Hào Môn Tội Yêu 2, Hợp Đồng Tàn Nhẫn
-
Chương 103: Là Anh Không Chống Chế Nổi
Nhiễm Đông Khải trầm ngâm một chút, cuối cùng mở miệng nói: "Bác gái, bác biết Thương Khải Văn sao? Chính là cha của Thương Đồng."
Thương Đồng? cô gái kia? Trước mắt Tân Mộng Lan lại hiện lên vẻ mặt lúc ấy cô nói chuyện, sao cô có thể hận bà như vậy? Cảm giác khó hiểu dấy lên trong lòng bà, bà từ từ lắc đầu: "Bác không nhớ rõ mình có biết người này hay không."
Nhiễm Đông Khải từ trong túi áo lấy ra một tấm hình, chỉ vào người đứng thứ nhất bên trái cho Tân Mộng Lan xem: "Bác xem người này, bác thật sự không biết sao?"
một tấm hình chụp chung trắng đen, ước chừng đã hai mươi mấy năm, bối cảnh tấm hình là ký hiệu kiến trúc của trường đại học nào đó, bảy tám người trên ảnh chụp tuỳ ý đứng chung một chỗ, cao thấp, mặc quần áo của thời đại đó, trên mặt đều mang theo hơi thở của tuổi trẻ, người đàn ông đứng thứ nhất bên trái có khuôn mặt gầy gò, mang một cặp kính tròn, dáng vẻ lịch sự nho nhã.
Tay của Tân Mộng Lan run lên, bà xem một lần.
"Bác gái?" Nhiễm Đông Khải bước lên một bước: "Bác sao vậy ạ?"
Tân Mộng Lan ngẩng đầu, sắc mặt đã trắng bệch như tuyết: "Cháu nói, ông ấy là cha của Thương Đồng?"
Nhiễm Đông Khải gật đầu nói: "Đúng vậy. Cháu đến Hàn Thành, đã từng cùng Thương Đồng đi cúng tế cha cô ấy, cảm thấy tấm hình trên mộ rất quen mặt, trở về tìm được tấm hình chụp chung bạn học của cha cháu, đúng là rất giống, chỉ là một người tên Thương Khải Văn, một người tên Triệu Hải Thâm, nên có chút thắc mắc."
Tân Mộng Lan cầm tấm hình, run giọng nói: "Cha của Thương Đồng làm gì?"
"Nghe cô ấy nói là tốt nghiệp trường đại học B, làm việc ở khoa lịch sử đại học H, nhưng đã mất hơn năm năm rồi."
Tân Mộng Lan vịn tủ, từ từ ngã ngồi trên mặt đất.
thì ra thật sự là ông ấy!
Chỉ là ông ấy đổi tên mà thôi.
Thương Đồng chính là con gái của bà! Con bé không chết, con bé còn sống!
Tim của Tân Mộng Lan thắt lại, bà tỉ mỉ nhớ lại từng vẻ mặt của Thương Đồng, từng câu nói, thì ra con bé đã biết!
Biết mình chính là mẹ của con bé!
Nhưng mình lại tàn nhẫn nói với con bé như thế, mình chỉ có một đứa con gái là Vân Hề!
Con bé chắc chắn rất hận bà!
Như vậy, đứa con của cô? Đứa bé kia có phải là con gái của Nhiễm Đông Khải hay không?
"Bác gái, bác sao vậy ạ?" Nhiễm Đông Khải bước lên đỡ bà dậy: "Sao sắc mặt bác lại kém như vậy?"
Tân Mộng Lan hồn bay phách lạc ngồi trên ghế mây, từ từ lắc đầu: "Bác không sao."
"Cần cháu gọi bác sĩ đến đây không?"
"không cần, bác muốn yên tĩnh một chút." Tân Mộng Lan vẫy tay, bà thật sự muốn suy nghĩ kỹ một chút, đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Qua rất lâu, Sở Vân Hề lên gõ cửa, đi vào ôm bà từ phía sau: "Mẹ, sao mẹ còn không xuống lầu, không tìm được lá trà, ăn cơm luôn!"
Tân Mộng Lan ngẩng lên nhìn Sở Vân Hề: "Vân Hề, con yêu Đông Khải sao?"
Sở Vân Hề bị hỏi những lời này nên mặt đỏ bừng: "Mẹ, tuần sau đã kết hôn, mẹ còn hỏi cái này?"
Lòng của Tân Mộng Lan chua chát, bà đưa tay cầm cổ tay trái của Sở Vân Hề, miệng vết thương ở đó đã khép lại, vì che giấu đã đeo lên một cái lắc tay rất đẹp, bà liên tục mò mẫm, vẻ mặt rất phức tạp.
"Mẹ?" Sở Vân Hề bị bà làm vậy có chút kỳ quái: "Mẹ sao vậy?"
"Vân Hề..." Tân Mộng Lan ôm Sở Vân Hề, nước mắt rơi xuống: "không có gì, mẹ nghĩ lại..."
"Có phải không nỡ cho con lấy chồng hay không?" Sở Vân Hề cười nói: "Mới phát hiện con tốt phải không?"
Tân Mộng Lan từ từ lau nước mắt, không biết nên nói gì, đành phải theo cô xuống lầu.
Sở Vân Hề ăn bữa cơm này rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn hỏi Sở Hán Thần và Tân Mộng Lan chi tiết hôn lễ, Nhiễm Đông Khải ngồi bên cạnh lâu lâu mỉm cười đáp lại một chút, mà Tân Mộng Lan lại cúi đầu, ăn không biết ngon, có lúc hỏi bà mấy lần, bà mới nghe thấy.
Đến tối, tiễn Nhiễm Đông Khải, Tân Mộng Lan cầm điện thoại di động một mình trở về phòng trà của bà, tra dãy số mới gọi đến, bà do dự rất lâu, cuối cùng gọi đi.
Điện thoại đã tắt máy.
Nghe nhắc nhở bên kia, bà cuộn lại trong ghế mây, cảm thấy tay chân lạnh lẽo.
Bà suy nghĩ một lúc lâu, lại gửi đi một tin nhắn, cài đặt thông báo đối phương đã đọc, liền ôm điện thoại cuộn lại trong ghế mây, không mở đèn, bà chỉ cảm thấy xung quanh rất lạnh.
----- Vũ Quy Lai -----
Đêm, vô cùng im ắng, cô đơn cũng không thể không kéo đến.
Xe của Sở Ngự Tây bất giác lại chạy về hướng của biệt thự, có lần anh muốn quay đầu chạy đi, nhưng bên tai lại văng vẳng lời nói của Uông Trạch, cô bị bệnh.
Hôm đó cô ngâm trong nước lạnh, lại bị anh giày vò suốt một đêm, ngay cả anh cũng khó chịu rất lâu, huống chi là cô?
Văn kiện gì đó anh đều không xem vào.
Quyết định hẹn Lâm Lôi, bất kể cô ta tốt bao nhiêu, anh đều không có hứng thú, cho dù cô ta hất rượu vào người anh, anh cũng cảm thấy không có gì để nói.
Anh chỉ nghĩ đến cô, một cú điện thoại và một tin nhắn thì đã hoàn toàn quấy nhiễu trái tim anh. Nếu không có cú điện thoại kia, có lẽ tâm trí của anh sẽ không rối loạn, lúc anh muốn mở tin nhắn kia ra, lại phát hiện đã bị anh xóa.
cô đã nói gì?
Anh cần gì phải đày đoạ mình như vậy? Anh nhớ cô, tại sao không thể đến nhìn cô?
Xe dừng ở cửa biệt thự, đèn ở lầu hai sáng rỡ, sao cô còn chưa ngủ? Lúc này, dù cô không ngủ, cũng nên sớm dỗ đứa bé kia ngủ.
Anh ngồi trong xe, tay nắm chặt vô-lăng, dường như chỉ cần vừa rời khỏi vô-lăng, anh sẽ không khống chế nổi mà muốn đi vào.
Đến cùng là anh làm sai.
Bất luận anh làm gì đối với cô, anh cũng không khống chế nổi mà nghĩ đến cô, anh không rõ đây là yêu hay hận, hay chỉ vì anh không cam lòng.
"Ngự Tây..." Giống như là giọng nói của cô, đêm đó lúc cô ở trong trạng thái mơ màng, gọi tên của anh, anh hận không thể làm vỡ cô, cả người giống như hạ hoả. muốn hoà tan cô, cũng hoà tan chính mình.
Vào lúc đó cô còn nhớ tên anh, có phải đại biểu, trong lòng cô còn có anh?
Đôi mắt của anh nhìn chằm chằm vào cửa biệt thự, thấy quản gia vội vã từ trên lầu chạy xuống, vẻ mặt sợ hãi đi gọi điện thoại, anh cũng không kìm được nữa, đứng nhanh dậy, đẩy cửa xe ra.
"Tiên sinh..." Quản gia đã nói năng lộn xộn: "Ngài đã trở về?"
"đã trễ thế này, gọi điện thoại cho ai?"
Quản gia nhanh chóng chỉ lên lầu nói: "Thương tiểu thư lại phát sốt, vừa rồi dùng nhiệt kế đo, đã 41 độ, tôi chuẩn bị cho Lận..." Bà còn chưa nói xong, đã thấy Sở Ngự Tây chạy nhanh lên lầu.
Tim của Sở Ngự Tây bỗng chốc treo lơ lửng, anh đẩy cửa phòng ra, thấy Thương Đồng nằm trên giường, anh đi lên ôm lấy cô, cơ thể cô nóng hổi, cả người đều mềm nhũn không có sức, mắt nhắm chặt, môi đã khô nứt, hai tay vô lực rủ xuống.
"Tiên sinh..." Quản gia nhìn thấy Sở Ngự Tây ôm Thương Đồng xông ra ngoài, vội vàng nói lớn: "Gọi điện thoại cho Lận tiểu thư, cô ấy lập tức đến..."
Sở Ngự Tây đã hét lên: "Tài xế, nhanh đến bệnh viện Trừng Tâm."
Tài xế vội vàng lái xe tới, Sở Ngự Tây ôm Thương Đồng lên xe, đến trên xe, anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn người phụ nữ trong ngực, cô đã hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ mềm yếu giống như cây thiếu nước ỉu xìu trong lòng anh.
"Thương Đồng...Đồng Đồng..." Sở Ngự Tây gọi tên cô, sao cô có thể sốt đến mức này? không phải kêu bác sĩ đến xem sao? Tại sao có thể như vậy?
Đến bệnh viện, phòng cấp cứu, cả người anh xụi lơ ở bên ngoài.
Bác sĩ nói: "đã viêm phổi cấp trung bình, sao không đưa đến sớm một chút?"
Sao không sớm một chút?
Đầu óc của anh gần như tê liệt, tại sao có thể như vậy?
Lận Khả Hân cũng từ bên ngoài vội vã chạy tới: "Sở tổng, tôi nghe quản gia nói, hôm nay Thương tiểu thư đột nhiên phát sốt? Giữa trưa cô ấy đã hạ rồi mà!"
Con mắt của Sở Ngự Tây đỏ rực, làm sao anh biết sẽ như thế này.
"Sở tổng, thật xin lỗi, mấy ngày nay rõ ràng đã chuyển biến tốt..."
cô nói gì, anh cũng không nghe vào, chỉ cảm thấy ồn ào, chỉ nghĩ đến giữa trưa cô gọi điện thoại cho anh, nếu lúc đó anh trở về, có phải sẽ không như vậy hay không?
Di động của anh lại vang lên, anh cũng không muốn nhận, là điện thoại của Uông Trạch.
Anh nhấc máy, lạnh lùng nói: "Công việc ngày mai đều dời lại."
"Sở tổng, tôi nghe người bên biệt thự nói, Niệm Niệm tiểu thư cũng phát sốt rồi." Uông Trạch mở miệng nói.
Sở Ngự Tây hơi sững sờ, thì ra không phải chuyện công việc, anh nặng nề thở dài: "Cho người đưa đến Trừng Tâm."
Có lẽ là Thương Đồng bị viêm phổi lây qua.
Bác sĩ đẩy Thương Đồng ra, mang theo máy thở, tiêm thuốc điều trị viêm phổi, được đưa đến phòng bệnh, tài xế đã chạy đôn chạy đáo làm tốt các thủ tục nhập viện, Sở Ngự Tây đứng dậy đi theo, theo Thương Đồng vào phòng bệnh.
Bác sĩ mang tất cả các kết quả xét nghiệm chất đống trước mặt Sở Ngự Tây: "Sốt cao đến mức độ này, có thể làm tổn hại đến phổi của người bệnh, nếu người bệnh sốt cao không lùi, có thể sẽ gặp nguy hiểm, nên nhất định phải nằm viện."
"Tốt." Lúc này bác sĩ nói tất cả đều tốt.
Sở Ngự Tây bị chỉ trích, nhưng cũng không phản bác câu nào, đến khi bác sĩ, y tá đều đi ra, anh mới ngồi xuống, lẳng lặng nhìn người phụ nữ trên giường bệnh.
Trong tích tắc vừa rồi, anh lại nghĩ đến người mẹ đã cắt cổ tay tự sát, lúc bà chết, thân thể mềm yếu, cậu ôm mẹ đi bệnh viện, nhưng không còn kịp, truyền máu cũng không kịp, tay bà rủ xuống, cứ như vậy mà chết.
Thương Đồng chỉ là viêm phổi, anh đã có cảm giác sinh ly tử biệt. Anh không chịu được khả năng này, nếu cô chết, anh nên nghĩ đến ai? Bất luận anh hận cô thế nào, nhưng cũng không hy vọng cô chết, anh muốn cô sống thật khỏe mạnh.
Ngồi rất lâu, Uông Trạch gọi điện thoại tới, nói đã giúp Niệm Niệm nhập viện, cũng ở lại theo dõi vài ngày, còn đưa quần áo và đồ dùng hàng ngày đến cho quản gia.
"Điện thoại của cô ấy đâu?" Sở Ngự Tây hỏi.
Nửa tiếng sau, Uông Trạch thở hổn hển đưa điện thoại và đồ sạc pin đến.
Kết nối với đồ sạc pin, Sở Ngự Tây cầm cái điện thoại kia, chỉ muốn xem rốt cuộc trước đó cô đã gửi cái gì cho anh.
Thương Đồng? cô gái kia? Trước mắt Tân Mộng Lan lại hiện lên vẻ mặt lúc ấy cô nói chuyện, sao cô có thể hận bà như vậy? Cảm giác khó hiểu dấy lên trong lòng bà, bà từ từ lắc đầu: "Bác không nhớ rõ mình có biết người này hay không."
Nhiễm Đông Khải từ trong túi áo lấy ra một tấm hình, chỉ vào người đứng thứ nhất bên trái cho Tân Mộng Lan xem: "Bác xem người này, bác thật sự không biết sao?"
một tấm hình chụp chung trắng đen, ước chừng đã hai mươi mấy năm, bối cảnh tấm hình là ký hiệu kiến trúc của trường đại học nào đó, bảy tám người trên ảnh chụp tuỳ ý đứng chung một chỗ, cao thấp, mặc quần áo của thời đại đó, trên mặt đều mang theo hơi thở của tuổi trẻ, người đàn ông đứng thứ nhất bên trái có khuôn mặt gầy gò, mang một cặp kính tròn, dáng vẻ lịch sự nho nhã.
Tay của Tân Mộng Lan run lên, bà xem một lần.
"Bác gái?" Nhiễm Đông Khải bước lên một bước: "Bác sao vậy ạ?"
Tân Mộng Lan ngẩng đầu, sắc mặt đã trắng bệch như tuyết: "Cháu nói, ông ấy là cha của Thương Đồng?"
Nhiễm Đông Khải gật đầu nói: "Đúng vậy. Cháu đến Hàn Thành, đã từng cùng Thương Đồng đi cúng tế cha cô ấy, cảm thấy tấm hình trên mộ rất quen mặt, trở về tìm được tấm hình chụp chung bạn học của cha cháu, đúng là rất giống, chỉ là một người tên Thương Khải Văn, một người tên Triệu Hải Thâm, nên có chút thắc mắc."
Tân Mộng Lan cầm tấm hình, run giọng nói: "Cha của Thương Đồng làm gì?"
"Nghe cô ấy nói là tốt nghiệp trường đại học B, làm việc ở khoa lịch sử đại học H, nhưng đã mất hơn năm năm rồi."
Tân Mộng Lan vịn tủ, từ từ ngã ngồi trên mặt đất.
thì ra thật sự là ông ấy!
Chỉ là ông ấy đổi tên mà thôi.
Thương Đồng chính là con gái của bà! Con bé không chết, con bé còn sống!
Tim của Tân Mộng Lan thắt lại, bà tỉ mỉ nhớ lại từng vẻ mặt của Thương Đồng, từng câu nói, thì ra con bé đã biết!
Biết mình chính là mẹ của con bé!
Nhưng mình lại tàn nhẫn nói với con bé như thế, mình chỉ có một đứa con gái là Vân Hề!
Con bé chắc chắn rất hận bà!
Như vậy, đứa con của cô? Đứa bé kia có phải là con gái của Nhiễm Đông Khải hay không?
"Bác gái, bác sao vậy ạ?" Nhiễm Đông Khải bước lên đỡ bà dậy: "Sao sắc mặt bác lại kém như vậy?"
Tân Mộng Lan hồn bay phách lạc ngồi trên ghế mây, từ từ lắc đầu: "Bác không sao."
"Cần cháu gọi bác sĩ đến đây không?"
"không cần, bác muốn yên tĩnh một chút." Tân Mộng Lan vẫy tay, bà thật sự muốn suy nghĩ kỹ một chút, đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Qua rất lâu, Sở Vân Hề lên gõ cửa, đi vào ôm bà từ phía sau: "Mẹ, sao mẹ còn không xuống lầu, không tìm được lá trà, ăn cơm luôn!"
Tân Mộng Lan ngẩng lên nhìn Sở Vân Hề: "Vân Hề, con yêu Đông Khải sao?"
Sở Vân Hề bị hỏi những lời này nên mặt đỏ bừng: "Mẹ, tuần sau đã kết hôn, mẹ còn hỏi cái này?"
Lòng của Tân Mộng Lan chua chát, bà đưa tay cầm cổ tay trái của Sở Vân Hề, miệng vết thương ở đó đã khép lại, vì che giấu đã đeo lên một cái lắc tay rất đẹp, bà liên tục mò mẫm, vẻ mặt rất phức tạp.
"Mẹ?" Sở Vân Hề bị bà làm vậy có chút kỳ quái: "Mẹ sao vậy?"
"Vân Hề..." Tân Mộng Lan ôm Sở Vân Hề, nước mắt rơi xuống: "không có gì, mẹ nghĩ lại..."
"Có phải không nỡ cho con lấy chồng hay không?" Sở Vân Hề cười nói: "Mới phát hiện con tốt phải không?"
Tân Mộng Lan từ từ lau nước mắt, không biết nên nói gì, đành phải theo cô xuống lầu.
Sở Vân Hề ăn bữa cơm này rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn hỏi Sở Hán Thần và Tân Mộng Lan chi tiết hôn lễ, Nhiễm Đông Khải ngồi bên cạnh lâu lâu mỉm cười đáp lại một chút, mà Tân Mộng Lan lại cúi đầu, ăn không biết ngon, có lúc hỏi bà mấy lần, bà mới nghe thấy.
Đến tối, tiễn Nhiễm Đông Khải, Tân Mộng Lan cầm điện thoại di động một mình trở về phòng trà của bà, tra dãy số mới gọi đến, bà do dự rất lâu, cuối cùng gọi đi.
Điện thoại đã tắt máy.
Nghe nhắc nhở bên kia, bà cuộn lại trong ghế mây, cảm thấy tay chân lạnh lẽo.
Bà suy nghĩ một lúc lâu, lại gửi đi một tin nhắn, cài đặt thông báo đối phương đã đọc, liền ôm điện thoại cuộn lại trong ghế mây, không mở đèn, bà chỉ cảm thấy xung quanh rất lạnh.
----- Vũ Quy Lai -----
Đêm, vô cùng im ắng, cô đơn cũng không thể không kéo đến.
Xe của Sở Ngự Tây bất giác lại chạy về hướng của biệt thự, có lần anh muốn quay đầu chạy đi, nhưng bên tai lại văng vẳng lời nói của Uông Trạch, cô bị bệnh.
Hôm đó cô ngâm trong nước lạnh, lại bị anh giày vò suốt một đêm, ngay cả anh cũng khó chịu rất lâu, huống chi là cô?
Văn kiện gì đó anh đều không xem vào.
Quyết định hẹn Lâm Lôi, bất kể cô ta tốt bao nhiêu, anh đều không có hứng thú, cho dù cô ta hất rượu vào người anh, anh cũng cảm thấy không có gì để nói.
Anh chỉ nghĩ đến cô, một cú điện thoại và một tin nhắn thì đã hoàn toàn quấy nhiễu trái tim anh. Nếu không có cú điện thoại kia, có lẽ tâm trí của anh sẽ không rối loạn, lúc anh muốn mở tin nhắn kia ra, lại phát hiện đã bị anh xóa.
cô đã nói gì?
Anh cần gì phải đày đoạ mình như vậy? Anh nhớ cô, tại sao không thể đến nhìn cô?
Xe dừng ở cửa biệt thự, đèn ở lầu hai sáng rỡ, sao cô còn chưa ngủ? Lúc này, dù cô không ngủ, cũng nên sớm dỗ đứa bé kia ngủ.
Anh ngồi trong xe, tay nắm chặt vô-lăng, dường như chỉ cần vừa rời khỏi vô-lăng, anh sẽ không khống chế nổi mà muốn đi vào.
Đến cùng là anh làm sai.
Bất luận anh làm gì đối với cô, anh cũng không khống chế nổi mà nghĩ đến cô, anh không rõ đây là yêu hay hận, hay chỉ vì anh không cam lòng.
"Ngự Tây..." Giống như là giọng nói của cô, đêm đó lúc cô ở trong trạng thái mơ màng, gọi tên của anh, anh hận không thể làm vỡ cô, cả người giống như hạ hoả. muốn hoà tan cô, cũng hoà tan chính mình.
Vào lúc đó cô còn nhớ tên anh, có phải đại biểu, trong lòng cô còn có anh?
Đôi mắt của anh nhìn chằm chằm vào cửa biệt thự, thấy quản gia vội vã từ trên lầu chạy xuống, vẻ mặt sợ hãi đi gọi điện thoại, anh cũng không kìm được nữa, đứng nhanh dậy, đẩy cửa xe ra.
"Tiên sinh..." Quản gia đã nói năng lộn xộn: "Ngài đã trở về?"
"đã trễ thế này, gọi điện thoại cho ai?"
Quản gia nhanh chóng chỉ lên lầu nói: "Thương tiểu thư lại phát sốt, vừa rồi dùng nhiệt kế đo, đã 41 độ, tôi chuẩn bị cho Lận..." Bà còn chưa nói xong, đã thấy Sở Ngự Tây chạy nhanh lên lầu.
Tim của Sở Ngự Tây bỗng chốc treo lơ lửng, anh đẩy cửa phòng ra, thấy Thương Đồng nằm trên giường, anh đi lên ôm lấy cô, cơ thể cô nóng hổi, cả người đều mềm nhũn không có sức, mắt nhắm chặt, môi đã khô nứt, hai tay vô lực rủ xuống.
"Tiên sinh..." Quản gia nhìn thấy Sở Ngự Tây ôm Thương Đồng xông ra ngoài, vội vàng nói lớn: "Gọi điện thoại cho Lận tiểu thư, cô ấy lập tức đến..."
Sở Ngự Tây đã hét lên: "Tài xế, nhanh đến bệnh viện Trừng Tâm."
Tài xế vội vàng lái xe tới, Sở Ngự Tây ôm Thương Đồng lên xe, đến trên xe, anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn người phụ nữ trong ngực, cô đã hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ mềm yếu giống như cây thiếu nước ỉu xìu trong lòng anh.
"Thương Đồng...Đồng Đồng..." Sở Ngự Tây gọi tên cô, sao cô có thể sốt đến mức này? không phải kêu bác sĩ đến xem sao? Tại sao có thể như vậy?
Đến bệnh viện, phòng cấp cứu, cả người anh xụi lơ ở bên ngoài.
Bác sĩ nói: "đã viêm phổi cấp trung bình, sao không đưa đến sớm một chút?"
Sao không sớm một chút?
Đầu óc của anh gần như tê liệt, tại sao có thể như vậy?
Lận Khả Hân cũng từ bên ngoài vội vã chạy tới: "Sở tổng, tôi nghe quản gia nói, hôm nay Thương tiểu thư đột nhiên phát sốt? Giữa trưa cô ấy đã hạ rồi mà!"
Con mắt của Sở Ngự Tây đỏ rực, làm sao anh biết sẽ như thế này.
"Sở tổng, thật xin lỗi, mấy ngày nay rõ ràng đã chuyển biến tốt..."
cô nói gì, anh cũng không nghe vào, chỉ cảm thấy ồn ào, chỉ nghĩ đến giữa trưa cô gọi điện thoại cho anh, nếu lúc đó anh trở về, có phải sẽ không như vậy hay không?
Di động của anh lại vang lên, anh cũng không muốn nhận, là điện thoại của Uông Trạch.
Anh nhấc máy, lạnh lùng nói: "Công việc ngày mai đều dời lại."
"Sở tổng, tôi nghe người bên biệt thự nói, Niệm Niệm tiểu thư cũng phát sốt rồi." Uông Trạch mở miệng nói.
Sở Ngự Tây hơi sững sờ, thì ra không phải chuyện công việc, anh nặng nề thở dài: "Cho người đưa đến Trừng Tâm."
Có lẽ là Thương Đồng bị viêm phổi lây qua.
Bác sĩ đẩy Thương Đồng ra, mang theo máy thở, tiêm thuốc điều trị viêm phổi, được đưa đến phòng bệnh, tài xế đã chạy đôn chạy đáo làm tốt các thủ tục nhập viện, Sở Ngự Tây đứng dậy đi theo, theo Thương Đồng vào phòng bệnh.
Bác sĩ mang tất cả các kết quả xét nghiệm chất đống trước mặt Sở Ngự Tây: "Sốt cao đến mức độ này, có thể làm tổn hại đến phổi của người bệnh, nếu người bệnh sốt cao không lùi, có thể sẽ gặp nguy hiểm, nên nhất định phải nằm viện."
"Tốt." Lúc này bác sĩ nói tất cả đều tốt.
Sở Ngự Tây bị chỉ trích, nhưng cũng không phản bác câu nào, đến khi bác sĩ, y tá đều đi ra, anh mới ngồi xuống, lẳng lặng nhìn người phụ nữ trên giường bệnh.
Trong tích tắc vừa rồi, anh lại nghĩ đến người mẹ đã cắt cổ tay tự sát, lúc bà chết, thân thể mềm yếu, cậu ôm mẹ đi bệnh viện, nhưng không còn kịp, truyền máu cũng không kịp, tay bà rủ xuống, cứ như vậy mà chết.
Thương Đồng chỉ là viêm phổi, anh đã có cảm giác sinh ly tử biệt. Anh không chịu được khả năng này, nếu cô chết, anh nên nghĩ đến ai? Bất luận anh hận cô thế nào, nhưng cũng không hy vọng cô chết, anh muốn cô sống thật khỏe mạnh.
Ngồi rất lâu, Uông Trạch gọi điện thoại tới, nói đã giúp Niệm Niệm nhập viện, cũng ở lại theo dõi vài ngày, còn đưa quần áo và đồ dùng hàng ngày đến cho quản gia.
"Điện thoại của cô ấy đâu?" Sở Ngự Tây hỏi.
Nửa tiếng sau, Uông Trạch thở hổn hển đưa điện thoại và đồ sạc pin đến.
Kết nối với đồ sạc pin, Sở Ngự Tây cầm cái điện thoại kia, chỉ muốn xem rốt cuộc trước đó cô đã gửi cái gì cho anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook