Sở Ngự Tây vừa thấy bà, mặt tức khắc lạnh xuống: "Sao bà lại tới đây?"

Tân Mộng Lan nhìn thấy Sở Ngự Tây trong phòng bệnh, cũng hơi sững sờ, sao bọn họ lại ở cùng nhau?

"Tôi không muốn gặp bà." Thương Đồng xoay mặt vào trong giường, tim lại đập thình thịch, sao bà ta lại đến đây?

Sở Ngự Tây đứng dậy, hướng về phía Tân Mộng Lan, lạnh lùng nói: "Ra ngoài, nơi này không hoan nghênh bà."

Khuôn mặt tao nhã của Tân Mộng Lan hiện ra một chút lúng túng và bi ai, tay cầm túi xách hơi run rẩy, bà ngẩng đầu nhìn Sở Ngự Tây, nhẹ nhàng nói: "Ngự Tây, đây là chuyện riêng giữa dì và Thương tiểu thư, xin con tránh đi một chút được không?"

"Bà còn muốn sao nữa?" Sắc mặt của Sở Ngự Tây không thay đổi, anh rất ghét người phụ nữ này, muốn bà lập tức biến mất, con gái bà bây giờ cũng thành công gả cho Nhiễm Đông Khải rồi, bà còn quấy nhiễu Thương Đồng làm gì?

"Thương tiểu thư..." Tân Mộng Lan nhìn Thương Đồng, nặng nề thở dài: "Cho tôi 10 phút thôi."

Thương Đồng cúi thấp đầu, nhìn Sở Ngự Tây, đầu từ từ rủ xuống, nhỏ giọng nói: "Được."

Sở Ngự Tây thấy thế, hừ lạnh một tiếng sập cửa đi ra ngoài.

Ngoài cửa, Nhiễm Đông Khải đưa lưng về phía cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

"Là anh đưa người đến?" Sở Ngự Tây lạnh lùng nói.

Nhiễm Đông Khải quay đầu lại, không nhìn đến vẻ mệt mỏi mấy ngày nay của Sở Ngự Tây, lạnh nhạt trả lời: "Bà ấy cầu xin tôi, tôi chỉ thay bà hỏi thăm một chút."

"Anh nói gì?" Sở Ngự Tây lạnh lùng nói: "Đưa mẹ vợ đến gặp bạn gái trước của anh, anh hành hạ cô ấy còn chưa đủ phải không?"

Nhiễm Đông Khải quay người, nhìn chằm chằm vào Sở Ngự Tây nói: "Thiếu chút nữa cô ấy bị viêm phổi nặng, là ai hành hạ? Nếu không phải tôi hỏi thăm ra, không phải anh muốn hành hạ cô ấy đến chết mới hài lòng sao?"

Sở Ngự Tây hừ lạnh nói: "cô ấy là người phụ nữ của tôi, tôi muốn thế nào, không liên quan đến anh!"

"Anh..." Nhiễm Đông Khải siết chặt nắm tay, lại từ từ buông ra nói: "Người phụ nữ của anh? Chỉ cần tôi muốn, có thể lập tức đoạt cô ấy về!"

"Anh dám không?" Sở Ngự Tây hừ lạnh nói: "Cho dù tôi phá huỷ cô ấy, cũng sẽ không đưa cô ấy cho anh!"

"Vậy sao?" Nhiễm Đông Khải lộ ra ánh mắt lạnh lùng: "Thiếu chút nữa anh đã huỷ hoại cô ấy! Anh lại muốn chuốc cô ấy say rượu, đưa đến trên giường của Lý Minh Nhân, anh đúng là điên rồi!"

"Câm miệng!" Sở Ngự Tây ngắt lời nói của Nhiễm Đông Khải, đây là chuyện làm anh khổ sở nhất, cũng hối hận nhất, anh chưa bao giờ cảm thấy mình bỉ ổi như vậy.

Nhiễm Đông Khải quay đầu về phía cửa sổ, anh cũng đang kiềm chế, cuối cùng bình tĩnh lại nói: "Sở Ngự Tây, anh biết không? Nếu Đồng Đồng bằng lòng gả cho tôi, tôi nghĩ tôi sẽ thật sự huỷ bỏ hôn ước."

Sở Ngự Tây nghe xong, nét mặt lạnh xuống: "Anh có ý gì? Lúc này, anh muốn hủy hôn?"

Nhiễm Đông Khải nặng nề nói: "Sở Ngự Tây, nếu tôi là anh, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với Thương Đồng, nếu anh cho tôi một cơ hội, cho dù tôi kết hôn, cũng sẽ tranh giành với anh."

"Anh...căn bản không có cơ hội!" Sở Ngự Tây hừ lạnh một tiếng, muốn quay người đi vào phòng bệnh, anh thật sự không yên lòng để người phụ nữ đáng ghét và cô gái ngốc kia ở chung quá lâu, ai biết bà ta lại dùng thủ đoạn gì.

"Chờ một chút!" Nhiễm Đông Khải kéo anh, chưa kịp lên tiếng, lại đột nhiên nghe tiếng lách cách trong phòng bệnh truyền tới, hai người kinh hãi, cùng mở cửa ra.

Ai cũng không chú ý ở chỗ rẽ của hành lang, thoáng qua một bóng dáng màu trắng.

----- Vũ Quy Lai -----

Trong phòng bệnh, Thương Đồng quay người lại, ánh mắt lạnh tanh nhìn chằm chằm vào bà: "Sở phu nhân, có chuyện gì xin cứ nói."

Tân Mộng Lan run rẩy bước lên, bà từ trong túi lấy ra tấm hình mà hôm đó Nhiễm Đông Khải cho bà, chỉ vào Triệu Hải Thâm nói: "Ông ấy...có phải là cha của cô không?"

Trái ngược với sự kích động của bà, Thương Đồng lại hoàn toàn thờ ơ, lộ ra nụ cười khẩy và nói: "Tiếp theo bà muốn nói gì? nói với tôi, bà là người sinh tôi ra rồi vứt bỏ tôi, sau đó lại chia rẽ một gia đình khác, một người phụ nữ không biết xấu hổ?"

Tân Mộng Lan nhất thời bị những lời nói sắc bén của cô làm cho chết lặng, bà muốn lắc đầu, nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

"thật xin lỗi..."

"không cần." Thương Đồng thu cảm xúc về, cô có chút choáng váng hoa mắt, nguyên nhân có lẽ là do hôn mê nhiều ngày nay.

"Năm đó không phải ta không cần con, ta thật sự không biết con còn sống..." Tân Mộng Lan ôm mặt, nước mắt ào ào chảy xuống.

Thương Đồng thấy bộ dạng này của bà, vẻ mặt có chút hốt hoảng, người trước mắt giống như không chân thật, bà nên thành thật đứng ở trong ảnh, được cho là người đã đi một nơi rất xa.

"Mẹ tôi đã chết, tôi sẽ không nhận bà." Thương Đồng thấp giọng nói: "Bà đi đi."

"Đồng Đồng..." Lòng của Tân Mộng Lan đau xót, hai mắt bà đẫm lệ nhìn cô gái trước mắt, cô xanh xao gầy yếu như thế, có thể tưởng tượng ra cô và Hải Thâm ở chung đã có bao nhiêu khổ cực.

"Đừng gọi tên tôi." Thương Đồng quay người đi, khàn giọng nói: "Tôi nhớ rất rõ ràng, tôi chỉ có một đứa con gái, nhìn con bé hạnh phúc là được rồi, đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa."

"Ta biết ta nói gì, con cũng không tha thứ cho ta." Tân Mộng Lan cầm khăn tay, lau đi nước mắt, bà run giọng nói: "Hôm nay ta đến chỉ muốn hỏi con, đứa bé kia là của con và Đông Khải, phải không?"

"Bà hỏi cái này làm gì? Sợ tôi tiếp tục quấn lấy anh ấy? Phá hoại hạnh phúc của con gái bà sao?" Thương Đồng chua xót mở miệng.

"Con hiểu lầm rồi." Tân Mộng Lan cúi đầu, lại một hàng nước mắt chảy xuống: "Ta sẽ ngăn cản Vân Hề, sẽ ngừng đám cưới lại."

"Bà cam lòng sao?" Thương Đồng nhìn bà chằm chằm: "Bà không sợ con bé lại tự sát à?"

Tân Mộng Lan nắm chặt khăn tay, bà nức nở nói: "Ta chỉ muốn nghe con nói thật, đứa bé có phải là của Đông Khải hay không thôi."

Thương Đồng vốn không muốn trả lời vấn đề này, nhưng lúc này cũng có chút kiềm chế không được, cô quay đầu lại nhìn bà chằm chằm: "Tôi hỏi bà, tôi là con của ai?"

"Con...con nói cái gì?" Sắc mặt của Tân Mộng Lan trắng bệch không còn chút máu.

Thương Đồng thấy bộ dạng này của bà, giận đến run giọng nói: "Vậy bà tưởng tôi cũng giống như bà, lẳng lơ, không biết liêm sỉ, một chân đạp hai thuyền sao?"

Tân Mộng Lan lảo đảo đứng dậy, bà lắc đầu: "không phải, ta với Hán Thần...chúng tôi không phải như vậy."

"không phải loại nào? Các người không phá huỷ hai gia đình? Sao các người có thể yên tâm hạnh phúc trên đau khổ của nhiều người như vậy?" Thương Đồng run rẩy, cô rất muốn lớn tiếng nói với bà, nếu không phải bọn họ, cô và Sở Ngự Tây sao có thể đi đến tình trạng này?

Tân Mộng Lan lùi về sau một bước, không cẩn thận đụng ngã ly nước trên bàn bên cạnh, rơi trên mặt đất phát ra tiếng.

"Đồng Đồng..."

Sở Ngự Tây và Nhiễm Đông Khải cùng xông vào, nhìn thấy Thương Đồng an toàn ngồi trên giường mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhiễm Đông Khải bước lên đỡ Tân Mộng Lan: "Bác gái, bác sao vậy?"

Tân Mộng Lan nhìn thấy Sở Ngự Tây ôm Thương Đồng, bà không dám tin cảnh này, sao bọn họ có thể ở cùng một chỗ? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

"Bác gái, cháu đưa bác về." Nhiễm Đông Khải đỡ bà, còn quay đầu lại nhìn Thương Đồng, chỉ thấy sắc mặt Thương Đồng cũng trắng bệch như tuyết, run rẩy không ngừng.

Tân Mộng Lan lảo đảo được Nhiễm Đông Khải đỡ ra ngoài, tay mảnh mai của bà nắm lấy Nhiễm Đông Khải, lo lắng hỏi: "Đông Khải, bọn họ...sao bọn họ lại ở cùng một chỗ?"

Nhiễm Đông Khải đỡ bà, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta lên xe rồi nói ạ."

Ra thang máy, Nhiễm Đông Khải đỡ bà ngồi vào ghế phụ, anh cũng rơi vào im lặng, nên giải thích thế nào đây?

"Đông Khải..." Tân Mộng Lan nhìn qua có chút không khỏe.

"Bác gái, bác sao vậy a? Hay là đi khám bác sĩ một chút?" Nhiễm Đông Khải rút khăn giấy ra đưa cho bà.

Tân Mộng Lan mất hồn nhìn sang Nhiễm Đông Khải, bà nhất thời cũng không biết nên nói gì, Thương Đồng chính là con gái của bà, không, bà nên gọi là Triệu Đồng, Đồng Đồng...Đồng Đồng, bà nên sớm nghĩ đến! Ông thật sự gạt bà, gạt bà nói là đứa bé sinh ra đã chết!

Tân Mộng Lan cúi xuống, nước mắt ào ào chảy ra, tại sao ông phải làm như vậy?

"Bác gái..." Mặc dù Nhiễm Đông Khải biết rõ nội tình, nhưng cũng hơi hoảng sợ, vì không biết Thương Đồng bên kia thế nào, nên cũng có chút lo lắng.

"Bác không sao." thật lâu sau Tân Mộng Lan mới khống chế được cảm xúc của mình, bà lâu nước mắt rồi nhìn Nhiễm Đông Khải, dùng ánh mắt thành khẩn nhìn anh: "Đông Khải, nói cho bác biết, cháu và Ngự Tây, còn có vị Thương tiểu thư kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì, được không?"

Nhiễm Đông Khải nghe xong, quay mặt sang chỗ khác, một lúc lâu mới nói: "Bác gái, Sở Ngự Tây không muốn Đồng Đồng phá hoại hôn sự của cháu và Vân Hề, cho nên..."

Anh nói những lời này có chút khó khăn.

"Cháu yêu cô ấy phải không? Đứa bé cũng là của cháu phải không?" Tân Mộng Lan nín thở, bà vô lực nắm tay vịn, cả người giống như rơi vào trong một vũng lầy, hoàn toàn không tức giận.

Nhiễm Đông Khải không biết nên nói gì, anh khởi động xe, thấp giọng nói: "Bác gái, cháu đưa bác về."

----- Vũ Quy Lai -----

Trong phòng bệnh, Sở Ngự Tây ôm Thương Đồng, thấy bộ dạng mất hồn của cô, nhất thời tức giận nói: "Bà ta nói gì với em? Có phải uy hiếp em hay không? nói cho tôi biết!"

Thương Đồng bị anh ôm, giống như năm năm trước từ trong mưa ôm lấy cô, lúc cô đau khổ nhất, hỗn loạn nhất, anh luôn ở bên cạnh.

cô nhắm mắt lại, cố nén nước mắt không chảy xuống.

Nước mắt ướt đẫm áo sơ mi của Sở Ngự Tây, anh ôm cô, cảm thấy toàn thân cô đều đang run rẩy, hai tay vòng qua ôm lấy eo anh, một khắc kia, tim của anh lập tức sụp đổ.

cô đột nhiên rên lên một tiếng, anh vội vàng kéo ra khoảng cách giữa hai người, thì ra là kim bị lệch, máu chảy ra.

"Tôi đi gọi bác sĩ." Sở Ngự Tây nhấn máy gọi, vội vàng giúp cô ấn chặt, thấy trên mu bàn tay trắng nõn của cô có một chỗ đã bầm tím, đột nhiên cảm thấy rất đau lòng.

Thương Đồng nhìn anh, anh cúi đầu, tóc hơi dài, lại có chút không kiềm chế được, nhìn khuôn mặt của anh, hình như mấy ngày nay cũng không nghĩ ngơi tốt, vừa tỉnh dậy anh đã ở ngay bên cạnh, không biết chăm sóc mình bao lâu.

Nghĩ đến đây, mũi không khỏi đau xót.

"Đau không?" Sở Ngự Tây hỏi xong, mới phát hiện mình hỏi một câu hỏi ngu ngốc đến cỡ nào, sau có thể không đau, vội vàng chuyển đề tài: "yêu bà kia đã nói gì với em?"

"yêu bà?" Thương Đồng phản ứng kịp, anh nói là Tân Mộng Lan, tâm trạng bất ổn vừa rồi lại giảm xuống: "không nói gì cả."

"Tự tôi đi hỏi bà ta." Sở Ngự Tây thấy cô không nói, sắc mặt trầm xuống, anh tuyệt đối không thể để cho cô chịu đựng sự uy hiếp của người phụ nữ kia.

"thật sự không có!" Thương Đồng kéo anh, cô nhìn Sở Ngự Tây, không biết nên nói gì, cuối cùng vẫn buông tay ra.

"Đông...đông...đông..." Bác sĩ đi vào, giúp cô chỉnh kim lại lần nữa, nhìn thấy đã là chai thứ ba, ghi chép lại rồi mới ra ngoài.

Sắc mặt Thương Đồng lúc này có chút không tốt.

"Em sao vậy?" Sở Ngự Tây nhìn cô nhăn nhó nửa ngày.

"Anh đi ra ngoài trước một chút được không." Thương Đồng xấu hổ mở miệng.

"Hả?" Sở Ngự Tây có chút thắc mắc: "Em muốn làm gì?"

"Anh làm ơn gọi y tá vào đây." Mặt Thương Đồng càng đỏ hơn.

Sở Ngự Tây nghe xong, giúp cô nhấn máy gọi, một lát sau, y tá đến, Thương Đồng mới đỏ mặt nói: "Xin hãy đỡ tôi đi vào toilet."

Sở Ngự Tây nghe vậy, mới bừng hiểu ra, bối rối nói: "Tôi đến công ty một chuyến, buổi tối sẽ đến đây."

Đến khi Thương Đồng từ trong toilet đi ra, Sở Ngự Tây đã đi rồi, y tá cười nói: "Chồng của cô thật tốt, mấy ngày nay đều là anh ta ở đây chăm sóc cô, chúng tôi đều rất hâm mộ!"

Mặt của Thương Đồng ửng hồng: "không phải."

Sở Ngự Tây cho người đưa canh đến, cô ngồi đó mới cảm thấy ở một mình cô đơn cỡ nào. Hôm nay Tân Mộng Lan đến tìm cô, bây giờ cô chỉ cảm thấy có chút giống như một giấc mơ, mặc dù không biết trong mơ thế nào, nhưng tỉnh lại mới phát hiện lúc đó mình bình tĩnh bao nhiêu.

Bây giờ cô nên làm gì?

nói thật với Sở Ngự Tây?

Hay là...?

"Tôi có thể vào được không?" Lận Khả Hân mỉm cười mở cửa, đứng ở cửa, đang cầm một chút đồ ăn nhẹ.

"Mời vào." Thương Đồng nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Bác sĩ Lận, tôi nghe y tá nói Niệm Niệm đã không sao, cảm ơn cô."

"không có gì." Lận Khả Hân ngồi xuống, nhìn cô muốn nói lại thôi.

"Có chuyện gì sao?" Thương Đồng thấy cô nhìn mình chằm chằm, bộ dạng muốn nói lại thôi.

"Thương tiểu thư..." Lận Khả Hân thở dài nói: "Buổi chiều muốn qua đây thăm cô, nhưng..."

cô hơi do dự, lấy Ipad của mình ra, bấm tìm kiếm tên Lý Minh Nhân và nói: "cô từng gặp người này chưa?"

Thương Đồng nhìn qua một lần, bỗng dưng nhớ tới, là người Sở Ngự Tây kêu cô tiếp rượu, lòng cũng không khỏi kinh ngạc.

"Cái đó...chúng tôi làm nghề này, nhiều hoặc ít gì cũng biết một số kẻ có tiền đều có chút quái gở, vị Lý tổng này là ví dụ điển hình, thường xuyên kêu một người bạn của tôi đi xử lý cục diện rối rắm của ông ta, chính là chữa trị cho những người bạn giường của mình."

Thương Đồng hoàn toàn không biết cô nói thế là có ý gì, trong lòng lại bắt đầu dâng lên lo lắng.

"nói như thế, vị Lý tổng này có thể là người mang bệnh HIV, vừa rồi ở ngoài cửa tôi nghe được Nhiễm tổng và Sở tổng nói chuyện mấy hôm trước..." Lận Khả Hân tới đây thì dừng lại, cô nhìn thấy sắc mặt của Thương Đồng hoàn toàn thay đổi, cũng có chút lo lắng mở miệng: "Tôi nghĩ hay là cô đi làm xét nghiệm máu một chút?"

Đầu của Thương Đồng ông ông một tiếng, ý của cô ấy là mình và Lý Minh Nhân đã xảy ra chuyện gì?

Sao có thể như vậy?

Là cô ấy nghe Nhiễm Đông Khải và Sở Ngự Tây nói?

Hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

cô đến hộp đêm, tiếp rượu ông ta, ông ta không đụng vào cô, chỉ không ngừng để cho cô uống, sau đó cô mơ màng không biết gì, sau đó thì sao?

Buổi chiều ngày thứ hai cô mới tỉnh lại, mỗi một chỗ trên người đều là dấu hôn, cô mệt mỏi giống như một vũng nước.

Sau đó thì bị bệnh.

Trời ạ!

Chẳng lẽ Sở Ngự Tây đưa cô ra? cô không tin, không, đây không phải là thật...

thật ra con lận khả hân chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi,thằngt chó sở ngự tây kô làm thì lấy gì mà nó nói cho thương đồng biết

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương