Nhạc Lâm Hoa nghe Diêm Mặc Nghiêu nói xong thì cơ thể liền run rẩy, tức giận,phẫn nộ,khó chịu. Bà không thể tin được mấy năm nay bà vẫn luôn đem đám Diêm Khải Tuấn trở thành cháu ruột mà thương yêu chăm sóc, chúng muốn gì bà cũng cho, còn vì chúng mà khiến Phương Lê lạnh tâm, vì chúng mà cãi nhau với Diêm Mặc Nghiêu... Đến cuối cùng thì được gì, cuối cùng bà biết được tất cả chỉ là một hồi âm mưu, mà chính bà lại là đồ ngu bị người khác coi là con cờ mà bản thân lại nghĩ rằng việc mình làm là tốt cho con cái.

Ba người Diêm Học Ấn còn đỡ, chứ thân phận của Diêm Khải Tuấn khiến bà cảm thấy chỉ muốn chết đi cho xong. Lúc trước bà còn cảm thấy Diêm Khải Tuấn có khả năng, lại hiểu chuyện và hiếu thảo, về sau có thể chia sẻ cùng Diêm Mặc Nghiêu. Nếu Diêm Mặc Nghiêu thật là mệnh không con vậy sau này Diêm Khải Tuấn chính là người thừa kế tốt nhất.

Nếu Diêm Mặc Nghiêu không vạch trần âm mưu này cùng thân phận của Diêm Khải Tuấn vậy không phải chính bà là kẻ cõng rắn về cắn gà nhà sao? Là người tiếp tay cho kẻ hại Diêm Mặc Nghiêu. Nghĩ đến trước đây Diêm Mặc Nghiêu một mực phản đối việc bà đưa bọn Diêm Khải Tuấn về làm con nuôi cho hắn, mà bà vẫn nhất quyết kiên trì, còn dùng thân phận làm mẹ của mình nháo loạn ép hắn đồng ý. Càng nghĩ Nhạc Lâm Hoa càng cảm thấy chỉ muốn chết quách đi cho xong.

Diêm Mặc Nghiêu nói mọi chuyện cho Nhạc Lâm Hoa  xong thì xoay sang phía vợ chồng Diêm Tùng Thanh: “ hai người muốn nói cái gì không?"

Bọn họ vợ chồng nhìn nhau không biết phải mở miệng thế nào. Năm đó họ đem đứa con ruột bệnh tật ốm yếu còn ngốc nghếch bán đi, cũng đã lường trước sẽ có ngày hôm nay. Nhưng phú quý hiểm trung cầu, hi sinh một đứa con ngốc thì có là gì, sau này họ vẫn có thể sinh đứa khác, còn nếu bỏ qua cơ hội lần này không biết bao giờ mới có cơ hội tiếp theo. Với lại số tiền rất lớn đáng giá cho bọn họ mạo hiểm, nếu không với cái buôn bán nhỏ lẻ của bọn họ thì bao giờ mới có thể giàu sang được.

“Chúng ta…… Không có gì để nói” Diêm Tùng Thanh biết một nhà bọn họ sau khi bước ra khỏi cửa Diêm gia sẽ không có kết cục tốt, nhưng đây là kết quả họ phải chịu, muốn xin tha cũng không được. Vì họ biết Diêm Mặc Nghiêu là người thế nào.

“Nếu không có gì để nói, vậy các ngươi  có thể đi rồi.” Diêm Mặc Nghiêu nói.

Diêm Tùng Thanh cùng vợ hướng cửa mà đi ra, chính là Vưu Nhiên đứng một bên nhìn họ rời đi cũng không nói gì. Chỉ là khẽ nhắm mắt lại  nén phẫn nộ cùng hận ý trong lòng. Y tự nhủ với bản thân, hai người họ không phải cha mẹ y, y cùng họ không có quan hệ gì cả.

Nhạc Lâm Hoa cả ngươig đều mệt mỏi, được người giúp việc dìu về phòng nghỉ. Phương Lê thấy vậy cũng đứng dậy sau đó bước đến bên cạnh Vưu Nhiên mà vỗ vai y

" Cậu đừng để trong lòng, chuyện này không liên quan gì đến cậu. Sai thì chính là bọn họ sai, cậu không cần vì thế mà đau khổ. Cậu phải biết bọn họ làm tổn thương cậu thì cậu cũng không được tự làm tổn thương bản thân mình, cậu phải sống thật tốt phải thật hạnh phúc hơn nhưng kẻ đã làm tổn thương mình, biết không?"

Vưu Nhiên trong mắt mang nước gật gật đầu, y sẽ không khóc y sẽ không vì những kẻ đó mà rơi nước mắt.

Mọi việc xong xuôi, Diêm Mặc Nghiêu cũng ôm Phương Lê về phòng nghỉ ngơi, tuy rằng hôm nay hắn đã đem mọi chuyện vạch trần nhưng cũng không phải mọi chuyện đã kết thúc, Diêm lão cùng Diêm Khải Tuấn còn phải trả giá cho những gì mà họ đã gây ra. Nhưng cũng có thể khiến cả hai thở phào một hơi. Chỉ duy nhất có Nhạc Lâm Hoa thì không thể thoải mái sau khi biết toàn bộ sự việc.

Bà càng nghĩ càng cảm thấy bực bội tự trách. Cảm thấy hối hận về sự ngu ngốc của mình, bà cứ nghĩ những việc bản thân làm là đúng là vì nghĩ cho Diêm Mặc Nghiêu nhưng cuối cùng thì thế nào... Hành động của bà không khác gì mấy đứa thiểu năng bị bán mà còn hề hề cám ơn kẻ bán mình, không chỉ hại mình mà thiếu chút nữa hại chính con trai của mình.

Càng nghĩ càng sinh khí, đến nổi thở không ra hơi phải nhập viện.

" Sao ta có thể ngu tới vậy cơ chứ?" Nhạc lão phu nhân nằm trên giường bệnh, vừa khóc vừa đấm vào ngực thùm thụp mà chửi chính mình:" sao ta có thể ngu đến vậy? Bao nhiêu tuổi đầu mà còn ngu để bị lừa đến vậy, nếu như bọn họ thành công, cho dù ta có chết cũng không thể nhắm mắt."

Diêm Mặc Nghiêu vì muốn bà có một bài học nhưng hiện tại nhìn bộ dạng bà như vậy thì chỉ biết thở dài:" ngài biết mình sai là được rồi, cứ như vậy hoài thân thể ngài sao chịu nổi? Mấy tháng nữa Phương Lê đến ngày sinh, chẳng lẽ ngài không muốn nhìn thấy cháu nội của mình ư?"

Diêm Mặc Nghiêu nhìn bộ dáng bà tiều tụy già nua trong thời gian ngắn thì cũng cảm thấy khó chịu, nên chậm rãi mà trấn an, để bà nghĩ thoáng một chút. Còn dùng đứa nhỏ chưa chào đời để dụ.

Nhưng lời nói của hắn cũng không có tác dụng nhiều, Nhạc Lâm Hoa vẫn thút thít rơi lệ, trog lòng bà vì chuyện này như bị chém một đao, có lẽ cần khoảng thời gian mới nguôi ngoai.

Còn Phương Lê lại nhàn nhã hơn, mỗi ngày ngoại trừ ăn uống dưỡng thai, thì cũng có tập luyện đôi chút, để chuẩn bị cho ngày sinh em bé.

......

Mấy tháng sau, em bé ra đời. Phương Lê cùng đứa nhỏ về đến nhà thì vẫn nằm trên giường để tĩnh dưỡng. Sinh đứa nhỏ nếu không dưỡng tốt thân thể đến lúc già thì phải chịu khổ. Bất quá thân thể Phương Lê khá tốt, nhìn không hề giống một người vừa sinh đứa nhỏ chút nào.

Cậu nằm nghiêng người trên giường, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn đứa nhỏ tròn ủm, nhìn cách nào cũng thấy con của mình quá đáng yêu. Diêm Mặc Nghiêu lại ngồi ở mép giường, bàn tay vươn về khuôn mặt cậu vợ nhỏ nhẹ nhàng mà nói.

" Em ngủ một chút đi, nhìn như vậy lâu rồi vẫn không mệt ư?"

" Không mệt chút nào, em nhìn cả đời cũng được."

" Em muốn nhìn thằng bé cả đời. Vậy anh thì sao? Em không muốn nhìn anh nữa sao?" Diêm Mặc Nghiêu nghe cậu vợ nhỏ nói thì ghen tuông đổ đầy đất. Khiến Phương Lê vừa nghe liền haha mà cười sau đó nói.

" Thì lâu lâu tiện thể ngó anh cũng được."

" Đúng là có con rồi, thì trong mắt em anh chỉ là hàng dự phòng."  Diêm Mặc Nghiêu có chút u oán nói tiếp: “ một đứa vậy là đủ rồi, sau này không sinh nữa, bằng không anh chả biết mình là gì nữa."

" Một đứa thì nó sẽ buồn, chờ em tốt nghiệp xong chúng ta lại sinh đứa nữa, ít nhất là hai đứa để chúng nó có anh có em chơi với nhau chứ."  Phương Lê cực kì  nghiêm túc nói.

“Đến lúc đó rồi nói sau.” Diêm Mặc Nghiêu dùng thái độ qua loa.

" Là sao a? Anh nhìn em mà nói cho rõ ràng đi." Phương Lê cực kì bất mãn, vội vàng túm cánh tay Diêm Mặc Nghiêu bắt hắn nghiêm túc mà trả lời.

" Để xem mấy năm nữa thế nào. Nếu em cứ chăm chút con bỏ anh qua một bên thì...."

" Sao em có thể bỏ qua anh được chứ?" Phương Lê vừa nói vừa ngồi nhổm dậy, ôm má của ông chồng già mà dùng sức hun một cái chụt, rồi lại nói tiếp:" con nhiều, thì người em yêu nhất cũng chỉ có anh thôi, yêu anh nhứt nhứt, chỉ mình anh thuiiiiiiii ~~~"

Diêm Mặc Nghiêu nghe thì môi cũng nhếch nụ cười, ánh mắt chỉ chứa mỗi bóng hình Phương Lê, nhẹ nhàng mà ôm vợ nhỏ vào lòng mà nói:" dạo này nhìn anh giống dễ bị dụ đến thế sao? Em nói thì phải dùng hành động để chứng minh chứ! Hiện tại thì ngoan ngoãn mà ngủ một giấc, ngủ dậy rồi lại nhìn con." 

" Vậy anh cũng nằm xuống ngủ với em đi "  Phương Lê xà nẹo ôm cổ ông chồng già.

Diêm Mặc Nghiêu cũng không từ chối, chỉ nói được, sau đó nằm xuống kéo Phương Lê vào ngực để cậu dựa vào cánh tay, nhẹ nhàng hôn lên trán Phương Lê một cái:" ngoan ngủ đi."

Phương Lê ngoan ngoãn nhắm mắt lại ghé vào ngực  Diêm Mặc Nghiêu, vốn dĩ cậu  không có thấy buồn ngủ, nhưng lồng ngực săn chắc của ông chồng già như có thuốc mê, chưa đầy năm phút thì mí mắt của Phương Lê đã sụp mí, ngáy o o.

......

Nhạc Lâm Hoa vàDiêm Mặc Nghiêu  cùng đến bệnh viện chờ Phương Lê sinh, cũng cùng hai vợ chồng con trai ôm cháu nội từ bệnh viện về nhà. Lúc bà thấy đứa cháu nội được ôm ra khỏi phòng phẫu thuật thì cả người đều vô lực, nước mắt cũng không ngăn được mà tuôn ra, trong lòng bà chỉ cản thấy chỉ cần nhìn thấy đứa bé này, dù bà có chết cũng không tiếc nuối gì nữa.

Mấy tháng qua, Nhạc lão phu nhân vì nội tâm tự trách, mỗi ngày đều tự nhốt mình trong phòng mà lạy Phật đọc kinh, cơ hồ không hêg bước chân ra khỏi cửa. Chỉ vì Phương Lê sinh nên bà mới đến bệnh viện.

Ngày về nhà, Nhạc lão phu nhân lập tức gọi quản gia đến mà phát cho mỗi người làm trong nhà một bao lì xì, rồi thông báo việc chuẩn bị làm tiệc đầy tháng cho đứa nhỏ.

Còn bên này, Diêm lão vì động kinh mà qua đời. Sỡ dĩ động kinh cũng là vì Diêm Khải Tuấn dính đến một vụ đại án, trong lúc chạy trốn đã xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, cả người đều không có vết thương nhưng duy nhất bộ phận quan trọng lại bị thương đến không thể cứu chữa. Quả thật, câu mà Lưu Hân Phân nguyền rủa Diêm Mặc Nghiêu giờ đã ứng nghiệm hết lên người con cháu bà ta.

Diêm Khải Tuấn thì trong tù, còn Diêm Học Ấn và Diêm Khải Phong cũng không hề tốt hơn tí nào. Bởi vì họ rời khỏi Diêm gia, nên những người trước đây theo sau lưng xu nịnh họ cũng trốn thật xa, sinh ý của hai nhà  bọn họ nguyên bản cũng thuận buồm xuôi gió thì bây giờ như chênh vênh trên vực có thể nói là sắp phá sản đến nơi. Vì cứu công ty, cả hai cũng vội đến sứt đầu mẻ trán, hết chạy đằng đông lại chạy đằng tây quả thật gian nan vô cùng.

Còn Nhạc Văn Hi thì Phương Lê lại nghe kể, rằng y ở quán bar kết giao hồ bằng cẩu hữu, đại đa số thời gian chính là uống rượu đến mơ mơ màng màng để trốn tránh hiện thực. Còn bị trường học cảnh cáo hai lần, nhưng vì trước đây y cũng là sinh viên ưu tú lại có thái độ thành khẩn nhận sai nên cũng vu vi cho quá, nếu không thì y đã bị đuổi từ tám đời hoánh rồi.

Do bọn Diêm Học Ấn nằm trong kế hoạch của Diêm lão nên mỗi lần nghĩ đến họ Nhạc Lâm Hoa lại thấy chính bản thân mình thật ngu ngốc, càng nghĩ lại càng tức giận, nên mọi tin tức về bọn họ bà đều mặc kệ không quan tâm.

Nhạc Văn Hi cũng vài lần đến Diêm gia muốn gặp Nhạc Lâm Hoa,nhưng lần nào cũng bị cự tuyệt ngoài cửa, y biết Nhạc Lâm Hoa sẽ không bao giờ quan tâm đến y nữa, nên nội tâm vô cùng khó chịu và tuyệt vọng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương