thường, anh ta bước lên nửa bước, khẽ nói: "Sở tổng, người phụ nữ hôm đó ngài bảo điều tra, chính là người phụ nữ trên chiếc xe màu đỏ trong băng ghi hình, đã điều tra xong."
Sở Ngự Tây lạnh nhạt lắc đầu: "không cần điều tra." Anh tin tưởng trực giác của mình, lúc đó cảm thấy Thương Đồng đang gạt anh, là anh bị Nhiễm Đông Khải lừa.
Uông Trạch vốn đang cầm phần báo cáo kia, nghe xong những lời này, không đưa báo cáo lên, nhưng vẫn kẹp ở trong văn kiện.
"Sở tổng..." Uông Trạch nhẹ giọng nhắc nhở: "Bên khách sạn, đều đã chuẩn bị tốt, đúng bảy giờ tối khai tiệc, ngài xem có nên qua sớm một chút hay không? Còn phải thử lễ phục."
Sở Ngự Tây im lặng quay đầu lại, thấy Thương Đồng đứng cách đó không xa, cô khẽ nói: "Anh có thể theo em đến nhà anh một lần không? Em có chuyện hỏi bọn họ."
Sở Ngự Tây nhìn đồng hồ, gật đầu, anh quay về phía Uông Trạch, trầm giọng nói: "Giúp tôi thu xếp một chút, tìm người đến chăm sóc con bé."
Uông Trạch gật đầu, sang một bên gọi điện thoại.
Sở Ngự Tây và Thương Đồng trở về phòng hóa trị, Nhiễm Đông Khải và Chu Hi đã đến.
Nhiễm Đông Khải bước lên phía trước, từ trong cặp công văn lấy ra một bao hồ sơ, đưa cho Sở Ngự Tây: "Đây là phần báo cáo DNA thật sự."
Sở Ngự Tây nhận trong tay, anh suy nghĩ một chút, tiện tay xé nát.
Nhiễm Đông Khải biến sắc: "Anh không xem sao?"
trên mặt Sở Ngự Tây không có bất kỳ biểu hiện gì, anh thuận tay nhét giấy vụn vào trong tay Nhiễm Đông Khải, tiếp tục đi về phía trước. Anh không cần thiết phải xem.
Thương Đồng nhìn Nhiễm Đông Khải bằng ánh mắt phức tạp, lúc đi ngang qua bên cạnh anh thì nghe anh nhẹ giọng nói: "Đồng Đồng..."
Bước chân của Thương Đồng hơi dừng lại, thì thấy anh nghiêm túc mở miệng: "thật xin lỗi."
Thương Đồng cảm động gật đầu, đi theo Sở Ngự Tây ra ngoài.
Hai người ở trên xe đều im lặng.
Cuối cùng, đến biệt thự nhà họ Sở.
Bàn tay to lớn của Sở Ngự Tây nắm chặt vô lăng, lúc này và tình cảnh năm năm trước có chút giống nhau, anh lái xe đưa cô đến đây. Nhưng, tâm trạng lúc này lại khác hẳn.
Cửa biệt thự mở ra.
Sở Ngự Tây chậm rãi đi vào, trong biệt thự có chút khác thường.
Anh nhìn lên, Sở Vân Hề đang kéo một cái va li từ trong phòng đi ra, từ trên lan can nhìn thấy hai người bọn họ, có chút ngạc nhiên.
Anh muốn làm gì?
Tại sao vẫn không nhúc nhích?
Đáy lòng của Thương Đồng lan ra một chút lo lắng, cô từ từ ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt của Sở Ngự Tây đang nhìn mình chằm chằm, tầm mắt của hai người đối diện nhau, tim cô đập rất mạnh.
Sở Ngự Tây đột nhiên đưa tay ra, ôm Thương Đồng vào trong ngực.
Thương Đồng bối rối, cô không dám tin mở to hai mắt, cảm giác được vòng ôm của anh rất ấm áp, vững chắc.
Chốc lát sau, cô mới nhắm mắt lại, hai tay vòng trở về.
Cảnh tượng ôm nhau đẹp như thế, cũng làm cho người ta vô cùng đau xót. Nhiễm Đông Khải im lặng ở bên cạnh nhìn, anh thở dài, lặng lẽ đi ra ngoài.
Đôi mắt của Sở Ngự Tây trầm xuống, anh kéo ra khoảng cách giữa hai người, hai tay vẫn đặt trên vai cô như cũ, tầm mắt anh dừng lại trên cổ tay cô. thì ra thật sự không phải cô uy hiếp anh, mà là muốn dùng cách này để trả nợ máu cho người phụ nữ kia.
"Em biết chuyện từ lúc nào?" Cuối cùng anh cũng mở miệng, giọng nói trầm thấp từ tốn, anh nắm cổ tay của cô, lòng bàn tay lướt qua da thịt cô.
Thương Đồng cắn môi dưới, cúi đầu: "Năm năm trước, lần anh dẫn em trở về."
Sở Ngự Tây hít một hơi thật sâu: "Chính vì vậy mà rời khỏi anh?"
Thương Đồng từ từ tách tay anh ra, chán nản ngồi xuống: "Nếu anh là người biết trước, anh sẽ làm sao?"
Sở Ngự Tây đưa lưng về phía cô, anh không xoay người lại, đứng đó giống như một pho tượng điêu khắc, nếu lúc đó anh là người biết trước, sẽ thế nào đây?
Anh có thể tiếp nhận con gái của Tân Mộng Lan sao? Anh làm thế nào đối mặt với người mẹ đã chết?
Có lẽ anh cũng sẽ chọn cách chia tay, nhưng sẽ nói rõ ràng lý do xa nhau với cô. Nhưng sau khi xa nhau thì sao?
Anh sẽ quên cô sao?
một ngày nào đó sẽ quên thôi.
Anh không biết, lúc ấy yêu không đủ sâu, có lẽ chia tay còn kịp?
Thương Đồng cũng rơi vào im lặng. cô biết, anh không thể tiếp nhận, nhiều năm nay anh vẫn canh cánh bên lòng cái chết của mẹ anh, cho dù anh có tình cảm với cô cũng tuyệt đối không gạt bỏ thù hận của anh.
cô muốn chạy trốn, bởi vì lúc ấy tình yêu của anh chưa sâu, nhưng đêm đó, cũng là chuyện ngoài ý muốn, nếu khi đó cô thật sự hạ quyết tâm, không nhận điện thoại của anh, không đến khách sạn nhìn anh, có lẽ, sẽ không sai lại càng thêm sai.
không những anh hận, thậm chí cô, làm sao không hận Sở Hán Thần và người phụ nữ kia!
một lát sau anh mới quay người lại, cũng ngồi xuống bên cạnh cô, bóng dáng của anh ở trong bóng tối, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Niệm Niệm.
Đây là con gái của anh.
Con gái đáng thương của anh.
Anh chưa bao giờ nghĩ đến, mình lại không biết cảm giác làm cha trong năm năm. cô ở trong tâm trạng như thế nào sinh ra con của anh? Năm năm nay, cô đã tuyệt vọng ra sao khi nhớ lại tình yêu của bọn họ?
Thời gian trôi qua trong bóng tối, ánh sáng cũng mờ mịt, không biết thời gian qua bao lâu. Sở Ngự Tây nhẹ giọng nói: "Em là người vô tội, con bé cũng vậy, cho nên..."
Anh không nghiêng đầu, lại nắm tay cô, hai người ở trong bóng tối cũng có thể nghe thấy hơi thở của đối phương.
"Để anh cẩn thận suy nghĩ lại." Sở Ngự Tây nói ra mấy chữ này, đã là hạ quyết tâm rất lớn.
Thương Đồng nằm cạnh giường, nước mắt của cô ào ào chảy xuống.
----- Vũ Quy Lai -----
Buổi sáng, trong bệnh viện.
Sở Ngự Tây đã thay quần áo, anh mặc chiếc áo bông màu đen, từ phòng vô khuẩn đi ra.
Làm đối chiếu tuỷ xương, phải đợi một lát mới có kết quả.
Trong phòng làm việc, giáo sư Hạ nhìn bọn họ, thở dài: "Tình hình của đứa bé không lạc quan lắm, hiện nay ngân hàng tuỷ xương không có tuỷ phù hợp, hôm qua chúng tôi đã lập ra kết hoạch hóa trị, phải luôn luôn quan sát, cố gắng tránh tình hình chuyển biến xấu."
Sở Ngự Tây gật đầu, chăm chú xem bệnh án của Niệm Niệm, mày hơi cau lại.
Anh nhớ trước đây không lâu, Niệm Nệm đã làm kiểm tra, không phát hiện bất cứ khác thường gì, sao đột nhiên lại phát bệnh nghiêm trọng như vậy?
Lúc anh đang nghi ngờ, bác sĩ Lô cầm một xấp văn kiện đi tới.
Thương Đồng và Sở Ngự Tây cùng đứng lên, nhìn phần kết quả đối chiếu tuỷ xương đưa đến tay giáo sư Hạ, tất cả hy vọng của cô bé đều đặt ở trên phần báo cáo này.
Giáo sư Hạ mở báo cáo ra, nghiêm túc nhìn xuống phía dưới, sau đó ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt đầy hy vọng của Sở Ngự Tây và Thương Đồng, lắc đầu nuối tiếc.
Hai chân Thương Đồng mềm nhũn, bắt lấy cánh tay của Sở Ngự Tây mới có thể đứng vững. Sở Ngự Tây cũng nhanh chóng đỡ cánh tay cô, nâng cô dậy.
Anh cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói phát ra cũng có chút run rẩy: "Tuỷ của tôi cũng không phù hợp sao?"
Giáo sư Hạ gật đầu, đưa báo cáo kiểm tra cho anh, khẽ nói: "Nhưng đừng quá thất vọng, còn có biện pháp, hôm nay chúng tôi sẽ bắt đầu hóa trị, hy vọng trong vòng một năm, có thể tìm được tuỷ phù hợp, đứa bé vẫn có thể cứu chữa."
"Nếu...chờ không được tuỷ phù hợp, chỉ dựa vào hóa trị, có thể khỏi hẳn không?" Sở Ngự Tây đỡ Thương Đồng, hỏi tiếp.
"Chúng tôi sẽ tận hết khả năng, cũng không phải không có trường hợp lành công, nhưng phải chuẩn bị tâm lý cho trường hợp xấu nhất." Giáo sư Hạ im lặng một lúc, nhìn hai người dựa vào nhau, nói ra đề nghị của mình: "Có một cách, tuy chưa chắc có thể thành công, nhưng đã có người thử qua, các người có thể thử xem."
"Là gì?" Thương Đồng kích động hỏi.
Giáo sư Hạ đẩy đẩy gọng kính trên mũi: "Các người có thể mang thai thêm đứa nữa, tỷ lệ tuỷ phù hợp sẽ lên đến 25%, ngoài ra, tuy chưa chắc thành công, cũng có thể làm đau khổ rơi xuống mức thấp nhất."
Cơ thể của Sở Ngự Tây cứng đờ, trong khi đó Thương Đồng lại gục đầu xuống.
cô không chắc chắn, có phải Niệm Niệm bởi vì lý do kia mới dẫn đến bệnh bạch cầu hay không, nếu thật là vậy, thì đứa bé kế tiếp có thể tránh khỏi sao?
"Cảm ơn." Sở Ngự Tây nặng nề gật đầu, đỡ Thương Đồng ra khỏi văn phòng chuyên môn.
Phòng hóa trị, bọn họ im lặng nhìn Niệm Niệm ở bên trong.
Con bé nhỏ như vậy, về sau mỗi ngày đều phải tiếp nhận sự đau đớn này.
Tay của Sở Ngự Tây siết thành quả đấm, lúc này anh đang chịu đựng nỗi khổ sở không ít hơn bao nhiêu. Con bé vô tội, anh không thể thờ ơ, huống chi, anh đã từng hy vọng con bé là con của mình!
Anh xoay người, bàn tay rơi vào trên vai Thương Đồng, nhẹ giọng nói: "Anh đồng ý đề nghị của bác sĩ, em thì sao?"
Thương Đồng ngẩng đầu nhìn anh, còn chưa trả lời, điện thoại của Sở Ngự Tây lại vang lên lần nữa.
Từ sáng đến trưa, điện thoại của anh đã vang lên rất nhiều lần, nhưng lần này, làm cho anh cau mày, đi về phía cua quẹo ở hành lang, nhấc máy.
"Lâm Lôi?"
"Ngự Tây, bây giờ em đến đài truyền hình, hôm nay có thể sẽ kết thúc sớm một chút, người ở trong đài cũng sẽ tham gia, mọi thứ bên hội trường đều dựa vào anh." Giọng nói vui vẻ của Lâm Lôi từ bên kia truyền tới, hình như cô vừa đi vừa nói chuyện, còn chào hỏi những người xung quanh.
Sở Ngự Tây bận rộn đến trưa, lúc này mới nhớ tới, tối nay là lễ đính hôn của anh.
Chỉ trong một đêm, tất cả đều đã thay đổi.
"Lâm Lôi, tôi có chuyện muốn nói với em..." Sở Ngự Tây khó khăn mở miệng, không phải ngượng ngùng, mà là có cảm xúc phức tạp không nói nên lời, lúc này anh đã hoàn toàn bị bệnh tình của Niệm Niệm ảnh hưởng, những thứ khác đã làm anh mất đi hứng thú.
"Em vào phòng thu âm, lát nữa nói tiếp." Điện thoại của Lâm Lôi bên kia đã cúp máy.
Gọi lại, đã tắt điện thoại.
Sở Ngự Tây rơi vào im lặng, tiệc đính hôn tối nay, thiệp mời đã phát đi, đây không phải là chuyện nhỏ, mặc dù bọn họ vô cùng khiêm tốn, nhưng cũng có một số báo chí bắt đầu ôn ào về liên hôn chính trị và kinh doanh.
Những thứ khác anh đều không để ý, nhưng chuyện trước mắt có chút trở tay không kịp.
Uông Trạch từ trong thang máy đi ra, đi tới sau lưng Sở Ngự Tây, thấy anh không quay đầu lại thì nhẹ nhàng nhắc nhở một chút: "Sở tổng?"
Sở Ngự Tây quay đầu, nhìn Uông Trạch, thấy trong tay anh ta cầm một xấp văn kiện, anh không có tâm trạng xử lý công việc, khẽ giọng nói: "Những thứ này để qua một bên trước đi."
Uông Trạch cảm thấy có gì đó không bình thường, anh ta bước lên nửa bước, khẽ nói: "Sở tổng, người phụ nữ hôm đó ngài bảo điều tra, chính là người phụ nữ trên chiếc xe màu đỏ trong băng ghi hình, đã điều tra xong."
Sở Ngự Tây lạnh nhạt lắc đầu: "không cần điều tra." Anh tin tưởng trực giác của mình, lúc đó cảm thấy Thương Đồng đang gạt anh, là anh bị Nhiễm Đông Khải lừa.
Uông Trạch vốn đang cầm phần báo cáo kia, nghe xong những lời này, không đưa báo cáo lên, nhưng vẫn kẹp ở trong văn kiện.
"Sở tổng..." Uông Trạch nhẹ giọng nhắc nhở: "Bên khách sạn, đều đã chuẩn bị tốt, đúng bảy giờ tối khai tiệc, ngài xem có nên qua sớm một chút hay không? Còn phải thử lễ phục."
Sở Ngự Tây im lặng quay đầu lại, thấy Thương Đồng đứng cách đó không xa, cô khẽ nói: "Anh có thể theo em đến nhà anh một lần không? Em có chuyện hỏi bọn họ."
Sở Ngự Tây nhìn đồng hồ, gật đầu, anh quay về phía Uông Trạch, trầm giọng nói: "Giúp tôi thu xếp một chút, tìm người đến chăm sóc con bé."
Uông Trạch gật đầu, sang một bên gọi điện thoại.
Sở Ngự Tây và Thương Đồng trở về phòng hóa trị, Nhiễm Đông Khải và Chu Hi đã đến.
Nhiễm Đông Khải bước lên phía trước, từ trong cặp công văn lấy ra một bao hồ sơ, đưa cho Sở Ngự Tây: "Đây là phần báo cáo DNA thật sự."
Sở Ngự Tây nhận trong tay, anh suy nghĩ một chút, tiện tay xé nát.
Nhiễm Đông Khải biến sắc: "Anh không xem sao?"
trên mặt Sở Ngự Tây không có bất kỳ biểu hiện gì, anh thuận tay nhét giấy vụn vào trong tay Nhiễm Đông Khải, tiếp tục đi về phía trước. Anh không cần thiết phải xem.
Thương Đồng nhìn Nhiễm Đông Khải bằng ánh mắt phức tạp, lúc đi ngang qua bên cạnh anh thì nghe anh nhẹ giọng nói: "Đồng Đồng..."
Bước chân của Thương Đồng hơi dừng lại, thì thấy anh nghiêm túc mở miệng: "thật xin lỗi."
Thương Đồng cảm động gật đầu, đi theo Sở Ngự Tây ra ngoài.
Hai người ở trên xe đều im lặng.
Cuối cùng, đến biệt thự nhà họ Sở.
Bàn tay to lớn của Sở Ngự Tây nắm chặt vô lăng, lúc này và tình cảnh năm năm trước có chút giống nhau, anh lái xe đưa cô đến đây. Nhưng, tâm trạng lúc này lại khác hẳn.
Cửa biệt thự mở ra.
Sở Ngự Tây chậm rãi đi vào, trong biệt thự có chút khác thường.
Anh nhìn lên, Sở Vân Hề đang kéo một cái va li từ trong phòng đi ra, từ trên lan can nhìn thấy hai người bọn họ, có chút ngạc nhiên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook